Sau đó, Lý Tuần cũng đã tháo dây trói cho Thẩm Y, mời nàng lên thuyền rồng cùng đi đến Linh Lung Đảo. Thuyền rồng do thiếu bang chủ Lý Tuần đặc biệt cho người chế tạo, hai bên mạn thuyền khắc đầy hoa văn rồng biển và sóng xanh, nhìn từ xa như thể hải long đang vươn mình ra khơi. Thuyền có ba tầng, ngày thường tầng dưới cùng là nơi những người hầu phụ trách chèo thuyền, tầng giữa dành cho chủ nhân nghỉ ngơi, còn tầng trên cùng là nơi chủ nhân dùng bữa và thưởng lãm cảnh sắc.

Lý Tuần đã sắp xếp cho Thẩm Y ở một khoang thuyền, còn dặn dò thị nữ chuẩn bị y phục sạch sẽ để nàng thay. Thẩm Y thuận theo sự sắp xếp của Lý Tuần, sau khi tắm gội thay đồ xong, liền đến tầng trên cùng để cảm tạ ân cứu mạng của Lý Tuần.

Sau vài câu tán gẫu, Thẩm Y mới hay rằng, hóa ra sâu trong vách đá biển có một hồ băng ẩn giấu. Hồ băng này sản sinh ra minh châu Đông Hải, hàng năm vào dịp đại thọ của phụ thân, Lý Tuần đều đến đây thu hoạch trăm viên minh châu Đông Hải tặng phụ thân, mang ý nghĩa “Phúc như Đông Hải, vạn tuế trường minh”.

Nói như vậy, hẳn Dạ Ly Tước đã sớm biết Lý Tuần ở bên trong, nên mới để nàng chật vật diễn một vở kịch như vậy.

Tuy Thẩm Y hiểu được dụng ý của Dạ Ly Tước, nhưng vết sưng đỏ trên má vẫn chưa hoàn toàn tan hết, nói không giận chút nào thì là nói dối.

Lý Tuần định dò hỏi Thẩm Y về 《Âm Thực Quyết》, nhưng nghĩ lại mối quan hệ giữa hắn và nàng chỉ là bèo nước gặp nhau, quá vội vã cũng không phải chuyện tốt. Lý Tuần đánh giá Thẩm Y một lần nữa, hắn phải thừa nhận rằng, sau khi tắm gội chỉnh tề, Thẩm Y trông càng xinh đẹp hơn.

“Đến Linh Lung Đảo, Thẩm cô nương không cần sợ gì cả.”

“Đa tạ thiếu bang chủ.”

Thẩm Y cúi đầu, khách khách khí khí.

Lý Tuần tự nghĩ mình từ trước đến nay người gặp người thích, nhưng cô nương này lúc nào cũng mang theo chút xa cách, cho dù hắn là ân nhân của nàng, nàng vẫn luôn giữ một khoảng cách không gần không xa.

“Ngày kia gia phụ sẽ tổ chức đại thọ, là chuyện vui, về cái chết của sư phụ ngươi, ta hy vọng chờ qua đại thọ của gia phụ rồi mới báo với Tát Châu thúc thúc.” Lý Tuần nghiêm túc nói.

Thẩm Y gật đầu, “Đều nghe theo thiếu bang chủ.”

Lý Tuần cực kỳ hài lòng, “Hai ngày tới, ngươi cứ ở trong nhã uyển phía sau núi, đợi qua đại thọ, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Tát Châu thúc thúc.”

Thẩm Y lại gật đầu, “Ừ.”

Nàng ấy...... vẫn còn sợ sao? Lý Tuần cho rằng nàng ít nói là do sợ hãi, không khỏi ôn hòa hơn, “Đừng sợ, đến Đông Hải rồi, chính là địa bàn của Tứ Hải Bang chúng ta, yêu nhân Thương Minh Giáo dù gan lớn cũng không dám tùy tiện xông vào Linh Lung Đảo.”

Thật ra Thẩm Y không muốn nói chuyện với hắn nhiều, giả vờ như nhút nhát sợ sệt, giọng khàn khàn nói: “Thiếu bang chủ, ta có thể về khoang ngủ một giấc không? Trên đường...... ta bị truy sát suốt một đường......”

Lý Tuần nghe thấy đau lòng, lập tức nói: “Đương nhiên.”

Thẩm Y đứng lên cúi chào Lý Tuần, cúi đầu lui ra.

Lý Tuần nhìn theo bóng lưng nàng, không hay biết trong mắt mình ánh lên một tia vui vẻ.

Thương xót, từ trước đến nay luôn là cánh cửa tốt nhất để mở lòng.

Chỉ là người gõ cửa vô tình, người mở cửa lại cố ý mà thôi.

Thẩm Y một mình trở về khoang thuyền, Dạ Ly Tước cứ thế mà bỏ nàng ở đây rồi đi, nàng âm thầm thề, lần sau gặp lại yêu nữ kia nhất định phải định rõ ước pháp tam chương trước, đã là người cùng đường, đi hay ở phải có lời giải thích rõ ràng.

Mở cửa khoang, Thẩm Y thoáng sửng sốt, liền nhanh chóng bước vào, trở tay đóng sập cửa lại.

Một bóng người mặc hồng y nghiêng mình dựa trên giường, tay cầm một bình rượu nhỏ, yêu nữ kia mỉm cười nhìn nàng, ý cười quyến rũ, khen ngợi: “Xem ra, vở kịch này diễn không tệ.”

Thẩm Y biết Dạ Ly Tước võ công phi phàm, nhưng không ngờ gan nàng ấy lại lớn như vậy, lén trà trộn lên thuyền rồng đã đành, còn dám ngang nhiên trộm rượu leo lên giường nàng thưởng thức!

Chỉ thấy nàng tức giận bước tới, không nói hai lời, một cái tát đáp trả lên mặt Dạ Ly Tước.

“Chát!”

Tiếng vang giòn giã, năm dấu tay cũng cực kỳ chói mắt.

Dạ Ly Tước có nghĩ đến nàng sẽ giận, nhưng không ngờ sẽ dùng cách này để trả thù, nhất thời sững sờ không biết nói gì.

Thẩm Y túm lấy cổ áo Dạ Ly Tước, gằn từng chữ: “Dạ Ly Tước, ngươi nghe rõ cho ta! Lần sau ngươi muốn làm gì, nhất định phải nói rõ với ta, nếu lại như lần này, không phải ngươi đánh ta một cái, ta đánh ngươi lại một cái là xong!” Nói xong, khóe mắt nàng đỏ hoe, giận dữ mang theo một tia buồn bã nhàn nhạt.

Yêu nữ này sao có thể bỏ mặc nàng như vậy!

Dạ Ly Tước chớp mắt, từ khi nàng luyện 《Âm Thực Quyết》 đến nay, chưa từng có ai dám tát vào mặt nàng, không ngờ nàng kiêu ngạo một đời, lại bị một tiểu cô nương đánh cho ngẩn ngơ không biết làm gì.

Thẩm Y thấy nàng ấy không đáp, nhíu mày, nàng kéo Dạ Ly Tước lại gần mình, để yêu nữ này thấy rõ nàng giận đến mức nào, “Trả lời ta đi chứ!”

“Ngươi còn mắng ta thêm một câu, có tin ta lập tức lấy mạng ngươi không?” Thanh âm của Dạ Ly Tước lạnh lẽo, nhưng nụ cười trên mặt không hề giảm đi, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ra lệnh: “Buông ra.”

Thẩm Y bướng bỉnh siết chặt ngón tay, lúc này nàng không hề sợ hãi trước lời đe dọa của nàng ấy.

Lần này đến lượt Dạ Ly Tước nhíu mày, “Chết cũng không sợ?”

Thẩm Y từng thấy sự dịu dàng của Dạ Ly Tước, nàng chắc chắn nàng ấy sẽ không làm hại mình, dù chỉ là nhờ có tỷ tỷ, nàng nghiến răng nói: “Ngươi giết ta, tức là kẻ vong ân phụ nghĩa!” Câu tiếp theo tưởng như khen ngợi, nhưng lại là lời uy hiếp, “Dạ Ly Tước mà ta biết, là một cô nương trọng tình trọng nghĩa, nàng ấy sẽ không vong ân phụ nghĩa.” Nói xong, Thẩm Y càng kéo chặt cổ áo Dạ Ly Tước.

Lúc đó, hai khuôn mặt gần sát nhau, hơi thở ấm áp quấn quýt, hòa tan thành một tư vị khác lạ.

Thẩm Y nhanh chóng nhận ra ánh mắt Dạ Ly Tước thay đổi, nàng cũng nhận ra tư thế của mình và nàng ấy thực sự rất mờ ám, chỉ là vì không thể thua khí thế, nàng chỉ có thể cứng rắn giữ động tác, sợ bị Dạ Ly Tước nhận ra sự chột dạ của mình, phá vỡ “uy mãnh” lúc này.

Dạ Ly Tước lăn lộn giang hồ đã lâu, sớm đã thu hết sự lo lắng của Thẩm Y vào trong đáy mắt, nhàn nhạt mở miệng trêu đùa, “Trọng tình trọng nghĩa? Trọng cái gì tình, cái gì nghĩa chứ?” Nói rồi, Dạ Ly Tước đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo nàng, khiến ngực nàng áp sát lên ngực nàng ấy.

Tim đập thình thịch, Thẩm Y không ngờ lại bị Dạ Ly Tước dùng cách này để vạch trần.

Cuối cùng Thẩm Y cũng buông cổ áo nàng ấy, khuỷu tay chống lên vai Dạ Ly Tước, “Buông ra…”

Dạ Ly Tước nhẹ nhàng nói, “Nếu làm cho Lý Tuần đến đây, vở kịch ban ngày coi như công cốc.”

Thẩm Y cắn môi dưới, rõ ràng nàng khởi đầu thắng lớn, sao kết cục lại thua thảm như vậy.

Dạ Ly Tước khẽ cười một tiếng, buông lỏng tay, ngửa đầu uống một ngụm rượu ngon, tay còn lại xoa xoa má đỏ, lẩm bẩm: “Cũng không biết ai mới là kẻ vong ân phụ nghĩa.”

Tim Thẩm Y vẫn còn đập cuồng loạn, liếc nàng ấy một cái, “Ngươi đáng bị đánh.”

Dạ Ly Tước cười lạnh, “Khẩu khí lớn thật.” Nói xong, nhìn Thẩm Y đầy ẩn ý, “Nửa ngày không gặp, dũng khí vậy mà tăng hơn ngày thường rất nhiều, không hổ là người được thiếu bang chủ chống lưng.”

“Ngươi nói bậy gì đó!” Thẩm Y nhướng mày, “Ta và thiếu bang chủ trong sạch!”

“Ta tin ngươi, nhưng không tin Lý Tuần.” Dạ Ly Tước nói, đứng dậy khỏi giường, ghé sát tai Thẩm Y, “Hắn có hứng thú với ngươi.”

Thẩm Y mạnh mẽ đẩy Dạ Ly Tước ra, “Liên quan gì đến ta!”

Dạ Ly Tước lắc lắc bình rượu trong tay, “Ngươi có thể tốn một chút tâm tư trên người Lý Tuần, nam nhân mà, càng không có được càng nhớ mãi không quên, càng dễ lợi dụng.”

Thẩm Y im lặng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Dạ Ly Tước không hiểu nàng tức giận cái gì, “Ngươi làm sao vậy? Ta nói chuyện nghiêm túc mà.”

“Ta muốn báo thù rửa hận, nhưng không muốn dùng thủ đoạn này.” Giọng Thẩm Y run rẩy, ngữ khí đầy bi thương và giận dữ, “Hay là, ngay từ đầu ngươi đã muốn ta tiếp cận Lý Tuần? Ta...… thực ra ngươi chỉ xem ta là...... quân cờ?” Câu nói cuối cùng dù khiến Thẩm Y đau lòng, nhưng nàng dù máu chảy đầm đìa vẫn phải vạch trần trước mặt Dạ Ly Tước như vậy.

Từ đầu đến cuối, yêu nữ này chỉ quan tâm đến tỷ tỷ.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, tim Thẩm Y như bị thứ gì đó lạnh lùng đâm một nhát.

Dạ Ly Tước hơi hơi hé miệng, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Thẩm Y cho rằng nàng ấy sẽ biện hộ đôi câu, ít nhất có thể làm nàng không cảm thấy đau lòng như vậy nữa, nhưng sự im lặng của nàng ấy không khác gì một cú đánh tàn nhẫn, đẩy nàng vào một hầm băng tối tăm không thấy ánh mặt trời.

Là nàng sai rồi.

Ba năm qua, nàng vẫn luôn tự giấu mình trong tường đồng vách sắt kiên cố, không dám dành tình cảm thật lòng cho ai. Ngay cả với sư muội Tề Tiểu Đường, nàng cũng chỉ để tâm một chút.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng lại bị yêu nữ trước mắt mê hoặc, vô thức mở cửa tường đồng vách sắt, để nụ cười của yêu nữ tự do không chút ngăn trở khắc sâu vào lòng nàng.

“Nói đi, đại thọ Linh Lung Đảo ngày kia, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Thẩm Y tự giễu hỏi, “Nói rõ ràng, quân cờ như ta mới có thể giúp ngươi làm tốt mọi việc, Dạ La Sát đại nhân.” Mặc dù nàng đã cố gắng che giấu buồn bã, nhưng Dạ Ly Tước vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Nàng ấy thực sự làm tổn thương nàng, biến nàng thành con thú nhỏ dựng đứng gai nhọn trước mặt.

“Để ngươi diễn vở kịch này, chỉ là muốn......”

“Ngươi không cần giải thích với ta.”

Thẩm Y ngắt lời Dạ Ly Tước, “Ta chỉ muốn biết, ngươi định làm loạn Linh Lung Đảo thế nào?”

“Phần còn lại cứ để ta.” Dạ Ly Tước chưa bao giờ dùng ngữ khí thân thiết như vậy, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt Thẩm Y, “Y Y, ta chưa bao giờ coi ngươi là quân cờ.”

Đây là lời thật lòng của nàng, còn Thẩm Y tin hay không, nàng không thể quyết định.

Hai vị đường chủ Thiên Phật Môn cùng ám sát Thẩm Y, Dạ Ly Tước tin rằng Tát Châu nhất định biết. Vậy nên Thẩm Y không thể một mình xuất hiện trước mặt Tát Châu, nàng phải tìm cho Thẩm Y một người mà Tát Châu phải kiêng dè.

Dù Lý Tuần là hậu bối của Tát Châu, nhưng dù sao cũng là chủ nhân Linh Lung Đảo, cái gọi là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Tát Châu sao có thể xử lý Thẩm Y ngay trên đảo.

Nhiệm vụ Doanh Quan giao cho nàng không dễ thực hiện, phu nhân Yến Cơ của Lăng công tử cũng là cao thủ bậc nhất, bên cạnh còn có bảy cận vệ, muốn giữ mạng Yến Cơ, lại lột được da mặt nàng ta, không thể thiếu một trận đại chiến.

Dạ Ly Tước tự nghĩ không thể phân tâm lo cho Thẩm Y, chỉ có thể trước khi nàng làm loạn Linh Lung Đảo, phải sắp xếp cho Thẩm Y ổn thỏa. Đến lúc 《Âm Thực Quyết》 tái hiện tại đại thọ, thân phận Thẩm Y bị lộ ra trước mặt người khác, dù Tát Châu muốn động đến Thẩm Y, những người của tam đại thế gia khác cũng không để hắn làm vậy.

Chỉ cần Thẩm Y tạm thời an toàn, đợi nàng hoàn thành nhiệm vụ của Doanh Quan, tìm cơ hội đưa nàng ấy đi là được.

Đêm nay nàng đặc biệt nhắc Thẩm Y chú ý đến Lý Tuần, không phải để nàng ấy đi quyến rũ Lý Tuần, mà là để nàng ấy nắm lấy cơ hội bảo vệ mạng sống, lúc nguy cấp, nếu như nàng không đến kịp, Lý Tuần sẽ là cọng rơm cứu mạng Thẩm Y.

Chỉ là, nàng không ngờ một câu nói của mình lại khiến Y Y hiểu lầm như vậy, nàng biết giải thích thế nào đây?

Vành mắt Thẩm Y đỏ lên, nàng vốn không định hỏi thêm, nhưng lúc này lại không kìm được, “Vậy ta là gì?”

_____

Vở kịch nhỏ

Dạ Ly Tước: Diên Tiểu Ngưng, muốn gây chuyện à?

Thẩm Y: Xin đưa ta con dao, ta muốn đâm chết con chim này.

_____

Chú giải

Thương dạ thoại: đêm trò chuyện trong khoang thuyền.

Ước pháp tam chương: ba chương ước pháp, chỉ những giao kèo chung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện