Sau khi vượt qua kỳ thi nhỏ, Thẩm Y ở Thiên Phật Môn đã có thêm một vị sư phụ, đường chủ của Niêm Hoa Đường, Đàn Vũ. Vị sư phụ này xác thật ít nói, nếu có thể sử dụng một chữ để nói, tuyệt đối sẽ không dùng đến một câu.

Thẩm Y năm xưa mang theo lòng kính trọng vô bờ bước vào môn hạ Kim Châm Đường, hôm nay tâm tình đã khác, chỉ cầu có thể ở Niêm Hoa Đường tăng cường võ nghệ, kỳ thi nhỏ năm tới sẽ lọt vào ba hạng đầu, trở thành quan môn đệ tử của chưởng môn công tử Tát Châu.

Thiên Phật Môn thu nhận nàng, hơn phân nửa là vì 《Âm Thực Quyết》 trong tay tỷ tỷ, chỉ cần một ngày không có tung tích của tỷ tỷ, nàng liền có thể giả vờ không biết gì mà tồn tại ở Thiên Phật Môn. Thẩm Y đã sớm có tính toán, nếu Thiên Phật Môn có ý đề phòng nàng, nhất định sẽ không truyền dạy Niêm Hoa Chưởng một cách tử tế. Nhưng đệ tử Niêm Hoa Chưởng có hơn sáu mươi người, sẽ luôn có người học được toàn bộ, nàng lén tìm bọn họ trao đổi võ nghệ, chắc hẳn có thể học được mấy chiêu thức không được dạy.

Trừ phi, sư phụ Đàn Vũ cố ý, âm thầm bảo các sư huynh sư tỷ không được trao đổi với nàng.

Tạ công tử sau khi xem xong lễ nhập Đường, cười nói với Thẩm Y: “Mùng một tháng Giêng, Phong Nguyệt Lâu sẽ tổ chức tiệc trên trấn Thiên Phật, đến lúc đó ta sẽ phái người tới đón nàng.”

Thẩm Y vốn định cự tuyệt, nhưng hôm nay rõ ràng Tạ công tử đến đây để làm chỗ dựa cho nàng, nếu nàng trực tiếp từ chối Tạ công tử, ngược lại sẽ làm sư môn sinh nghi.

“Sư phụ, đệ tử có thể đi không?” Nàng ra vẻ thành thật, tượng trưng hỏi Đàn Vũ.

Đàn Vũ lạnh lùng cười, “Tùy ngươi.” Hai chữ vô cùng đơn giản, ai cũng có thể nghe ra, hẳn là “Ngươi dám đi thử xem?”

Dạ Ly Tước không mặn không nhạt nói một câu, “Chà chà, quy củ của Thiên Phật Môn thật nhiều, ngày sau mà nhớ Thẩm cô nương, chỉ sợ ngay cả mặt cũng khó thấy được nha.”

Tạ công tử ngẩng đầu trừng Dạ Ly Tước, “Ngươi bớt nói một câu!”

Dạ Ly Tước khanh khách cười khẽ, “Vâng, công tử.”

Tạ công tử thu sạch ý cười trên mặt, ôm quyền nói với Đàn Vũ: “Vừa rồi tại hạ mạo muội, xác thật nên hỏi Đàn đường chủ trước, rồi mới hỏi Thẩm cô nương.”

Đàn Vũ được Tạ công tử cho bậc thang, nếu còn không bước xuống, không khỏi quá không nể mặt Tạ công tử.

“Tạ công tử nói quá rồi.” Nói xong, Đàn Vũ nhìn về phía Thẩm Y, “Thẩm Y, mùng một tháng Giêng, ta cho phép ngươi một ngày ra ngoài, cần phải chú ý cử chỉ, đừng có hủy hoại thanh danh.” Nàng cố ý cường điệu hai chữ cuối cùng.

Tuy Thẩm Y nghe thấy chói tai, vẫn nhất bái với Đàn Vũ, “Vâng, sư phụ.”

“Được, mùng một tháng Giêng, ngươi tới đón Thẩm cô nương.” Tạ công tử chán ghét nhìn Dạ Ly Tước, hôm nay diễn một màn như vậy, lúc này hắn cảm thấy toàn thân nơi nào cũng không thoải mái.

Dạ Ly Tước vui vẻ nhận lời, nũng nịu nói: “Vâng vâng vâng, công tử nói thế nào thì là thế đó.”

Đừng nói là Tạ công tử, ngay cả Thẩm Y cũng không nghe nổi nàng ấy ngượng ngùng giả tạo như vậy, đáy lòng nhịn không được mắng một câu, “Không đứng đắn!”

Sau khi Tạ công tử mang theo hai người hầu rời khỏi Thiên Phật Môn, Đàn Vũ liền mang ba đệ tử mới vào Đường nghe giảng. Ngày thứ nhất học một ít chưởng pháp cơ bản, Đàn Vũ không có gì giấu giếm, những chưởng pháp này là cơ sở của Niêm Hoa Chưởng, đệ tử bình thường đều phải luyện một tháng, mới có thể học được chiêu thức Niêm Hoa Chưởng đầu tiên “Thải Kim Liên”.

Chưởng pháp của Niêm Hoa Chưởng có tổng cộng chín thức, càng về sau yêu cầu về nội lực cùng thân pháp sẽ càng cao, đệ tử nhập môn ba năm có thể học xong chưởng thứ năm đã là người có tư chất thượng thừa. Vì vậy Đàn Vũ căn bản không lo lắng Thẩm Y có thể học được toàn bộ chưởng pháp trong môn, không hơn mười năm, tuyệt đối không có khả năng.

Còn về phần nàng ta còn có thể sống đến mười năm hay không, phải xem Dạ Ly Tước xuất hiện khi nào. Một khi bắt được Dạ Ly Tước, liền có thể hỏi được tung tích của Thẩm Liên, đến lúc đó chỉ cần 《Âm Thực Quyết 》 rơi vào tay, giấu Tạ công tử âm thầm giải quyết Thẩm Y, Tạ công tử cũng sẽ không tra đến đầu bọn họ. Huống hồ, thâm tình của nam tử chỉ là thoáng qua, xung quanh Tạ công tử có nhiều mỹ nhân như vậy, Đàn Vũ không tin Tạ công tử sẽ nhớ mãi không quên Thẩm Y.

Lại nói đến Dạ Ly Tước đi theo Tạ công tử rời khỏi Thiên Phật Môn, mới vừa đi lên núi, Dạ Ly Tước liền buông lỏng tay, để một cái người hầu khác đẩy xe lăn gỗ đi trước.

Tạ công tử ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở: “Đã nói rồi, sao chỉ hầu hạ một nửa thì không làm nữa?”

Dạ Ly Tước cười khẽ, ghét bỏ mặt nạ trên mặt khó chịu, dứt khoát tháo xuống, hít một hơi thật sâu, “Tiểu Tạ, ngươi biết ta là người từ trước đến nay nói chuyện không giữ lời.”

“Lừa quỷ à! Chỉ nói chuyện không giữ lời với ta!” Tuy rằng Tạ công tử vạch trần lời nói dối của nàng, lại không dám thật sự nói nặng, “Tỷ tỷ tốt, thỉnh thoảng cũng chiều ta một lần đi.”

“Chiều ngươi?” Dạ Ly Tước ra hiệu cho người hầu dừng đẩy xe, nàng đi đến sau xe lăn, duỗi tay vòng lên cổ Tạ công tử, “Giống như vậy?”

Vành tai Tạ công tử nháy mắt đỏ bừng, còn không hưởng thụ đủ, Dạ Ly Tước đột nhiên siết chặt hai tay, thoáng chốc làm hắn hít thở không thông, hắn vội vàng xin tha: “Ta…… Ta sai rồi…… Dạ tỷ tỷ……”

Dạ Ly Tước hài lòng buông lỏng cánh tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, “Tham lam không tốt.”

Tạ công tử cười khổ, “Là người thì sẽ luôn tham lam.”

“Ừ, cũng nói thật.” Dạ Ly Tước đặt mặt nạ lên đầu gối hắn, đứng thẳng dậy, đẩy xe lăn của hắn tiếp tục đi. Hôm nay tâm tình của nàng có vẻ không tồi, liền chiều theo tiểu Tạ một lần, “Hôm nay làm việc không tệ, tỷ tỷ ta sẽ đẩy ngươi một đoạn đường, về Phong Nguyệt Lâu.”

Là cùng nhau về nhà.

Tạ công tử cúi đầu xuống, cầm chiếc mặt nạ mà Dạ Ly Tước từng đeo, hơi ấm còn sót lại truyền đến tay hắn, mặc dù biết đây là nhờ hào quang của Thẩm Y, hắn cũng thấy thỏa mãn.

Không nhịn được mà bật cười, Tạ công tử nhìn con đường phía trước, hắn nghĩ, chờ Dạ tỷ tỷ giải quyết xong chuyện người kia phó thác, có lẽ hắn có thể chờ được một ngày Dạ tỷ tỷ về nhà, sau đó không bao giờ rời đi nữa.

Dạ Ly Tước dường như biết hắn nổi lên tâm tư gì, thình lình mà nói một câu, “Tiểu Tạ, ta nghĩ ta nên tìm cho ngươi một tức phụ.”

“Khụ khụ!” Tạ công tử ho mạnh hai tiếng.

Dạ Ly Tước nghiêm túc nói, “Ta không cố định, phiêu bạc giang hồ, thật sự không rảnh chiếu cố ngươi.”

“Ta có thể chiếu cố chính mình!” Tạ công tử vội vàng phản bác.

Dạ Ly Tước tiếp lời cười nói: “Phải không?”

“Phải!” Tạ công tử kiên định trả lời.

“Đây là ngươi tự nói đó, ta đi rồi, ngươi cần phải tự sinh tự diệt.” Ý cười của Dạ Ly Tước đậm thêm, lời nói cũng là lời thật lòng.

Tạ công tử nghe ra ý định rời đi của Dạ Ly Tước, “Dạ tỷ tỷ phải đi?”

“Luôn luôn phải đi.” Đáy mắt Dạ Ly Tước mang theo một mạt thê lương nhàn nhạt, nói một cách nhẹ nhàng, “Ai có thể đồng hành cùng ai cả đời?” Nàng rõ ràng chỉ là một cô nương mười bảy tuổi, khi nói lời này lại cực kỳ tang thương, phảng phất đã sớm nhìn thấu sinh tử.

Tạ công tử muốn nói lại thôi.

Dạ Ly Tước chậm rãi nói: “Doanh Quan thường xuyên tìm ta, ta không thể ở lâu một chỗ, tránh mang lại tai họa cho các ngươi.”

Đúng vậy, thành chủ Doanh Quan của Võng Lượng Thành vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Dạ Ly Tước.

Tuy rằng Dạ Ly Tước thường xuyên giúp Võng Lượng Thành chấp hành nhiệm vụ ám sát, nhưng xưa nay không nhận thù lao nhiệm vụ, lần cuối cùng nàng xuất hiện trước mặt Doanh Quan, là cái đêm Dương Uy tiêu cục xảy ra chuyện ba năm trước đây.

Nếu không phải không yên tâm về Thẩm Y, nàng tuyệt đối sẽ không ở lại trấn Thiên Phật lâu như vậy.

Hiện giờ Thẩm Y đã vào Niêm Hoa Đường, có thể học được Niêm Hoa Chưởng, nàng lại khiến tiểu Tạ diễn một màn như vậy ở trước mặt Tát Châu, chắc hẳn Tát Châu không nhìn mặt sư cũng phải nhìn mặt Phật, nhìn xuất thân của tiểu Tạ mà đối “tốt” với Thẩm Y một chút.

Nếu Thiên Phật Môn để mắt đến nàng, chỉ cần nàng không lộ mặt, Thẩm Y sẽ tạm thời an toàn. Giống như câu nói kia, ai có thể đồng hành cùng ai cả đời? Có vài con đường, Thẩm Y phải tự đi một mình.

“Ta có thể bảo vệ ngươi.” Tạ công tử hứa hẹn, hắn có thể điều động binh mã triều đình, hắn không tin Võng Lượng Thành có thể ngang ngược đến mức tàn sát người của triều đình.

Dạ Ly Tước cười như không cười, “Ta đã từng tàn sát rồi.”

Tạ công tử biết nàng nói đến lần ám sát kinh tâm động phách hai năm trước, hắn tức khắc ngậm miệng, không biết còn có thể nói gì nữa.

Dạ Ly Tước xoa xoa đầu Tạ công tử, giống như xoa đầu chú chó vàng nuôi trong nhà, “Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc?”

Tạ công tử vốn dĩ không muốn khóc, nhưng bị nàng nói như vậy, chỉ cảm thấy hốc mắt nháy mắt nóng lên, “Ai khóc chứ?”

Dạ Ly Tước cười ra tiếng, “Được, tiểu Tạ đệ đệ không khóc.” Ngữ khí nuông chiều hiếm hoi.

Tạ công tử nghe đến ấm lòng, nhưng cũng nghe đến chua xót, suốt cuộc đời, chỉ sợ Dạ tỷ tỷ chỉ xem hắn là đệ đệ.

“Đêm yến tiệc trên phố, có pháo hoa không?” Dạ Ly Tước bỗng nhiên đổi đề tài.

Tạ công tử gật đầu, “Năm trước cũng có, năm nay nếu Dạ tỷ tỷ thích, ta có thể sai người phóng suốt một đêm.”

“Suốt một đêm thì thôi đi, hai canh giờ được rồi.”

“Được.”

“Ta muốn loại pháo hoa nổ ra đều là sắc vàng kim!”

“Được.”

Hai người vừa đi vừa nói, người hầu theo sát phía sau, ba người nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Sau khi Thẩm Y vào Niêm Hoa Đường, vẫn luôn giữ đúng bổn phận, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ không có nửa điểm khác ngày xưa. Nếu nói có thêm điểm nào, đó là mỗi ngày nàng trở về phòng, luôn lẳng lặng đút cho thỏ con ăn trong chốc lát.

Đàm Vân âm thầm quan sát nàng vài ngày, không tìm được một chút dấu vết, nàng ta hơi buông lỏng cảnh giác một chút, chỉ hy vọng mùng một tháng Giêng Thẩm Y đến chỗ hẹn, lần này có thể dẫn Dạ Ly Tước ra.

Hai mươi ngày sau, cuối cùng đã tới mùng một tháng Giêng. Tuyết lớn đã ngừng hơn nửa tháng, ánh dương ấm áp đã sớm hoà tan tuyết đọng trên mái, toàn bộ trấn Thiên Phật hân hoan rạng rỡ. Đặc biệt là Phong Nguyệt Lâu, từ khi Tạ công tử đến đây an gia, mùng một hàng năm đều sẽ tổ chức yến tiệc, chiêu đãi những người không kịp về nhà đoàn viên hoặc là người phiêu bạc không có nhà để về.

Hôm nay Dạ Ly Tước không mặc hồng y như thường lệ, mà mặc một bộ trang phục trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo lông bạch hồ. Nàng vốn diễm lệ, không cần trang điểm nhiều, đã vũ mị đến độ làm người ta nhịn không được dừng chân ngắm nhìn.

Ngày thường đánh đánh giết giết, trên người luôn toát ra mùi máu tươi. Hôm nay Dạ Ly Tước đặc biệt tắm gội thay quần áo, nàng nghĩ, như vậy khi Thẩm Y gặp nàng có lẽ tâm tình nàng ấy sẽ tốt hơn một chút.

Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, ánh tà dương vàng rực chiếu khắp trấn Thiên Phật.

Yến hội trải dài trên con phố, không ít bá tánh đã vô cùng vui mừng vào chỗ, chờ các cô nương của Phong Nguyệt Lâu bưng món ngon cùng rượu ngon lên, cùng người bên trái bên phải bèo nước gặp nhau mà say sưa một lần.

Dạ Ly Tước vẫn giống như xưa, ngồi trên bệ cửa sổ, ngón út câu lấy một bầu rượu, thỉnh thoảng uống một hai ngụm. Nàng nhìn về phía đền thờ ở đầu trấn, chờ đợi muội muội của cố nhân xuất hiện trong tầm mắt.

Đợi một lát, nàng chợt cảm thấy không thú vị, lẩm bẩm: “Nếu đến kiểu gì cũng sẽ đến, ta làm sao vậy chứ?” Lắc đầu cười khổ, nàng nhấc bầu rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm.

Rượu trượt xuống cổ họng, lại có vài phần cay nóng.

Nàng lại nhìn về phía đầu phố lần nữa, cô nương mà nàng đợi đã lâu khoan thai tới muộn. Nàng lại không giận nàng ấy, nàng như đang thưởng thức một bức hoạ mỹ nhân, mỉm cười nhìn Thẩm Y từng bước một đến gần bên này, sau đó ngẩng mặt, nhìn về phía nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, trời đất dường như trở nên lặng yên.

Ánh chiều tà bao trùm lên người Thẩm Y, trong ánh mắt tràn ngập sắc vàng vụn vỡ, chỉ thấy nàng ấy nhíu mày trừng Dạ Ly Tước, nghiêm mặt nói: “Lại uống rượu! Ngươi còn muốn sống hay không?”

_____

Chú giải

Không hiểu sao mấy bữa nay mình đăng chương mới bị lỗi hoài à, mệt app W thật sự......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện