Phần cấp báo truyền đến kia, nói nửa tháng trước trong bữa tiệc rượu, hoàng thượng đột nhiên trúng gió, liệt tại sàng, các thái y thúc thủ vô sách, sợ hãi nguy đến tính mệnh.
Già La Viêm Dạ nghe tin lập tức dẫn dắt một trăm cận vệ nhân mã, cùng Lâu Thanh Vũ ngày đêm liên tục chạy về kinh thành.
Lâu Thanh Vũ lúc đầu còn say mã xa(xe ngựa), hiện tại đã không còn cảm giác, xương toàn thân rời rạc tựa như xóc nảy theo mã xa vận động lên xuống. Dọc theo đường đi Già La Viêm Dạ gần như chưa từng một lần nói chuyện, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Lâu Thanh Vũ nắm lấy tay Viêm Dạ, bàn tay lạnh lẽo, không có độ ấm của ngày xưa.
“Ngươi nói, trong kinh hiện tại tình hình thế nào?”
Già La Viêm Dạ nhắm mắt tựa ở trên tháp, cực khẽ mà nói: “Không biết.”
“Hoàng thượng chính độ trung niên, thì không nên có việc gì mới phải.”
Già La Viêm Dạ trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Phụ hoàng vài năm gần đây, thân thể vô cùng không tốt.” Sau đó liền không nói nữa.
Lâu Thanh Vũ nhớ tới mỗi lần thấy sắc mặt hoàng thượng, quả thực không giống người khỏe mạnh. Tuổi thọ của cổ nhân vốn không có sống lâu như người hiện đại, người trúng gió lại cực kỳ nguy hiểm, cho dù là đời trước biện pháp chữa bệnh tiên tiến như thế cũng có rất nhiều người không qua được hố (ám chỉ tình cảnh túng quẫn) này, như vậy thì chỉ có thể cầu khẩn hoàng thượng bình an mà thôi.
Mã xa dừng lại ở trạm dịch. Vì tiết kiệm thời gian, bọn họ thường đều ở lại tại trạm dịch nghỉ ngơi qua loa, ăn một chút gì đó, sau đấy tiếp tục lên đường, đại bộ phận thời gian đều ngủ đêm ở trên mã xa. Có điều đêm nay trời đã đen kịt, Già La Viêm Dạ quyết định ở lại trạm dịch nghỉ ngơi.
Bọn người Trần Cánh nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không phải làm bằng sắt, chạy đi như vậy chẳng phân biệt được ngày đêm thì cho dù là người công lực thâm hơn đi chăng nữa cũng chịu không nổi.
Sắc mặt Già La Viêm Dạ cũng rất khó coi, Lâu Thanh Vũ cũng không so đo với Viêm Dạ. Có điều bản thân Lâu Thanh Vũ không có võ công nội lực gì, ăn không tiêu cũng là chuyện bình thường, nhìn tình trạng Viêm Dạ thì có điểm lo lắng.
Già La Viêm Dạ tựa hồ không có ăn uống. Lâu Thanh Vũ và bọn người Trần Cánh ở dưới lầu ăn chút gì đó, mệt nhọc quá độ, ăn uống cũng không nhiều. Bưng chút thức ăn lên lầu, thấy Già La Viêm Dạ đã nằm xuống giường.
“Viêm Dạ, ngồi dậy ăn một chút gì đi.”Lâu Thanh Vũ đi qua gọi Viêm Dạ, nhưng Già La Viêm Dạ không nhúc nhích. Lâu Thanh Vũ cũng cực kỳ mệt mỏi, không gọi Viêm Dạ nữa, rửa mặt mình rồi nằm xuống bên cạnh Viêm Dạ, nằm cái ngủ đến thiên hôn địa ám.
Ngày thứ hai sáng sớm tỉnh dậy, đúng giờ xuất phát, Già La Viêm Dạ vẫn không có ăn cái gì cả. Lâu Thanh Vũ có phần lo lắng, cương quyết ép Viêm Dạ uống nửa bát cháo. Nhưng lên mã xa không được bao lâu, Viêm Dạ lại nôn ra.
Lâu Thanh Vũ kinh ngạc mà nhìn Viêm Dạ: “Ngươi giống ta say mã xa sao?”
Già La Viêm Dạ không nói chuyện, chỉ là mặt trắng bệch xoa đi uế vật khóe miệng.
“Trước đây từng bị chứ?” Lâu Thanh Vũ hỏi.
“Chưa từng.”
“Có muốn kêu mã xa dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Không cần.” Già La Viêm Dạ nhíu mày tựa về phía sau lên nhuyễn ***, mệt mỏi nói: “Ngủ một hồi là được. Để cho bọn họ tiếp tục chạy đi.”
Lâu Thanh Vũ hớp hớp miệng, vẫn không nói cái gì, phất tay để mã xa tiếp tục đi.
Bọn họ một đường phi nước đại, lộ trình gần một tháng, dùng mười ngày đã chạy trở về. Lúc xuống xe, Lâu Thanh Vũ cảm thấy hai chân hư phù, giẫm đi đều cảm thấy chới với.
Hai người không có hồi phủ, trực tiếp tiến hoàng cung, thế nhưng lại bị ngăn ở ngoài.
“Nhị điện hạ, thái hậu có chỉ, hoàng thượng bệnh nặng, không tuyên chiếu không được đi vào.” Đại nội tổng quản Lưu Thị Nhân nói.
Sắc mặt Già La Viêm Dạ không tốt: “Tránh ra, ta muốn gặp phụ hoàng.”
“Thỉnh nhị điện hạ đừng làm khó nô tài.” Lưu Thị Nhân cúi đầu đứng ở đó, xung quanh cung vây một vòng quân Vũ Vị. (quân của vua)
Lâu Thanh Vũ tiến lên nói: “Vậy phiền phức Lưu Thị Nhân giúp chúng ta đệ điệp (ở đây là chuyển lời), chúng ta đi tham kiến thái hậu trước.”
“Thái hậu ở bên trong cung chăm sóc hoàng thượng, truyền lệnh nói, ai cũng không cần gặp.”
Già La Viêm Dạ trầm thanh nói: “Vậy thái tử đâu?”
Lưu Thị Nhân cung kính bình thản mà nói: “Thái tử điện hạ đã mấy ngày nay đều ở bên trong thị giá.”
Già La Viêm Dạ liếc mắt nhìn mái hiên cung của Trầm điện điện, trầm thanh nói: “Phụ hậu hiện tại ở nơi nào?”
Lưu Thị Nhân trầm mặc chỉ chốc lát, nói: “Hoàng hậu điện hạ chiếu cố hoàng thượng nhiều ngày, thân thể mệt nhọc, thái hậu kêu người hồi cung Phượng Tê nghỉ ngơi rồi.”
Già La Viêm Dạ nắm chặt nắm tay.
Lâu Thanh Vũ trong lòng nguội lạnh. Lẽ nào Tương hoàng hậu lại bị giam lỏng rồi? Hai người từ hoàng cung đi ra, trở về vương phủ, Già La Viêm Dạ trực tiếp kêu Trần Cánh đi thư phòng.
Lâu Thanh Vũ gọi tới Thu Nhi, hỏi trong khoảng thời gian này trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng thượng hôn mê nhiều ngày, nghe nói trước đó vài ngày từng tỉnh lại, sợ là có chút dự cảm không lành, chiêu Già La Viêm Dạ và một người ngoài khác phong song nhi hoàng tử bắc quận vương hồi kinh. Thế nhưng không quá hai ngày lại ngất đi, toàn bộ chính sự đều giao do thái tử để ý, ngoại trừ thái tử, thái hậu và Tương hoàng hậu, người khác đều không thể kiến giá.
Lâu Thanh Vũ ngầm cảm thấy sóng gió trong tương lai. Hoàng thái hậu vẫn đối với Viêm Dạ có nhiều bất công, tuy rằng đều là hoàng tôn, nhưng bà rõ ràng coi trọng thái tử. Già La Viêm Dạ hiện tại tay cầm quân quyền, càng là cố kỵ lớn nhất của bà. Tương hậu hiện tại ở thâm cung trong tình cảnh bất minh, hoàng thượng hôn mê chưa tỉnh, thái tử thay mặt sử lý quốc sự… Tựa hồ tất cả bất lợi đều hướng về Già La Viêm Dạ. Hiện tại bọn họ vừa hồi kinh, nói vậy đã có người coi trừng bọn họ. Phong đất cho Bắc quận vương xa xôi, chưa đến nơi, trên mấu chốt này, Lâu Thanh Vũ cũng nói không được sẽ phát sinh chuyện gì.
“Gần nhất có về Lâu phủ hay không? Tương gia bên kia thế nào?”
Thu Nhi nói: “Tương gia mỗi ngày vẫn như xưa, đúng hạn thượng triều hạ triều. Có điều nghe nhị thiếu gia nói, Tương gia vào mấy ngày hoàng thượng tỉnh đã từng gặp hoàng thượng, về sau hoàng thượng tiếp tục hôn mê, Tương gia mỗi ngày đi thỉnh an, cũng chưa từng được triệu kiến tiếp.”
Lâu Thanh Vũ đầu mày khóa thâm. Hiện tại xem ra, chỉ sợ triều đình trên dưới này, đều đã bị thái hậu nắm giữ rồi.
Ngoài phòng bỗng nhiên vang một trận cước bộ mất trật tự, Ti Cẩm hoang mang rối loạn căng thẳng chạy vào.
Lâu Thanh Vũ hỏi: “Làm sao vậy?”
Ti Cẩm nói: “Nhị điện hạ ở thư phòng ngất đi rồi, Trần tướng quân bảo nô tì tìm đến người.”
Lâu Thanh Vũ vội vã chạy tới thư phòng, Già La Viêm Dạ đã được đặt dài ở trên tháp, sắc mặt tái nhợt.
“Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”Lâu Thanh Vũ đi qua sờ qua trán Viêm Dạ.
Trần Cánh nói: “Điện hạ có thể là do quá mệt mỏi, mới vừa giao cho xong sự tình với thuộc hạ, đang sắp đứng dậy thì đột nhiên hôn mê bất tỉnh.”
Lâu Thanh Vũ thấy Viêm Dạ không có gì trở ngại, nói: “Đa tạ Trần tướng quân. Ngươi về trước đi, điện hạ giao cho sự tình ngươi nhanh chóng đi làm đi, nơi này có ta.”
“Vâng. Vương phi, ngài cũng chú ý thân thể.” Trần Cánh hành lễ, vội vã rời đi, làm việc đi. Nghĩ thầm đã nhiều ngày mọi người đều đi đường mệt nhọc, cũng may là Vương phi không phải song nhi nũng nịu có thể chịu đựng đến bây giờ.