Đàm Vân biết Dạ Ly Tước nghiêm túc, nàng ta đã thất bại hai chiêu liên tiếp, nếu lúc này không dùng đến chiêu thức thật mạnh, chỉ sợ sẽ bị Dạ La Sát hành hạ đến chết. Nàng ta không dám chần chừ, chiêu thức tung ra không chỉ có Niêm Hoa Chưởng, mà còn có tuyệt học khác của Thiên Phật Môn là Thiết Mạch Quyết.
Chỉ thấy nàng co khuỷu tay đánh vào cằm Dạ Ly Tước, tay kia duỗi ngón thành kiếm, hoặc điểm hoặc vờn, tả hữu khai cung, mỗi một đòn đều tấn công vào yếu huyệt của Dạ Ly Tước.
Dạ Ly Tước không còn vẻ ung dung như trước, nàng biết Đàm Vân đang liều mạng đánh đổi, sự bất cần trong đáy mắt cũng đã thu lại. Nàng dùng một tay che chắn yếu điểm, liên tiếp ba lần đẩy lùi Niêm Hoa Chưởng của Đàm Vân, ánh mắt lóe lên, đã nhận ra ngón tay Đàm Vân câu thành móc, trở tay găm vào cổ mình, chính là chiêu đầu tiên của Thiết Mạch Quyết, “Triền”.
“Hừ!” Dạ Ly Tước nghiêng người ra sau, móng tay của Đàm Vân cũng đã cào rách cổ nàng, để lại bốn vết máu.
Quả nhiên đã xem thường nàng ta.
Dạ Ly Tước âm thầm trách mình đã quá khinh địch, nhắc nhở Đàm Vân, “Đã qua bốn chiêu rồi!”
Đàm Vân tập trung đối trận, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Thẩm Y ở cửa hang nhìn thấy hai người lại cuốn vào nhau, vạt áo tung bay, nội lực va chạm, thỉnh thoảng đối chưởng vang lên tiếng nổ điếc tai.
Nàng đã từng chứng kiến bản lĩnh thực sự của Dạ Ly Tước, giờ đây mỗi chiêu nàng ấy đều lưu tình để nàng có thể xem được nhiều chiêu thức hơn. Cũng chính vì vậy, sau ba chiêu liên tiếp, Đàm Vân đã tìm thấy sơ hở trong phòng thủ của Dạ Ly Tước, một chiêu “Đoạn” đánh trúng vai Dạ Ly Tước.
Răng rắc!
Không chỉ Đàm Vân, ngay cả Thẩm Y cũng nghe thấy tiếng xương của Dạ Ly Tước nứt vỡ. Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Y nín thở, sợ rằng tiếng của mình sẽ khiến Dạ Ly Tước bị đánh trúng lần nữa.
Dạ Ly Tước nhịn đau cười gằn, “Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?” Lúc nói chuyện, dường như có một lớp sương lạnh dọc theo ngực lan lên mặt, nàng giống như vừa lăn qua một lớp băng tuyết, thậm chí cổ áo cũng bám đầy sương giá như hạt cát.
Đàm Vân thầm nghĩ không ổn, nhưng hàn khí đã động, Dạ Ly Tước cũng nhất thời không thể áp chế được hàn khí của 《Âm Thực Quyết》 đang trào dâng, chỉ có thể để hàn khí lan theo kinh mạch tràn ra ngoài.
Cho đến khi ——
Thái dương nổi lên gân xanh, Dạ Ly Tước lộ ra dung mạo La Sát của mình, chậm rãi quay đầu lại, thắng thua kỳ thật đã phân rõ.
Đàm Vân chưa từng thấy công phu tà ác như vậy, nhưng chiêu thứ tư của Niêm Hoa Chưởng “Hiệt Lăng Tiêu” đã bắt đầu, không thể do dự thêm. Chưởng phong như sét, trong nháy mắt đánh vào ngực Dạ Ly Tước, nàng ta hoàn toàn không thấy Dạ Ly Tước đã ra chiêu như thế nào, khi cơn đau từ cổ tay bùng lên, nàng ta biết rằng mình đã không còn khả năng sống sót.
“Ngươi...... ngươi rốt cuộc tu luyện loại võ công gì?!” Đàm Vân kinh hoàng vô cùng, “Ước hẹn của chúng ta rõ ràng còn hai chiêu...” Nàng ta giãy giụa lần cuối cùng.
Hàn khí đã nổi lên, Dạ Ly Tước không thể che giấu sức mạnh của 《Âm Thực Quyết》 nữa, cho dù nàng đã cố gắng khống chế, hàn khí xâm nhập vào kinh mạch của Đàm Vân, nàng chỉ nhẹ nhàng dùng sức, gân tay của Đàm Vân lập tức đứt thành từng khúc, không khỏi phát ra tiếng hét đau đớn thê thảm.
Chim chóc nghe tiếng sợ hãi đập cánh bay vút ra khỏi khu rừng, làm rung chuyển ngọn cây.
Hai chiêu cuối của Đàm Vân, có ra hay không, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hàn ý xâm nhập vào trái tim, Đàm Vân theo bản năng rùng mình một cái, cảm thấy trái tim đã bị hàn khí chớp mắt đâm xuyên. Nàng ta không cam lòng trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Dạ Ly Tước, nhưng chỉ còn chút sức lực yếu ớt đấm Dạ Ly Tước một quyền, rồi như bùn nhão thoát khỏi sự kìm kẹp của Dạ Ly Tước ngã xuống đất, rất nhanh đã không còn hơi thở.
Thân thể Dạ Ly Tước co lại thành một khối, nàng vội vàng quay đầu nhìn Thẩm Y một cái, rồi vội vàng cúi đầu, “Ta đến suối nước ấm!” Nói xong, nàng không quay đầu lại mà chạy vào trong hang động, vừa chạy vừa cởi bao Tuyết Hồng, lột bỏ từng mảng y phục trên người.
Ào ào ——
Nàng như một con cá nhảy xuống hồ nước, hơi ấm từ bốn phía thấm vào cơ thể nàng. Dạ Ly Tước tĩnh tâm ngồi khoanh chân, mượn hơi ấm của nước hồ để áp chế hàn khí đang trào dâng trong cơ thể.
Không có rượu, vẫn còn suối nước ấm, nàng có thể áp chế, nhất định có thể áp chế.
Trong đầu Thẩm Y vẫn còn lưu lại hình ảnh đáng sợ khi gân xanh nổi lên trên thái dương Dạ Ly Tước, nhưng hiện nay nàng không kịp sợ hãi, chỉ muốn xác nhận Dạ Ly Tước có ổn hay không.
Nàng kiên quyết quay đầu lại, vừa đi vừa nhặt y phục mà Dạ Ly Tước đã ném trong hang động. Sương giá trên y phục vẫn chưa tan, ngón tay khẽ chạm vào, đều là lạnh buốt. Thẩm Y giũ bỏ những hạt sương trên áo, nhanh chóng đi đến bên đống lửa đã tắt, trước tiên treo y phục lên bằng cành cây, rồi nhanh chóng thêm nhiều cành khô vào đống lửa, một lần nữa nhóm lửa, để hơi ấm sớm làm tan sương lạnh bám trên y phục.
Ùng ục ùng ục......
Trong hang động không có ai nói chuyện cho nên cực kỳ yên tĩnh, tiếng nước ùng ục từ hồ nước truyền đến cũng rất rõ ràng.
Thẩm Y thực sự không yên tâm về Dạ Ly Tước, lập tức đứng dậy đi đến chiếc hồ trăng khuyết.
Hơi ấm của nước hồ và hàn khí trên người Dạ Ly Tước chạm vào nhau, giữa băng và lửa, tạo ra vô số hơi nước. Bởi vì hàn khí trong cơ thể Dạ Ly Tước tràn ra ngoài, kích thích cả hồ nước xao động, phát ra tiếng ùng ục liên tục.
Lúc này, tóc nàng ướt sũng, tóc mai rối loạn, dính chặt vào mặt, đôi mắt nhắm nghiền, lông mày chau lại, gân xanh trên thái dương nổi lên rồi lại hạ xuống, lặp đi lặp lại.
Thẩm Y đã lường trước nàng ấy chắc chắn đang trong lúc nguy hiểm nhất, cũng không dám mở miệng hỏi có thể giúp gì được không. Không ít người giang hồ thèm khát cuốn 《Âm Thực Quyết》 đó, nếu biết tu luyện tâm pháp phải trả giá đắt đến như thế, không biết bọn họ có còn ham muốn nữa không? Năm đó nếu không phải vì tự vệ, nếu không phải vì muốn cùng tỷ tỷ có thể sống sót, Dạ Ly Tước chắc chắn sẽ không chọn tu luyện 《Âm Thực Quyết》, chịu đựng những năm tháng đau đớn như vậy.
Thẩm Y yên lặng đứng bên hồ, nhìn Dạ Ly Tước trong làn hơi nước, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng cầm lòng không đậu mà nắm chặt tay đặt lên ngực, chỉ hy vọng Dạ Ly Tước có thể vượt qua cửa ải này, đè nén hàn khí xuống, nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, những gì nàng nợ nàng ấy biết lấy gì đền đáp?
“Khụ khụ!”
Cuối cùng Dạ Ly Tước cũng có động tĩnh, Thẩm Y không dám chớp mắt, chăm chú nhìn Dạ Ly Tước, khẽ hỏi: “Ngươi...... vẫn ổn chứ?”
Dạ Ly Tước muốn mở miệng an ủi nàng ấy vài câu, nhưng vừa mới mở miệng, đã cảm thấy hàn khí đẩy một luồng máu tanh nồng đến cổ họng. Nàng biết rất rõ, hôm nay hàn khí dao động không chỉ vì giao đấu với Đàm Vân, mà là do nàng tu luyện 《Âm Thực Quyết》 đã gần đến cảnh giới đột phá, dù nội công tăng lên nhiều, nhưng hàn khí cũng ngày càng khó kiểm soát hơn.
Sương giá đông lạnh thân thể, nổ tung mà chết.
Năm đó cao tăng Vấn Tâm của chùa Quang Minh lúc tu luyện 《Âm Thực Quyết》 cũng mất mạng khi đến cảnh giới đột phá này, cao tăng có tu vi như vậy cũng không thể áp chế hàn khí phản phệ, vậy thì nàng có thể áp chế được bao nhiêu lần?
Dạ Ly Tước xuyên qua làn hơi nước nhìn Thẩm Y đang lo lắng nhìn mình bên hồ, thời gian mà trời cao dành cho nàng không còn nhiều, Thẩm Y vẫn chưa đủ khả năng tự bảo vệ chính mình, nàng còn rất nhiều việc phải làm.
Ít nhất, không thể chết vào hôm nay.
Nghĩ đến đây, Dạ Ly Tước hít một hơi thật sâu, lại nhấn mình xuống đáy hồ, hấp thụ nhiều hơi ấm hơn, nhất định phải áp chế hàn khí đang trào dâng mãnh liệt này.
Thẩm Y thấy nàng ấy lặn xuống đáy hồ, tim nàng hoảng sợ nhảy lên liên hồi, “Dạ Ly Tước!” Nàng không ngừng vung tay áo xua tan hơi nước, nhưng qua làn nước không thể nhìn rõ tình hình của Dạ Ly Tước bên dưới.
Đừng xảy ra chuyện gì!
Thẩm Y lo lắng bước đi vài vòng quanh hồ, người bình thường làm sao có thể nín thở dưới nước lâu như vậy, thấy Dạ Ly Tước mãi không lên, nàng đã không còn để ý đến việc gì khác, lập tức cởi xiêm y, đá văng giày vớ, nhảy xuống hồ.
Suối nước ấm càng xuống sâu càng nóng, Thẩm Y không dám mở mắt, nàng đong đưa hai tay bơi mạnh về phía trước, cuối cùng vòng tay ôm lấy thân thể Dạ Ly Tước, không quan tâm ôm trúng chỗ nào, liền mang theo nàng ấy bơi lên mặt nước.
Ào ào ——
Hai người cùng ngoi lên mặt nước, Thẩm Y thở hổn hển, hít vào vài hơi, mới có thể kiểm tra xem yêu nữ trong lòng rốt cuộc có ổn hay không?
Da thịt chạm vào nhau, hàn khí trên người Dạ Ly Tước vẫn lạnh đến thấu xương.
Thẩm Y lay lay thân thể nàng ấy, lo lắng gọi: “Tỉnh lại! Dạ Ly Tước! Tỉnh lại!”
Đầu Dạ Ly Tước nghiêng qua, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, gân xanh trên thái dương đã lặn xuống, hai mắt nàng ấy nhắm nghiền, dường như đã ngất đi.
Một tay Thẩm Y vòng qua eo nàng ấy, tay kia không ngừng vung tay, cố gắng nổi trên mặt nước, “Tỉnh lại!” Ôm lâu, năm ngón tay của nàng dính sát vào da thịt nàng ấy, nàng mới biết yêu nữ này hóa ra lại mảnh khảnh như vậy.
Như bị một sợi tơ bạc quấn chặt trái tim, trong nháy mắt siết chặt mấy vòng, làm trái tim Thẩm Y đau nhói.
Thẩm Y thấy nàng ấy một lúc lâu vẫn không tỉnh, nếu cứ ngâm mãi trong hồ, nàng không thể rảnh tay kiểm tra mạch đập của nàng ấy, sau khi quan sát xung quanh, nàng nỗ lực vung tay, đưa Dạ Ly Tước về phía bờ hồ.
“Lạnh......”
Khi Thẩm Y chuẩn bị đưa Dạ Ly Tước ra khỏi hồ trăng khuyết, Dạ Ly Tước bỗng ưỡn người, ôm chặt lấy Thẩm Y như bạch tuộc, da thịt chạm vào nhau, sự gần gũi này khiến Thẩm Y run rẩy từ tận trong xương cốt.
Gương mặt Thẩm Y bỗng chốc nóng bừng, nàng giữ vững tư thế, xoay tay gỡ tay Dạ Ly Tước bám trên cổ mình, “Buông ra...... buông ra đã......” Nàng ấy cứ dính chặt lên người nàng như vậy, làm sao Thẩm Y đưa nàng ấy ra khỏi hồ?
“Ta lạnh......”
Mắt Dạ Ly Tước mông lung, híp lại thành một đường chỉ, lúc này mơ mơ màng màng nhìn mặt Thẩm Y, càng áp sát người mình vào, muốn hấp thụ thêm hơi ấm từ Thẩm Y.
Lần đầu tiên Thẩm Y thấy nàng ấy như vậy, như một đóa hoa sương trong lòng bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan, trong vẻ quyến rũ mang theo một cảm giác mong manh khó tả.
Giờ không chỉ đôi má nóng như lửa, ngay cả tai Thẩm Y cũng đã đỏ bừng.
Nàng chưa từng nảy sinh ý nghĩ hoang đường như vậy với ai, cõi lòng kéo căng, nàng cố gắng nhẫn nhịn sự ma sát liên tục của Dạ Ly Tước, ôm chặt nàng ấy, xoay người áp lưng vào vách hồ, mũi chân đạp lên phiến đá nhô ra trên vách, giữ vững tư thế hai người tránh bị chìm xuống.
“Đừng nhúc nhích!” Thẩm Y vừa thẹn vừa giận, cảnh cáo Dạ Ly Tước đừng có làm bậy nữa. Trong lúc nói chuyện, hai tay ôm chặt nàng ấy vào lòng, sợ rằng nàng ấy còn cọ thêm một chút, sẽ khiến những ý nghĩ mờ ám trong lòng càng tràn ra thêm.
Yêu nữ này chỉ là bị hàn khí phản phệ, giờ đây thần trí chắc chắn không rõ ràng, mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Thẩm Y tự nhủ chính mình không được nghĩ nhiều, giữ tâm tĩnh, điều động nội tức ít ỏi của mình truyền vào kinh mạch Dạ Ly Tước, giúp nàng ấy ổn định hàn khí đang chạy loạn trong kinh mạch.
Lần trước Dạ Ly Tước cũng từng ôm nàng như vậy trong ngôi miếu hoang, nàng ấy chỉ muốn sống, không có ý gì khác.
Thẩm Y lại tìm thêm một lý do khác, Dạ Ly Tước cần ổn định hàn khí, còn nàng cũng cần bình ổn nhịp tim, đừng để Dạ Ly Tước làm lòng nàng đảo lộn.
Nội tức của Thẩm Y chẳng khác nào muối bỏ biển, hơi ấm trên người nàng mới là thứ cứu mạng.
Hàn khí xáo trộn trong cơ thể Dạ Ly Tước dần dần dịu xuống, nàng ấy gần như kiệt sức, yếu ớt dựa vào xương quai xanh của Thẩm Y, hàm hồ khẽ gọi một tiếng, “Liên tỷ tỷ......”
Thẩm Y nghe thấy rõ ràng, trái tim vốn đang đập nhanh nháy mắt dừng lại trong chốc lát. Nàng ngơ ngẩn nhìn Dạ Ly Tước trong lòng, thấy nàng ấy nhắm nghiền mắt, dường như đã ngủ, nàng không khỏi nhíu mày, thì thầm hỏi, “Ngươi với a tỷ của ta...... cũng từng như vậy sao?”
_____
Chú giải
Tả hữu khai cung: tay trái, tay phải làm tư thế như bắn cung.
Chỉ thấy nàng co khuỷu tay đánh vào cằm Dạ Ly Tước, tay kia duỗi ngón thành kiếm, hoặc điểm hoặc vờn, tả hữu khai cung, mỗi một đòn đều tấn công vào yếu huyệt của Dạ Ly Tước.
Dạ Ly Tước không còn vẻ ung dung như trước, nàng biết Đàm Vân đang liều mạng đánh đổi, sự bất cần trong đáy mắt cũng đã thu lại. Nàng dùng một tay che chắn yếu điểm, liên tiếp ba lần đẩy lùi Niêm Hoa Chưởng của Đàm Vân, ánh mắt lóe lên, đã nhận ra ngón tay Đàm Vân câu thành móc, trở tay găm vào cổ mình, chính là chiêu đầu tiên của Thiết Mạch Quyết, “Triền”.
“Hừ!” Dạ Ly Tước nghiêng người ra sau, móng tay của Đàm Vân cũng đã cào rách cổ nàng, để lại bốn vết máu.
Quả nhiên đã xem thường nàng ta.
Dạ Ly Tước âm thầm trách mình đã quá khinh địch, nhắc nhở Đàm Vân, “Đã qua bốn chiêu rồi!”
Đàm Vân tập trung đối trận, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Thẩm Y ở cửa hang nhìn thấy hai người lại cuốn vào nhau, vạt áo tung bay, nội lực va chạm, thỉnh thoảng đối chưởng vang lên tiếng nổ điếc tai.
Nàng đã từng chứng kiến bản lĩnh thực sự của Dạ Ly Tước, giờ đây mỗi chiêu nàng ấy đều lưu tình để nàng có thể xem được nhiều chiêu thức hơn. Cũng chính vì vậy, sau ba chiêu liên tiếp, Đàm Vân đã tìm thấy sơ hở trong phòng thủ của Dạ Ly Tước, một chiêu “Đoạn” đánh trúng vai Dạ Ly Tước.
Răng rắc!
Không chỉ Đàm Vân, ngay cả Thẩm Y cũng nghe thấy tiếng xương của Dạ Ly Tước nứt vỡ. Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Y nín thở, sợ rằng tiếng của mình sẽ khiến Dạ Ly Tước bị đánh trúng lần nữa.
Dạ Ly Tước nhịn đau cười gằn, “Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?” Lúc nói chuyện, dường như có một lớp sương lạnh dọc theo ngực lan lên mặt, nàng giống như vừa lăn qua một lớp băng tuyết, thậm chí cổ áo cũng bám đầy sương giá như hạt cát.
Đàm Vân thầm nghĩ không ổn, nhưng hàn khí đã động, Dạ Ly Tước cũng nhất thời không thể áp chế được hàn khí của 《Âm Thực Quyết》 đang trào dâng, chỉ có thể để hàn khí lan theo kinh mạch tràn ra ngoài.
Cho đến khi ——
Thái dương nổi lên gân xanh, Dạ Ly Tước lộ ra dung mạo La Sát của mình, chậm rãi quay đầu lại, thắng thua kỳ thật đã phân rõ.
Đàm Vân chưa từng thấy công phu tà ác như vậy, nhưng chiêu thứ tư của Niêm Hoa Chưởng “Hiệt Lăng Tiêu” đã bắt đầu, không thể do dự thêm. Chưởng phong như sét, trong nháy mắt đánh vào ngực Dạ Ly Tước, nàng ta hoàn toàn không thấy Dạ Ly Tước đã ra chiêu như thế nào, khi cơn đau từ cổ tay bùng lên, nàng ta biết rằng mình đã không còn khả năng sống sót.
“Ngươi...... ngươi rốt cuộc tu luyện loại võ công gì?!” Đàm Vân kinh hoàng vô cùng, “Ước hẹn của chúng ta rõ ràng còn hai chiêu...” Nàng ta giãy giụa lần cuối cùng.
Hàn khí đã nổi lên, Dạ Ly Tước không thể che giấu sức mạnh của 《Âm Thực Quyết》 nữa, cho dù nàng đã cố gắng khống chế, hàn khí xâm nhập vào kinh mạch của Đàm Vân, nàng chỉ nhẹ nhàng dùng sức, gân tay của Đàm Vân lập tức đứt thành từng khúc, không khỏi phát ra tiếng hét đau đớn thê thảm.
Chim chóc nghe tiếng sợ hãi đập cánh bay vút ra khỏi khu rừng, làm rung chuyển ngọn cây.
Hai chiêu cuối của Đàm Vân, có ra hay không, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hàn ý xâm nhập vào trái tim, Đàm Vân theo bản năng rùng mình một cái, cảm thấy trái tim đã bị hàn khí chớp mắt đâm xuyên. Nàng ta không cam lòng trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Dạ Ly Tước, nhưng chỉ còn chút sức lực yếu ớt đấm Dạ Ly Tước một quyền, rồi như bùn nhão thoát khỏi sự kìm kẹp của Dạ Ly Tước ngã xuống đất, rất nhanh đã không còn hơi thở.
Thân thể Dạ Ly Tước co lại thành một khối, nàng vội vàng quay đầu nhìn Thẩm Y một cái, rồi vội vàng cúi đầu, “Ta đến suối nước ấm!” Nói xong, nàng không quay đầu lại mà chạy vào trong hang động, vừa chạy vừa cởi bao Tuyết Hồng, lột bỏ từng mảng y phục trên người.
Ào ào ——
Nàng như một con cá nhảy xuống hồ nước, hơi ấm từ bốn phía thấm vào cơ thể nàng. Dạ Ly Tước tĩnh tâm ngồi khoanh chân, mượn hơi ấm của nước hồ để áp chế hàn khí đang trào dâng trong cơ thể.
Không có rượu, vẫn còn suối nước ấm, nàng có thể áp chế, nhất định có thể áp chế.
Trong đầu Thẩm Y vẫn còn lưu lại hình ảnh đáng sợ khi gân xanh nổi lên trên thái dương Dạ Ly Tước, nhưng hiện nay nàng không kịp sợ hãi, chỉ muốn xác nhận Dạ Ly Tước có ổn hay không.
Nàng kiên quyết quay đầu lại, vừa đi vừa nhặt y phục mà Dạ Ly Tước đã ném trong hang động. Sương giá trên y phục vẫn chưa tan, ngón tay khẽ chạm vào, đều là lạnh buốt. Thẩm Y giũ bỏ những hạt sương trên áo, nhanh chóng đi đến bên đống lửa đã tắt, trước tiên treo y phục lên bằng cành cây, rồi nhanh chóng thêm nhiều cành khô vào đống lửa, một lần nữa nhóm lửa, để hơi ấm sớm làm tan sương lạnh bám trên y phục.
Ùng ục ùng ục......
Trong hang động không có ai nói chuyện cho nên cực kỳ yên tĩnh, tiếng nước ùng ục từ hồ nước truyền đến cũng rất rõ ràng.
Thẩm Y thực sự không yên tâm về Dạ Ly Tước, lập tức đứng dậy đi đến chiếc hồ trăng khuyết.
Hơi ấm của nước hồ và hàn khí trên người Dạ Ly Tước chạm vào nhau, giữa băng và lửa, tạo ra vô số hơi nước. Bởi vì hàn khí trong cơ thể Dạ Ly Tước tràn ra ngoài, kích thích cả hồ nước xao động, phát ra tiếng ùng ục liên tục.
Lúc này, tóc nàng ướt sũng, tóc mai rối loạn, dính chặt vào mặt, đôi mắt nhắm nghiền, lông mày chau lại, gân xanh trên thái dương nổi lên rồi lại hạ xuống, lặp đi lặp lại.
Thẩm Y đã lường trước nàng ấy chắc chắn đang trong lúc nguy hiểm nhất, cũng không dám mở miệng hỏi có thể giúp gì được không. Không ít người giang hồ thèm khát cuốn 《Âm Thực Quyết》 đó, nếu biết tu luyện tâm pháp phải trả giá đắt đến như thế, không biết bọn họ có còn ham muốn nữa không? Năm đó nếu không phải vì tự vệ, nếu không phải vì muốn cùng tỷ tỷ có thể sống sót, Dạ Ly Tước chắc chắn sẽ không chọn tu luyện 《Âm Thực Quyết》, chịu đựng những năm tháng đau đớn như vậy.
Thẩm Y yên lặng đứng bên hồ, nhìn Dạ Ly Tước trong làn hơi nước, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng cầm lòng không đậu mà nắm chặt tay đặt lên ngực, chỉ hy vọng Dạ Ly Tước có thể vượt qua cửa ải này, đè nén hàn khí xuống, nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, những gì nàng nợ nàng ấy biết lấy gì đền đáp?
“Khụ khụ!”
Cuối cùng Dạ Ly Tước cũng có động tĩnh, Thẩm Y không dám chớp mắt, chăm chú nhìn Dạ Ly Tước, khẽ hỏi: “Ngươi...... vẫn ổn chứ?”
Dạ Ly Tước muốn mở miệng an ủi nàng ấy vài câu, nhưng vừa mới mở miệng, đã cảm thấy hàn khí đẩy một luồng máu tanh nồng đến cổ họng. Nàng biết rất rõ, hôm nay hàn khí dao động không chỉ vì giao đấu với Đàm Vân, mà là do nàng tu luyện 《Âm Thực Quyết》 đã gần đến cảnh giới đột phá, dù nội công tăng lên nhiều, nhưng hàn khí cũng ngày càng khó kiểm soát hơn.
Sương giá đông lạnh thân thể, nổ tung mà chết.
Năm đó cao tăng Vấn Tâm của chùa Quang Minh lúc tu luyện 《Âm Thực Quyết》 cũng mất mạng khi đến cảnh giới đột phá này, cao tăng có tu vi như vậy cũng không thể áp chế hàn khí phản phệ, vậy thì nàng có thể áp chế được bao nhiêu lần?
Dạ Ly Tước xuyên qua làn hơi nước nhìn Thẩm Y đang lo lắng nhìn mình bên hồ, thời gian mà trời cao dành cho nàng không còn nhiều, Thẩm Y vẫn chưa đủ khả năng tự bảo vệ chính mình, nàng còn rất nhiều việc phải làm.
Ít nhất, không thể chết vào hôm nay.
Nghĩ đến đây, Dạ Ly Tước hít một hơi thật sâu, lại nhấn mình xuống đáy hồ, hấp thụ nhiều hơi ấm hơn, nhất định phải áp chế hàn khí đang trào dâng mãnh liệt này.
Thẩm Y thấy nàng ấy lặn xuống đáy hồ, tim nàng hoảng sợ nhảy lên liên hồi, “Dạ Ly Tước!” Nàng không ngừng vung tay áo xua tan hơi nước, nhưng qua làn nước không thể nhìn rõ tình hình của Dạ Ly Tước bên dưới.
Đừng xảy ra chuyện gì!
Thẩm Y lo lắng bước đi vài vòng quanh hồ, người bình thường làm sao có thể nín thở dưới nước lâu như vậy, thấy Dạ Ly Tước mãi không lên, nàng đã không còn để ý đến việc gì khác, lập tức cởi xiêm y, đá văng giày vớ, nhảy xuống hồ.
Suối nước ấm càng xuống sâu càng nóng, Thẩm Y không dám mở mắt, nàng đong đưa hai tay bơi mạnh về phía trước, cuối cùng vòng tay ôm lấy thân thể Dạ Ly Tước, không quan tâm ôm trúng chỗ nào, liền mang theo nàng ấy bơi lên mặt nước.
Ào ào ——
Hai người cùng ngoi lên mặt nước, Thẩm Y thở hổn hển, hít vào vài hơi, mới có thể kiểm tra xem yêu nữ trong lòng rốt cuộc có ổn hay không?
Da thịt chạm vào nhau, hàn khí trên người Dạ Ly Tước vẫn lạnh đến thấu xương.
Thẩm Y lay lay thân thể nàng ấy, lo lắng gọi: “Tỉnh lại! Dạ Ly Tước! Tỉnh lại!”
Đầu Dạ Ly Tước nghiêng qua, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, gân xanh trên thái dương đã lặn xuống, hai mắt nàng ấy nhắm nghiền, dường như đã ngất đi.
Một tay Thẩm Y vòng qua eo nàng ấy, tay kia không ngừng vung tay, cố gắng nổi trên mặt nước, “Tỉnh lại!” Ôm lâu, năm ngón tay của nàng dính sát vào da thịt nàng ấy, nàng mới biết yêu nữ này hóa ra lại mảnh khảnh như vậy.
Như bị một sợi tơ bạc quấn chặt trái tim, trong nháy mắt siết chặt mấy vòng, làm trái tim Thẩm Y đau nhói.
Thẩm Y thấy nàng ấy một lúc lâu vẫn không tỉnh, nếu cứ ngâm mãi trong hồ, nàng không thể rảnh tay kiểm tra mạch đập của nàng ấy, sau khi quan sát xung quanh, nàng nỗ lực vung tay, đưa Dạ Ly Tước về phía bờ hồ.
“Lạnh......”
Khi Thẩm Y chuẩn bị đưa Dạ Ly Tước ra khỏi hồ trăng khuyết, Dạ Ly Tước bỗng ưỡn người, ôm chặt lấy Thẩm Y như bạch tuộc, da thịt chạm vào nhau, sự gần gũi này khiến Thẩm Y run rẩy từ tận trong xương cốt.
Gương mặt Thẩm Y bỗng chốc nóng bừng, nàng giữ vững tư thế, xoay tay gỡ tay Dạ Ly Tước bám trên cổ mình, “Buông ra...... buông ra đã......” Nàng ấy cứ dính chặt lên người nàng như vậy, làm sao Thẩm Y đưa nàng ấy ra khỏi hồ?
“Ta lạnh......”
Mắt Dạ Ly Tước mông lung, híp lại thành một đường chỉ, lúc này mơ mơ màng màng nhìn mặt Thẩm Y, càng áp sát người mình vào, muốn hấp thụ thêm hơi ấm từ Thẩm Y.
Lần đầu tiên Thẩm Y thấy nàng ấy như vậy, như một đóa hoa sương trong lòng bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan, trong vẻ quyến rũ mang theo một cảm giác mong manh khó tả.
Giờ không chỉ đôi má nóng như lửa, ngay cả tai Thẩm Y cũng đã đỏ bừng.
Nàng chưa từng nảy sinh ý nghĩ hoang đường như vậy với ai, cõi lòng kéo căng, nàng cố gắng nhẫn nhịn sự ma sát liên tục của Dạ Ly Tước, ôm chặt nàng ấy, xoay người áp lưng vào vách hồ, mũi chân đạp lên phiến đá nhô ra trên vách, giữ vững tư thế hai người tránh bị chìm xuống.
“Đừng nhúc nhích!” Thẩm Y vừa thẹn vừa giận, cảnh cáo Dạ Ly Tước đừng có làm bậy nữa. Trong lúc nói chuyện, hai tay ôm chặt nàng ấy vào lòng, sợ rằng nàng ấy còn cọ thêm một chút, sẽ khiến những ý nghĩ mờ ám trong lòng càng tràn ra thêm.
Yêu nữ này chỉ là bị hàn khí phản phệ, giờ đây thần trí chắc chắn không rõ ràng, mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Thẩm Y tự nhủ chính mình không được nghĩ nhiều, giữ tâm tĩnh, điều động nội tức ít ỏi của mình truyền vào kinh mạch Dạ Ly Tước, giúp nàng ấy ổn định hàn khí đang chạy loạn trong kinh mạch.
Lần trước Dạ Ly Tước cũng từng ôm nàng như vậy trong ngôi miếu hoang, nàng ấy chỉ muốn sống, không có ý gì khác.
Thẩm Y lại tìm thêm một lý do khác, Dạ Ly Tước cần ổn định hàn khí, còn nàng cũng cần bình ổn nhịp tim, đừng để Dạ Ly Tước làm lòng nàng đảo lộn.
Nội tức của Thẩm Y chẳng khác nào muối bỏ biển, hơi ấm trên người nàng mới là thứ cứu mạng.
Hàn khí xáo trộn trong cơ thể Dạ Ly Tước dần dần dịu xuống, nàng ấy gần như kiệt sức, yếu ớt dựa vào xương quai xanh của Thẩm Y, hàm hồ khẽ gọi một tiếng, “Liên tỷ tỷ......”
Thẩm Y nghe thấy rõ ràng, trái tim vốn đang đập nhanh nháy mắt dừng lại trong chốc lát. Nàng ngơ ngẩn nhìn Dạ Ly Tước trong lòng, thấy nàng ấy nhắm nghiền mắt, dường như đã ngủ, nàng không khỏi nhíu mày, thì thầm hỏi, “Ngươi với a tỷ của ta...... cũng từng như vậy sao?”
_____
Chú giải
Tả hữu khai cung: tay trái, tay phải làm tư thế như bắn cung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương