Vương Cung Thị theo Đức Hinh công chúa đi tới lãnh cung – nơi hẻo lánh sâu nhất ở hoàng cung, quả thấy dưới gốc đào đã bị cháy xém phân nửa có một người đang dưới nắng ban mai hứng gió, dáng người cao ngất, mặt mày thanh nhã, thần tình có phần nhàn nhạt lạnh lùng chính là Lâu Thanh Vũ.

Hắn còn đang mặc áo đen đêm qua lẻn vào hoàng cung, áo hơi ẩm, mắt mang ủ rũ hiển đi ra từ bàn long điện vẫn đứng ở đây.

Đức Hinh công chúa vốn ở xa nhìn người này khí định thần nhàn, bình tĩnh không biến động thì nàng giận đi tới gần mới giương mắt nhìn thấy đôi mắt kia sâu tựa biển làm tất cả tình tự nóng nảy đều không cánh mà bay, chỉ còn lại có đáy lòng mơ hồ co rút đau đớn cùng thở dài bất đắc dĩ.

Nhiều năm trôi qua như vậy lẽ nào tâm người này vẫn là không lưu lại sao? Lâu Thanh Vũ quay đầu lại thấy bọn họ đi tới thì thoáng sửng sốt, trong lòng hiện lên dự cảm không lành lại không thất lễ lễ nói: “Công chúa!”

Lúc này Đức Hinh công chúa mới không biết nên phản ứng lại nói với hắn cái gì, tất cả lửa giận vừa rồi đều biến mất chỉ nói: “Hoàng huynh sắp sinh ngươi biết không?”

Lâu Thanh Vũ cả kinh, vội nói: “Thỉnh ngự y rồi chứ?”

“Hoàng huynh không chịu để ngự y chẩn đoán bệnh.”

“Vì sao?”

“Hắn, hắn… Ai! Ai biết vì sao!” Đức Hinh công chúa tức giận đến giậm chân, nói: “Ai vào nội điện đều bị hoàng huynh oanh tạc ra ngoài, ngay cả ta cũng không ngoại lệ! Sao ngươi còn có thể bình tĩnh như thế? Cho dù đấu khí cũng không phải lúc này, ngươi mau mau theo ta trở về khuyên hoàng huynh sinh cho tốt.”

Lâu Thanh Vũ nhíu mày không nói.

Vương Cung Thị nhìn ra hắn do dự vội nói: “Điện hạ, bệ hạ đêm qua tranh chấp cùng ngài là một chuyện, hiện tại lại là một chuyện… khác. Ngự y nói thai nhi sinh non nhưng bệ hạ lại không chịu dùng dược trợ sản cũng không để ngự y đỡ đẻ, cứ tiếp tục như vậy cả người lớn và trẻ con đều gặp nguy hiểm.”

Lâu Thanh Vũ vừa nghe nói thế thì đứng không được nữa nói: “Được, ta đi.” Đang nói liền muốn chạy ra bên ngoài đột nhiên nhớ tới th



ân phận bản thân, vội vã nói: “Ta đi qua bằng mật đạo, các ngươi đi trước.”

Đức Hinh công chúa đại hỉ liền vội vã mang theo Vương Cung Thị chạy về bàn long điện.

Bàn long điện đã bị phong tỏa, Lâu Thanh Vũ lại lần nữa đi vào bằng mật đạo, trong nội điện không có một bóng người. Hắn nhìn vị hoàng đế tôn quý kiêu căng không ai bì nổi đang cố sức cắn môi dưới đỏ sẫm, trên trán toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vị hoàng đế ấy đang một mình trằn trọc rên rỉ trên giường trằn trọc rên rỉ khiến không khỏi trong lòng Thanh Vũ đau xót, ngây ngốc đứng ở đó bất động.

Già La Viêm Dạ đang bị trận trận đau bụng gấp gáp dày vò đến tâm thần uể oải mà nằm ở trên giường bất luận tư thế gì đều thấy rất khó chịu, vùng thắt lưng bụng nặng nề đến không dễ gì có thể xoay người xê dịch.

Viêm Dạ cuộn tròn người một hồi lại bị giày vò đau bụng mà giật giật nhịn không được giãn ra một chút thân thể. Ai ngờ trong bụng đột nhiên một trận phiên giang đảo hải khiến Viêm Dạ đau hận không thể đi đâm tường.

“Ngô…” Già La Viêm Dạ cắn chặt mu bàn tay mình cứng rắn nuốt lại tiếng đau đớn.

Lâu Thanh Vũ không còn nhịn được nữa liền vọt tới bên cạnh hắn cố sức kéo tay Viêm Dạ ra quát: “Lúc này rồi ngươi còn cứng đầu làm gì!” Lại nhìn vết răng ứa máu trên mu bàn tay Viêm Dạ, Thanh Vũ thấy vừa vội vừa thương.

“Ngươi…” Già La Viêm Dạ chảy mồ hôi, mông lung trừng to mắt không nghĩ tới hắn đã quay trở về.

Sắc mặt Lâu Thanh Vũ xấu đi nói: “Ngươi bất mãn với ta cái gì thì sau này hẵng trả, đừng lôi bản thân ra đùa!”

Già La Viêm Dạ đã đau đến thần trí sắp hôn mê biết hài tử là không nghe lời muốn ra sớm nhưng chính Viêm Dạ không chịu chấp nhận hiện thực này, người cũng yếu đuối đi rất nhiều.

“Không muốn sinh non… Thanh Vũ… Ta không muốn hài tử sinh non…” Hắn nắm chặt áo Lâu Thanh Vũ.

Lâu Thanh Vũ nghe hắn nói như vậy liền hiểu tâm tư của hắn. Lòng một trận co rút đau đớn, phóng thả thanh âm ôn nhu nói: “Viêm Dạ, hài tử đã sắp chín tháng, đừng lo. Nên để nó ra rồi sẽ không có việc gì đâu.”

Già La Viêm Dạ cuộn mình ở trong lòng Thanh Vũ, đau đến vô lực.

Lâu Thanh Vũ đưa tay dò xét vào trong chăn sờ lên chiếc bụng cứng rắn nói: “Ngươi thế này rất nguy hiểm. Hài tử rất khỏe mạnh, không có việc gì đâu, ngươi bình an sinh nó ra, ta sẽ ở bên ngươi.” Nói xong cao giọng kêu: “Người đâu!”

Ngoại điện chỉ có Trầm Tú Thanh. Bởi vì bị hoàng thượng đuổi ra nên hắn không dám kêu hai vị lão ngự y giúp đỡ đẻ cho hoàng đế, đã kêu bọn họ lui đến ngoại điện rồi. Lúc này nghe được thanh âm của Lâu Thanh Vũ truyền từ bên trong ra liền cả kinh cho rằng bản thân nghe lầm.

Lâu Thanh Vũ thấy là hắn tiến đến thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn sợ là ngự y khác ở bên ngoài trông coi tiến vào lại bị bị “xác chết vùng dậy” là mình đây dọa ngất.

“Nhanh đi an bài trợ sản dược! Nên làm thế nào thì làm thế đấy, đừng chậm trễ nữa!”

“Vâng.” Trầm Tú Thanh không nói hai lời lập tức lui xuống một lần nữa chuẩn bị chén thuốc.

“Ngươi…” Già La Viêm Dạ nắm chặt tay hắn, đau đến đầu đầy mồ hôi.

Lâu Thanh Vũ ghé vào lỗ tai hắn cả giận nói: “Ngươi muốn cho hài tử ngột thở chết trong bụng sao? Ngươi còn tiếp tục tùy hứng thử xem, ta sẽ cột ngươi vào đầu giường tự ta đỡ đẻ!”

Toàn thân Già La Viêm Dạ chấn động rốt cục hạ thân thể xuống. Sản đạo ở hậu huyệt đã mở đến sấp xỉ bốn ngón, đau bụng gần một đêm, nước ối vẫn chưa bị phá, vừa uống dược trợ sản vào lập tức phản ứng kịch liệt.

Giữa khoảng thời gian đó Lâu Thanh Vũ đỡ Viêm Dạ đi đại tiện một lần nhưng bởi vì thai nhi trượt xuống chặn tràng đạo gần như không bài tiết ra gì. Ngay cả nước ối cũng không có. Kẻ làm tạp vụ trong bàn long điện sớm bị đuổi ra, Vương Cung Thị đi vào. Việc này không thích hợp nhiều người mà vẫn còn có hai vị lão ngự y ở bên ngoài giúp đỡ.

Già La Viêm Dạ không phải lần đầu tiên sinh nhưng bởi vì đêm qua kéo dài nín nhịn quá lâu dẫn đến thai nhi tựa như hoạt động mệt, dần dần không có phản ứng chỉ còn trĩu trượt xuống, đau! Đau!

Có thể bởi vì thân thể mệt mỏi dinh dưỡng cũng kém, hiện tại Già La Viêm Dạ cũng không có tinh thần vật lột lại nghe được Lâu Thanh Vũ hù dọa nói: nếu không sinh, hài tử sẽ ngột ngạt không khí chết trong bụng thì trong lòng sợ hãi, mặc cho Lâu Thanh Vũ kêu hắn làm thế nào thì làm thế đó.

Lần này bụng Già La Viêm Dạ không có lớn hơn khi sinh Đồng nhi nhưng cũng không được khinh thường. Bên trong trĩu xuống ở dưới bụng nặng trịch, chậm rãi nhúc nhích, thật khiến Viêm Dạ có cảm giác một khắc sau sẽ chết.

Hắn đột nhiên nhớ tới cảm giác sống không bằng chết năm đó khi sinh Đồng nhi khiến Viêm Dạ không thể ức chế sợ hãi. Vốn còn đầy bụng oán giận và lãnh đạm với Lâu Thanh Vũ lại nhất thời đều biến thành hư vô, giờ chỉ biết cầm lấy tay Thanh Vũ một khắc cũng không muốn buông.

“Ngô… A a ─ ”

Già La Viêm Dạ cuối cùng cũng nhịn không được nữa liền lớn tiếng đau đớn hét lên. Tiếng hét thê lương trong điện vọng ra khiến người ta không thể tưởng tượng vị kia chính là hoàng thượng cửu ngũ chí tôn dĩ nhiên lại đang chịu đựng nỗi giày vò không thuộc về con người, thậm chí đau đến khóe mắt tràn ra nước mắt.

Lâu Thanh Vũ nhìn Già La Viêm Dạ như vậy chỉ thấy yêu thương! Yêu thương! Thanh Vũ ôm hắn, hôn môi hắn, xoa dịu hắn. Hắn biết chỉ có loại đau đớn sinh sản này mới có thể khiến Già La Viêm Dạ chảy xuống nước mắt, không phải là nam nhân ý chí như sắt thép cứng rắn, vị nam nhân đó vĩnh viễn sẽ không yếu đuối như thế.

Vật lộn đến chạng vạng, hài tử rốt cục sinh ra so với khi sinh Đồng nhi thuận lợi hơn rất nhiều. Toàn thân Già La Viêm Dạ thư giãn gần như lập tức liền nghe được tiếng hài tử khóc. Bụng còn đau đớn nhưng Viêm Dạ cấp thiết muốn biết hài tử thế nào.

“Là một hoàng song tử! Chúc mừng bệ hạ! Là một hoàng song tử!” Trầm Tú Thanh cắt cuống rốn rồi nâng lên hài tử mới sinh hưng phấn chúc mừng hoàng thượng.

Vương Cung Thị tiếp nhận hài tử liền nhanh nhẹn ôm sang một bên tắm rửa, lại dùng tấm chăn gấm hoàng sắc nho nhỏ cuốn vào đưa đến bên cạnh hoàng thượng.

Lâu Thanh Vũ kích động ôm chặt Già La Viêm Dạ vui vẻ kêu lên: “Là song nhi! Là song nhi! Viêm Dạ, chúng ta có một song nhi! Chúng ta có một song nhi!”

Hắn nhớ tới hài tử đầu tiên mất đi cũng chính là một song nhi! Hiện tại hài tử đó đã quay trở về, một lần nữa về tới bên bọn họ!

Già La Viêm Dạ vô cùng mệt mỏi rã rời nhưng tâm trạng lại thập phần vui sướng. Hắn giãy ngọ ngoạy khởi động thân thể đưa tay nhẹ nhàng chạm chạm khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như bánh bao của nhóc đang được bọc kín bên đầu giường, khẽ cười nói: “Thật tốt…”

Cách bốn năm, hắn rốt cục lại tiếp tục cùng Lâu Thanh Vũ nghênh đón hài tử thứ hai.

Già La Viêm Dạ xem xong hài tử thì gần như lập tức mệt mỏi rã rời ngủ thiếp đi, nhất thời không có nghĩ đến chuyện Lâu Thanh Vũ cho nên mặc Thanh Vũ công khai ở lại luôn đây.

Hiện tại Lâu Thanh Vũ là một người không có thân phận “ở lậu”, ngoại trừ bàn long điện của hoàng đế ra thì đâu cũng không được đi. Nếu hoàng đế không có đuổi Thanh Vũ đi hiển nhiên Thanh Vũ cũng chẳng về lại lãnh cung mà ở tại nội điện ngông nghênh thoải mái ngủ một đêm trên long sàng.

Sáng sớm hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi Già La Viêm Dạ tỉnh lại là sờ bụng liền lập tức nghĩ đến hài tử đã sinh rồi, bụng cũng tiêu xẹp xuống dưới; chuyện thứ hai chính là lập tức kêu người nhanh chóng ôm hài tử tới cho Viêm Dạ ngắm liền thấy Lâu Thanh Vũ cẩn thận ôm hài tử tới.

Già La Viêm Dạ thấy hắn liền rõ ràng cứng đờ người, có điều vẫn nên xem cục cưng mình khổ cực sinh ra quan trọng hơn.

Thấy hài tử còn đang lim dim ngủ, tay nhỏ chân nhỏ, toàn thân kiện toàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như không có phù thũng như ngày hôm mới sinh, hiện tại nhìn qua trắng noản hơn rất nhiều.

Viêm Dạ nhớ tới hài tử sinh non, hỏi: “Hài tử không có chuyện gì chứ?”

Lâu Thanh Vũ mỉm cười nói: “Không có chuyện gì. Năm cân hai, rất khỏe mạnh, Tú Thanh đã kiểm tra rồi.”

Lúc này Già La Viêm Dạ mới yên tâm nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn thịt thịt của hài tử mới cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười. Lâu Thanh Vũ thấy hắn vui vẻ liền đi ra ngoài kêu Vương Cung Thị chuẩn bị đồ ăn sáng bưng tiến vào nói: “Ăn một chút gì đi. Đây là cháo nhân sâm làm dựa theo phân phó của ngự y. Vết thương còn đau không?”

Già La Viêm Dạ vẫn nghiêng người nằm, vết thương phía sau còn chưa hoàn toàn khép miệng. Bởi vì ám song sinh sản khác nữ tử và song nhi, hài tử chỉ có thể đi hậu huyệt sinh ra cho nên sau sinh sản nhất định phải điều dưỡng, không thể lập tức ăn đại bổ, mấy ngày đầu chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.

Hắn thấy Lâu Thanh Vũ tỉ mỉ thử độ ấm cháo cho mình rồi cẩn thận bưng tới, mi đen khép hờ thỉnh thoảng lại liếc ngắm hài tử nàm một bên, giữa lông mày đôi mắt lưu lộ nhàn nhạt mừng rỡ và tĩnh lặng khiến lòng Viêm Dạ không khỏi nhuyễn ra tiếp nhận chúc bát, chậm rãi uống nói: “Sao ngươi quay lại đây?”

Lâu Thanh Vũ chớp mắt nói: “Đức Hinh công chúa kêu ta về đây.”

“… Ăn sáng xong, ngươi liền đi khỏi đây. Không cần đi lãnh cung, ngươi về chỗ ngươi ở ngoài cung đi.”

Lâu Thanh Vũ yên lặng hầu hạ hắn ăn cháo không trả lời.

Già La Viêm Dạ không thể ăn nhiều chỉ miễn cưỡng ăn vài thứ liền ngừng lại. Lâu Thanh Vũ thu dọn mọi thứ xuống lại đổi một chén dược bổ thân tới phải đưa Viêm Dạ uống.

Già La Viêm Dạ nhíu mày, “Trong cung không còn kẻ khác sao? Trẫm vừa rồi nói đó, ngươi nghe được không?”

“Uống nhanh đi, dược sắp nguội rồi.” Lâu Thanh Vũ nhàn nhạt nói không để ý tới lời Viêm Dạ tiếp tục nâng lên muôi nhẹ nhàng đưa đến bên miệng hắn.

Già La Viêm Dạ có phần tức giận nhưng thần tình Lâu Thanh Vũ không cho cự tuyệt nên Viêm Dạ khẽ hé miệng uống thuốc. Thật vất vả uống hết dược, Lâu Thanh Vũ còn tỉ mỉ lau vệt nước bên môi hắn.

“Thanh Vũ!” Già La Viêm Dạ nhíu mày. Hài nhi bên cạnh tựa như bị choàng tỉnh đột nhiên khóc nháo lên.

Già La Viêm Dạ vội vã hòa hoãn sắc mặt hoang mang rối loạn dỗ dành nó.

Hài tử hết sức yên tĩnh, ăn no xong là ngủ, hắn nhẹ nhàng dỗ một hồi liền ngoan ngoãn lại.

Hài tử vừa khóc thế, Già La Viêm Dạ cũng không dám lớn tiếng nữa liền ngẩng đầu nhìn Lâu Thanh Vũ, thoáng sửng sốt.

Đáy mắt Lâu Thanh Vũ tuy rằ



ng lưu chuyển ôn nhu nhưng thần sắc lại thập phần nghiêm túc. Hắn một mực lẳng lặng đứng bên nhìn, lúc này mở miệng nói: “Viêm Dạ, ta muốn nói chuyện với ngươi.”

Già La Viêm Dạ không biết vì sao bỗng nhiên luống cuống lên nói: “Ngày khác đi, trẫm mệt mỏi.”

Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, nói: “Ngày khác sao? Sau khi ta đi ngươi sẽ đóng mật đạo.”

“… Được. Ngươi muốn nói chuyện gì?”

“Viêm Dạ, nhiều năm qua chúng ta bên nhau, ngươi đã từng tin tưởng ta chưa?” Thanh âm Lâu Thanh Vũ cúi đầu rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nghe không ra ý vị.

Già La Viêm Dạ ngây ngốc.

Lâu Thanh Vũ nói: “Năm đó cũng vậy, ngươi giam lỏng ta ở vương phủ Diêu Tây, ngươi sợ ta làm hỏng đại sự của ngươi? Ta không muốn ngươi làm hoàng đế thế nhưng nếu ngươi thật sự muốn, ta sẽ không không giúp ngươi. Thế nhưng trước đó ngươi chém đứt đường lui của ta, là ta không nghĩ được tới đó.”

Già La Viêm Dạ có chút xuất thần.

Là như thế sao? Là do ta không tin tưởng hắn mới giam lỏng hắn sao? Không không, ta chỉ là không muốn… chỉ là không muốn hắn tham dự vào… chỉ là… như vậy mà thôi…

“Viêm Dạ, ta không muốn ngươi làm hoàng đế!” Lâu Thanh Vũ dùng ngữ khí chưa bao giờ dùng nói: “Hoàng đế, lấy chính thân mình đứng trên vạn người, hưởng thụ cung phụng trong thiên hạ. Đồng dạng, hoàng đế cũng phải lấy chính thân mình hồi báo người trong thiên hạ!”

Hắn ngẩng đầu nhìn nội điện xung quanh lộng lẫy chậm rãi nói: “Đế vị có thể cho ngươi quyền lực chí cao nhưng lại chưa chắc cho ngươi hạnh phúc vui sướng. Ngươi sinh ra trong hoàng gia, truy cầu đế vị thì không gì đáng trách, ta lại là một người bình thường nhất trên đời. Thứ ta khát vọng không giống chút nào với thứ ngươi truy cầu. Điểm này, ngươi đã sớm biết đi?

Ngươi cuốn vào cuộc sống của ngươi, ta thuận theo, ta chấp nhận nhưng ta lại vĩnh viễn không thể coi ngươi làm một hoàng đế để yêu. Ta chỉ coi ngươi là một người nam nhân để yêu.”

Đây là lần đầu tiên Lâu Thanh Vũ nói vậy với Viêm Dạ. Bỗng nhiên Già La Viêm Dạ có phần sợ hãi, tim phát đau.

Lâu Thanh Vũ bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Ngươi trách ta việc buôn bán ở bên ngoài gạt ngươi, ngươi có nghĩ tới ta vì sao phải làm vậy không? Nếu như chỉ vì đường lui của bản thân ta thì ta không cần phải… âm thầm giúp ngươi đối phó Lâm Hiền Vương.”

Già La Viêm Dạ khẽ chấn động. Lúc trước hắn hoài thai nên nóng nảy lại vừa xong tin tức, căn bản Viêm Dạ không tỉ mỉ tự hỏi, chỉ một mặt cho rằng Lâu Thanh Vũ âm thầm kinh doanh vì thế lực bản thân mình sau lưng hắn. Kỳ tâm bất thiện lại không nghĩ tới hắn là vì bản thân.

Lâu Thanh Vũ tựa như nhìn ra Viêm Dạ đang suy nghĩ gì, nhàn nhạt nói: “Ngươi không tin ta, cho nên đầu tiên ngươi nghĩ đến là ta tâm cơ và phản bội. Tựa như năm đó ở Diêu Tây, ngươi muốn khởi binh thì trước đó liền nghĩ đến chính là giam lỏng ta.”

“Không đúng! Không phải như thế!” Già La Viêm Dạ vô ý thức phủ nhận. Hắn sợ sự sắc bén và nhạy cảm của Lâu Thanh Vũ, cho dù bản thân đa nghi là thật hắn cũng không muốn thừa nhận. Cho nên hắn phản bác nói: “Ngươi nói ta không tin tưởng ngươi! Ngươi còn không phải vậy! Nếu như ngươi tin tưởng ta vậy vì sao khi hồi cung không nói chuyện ngươi đã làm nói cho ta biết!”

Lâu Thanh Vũ lạnh lùng cười, “Nói cho ngươi? Làm sao nói cho ngươi? Khi ta mới vừa mới hồi cung căn cơ bất ổn, chưa có bất luận thế lực gì. Liên hệ với bên ngoài cũng bị chặt đứt. Sau cũng từng muốn thản nhiên cho ngươi biết nhưng mà, nhưng mà…” Hắn cắn răng, giọng căm hận nói: “Một Lý Đông Minh ngươi cũng không tha! Ta sao dám chặt đứt đường lui của mình đây!”

Già La Viêm Dạ nặng nề chấn động.

Lâu Thanh Vũ nói: “Ngươi đừng nói cho ta, Lý Đông Minh chết ngươi không thấy cảm kích chút nào! Ngươi tình nguyện theo đuổi thế lực ngoại thích cũng không phép ta có nửa điểm liên quan tới triều đình! Viêm Dạ, ngươi cần đề phòng ta đến vậy sao?”

Một khi đã nói ra Lâu Thanh Vũ cũng kiên quyết: “Năm đó ngươi tác chiến ở Tây Cương, ta thiên lý xa xôi chạy tới giúp ngươi là vì cái gì? Khi ở Thương Châu, chúng ta đã cùng chung hoạn nạn, là đôi phu thê nhị tâm nhất thể. Thế nhưng khi trở lại Diêu Tây ngươi liền thay đổi. Ngươi, ngươi…”

Lâu Thanh Vũ đóng mắt. Hắn nhớ tới Lý Đông Minh là vị quan tốt chính trực hiếm có, đúng là do bản thân hại hắn. Già La Viêm Dạ thủy chung hoàn toàn không thể tin tưởng bản thân, đến tột cùng là lỗi do ai?

Già La Viêm Dạ cũng tái nhợt nhớ tới năm đó hai người nâng đỡ, sống nương tựa lẫn nhau liền cảm thấy đáy lòng tựa như bị thủng một lỗ lớn, gió lạnh thổi vù vù qua.

Hắn cũng không rõ vì sao. Trong thâm cung nặng nề này lớn lên, hắn học: không được tin tưởng hoàn toàn ai cả, tuy rằng hắn vẫn cố gắng nhưng vẫn vào thời điểm quan trọng vô ý thức bỏ Lâu Thanh Vũ qua một bên. Có lẽ làm hoàng đế thì trời sinh đã có tính đa nghi.

Lâu Thanh Vũ trấn tĩnh một chút, hai người đều không nói gì.

Qua một hồi lâu nhi, Lâu Thanh Vũ đột nhiên có phần mệt mỏi thở dài, thản nhiên nói: “Được, không nói.” Hắn cúi người nhìn thoáng qua hài tử trong tã lót, đưa tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: “Hài tử này thật yên tĩnh, sau này gọi nó là Tĩnh nhi đi.”

Già La Viêm Dạ không nghĩ tới hắn đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện thành ra Viêm Dạ có chút giật mình ngây ngốc, lập tức bị bộ dạng này của Thanh Vũ làm cho hoảng hốt. Hắn nắm tay Lâu Thanh Vũ, chần chờ nói: “Thanh Vũ, ta, ta… Ta biết khi trước là ta sai rồi thế nhưng cũng không phải là do ta muốn! Lẽ nào để ngươi ở lại bên ta liền khó khăn đến vậy sao?”

Lâu Thanh Vũ qua một lúc lâu mới nắm lây tay hắn đang nắm tay mình, yếu ớt thở dài, nói: “Viêm Dạ, phu thê vốn là nhất thể. Ta từ khi gả cho ngươi trở đi đã từng nói nguyện ý không rời không bỏ ngươi. Nếu như ngươi học không biết tin tưởng, không thể tin tưởng ta, như vậy ta ở lại đây có ý nghĩa gì?” Nói xong Thanh Vũ gỡ bỏ tay Già La Viêm Dạ đang nắm chặt tay mình chậm rãi đứng dậy.

“Ngươi muốn đi đâu?” Già La Viêm Dạ cuống quít nói.

Lâu Thanh Vũ thấp giọng nói: “Là ngươi khiến ta rời khỏi ngươi trước. Biết đâu như thế tốt hơn, chúng ta đều cần bình tĩnh lại. Ta cho ngươi thời gian, chờ ngươi nghĩ rõ ràng, chờ ngươi… học được tin tưởng ta rồi hãy lại tới tìm ta. Có điều…” Hắn yếu ớt mà nói: “Lòng kiên trì của con người có mức độ, ta sẽ không chờ ngươi cả đời.” Nói xong, Thanh vũ tự ý đi về hướng mật đạo.

Già La Viêm Dạ lăng lăng nhìn bóng lưng Thanh Vũ biến mất, chán nản ngã trở lại trên tháp.

Lâu Thanh Vũ về tới tòa nhà ngoại cung thì Ti Cẩm và Thu Nhi đã đợi hắn tròn ba ngày thấy Thanh Vũ bình an trở về đều thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu gia, sao người đi lâu như vậy? Trong cung không có một chút tin tức nào khiến giết chúng ta.”

Ti Cẩm nhìn một thoáng qua sắc mặt Lâu Thanh Vũ, túm túm Thu Nhi, cười nói: “Điện hạ mệt rồi ha? Điện hạ về nghỉ ngơi một chút đi.”

Lâu Thanh Vũ gật đầu trở lại phòng tắm rửa một cái, thay đổi thân y phục lại kêu Ti Cẩm và Thu Nhi gọi tới, nói: “Ta đã nghĩ rồi. Ta không muốn các ngươi ở chỗ ta nữa, ta sẽ cho các ngươi một khoản bạc để các ngươi ra ngoài tự lập môn hộ, thế nào?”

Thu Nhi cùng Ti Cẩm hai mặt nhìn nhau. Thu Nhi nói: “Thiếu gia, ngươi… tiến cung phát sinh chuyện gì rồi sao?”

Lâu Thanh Vũ khẽ cười, “Không có gì, chính là ta tạm thời không trở về cung. Ta còn đang không biết phải ở chỗ này bao lâu nữa. Các ngươi không cần phải đây cùng ta.”

“Thiếu gia, bao lâu chúng ta cũng đều ở bên thiếu gia.”

Lâu Thanh Vũ nghiêm mặt nói: “Thu Nhi, ta không muốn cho ngươi cả đời làm hạ nhân. Hiện tại ngươi cũng đã có thê có tử rồi, ngươi nên sống vì chính bản thân mình. Hơn nữa, sau này các ngươi còn có thể về thăm ta bất cứ lúc nào.”

“Điện hạ,” Ti Cẩm nhíu mày nói: “Ti Cẩm thế nào không quan trọng nhưng ta và Thu Nhi đều vô cùng lo lắng cho chuyện ngài cùng bệ hạ. Hiện tại ngài đột nhiên muốn chúng ta đi vậy thật đã xảy ra chuyện gì? Tuy rằng chúng ta không giúp được gì ngài nhưng nguyện ý cùng lui cùng tiến với ngài.”

“Đúng!” Thu Nhi nắm chặt tay Ti Cẩm rồi khẽ cười với hắn lại quay đầu nhìn Lâu Thanh Vũ nói: “Thiếu gia, Thu Nhi không cha không mẹ, từ nhỏ liền ở bên thiếu gia. Thu Nhi biết thiếu gia không coi ta là hạ nhân, trong lòng ta: ngài cũng không phải chủ tử mà là thân nhân của Thu nhi. Thiếu gia, ta và Ti Cẩm từ lâu đã thương lượng: vô luận thế nào chúng ta cũng không sẽ rời khỏi ngài đâu.”

Lâu Thanh Vũ yên lặng nhìn bọn họ một lát, đột nhiên mỉm cười nói: “Được. Đã như vậy, các ngươi liền nhanh chóng chuẩn bị đi, chúng ta phải tổ chức hỉ sự.”

“Hỉ sự? Hỉ sự gì?” Thu Nhi cùng Ti Cẩm nhất tề sửng sốt.

Lâu Thanh Vũ nâng tay hai người bọn họ gắn vào nhau, nói: “Đương nhiên là hôn lễ của các ngươi!”

Hai người ngốc lăng.

Lâu Thanh Vũ cười to nói: “Là lỗi của ta khiến các ngươi đã lâu như vậy vẫn là đôi phu thê vô danh vô phận, hai ngày này ta liền tổ chức hôn lễ long trọng cho các ngươi, để chính thức rước Ti Cẩm vào Lâu gia chúng ta!”

Ti Cẩm lập tức xấu hổ đỏ mặt. Thu Nhi còn đang ngốc nghếch ngơ ngác không biết cảm giác gì.

“Tiểu tử ngốc, còn sững sờ ở đó làm gì! Nhanh chóng đi chuẩn bị sính lễ đi!”

Lâu Thanh Vũ nhẹ vỗ vai Thu Nhi, Ti Cẩm đã mắc cở chạy ra ngoài. Lâu Thanh Vũ ở phía sau cao giọng nhắc nhở: “Tân nương tử, đừng quên chuẩn bị giá y nha!”

Thu Nhi cùng Ti Cẩm vốn tưởng rằng Lâu Thanh Vũ chỉ nói thôi, dù sao bọn họ cũng là “lão phu lão thê” nhiều năm rồi, ngay cả hài tử cũng lớn như vậy rồi còn bồi lại hôn lễ làm gì nha.

Ai ngờ Lâu Thanh Vũ lại làm thật, thậm chí mọi việc hôn lễ hiệu suất cũng thần tốc, hai ngày sau đều chuẩn bị tất cả xong rồi. Thanh Vũ còn dặn Ti Cẩm: hai ngày này không cần làm bất cứ cái gì chỉ cần ở trong phòng chuẩn bị giá y cho bản thân là được. Thu Nhi cũng nghe lời Thanh Vũ rọn ra riêng, trước khi thành hôn phân phòng ở.

Chỉ có Bảo nhi tuổi còn nhỏ nghe nói có thể tham gia hôn lễ của cha cùng mẫu phụ là hưng phấn.

Ti Cẩm e thẹn nói: “Nào có ai ôm hài tử mà thành hôn chứ, không ra gì cả.”

Lâu Thanh Vũ quát quát tiểu tị tử Bảo nhi, cười nói: “Bảo nhi chúng ta dễ thương đến vậy làm hoa đồng cho cha và mẫu phụ nhé.” (ana: hoa đồng phù dâu phù rể là trẻ con)

Thu Nhi chỉ đứng một bên ngây ngô cười. Hắn nợ Ti Cẩm một hôn lễ cho nên đối hôn lễ này cũng cực kỳ chờ mong.

Đại hôn ngày đó, thậm chí Lâu Thanh Dương cũng tới còn mang theo quà mừng. Lâu Thanh Vũ bị Ti Cẩm cùng Thu Nhi thỉnh lên cao đường, thoáng cái thăng vai vế. Lâu Thanh Dương còn cười nói: “Tiểu đệ, tức phụ đệ thật ngoan nha, còn không biết là đệ tức phụ hay nhi tức phụ đây?” (ana: tức phụ – nàng dâu, đệ tức phụ – em dâu, nhị tức phụ – con dâu)

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Đại ca, nào nào nào lại đây! Nếu như đại ca ao ước được như ta thì kêu Thu Nhi và Ti Cẩm kính đại ca chén trà.”

“Không dám không dám! Vô công không hưởng lộc, miễn ta đi.”

Khi Lâu Thanh Dương nghe tin lãnh cung cháy, Lâu quý phi gặp nạn thì thiếu chút ngất xỉu. Hắn đã mất đi một đệ đệ cũng không muốn lại mất đi người thứ hai. Còn cha hắn tính tình trầm ổn bất động thanh sắc, quả nhiên chưa đến hai ngày sau thu được mật tín Lâu Thanh Vũ đưa tới mới biết được là màn lầm lẫn này.

Hôm nay Lâu Thanh Vũ lấy danh “Tiếu Duệ”, lần này Lâu Thanh Dương tới tham gia hôn lễ cũng là lén lút, Thanh Dương rất vất vả mới tránh được mật thám đến thấy ngày hôm nay Lâu Thanh Vũ vẫn khỏe thì hài lòng không khỏi thầm than: đệ đệ này của hắn vẫn truy cầu loại cuộc sống bình thản, thật không biết năm đó đưa đệ đệ trở về từ nông thôn lên kinh thành là đúng hay sai.

Thu Nhi cùng Ti Cẩm theo quy củ bái đường, Bảo nhi xách chiếc rổ nhỏ đi theo sau, đong đưa tung hoa cho bọn họ trông vui vẻ vô cùng. Trong nhà vốn Lâu Thanh Vũ thuê hạ nhân tới đều tham gia hôn lễ, ngay cả này ám vệ hoàng thượng phái tới cũng đều thơm lây, tất cả mọi người đều được tiền lì xì.

Lâu Thanh Vũ rốt cục giải quyết xong một cọc tâm sự, Thu Nhi và Ti Cẩm cũng đã thức thành phu thê. Hôn lễ này chỉ ở trong nhà bọn họ cũng thật vui vẻ.

Sau hôn lễ, đôi vợ chồng son này và hài tử vẫn ở chỗ Lâu Thanh Vũ càng giống một gia đình. Một tháng sau, lại nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn và một phần “Đại lễ”.

“Đức Hinh công chúa!” Lâu Thanh Vũ thấy vị khách thần bí tới, khi khăn che mặt chậm rãi vén mở thì hiện ra vị công chúa đương thời – công chúa Già La Đức Hinh, không khỏi khiến Thanh Vũ vô cùng bất ngờ.

“Nhị tẩu, nhiều ngày không gặp, nhị tẩu vẫn khỏe chứ.”

“Sao công chúa tới đây?”

Đức Hinh công chúa mỉm cười nói: “Trước đó vài ngày nghe nói chỗ nhị tẩu có hỉ sự, hoàng huynh kêu ta dâng “hạ lễ” cho nhị tẩu.”

Lâu Thanh Vũ sớm đã chú ý tới thị nữ bên cạnh công chúa ôm trong lòng một đứa trẻ, phụ tử liền tâm. Thanh Vũ liếc mắt liền nhận ra đây là Tĩnh nhi của hắn. Quả nhiên, Đức Hinh công chúa tiếp nhận hài tử rồi nhẹ nhàng giao lên tay Lâu Thanh Vũ, nói: “Hoàng huynh kêu ta đưa hài tử này cho nhị tẩu nuôi nấng.”

Lâu Thanh Vũ sững sờ nhìn song nhi trong lòng vừa đầy tháng đang ngủ say sưa, nói: “Vì sao?”

Đức Hinh công chúa cười khổ, “Trong hoàng cung nơi nơi chốn chốn đều là cạm bẫy khó lòng phòng bị. Hoàng huynh vốn đã an bài được tất cả rồi xong lại không nghĩ tới hài tử sinh non, rất nhiều chuyện khiến hắn trở tay không kịp. Hài tử được bí mật nuôi nấng mấy ngày nay tại bàn long điện, chung quy giấu giếm không được nữa. Hoàng huynh trái lo phải nghĩ, vẫn thấy trước tiên đưa tới nơi an toàn tốt hơn.”

“Hắn… Có khỏe không?”

Đức Hinh công chúa khẽ thở dài, nói: “Tính tình hoàng huynh, ngươi đã biết rồi đấy.”

“Hắn không có nói gì khác nữa sao?”

“Hoàng huynh nói, hài tử này kêu Già La Khôn Tĩnh, nhũ danh Tĩnh nhi.”

Lâu Thanh Vũ im lặng không nói gì rồi gọi tới Ti Cẩm để ôm hài tử đi. Thanh Vũ dẫn Đức Hinh công chúa tới thư phòng, nói: “Công chúa nếu tới thì ta có chuyện muốn hỏi một chút.”

“Chuyện gì nhị tẩu cứ nói đừng ngại.” Chỉ cần có thể nối lại giữa ngươi và hoàng huynh, ngươi hỏi cái gì ta đều nguyện ý trả lời. Đây là lời trong lòng Đức Hinh công chúa.

Lâu Thanh Vũ cân nhắc trong chốc lát rồi nói ra Thanh Vũ từng nghe được đoạn đối thoại đêm hôm đó ở bàn long điện trước khi đi đến Phượng Minh cốc giữa nàng và Viêm Dạ, hỏi: “Ta muốn biết, trong chuyện này có ẩn tình gì không?”

Già La Đức Hinh không nghĩ tới hắn hỏi đúng cái này thì không khỏi hoảng hốt nói: “Cái đó có ẩn tình gì đâu, chỉ đơn giản là ta làm nũng với hoàng huynh mà thôi nên thuận miệng nói nhảm.”

Lâu Thanh Vũ đạm đạm nhất tiếu nói: “Đức Hinh hiện tại đã qua tuổi song thập (ana: cưới xin đó) lại chậm chạp chưa gả, lẽ nào không có gì lý do gì sao?” Hắn thấy thần sắc Già La Đức Hinh khẽ biến, nói: “Lời này ta không có ý gì khác, cũng không phải muốn tò mò việc riêng tư của công chúa. Chỉ là lời các ngươi nói ngày ấy thật khiến ta hiếu kỳ liền lén điều tra một phen.”

Già La Đức Hinh căng thẳng nói: “Ngươi điều tra được cái gì?”

Lâu Thanh Vũ yếu ớt thở dài lại nhìn chằm chằm nàng thản nhiên nói: “Chuyện cho tới bây giờ, nãi còn muốn giấu ta sao?”

Già La Đức Hinh nói lắp nói: “Nhị tẩu, ngươi, ngươi đã biết tất cả?”

Kỳ thực năm đó chuyện tiên hoàng liên can tới huynh đệ bị trúng độc cực kỳ ẩn mật. Tổ tiên hoàng đế giận dữ ngoại trừ chém giết Trường hoàng song tử ra còn muốn huyết tẩy toàn bộ ngự y khám chữa. Tới hôm nay, kẻ biết việc này ngoại trừ mấy vị đương sự ra thì không còn ai biết được. Chỉ là do Già La Đức Hinh tuổi còn trẻ nhịn không được Lâu Thanh Vũ đánh lừa, Thanh Vũ vừa dùng kế cái liền nói ra tất cả.

Lâu Thanh Vũ thật là đang lừa nàng. Hắn từng điều tra lại không tra ra nội dung cụ thể nào, chỉ có một chút manh mối, lúc này càng nghe càng kinh hãi.

Vậy không thể trách năm đó Già La Chân Minh đột nhiên biếm Đoạt vi đang mang thai con nối dõi vào lãnh cung, mà Bắc quận vương lấy việc Chân Mình chưa có con nối dõi làm đại tác văn chương (ana: hoa hòe hoa sói). Mà ở Thương Châu thì vài lần người ở Thính Phong lâu muốn hạ thủ với Đồng nhi, nói vậy những kẻ đó cũng là phụng lệnh Bắc quận vương phải diệt trừ con nối dõi của Viêm Dạ.

Hóa ra, khi xưa Hoàng Thiên Giám đã liệu trước quẻ này nói: dòng mạch Già la thị thử tất vì Lâu thị sở ra bởi vậy nên sinh ra chuyện. Vậy Viêm Dạ…

Lâu Thanh Vũ đóng mắt.

Hắn tin tưởng Viêm Dạ ở bên hắn không phải vì hài tử. Dù sao thân là ám song, nếu không phải Thanh Vũ nằm ở vị trí chủ công ngoài ý muốn khiến Viêm Dạ mang thai thì chính Già La Viêm Dạ cũng không biết. Huống chi năm đó hài tử đầu tiên Già La Viêm Dạ cũng không muốn có…

“Nhị tẩu…” Già La Đức Hinh thấy hắn vẫn không nói gì thì có phần thấp thỏm.

Lâu Thanh Vũ mỉm cười: “Như vậy cũng là thiên ý.”

Già La Đức Hinh làm như không biết như thế nào cho phải.

Lâu Thanh Vũ nhìn ra tâm tư trong lòng của nàng, nói: “Nãi yên tâm, việc này ta sẽ không nói cho hoàng thượng, coi như không biết là được rồi.”

“Vì sao hoàng huynh không tự nói cho ngươi biết?”

“… Có lẽ là sợ ta nghĩ bậy đi. Dù sao cũng là bí mật hoàng gia, không nên biết nhiều.”

“Nhị tẩu, ngươi yên tâm, năm đó ngự y từng chẩn bệnh độc đó chỉ tới đời hoàng huynh và đại hoàng huynh mà thôi, nên không sẽ kéo tới đời thứ ba. Đồng nhi không có việc gì đâu. Hơn nữa… Hơn nữa hậu cung hoàng huynh cũng sẽ không sinh ra ai cả, địa vị của ngươi không ai có thể thay thế được.”

Lâu Thanh Vũ đạm đạm nhất tiếu, nói: “Ta không để ý chút nào những việc này. Đức Hinh, nãi không nên nghĩ nhiều, nãi đang tuổi thanh xuân không nên bị việc này làm lỡ. Nãi xem tiên đế tuy rằng trúng độc không phải vẫn để lại các tử nữ như các ngươi sao? Đừng gánh vác trên vai quá nhiều, nhân sinh khổ đoản, thoả thích hưởng thụ cuộc sống bản thân mới là hàng đầu.”

Già La Đức Hinh chần chờ nói: “Nhị tẩu, ngươi, ngươi chừng nào thì trở về?”

Trở về?

Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, nói: “Vậy phải xem ý tứ hoàng thượng rồi.”

Già La Đức Hinh thấp giọng nói: “Trời sinh hoàng huynh tính tình mạnh mẽ, kiên cường, có điều hắn đối với ngươi cũng một mảnh chân tình. Mong rằng nhị tẩu kiên trì chờ đợi, hoàng huynh tất sẽ tiếp ngươi trở về.”

Lâu Thanh Vũ đạm cười không nói.

Sau khi Già La Đức Hinh đi, Tĩnh nhi ở lại. Tuy rằng Lâu Thanh Vũ không được gặp Đồng nhi nhưng có hài tử này bên cạnh thì cũng an lòng hơn. Thế nhưng nghĩ đến Già La Viêm Dạ lại đưa hài tử đến bên hắn thì Thanh Vũ không khỏi lo lắng cho Viêm Dạ.

Hiện tại Lâu Thanh Vũ xử lý sản nghiệp Giang Nam đã hoàn toàn không kiêng kị, mặc dù rời khỏi Già La Viêm Dạ nhưng vẫn là muốn làm một số chuyện vì hắn. Chí ít tại trên thương nghiệp chiếc cố giúp Viêm Dạ. Hắn không biết lúc nào Già La Viêm Dạ mới có thể hoàn toàn buông cảnh giác tin tưởng bản thân mình nhưng ít ra hiện tại hắn còn có kiên trì đợi.

Lâu Thanh Vũ bất ngờ, chờ của hắn chính là kéo tới tròn một năm. Trong một năm này, trên triều đình mây mưa thất thường, hành sự đại biến. Không lâu sau chuyện Thôi tể tướng, Lâm Hiền Vương cấu kết ngoại tộc mà thất thế, Lâm Hiền phi bị tra ra việc phóng hỏa lãnh cung bị biếm vào lãnh cung, không lâu sau bị ban thưởng tử, triều đình cùng hậu cung đều là cải cách lại.

Có điều việc này đều cách Thanh Vũ rất xa xôi. Hắn cũng không nghĩ tham dự việc này, nghe qua cũng như gió thổi bên tai, đạm đạm nhất tiếu. Chỉ là Đồng nhi vẫn khiến hắn nhớ thương.

Bất tri bất giác, lại một năm xuân phong đến.

Tuyển tú ba năm một lần hoạt động lại sắp mở. Hậu cung hoàng thượng lơ thơ, con nối dõi chỉ có một mình thái tử liền có rất nhiều đại thần giục hoàng thượng nạp phi nhưng hoàng thượng vẫn bất vi sở động.

Tĩnh nhi sắp tròn một tuổi, tiếp qua vài ngày lại đến phiên sinh nhật Đồng nhi sáu tuổi.

Lâu Thanh Vũ đã một năm chưa gặp Đồng nhi, không biết nó thế nào, trong lòng nhớ thương. Nghĩ đến Già La Viêm Dạ, biết hắn chắc cũng là nhớ thương Tĩnh nhi như vậy thì nhất thời tâm trạng cảm khái, không biết hai người vì sao lại đi tới một bước này. Tương lai sẽ không còn cơ hội vãn hồi hay sao?

Trong lòng âm thầm quyết định, nếu như tới Tĩnh nhi đầy tuổi Già La Viêm Dạ còn không ra quyết định vậy hắn cũng không cần chờ đợi thêm nữa, lúc đó Thanh Vũ thu dọn hàng trang mang theo hài tử cao chạy xa bay.

Ngày hôm đó, hắn giống thường ngày dịch dung đi trên đường phố nghĩ mua cho hài tử thứ hai của Thu Nhi và Ti Cẩm chút quà. Một tháng trước Thu Nhi lại lần nữa làm ba ba, lần này là nam hài.

Lâu Thanh



Vũ nghĩ đó là trưởng tử của Thu Nhi nên dự định mua cho hài tử một hộ thân tỏa. (ana: kiểu vòng natra đeo ==)

Hắn đi lại trên trên đường một lát mua hết thứ này thứ kia, đi loanh quanh bỗng nhiên cảm thấy có vật đó đập vào trên đùi.

Trong lòng Lâu Thanh Vũ khẽ động, nhìn thoáng qua xung quanh không có phát hiện dị dạng, nghĩ bản thân gặp ảo giác lại tiếp tục đi nhưng lập tức lại có một vật nhẹ nhàng đập vào trên đùi.

Lâu Thanh Vũ rùng mình ngưng thần nhìn về hướng vật thể bay tới cũng không thấy gì đặc biệt. Bỗng nhiên đường nhìn xẹt qua, tại một góc khuất khó thấy là một người mặc thanh y, đầu đội mũ, núp ở góc tường. Người nọ thấy hắn nhìn lại thì nhanh chóng nhấc lên một góc khăn che mặt bước nhanh hướng ngõ nhỏ.

Toàn thân Lâu Thanh Vũ chấn động, ánh mắt sáng ngời theo sau đi vào hẻm nhỏ kia. Thanh y nhân phía trước chờ hắn ở chỗ ngoặt, nhìn lại hắn bước theo lại bước nhanh về phía trước. Lâu Thanh Vũ gắt gao bám theo ở phía sau, hai người quẹo trái quẹo phải lung tung trong ngõ nhỏ, mãi đến khi bỏ rơi hết tất cả ám vệ vị thanh y nhân kia mới lẩn vào một tòa tiểu viện độc một cánh cửa.

Lâu Thanh Vũ đuổi qua đại môn lộ ra khe hở vẫn chưa đóng chặt. Thanh Vũ cấp tốc đi vào đóng cửa lớn xoay người nhìn lại thấy vị thanh y nhân đã xốc mũ, khẽ cười dịu dàng chờ hắn trong sân.

“Nhị ca ─” Lâu Thanh Vũ kích động kêu một tiếng nhào qua.

Người này chính là Lâu Thanh Tường đã biến mất từ lâu. Lâu Thanh Vũ trăm triệu lần không ngờ, hắn cùng phụ thân và đại ca tìm kiếm nhiều năm như vậy lại dễ dàng xuất hiện ở trước mặt hắn làm Thanh Vũ kích động không kềm chế được.

“Nhị ca! Thanh Tường!” Lâu Thanh Vũ ôm chặt lấy hắn, mà vẫn nghi ngờ mình đang trong mộng.

Lâu Thanh Tường nhẹ nhàng tránh khỏi Thanh Vũ, “Được rồi, đừng ôm chặt thế. Vài năm không gặp, sức của ngươi khỏe lên nhiều nha.”

“Ta không phải đang nằm mơ chứ? Ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này? Vài năm qua nhị ca thế nào? Vì sao không có một chút tin tức nào? Ngươi biết ta cùng phụ thân còn có cả đại ca có bao nhiêu lo lắng chứ? Độc nhị ca giải được rồi sao? Ngươi, ngươi…” Lâu Thanh Vũ kích động đến nói năng lộn xộn.

Lâu Thanh Tường kéo tay hắn đi vào phòng, “Yên tâm, vài năm nay ta rất tốt. Ta vẫn luôn cùng hắn… Ẩn cư ở sơn cốc chuyên tâm giải độc, mãi đến hai năm gần đây hoàn toàn giải được độc, mới về tìm các ngươi.” Tiếp theo cười nói: “Ám vệ bên cạnh ngươi thật là không dễ đuổi, ta theo ngươi mấy lần hôm nay mới tìm được cơ hội gặp ngươi.”

Lâu Thanh Vũ hiển nhiên biết hắn người trong miệng: “Hắn” là ai, thấp giọng hỏi nói: “Chân Minh… Hắn khỏe chứ?”

Lâu Thanh Tường mỉm cười, nói: “Hắn cũng khỏe.”

Lâu Thanh Vũ thấy đáy mắt hắn bao hàm tiếu ý ôn nhu, tâm trạng sáng ngời, “Các ngươi bên nhau?”

Lâu Thanh Tường không nghĩ tới hắn nói xong trực tiếp như vậy liền không khỏi ngại ngùng, sau một lúc lâu mới hơi quẫn bách gật đầu. Lâu Thanh Vũ nhớ tới dị dạng khi ôm hắn nhận ra liền cúi đầu nhìn lại không khỏi lấy làm kinh hãi.

“Ngươi, ngươi đây là…”

Lâu Thanh Tường mặt đỏ, phủ lên chiếc bụng mơ hồ hở ra, mỉm cười nói: “Chuyện nói đến rất dài…”

Hóa ra năm đó hắn và Già La Chân Minh bị bắc quận vương giam lỏng liền lợi dụng mật đạo chạy thoát ra ngoài. Lúc đó Già La Viêm Dạ phái thích khách đến tập kích kỳ thực cũng không phải là muốn lấy mạng Già La Chân Minh mà chỉ là nghĩ ngăn bọn họ xuất kinh thành, đưa phía nam.

Thích khách quả thực hạ độc, có điều độc đối với người không có nội lực vô hiệu chỉ là khiến người mất đi tri giác, tựa như ngủ say vậy nhưng đối với người có nội lực thì liền phiền phức rất nhiều.

Lúc đó Lâu Thanh Tường thủ hộ bên cạnh Già La Chân Minh phát hiện nước trà có vấn đề liền thay Chân Minh uống, kết quả chẳng hiểu vì sao bản thân trúng chất độc.

Sau đó hai người hoá trang lẩn trốn xuất kinh, Già La Chân Minh vốn có cơ hội trở mình, dù sao hắn là người kế vị Đại Tề chính thống, thủ hạ hiển nhiên có người tiếp ứng. Thế nhưng lúc đó Lâu Thanh Tường không chỉ có trúng độc thích khách còn bị Bắc quận vương hạ rất nhiều dược vật, nội lực hoàn toàn mất gần như tính mệnh khó giữ được.

Già La Chân Minh vì hắn lại buông tha tranh giành ngôi vị hoàng đế, mang theo hắn thiên lý xa xôi đi tìm giải dược. Trong đó gian khổ không cần nhiều lời, mấy năm qua bọn họ vẫn trốn ở trên giang hồ tìm dược cốc thần bí, mãi đến năm ngoái Lâu Thanh Tường mới hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.

“Vốn định trọn kiếp này ta có thể bảo hộ hắn lại không nghĩ rằng trái lại liên lụy hắn.” Lâu Thanh Tường cười nói: “Ban đầu ta thực sự tự cho là mình thông minh đó.”

Lâu Thanh Vũ không biết nên nói gì cho phải. Già La Chân Minh là thật là một người trọng tình trọng nghĩa, có thể vì yêu người mà buông tha thiên hạ, trí tuệ như thế, khiến Lâu Thanh Vũ kính phục, cũng… Mơ hồ ước ao.

“Thế nhưng ngươi sao lại… Chân Minh cùng Viêm Dạ không phải đều trúng di độc đời trước sao?” Lâu Thanh Vũ nhìn chằm chằm bụng Lâu Thanh Tường cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Chắc chắn là do tâm ý của chúng ta cảm động trời xanh đi. Ta cũng không biết…” Lâu Thanh Tường nghĩ đến hài tử trong bụng, trên mặt liền toát ra vẻ từ ái ôn nhu, mỉm cười nói: “Nói chung, tất cả hôm nay, chúng ta cũng chưa từng hối hận!”

Rời khỏi tiểu viện Lâu Thanh Tường, trong lòng Lâu Thanh Vũ có cảm giác nhẹ nhõm sung sướng nói không nên lời. Khúc mắc nhiều năm qua tại giờ khắc này đều được phóng tính hết.

Hắn ngửa đầu nhìn tinh không vạn lí, chỉ cảm thấy cuộc sống thiệt đẹp, xuân phong thiệt say lòng người, ngay cả bước tiến dưới chân đều nhẹ nhàng lướt đi hơn. Trước mắt hắn tựa như mở ra một cánh cửa, tựa hồ ngăn cách hắn và Viêm Dạ cũng có thể chậm rãi biến mất gần như không còn.

Hay là thực sự là nghĩ cái gì liền xuất hiện cái đó.

Lâu Thanh Vũ mới vừa đi đến cửa nhà liền thấy một người đầu đội mũ đứng ở trước cửa. Hô hấp hắn đột nhiên đình chỉ, dừng lại cước bộ nhìn người nọ. Người nọ cũng quay đầu, tuy rằng cách khăn che mặt nhưng Lâu Thanh Vũ lại có thể cảm giác được cặp con ngươi đen cực nóng lợi hại kia.

“Ngươi tới rồi.” Lâu Thanh Vũ cười đến thanh nhã thản nhiên, tim lại đập nhanh.

“Ừ.” Người nọ cúi đầu đáp lại một tiếng, đường nhìn vẫn chưa rời khỏi hắn.

Lâu Thanh Vũ nhìn hắn, nghiêng đầu, nói: “Ngươi tới làm cái gì? Nghĩ xong rồi sao?”

“Nghĩ xong rồi.” Người nọ chậm rãi vén lên khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt anh tuấn đã lâu không gặp, “Ta tới đón ngươi trở về.”

Lâu Thanh Vũ cảm thấy hắn gầy gò đi lại càng thêm thành thục trầm ổn, không khỏi mỉm cười nói: “Ngươi học được tin tưởng rồi sao?”

Già La Viêm Dạ cũng nhẹ nhàng cười, “Còn học chưa hết nhưng ta sẽ cố gắng!”

Một dòng nước ấm chảy từ tận đáy lòng chậm rãi lướt qua. Lâu Thanh Vũ tiến lên kéo tay hắn, mỉm cười nói: “Vậy về nhà đi. Chúng ta gặp Tĩnh nhi.”

Già La Viêm Dạ không nghĩ tới hắn đơn giản liền tiếp nhận bản thân thế liền không khỏi nhìn hắn nhưng phát giác giờ khắc này chưa bao giờ yên lặng như vậy.

Một trận gió mát chậm rãi thổi qua bên cạnh hai người, Lâu Thanh Vũ khẽ cười.

Lục thụ hồng đào thiên mãn chi, lại một năm xuân phong độ.

Mùa xuân, quả nhiên là mùa tốt.

~Chính văn hoàn~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện