Lâu Thanh Vũ kéo lấy tay Già La Viêm Dạ, bắt lại mạch một lần nữa, sau đó ngồi đờ ra. Mãi đến khi trời tối sầm, Thanh Vũ vẫn thấy có điểm ngu ngu ngơ ngơ.
Khi Già La Viêm Dạ tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, động động thân thể, nửa người bên phải thấy tê dại, nhìn lại, Lâu Thanh Vũ đem bên đó của Viêm Dạ làm gối đầu.
Già La Viêm Dạ mặt nhăn mày nhíu, đợi đầu óc tỉnh táo một chút, thấy rõ nơi này là thư phòng.
Đúng rồi, hình như bản thân hôm qua bị ngất.
Mặt Già La Viêm Dạ biến đen, cảm thấy bản thân lần này cực mất mặt, còn ngất thẳng cẳng trước mặt thuộc hạ, cũng chưa bao giờ trải qua trường hợp như thế trên chiến trường.
Trường tháp không có rộng như sàng tháp trong ngọa thất, hai người nằm ở trên không đủ chỗ, Thanh Vũ phải xuống giường. Già La Viêm Dạ nghiêng đầu, Lâu Thanh Vũ dựa quá gần vào Viêm Dạ, có thể cảm thụ được hô hấp khẽ khàng phất qua gương mặt Viêm Dạ.
Có chút gần như vậy, lòng Già La Viêm Dạ tràn đầy mềm mại. Tia nắng ban mai rơi xuống khuôn mặt thanh nhã an tường của niên thiếu kia, mang theo khí tức ấm áp, thân thiết kề bên nhau, tựa như tại thế giới rộng lớn vô biên này chỉ còn hai bọn họ.
Già La Viêm Dạ nhịn không được dựa vào, nhẹ nhàng hôn lên vành môi mềm mại của Thanh Vũ. Tuy rằng người trước mặt trong ngoài không đồng nhất, nhưng ở lúc này, căn bản Già La Viêm Dạ không có nghĩ tới đó.
Nụ hôn hời hợt dần trở nên thâm sâu, đối phương không biết từ bao giờ đã hưởng ứng lại, đầu lưỡi cũng khuấy vào. Hai người mật thiết dây dưa một hồi, mãi đến khi hô hấp cả hai bên đã khó khăn đến không chịu nổi, mới chịu rời ra khỏi nhau.
Tay Lâu Thanh Vũ bởi theo thói quen, đã vói vào trong vạt áo Viêm Dạ. Lòng
bàn tay hừng hực có vài vết chai, ma sát da thịt Viêm Dạ, mang đến khoái cảm thô ráp.
Già La Viêm Dạ không rõ, vì sao nam nhân này luôn luôn có thể đơn giản khơi mào *** của hắn như thế. Hắn khẽ giật thân thể nửa tê dại, đưa tay vươn tới hạ thể của Lâu Thanh Vũ, nơi đó đã cứng như bản thân Viêm Dạ.
Lâu Thanh Vũ biết hắn muốn cái gì, nếu như bình thường, hắn đã sớm tinh trùng trút não, trở mình đè Viêm Dạ xuống ăn, nhưng ngày hôm nay làm đến phân nửa, đột nhiên nhớ đến đại sự, cứng rắn dừng tay.
Già La Viêm Dạ thoáng nghi hoặc nhìn hắn: “Không muốn sao?” Viêm Dạ từ lâu đã “Thực tủy biết vị” (ăn một lần rồi ghiền), mê luyến khoái cảm “sướng khoái lâm li” mà Lâu Thanh Vũ gây lên trên thân mình hắn.
Lâu Thanh Vũ khẽ cười với hắn, tiếu dung đó có phần khó coi. Lấy tay giúp Già La Viêm Dạ phóng thích, nơi nào đó của bản thân vẫn còn cực kỳ trướng, thế nhưng lại không muốn giải quyết ở trước mặt Viêm Dạ. Lâu Thanh Vũ nghiêng người ngồi dậy, nói: “Ngươi cả ngày còn chưa ăn cái gì, để ta kêu bọn họ đưa đồ ăn sáng tới.” Nói xong vội vã xuống đất, chạy ra ngoài.
Già La Viêm Dạ đương nhiên biết hắn đi làm gì, vừa rồi nghe hắn vừa nói mới cảm thấy, quả nhiên bản thân đói bụng, sợ rằng còn chịu không nổi, lòng nghĩ Lâu Thanh Vũ khó có lúc quan tâm như vậy.
Ừm, tuy rằng chính bản thân Viêm Dạ cũng muốn.
Già La Viêm Dạ cảm thấy mấy ngày này Lâu Thanh Vũ có phần cổ quái. Nói như thế nào nhỉ, hình như đặc biệt quan tâm với hắn, hơn nữa so với sự quan tâm trước đây, càng nhiều hơn, về mọi mặt, thêm chu đáo tỉ mỉ.
Tỷ như nói ăn. Lâu Thanh Vũ sẽ phi thường cẩn thận tỉ mỉ quan sát món hắn thích, cái nào ăn cái nào không ăn, có phải rất chua hay không, có phải rất cay hay không, không thể ăn nhiều đồ nguội lạnh, món tính nóng quá cũng không được. Hơn nữa còn tự mình kiểm tra danh sách thức ăn, mỗi ngày nhìn chòng chọc trù sư nấu nướng. Ở các phương diện khác cũng càng tỉ mỉ cẩn thận hơn, quan tâm đầy đủ với hắn.
Già La Viêm Dạ vốn có không có chú ý tới những điều này, chỉ là sau ngay cả bọn người Trần Cánh cũng nhìn ra, hắn mới nhận thấy được. Tuy rằng không nói gì, nhưng Già La Viêm Dạ rất cảm động đối với sự quan tâm của Lâu Thanh Vũ, tại thời khắc bấp bênh “ngầm sóng cả” này, sự ấm áp và chăm sóc của Lâu Thanh Vũ đã giảm bớt sự lo lắng của Viêm Dạ.
Bệnh tình của hoàng thượng không có chuyển biến tốt đẹp, theo tin tức trong cung truyền ra, hoàng thượng đã ngày càng sa sút. Già La Viêm Dạ mỗi lần nghe xong tin tức đều diện vô biểu tình, thế nhưng Lâu Thanh Vũ lại có thể cảm giác được sự bi thương trong đáy lòng hắn.
Dù sao đó cũng là phụ hoàng Viêm Dạ, tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng hắn thực sự thương yêu phụ hoàng mình.
Năm vạn đại quân của Viêm Dạ đã đến kinh thành, đóng quân ở ngoài thành. Bắc quận vương mang đến một vạn tinh binh cũng có binh khí ở tại thành Tây, phân chia đứng cùng Già La Viêm Dạ. Hách Chiến Liên mang theo mười vạn đại quân đang trên đường hồi kinh, thái tử Già La Chân Minh khống chế được một vạn cấm quân kinh thành.
Tình hình xem ra Già La Viêm Dạ bất lợi. Hắn bên này chỉ có năm vạn nhân mã, nhưng trên thực tế nguyên biên quan tây bắc hai mươi vạn đại quân “trung tâm như một” với Viêm Dạ, đứng sừng sững phía sau hắn như hổ đói rình mồi. Nếu như chỉ huỷ bỏ chiếu thư quân quyền một chút thôi, Già La Viêm Dạ tuyệt không khoanh tay chịu chết, mà buông tay, hậu quả đọ sức chính là Đại Tề một hồi kiếp nạn. Cho nên khi song phương giằng co, bấy giờ là kinh thành tịch tĩnh trước thềm bão tố.
Hoàng thượng vẫn hôn mê bất tỉnh, trên triều đình đã loạn thành một đống, toàn bộ dựa vào Lâu Cạnh Thiên đàn áp. Nghiêm thượng thư cháu trai của hoàng thái hậu và Tương thái sư-phụ thân Tương hoàng hậu đã như nước với lửa, thừa tướng Lâu Cạnh Thiên thì trung lập.
Lâu Thanh Vũ biết chuẩn bị của Già La Viêm Dạ còn chưa đầy đủ, đột ngột hoàng thượng bệnh tình nguy kịch khiến tất cả đều trở tay không kịp, sự tình bùng phát quá sớm. Hiện tại không phải Viêm Dạ muốn như thế nào, mà là thái hậu muốn buộc hắn ra sao. Nếu như hoàng thượng cứ thế “ra đi”, thái hậu nhất định sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ Viêm Dạ, thái tử-hòn đá cản đường, mà Già La Viêm Dạ thì làm sao có thể mặc kệ cho người ta xâu xé? Hoàng thượng, người mau tỉnh đi, không thì thiên hạ sẽ đại loạn.
Lâu Thanh Vũ vì tị hiềm, gần đây ngay cả Lâu phủ cũng không dám trở về, lập trường của Lâu Cạnh Thiên nhập nhằng bất minh, khiến hắn thấp thỏm bất an. Thế nhưng càng làm cho Lâu Thanh Vũ lo lắng chính là thân thể Viêm Dạ. Song mạch đang dần dần rõ ràng đó, bệnh trạng dần dần rõ ràng đó, khiến Thanh Vũ có thể nào không lo lắng tiều tụy chứ? Ông trời trên cao đang trêu ngươi sao? Đừng vào lúc này mở cuộc trêu đùa hắn chứ.