Vô Thường Tam đến rất nhanh, chỉ chốc lát đã xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Y.
Đứa trẻ ngồi trên đầu tường, đôi chân đung đưa bên mép tường, nghiêng mặt nhìn về phía Vô Thường Tam để khoe công, “Vô Thường đại nhân, phải ghi nhớ công lao của tiểu nhân nha, danh sách giáo chủ ban thưởng bí dược lần tới, chớ quên tên tiểu nhân.”
“Người còn chưa bắt được đã gấp gáp tranh công, đừng coi thường Dạ La Sát, nếu bị dồn vào đường cùng, nàng ta có thể làm bất cứ chuyện gì.” Vô Thường Tam không lập tức đánh lén Dạ Ly Tước và Thẩm Y, hắn ngồi ở góc mái hiên, mỉm cười nhìn hai người, như thể đang chờ đợi điều gì.
Vô Thường Tam là kẻ lòng dạ hiểm độc, khác xa những tên đã gặp trước đây.
Dạ Ly Tước một mặt thúc đẩy hàn tức để Thẩm Y đẩy độc ra, một mặt âm thầm cảnh giác, sắc mặt nặng nề như sắt. Còn phải mất một chén trà nữa mới có thể đẩy hết độc ra, may mà kịp thời, nếu không Thẩm Y thật sự sẽ không cứu được.
Thẩm Y thấy sắc mặt Dạ Ly Tước u ám, tự nghĩ không nên kéo chân nàng ấy lúc này. Nàng cố gắng đẩy mạnh viêm tức, thấp giọng nói: “Dạ Ly Tước, ta có thể tự đẩy độc.”
Dạ Ly Tước trầm mắt nhìn nàng, “Đừng có cậy mạnh.”
“Ngươi biết ta có thể làm được!” Thẩm Y tuyệt đối không phải thể hiện, hiện giờ nội công tu vi của nàng không thua gì Dạ Ly Tước, hai người dính chặt chỉ càng thêm nguy hiểm.
Hai người trao đổi ánh mắt, Dạ Ly Tước chậm rãi rút hàn tức ra nhưng vẫn giả vờ tiếp tục đẩy độc, dựng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Gió khẽ khàng thổi qua, tiếng gió lẫn với tiếng bước chân lạo xạo. Người đến không nhiều, có lẽ không quá mười người. Dạ Ly Tước âm thầm tụ hàn tức trong lòng bàn tay, chỉ chờ đợi những kẻ đó nhảy ra, sẽ xử lý từng tên một. Đặc biệt là tên Vô Thường Tam đang ngồi ở góc mái hiên, nếu không tiêu diệt hắn sớm, e rằng sẽ bị làm phiền không thôi, thật đáng chết!
“Đến rồi!”
Cuối cùng Vô Thường Tam cũng đợi được những đệ tử khác của Thương Minh Giáo, chín tên mỗi tên cầm một chiếc lưới, tuy cũng không phải là cao thủ gì, nhưng hơn người ở chỗ thân pháp rất khéo léo.
Bắt cá thì đương nhiên phải dùng lưới, hai con cá lớn trong sân này cũng đã đến lúc vào lưới.
Khói mê không có tác dụng gì với các nàng, Thi Cổ và con rối cũng không thể làm gì được, vậy thì chín chiếc lưới này chắc chắn có ít nhất một chiếc có thể bắt được hai người.
Những sợi dây của lưới này đều được thợ thủ công chế tạo rất đặc biệt, vũ khí bình thường căn bản không thể cắt đứt được. Dù Dạ Ly Tước có thể dùng 《Âm Thực Quyết》 để chém đứt lưới, nhưng có đến chín chiếc, người chỉ có một đôi tay, cho dù có nhanh đến đâu cũng không thể chém đứt được chín chiếc lưới cùng một lúc, Vô Thường Tam tin rằng lần này hắn nhất định sẽ lập được công lớn.
Thẩm Y nhìn thấy những chiếc lưới trong tay đám người kia, liền nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Lúc này, trường đao trong tay Dạ Ly Tước đã phủ đầy hàn băng, nàng tự tin nói: “Tất cả để ta lo, ngươi chỉ cần sống thật tốt.” Nói xong, nàng đã bay lên, như một con hồng hạc xé gió vút lên mái hiên.
Đứa trẻ hoảng hốt, không ngờ Dạ Ly Tước lại từ bỏ việc đẩy độc cho Thẩm Y vào lúc này, hắn muốn trốn chạy, lưỡi đao của Dạ Ly Tước đã như tia chớp xuyên thấu vào lồng ngực hắn.
“Kẻ nào làm tổn thương Y Y, phải chết.” Ngữ khí của Dạ Ly Tước từ tốn, nhưng lộ ra một sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Băng giá lạnh buốt, một đao đâm vào ngực, hàn tức như băng tỏa ra, đứa trẻ chỉ kịp thét lên một tiếng thảm thiết, trong khoảnh khắc lưỡi đao rời khỏi cơ thể, hắn đã bị đao khí xé thành từng mảnh.
Đừng nói là chín đệ tử Thương Minh Giáo, ngay cả Vô Thường Tam cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
Võ công kinh khủng như vậy, đây mới thực sự là chỗ đáng sợ của 《Âm Thực Quyết》!
“Nhanh! Giăng lưới!” Vô Thường Tam lớn tiếng kêu, giờ phút này Dạ Ly Tước ở trên đầu tường, Thẩm Y ở trong sân, hai người tách ra hai nơi, chín tên kia do dự một chút vẫn ra tay, ba người ném lưới về phía Thẩm Y, sáu người ném về phía Dạ Ly Tước.
Lưới tung mở, cực kỳ giống như chín lá sen nở ra, lá sen chìm xuống nước, dường như muốn bắt toàn bộ đàn cá bên dưới.
Chỉ có điều, Vô Thường Tam đã đánh giá thấp Dạ Ly Tước, cũng đánh giá thấp tu vi nội công hiện giờ của Thẩm Y.
Hai ánh đao từ bên dưới lóe lên, lưỡi đao mang theo khí lạnh thấu xương trong khoảnh khắc đã xé rách lưới, cho dù là dây đặc chế, gặp phải nội tức mạnh mẽ như vậy cũng chỉ có thể thất bại thảm hại.
“Khụ khụ!” Thẩm Y che miệng ho mạnh hai tiếng, chân nàng dính một vũng máu đen, vừa rồi trong lúc khẩn cấp, nàng đã buộc phải đẩy hết độc ra một lần, vì vậy giờ đây nội tức bị chấn động, phản phệ vào phủ tạng, nàng cảm thấy một mùi máu tanh nồng nặc dâng lên, chỉ có thể cắn chặt răng nuốt xuống.
Ở bên này, Dạ Ly Tước chém đứt sáu chiếc lưới, một bộ hồng y bay lên mái hiên, lưỡi đao như trăng non chém về phía Vô Thường Tam. Vô Thường Tam nhanh nhẹn lộn một vòng tránh đi, vừa mới hạ xuống đất, đã nghe thấy tiếng lưỡi đao vang lên phía sau, hắn vội vàng tránh đi, chỉ thấy một lưỡi đao sáng loáng sát gần vai hắn.
Dù hắn đã tránh kịp, nhưng lưỡi đao của Thẩm Y vẫn cắt rách tay áo của hắn, để lại một vết đỏ trên cánh tay trái.
Càng là vết thương nông, càng đau đớn, như thiêu như đốt. Thậm chí, vì lưỡi đao của Thẩm Y đã chém qua con rối, nên đã bị nhiễm độc, một đao này chém xuống, lại khiến độc từ xác chết lan vào trong cơ thể của Vô Thường Tam.
Hắn tu luyện 《Thương Minh Tâm Pháp》 quanh năm, đặc biệt sợ loại độc lạnh của xác chết, khi vào cơ thể sẽ mang đến sự đau đớn như thể trời đất đảo lộn, cho dù hắn có mạnh mẽ đến đâu, gặp phải đau đớn như vậy cũng không thể không run rẩy.
“Dạ Ly Tước!” Thẩm Y gọi một tiếng, định cùng Dạ Ly Tước song đao kết hợp, xử lý Vô Thường Tam trước, nào ngờ vừa mới dứt lời, nàng đã thấy Dạ Ly Tước dùng dao chống đất quỳ xuống.
Trên mặt nàng ấy, gân xanh lúc ẩn lúc hiện, nàng ấy cắn chặt răng, một tay muốn lấy Liệt Hỏa Hoàn trong ngực.
Cố tình lại phát tác vào ngay lúc này!
Dạ Ly Tước không cam lòng, cơn đau đớn đến mức khiến người ta muốn sống mà không sống nổi, nếu như thường ngày nàng chỉ cần tìm chỗ nào đó để chịu đựng, nhưng giờ đây không được, lúc sinh tử như thế này nếu không kịp thời áp xuống cơn đau do độc tính của Liệt Hỏa Hoàn gây ra, e rằng ngay cả đao cũng không thể cầm vững.
Thẩm Y cho rằng hàn chứng phát tác, lúc này cần uống Liệt Hỏa Hoàn ngay lập tức, nàng liền bay đến trước mặt Dạ Ly Tước, giơ đao lên nhìn về phía Vô Thường Tam, nhưng lại nói với Dạ Ly Tước: “Nhanh uống đi!”
Dạ Ly Tước cười ra tiếng, quả thực là phong thủy luân lưu chuyển, giờ đây thành ra Thẩm Y lại bảo vệ nàng.
Vô Thường Tam nhân cơ hội hiếm có này, lớn tiếng nói: “Nhanh! Nhân lúc này! Cùng nhau lên!” Hắn cũng cố gắng vận nội tức, vừa kháng lại độc, vừa đánh về phía Thẩm Y.
Một viên Ôn Ngọc Đan chỉ có thể nâng cao tu vi nội công của nàng, nhưng đối mặt với địch, điều quan trọng nhất là kinh nghiệm. Hắn không tin rằng một đệ tử Thiên Phật Môn hạng thấp như Thẩm Y, có thể có bản lĩnh gì để chống lại những chiêu thức giết người của hắn.
Chín đệ tử Thương Minh Giáo lại một lần nữa vây kín hai người.
Chưởng phong của Vô Thường Tam rất lạnh, tuy không bằng sức mạnh của 《Âm Thực Quyết》, nhưng hắn tự tin rằng đối phó với Thẩm Y đã là dư dả. Chỉ là, hắn tính sai, Thẩm Y đã theo Dạ Ly Tước học không ít ngày, nàng cũng không phải là loại đệ tử quy củ trong Thiên Phật Môn. Để báo thù, những chiêu thức giết người mà Dạ Ly Tước đã dạy cho nàng, nàng đều nhớ rõ, hơn nữa đã luyện tập hàng trăm lần.
Dù cho vụ thảm sát Dương Uy tiêu cục không phải do Thương Minh Giáo gây ra, nhưng việc a tỷ của nàng mất tích chắc chắn có liên quan đến Thương Minh Giáo. Chỉ bằng điều này, Thẩm Y sẽ không để cho Vô Thường Tam có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Lòng từ bi không thể báo thù, tương tự, đối phó với những kẻ liều mạng, cách tốt nhất chính là gửi chúng đi gặp Diêm Vương, nhân gian sẽ bớt đi những người vô tội chết oan.
Dù cho nàng chỉ có một mình, chỉ cần còn một hơi thở, nàng sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương những người mà nàng quan tâm.
Chín tên kia đồng loạt rút vũ khí, chĩa vào Dạ Ly Tước.
Thẩm Y xoay đao một vòng quanh Dạ Ly Tước chặn lại, đồng thời đâm về phía Vô Thường Tam đứng phía sau. Vô Thường Tam hoảng hốt, không ngờ rằng một đòn như vậy lại khiến hắn phải thu chưởng, còn phải tránh lưỡi đao đang tấn công.
“Danh môn chính phái, vậy mà lại dùng chiêu thức đê tiện như vậy!” Vô Thường Tam không nhịn được mắng một câu.
Thẩm Y lạnh lùng đáp lại: “Đối phó với những kẻ đê tiện, tự nhiên chỉ có thể dùng chiêu thức đê tiện, chiêu thức khác chỉ làm bẩn tay ta!” Nói xong, một đao chém xuống phía dưới Vô Thường Tam.
Vô Thường Tam nhảy lên, chưa kịp hạ xuống, lưỡi đao của Thẩm Y tiếp tục đuổi theo đánh vào phần dưới của hắn. Bất kỳ cao thủ giang hồ nào khi bị treo trên không, đều phải hạ xuống đất mới có thể tiếp tục ra chiêu, và vào khoảnh khắc rơi xuống, chém vào phần dưới chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng.
Lúc trước Thẩm Y học được chiêu này, nàng đã không kìm được mà mắng Dạ Ly Tước: “Đê tiện.” Nay nàng đứng trước địch, mới biết những chiêu thức đê tiện này mới thực sự hữu dụng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái, nếu không phải Vô Thường Tam dùng chưởng đẩy lưới ra chặn lưỡi đao, e rằng đao này đã chặt đứt đôi chân của hắn.
Trái tim của Vô Thường Tam đập thình thịch, một Dạ Ly Tước đã đủ khó đối phó, giờ lại thêm cả Thẩm Y, hắn chỉ biết hối hận vì đã kiên nhẫn chuẩn bị cả một đêm, đáng ra phải đuổi theo ngay từ tối qua, không cho Thẩm Y bất kỳ cơ hội nào điều tức hấp thụ công hiệu của Ôn Ngọc Đan.
Thẩm Y nhớ rõ Dạ Ly Tước đã dạy nàng, một khi có được tiên cơ, tuyệt đối không được do dự, hoặc là đánh phế đối thủ, hoặc là cướp đi mạng sống của đối thủ, khi đã quyết định thì không thể chần chừ.
Vô Thường Tam không thể đánh phế hay giết chết ngay lập tức, nhưng chín đệ tử vướng tay vướng chân của Thương Minh Giáo thì có thể. Thẩm Y lợi dụng lúc Vô Thường Tam không phản công, đột nhiên quay lưỡi đao lại, đao khí lạnh thấu xương, một đao chém đứt cánh tay của một tên trong số đó.
Nàng thoáng nhìn về phía Dạ Ly Tước, thấy nàng ấy run rẩy không thể mở nắp lọ, liền thuận tay chém đứt nắp lọ, vội vàng nói: “Uống nhanh đi!” Nói xong, nàng mới nhận ra có một số việc có vội vàng cũng vô dụng.
Trong lọ này lại có nước!
Đêm hôm đó, Dạ Ly Tước vì cứu nàng mà nhảy xuống nước, lại phải giao đấu với người ta một hồi lâu, nên chiếc lọ này đã bị nội lực chấn vỡ từ lúc đó. Liệt Hỏa Hoàn ngâm trong nước lâu như vậy, không biết có còn hiệu lực hay không? Thẩm Y chưa kịp hiểu rõ, đã thấy Dạ Ly Tước ném chiếc lọ đi, run rẩy đứng dậy.
“Đừng có cậy mạnh!”
“Không thể uống……”
Dạ Ly Tước run rẩy nói xong, bỗng nhiên thông suốt rất nhiều chuyện.
Cứ tưởng rằng Doanh Quan thật sự sai nàng làm việc, không ngờ rằng Liệt Hỏa Hoàn này còn pha trộn thêm độc dược khác. Nếu như trước đây Liệt Hỏa Hoàn chỉ là để khiến Dạ Ly Tước nghiện, thì Liệt Hỏa Hoàn lần này lại pha trộn thêm độc dược hóa công, nếu như Doanh Quan thực sự muốn, sau khi uống hết lọ thuốc này trở về, hàn chứng quả thực sẽ không phát tác, nhưng ba năm tu luyện 《Âm Thực Quyết》 của nàng cũng sẽ vì vậy mà tiêu tan. Đến lúc đó, Doanh Quan muốn lấy mạng của nàng thực sự dễ như trở bàn tay.
Có lẽ Doanh Quan sai nàng đi ăn trộm Ôn Ngọc Đan trong chùa Quang Minh, cũng không phải vì muốn có Ôn Ngọc Đan, bởi vì hắn biết Dạ Ly Tước tuyệt đối không phải là con cờ dễ bảo. Võng Lượng Thành đã gây rối ở Linh Lung Đảo, tứ đại thế gia chắc chắn sẽ không bỏ qua, vì vậy hắn nhất định phải tiêu tốn cái giá thấp nhất để xử lý Dạ Ly Tước, ít nhất không thể để Võng Lượng Thành có thêm người chết trong tay Dạ Ly Tước.
Thậm chí ——
Vấn Đạo thiền sư đột nhiên vào trong mật thất, hay là Thương Minh Giáo đuổi đến chùa Quang Minh, mọi chuyện đều liên quan đến nhau, tuyệt đối có người đã thông báo tin tức. Chỉ cần những kẻ đó giao đấu với Dạ Ly Tước, hàn tức trong cơ thể tăng lên, thì tác dụng gây nghiện của Liệt Hỏa Hoàn sẽ nhanh chóng phát tác. Nếu Dạ Ly Tước muốn tiếp tục chiến đấu, nàng sẽ phải liên tục dùng Liệt Hỏa Hoàn mới để tạm thời giảm đau.
Dù cho Dạ Ly Tước có dùng Ôn Ngọc Đan, nhưng gặp phải Vấn Đạo và những người của Thương Minh Giáo, nàng cũng không kịp điều tức hấp thụ, mà chỉ có thể vì sinh tồn mà liên tục nuốt Liệt Hỏa Hoàn, cuối cùng sẽ chỉ như là dùng giỏ tre múc nước.
Cho nên, bất kể Dạ Ly Tước chọn như thế nào, trận này cũng chính là con đường chết.
Nếu không phải chiếc lọ bị nước ngâm ướt, Dạ Ly Tước ngửi thấy được mùi độc dược hóa công, có lẽ nàng đã bị Doanh Quan lừa, sống sờ sờ mà chết trong tay những kẻ này.
Thẩm Y trong khoảnh khắc Dạ Ly Tước thất thần, đã chém đổ chín tên râu ria, một tay nàng ôm lấy eo Dạ Ly Tước, nâng nàng ấy dậy, gấp gáp nói: “Ta sẽ mở đường máu đưa ngươi ra ngoài!” Nàng dán sát vào người nàng ấy, lúc này mới biết Dạ Ly Tước run rẩy dữ dội, không nhịn được mềm giọng, “Nhẫn nhịn! Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện!”
Dạ Ly Tước nghe thấy cõi lòng ấm lên, nhưng lúc này nàng không thể cười nổi, cố gắng chịu đựng cơn đau, vung đao đẩy lùi Vô Thường Tam, rồi khàn giọng nói: “Đi đi...… không cần quan tâm đến ta...…” Tuy trong lòng nàng không cam lòng, nhưng Thẩm Y đã có thể tự bảo vệ mình, đã nhớ kỹ những điều nàng từng dạy cho Thẩm Y, nàng không cho phép mình trở thành gánh nặng của Thẩm Y vào lúc này.
“Im miệng!” Thẩm Y trái lại càng siết chặt lấy nàng, “Dạ Ly Tước, phải đi cùng nhau, ta sẽ không bỏ ngươi lại!”
Chỉ vì, nàng ấy đã trở thành người không thể thiếu trong sinh mệnh của nàng!
Thẩm Y phải chú ý đến Dạ Ly Tước, nên lúc này không thể dồn hết tâm trí để chiến đấu, cho dù Vô Thường Tam cũng không thể thu được lợi ích gì, nhưng từ từ mài mòn vẫn có thể có cơ hội thắng. Đã đến bước này rồi, Vô Thường Tam không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng vào ngay lúc này, một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau.
“Y Y……”
Thân thể Thẩm Y đột nhiên run lên, không dám tin vào tai mình.
Không chỉ Thẩm Y kinh ngạc, Dạ Ly Tước cũng không khỏi ngạc nhiên, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía cô nương vừa lên tiếng ——
Người đó đội một chiếc mũ có mạng che, vải đen rủ xuống che khuất toàn bộ gương mặt của nàng ấy, nhưng dáng vẻ là nàng ấy, giọng nói cũng là nàng ấy, mọi thứ quen thuộc giống hệt người xưa, Thẩm Liên.
“A tỷ!”
“Liên……”
Dạ Ly Tước chưa gọi ra hai chữ “tỷ tỷ” phía sau, nàng đã hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không! Ngươi không phải Thẩm Liên!” Thẩm Liên sao lại xuất hiện ở đây, sao lại biết rõ các nàng gặp nguy hiểm còn có thể bình tĩnh như vậy?
“Nếu ta không phải Thẩm Liên, thì ngươi nói ta là ai?” Người đó vén tấm mạng đen lên, lộ ra gương mặt quen thuộc.
Thẩm Y hoảng hốt, bỗng cảm thấy một cơn chua xót mạnh mẽ dâng lên trong lòng.
Dạ Ly Tước không dám tin vào mắt mình, không tự chủ đã đỏ hốc mắt.
Cô nương kia mỉm cười dịu dàng với hai người, tiến lại gần, bảo vệ hai người ở phía sau, nói: “Đừng sợ, có a tỷ ở đây, không ai có thể bắt nạt hai người.” Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Vô Thường Tam, “Là ngươi đang bắt nạt các nàng?”
Biểu tình của Vô Thường Tam có chút phức tạp, “Thì sao?”
“Đáng chết.” Cô nương kia đột nhiên ra tay, tay áo vung lên, tỏa ra một mùi hương thấm vào ruột gan, Dạ Ly Tước ngửi thấy, cơn đau đớn dường như đã giảm bớt rất nhiều.
Không biết có phải vì đã phải chịu đựng cơn đau quá lâu, hay là vì sương mù bên kia đã trôi qua đây, nàng và Thẩm Y ngửi một lúc, trong lúc đánh nhau không kịp đẩy độc ra ngoài cơ thể. Dạ Ly Tước bỗng cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, nàng mạnh mẽ lắc đầu, nhìn về phía Thẩm Y, thấp giọng nói: “Y Y, không đúng……”
Trong lòng Thẩm Y lúc này chỉ còn lại tỷ tỷ, liền nhẹ nhàng đặt Dạ Ly Tước xuống, an ủi nói: “Chúng ta sẽ không sao đâu, ta đi giúp a tỷ xử lý người đó! Ngươi chờ ta!” Nói xong, nàng vừa mới tiến lên nửa bước, thì cảm thấy đôi chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
“Y Y!” Cô nương kia hoảng hốt quay đầu lại, một chưởng đánh bay Vô Thường Tam, rồi quay lại chạy về phía Thẩm Y.
Thẩm Y nhìn hình bóng của a tỷ, không nhịn được mà đưa tay ra, muốn nắm lấy tay a tỷ, nước mắt đã tràn ra khóe mắt, “A tỷ…...” Tầm mắt của nàng càng lúc càng mơ hồ, sức lực trong cơ thể càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một mảng tối đen, ngã gục xuống đất.
Dạ Ly Tước chống đao đứng dậy, cố gắng vận nội tức để đè nén khói mê đã hít vào, nhưng hàn tức càng tăng lên, thì cơn nghiện do Liệt Hỏa Hoàn gây ra càng nặng, đau đớn cũng càng sâu. Sau nhiều lần cố gắng vận nội tức, Dạ Ly Tước đau đớn run rẩy không nhịn được nữa, kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, vô lực ngã xuống đất.
Vốn đã bị nội thương, lẽ ra phải nghỉ ngơi, nhưng Dạ Ly Tước đã đến bước đường cùng, cho dù nàng cố gắng giữ một chút lý trí để chống lại, nhưng vẫn không thể thắng nổi cơn đau phản phệ, cuối cùng tầm nhìn đã bị bóng tối nuốt chửng, bất tỉnh.
_____
Chú giải
Phong thủy luân: là một thác nước phong thủy có thể để bàn hoặc để trong nhà với đặc điểm nước chảy liên tục. Ý của câu này là tình thể thay đổi không ngừng.
Đứa trẻ ngồi trên đầu tường, đôi chân đung đưa bên mép tường, nghiêng mặt nhìn về phía Vô Thường Tam để khoe công, “Vô Thường đại nhân, phải ghi nhớ công lao của tiểu nhân nha, danh sách giáo chủ ban thưởng bí dược lần tới, chớ quên tên tiểu nhân.”
“Người còn chưa bắt được đã gấp gáp tranh công, đừng coi thường Dạ La Sát, nếu bị dồn vào đường cùng, nàng ta có thể làm bất cứ chuyện gì.” Vô Thường Tam không lập tức đánh lén Dạ Ly Tước và Thẩm Y, hắn ngồi ở góc mái hiên, mỉm cười nhìn hai người, như thể đang chờ đợi điều gì.
Vô Thường Tam là kẻ lòng dạ hiểm độc, khác xa những tên đã gặp trước đây.
Dạ Ly Tước một mặt thúc đẩy hàn tức để Thẩm Y đẩy độc ra, một mặt âm thầm cảnh giác, sắc mặt nặng nề như sắt. Còn phải mất một chén trà nữa mới có thể đẩy hết độc ra, may mà kịp thời, nếu không Thẩm Y thật sự sẽ không cứu được.
Thẩm Y thấy sắc mặt Dạ Ly Tước u ám, tự nghĩ không nên kéo chân nàng ấy lúc này. Nàng cố gắng đẩy mạnh viêm tức, thấp giọng nói: “Dạ Ly Tước, ta có thể tự đẩy độc.”
Dạ Ly Tước trầm mắt nhìn nàng, “Đừng có cậy mạnh.”
“Ngươi biết ta có thể làm được!” Thẩm Y tuyệt đối không phải thể hiện, hiện giờ nội công tu vi của nàng không thua gì Dạ Ly Tước, hai người dính chặt chỉ càng thêm nguy hiểm.
Hai người trao đổi ánh mắt, Dạ Ly Tước chậm rãi rút hàn tức ra nhưng vẫn giả vờ tiếp tục đẩy độc, dựng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Gió khẽ khàng thổi qua, tiếng gió lẫn với tiếng bước chân lạo xạo. Người đến không nhiều, có lẽ không quá mười người. Dạ Ly Tước âm thầm tụ hàn tức trong lòng bàn tay, chỉ chờ đợi những kẻ đó nhảy ra, sẽ xử lý từng tên một. Đặc biệt là tên Vô Thường Tam đang ngồi ở góc mái hiên, nếu không tiêu diệt hắn sớm, e rằng sẽ bị làm phiền không thôi, thật đáng chết!
“Đến rồi!”
Cuối cùng Vô Thường Tam cũng đợi được những đệ tử khác của Thương Minh Giáo, chín tên mỗi tên cầm một chiếc lưới, tuy cũng không phải là cao thủ gì, nhưng hơn người ở chỗ thân pháp rất khéo léo.
Bắt cá thì đương nhiên phải dùng lưới, hai con cá lớn trong sân này cũng đã đến lúc vào lưới.
Khói mê không có tác dụng gì với các nàng, Thi Cổ và con rối cũng không thể làm gì được, vậy thì chín chiếc lưới này chắc chắn có ít nhất một chiếc có thể bắt được hai người.
Những sợi dây của lưới này đều được thợ thủ công chế tạo rất đặc biệt, vũ khí bình thường căn bản không thể cắt đứt được. Dù Dạ Ly Tước có thể dùng 《Âm Thực Quyết》 để chém đứt lưới, nhưng có đến chín chiếc, người chỉ có một đôi tay, cho dù có nhanh đến đâu cũng không thể chém đứt được chín chiếc lưới cùng một lúc, Vô Thường Tam tin rằng lần này hắn nhất định sẽ lập được công lớn.
Thẩm Y nhìn thấy những chiếc lưới trong tay đám người kia, liền nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Lúc này, trường đao trong tay Dạ Ly Tước đã phủ đầy hàn băng, nàng tự tin nói: “Tất cả để ta lo, ngươi chỉ cần sống thật tốt.” Nói xong, nàng đã bay lên, như một con hồng hạc xé gió vút lên mái hiên.
Đứa trẻ hoảng hốt, không ngờ Dạ Ly Tước lại từ bỏ việc đẩy độc cho Thẩm Y vào lúc này, hắn muốn trốn chạy, lưỡi đao của Dạ Ly Tước đã như tia chớp xuyên thấu vào lồng ngực hắn.
“Kẻ nào làm tổn thương Y Y, phải chết.” Ngữ khí của Dạ Ly Tước từ tốn, nhưng lộ ra một sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Băng giá lạnh buốt, một đao đâm vào ngực, hàn tức như băng tỏa ra, đứa trẻ chỉ kịp thét lên một tiếng thảm thiết, trong khoảnh khắc lưỡi đao rời khỏi cơ thể, hắn đã bị đao khí xé thành từng mảnh.
Đừng nói là chín đệ tử Thương Minh Giáo, ngay cả Vô Thường Tam cũng không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
Võ công kinh khủng như vậy, đây mới thực sự là chỗ đáng sợ của 《Âm Thực Quyết》!
“Nhanh! Giăng lưới!” Vô Thường Tam lớn tiếng kêu, giờ phút này Dạ Ly Tước ở trên đầu tường, Thẩm Y ở trong sân, hai người tách ra hai nơi, chín tên kia do dự một chút vẫn ra tay, ba người ném lưới về phía Thẩm Y, sáu người ném về phía Dạ Ly Tước.
Lưới tung mở, cực kỳ giống như chín lá sen nở ra, lá sen chìm xuống nước, dường như muốn bắt toàn bộ đàn cá bên dưới.
Chỉ có điều, Vô Thường Tam đã đánh giá thấp Dạ Ly Tước, cũng đánh giá thấp tu vi nội công hiện giờ của Thẩm Y.
Hai ánh đao từ bên dưới lóe lên, lưỡi đao mang theo khí lạnh thấu xương trong khoảnh khắc đã xé rách lưới, cho dù là dây đặc chế, gặp phải nội tức mạnh mẽ như vậy cũng chỉ có thể thất bại thảm hại.
“Khụ khụ!” Thẩm Y che miệng ho mạnh hai tiếng, chân nàng dính một vũng máu đen, vừa rồi trong lúc khẩn cấp, nàng đã buộc phải đẩy hết độc ra một lần, vì vậy giờ đây nội tức bị chấn động, phản phệ vào phủ tạng, nàng cảm thấy một mùi máu tanh nồng nặc dâng lên, chỉ có thể cắn chặt răng nuốt xuống.
Ở bên này, Dạ Ly Tước chém đứt sáu chiếc lưới, một bộ hồng y bay lên mái hiên, lưỡi đao như trăng non chém về phía Vô Thường Tam. Vô Thường Tam nhanh nhẹn lộn một vòng tránh đi, vừa mới hạ xuống đất, đã nghe thấy tiếng lưỡi đao vang lên phía sau, hắn vội vàng tránh đi, chỉ thấy một lưỡi đao sáng loáng sát gần vai hắn.
Dù hắn đã tránh kịp, nhưng lưỡi đao của Thẩm Y vẫn cắt rách tay áo của hắn, để lại một vết đỏ trên cánh tay trái.
Càng là vết thương nông, càng đau đớn, như thiêu như đốt. Thậm chí, vì lưỡi đao của Thẩm Y đã chém qua con rối, nên đã bị nhiễm độc, một đao này chém xuống, lại khiến độc từ xác chết lan vào trong cơ thể của Vô Thường Tam.
Hắn tu luyện 《Thương Minh Tâm Pháp》 quanh năm, đặc biệt sợ loại độc lạnh của xác chết, khi vào cơ thể sẽ mang đến sự đau đớn như thể trời đất đảo lộn, cho dù hắn có mạnh mẽ đến đâu, gặp phải đau đớn như vậy cũng không thể không run rẩy.
“Dạ Ly Tước!” Thẩm Y gọi một tiếng, định cùng Dạ Ly Tước song đao kết hợp, xử lý Vô Thường Tam trước, nào ngờ vừa mới dứt lời, nàng đã thấy Dạ Ly Tước dùng dao chống đất quỳ xuống.
Trên mặt nàng ấy, gân xanh lúc ẩn lúc hiện, nàng ấy cắn chặt răng, một tay muốn lấy Liệt Hỏa Hoàn trong ngực.
Cố tình lại phát tác vào ngay lúc này!
Dạ Ly Tước không cam lòng, cơn đau đớn đến mức khiến người ta muốn sống mà không sống nổi, nếu như thường ngày nàng chỉ cần tìm chỗ nào đó để chịu đựng, nhưng giờ đây không được, lúc sinh tử như thế này nếu không kịp thời áp xuống cơn đau do độc tính của Liệt Hỏa Hoàn gây ra, e rằng ngay cả đao cũng không thể cầm vững.
Thẩm Y cho rằng hàn chứng phát tác, lúc này cần uống Liệt Hỏa Hoàn ngay lập tức, nàng liền bay đến trước mặt Dạ Ly Tước, giơ đao lên nhìn về phía Vô Thường Tam, nhưng lại nói với Dạ Ly Tước: “Nhanh uống đi!”
Dạ Ly Tước cười ra tiếng, quả thực là phong thủy luân lưu chuyển, giờ đây thành ra Thẩm Y lại bảo vệ nàng.
Vô Thường Tam nhân cơ hội hiếm có này, lớn tiếng nói: “Nhanh! Nhân lúc này! Cùng nhau lên!” Hắn cũng cố gắng vận nội tức, vừa kháng lại độc, vừa đánh về phía Thẩm Y.
Một viên Ôn Ngọc Đan chỉ có thể nâng cao tu vi nội công của nàng, nhưng đối mặt với địch, điều quan trọng nhất là kinh nghiệm. Hắn không tin rằng một đệ tử Thiên Phật Môn hạng thấp như Thẩm Y, có thể có bản lĩnh gì để chống lại những chiêu thức giết người của hắn.
Chín đệ tử Thương Minh Giáo lại một lần nữa vây kín hai người.
Chưởng phong của Vô Thường Tam rất lạnh, tuy không bằng sức mạnh của 《Âm Thực Quyết》, nhưng hắn tự tin rằng đối phó với Thẩm Y đã là dư dả. Chỉ là, hắn tính sai, Thẩm Y đã theo Dạ Ly Tước học không ít ngày, nàng cũng không phải là loại đệ tử quy củ trong Thiên Phật Môn. Để báo thù, những chiêu thức giết người mà Dạ Ly Tước đã dạy cho nàng, nàng đều nhớ rõ, hơn nữa đã luyện tập hàng trăm lần.
Dù cho vụ thảm sát Dương Uy tiêu cục không phải do Thương Minh Giáo gây ra, nhưng việc a tỷ của nàng mất tích chắc chắn có liên quan đến Thương Minh Giáo. Chỉ bằng điều này, Thẩm Y sẽ không để cho Vô Thường Tam có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Lòng từ bi không thể báo thù, tương tự, đối phó với những kẻ liều mạng, cách tốt nhất chính là gửi chúng đi gặp Diêm Vương, nhân gian sẽ bớt đi những người vô tội chết oan.
Dù cho nàng chỉ có một mình, chỉ cần còn một hơi thở, nàng sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương những người mà nàng quan tâm.
Chín tên kia đồng loạt rút vũ khí, chĩa vào Dạ Ly Tước.
Thẩm Y xoay đao một vòng quanh Dạ Ly Tước chặn lại, đồng thời đâm về phía Vô Thường Tam đứng phía sau. Vô Thường Tam hoảng hốt, không ngờ rằng một đòn như vậy lại khiến hắn phải thu chưởng, còn phải tránh lưỡi đao đang tấn công.
“Danh môn chính phái, vậy mà lại dùng chiêu thức đê tiện như vậy!” Vô Thường Tam không nhịn được mắng một câu.
Thẩm Y lạnh lùng đáp lại: “Đối phó với những kẻ đê tiện, tự nhiên chỉ có thể dùng chiêu thức đê tiện, chiêu thức khác chỉ làm bẩn tay ta!” Nói xong, một đao chém xuống phía dưới Vô Thường Tam.
Vô Thường Tam nhảy lên, chưa kịp hạ xuống, lưỡi đao của Thẩm Y tiếp tục đuổi theo đánh vào phần dưới của hắn. Bất kỳ cao thủ giang hồ nào khi bị treo trên không, đều phải hạ xuống đất mới có thể tiếp tục ra chiêu, và vào khoảnh khắc rơi xuống, chém vào phần dưới chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng.
Lúc trước Thẩm Y học được chiêu này, nàng đã không kìm được mà mắng Dạ Ly Tước: “Đê tiện.” Nay nàng đứng trước địch, mới biết những chiêu thức đê tiện này mới thực sự hữu dụng.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái, nếu không phải Vô Thường Tam dùng chưởng đẩy lưới ra chặn lưỡi đao, e rằng đao này đã chặt đứt đôi chân của hắn.
Trái tim của Vô Thường Tam đập thình thịch, một Dạ Ly Tước đã đủ khó đối phó, giờ lại thêm cả Thẩm Y, hắn chỉ biết hối hận vì đã kiên nhẫn chuẩn bị cả một đêm, đáng ra phải đuổi theo ngay từ tối qua, không cho Thẩm Y bất kỳ cơ hội nào điều tức hấp thụ công hiệu của Ôn Ngọc Đan.
Thẩm Y nhớ rõ Dạ Ly Tước đã dạy nàng, một khi có được tiên cơ, tuyệt đối không được do dự, hoặc là đánh phế đối thủ, hoặc là cướp đi mạng sống của đối thủ, khi đã quyết định thì không thể chần chừ.
Vô Thường Tam không thể đánh phế hay giết chết ngay lập tức, nhưng chín đệ tử vướng tay vướng chân của Thương Minh Giáo thì có thể. Thẩm Y lợi dụng lúc Vô Thường Tam không phản công, đột nhiên quay lưỡi đao lại, đao khí lạnh thấu xương, một đao chém đứt cánh tay của một tên trong số đó.
Nàng thoáng nhìn về phía Dạ Ly Tước, thấy nàng ấy run rẩy không thể mở nắp lọ, liền thuận tay chém đứt nắp lọ, vội vàng nói: “Uống nhanh đi!” Nói xong, nàng mới nhận ra có một số việc có vội vàng cũng vô dụng.
Trong lọ này lại có nước!
Đêm hôm đó, Dạ Ly Tước vì cứu nàng mà nhảy xuống nước, lại phải giao đấu với người ta một hồi lâu, nên chiếc lọ này đã bị nội lực chấn vỡ từ lúc đó. Liệt Hỏa Hoàn ngâm trong nước lâu như vậy, không biết có còn hiệu lực hay không? Thẩm Y chưa kịp hiểu rõ, đã thấy Dạ Ly Tước ném chiếc lọ đi, run rẩy đứng dậy.
“Đừng có cậy mạnh!”
“Không thể uống……”
Dạ Ly Tước run rẩy nói xong, bỗng nhiên thông suốt rất nhiều chuyện.
Cứ tưởng rằng Doanh Quan thật sự sai nàng làm việc, không ngờ rằng Liệt Hỏa Hoàn này còn pha trộn thêm độc dược khác. Nếu như trước đây Liệt Hỏa Hoàn chỉ là để khiến Dạ Ly Tước nghiện, thì Liệt Hỏa Hoàn lần này lại pha trộn thêm độc dược hóa công, nếu như Doanh Quan thực sự muốn, sau khi uống hết lọ thuốc này trở về, hàn chứng quả thực sẽ không phát tác, nhưng ba năm tu luyện 《Âm Thực Quyết》 của nàng cũng sẽ vì vậy mà tiêu tan. Đến lúc đó, Doanh Quan muốn lấy mạng của nàng thực sự dễ như trở bàn tay.
Có lẽ Doanh Quan sai nàng đi ăn trộm Ôn Ngọc Đan trong chùa Quang Minh, cũng không phải vì muốn có Ôn Ngọc Đan, bởi vì hắn biết Dạ Ly Tước tuyệt đối không phải là con cờ dễ bảo. Võng Lượng Thành đã gây rối ở Linh Lung Đảo, tứ đại thế gia chắc chắn sẽ không bỏ qua, vì vậy hắn nhất định phải tiêu tốn cái giá thấp nhất để xử lý Dạ Ly Tước, ít nhất không thể để Võng Lượng Thành có thêm người chết trong tay Dạ Ly Tước.
Thậm chí ——
Vấn Đạo thiền sư đột nhiên vào trong mật thất, hay là Thương Minh Giáo đuổi đến chùa Quang Minh, mọi chuyện đều liên quan đến nhau, tuyệt đối có người đã thông báo tin tức. Chỉ cần những kẻ đó giao đấu với Dạ Ly Tước, hàn tức trong cơ thể tăng lên, thì tác dụng gây nghiện của Liệt Hỏa Hoàn sẽ nhanh chóng phát tác. Nếu Dạ Ly Tước muốn tiếp tục chiến đấu, nàng sẽ phải liên tục dùng Liệt Hỏa Hoàn mới để tạm thời giảm đau.
Dù cho Dạ Ly Tước có dùng Ôn Ngọc Đan, nhưng gặp phải Vấn Đạo và những người của Thương Minh Giáo, nàng cũng không kịp điều tức hấp thụ, mà chỉ có thể vì sinh tồn mà liên tục nuốt Liệt Hỏa Hoàn, cuối cùng sẽ chỉ như là dùng giỏ tre múc nước.
Cho nên, bất kể Dạ Ly Tước chọn như thế nào, trận này cũng chính là con đường chết.
Nếu không phải chiếc lọ bị nước ngâm ướt, Dạ Ly Tước ngửi thấy được mùi độc dược hóa công, có lẽ nàng đã bị Doanh Quan lừa, sống sờ sờ mà chết trong tay những kẻ này.
Thẩm Y trong khoảnh khắc Dạ Ly Tước thất thần, đã chém đổ chín tên râu ria, một tay nàng ôm lấy eo Dạ Ly Tước, nâng nàng ấy dậy, gấp gáp nói: “Ta sẽ mở đường máu đưa ngươi ra ngoài!” Nàng dán sát vào người nàng ấy, lúc này mới biết Dạ Ly Tước run rẩy dữ dội, không nhịn được mềm giọng, “Nhẫn nhịn! Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện!”
Dạ Ly Tước nghe thấy cõi lòng ấm lên, nhưng lúc này nàng không thể cười nổi, cố gắng chịu đựng cơn đau, vung đao đẩy lùi Vô Thường Tam, rồi khàn giọng nói: “Đi đi...… không cần quan tâm đến ta...…” Tuy trong lòng nàng không cam lòng, nhưng Thẩm Y đã có thể tự bảo vệ mình, đã nhớ kỹ những điều nàng từng dạy cho Thẩm Y, nàng không cho phép mình trở thành gánh nặng của Thẩm Y vào lúc này.
“Im miệng!” Thẩm Y trái lại càng siết chặt lấy nàng, “Dạ Ly Tước, phải đi cùng nhau, ta sẽ không bỏ ngươi lại!”
Chỉ vì, nàng ấy đã trở thành người không thể thiếu trong sinh mệnh của nàng!
Thẩm Y phải chú ý đến Dạ Ly Tước, nên lúc này không thể dồn hết tâm trí để chiến đấu, cho dù Vô Thường Tam cũng không thể thu được lợi ích gì, nhưng từ từ mài mòn vẫn có thể có cơ hội thắng. Đã đến bước này rồi, Vô Thường Tam không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng vào ngay lúc này, một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau.
“Y Y……”
Thân thể Thẩm Y đột nhiên run lên, không dám tin vào tai mình.
Không chỉ Thẩm Y kinh ngạc, Dạ Ly Tước cũng không khỏi ngạc nhiên, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía cô nương vừa lên tiếng ——
Người đó đội một chiếc mũ có mạng che, vải đen rủ xuống che khuất toàn bộ gương mặt của nàng ấy, nhưng dáng vẻ là nàng ấy, giọng nói cũng là nàng ấy, mọi thứ quen thuộc giống hệt người xưa, Thẩm Liên.
“A tỷ!”
“Liên……”
Dạ Ly Tước chưa gọi ra hai chữ “tỷ tỷ” phía sau, nàng đã hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không! Ngươi không phải Thẩm Liên!” Thẩm Liên sao lại xuất hiện ở đây, sao lại biết rõ các nàng gặp nguy hiểm còn có thể bình tĩnh như vậy?
“Nếu ta không phải Thẩm Liên, thì ngươi nói ta là ai?” Người đó vén tấm mạng đen lên, lộ ra gương mặt quen thuộc.
Thẩm Y hoảng hốt, bỗng cảm thấy một cơn chua xót mạnh mẽ dâng lên trong lòng.
Dạ Ly Tước không dám tin vào mắt mình, không tự chủ đã đỏ hốc mắt.
Cô nương kia mỉm cười dịu dàng với hai người, tiến lại gần, bảo vệ hai người ở phía sau, nói: “Đừng sợ, có a tỷ ở đây, không ai có thể bắt nạt hai người.” Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Vô Thường Tam, “Là ngươi đang bắt nạt các nàng?”
Biểu tình của Vô Thường Tam có chút phức tạp, “Thì sao?”
“Đáng chết.” Cô nương kia đột nhiên ra tay, tay áo vung lên, tỏa ra một mùi hương thấm vào ruột gan, Dạ Ly Tước ngửi thấy, cơn đau đớn dường như đã giảm bớt rất nhiều.
Không biết có phải vì đã phải chịu đựng cơn đau quá lâu, hay là vì sương mù bên kia đã trôi qua đây, nàng và Thẩm Y ngửi một lúc, trong lúc đánh nhau không kịp đẩy độc ra ngoài cơ thể. Dạ Ly Tước bỗng cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, nàng mạnh mẽ lắc đầu, nhìn về phía Thẩm Y, thấp giọng nói: “Y Y, không đúng……”
Trong lòng Thẩm Y lúc này chỉ còn lại tỷ tỷ, liền nhẹ nhàng đặt Dạ Ly Tước xuống, an ủi nói: “Chúng ta sẽ không sao đâu, ta đi giúp a tỷ xử lý người đó! Ngươi chờ ta!” Nói xong, nàng vừa mới tiến lên nửa bước, thì cảm thấy đôi chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
“Y Y!” Cô nương kia hoảng hốt quay đầu lại, một chưởng đánh bay Vô Thường Tam, rồi quay lại chạy về phía Thẩm Y.
Thẩm Y nhìn hình bóng của a tỷ, không nhịn được mà đưa tay ra, muốn nắm lấy tay a tỷ, nước mắt đã tràn ra khóe mắt, “A tỷ…...” Tầm mắt của nàng càng lúc càng mơ hồ, sức lực trong cơ thể càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một mảng tối đen, ngã gục xuống đất.
Dạ Ly Tước chống đao đứng dậy, cố gắng vận nội tức để đè nén khói mê đã hít vào, nhưng hàn tức càng tăng lên, thì cơn nghiện do Liệt Hỏa Hoàn gây ra càng nặng, đau đớn cũng càng sâu. Sau nhiều lần cố gắng vận nội tức, Dạ Ly Tước đau đớn run rẩy không nhịn được nữa, kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, vô lực ngã xuống đất.
Vốn đã bị nội thương, lẽ ra phải nghỉ ngơi, nhưng Dạ Ly Tước đã đến bước đường cùng, cho dù nàng cố gắng giữ một chút lý trí để chống lại, nhưng vẫn không thể thắng nổi cơn đau phản phệ, cuối cùng tầm nhìn đã bị bóng tối nuốt chửng, bất tỉnh.
_____
Chú giải
Phong thủy luân: là một thác nước phong thủy có thể để bàn hoặc để trong nhà với đặc điểm nước chảy liên tục. Ý của câu này là tình thể thay đổi không ngừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương