Thẩm Y không tự chủ được mà chìm đắm trong nụ cười của Dạ Ly Tước, quên cả việc kéo chặt y phục trên người. Trong nháy mắt suýt chút nữa nàng để lộ cảnh xuân, Dạ Ly Tước bất động thanh sắc quay lưng lại.

“Y phục.” Giọng Dạ Ly Tước hơi khàn, xoay tay ném một bọc đồ về phía Thẩm Y, giải thích: “Cho dù đã hong khô nhưng y phục cũng bẩn rồi. Y phục này là ta dậy sớm mua mới, bên trong còn có khăn sạch, ngươi lau mình đi.” Nói xong nàng ấy bước ra ngoài vách núi vài bước, vẫn quay lưng lại canh chừng cho Thẩm Y.

Thẩm Y kéo y phục che lên thân thể, tay kia mở bọc đồ, nhìn thấy bên trong là y phục và khăn mới sạch sẽ, nàng phải thừa nhận, khi Dạ Ly Tước chu đáo thì thật khiến người ta muốn “chết”.

Nàng ấy đâu phải là Dạ La Sát gì đó, mà là yêu nữ câu hồn đoạt phách.

Dạ Ly Tước nghe thấy tiếng sột soạt phía sau, tai hơi nóng lên, không hiểu sao lại cảm thấy không khí có chút oi bức.

Sáng nay khi mở mắt, Dạ Ly Tước liền thấy dáng vẻ ngủ say của Thẩm Y, cúi đầu nhìn lại mới biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thậm chí Dạ Ly Tước ngẩn ngơ nhìn Thẩm Y một lúc lâu.

Mùi máu tươi còn sót lại trong cổ họng nhắc nhở nàng rằng đêm qua nàng nuốt xuống không phải là rượu mạnh, mà là máu của người trước mắt. Đôi môi Thẩm Y sưng đỏ, vết thương chỉ mới vừa đóng vảy.

Dạ Ly Tước thở gấp, những hình ảnh chập chờn đứt đoạn từ đêm qua chợt hiện lên trong đầu.

Mình hôn nàng ấy.

Bốn chữ này cứ luẩn quẩn trong tâm trí, ánh mắt Dạ Ly Tước tràn ngập bao cảm xúc phức tạp, cuối cùng lắng lại, chua xót mà cười thành tiếng.

“Dạ Ly Tước.”

“Ừm.”

Dạ Ly Tước bừng tỉnh, nhưng không quay đầu lại ngay, chỉ thuận miệng đáp một tiếng.

Thẩm Y đã thay y phục mới sạch sẽ, cũng không bước tới ngay, chỉ đứng ở chỗ cũ, định làm rõ chuyện đêm qua.

“Đêm qua...... ta chỉ là...... muốn cứu ngươi......”

“Ta biết.”

Dạ Ly Tước xoay người lại, mang theo nụ cười như hồ ly đến gần Thẩm Y, nghiêng người kề sát, cười nói: “Ngươi và ta đều là nữ tử, ôm nhau sưởi ấm một đêm, cũng không tính là gì.”

Thẩm Y chống lên vai Dạ Ly Tước, ngăn nàng ấy tiến tới, “Nói chuyện đàng hoàng! Đừng...... Đừng dựa gần nữa!” Nàng nhất thời cũng không biết lời cảnh cáo này là nói với Dạ Ly Tước, hay với chính mình.

Bất chợt cảm thấy cằm bị Dạ Ly Tước nắm lấy, Thẩm Y xấu hổ buồn bực gạt tay nàng ấy ra, “Ngươi định làm gì!”

Dạ Ly Tước cười tà mị, “Ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp, ta không có gì ngoài cái mạng hèn này, ngươi có muốn ta lấy thân báo đáp không?”

Thẩm Y không trả lời ngay, chỉ cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, “Ngươi nghĩ ta cần sao?”

“Cũng phải.” Dạ Ly Tước dường như không để chuyện này trong lòng, lấy một lọ thuốc ra, “Đêm qua nếu ngươi tìm kỹ trong y phục của ta, sẽ phát hiện có liệt hỏa hoàn.” Nói rồi, nàng lại cất lọ liệt hỏa hoàn vào trong ngực trước mặt Thẩm Y, “Ta thường để ở đây.” Nói xong, nàng vẫn lén nhìn thoáng qua đôi môi Thẩm Y, “Đêm qua, cảm ơn.”

“Không cần!” Thực ra Thẩm Y cũng không cần nàng ấy cảm ơn, nàng chỉ cảm thấy sau đêm qua, nàng và nàng ấy hẳn có chút gì đó khác biệt. Không ngờ cuối cùng, chỉ là ảo giác của riêng mình nàng.

Đúng vậy, sao nàng có thể nảy sinh ý nghĩ không đúng đắn với Dạ Ly Tước? Có lẽ từ đầu đến cuối, bản thân chỉ là một lời hứa mà Dạ Ly Tước đã đáp ứng với a tỷ mà thôi.

Chỉ là một lời hứa.

Thẩm Y vô cớ cảm thấy chua xót, nhanh chóng quay mặt đi, không muốn để Dạ Ly Tước thấy nước mắt trong mắt mình, “Đã không sao rồi, đi thôi!”

Dạ Ly Tước cười nói: “Được.” Nói xong, nàng quay người đi.

Thẩm Y cắn môi dưới, nhanh chóng đuổi theo Dạ Ly Tước, “Chúng ta đi đâu?”

“Đưa ngươi về, ta đi làm chính sự của ta.” Giọng nói của Dạ Ly Tước không có chút nhiệt độ, như thể đang nói chuyện với một xa người lạ.

Thẩm Y định nói lại thôi, nén lại sự chua xót trong lòng, nghiêm túc hỏi: “Chính sự gì?”

“Bí mật của Võng Lượng Thành, không thể nói.” Dạ Ly Tước cười cười.

Thẩm Y cũng không muốn mãi tự chuốc lấy bực mình, “Vậy đi thôi.”

Dạ Ly Tước dẫn Thẩm Y đi về phía bờ sông, vừa đi, vừa đơn giản thuật lại tình hình đêm qua, “Đêm qua sau khi ngươi và ta rơi xuống nước, yêu nhân Thương Minh Giáo đột nhiên tản ra, Tát Châu lo lắng yêu nhân Thương Minh Giáo sẽ quay lại, liền ra lệnh đệ tử lập tức rời bến, tăng tốc trở về Thiên Phật Môn.”

“Trước khi hắn đi, còn dặn dò tiểu Tạ tìm ngươi.” Dạ Ly Tước mỉm cười, “Sáng nay ta đã liên lạc với tiểu Tạ, thuyền của hắn đang đậu ở bờ sông, để hắn hộ tống ngươi về Thiên Phật Môn, ta có thể yên tâm.”

Mỗi chữ Dạ Ly Tước nói, Thẩm Y không nghe nổi một chữ, trong đầu toàn là những lời yêu nữ này đã nói trước đó.

Người nàng ấy quan tâm là a tỷ, chỉ có a tỷ.

Mỗi khi nghĩ đến đây, Thẩm Y chỉ cảm thấy tim bị ai đó bóp chặt, cảm giác chua xót lan rộng, như thể có người bịt chặt miệng mũi, khiến nàng khó thở.

“Ngươi về Thiên Phật Môn trước, ta làm xong việc sẽ đến tìm ngươi, bàn bạc chuyện báo thù kỹ hơn.” Dạ Ly Tước nhận ra Thẩm Y im lặng không nói gì, dừng bước chân, quan tâm nhìn về phía nàng.

Sắc mặt Thẩm Y rất khó coi.

“Có phải đêm qua bị cảm lạnh không?”

“Không.”

Giọng Thẩm Y khàn đặc, đột nhiên nổi giận, “Ta không thích bị người khác sắp đặt.”

“Ồ?” Dạ Ly Tước buông tay cười khẽ, “Vậy Y Y muốn thế nào?”

Thẩm Y hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt Dạ Ly Tước, “Ta không về Thiên Phật Môn.”

Ánh mắt Dạ Ly Tước phức tạp, “Ta không thể bảo vệ ngươi cả đời.”

“Ta cũng không cần ngươi bảo vệ ta cả đời!” Thẩm Y tiến lên một bước, nắm lấy vạt áo Dạ Ly Tước, ép nàng ấy nhìn thẳng vào sự giận dữ của mình, “Ngươi hứa với a tỷ, là chuyện của ngươi, ta có nghe theo sự sắp xếp của ngươi hay không, là chuyện của ta!”

Dạ Ly Tước lẳng lặng nhìn nàng.

Thẩm Y không dám đối diện với nàng ấy quá lâu, chỉ vì gương mặt yêu nữ này thật sự khiến người ta mê đắm, càng nhìn lâu, nàng sẽ quên mất tại sao mình lại giận nàng ấy.

“Chỉ sợ không theo ý ngươi được.” Dạ Ly Tước không thương lượng với nàng, “Đêm qua người của Thương Minh Giáo nhắm vào ngươi, không thành công, chắc chắn sẽ trở lại.”

“Ngươi dạy ta tu luyện công pháp mới, ta học thành tài, thì không cần ngươi phải lo nghĩ nhiều nữa.” Thẩm Y nói xong, buông vạt áo nàng ấy ra, nghiêm túc nói, “Nửa tháng.”

Dạ Ly Tước nhíu mày, “Hừ?” Nàng cũng không biết Thẩm Y đã lấy bí kíp gì trong Nguyệt Cư, nhưng nửa tháng muốn thành thạo một công pháp, đó là kẻ ngốc mộng tưởng.

Thẩm Y đã quyết tâm không về Thiên Phật Môn, “Ta về Thiên Phật Môn, khác gì tù nhân? Ta trốn ở Thiên Phật Môn mấy tháng, có thể học được bao nhiêu bản lĩnh? Bao giờ ta mới có thể báo thù rửa hận cho Dương Uy tiêu cục?”

Dạ Ly Tước tự thấy không có lý do phản bác nàng, “Nếu trong vòng nửa tháng không tu luyện thành thì sao?”

“Vậy là do ta tư chất ngu dốt, khó mà thành tài, ta sẽ về Thiên Phật Môn tụng kinh siêu độ cho vong linh của Dương Uy tiêu cục.” Thẩm Y dứt khoát đáp lại, “Đến ngày thứ mười sáu, ta lập tức đi theo Tạ công tử!”

Nói đến mức này, Dạ Ly Tước cũng không tiện đánh ngất nàng ấy, ép buộc tiểu Tạ đưa nàng ấy về Thiên Phật Môn. Qua những ngày ở bên Thẩm Y, Dạ Ly Tước biết trong thâm tâm nàng ấy rất kiên cường, việc Y Y không muốn làm, ép buộc cũng không có kết quả gì. Đưa về Thiên Phật Môn thì dễ, nhưng nếu nàng ấy muốn trốn ra, cũng không ai có thể giữ lại.

Đến lúc đó, nàng còn phải phân tâm lo lắng cho Y Y, có gặp phải yêu nhân Thương Minh Giáo nữa không. Việc nhọc lòng nhọc sức như vậy, vẫn không làm thì hơn.

“Nói lời giữ lời.” Sau khi Dạ Ly Tước cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng đồng ý với nàng ấy.

Thẩm Y cuối cùng cũng an tâm một chút, nhìn nhìn xung quanh ——

Nơi này cây cối rậm rạp, người khác dễ ẩn nấp, chắc chắn không phải nơi lý tưởng để tu luyện võ công.

Thường nghe nói chùa Quang Minh yên tĩnh hẻo lánh, là nơi tốt để tu tâm dưỡng tính. Có lẽ vì vậy, năm xưa thiền sư Vấn Tâm có được 《Âm Thực Quyết》, mới chọn đến chùa Quang Minh để tu luyện công pháp này. Nếu có thể lẻn vào chùa Quang Minh tu luyện công pháp, dù yêu nhân Thương Minh Giáo có đến, cũng phải qua cổng chùa trước.

Còn việc làm thế nào lẻn vào chùa Quang Minh, Thẩm Y tin rằng Dạ Ly Tước ắt có cách.

“Nơi này không thích hợp tu luyện công pháp.” Thẩm Y dứt khoát đề xuất gợi ý, “Đây là địa phận Bắc Liễu Châu, gần đó có chùa Quang Minh, ta muốn đến đó.”

Dạ Ly Tước tưởng mình nghe nhầm, “Chùa Quang Minh?”

Thẩm Y gật đầu, “Ta biết ngươi có bản lĩnh đưa ta lẻn vào chùa Quang Minh mà không ai hay biết.”

Dạ Ly Tước không nhịn được cười thành tiếng, “Y Y đã khen ta như vậy, nếu không làm được, chẳng phải khiến ngươi thất vọng sao?”

“Vậy, ngươi đồng ý?” Thẩm Y tiến thêm một bước hỏi.

Dạ Ly Tước giãn mày, “Đồng ý, chỉ cần đến ngày thứ mười sáu ngươi tâm phục khẩu phục ngoan ngoãn quay về, nửa tháng này ngươi muốn ta đưa ngươi đi đâu, ta liền đưa ngươi đến đó.”

Sáng nay Dạ Ly Tước đã nói nhiều lời, chỉ câu cuối cùng này xem như dễ nghe nhất.

“Đi thôi.” Dạ Ly Tước thay đổi phương hướng, định đi về phía Bắc đến chùa Quang Minh.

Thẩm Y nhắc nhở, “Hẳn nên nói với Tạ công tử một tiếng.”

“Không cần, trước khi mặt trời lặn không đợi được ta, tức là ta đổi ý giữa chừng, hắn tự biết quay về.” Dạ Ly Tước và Tạ công tử quen biết đã lâu, đa phần đều là như vậy, cũng không ngại thêm một lần, “Hắn đã quen với việc này rồi.”

Mặt trời ngả về Tây, ánh hoàng hôn phủ đầy sông Thương.

Tạ công tử ngồi trên xe lăn gỗ, lặng lẽ đợi trên thuyền suốt nửa ngày, khi thấy mặt trời khuất sau núi, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, biết rằng Dạ tỷ tỷ của hắn sẽ không đến.

Trong tay hắn còn nắm một chiếc mặt nạ, là chiếc mà đêm qua Dạ Ly Tước đeo trên mặt. Hắn có thể vớt chiếc mặt nạ rơi xuống sông lên, nhưng không thể giữ Dạ tỷ tỷ tựa như cá bơi giữa giang hồ bên cạnh mình.

“Nói không giữ lời.” Tạ công tử chua chát cười khẽ, gặp phải chuyện như vậy, cũng chỉ có thể lén mắng một câu sau lưng Dạ Ly Tước.

Thuộc hạ mang đến cho Tạ công tử một chiếc áo choàng lớn, khoác lên người hắn, “Công tử, đêm xuống gió lạnh.”

“Đi điều tra một chuyện cho ta.” Tạ công tử cũng không phải là người nhàn rỗi, có việc hắn nhất định phải giúp Dạ tỷ tỷ điều tra rõ, “Đêm qua nhiều yêu nhân Thương Minh Giáo xuất hiện ở đây như vậy, bọn chúng làm sao tránh được phòng tuyến ở Bắc Cương của Khước Tà Đường, ồ ạt xâm nhập Trung Nguyên?”

Thuộc hạ nhận lệnh, “Vâng.” Nhưng vừa nói xong, người này lại ngập ngừng hỏi thêm một câu, “Có nên dùng người của thành Trường Uyên không?”

“Ta hiếm khi nhờ hoàng huynh một việc, hắn sẽ đồng ý.” Tạ công tử tin rằng Thiên Tử ca ca sẽ không để bụng những chuyện này, dù sao từ đầu đến cuối hắn chỉ quan tâm một mình Dạ tỷ tỷ, không có tâm tư quản lý thiên hạ.

Mặc dù Dạ Ly Tước từ trước đến nay không thích hắn can dự vào chuyện báo thù, nhưng hắn âm thầm điều tra vài chuyện báo cho Dạ Ly Tước, cũng không thể tính là hắn xen vào chuyện của người khác.

_____
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện