Lúc Trần Dương xử lý xong chuyện tiểu anh linh quay về, vừa vặn gặp Độ Sóc kéo hành lý đi ra. Vừa thấy mặt, Độ Sóc lập tức nắm tay cậu đi ra ngoài, tay kia thì kéo hành lý.
Trương Cầu Đạo giải quyết xong chuyện Hà Thiên Na và Long Đao Cương, mới vừa thả lỏng chơi hai ván game, ngẩng đầu liền thấy Độ Sóc và Trần Dương. Hắn lên tiếng hỏi: "Anh Trần, cục trưởng Độ, hai người định đi đâu vậy?"
Trần Dương trả lời: "Chúng tôi chuyển đến ở khu nhà cũ có đình viện với mấy vị thiên sư khác, tiện đường dạo chơi thành phố Q. Cậu muốn cùng đi không?"
*Ghi chú: nhà cũ có đình viện đây nhé, tui cũng không biết nhà cũ ở Tứ Xuyên thì có khác gì nhà cũ tại Bắc Kinh hay không nên cô cứ tưởng tượng tạm.
Trương Cầu Đạo lắc đầu: "Tôi ở khách sạn là được rồi." Quan trọng nhất là hắn không muốn bị hai người nhét thức ăn chó.
Trần Dương không tự nhận thức hành vi thường xuyên nhét thức ăn chó của cậu mỗi khi ở chung với Độ Sóc, trái lại khuyên nhủ: "Bên kia còn có hai vị thiên sư Tam Động Ngũ Lôi và hai vị thiên sư Ngũ Lôi, có ích cho việc thăng cấp của cậu đó, không đi sao?"
Khóe mắt Trương Cầu Đạo liếc nhìn hai bàn tay nắm chặt của Trần Dương và Độ Sóc, kiên định lắc đầu: "Không đi."
"Được rồi. Vậy cậu ở đây một mình, xử lý thủ tục chuyện Hà Thiên Na và Cao Thiên Lượng."
"Không thành vấn đề. Đúng rồi, Mao Tiểu Lỵ nói cổ sắp sát hạch, mong anh quay về trước khi cô ấy sát hạch."
"Cần tôi quay về cổ vũ à?" Trần Dương nhớ đến cô gái thanh xuân hoạt bát Mao Tiểu Lỵ, đối phương gọi cậu là anh, không có người nhà bên cạnh, chuyện quan trọng như thăng cấp cần có người ở bên cổ vũ và ủng hộ cũng là bình thường.
"Không phải. Mao Tiểu Lỵ muốn cùng anh sát hạch thăng cấp thiên sư. Nếu như anh thất bại, tâm lý chênh lệch của cô ấy sẽ không quá lớn."
Trần Dương: "..."
Cậu không nói hai lời lôi kéo Độ Sóc bước đi, đồng nghiệp làm người ta thất vọng thế này, không có gì để lưu luyến. Độ Sóc gẩy gẩy mái tóc cậu: "Tóc hơi dài, đi cắt đi."
"Cũng được. Hai tháng rồi không cắt. Anh cũng đi à?"
"Anh không cắt tóc."
Trần Dương gật đầu, cũng không khuyên nhủ. Từ đó đến giờ cậu chưa từng thấy Độ Sóc cắt tóc, độ dài mái tóc hắn vẫn duy trì không đổi, có lẽ là quỷ hồn thì cơ thể cũng ngừng phát triển.
Độ Sóc cong môi: "Em không cần chuẩn bị gì về việc thăng cấp thiên sư à?"
"Không cần, em chuẩn bị xong hết rồi." Trần Dương phất tay: "Có thể thăng Minh Uy, cấp bốn. Vượt qua Mao Tiểu Lỵ cấp năm, xem cô ấy còn muốn theo em đòi công bằng nữa không!"
Ánh mắt Độ Sóc sâu thẳm: "Tiếp theo có chuyện gì không?"
"Có." Trần Dương cầm bản ghi chú tỉ mỉ hành trình du lịch: "Em chuẩn bị hết rồi, ba ngày là đủ xem hết phong cảnh một lần."
"Cưỡi ngựa xem hoa."
"Xem là được rồi." Trần Dương cũng không xấu hổ chỉ cưỡi ngựa xem hoa: "Quan trọng là ăn. Anh thích ăn cay, tin em đi, nơi đây chính là thiên đường của anh."
Độ Sóc gật đầu: "Anh biết rồi."
Trần Dương chăm chú xem ghi chép các điểm du lịch, không phát hiện tâm tư sâu xa trong câu nói của Độ Sóc. Nếu như nghiêm túc nghe giọng hắn, cậu tuyệt đối sẽ không đi chơi nữa mà muốn thu dọn hành lý quay về phân cục, coi như về sát hạch cũng không thành vấn đề.
Trở lại căn nhà mang hơi thở xưa cũ kia, ba vị quan chủ và Khấu Tuyên Linh đều ở đó, đang ngồi trên ghế đá trong sân trò chuyện. Ba người quay qua thấy bọn họ bước vào lập tức gọi lại. Độ Sóc và Trần Dương đi qua, cùng ngồi xuống.
Mạnh Phú rót cho hai người hai tách trà đậm, sau đó nói: "Công việc sau pháp hội giao cho người của Hiệp hội Đạo giáo ở thành phố Q phụ trách, quỷ môn quan Long Đao Cương đã được đóng. Sau này sẽ không có người ngoài ý muốn tử vong nữa, chỉ là hai năm gần đây, âm khí quá nặng, oán khí sẽ không tán. Người đi đường ít đi vào đó sẽ không dễ bị bệnh, bọn chú đã nói rõ tình huống với cảnh sát địa phương."
Hai mắt Trần Dương nhìn chằm chằm tách trà đậm trước mặt, nghe nói trà đậm rất đắng. Cậu liếc nhìn Độ Sóc, người sau nâng tách uống một ngụm, xem ra rất hài lòng. Độ Sóc thích uống trà, hắn càng thích trà đắng như vậy.
"Trần đạo hữu?"
Trần Dương hoàn hồn, lên tiếng: "Gọi Trần Dương là được rồi ạ."
Mạnh Phú cười nói: "Sự kiện Long Đao Cương, nhờ có cháu và Trương đạo hữu phát hiện đúng lúc, vận mệnh quốc gia mới tránh không bị thương tổn."
Cậu vội xua tay: "Chủ yếu là nhờ có ba vị quan chủ và các vị thiên sư hợp lực siêu độ oan hồn ở Long Đao Cương, đóng cửa quỷ môn." Cậu không hề nhắc đến công lao, cũng không nhắc đến chuyện đã ngăn cản nữ La Sát cứu Mạnh Phú.
Thứ nhất; Trần Dương nghĩ rằng trong vụ này nhiều nhất cậu chỉ là một cái ống loa (người chỉ biết nói theo người khác; người nói không có chủ ý). Toàn bộ quá trình cậu đều đứng bên cạnh quan sát, ngay cả pháp hội siêu độ cũng không tham gia. Thứ hai; không nhắc đến chuyện cứu Mạnh Phú là vì siêu độ cô hồn dã quỷ không phải là chuyện dễ, rất hao tâm tốn sức, lại còn phải thỉnh thần đến pháp hội. Nếu không thì đã không đến lượt cậu ngăn cản nữ La Sát, cứu Mạnh Phú, e là Mạnh Phú và Dịch Duy hợp sức đã đối phó được nữ La Sát rồi.
Mạnh Phú nói: "Chú sẽ báo cáo tất cả mọi chuyện lên Hiệp hội Đạo giáo, bọn họ sẽ căn cứ những chuyện cháu làm được mà đánh giá công đức. Theo đạo hạnh của cháu, thăng cấp Ngũ Lôi cũng được. Chỉ là quy định thăng cấp thiên sư rất nghiêm khắc, không được ngoại lệ quá mức. Trước đây cháu chưa thụ lục, vốn cần phải thụ lục rồi mới thăng cấp, lần này là đặc biệt thăng cấp, nhưng tối đa chỉ có thể thăng đến cấp bốn Minh Uy, không cần sát hạch thăng lên Công."
Nói cách khác, Trần Dương được trực tiếp bỏ qua sát hạch thăng Công, thiên sư cấp bảy, có thể trực tiếp sát hạch Minh Uy, lại căn cứ tình huống đánh giá cấp năm hoặc cấp bốn.
Được miễn phải học thuộc Công kinh lục, hai mắt Trần Dương sáng lên: "Cháu cám ơn Mạnh quan chủ."
Mạnh Phú gật đầu, có chút vui mừng. Giới thiên sư có thể có được truyền nhân Quỷ đạo, mà còn là một đứa trẻ nhiệt tình cũng là may mắn của giới thiên sư. Ông nói tiếp: "Ôn tập kinh lục sát hạch cho tốt, nếu như cháu muốn chú khảo nghiệm cháu, cháu cứ nói nhé".
Trần Dương cám ơn rồi nói: "Hay là chờ trở lại phân cục rồi thi."
Mạnh Phú không nói thêm nữa, nâng tách trà ý bảo cậu uống. Trần Dương lại liếc nhìn Độ Sóc, người sau vẫn không nhúc nhích. Cậu chỉ có thể nâng tách trà uống một hớp, mặc dù mùi trà đậm thơm ngát, nhưng vào miệng vẫn đắng như cũ, suýt nữa làm cậu nhăn mặt.
Cậu vừa đặt tách trà xuống, tay trái bỗng được bàn tay to của Độ Sóc phủ lên. Cậu hơi sửng sốt, không đợi cậu kịp phản ứng, bàn tay hắn đã rời đi, mà trong lòng bàn tay cậu thì lại có thêm một viên kẹo sữa đã lột vỏ.
Trần Dương nhét viên kẹo vào miệng, giống như sóc con ăn trộm, mặt mày rạng rỡ.
Mạnh Phú và Dịch Duy đứng lên nói: "Hai chú về phòng ngủ bù, già rồi, không thức đêm nổi." Tô Lý cũng đi theo, thức đêm da sẽ xấu, cô phải nhanh về cấp ẩm.
Thế là ba người cùng rời đi, chỉ còn lại Trần Dương, Độ Sóc và Khấu Tuyên Linh.
Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Tìm được Tào thiên sư rồi."
"Bị bắt rồi à?"
"Không phải. Tìm được thi thể của ông ta, bị chôn trong quan tài dưới Long Đao Cương. Sở dĩ nữ La Sát xuất thế sớm là vì Tào thiên sư thừa dịp lúc chúng ta không chú ý giết người, đưa thi thể và máu tươi rót đầy tám quan tài, nhưng ông ta cũng bị ác quỷ giết chết, chết trong quan tài, thành hòm quan tài trấn thi thứ tám."
Trần Dương nói: "Đáng."
Khấu Tuyên Linh do dự một lúc rồi hỏi: "Phân cục của cậu... Thật sự đều là cậu xuống bếp sao?"
Trần Dương im lặng một lúc rồi trả lời: "Ừ." Vẻ mặt thản nhiên chân thành, không giả bộ chút nào.
Khấu Tuyên Linh gật đầu, như có điều suy nghĩ. "Tôi về lạy sư tổ, đi trước đây." Hắn nói xong vội vã rời đi, làm như sư tổ thiếu nén nhang của hắn là không được vậy.
Nhìn theo bóng dáng Khấu Tuyên Linh rời đi, Trần Dương cười ha hả: "Anh Độ, anh sắp mất một cấp dưới rồi, mà phân cục của em lại thu được một người."
Độ Sóc xoa nắn cổ Trần Dương, sau đó kéo cậu vào phòng. Hắn đóng cửa, đặt hành lý xuống rồi hạ chú tĩnh âm, cả ngày đó Trần Dương không ra khỏi phòng. Trưa hôm sau, khi bị kéo dậy phơi nắng, cậu vẫn không mở mắt nổi tựa lên vai Độ Sóc.
Hắn cười khẽ nói: "Không phải muốn đi du lịch sao?"
Ngay cả cắn Độ Sóc mà cậu cũng không có sức, hôm qua ồn ào quá muộn, càng về sau cậu càng bị ép quá đáng, nước mắt lưng tròng mắng Độ Sóc, còn cảm thấy rất hung ác. Nhưng mắng xong hắn lại càng thêm hưng phấn, bắt nạt cậu còn ác hơn. Ngày hôm sau cậu ngủ thẳng đến trưa, nếu không phải Độ Sóc kéo dậy, cậu còn có thể ngủ đến chiều.
Trần Dương xoay người, không nói chuyện với Độ Sóc, chôn mặt vào vai hắn, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiện tại bọn họ đang ở trong một khách sạn ở cổ trấn, thành phố Q có rất nhiều cổ trấn, cổ trấn cậu đang ở là địa điểm du lịch cấp 4A. Dù bây giờ không phải là mùa du lịch, nhưng đường phố vẫn rất đông người.
*Trung Quốc phân chia cấp bậc các địa điểm du lịch, 5A là cao nhất.
Hai bên đường ở cổ trấn là các ngôi nhà cổ, đường xá lót đá xanh. Trần Dương ở tầng hai của khách sạn, từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc con đường.
"Không nói gì à?"
Trần Dương buồn bực hờn dỗi: "Sao anh có thể bắt nạt em?"
"Đó không phải là bắt nạt, là anh thương em, yêu em." Độ Sóc cắn cắn vành tai cậu.
"Em muốn đi chơi, muốn ăn đặc sản địa phương."
"Không phải chúng ta đang ngắm nhìn cảnh sắc sao?" Hắn bưng bát mì, gắp mì sợi đưa đến miệng cậu: "Mì đặc sản thành phố Q."
"Một chút cay cũng không có, còn gọi là đặc sản?"
Độ Sóc lời lẽ chính nghĩa: "Ngoan, hai ngày nữa ăn cay."
"Em muốn quay về phân cục thi sát hạch." Cậu bực bội nói, lại cắn mì sợi cho hả giận, nhai mấy miếng phát hiện sợi mì vừa vặn ăn rất ngon, thế là cậu lại ăn thêm mấy miếng, nhưng vẫn không muốn cử động, như bị liệt sai bảo Độ Sóc: "Muốn ăn chén canh."
"Ăn đi." Hắn múc canh cho cậu: "Không muốn tiếp tục du ngoạn thành phố Q và nếm thử thức ăn ngon sao?"
"Không muốn. Hiện tại em chỉ nghĩ đến việc thăng cấp thiên sư."
"Được rồi." Độ Sóc hơi tiếc nuối, hắn nghĩ vợ bé nhỏ ngày càng đáng yêu, nhất là lúc ở trên giường, bị ép đến nức nở khóc lóc mắng chửi. Thật sự rất đáng yêu.
"Sát hạch xong lại đi du lịch."
Trần Dương cảnh giác: "Em không muốn."
Hắn cười nhẹ: "Lần này không làm khó em, thật sự là đi chơi."
"Thật?"
"Ừ. Nếu em vượt qua cuộc sát hạch, thành công thăng cấp thiên sư, chúng ta sẽ cùng đi du lịch, không làm khó em."
"Anh đi với em?"
"Ừ, cùng em."
Trần Dương lập tức cười tươi, uống từng ngụm canh rồi vùi mặt vào bả vai Độ Sóc ngọ ngoạy, cười hì hì một trận,
"Sắp đến giữa tháng bảy rồi, anh ngày càng bận rộn, đi theo em không tốt đâu."
"Em đến đâu thì anh xin đến quản lý khu vực đó, vẫn có thể ở bên cạnh em."
"Anh Độ, anh là tốt nhất."
Khóe miệng Độ Sóc cong lên, trong mắt đều là ý cười. Dương Dương của hắn thật đáng yêu, rõ ràng là tức giận nhưng chỉ vì hắn nói cùng đi du lịch mà vui vẻ, xóa bỏ hết chuyện xấu hắn làm, biến hắn thành người tốt nhất trong lòng cậu.
Khấu Tuyên Linh ngửa đầu nhìn hai người đứng trước cửa sổ tầng hai, hỏi Trương Cầu Đạo: "Đó là cục trưởng Độ và Trần Dương à?"
Trương Cầu Đạo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua rồi cảm thán nói: "Tình cảm của hai người thật tốt, thân như anh em." Hắn nói xong liền nhìn chằm chằm Khấu Tuyên Linh: "Thân như anh em, đúng không?"
Khấu Tuyên Linh chớp mắt ngơ ngác, không hiểu vì sao Trương Cầu Đạo lại cường điệu "thân như anh em". Hắn trả lời: "Tôi thấy tàm tạm, không đến mức như anh em, giống quan hệ bạn bè thôi."
Vừa dứt lời, hắn phát hiện Trương Cầu Đạo dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, hơi cảm thán. Khấu Tuyên Linh không biết ánh mắt đó chính là "có một thẳng nam vũ trụ, mọi người mau đến xem."
"Chúng ta đi gọi bọn họ đi."
"Không đi."
"Vậy tôi đi một mình."
"Anh muốn nhìn thấy cục trưởng Độ tức giận à?"
Khấu Tuyên Linh im lặng vài giây, sau đó thu chân, cùng Trương Cầu Đạo rời đi. Hắn vừa đi vừa cố gắng giải thích với Trương Cầu Đạo: "Cục trưởng Độ là thần tượng của tôi, tôi rất kính trọng anh ta. Giới thiên sư không ai được như vậy, còn trẻ mà đã là thiên sư Thượng Thanh, còn rất thần bí. Anh ta là thần tượng, là mục tiêu của tôi, tôi rất kính nể ảnh."
"Được rồi. Tôi biết không phải là anh sợ."
"Cậu có thể hiểu được là tốt rồi."
Lúc Trương Cầu Đạo rời đi, hắn liếc mắt nhìn về phía Trần Dương, lặng lẽ nói thầm trong lòng: Tôi chỉ có thể giúp được đến đây thôi, hưởng thụ thế giới của hai người đi.
Trương Cầu Đạo có cảm giác mình đang làm việc tốt mà không cầu báo đáp.
Trần Dương và Độ Sóc ở lại cổ trấn đủ ba ngày, tuy ba ngày này hai người chưa từng đi ra khỏi phạm vi cổ trấn. Trong đó có một nửa thời gian là trải qua trên giường, tất cả thức ăn đặc sản mà cậu ăn đều không cay.
Ngoại trừ việc này, cuộc sống có thể coi là tính phúc.
Hà Thiên Na và Cao Thiên Lượng vẫn còn ở lại cổ trấn quay phim, Trần Dương đưa cho họ một hộp bùa Mao Tiểu Lỵ gửi tới, dặn dò thêm các điều cần chú ý khi cung dưỡng anh linh.
Hai người cẩn thận ghi nhớ, còn tiễn bọn họ ra sân bay. Lúc lên máy bay, di động của Trần Dương và Trương Cầu Đạo cùng nhận được tin nhắn chuyển khoản. Bọn họ liếc nhìn nhau rồi cười rộ lên.
Lần này Trần Dương và Trương Cầu Đạo hào phóng mua vé khoang hạng nhất, hưởng thụ phục vụ thượng hạng. Đồng hành còn có Khấu Tuyên Linh, Độ Sóc không đi cùng bọn họ.
Trương Cầu Đạo hỏi: "Cục trưởng Độ không đi cùng à?"
Cậu thuận miệng trả lời: "Ảnh bận lắm. Thường biến mất không thấy đâu."
Đến chiều, bọn họ về đến thủ đô, sau đó chia tay Khấu Tuyên Linh quay về phân cục. Mao Tiểu Lỵ vừa thấy hai người đã mừng rỡ chảy nước mắt nhào đến trước mặt Trần Dương: "Anh Trần, anh về rồi."
"Sao, làm sao vậy?" Trần Dương vừa hỏi vừa nhìn Mã Sơn Phong từ từ uống trà xem trò vui bên cạnh.
Ông nhấp một ngụm trà, cười ha hả nói: "Tiểu Lỵ thi rồi, ngoại trừ thi viết, còn lại đều qua."
"Nhanh như vậy đã thi?"
Mao Tiểu Lỵ gật đầu liên tục, nhớ lại sự tình một ngày trước, vẻ mặt hốt hoảng mà bi thương: "Quá đột ngột, nhanh quá làm em không kịp chuẩn bị, em chưa chuẩn bị tốt. Nếu như cho em thêm hai ngày, em nhất định có thể thăng Minh Uy. Em đã học Minh Uy kinh lục... tàm tạm, chỉ cần thêm hai ngày, em chắc chắn có thể học thuộc."
Mã Sơn Phong chọc thủng câu nói của cô: "Một ngày trước cuộc thi, nó còn thức đêm xem hoạt hình, nghe nói là hoạt hình mới ra."
Mao Tiểu Lỵ phẫn nộ: "Đó là vì người của Hiệp hội Đạo giáo đến quá đột ngột! Bọn họ đến sớm."
"À, đó là vì Mạnh quan chủ cố ý phân phó sát hạch cô trước." Trương Cầu Đạo gằn giọng: "Cố ý quan tâm chăm sóc."
Mao Tiểu Lỵ như bị sét đánh giữa trời quang: "Mạnh quan chủ... Là nể mặt cha tôi sao?" Cô kinh hồn bạt vía lắc đầu: "Tôi không phải là người đi cửa sau, tôi có thể kháng nghị không?"
Trần Dương bất đắc dĩ: "Không phải trước khi đi anh đã dặn dò em phải ôn tập cho đàng hoàng sao? Em cũng cam đoan với anh, thế sao sát hạch bất ngờ thì không được?"
Mao Tiểu Lỵ ậm ừ nói: "Không phải do... quá đột ngột sao?"
Trần Dương thở dài: "Vậy bây giờ không vượt qua?"
"Không có. Hiệp hội Đạo giáo nói đây chỉ là sơ khảo, cho em thêm một cơ hội. Chờ anh Trần hoàn thành các phần thi kia, chúng ta có thể cùng nhau thi viết."
"Anh được Mạnh quan chủ, Dịch quan chủ và Tô quan chủ đề cử, bảo lãnh, có thể trực tiếp tham gia thi viết." Cậu nói xong vỗ vỗ vai Mao Tiểu Lỵ: "Em cố gắng đi, chúng ta không thể cùng nhau thi viết rồi."
Mao Tiểu Lỵ há to miệng nhìn Trương Cầu Đạo, người sau gật đầu nói: "Bảo trọng."
Trần Dương lại nói tiếp: "Nếu như lần này anh thi viết thành công, anh mời mọi người cùng đi du lịch Thượng Hải. Tô quan chủ đã nói sẽ tiếp đón chúng ta." Không đợi Mao Tiểu Lỵ nhảy dựng lên, cậu bổ sung: "Nếu Tiểu Lỵ không thi đậu thì không được đi."
Mao Tiểu Lỵ lập tức uể oải, nhưng ngay một giây sau đó, cô lại phấn chấn tinh thần: "Em lập tức đi ôn tập ngay, anh Trần, chừa một chỗ cho em." Cô nói xong lập tức chạy đi ôn tập kinh lục.
Ba người còn lại bật cười, Mã Sơn Phong khoát tay nói: "Chú không đi, trong cục không thể không có người."
Trần Dương lên tiếng: "Cháu có thể xin tổng cục nghỉ phép, cùng lắm thì nhận đơn hàng ở Thượng Hải, mọi người cùng đi."
"Chú già rồi, chạy một chút là mệt. Mọi người đi đi, chú ở lại tưới hoa, nuôi cá là được."
Mọi người thấy thế cũng không ép nữa.
Mã Sơn Phong cầm tách trà quay về phòng làm việc của ông, đến trước cửa sổ đứng một lúc, không tự giác nở nụ cười.
Phân cục bắt đầu trở nên náo nhiệt, huyên náo đến ông già như ông cũng phấn chấn tinh thần.
Năng lực học tập và trí nhớ của Trần Dương rất mạnh, chỉ cần có trọng điểm mà Độ Sóc đã đánh dấu, lại lý giải các chú ý trong đó, học thuộc kinh lục là chuyện không khó. Do đó cậu dễ dàng vượt qua kỳ thi viết, cùng ngày có kết quả, biểu đạt cậu đã là thiên sư cấp bốn Minh Uy.
Có điều cần phải báo cáo lên Hiệp hội Đạo giáo, ghi tên vào hồ sơ rồi phát điệp văn. Tiếp theo chính là nghi thức thăng thụ, mỗi môn phái có nghi thức khác nhau, nhưng cũng không quá khác biệt. Đại khái chia làm hai nghi thức thăng thụ, một là Chính Nhất, hai là Toàn Chân. Mà Toàn Chân, ngoại trừ thụ lục còn phải thụ giới.
Vì thiên sư phái Chính Nhất không xuất gia, có thể lấy vợ sinh con, ăn thức ăn mặn. Còn thiên sư phái Toàn Chân thì không thể lấy vợ sinh con, chỉ ăn chay. Bởi vậy ngoại trừ thụ lục, họ còn phải thụ giới.
Nghi thức thăng thụ phức tạp, tương đối phiền phức. Hơn nữa Trần Dương không có đạo quan và giáo phái, cũng không có sư phụ. Thế nên việc thăng cấp cũng là một vấn đề. May mà Mạnh Phú nghe được việc này, xung phong nhận tổ chức nghi thức thăng cấp cho Trần Dương.
Ông là miếu chủ miếu Hỏa Thần ngay tại thủ đô. Nói chung khá đơn giản, nhưng phải chọn thời gian. Bên kia, giám viện Tô Lý của Tử Dương cung ở Thượng Hải nghe được việc này, cũng bày tỏ nếu bọn họ đến Thượng Hải du lịch, có thể tổ chức thăng cấp cho cậu.
Trần Dương cám ơn, cuối cùng quyết định nhờ Mạnh Phú tổ chức. Vì thời gian ông chọn là lúc bọn họ vừa đi du lịch về.
Mao Tiểu Lỵ bị Trần Dương kích thích, vả lại cũng muốn đi chơi, thế là mấy ngày còn lại, cô hăng hái học thuộc và lý giải hết tất cả kinh lục. Cô nàng vốn thông minh, thật sự học hết trong vòng vài ngày. Nhóm người Trần Dương cao hứng kiểm tra thử vài câu, cô đều đáp được hết. Thế là mọi người yên tâm để cô đi thi viết, tất nhiên đạt được kết quả mỹ mãn.
Sau khi trở về, Trần Dương làm một bàn thức ăn để chúc mừng. Mã Sơn Phong hào phóng lấy rượu quý ra chúc mừng. Lúc đang dọn cơm, Khấu Tuyên Linh gõ cửa, cọ cơm một bữa rồi còn ngủ lại phân cục đến hai ngày.
Hắn nghe nói mọi người sắp đi chơi, thế là mặt dày bảo Trần Dương chừa cho hắn một chỗ.
Cậu từ chối: "Anh không phải là thành viên của phân cục."
"Sao lại không?" Khấu Tuyên Linh móc ra một tờ lệnh thuyên chuyển, mặt trên còn có con dấu của tổng cục. Hắn vui vẻ nói: "Tôi xin chuyển đến phân cục."
Trần Dương đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy cao hứng. Trái lại mấy người Mao Tiểu Lỵ đều bày vẻ mặt không dám tin.
Mao Tiểu Lỵ lên tiếng: "Cái phân cục có mẹ sinh cha không nuôi như chúng ta mà cũng có người muốn chuyển đến, đổi vận rồi sao?"
Trần Dương che mặt, sao lại vạch áo cho người xem lưng như vậy chứ? Nhưng nếu Khấu Tuyên Linh đã chuyển đến thì tất nhiên mọi người đều vui vẻ chào đón. Thiên sư cấp ba Ngũ Lôi đầu tiên trong phân cục, sau này nhận đơn hàng sẽ không dễ bị từ chối nữa.
Lúc mọi người đang cười nói vui vẻ, Khấu Tuyên Linh quay qua Trần Dương: "Cậu có xuống bếp không?"
Trần Dương: "... Có."
Thân là cục trưởng, vì giữ được cấp dưới có năng lực, vì kiếm tiền nuôi gia đình trong khi ông chồng quỷ không hề có khái niệm kiếm tiền, còn tiêu tiền nước, xuống bếp thì xuống bếp.
Sau bữa cơm tối, mọi người tụ họp trong sân hóng gió. Bày trái cây trên bàn, câu được câu không trò chuyện. Ngoại trừ Mao Tiểu Lỵ thỉnh thoảng cứ hưng phấn la hét, mọi chuyện đều rất tốt.
"Á!"
Khấu Tuyên Linh tốt tính hỏi: "Cô xem cái gì vậy?"
"Phát trực tiếp." Mao Tiểu Lỵ vẫn không ngẩng đầu lên.
"Trực tiếp cái gì?"
"Trực tiếp thám hiểm nhà họ Diệp số 444 cực hot gần đây."
Mọi người nghe vậy đều ngơ ngác nhìn Mao Tiểu Lỵ. Màn hình di động của cô đột nhiên tối đen, cô tức giận lớn tiếng: "Sao đến chỗ này lại đen thui vậy? Em muốn nhìn xem rốt cuộc trong phòng có thứ gì!"
Trần Dương hỏi: "Em chơi game hả? Game kinh dị?"
"Không phải. Là một trò chơi trực tiếp. Ban đầu là một nhóm bạn phát trực tiếp thám hiểm nhà họ Diệp số 444, vào giờ phút mấu chốt, màn hình đột nhiên tối đen rồi truyền đến tiếng la hét chói tai. Sau đó không có tin tức gì về họ, có người báo cảnh sát mạng, nói là có chuyện ma quái, lời đồn xôn xao khắp nơi. Sau đó lại có tin tức nhóm phát trực tiếp kia phát điên rồi, cứ kêu có quỷ. Kế tiếp là mấy người trẻ tuổi học theo chơi trò này. Rất kỳ quái, đi vào nhà họ Diệp số 444, lúc đến đầu cầu thang là đột nhiên di động tối đen, đôi khi có âm thanh, đôi khi không có. Mặc dù những người đó đều không có việc gì, nhưng lời đồn quỷ dị kinh khủng về căn nhà họ Diệp số 444 vẫn loan truyền, rất nhiều người đi thám hiểm phát trực tiếp, còn rất được hoan nghênh."
"Số 444 nhà họ Diệp? Ở đâu?"
"Thượng Hải." Hai mắt Mao Tiểu Lỵ lập tức phát sáng: "Anh Trần, chúng ta cũng chơi đi."
"Phải kính quỷ thần."
"Anh Trần, em đoán căn nhà đó chẳng qua là có tiểu quỷ dọa người, đến nay chưa từng có người nào chết. Không có chuyện gì đâu, huống hồ chúng ta là thiên sư, lúc đến đó gặp phải cô hồn dã quỷ cũng có thể thuận tiện siêu độ."
"Muốn đi thì tự em đi."
"Không thành vấn đề. Anh Trần không phản đối là được rồi."
Trần Dương lắc đầu cười cười.
"Đúng rồi anh Trần, vị kia nhà anh có cùng đi không?"
"Ảnh chờ chúng ta ở Thượng Hải."
"Wow, quá tốt!" Mao Tiểu Lỵ vừa cười vừa nói: "Nhiều người cùng đi du lịch, thật náo nhiệt."
Thiếu nữ trẻ trung hoạt bát hiếu động, thích nhất là náo nhiệt, vì vậy cô cực kỳ chờ mong chuyến du lịch lần này.
Danh sách chương