“Trong Nguyệt Cư có nhiều điển tịch võ công, nhân lúc hiện giờ hỗn loạn, Y Y có thể tiện tay lấy vài quyển để học. Nhớ rằng bên trong chắc chắn còn có các cơ quan khác, nhất định phải cẩn thận.” Đó là lời cuối cùng Dạ Ly Tước nói với Thẩm Y.

Không phải nàng không kịp nói rõ sự thật năm xưa, chỉ là võ công của Thẩm Y còn nông cạn, lúc này biết được sự thật e rằng Thẩm Y không giấu nổi ngọn lửa hận thù trong lòng, khó mà tiếp tục ẩn nhẫn. Biết rằng tứ đại thế gia có liên quan đến vụ thảm án Dương Uy tiêu cục là một chuyện, biết rõ chính xác những nhà nào nhúng tay lại là chuyện khác. Trước khi Thẩm Y đủ lông đủ cánh, Dạ Ly Tước chọn cách không nói ra.

Dạ Ly Tước bám theo Doanh Quan băng qua mật đạo trong Nguyệt Cư, đã rời khỏi nơi này.

Cánh cửa đá che giấu mật đạo hạ xuống, tường đá lại trở về như cũ, không nhìn ra một khe hở nào.

Thẩm Y làm theo lời Dạ Ly Tước, nhân lúc đệ tử Tứ Hải Bang chưa kịp đến tiếp viện, nàng đi một vòng quanh Nguyệt Cư, những thứ bên ngoài này chắc chắn không phải là bí kíp thượng đẳng. Yến Cơ có lẽ sẽ giấu bí kíp thượng đẳng ở nơi bí mật trong Nguyệt Cư.

Nghĩ đến đây, Thẩm Y cầm đèn lên, dọc theo vách đá gõ từng chút, cho đến khi không biết chạm vào cơ quan nào, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cách đó không xa hiện ra một ngăn tủ bí mật.

Thẩm Y tiến lại gần ngăn tủ, chỉ thấy bên trong có một cuộn da đỏ. Nàng chỉ kịp nhìn thoáng qua thì nghe thấy tiếng cơ quan vang lên, quay đầu nhìn lại, cửa Nguyệt Cư đã hạ xuống một tấm lưới sắt, phong tỏa đường thoát của nàng.

Thẩm Y cố gắng giữ bình tĩnh, giờ nàng đã là chim trong lồng, nếu đệ tử Tứ Hải Bang phát hiện, nàng nhất định không thể biện minh. Một khi đã vậy, Thẩm Y không nghĩ nhiều, cầm đèn lên đốt một quyển bí kíp, ném vào giá sách, tia lửa bắn tung tóe, nhanh chóng bùng lên ngọn lửa.

Nơi để sách luôn khô hanh, một khi lửa bùng lên, chắc chắn sẽ như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Nàng đã đến đường cùng, chỉ có thể xông vào hiểm cảnh tìm đường ra, hy vọng có thể giành được một con đường sống, rửa sạch mọi nghi ngờ trên người nàng, để tứ đại thế gia bớt hoài nghi.

Lửa bùng lên, một góc Nguyệt Cư đã cháy đỏ rực.

Thẩm Y lui dần đến bên mật đạo nơi Dạ Ly Tước và Doanh Quan đã đi, nhanh chóng giấu cuộn da đỏ vào trong áo, cất giữ cẩn thận. Sinh tử chỉ cách nhau một sợi tóc, chỉ cần vượt qua được cửa ải này, nàng sẽ tiến gần đến thành công báo thù một bước.

“A tỷ, phù hộ ta.”

Thẩm Y quyết tâm, nhắm vách đá, đâm mạnh đầu vào.

Máu trào ra từ trán, nàng chỉ cảm thấy choáng váng, thân thể lảo đảo, rồi vô lực ngã xuống đất.

Tầm nhìn dần mờ đi, chỉ còn lại âm thanh gào thét của ngọn lửa bùng cháy không ngừng phóng đại ——

Sống sót, vượt qua cửa ải này, sẽ có thể gặp lại yêu nữ kia.

Ý niệm này ngày càng mãnh liệt trong lòng, Thẩm Y cuộn mình, từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên nụ cười quyến rũ mà Dạ Ly Tước dành cho nàng.

Yêu nữ đó hỏi nàng, “Y Y, có muốn uống rượu không?” Vừa nói, vừa đưa cho nàng một ly rượu ngon.

Muốn uống.

Nếu có thể báo thù, nếu may mắn nàng và nàng ấy còn sống, nàng nguyện ý cùng yêu nữ ấy uống một lần, không say không về.

Thẩm Y mím môi cười khẽ, lẩm bẩm, “Đợi ta......”

Đời người, nói dài cũng không dài, bảo ngắn lại không ngắn, không phải lúc nào ta đứng giữa lằn ranh sinh tử đều có người sóng vai làm bạn.

Giống như lúc này đây, chính là kiếp nạn mà Thẩm Y phải tự mình vượt qua.

Khi ánh lửa ngút trời, làm kinh động đệ tử Tứ Hải Bang, bọn họ vội vã chạy đến Nguyệt Cư, luống cuống tay chân bắt đầu dập lửa. Tiếng ồn ào xuyên qua ngọn lửa vọng vào tai Thẩm Y, nàng biết, lần này nàng đã thắng cược.

Cùng lúc đó, Dạ Ly Tước đi theo Doanh Quan xuyên qua mật đạo đến một hải cảng bí mật đã bỏ hoang từ lâu. Doanh Quan ôm Yến Cơ, trước sau không nói một lời, nhưng suốt đường đi, nơi nào có cơ quan, Doanh Quan tựa như chủ nhân của Linh Lung Đảo, không cần bất kỳ ai nhắc nhở, quen cửa quen nẻo.

Dạ Ly Tước mạnh dạn suy đoán, Doanh Quan và Yến Cơ thời niên thiếu chắc chắn là tình cũ, còn vì sao một người trở thành thành chủ Võng Lượng Thành, một người trở thành thê tử của bang chủ Tứ Hải Bang, nhất định là một câu chuyện xưa thú vị. Chỉ là, Dạ Ly Tước phải thừa nhận mình đã đoán sai tâm tư của Doanh Quan. Doanh Quan không muốn một lưới bắt hết tứ đại thế gia ngay trong đêm nay, mục đích lớn nhất thực ra là mang Yến Cơ đi, những thứ khác chỉ là dư âm mà thôi.

Đạp lên ván gỗ bến tàu, ván rung động kẽo kẹt, như bất cứ lúc nào cũng có thể đạp vỡ ván gỗ, chân hụt xuống biển.

Doanh Quan ôm Yến Cơ nhưng đi lại rất vững vàng, nơi này ánh sáng cực kỳ tối, Doanh Quan lại đeo mặt nạ, không ai biết lúc này biểu cảm của hắn ra sao.

Cuối cùng cũng đi đến cuối bến tàu, nơi đó có một chiếc thuyền nhỏ. Doanh Quan ôm Yến Cơ vào khoang thuyền trước, quay lại thấy Dạ Ly Tước đã nhảy lên tàu, liền đi đến chỗ thả neo, nhưng không vội nhổ neo rời đi.

Hắn dám một mình xông vào Linh Lung Đảo, ngoài việc biết rõ mật đạo, chắc chắn đã chuẩn bị vẹn toàn. Chiến thuyền của Tứ Hải Bang đã xuất động toàn bộ, lúc này muốn an toàn ra biển không dễ, Doanh Quan chắc chắn còn có hậu chiêu.

Dạ Ly Tước cũng không buồn hỏi những chuyện này, dù sao đêm nay nàng và hắn là người cùng thuyền, Dạ Ly Tước cũng không sợ Doanh Quan đột nhiên ra tay, lấy mạng nàng ở đây.

Chỉ thấy nàng thong thả ngồi xếp bằng, buồn chán chơi đùa với lọ thuốc nhỏ chứa liệt hỏa hoàn.

Ngoài tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào mạn thuyền, nơi đây chỉ còn lại tiếng vang giòn khi liệt hỏa hoàn va vào lọ thuốc, từng đợt từng đợt truyền vào tai Doanh Quan.

“Đã giết Thẩm Y?” Doanh Quan đột nhiên hỏi.

Dạ Ly Tước thản nhiên đáp: “Chưa.”

Đôi mắt sau mặt nạ bỗng lóe lên sát ý, Doanh Quan chậm rãi bước đến, dừng lại cách Dạ Ly Tước một bước, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi: “Đến khi nào ngươi mới chịu nghe lời?”

Dạ Ly Tước không hề sợ hắn nửa điểm, thẳng thắn đối diện ánh mắt giận dữ của Doanh Quan, “Ta chưa đủ nghe lời sao, thành chủ đại nhân?”

Doanh Quan bất ngờ bóp chặt yết hầu Dạ Ly Tước, “Phá hỏng việc lớn của ta, ngươi muốn chết sao?”

Dạ Ly Tước để hắn tùy ý bóp cổ mình, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, “Thẩm Y chết trên Linh Lung Đảo, nàng lại là cô nhi của Dương Uy tiêu cục, chỉ cần tung tin ra giang hồ, nói rằng vụ thảm án diệt môn Dương Uy tiêu cục năm xưa không phải do yêu nhân Thương Minh Giáo gây ra. Khi đó, Thương Minh Giáo sẽ không chỉ đổ dầu vào lửa, mà còn dẫn lửa về phía tứ đại thế gia, kích động Tu La hoàng tử Vệ Tạ xuất động lực lượng triều đình, bí mật điều tra sự thật về cái chết của Thẩm Y.”

Bị Dạ Ly Tước chỉ trúng tâm tư, năm ngón tay siết chặt của Doanh Quan cuối cùng cũng có chút lỏng ra.

“Đã biết tính toán của ta, tại sao còn phá hoại?”

Dạ Ly Tước nhìn thẳng vào mắt Doanh Quan, cười nói: “Ta cũng muốn sống mà, thành chủ đại nhân.”

Trong ánh mắt Doanh Quan dâng lên sự nghi ngờ, nghiêm túc nói: “Muốn sống, phải nghe lời.”

Dạ Ly Tước đưa lọ nhỏ trong tay ra trước mặt Doanh Quan, “Liệt hỏa hoàn có thể áp chế hàn tức, nhưng cũng khiến người ta nghiện, một khi lên cơn nghiện, đau đớn đến chết, đã dính vào một viên, cả đời khó mà dứt ra được. Đây là ân điển của thành chủ đại nhân, ta đã nghe lời, sau này nhất định sẽ là lưỡi dao sắc trong tay thành chủ đại nhân.”

Doanh Quan không ngờ Dạ Ly Tước đã phát hiện ra điều này, nếu nàng đã biết hết, lại không có ý định phản kháng, hắn cũng không cần bóp cổ nàng để hỏi chuyện.

Dạ Ly Tước chờ hắn thả tay ra, mới tiếp tục nói: “Đêm nay giết Thẩm Y, giang hồ phong vân biến đổi, sau này đại nhân muốn ta giết ai, ta chỉ có thể giết người đó, cuối cùng người chết nhất định là ta.”

Doanh Quan cười lạnh, không phủ nhận.

“Giữ lại Thẩm Y, diệu kế của thành chủ đại nhân không thực hiện được, có lẽ ta còn sống thêm được vài năm.” Dạ Ly Tước nói đến chỗ đắc ý, nhướng mày cười khẽ, “Thành chủ đại nhân, ngài cũng đã thấy uy lực của 《Âm Thực Quyết》, lúc này nhất phách lưỡng tán với ta, không đáng đâu?”

Doanh Quan bất ngờ bật cười to, “Ngươi thắng.”

“Ta thắng, tự nhiên cũng là thành chủ đại nhân thắng, không phải sao?” Dạ Ly Tước vẫn cười như cũ, “Thành chủ muốn thống nhất giang hồ, không thể thiếu lưỡi dao như ta. Tuy nhiên, thành chủ đại nhân cũng có thể chọn một người khác trong Võng Lượng Thành, truyền thụ 《Âm Thực Quyết》, thay thế ta, có lẽ người đó sẽ nghe lời hơn ta.”

Doanh Quan khẽ cúi người, nhẹ nhàng xoa trán Dạ Ly Tước, “Đừng được đằng chân lấn đằng đầu.” Tu luyện 《Âm Thực Quyết》 nguy hiểm vô cùng, cho dù Doanh Quan tự mình luyện, cũng chưa chắc đạt được cảnh giới như Dạ Ly Tước hiện nay. Hơn nữa, người trong Võng Lượng Thành quen thói cá lớn nuốt cá bé, hắn cũng không muốn mạo hiểm truyền 《Âm Thực Quyết》 cho một sát thủ nào của Võng Lượng Thành, lại gây ra tai họa khác.

Tuy Dạ Ly Tước phá hỏng chuyện, nhưng quả thực như nàng nói, từ đầu đến cuối nàng chỉ muốn sống. Nếu không, giữa sinh tử, nếu nàng thực sự không sợ chết, đã sớm cùng hắn liều mạng cá chết lưới rách, sao lại làm bộ thản nhiên nói những lời thật lòng này với hắn.

Huống chi, chỉ cần qua được lúc này, sau này có liệt hỏa hoàn trong tay, dù Dạ Ly Tước có nhiều tâm tư đến đâu, vì muốn sống cũng phải ngoan ngoãn phụ thuộc vào hắn.

Bỏ lỡ cơ hội cá chết lưới rách này, Dạ Ly Tước sẽ không còn cơ hội phản kích. Dù sao nàng chỉ có một mình, quyết không thể lay chuyển được cả Võng Lượng Thành. Sát thủ Võng Lượng Thành không thiếu, chỉ cần Thẩm Y chết trong “tay” tứ đại thế gia là đủ. Dạ Ly Tước không giết, sẽ có sát thủ khác hoàn thành nhiệm vụ này.

Doanh Quan sẽ không cho Thẩm Y bất kỳ cơ hội nào, để nàng ta trưởng thành, trở thành trợ thủ của Dạ Ly Tước.

Đó cũng là lý do Dạ Ly Tước nhất định phải để lại Thẩm Y, không đơn độc mang nàng ấy ra ngoài.

Dạ Ly Tước không biết ngày nào sẽ bị hàn tức phản phệ, khí tuyệt mà chết. Đến lúc đó Thẩm Y cô độc một mình, giang hồ rộng lớn, ai sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn? Hai kẻ trong lòng đều rõ ràng giới hạn của người kia, nhìn nhau cười cười.

Ầm ầm ——

Một tiếng nổ lớn từ ngoài cảng vang lên, rất nhanh, nhiều tiếng nổ hơn nữa vang lên, nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác.

Dạ Ly Tước dựa vào những tiếng nổ xa gần khác nhau mà ước tính sơ qua, trên đảo nổ liên tiếp không dưới mười nơi. Doanh Quan cũng không đến một mình, chỉ là cuối cùng hắn chỉ mang Dạ Ly Tước đi, những sát thủ khác chết ở đây cũng không sao.

Trong chốc lát, Dạ Ly Tước cũng không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, vì mình là sát thủ mà Doanh Quan tạm thời chưa nỡ bỏ.

“Nên đi thôi.”

Linh Lung Đảo đã nổi loạn, tự nhiên là cơ hội tốt để rời đi.

Thuyền nhỏ nhổ neo, dưới ánh trăng, lặng lẽ rời khỏi cảng.

Dạ Ly Tước đứng dậy tựa vào mạn thuyền, nhìn về phía sau núi, trong ánh minh châu rực rỡ, khói bụi và lửa đan xen bốc lên. Nàng không khỏi siết chặt nắm tay, ánh mắt đột nhiên tối lại.

Y Y đang làm gì vậy?

Hay là......

Dạ Ly Tước chợt hiểu ra, nàng quay đầu nhìn Doanh Quan, lạnh lùng nói: “Thành chủ đại nhân ra tay thật nhanh.”

“Sao? Giờ muốn ra tay với ta?” Doanh Quan mỉm cười hỏi lại, không đợi Dạ Ly Tước trả lời, liền tự tin nói: “Liệt hỏa hoàn đêm nay cho ngươi còn trộn thêm chút thứ khác, tính toán thời gian, lúc này chắc đã phát tác, ngươi không còn cơ hội ra tay đâu.”

Dạ Ly Tước âm thầm vận chuyển nội tức, quả nhiên như Doanh Quan liệu định, lúc này nàng căn bản không thể tụ hàn tức vào đan điền.

“Ôi, xem ra là ta thua.” Dạ Ly Tước thở dài, cố nén sát ý, gượng cười nói: “Từ nay về sau, ta sẽ nghe lời, tuyệt đối không dám cãi lời thành chủ đại nhân.” Nói xong, nàng cúi đầu bái Doanh Quan.

Doanh Quan hài lòng cười, “Hy vọng là vậy.”

_____

Chú giải

Nhất phách lưỡng tán: một chiêu đôi bên cùng thương tổn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện