Cứ như vậy Lâu Thanh Vũ giả trang thành một lão ông, mang theo “Nhi tử” cùng “Con dâu” một đường đi về hướng bắc. Chỉ là càng đi về sau, sự kiểm soát càng chặt

Ngày ấy Ti Cẩm đột nhiên nói với hắn: “Vương phi, ta và Thu Nhi đã thương lượng. Hiện tại nhóm bốn người chúng ta là mục tiêu quá lớn, hơn nữa ta và Thu Nhi đi sẽ chỉ có thể liên lụy đến người, không bằng mọi người tách ra hành động, rồi sẽ hội họp lại ở nơi nào đó. Như vậy sẽ khá dễ tránh thoát sự lục soát của Vương gia.”

“Tách ra?”

“Đúng.”

Lâu Thanh Vũ thấy thần tình Thu Nhi một bên kiên định, hiển nhiên đã thương lượng ổn thỏa với Ti Cẩm rồi. Lại nhìn thoáng qua Ti Cẩm đang cúi đầu xoa bụng bản thân thì chần chờ nói: “Thế nhưng hiện tại ngươi thế này, nếu xảy ra chuyện gì…”

Thu Nhi nói: “Thiếu gia, người không cần lo lắng, Ti Cẩm là người của ta, ta sẽ chăm sóc tốt hắn. Hiện tại an nguy của người và thế tử là quan trọng nhất! Nếu bị Vương gia tìm được, tình cảnh của người sẽ rất đáng lo!”

Lâu Thanh Vũ hơi sửng sốt, không nghĩ tới Thu Nhi nói ra lời này, cảm khái nói: “Thu Nhi, ngươi đã trưởng thành rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nhi đỏ lên, nắm chặt tay Ti Cẩm, nói: “Thiếu gia, Thu Nhi đã không còn tiểu hài tử nữa rồi, không thể vĩnh viễn lo toan sinh hoạt của người. Thu Nhi cũng muốn làm chút gì đó vì thiếu gia!”

Lâu Thanh Vũ nhìn hai người họ gắt gao nắm tay nhau, tâm lý mơ hồ có dự cảm không lành. Thế nhưng thái độ hai người kiên định, Lâu Thanh Vũ phân tích tình thế, cũng hiểu được tách ra hành động sẽ càng dễ dàng hơn, liền ước hẹn một tháng sau gặp lại ở Ứng Châu tại Giang Bắc. Tới đó rồi là tạm thời thoát ly khỏi phạm vi thế lực của Già La Viêm Dạ.

Ai dè một tháng sau Lâu Thanh Vũ đi tới đó, lại ở lại nơi ước hẹn đợi tròn một tháng, vẫn không thấy bóng dáng Ti Cẩm và Thu Nhi đâu.

Lâu Thanh Vũ lo sốt ruột sốt gan, nhưng không thể nào quay lại tìm. Mãi đến khi kinh kỳ bị Bắc quận vương vây khốn nên Già La Viêm Dạ không bao lâu phải truyền tin chỉ huy quân Bắc Thượng đi. Thanh Vũ cũng không chờ nổi nữa, chỉ có thể mang theo Đồng nhi vội vã ra đi.

Lúc đó tất cả mọi người mang theo thân quyến chạy nạn về hướng Nam, chỉ có Lâu Thanh Vũ mang theo hài tử chạy vội về Bắc, gian nguy dọc theo đường đi tự không cần nhiều lời, càng tới gần kinh thành, tình thế càng hỗn loạn.

Lâu Thanh Vũ nửa đường trùng hợp gặp rồi cứu nạn Bạch Lam một mạng, biết quê quán của Bạch Lam ngay thôn Tường Hòa, liền thuận thế đưa Bạch Lam trở về, giao Đồng nhi cho hắn chiếu cố, một mình lẻn vào kinh thành.

Khi đó bởi vì đại quân kim giáp Già La Viêm Dạ đã tới gần phương Bắc, Bắc quận vương nảy sinh ác độc đánh vào kinh thành, bức Già La Chân Minh lui vị, tự lập làm Hoàng Đế, kinh lý rung chuyển bất an, nhân tâm hoảng sợ.

Lâu Tương bị giam lỏng bên trong phủ, Lâu Thanh Vũ ẩn núp bên ngoài mấy ngày không đi vào được.

Chạng vạng ngày ấy, hắn đang ở trong hẻm nhỏ nơi âm u nhìn về đại môn Lâu phủ, bỗng nhiên phía sau có người tới gần. Hắn cấp tốc quay đầu lại, đã thấy một người mang mũ làm động tác tay, nhỏ giọng nói: “Tam thiếu gia, là ta!”

“Diêu quản gia?” Lâu Thanh Vũ vừa nghe thanh âm liền phân biệt rõ đây chính là đại quản gia Tương phủ_Diêu Tiến Sinh khi trước dẫn Thanh Vũ rời khỏi nông thôn, không khỏi kinh nghi bất định.

“Nhỏ giọng. Thiếu gia đi theo ta!”

Diêu Tiến Sinh mang theo Lâu Thanh Vũ quẹo trái quẹo phải, lặng lẽ đi tới một viện lạc hoang vắng ở thành Nam, vào phòng, tháo xuống mũ nói: “Tam thiếu gia làm sao vào được thành?”

Lâu Thanh Vũ theo dõi hắn nói: “Ngươi sao lại ở đây? Cha ta đâu? Đại ca, nhị ca thế nào rồi?”

Diêu Tiến Sinh thở dài: “Tam thiếu gia không cần nghi ngờ ta. Nửa năm trước Tương gia đã nhìn ra tình thế bất thường, cho nghỉ việc đại bộ phận gia nô, kêu ta đi tông trạch Lâu gia (ana: giàng tộc Lâu gia) thông tri đại gia tị nạn, ông cũng dẫn theo vài chất của chính thất đi vùng duyên hải Tô Giang, đưa bọn họ lên thương thuyền của nhị lão gia , đợi bọn họ theo thuyền khởi hành rồi mới trở về.”

“Ngươi trở về từ khi nào?”

“Một tháng trước. Lúc đó Bắc quận vương đã bức vua thoái vị, tình hình khủng hoảng, Tương gia bàn giao với ta vài chuyện, kêu ta không cần về lại Tương phủ. Nhưng ta vẫn nhịn không được trở xem, ai dè Tương gia đã bị giam lỏng rồi.”

Lâu Thanh Vũ kỳ quái nói: “Vì sao ngươi nhận ra ta?”

Diêu Tiến Sinh cười cười, nói: “Diêu mỗ bất tài, tuy là trong giới thư sinh, lại còn có vài tài năng đặc biệt. Thực không dám giấu diếm, Diêu mỗ giỏi nhất về phân biệt người, vô luận là đầy tớ hạng nào chỉ cần gặp thoáng qua hay là quan to quý nhân gặp qua một lần đều có thể liếc mắt nhận ra.

“Tam thiếu gia tuy rằng đã hóa trang, vóc người cũng khác biệt rất lớn với hai năm trước nhưng Diêu mỗ tỉ mỉ phân biệt vẫn có thể nhận ra. Nhất là. . .”

Hắn cười cười, nói: “Nhất là ánh mắt tam thiếu gia, vô luận ngụy trang ra sao thì ánh mắt đó cũng sẽ không thay đổi. Diêu mỗ quan sát hai ngày liền xác định, mãi đến hôm nay mới tìm được cơ hội gặp ngài.”

Lâu Thanh Vũ khâm phục, than thở: “Nghĩ không ra Diêu quản gia còn có bản lĩnh này.”

Diêu Tiến Sinh nghiêm mặt nói: “Tam thiếu gia, ngài không nên trở về. Khi đó Tương gia giao ta làm việc thay ngài ấy, trong đó có một việc là để ta đi Diêu Tây tìm ngài, kêu ngài nghìn vạn lần không thể hồi kinh, cũng đừng lật mặt với Già La Viêm Dạ. Hôm nay ngài đã An thân vương phi, ngài thực không nên phao phu khí tử(ana: ý chỉ bỏ chồng bỏ con, vì a Vũ là vương phi nên phu ở đây chỉ Viêm Dạ), sẽ có rất nhiều mạo hiểm.”

Lâu Thanh Vũ tách ra trọng tâm câu chuyện, nói: “Ngươi biết làm cách nào để ta gặp mặt phụ thân chứ?”

Diêu Tiến Sinh lắc đầu, “Giờ đây ta cũng không thể quay về, tam thiếu gia càng không có khả năng. Bắc quận vương vội vã đăng cơ, hiện ở trong kinh thành lý lục soát gắt gao, không cẩn thận chút sẽ bị trở thành gian tế bị bắt lại.

“Tòa nhà này vài năm trước Tương gia kêu ta lấy danh nghĩa thân thích mua nó, tạm thời không người có thể tra ra được nơi đây. Ở khách *** sẽ nguy hiểm, tam thiếu gia ở chỗ này tạm một ngày, ngày mai cấp tốc rời khỏi đi.”

Lâu Thanh Vũ kiên trì nói: “Ta phải biết tình h



ình trong nhà!”

“Ta chỉ biết Bắc quận vương giam lỏng Tương gia cùng đại thiếu gia tại Tương phủ, mong muốn dao động Tương gia, có thể trợ hắn một tay, tạm thời không lo lắng về tính mệnh.”

“Nhị ca ta đâu?”

Diêu Tiến Sinh chần chờ chốc lát, nói: “Một tháng trước khi ta trở về, nhị thiếu gia sớm đã vào đại nội làm bạn với hoàng thượng. Hôm nay hoàng thượng thoái vị. . . Nhị thiếu gia chắc ở bên hoàng thượng.”

Tâm trạng Lâu Thanh Vũ trầm xuống.

Diêu Tiến Sinh thấy hắn không chịu đi, tâm trạng lo lắng, khuyên nhủ: “Tam thiếu gia, hôm nay kinh thành hỗn loạn như vậy mà thân phận ngài lại đặc biệt. Tương gia cùng đại thiếu gia, nhị thiếu gia đều không lo lắng về tính mạng, nhưng ngài nếu bị Bắc quận vương bắt được, vậy, vậy. . . Thực sẽ đi vào tử lộ!

“Nô tài van cầu ngài, ngài nhanh chóng rời đi, lão nô có thể vì ngài an bài đường lui. Có lẽ ngài trở về bên cạnh An thân vương còn tốt hơn ở đây!”

Lâu Thanh Vũ biết hắn trung tâm, xem tình thế hiện nay, cũng thực không lưu lại được. Huống chi hắn cũng nhớ thương Đồng nhi ở lại thôn Tường Hòa, nhân tiện nói: “Ngươi có thể an bài đường lui cho ta sao?”

“Ba tỉnh Giang Bắc và sáu quận Giang Nam đều có hộ tịch dự bị được Lâu Tương an bài, ngài chỉ chọn một nơi thích hợp để ở lại thì tuyệt không đối không phải lo gì nữa. Mặt khác. . .”

Hắn từ trong lòng móc ra một ngọc bội, đưa cho Lâu Thanh Vũ, “Cái này ngài nhận lấy! Chỉ cần thấy quán trà hay khách *** có chữ Thanh Ký thì đưa ra mai ngọc bội này sẽ có người chiếu cố ngài.”

Lâu Thanh Vũ cả kinh, “Phụ thân từ bao giờ đã chuẩn bị xong đường lui?”

Diêu Tiến Sinh lắc đầu, nói: “Ngược lại Tương gia không phải chuẩn bị đường lui, khi đó chỉ là vì muốn lý giải cuộc sống bách tính nên Tương gia mới âm thầm mở những cửa hiệu này. Ai biết sau lại nhận được rất nhiều tin tức hữu dụng, buôn bán cũng được, bất tri bất giác liền mở nhiều thêm, hôm nay cũng có chút quy mô. Một ít cửa hiệu khác đã rơi vào danh sách rõ ràng của Tương phủ, hiện tại đều bị niêm phong.”

Lâu Thanh Vũ áng chừng ngọc bội, đột nhiên nói: “Trong số chuyện phụ thân dặn dò ngươi, có bao gồm cả những cửa hàng mặt tiền này không?”

“Có.”

Lâu Thanh Vũ trầm mặc chốc lát, nói: “Phụ thân còn bàn giao ngươi chuyện gì, ngươi nói cho ta biết, ta cũng muốn nghĩ biện pháp, so với một mình ngươi xử lý vẫn hơn.”

Diêu Tiến Sinh nói: “Cũng không phải một mình ta làm. Tương phủ nhiều năm như vậy, cũng âm thầm bồi dưỡng một vài đầy tớ ngầm rất trung thành. Chỉ là quy mô quá nhỏ, không có cách nào cứu ra Tương gia. Tương gia chỉ bàn giao ta ba sự kiện: 1; phải đi tìm ngài, vừa rồi ta đã nói cho ngài rồi. 2; Chính là những cửa hàng này, Tương gia kêu ta xử lý thích đáng. 3. . . Phải đi tìm nhị thiếu gia.”

“Nhị ca làm sao vậy? Ngươi không phải mới vừa nói hắn ở bên hoàng thượng sao?”

Diêu Tiến Sinh do dự một chút, thấp giọng nói: “Kỳ thực. . . Ngày ấy sau khi hoàng thượng bị bức thoái vị liền biến mất cùng nhị thiếu gia.”

“Biến mất!” Lâu Thanh Vũ cả kinh, trên mặt biến sắc.” Vậy hoàng thượng và nhị ca trước khi mất tích, ngươi có nghe nói bọn họ gặp phải thích khách không?”

Diêu Tiến Sinh hơi sửng sốt, nói: “Việc này thật không có nghe nói. Ta cứ ở bên ngoài, lần trước hồi phủ cũng là vội vã về, Tương gia bàn giao xong việc cho ta, liền để ta suốt đêm rời đi.”

Lâu Thanh Vũ không cần phải nhiều lời nữa.

Đêm đó hắn ở lại trong ngôi nhà đó, ngày thứ hai rời khỏi thì trong ngực mang danh sách các cửa tiệm trong sổ sách ngầm của Lâu phủ, cùng hai phần hộ tịch Giang Nam Giang Bắc.

Nhoáng cái ba năm vội vã qua đi, Lâu Thanh Vũ tính bản thân ở lại thôn Tường Hòa này đã không ít ngày.

Giờ đây Già La Viêm Dạ đã đăng cơ vi đế, phản loạn Bắc quận vương sớm bị dẹp, chỉ là phế đế Già La Chân Minh đã thoái vị vẫn đang biến mất không rõ.

Già La Viêm Dạ ‘minh lý ám lý’ đều không không tìm ra được chút tung tích nào, chỉ tiếc truyền đến tin tức Bắc quận vương khi chiến bại đã độc tự sát, lại không biết năm đó bức vua thoái vị đã xảy ra chuyện gì.

Lâu Thanh Vũ vài năm này đã chậm rãi tạo lên thế lực của bản thân, mặc dù quy mô còn nhỏ, nhưng tại phương diện thu thập tin tức rất là linh thông. Hắn vẫn âm thầm hỏi thăm tung tích của Nhị ca Lâu Thanh Tường còn có Thu Nhi và Ti Cẩm. Chỉ là Lâu Thanh Tường và Già La Chân Minh cùng biến mất, đến nay bặt vô âm tín. Thu Nhi và Ti Cẩm cũng giống như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy, khiến Lâu Thanh Vũ lo lắng không ngớt.

Hắn suy nghĩ bản thân ở phụ cận kinh kỳ này đã lâu, chỉ sợ mấy ngày tới phải chuyển nhà. Huống chi đối với tâm tư của Bạch Lam. . . thì nên dứt là vừa.

Chỉ là nhớ hoàng thành ở đây gần, Đồng nhi lại càng ngày càng nhu thuận thông minh, Lâu Thanh Vũ lại không đành lòng để nó rời quá xa người nọ.

Hắn thở dài, bản thân đúng là vẫn còn nhẹ dạ.

Huống chi phụ thân và đại ca vẫn còn ở kinh thành, hiện tại đều bị triều đình lôi kéo, không biết còn việc gì, hắn cũng ở gần họ hơn.

Lâu Thanh Vũ như thế chần chờ, thủy chung không hạ được quyết tâm. Đảo mắt sắp đến sinh nhật bốn tuổi của Đồng nhi.

Ngày hôm đó hắn để Đồng nhi ở nhà nhờ Bạch Lam chiếu cố, bản thân đi trấn Thụy Sơn.

Trấn Thụy Sơn bởi vì là đại trấn phụ cận gần kinh thành nhất nên luôn luôn ‘người đến người đi’, rất náo nhiệt. Hai năm nay, trấn trên mới mở một tử lâu Nhất Phẩm Đường, nghe nói có tiếng tăng lừng lẫy ở kinh thành, chi nhánh cũng mở đến nơi đây

Màu sắc món ăn Nhất Phẩm Đường mới mẻ độc đáo, giá hợp lý, lại phát triển rộng kinh doanh mắc xích, ngắn ngủi hai năm, đã mở hơn hai mươi chi nhánh trên toàn quốc.

Lâu Thanh Vũ đi tới cửa sau tửu lâu, đẩy cửa mà vào. Một tiểu nhị đã chờ sẵn, thấy hắn tới, ân cần tiến lên cười nói: “Tiên sinh, ngài đã tới.”

“Chưởng quỹ đâu?”

“Chưởng quỹ đang ở gian buồng cao cấp lầu ba chờ ngài. Tiên sinh, lần này ngài lại mang đến cho chúng ta cố sự mới gì?”

Lâu Thanh Vũ cười mà không đáp.

Trà tiểu nhị gấp đến độ vò đầu bứt tai, “Lần trước ngài kể 《 Tây du 》 còn chưa kể hết, vậy tôn hầu tử bởi vì ba lần đánh bạch cốt tinh bị sư phụ đuổi, sau thế nào nữa?”

Lâu Thanh Vũ nói: “Lý Tử, ngươi là người cũ ở đây mà cũng phá quy củ, cẩn thận chưởng quỹ các ngươi phạt đó.”

Tiểu nhị gọi là Lý Tử kia nghe vậy, lập tức lè lưỡi, không dám hỏi lại, quy củ dẫn Thanh Vũ lên lầu.

Mọi người trong *** biết: vị họ Tiếu này là tiên sinh dạy học do Nhất Phẩm Đường chuyên mời tới sáng tác Bình thư(ana: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), mỗi lần hắn soạn cố sự đều được khen ngợi lớn, khiến cho buôn bán trong *** phát triển không ngừng,

Bởi vậy không chỉ chưởng quỹ kính trọng hắn, nghe nói ngay cả đại lão bản tổng *** ở kinh thành cũng vô cùng coi trọng hắn.

Cho nên mỗi lần hắn tới, không chỉ có tiếp đãi tốt nhất, còn phải nghìn vạn lần cẩn thận, không thể để ngoại nhân biết, không thì sẽ lôi vị “Cố sự đại vương” này đi mất, Nhất Phẩm Đường của bọn sẽ gay go.

Nhất Phẩm Đường chia làm ba tầng: tầng một là nơi chuyên dành cho này khách đi qua và lữ thương qua đường ngồi, giữa phòng có một đài, vị thuyết thư xướng khúc đều ở nơi này biểu diễn; lầu hai còn có vài nhã gian, để cho quý khách có chút tư cách địa vị tiêu phí khá cao dùng; lầu ba thì là phòng xép cao cấp, là dành khách nhân tới nơi này nói chuyện làm ăn, họ cần thanh tĩnh, đẳng cấp càng cao cấp nhất.

Lâu Thanh Vũ từ sau lâu tránh đi chỗ tiền thính, đi tới lầu ba. Chưởng quỹ trấn Thụy Sơn Nhất Phẩm Đường là Triệu Lão Cao, từ lâu đã ở phòng xép chờ một thời gian dài, thấy hắn tiến đến, quy củ lên tiếng gọi: “Gia, ngài đã tới.”

“Triệu lão, ngài lại khách sáo rồi.”

“Đâu, là ngài không muốn làm theo phép. Lão nô nên gọi ngài một tiếng 『 gia 』 mới phải.”

Nhất Phẩm Đường này khác cửa tiệm Thanh Ký. Nó là do Lâu Thanh Vũ thừa dịp lúc ấy nội loạn làm vài nét đầu cơ buôn bán, dùng tiền lợi nhuận bản thân làm ra mở, dùng thân phận khác, một tên khác. Trăm triệu không thể tìm ra một điểm liên hệ với Thanh Ký hoặc Lâu gia, bởi vậy hắn mỗi lần tới đều có danh hào sáng tác Bình thư

Chỉ có Triệu chưởng quỹ là hắn tự mình tuyển từ Thanh Ký tới, Triệu chưởng quỹ làm ẩn phó ở Lâu phủ cả đời, cực kỳ trung tâm, cho nên Lâu Thanh Vũ yên tâm hắn làm việc.

“Gần đây trong kinh có tin tức gì?”

Triệu lão Cao nói: “Hoàng thượng gần đây quét sạch dư đảng phương bắc, đang chỉnh đốn triều đình, kinh thành có phần ‘thần hồn nát thần tính’.”

“Vậy. . . Bên Phụ thân thế nào rồi?”

“Lão gia hiện nay chưa chịu ảnh hưởng đến, vẫn là bộ dạng cũ, cả ngày ‘nông thôn hoa thảo’, đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp.”

“Vậy là tốt rồi. Phụ thân là nguyên lão tam triều, hoàng thượng ứng lại sẽ không làm khó phụ thân.”

“Nhị thiếu gia. . . Vẫn không tìm thấy, bên Thanh Ký truyền đến tin tức, nói bên Diêu quản gia cũng không tìm thấy.”

Lâu Thanh Vũ thở dài.

Triệu lão Cao lại thấp giọng nói: “Mặt khác, gần đây có người nói đã tìm thấy hoàng phi và thái tử ở phía nam, trong cung đang rất ồn ào. Hoàng thượng hạ ý chỉ, muốn đích thân đi nghênh đón về.”

“Nga?” Lâu Thanh Vũ khẽ cười, hắn cùng Đồng nhi ở ngay bên cạnh, ngược lại có người tìm thấy họ ở phía nam.

Đột nhiên trong lòng rùng mình, nghĩ đến cái gì, nói: “Đây là chuyện khi nào?”

“Hơn nửa tháng trước.”

Lâu Thanh Vũ nhíu mày, “Sao lúc này tin tức mới đến?”

Triệu lão Cao nói: “Đây là tin mới chuyển ra. Hơn nữa gần đây chúng ta đang chỉnh đốn tiếp nhận thế lực Thính Phong lâu, tin tức chậm chút.”

“Thính Phong lâu hiện tại thế nào rồi? Sao tiến triển chậm như vậy?”

“Gia, tựa hồ có người bên quan phủ âm thầm ra tay, họ cũng muốn tiếp nhận thế lực bên đó.”

Lâu Thanh Vũ dừng một chút, nói: “Vậy chúng ta tạm thời không nên nhúng tay. Quan phủ nếu muốn lấy, thì để cho lấy đi. Dân không đấu với quan, chúng ta vẫn làm tốt buôn bán của mình là được.”

“Vâng.”

Trong lòng Lâu Thanh Vũ thở dài một tiếng.

Hắn luôn luôn ‘người không phạm ta thì ta không phạm ngươi’, khi trước Thính Phong lâu ở Thương Châu khiến hắn lo lắng, vào kỳ sinh nở của Già La Viêm Dạ nhiều lần thiếu chút nữa phá hủy đại sự. Sau hắn chung quy muốn trả thù. Nh



ưng lại quên Già La Viêm Dạ là kẻ có thù tất báo, Thính Phong lâu rơi vào trong tay hắn khẳng định không sống yên ổn. Chỉ tiếc thế lực bản thân Thanh Vũ vô pháp nhúng vào.

Lâu Thanh Vũ trốn Già La Viêm Dạ còn không kịp, hiển nhiên sẽ không muốn va chạm với Viêm Dạ. Nghe nói hai năm nay hậu cung Viêm Dạ cũng vào không ít mỹ nhân, nói vậy không thể thiếu ‘tề nhân chi phúc’ (ana: giải thích )đi.

Hai năm này quốc sự đã bắt đầu bình ổn, hậu cung còn chưa người nào sinh con nối dõi cho hoàng thượng, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ thay đổi tình trạng này. . .

Lâu Thanh Vũ tâm trạng đau xót, bỗng nhiên phát hiện tâm tư bản thân xa vời. Phục hồi tinh thần lại, sắc mặt như thường mà nói: “Còn có việc gì khác không?”

Triệu lão Cao lại đưa ra việc kinh doanh nhất nhất hội báo.

Lâu Thanh Vũ ngồi một hồi ở Nhất Phẩm Đường, xem qua sổ sách, lưu lại mấy tập 《 Tây du 》 mới nhất, liền đi trấn trên mua quà cho cho Đồng nhi rồi trở về thôn Tường Hòa.

Hắn làm việc tại Nhất Phẩm Đường luôn luôn không để lại vết tích, lại lấy bán Bình thư tiểu thuyết làm danh, lần nào đến đều đi vội vàng, tuyệt không ở lâu. Trái lại một ít sổ sách Thanh Ký, mỗi lần đều phải kiểm tra đối chiếu kỹ càng một phen.

Lâu Thanh Vũ dọc theo đường đi cân nhắc việc ở Giang Nam tìm được mẫu tử hoàng phi, ai dè gần đến cửa thôn, mới phát hiện bản thân nghĩ quá giản đơn.

Hắn mặc dù nghĩ tới vô số lần trường hợp Già La Viêm Dạ có thể tìm được hắn, lại không nghĩ rằng ngày này tới nhanh vậy, quả thực có chút trở tay không kịp.

Xem ra đã an ổn đã quá lâu, con người ta vẫn làm ra việc sơ sót. . .

Lâu Thanh Vũ bị đông đảo thị vệ vây quanh, vừa đến cửa tiểu viện, còn chưa có vào cửa liền nghe được tiếng khóc của Đồng nhi.

“Ngươi buông! Buông! Ta không biết ngươi! Ta không cho ngươi ôm! Ô ô ô. . . Cha! Cha mau trở về. . .”

Lâu Thanh Vũ căng thẳng, vội vã vài bước nhảy vào. Đã thấy một người mặc hoàng bào, kim quan gia đính, đang vững vàng ôm Đồng nhi chặt vào trong lòng, trên khuôn mặt tuấn mỹ anh tuấn một bộ bối rối, đau lòng.

Lâu Thanh Vũ đột nhiên thấy thân ảnh quen thuộc này, trong phút chốc ngưng trệ, Đồng nhi đã thấy hắn, nó mở hai tay hướng hắn, kêu lên: “Cha mau tới cứu con!”

Người nọ cả thân chấn động, cấp tốc quay đầu lại, hai tròng mắt lợi hại bắn thẳng về hướng Lâu Thanh Vũ.

Người này không phải ai khác, chính là người thân sinh ra Đồng nhi, hiện nay là cửu ngũ chí tôn Đại Tề quốc─ Già La Viêm Dạ!

Ban đầu, khi Lâu Thanh Vũ mới vừa đi không lâu, Bạch Lam đang chơi đùa với Đồng nhi ở trong sân. Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo đại môn bị người đẩy ra.

Bạch Lam ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đứng ở trên bậc thang, nhìn về phía bọn họ.

Người nọ chỉ đứng như vậy, đã có một loại cảm giác trên cao nhìn xuống, khiến người ta không tự chủ được tâm sinh kính sợ.

Bạch Lam sửng sốt, ngây người chốc lát mới phản ứng lại, tâm trạng bối rối, hỏi: “Ngươi là ai?”

Người nọ không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Đồng nhi.

Đồng nhi kỳ quái mà nhìn hắn, nói: “Thúc thúc, Lam thúc thúc hỏi thúc là ai đó? Sao thúc không nói lời nào?”

Người nọ hơi chấn động, thần sắc kích động. Phía sau tựa hồ có người muốn tiến lên, bị hắn phất tay lui trở lại.

Bạch Lam hoảng loạn nhìn, những người hầu hạ đó hình như là, hình như là thị vệ trong kinh? Người nọ đã đi tới, Bạch Lam bị khí thế hắn đóng băng, khẩn trương đến hai chân bủn rủn, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ gắt gao ôm Đồng nhi.

Ai dè người nọ đến gần, một tay kéo Đồng nhi lao vào trong lòng, kích động nói: “Đồng nhi! Đồng nhi của ta!”

Đồng nhi vốn không phải sợ người lạ, nhưng có lẽ là bị thần tình của hắn dọa sợ, kêu lên: “Lam thúc thúc! Lam thúc thúc!”

Bạch Lam phục hồi tinh thần lại, hoảng nói: “Ngươi làm gì? Thả hài tử ra!”

Hắn nói còn chưa nói hết, liền có thị vệ vọt lại ngăn cản Bạch Lam.

Bạch Lam thấy thế càng thêm kinh hoảng, “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi là ai? Buông! Thả hài tử ra!”

Đồng nhi nóng nảy, “Buông Lam thúc thúc ra! Các ngươi là người xấu! Người xấu! Thả ta xuống!”

Người nọ nói: “Đồng nhi, ta không là người xấu! Ta là, là. . . con đừng sợ! Ta sẽ không làm đau con. . .”

Thế nhưng Đồng nhi đã khóc gào lên. Nó chưa từng gặp qua nhiều người như vậy, còn ngang ngược như vậy nữa.

Người nọ chính là Già La Viêm Dạ. Hắn nghe tiếng khóc Đồng nhi, cực kỳ đau lòng, lại không biết dỗ nó ra sao.

Trong viện đang nháo lên, Lâu Thanh Vũ đã vội vã chạy trở về.

“Tiếu đại ca, ngươi đã về rồi!” Bạch Lam thấy hắn như thấy cứu tinh, lập tức nhào qua.

Lâu Thanh Vũ lăng lăng nhìn Già La Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, phẫn nộ cùng oán hận trong thời gian dài, dường như nhất thời trở nên xa xôi.

Rốt cục gần trong gang tấc, lại tựa như xa tại thiên nhai. Trái tim một trận co bóp không tên, Già La Viêm Dạ không tự chủ được gắt gao ôm Đồng nhi.

“Cha!” Đồng nhi bị hắn làm đau, liều mạng giãy dụa, Già La Viêm Dạ sợ khiến nó bị thương, không thể làm gì khác hơn là thả tay. Đồng nhi lập tức chạy về phía Lâu Thanh Vũ.

Lâu Thanh Vũ phục hồi tinh thần lại, ôm nhi tử lên, trấn an vài câu, biết hôm nay không thể tránh nữa, nói với Già La Viêm Dạ: “Chuyện này không quan hệ tới người khác, ngươi trước tiên thả hắn đi.”

Già La Viêm Dạ nhìn thoáng qua Bạch Lam, nói: “Để hắn đi.”

Lâu Thanh Vũ thấp giọng nói với Bạch lam: “Ngươi về trước đi đi.”

“Tiếu đại ca. . .”

“Yên tâm, ta không có việc gì. Ngươi nhanh chóng đi đi.”

Bạch Lam nhìn trái nhìn phải, chần chờ không quyết.

Già La Viêm Dạ hừ lạnh một tiếng.

Bạch Lam hơi run lên, nhẹ giọng nói: “Tiếu đại ca, ngươi tự cẩn thận.” Nói xong lo lắng mà ly khai.

Già La Viêm Dạ lại hừ một tiếng, nói: “Thật đúng là tình thâm nghĩa trọng đó.”

Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói: “Ngươi muốn như thế nào đều theo ngươi, thế nhưng không nên kéo người vô tội vào.”

Già La Viêm Dạ lạnh mặt, trầm giọng nói: “Hồi cung cùng trẫm.”

Lâu Thanh Vũ không kịp thu thập cái gì, cứ như vậy bị túm lên xe ngựa cùng Già La Viêm Dạ bước trên đường hồi cung.

Dọc theo đường đi Đồng nhi vẫn cuộn mình trong lòng Thanh Vũ, đôi mắt thật to có chút bất an mà nhìn sang phụ thân, lại len lén nhìn sang nam nhân đối diện.

Già La Viêm Dạ cầm lấy một trái cây, ôn nhu hống: “Đồng nhi, đây là trái tươi Tây Lam tiến cống ngon lắm, con nếm xem.”

Hai mắt Đồng nhi ngắm trái cây kia, nãi thanh nói: “Cha nói: không thể tùy tiện ăn đồ của người lạ.”

Già La Viêm Dạ thần sắc đau xót, câu “Người lạ” kia của Đồng nhi như kim châm vào nội tâm.

Lâu Thanh Vũ cúi đầu nói với Đồng nhi: “Đồng nhi, hắn không phải người lạ, hắn là phụ hoàng của con.”

“Phụ hoàng là cái gì?”

“Phụ hoàng là như cha vậy, là người thân nhất của Đồng nhi.”

“Người thân nhất của Đồng nhi là cha.” Nó khờ dại nói, lại suy nghĩ một chút, bổ sung nói: “Còn có mẫu phụ.”

Già La Viêm Dạ trong lòng khẽ động, gần như đã thốt ra “Ta chính là mẫu phụ con”, lại rốt cục nhịn xuống.

Lâu Thanh Vũ nhìn thoáng qua thần sắc hắn, nói với nhi tử: “Đồng nhi, ý phụ hoàng. . . Phụ hoàng chính là mẫu phụ.”

Đồng nhi nghe vậy, hơi hoài nghi nhìn Già La Viêm Dạ, rồi lại lùi vào trong lòng phụ thân không nói lời nào.

Già La Viêm Dạ thấy thế, không khỏi thất vọng không thôi.

Hắn cũng biết xa cách ba năm, có một số việc không thể sốt ruột. Nếu đã tìm được hài tử, cốt nhục tình thân chung quy có thể chậm rãi bù đắp trở về. Thế nhưng vừa nghĩ đến đầu sỏ hại hắn cách biệt lâu với cốt nhục mình thân sinh, trong lòng không khỏi cáu giận, Viêm Dạ hung hăng trừng Lâu Thanh Vũ.

Lâu Thanh Vũ, ta nên trừng phạt ngươi sao đây!

Xa cách nhiều năm, Lâu Thanh Vũ lại lần nữa trở lại hoàng cung trang trọng lộng lẫy này. Chỉ là giờ phút này, địa vị hắn đã thay đổi

“Phi Dực Cung?”

Lâu Thanh Vũ ôm Đồng nhi theo Già La Viêm Dạ bước vào cung điện, thì thào niệm tên cung điện trên biển.

Già La Viêm Dạ liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Cung này do trẫm cố ý vì ái phi sửa tên, thích không?”

Lâu Thanh Vũ mỉm cười, chưa có trả lời.

Phi Dực Phi Dực, mất đi đôi cánh còn có thể bay lượn sao?

Hắn bị mang về vội vàng, căn bản không có thời gian dặn lại một câu, chỉ sợ cửa tiệm Nhất Phẩm Đường cùng Thanh Ký tạm thời phải vô chủ rồi. Có điều cũng may những tiệm buôn bán này đã vào quỹ đạo, không có hắn ở sau màn tọa trấn vẫn có thể vận chuyển như thường. Chỉ là rất nhiều tin tức. . . Sợ phải phí chút công sức mới có thể truyền về.

Lâu Thanh Vũ nhìn đại điện lộng lẫy mà bức bách khó thở này, hắn hiểu rõ đại khái bản thân rất khó thoát ra khỏi nơi này.

“Cha, đây là đâu?” Đồng nhi xoa con mắt buồn ngủ mà nói.

“Đây là nơi sau này cha ở. Đồng nhi mệt sao? Vậy ngủ một hồi đi, sau khi tỉnh lại cha cùng. . . cùng phụ hoàng Đồng nhi làm sinh nhật cho con.”

“Nga.” Đồng nhi lên tiếng liền nhắm mắt lại vù vù ngủ.

Một giấc Đồng nhi ngủ thẳng đến chạng vạng. Khi tỉnh lại, bên cạnh vang lên một thanh âm xa lạ: “Điện hạ đã tỉnh?”

Nó mở mắt ra, nhìn cung nữ trước mắt, trĩ thanh hỏi: “Nãi là ai? Cha con đâu?” Nó quan sát bốn phía, chỉ thấy gian nhà thật lớn, đồ vật xung quanh sự việc chưa từng thấy qua, góc phòng còn đốt huân hương, nhất thời không biết đây là đâu, không khỏi sợ sệt.

“Thỉnh điện hạ thay y phục. Hoàng thượng và nương nương đang chờ điện hạ đó.”

Đồng nhi chớp chớp mắt, bỗng nhiên xốc lên chăn, thoáng cái nhảy xuống giường chạy ra phía ngoài.

Thân thể nó linh hoạt, chạy trốn lại mau, vị cung nữ kia chưa kịp phản ứng, chỉ ở phía sau bối rối kêu: “Điện hạ! Điện hạ!”

Đồng nhi một hơi lao ra nội điện, trong miệng kêu cha, đột nhiên đâm đầu vào một người.

“Cha ở đây, con muốn đi đâu?” Người nọ mỉm cười ôm lấy nó.

Đồng nhi lăng lăng nhìn hắn, chần chờ mà kêu: “Cha?”

“Sao? Đồng nhi ngủ một giấc trưa liền không nhận ra cha rồi sao?” Lâu Thanh Vũ cười nói.

Cái miệng nhỏ nhắn của Đồng nhi khẽ nhếch, nói lắp nói: “Cha, cha, cha sao thay đổi rồi?”

“Cha thế này không đẹp sao?”

Hóa ra Lâu Thanh Vũ đã cạo đi râu mép, buộc búi tóc lên, thay đổi một thân thiển lam y sam đẹp đẽ quý giá tao nhã

Đồng nhi cảm thấy đó rõ ràng



vẫn là cha, nhưng lại không giống với khi trước, nó chỉ thấy kỳ quái.

Có điều cha chính là cha, nụ cười cùng khí tức quen thuộc khiến nó tâm an, không khỏi ôm Lâu Thanh Vũ trái xem, phải nhìn một cái, cười hì hì nói: “Đẹp. Cha thế này thiệt đẹp, Đồng nhi thích.”

Lâu Thanh Vũ mỉm cười, còn chưa kịp nói chuyện, một thanh âm phía sau mang theo tiếu ý nói: “Vậy sau này để cha con mặc nhiều trang phục như vậy, có được hay không?”

Đồng nhi ngẩng đầu vừa nhìn, chính là “Phụ hoàng” nó. Nó nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Được!” Lại túm Lâu Thanh Vũ nói: “Cha, sau này chúng ta ở đây sao?”

“Ừ. Đồng nhi thích không?”

“Ở đây thật lớn. . .” Đồng nhi nhìn xung quanh một chút, nói: “Hơn nữa tất cả người ở đây con đều không quen. Cha, chúng ta sau này không trở về nhà sao?”

Già La Viêm Dạ phất tay, khiến cung nhân xung quanh đều lui xuống, nói: “Sau này ở đây chính là nhà của con. Con, phụ hoàng và cha cùng ở đây không tốt sao?”

Đồng nhi nghe vậy, tiến đến bên tai Lâu Thanh Vũ nhỏ giọng nói: “Vậy đệ đệ của con thì làm sao bây giờ?”

Lâu Thanh Vũ kỳ quái: “Đệ đệ nào?”

Đồng nhi len lén liếc nhìn Già La Viêm Dạ, nhỏ giọng nói: “Con ở trong sân làm đệ đệ, thế nhưng Lam thúc thúc nói đệ đệ phải mẫu phụ sinh ra mới được. Cha, mẫu phụ có thể sinh cho con đệ đệ chứ?”

Lâu Thanh Vũ hơi cứng người, quay đầu lại nhìn một chút Già La Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ nội lực thâm hậu, hiển nhiên nghe được lời nhi tử nói. Sau ba năm hắn gặp lại Lâu Thanh Vũ, còn có rất nhiều việc chưa nói, lúc này không khỏi tâm lý xấu hổ, nhưng nghe Đồng Nhi gọi hắn là “Mẫu phụ” lại thập phần vui sướng, nói: “Đồng nhi ngoan, hôm nay là sinh nhật của con, trước tiên phụ hoàng tổ chức sinh nhật cho con có được hay không?”

“Di? Ngươi sao biết ngày hôm nay là sinh nhật ta?”

Già La Viêm Dạ cười khổ. Hắn sao lại quên sinh nhật nhi tử mình thân sinh chứ? Vào ngày hôm nay bốn năm về trước, hắn tại Thương Châu ‘mười phần chết chín’ mới sinh hạ hài tử này, nhưng hôm nay cũng đã thành xa lạ rồi, làm sao có thể không thất vọng đau khổ chứ?

Hắn tà liếc Lâu Thanh Vũ, trong lòng cáu giận không cần nói cũng biết.

Tự Lâu Thanh Vũ từ khi bị Già La Viêm Dạ mang về hoàng cung liền biết bản thân chắp cánh cũng khó chạy thoát. Cho dù bản thân có thể rời khỏi, Đồng nhi cũng không thể.

Ái chi thâm, hận chi thiết(ana: yêu càng sâu, hận càng nhiều)! Già La Viêm Dạ năm đó có bao nhiêu tình cảm với hắn, hôm nay liền có bấy nhiêu oán giận.

Thấy hắn trừng mắt nhìn mình, Lâu Thanh Vũ thở dài một tiếng, nói: “Phụ tử thân tình, sao có thể cắt đứt đơn giản? Đồng nhi, phụ hoàng con ngày ngày nhớ thương con, sinh nhật con hiển nhiên nhớ kỹ. Không phải con ngóng trông phụ hoàng đến gặp con sao? Sau này ngoan ngoãn ở bên phụ hoàng, hắn là người yêu thương Đồng nhi nhất.” Lại hống: “Cho phụ hoàng con ôm một cái.”

Đồng nhi lần này thuận theo, tùy ý Già La Viêm Dạ vui vẻ ôm nó, nó đô miệng nói: “Ngươi sáng nay thiệt hung ác dọa Lam thúc thúc sợ đến phát khóc.”

Già La Viêm Dạ vội hỏi: “Là phụ hoàng sai.”

Đồng nhi cũng không phải kiểu sợ người lạ, lúc này hiển nhiên đã ôm lên cổ hắn, nói: “Ta đây không trách ngươi. Ngươi làm sinh nhật cho ta sao? Ta muốn nhận quà sinh nhật.”

Già La Viêm Dạ kích động nói: “Được! Được! Đồng nhi nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần con muốn, phụ hoàng đều có thể cho con!”

Đồng nhi lập tức trừng mắt to, khờ dại nói: “Cha nói ngươi mẫu phụ ta, vậy ngươi có thể sinh đệ đệ cho ta chứ?”

Già La Viêm Dạ sửng sốt.

Lâu Thanh Vũ thấy Đồng nhi đối việc này nhớ mãi không quên, không khỏi mỉm cười, nói: “Đồng nhi yên tâm, phụ hoàng sẽ cho Đồng nhi thêm rất nhiều đệ đệ muội muội.”

Đồng nhi nhãn tình sáng lên, “Thực sự?”

“Thực sự.” Lâu Thanh Vũ đạm đạm nhất tiếu, liếc Già La Viêm Dạ, lạnh lạnh nói: “Hoàng thượng giữa lúc tráng niên, hậu cung giai nhân vô số, tự nhiên long tự hưng thịnh, con cháu đầy đàn.”

Già La Viêm Dạ nặng nề nhìn hắn, không nói gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện