Trầm Tú Thanh ngồi bên giường, đang bắt mạch cho Già La Viêm Dạ, không lên tiếng nào.

Lâu Thanh Vũ lòng nóng như lửa đốt, kiềm nén thấp hỏi một câu: “Thế nào?”

Trầm Tú Thanh chần chờ trong chốc lát, không trả lời hắn, chỉ nhìn về phía Già La Viêm Dạ hỏi: “Vương gia hiện tại cảm thấy thế nào? Có còn đau bụng hay không?”

Già La Viêm Dạ hơi nghiêng đầu về bên trong, không biết tâm tình ra sao, thế nhưng nửa mặt bên rất tái nhợt.

“Ừm.” Qua một lúc lâu, mới ứng thanh trầm thấp.

Sắc mặt Trầm Tú Thanh ngưng trọng. Vừa rồi giày vò hơn hai canh giờ, thật vất vả mới ngừng chảy máu, thế nhưng…

Lâu Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi: “Hài tử…”

Trầm Tú Thanh thấp giọng nói: “Vương gia phải an tâm tĩnh dưỡng, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể sinh non.”

Lâu Thanh Vũ nhìn phía Già La Viêm Dạ, Viêm Dạ chậm rãi quay đầu, nhưng không có nhìn về phía Thanh Vũ.

“Nếu sinh non, sẽ thế nào?”

Trầm Tú Thanh khẽ run, thấy Lâu Thanh Vũ tuy diện vô biểu tình, nhưng khi nghe đến câu nói kia thì thoáng chốc hoàn toàn tái nhợt.

“Sợ sẽ tổn hại đến quý thể của vương gia.”

“Nga.” Già La Viêm Dạ nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt khép hờ không rõ vọng tới đâu. “Vậy nếu như sinh thì sao?”

Trầm Tú Thanh thoáng dừng, thấp giọng nói: “Sau khi vương gia có thai vẫn chưa từng tĩnh dưỡng tốt lần nào, thai nhi vốn không an. Sau đó vương gia lại bôn ba xóc nảy, thân thể thiếu chất, thêm với lần này động mạnh thai khí, chỉ sợ sức khỏe hài tử đã hao tổn, sinh ra… Cũng sẽ gầy yếu hơn so với hài nhi bình thường.”

Đây là lời Tú Thanh đã nói rất khéo léo. Nói thật thì, hài tử này có thể sống đến bây giờ đã là mạng lớn. Già La Viêm Dạ ở giai đoạn đầu thụ thai bôn ba sa trường, vốn chưa từng vững bền thai tức, tiếp lại xảy ra chuyện không ngừng, tiên hoàng băng hà càng đả kích lớn đối với Viêm Dạ. Rồi lại đến thái miếu phạt quỳ, bị biếm khỏi kinh…

Trầm Tú Thanh không chắc chắn, hơn nữa cũng phỏng đoán không ra tâm tư nhị hoàng tử, không biết rốt cục nhị hoàng tử có muốn hài tử này không. Ám song sinh con vốn gian nan, huống chi nếu việc này bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ thân phận và địa vị của An thân vương đều khó có thể bảo toàn, cho dù là hoàng thượng nương tay, trong triều cũng tự có người sẽ không bỏ qua cho Viêm Dạ.

Trầm Tú Thanh nhìn về phía Lâu Thanh Vũ, không biết đang nghĩ gì, đã thấy thần sắc Lâu Thanh Vũ cực nhạt, lạnh lùng, cương quyết phun ra hai chữ: “Phá đi.”

“Cái gì?” Trầm Tú Thanh giật mình mở mồm.

Lâu Thanh Vũ nói: “Phá đi.” Sau một lúc lâu lại nói: “Hiện tại còn kịp.”

Già La Viêm Dạ không nói gì, bầu không khí trong phòng trầm muộn dọa người.

Trầm Tú Thanh lắp bắp: “Vương gia hiện tại khí huyết yếu gấp 2, thực sự không thích hợp phá thai, nếu cố ý… Không chỉ có nguy hiểm, sợ còn có thể nhiễm bệnh căn. Cái đó, cái đó… Thuộc hạ còn muốn ngao dược cho vương gia, cáo lui trước.”

Trầm Tú Thanh không dám ở lâu, hoang mang rối loạn căng thẳng lui xuống.

Không biết Lâu Thanh Vũ và Già La Viêm Dạ thương lượng ra sao, ngày thứ hai, đại đội nhân mã lại vẫn theo thường lệ.

Trầm Tú Thanh ninh mi ngồi ở trong xe ngựa, một ấm thuốc nho nhỏ đặt trước người, đang sắc thuốc. An thân vương nằm ở trên tháp gấm hoa lệ, nhắm mắt trầm ngủ, Lâu Thanh Vũ ngồi bên, lẳng lặng chăm sóc Viêm Dạ.

Trầm Tú Thanh thấy An thân vương ngủ say, nhịn không được nói: “Vương phi, ngài cũng nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày này vất vả đến gầy gò rồi.”

Lâu Thanh Vũ mỉm cười: “Tú Thanh, đã nói khi không có người ngoài thì gọi tên của ta sao. Vương phi vương phi, ta không biết rằng bản thân là ai nữa rồi.”

Trầm Tú Thanh thốt lên: “Vương phi thù vinh (* vinh dự đặc biệt) lớn như thế, cá nhân thần cho rằng có thể hô Vương phi.”

Lâu Thanh Vũ đưa tay khẽ phất tóc rủ, đạm đạm nhất tiếu. Hai năm nay Thanh Vũ đã thành thói quen thả tóc. Sau khi nữ song xuất giá thì phải buộc tóc như phu nhân, không còn mũ lễ, cho nên tóc cũng không thể buộc như trước.

“Tối đa còn nửa tháng lộ trình thì mới tiến vào Diêu Tây, không biết nơi ấy như thế nào đây.”

Trầm Tú Thanh nói: “Diêu Tây tuy rằng là nơi xa xôi, nhưng diện tích lãnh thổ mênh mông, dân phong thuần phác, cũng là một nơi tốt.”

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Ủy khuất cho Trầm đại nhân phong lưu hoạt bát theo chúng ta tới nơi xa xôi như vậy.”

Trầm Tú Thanh cười nói: “Nói cái gì vậy. Những năm gần đây hối hả ngược xuôi đi theo Vương gia, nơi nào chẳng đi qua vậy thì ủy khuất gì.”

Trầm Tú Thanh xuất thân y học thế gia, kỳ phụ từng là thái y quyền thế mạnh nhất đứng đầu trong hoàng cung, y thuật cao minh, tiếc rằng trời sinh tính ngay thẳng không biết tiến thối. Một danh hậu phi của tiên hoàng sinh bệnh, các ngự y khác đã nói chứng hàn, duy có kỳ phụ nói trúng độc nhiệt, kiến nghị lấy phương pháp tăng giảm nhiệt giải độc, lại không điều trị mà đã chết. Một đạo ý chỉ xuống, tịch thu tài sản, xém chém cả nhà, không biết sao gặp được Già La Viêm Dạ khi còn trẻ, cứu cả nhà Tú Thanh. Từ đó về sau, Trầm Tú Thanh chuyên tâm y thuật, một thân bản lĩnh chỉ cống hiến An thân vương.

Trước đó vài ngày không có việc gì, trong mã xa, Trầm Tú Thanh từng kể chuyện này với Lâu Thanh Vũ, chỉ là đoạn gặp được Già La Viêm Dạ có chút hàm hồ kỳ từ (lờ mờ). Lâu Thanh Vũ cũng không đào bới việc riêng của người khác, không hỏi sâu, chỉ có điều từ những lời nói của Tú Thanh biết: rất nhiều tâm phúc đều từng nhận đại ân của Già La Viêm Dạ, không khỏi cảm khái thủ đoạn mua nhân tâm của con người lạnh lùng băng lạnh này từ nhỏ đã thành sở trường.

Lâu Thanh Vũ bâng quơ hàn huyên hai câu với hắn, đột nhiên nói: “Tú Thanh, y thuật của ngươi vô cùng cao minh, thành thật nói cho ta biết, cơ hội hài tử này bình an xuất thế là bao nhiêu?”

Trầm Tú Thanh không nghĩ tới Thanh Vũ sẽ đột nhiên chuyển tới đề tài mẫn cảm này, thoáng cứng còng, không nói gì. Không nói gì.

Lâu Thanh Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Già La Viêm Dạ, giống như thì thào tự nói: “Hắn không muốn hài tử này, thế nhưng lại không thể phá thai. . . Quả nhiên lỗi của ta sao?”

Trầm Tú Thanh nhịn không được hỏi: “Vương phi có lỗi gì?”

Lâu Thanh Vũ phát ngốc một hồi, nói: “Tú Thanh, ta kể một chuyện xưa cho ngươi.”

Trầm Tú Thanh hơi bất ngờ, gật đầu: “Được.”

Lâu Thanh Vũ im lặng một hồi, chậm rãi mở miệng: “Ngày xưa có một đôi vợ chồng, bọn họ rất có học thức, tâm địa cũng thập phần thiện lương, thế nhưng kết hôn vài năm vẫn không có con. Sau đại phu kiểm tra mới phát hiện, người chồng bởi vì công việc, nên tiếp xúc nhiều phóng xạ, đã phá hỏng chức năng cơ thể, không thể sinh con. Thế nhưng người chồng và người vợ đều vô cùng muốn một đứa, vì vậy người chồng liền đi ngân hàng tinh trùng. . . Chính là để tìm một người đàn ông khiến người vợ mình có thể mang thai, sinh ra một đứa trẻ.”

“A.” Trầm Tú Thanh khẽ hô một tiếng.

Lâu Thanh Vũ tiếp tục nói: “Hài tử kia vô cùng dễ thương, hai vợ chồng đều rất thích nó. Thế nhưng theo tuổi tác dần lớn. người chồng nhìn đứa bé càng ngày càng không giống bản thân, càng ngày càng giống người ngoài, lòng dần dần khó chịu. Thế nhưng đứa trẻ là người chồng cưỡng cầu được, người chồng không có quyền chỉ trích vợ, chỉ là trong lòng phiền muộn không thể phát tiết, tính tình dần dần xấu đi. Sau đó người chồng ở bên ngoài gặp được một người đàn bà, cô ta là học trò của ông, thanh xuất vu lam thắng vu lam (có thể hiểu câu trò giỏi hơn thầy. Theo baidu thôi. Chú thích thêm: *) ở lĩnh vực chuyên ngành còn xuất sắc hơn ông. Ông với người đàn bà kia yêu nhau, thế nhưng ông lại không nghĩ đến chính là, người đàn bà kia lại có thể lợi dụng kỹ thuật tiên tiến, nghĩ biện pháp có đứa con thực sự của ông.”

“A.” Trầm Tú Thanh nhịn không được lần nữa khẽ hô một tiếng. Chuyện xưa không thể tượng tượng này hắn chưa bao giờ từng nghe.

“Sau đó thì sao?” Tú Thanh nhịn không được thúc giục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện