Trần Dương đặt tay vào lòng bàn tay Độ Sóc, bị hắn nắm chặt. Cậu vỗ vỗ ngực hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Hắn liếc nhìn cậu một cái rồi nói: “Sáng nay thấy cậu không mang dù theo, lúc nãy tôi về nhà không thấy cậu, đoán là cậu bị nhốt trong trường.”

Trần Dương cúi đầu ừm một tiếng. Hai người yên lặng đi từ hành lang ra đến đầu cầu thang, tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp hành lang. Đèn cầu thang là loại đèn cảm ứng, lúc hai người đi qua, ngọn đèn không những liên tục chớp tắt mà còn vang lên tiếng chập điện “xẹt xẹt”. Trần Dương biết là có ma quỷ quấy phá, cậu nhìn Độ Sóc vẫn thản nhiên như không, chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất an toàn, không còn sợ hãi lo lắng nữa.

Cậu lặng lẽ bước nhanh hơn, đi sát vào cùng sóng vai với Độ Sóc. Một loạt hành động mờ ám của cậu đều không qua khỏi mắt hắn, chỉ là hắn vờ như không thấy. Hai người đi đến cửa dãy phòng học, trời vẫn âm u, mưa to không thấy rõ đường xá như cũ. Trần Dương nhìn Độ Sóc, phát hiện hắn chỉ mang theo một cây dù đen khá to, ý vị này là hai người che chung một cây dù. Có phải quá chật chội không? “Qua đây.” Trần Dương không kịp suy nghĩ đã nhấc chân bước qua đứng dưới cây dù to. Khoảng cách giữa hai người rất gần, đi một bước là có thể sẽ đụng vai nhau. Cậu vẫn không lên tiếng, Độ Sóc bèn bước đi trong màn mưa. Trần Dương vội vàng bước theo, hơi loạng choạng đụng vào hắn. Cậu không quen gần gũi người khác như vậy, ngay lập tức muốn nhích ra xa, hoàn toàn chú ý đến khoảng cách giữa hai người mà không để ý đến cái khác, suýt chút nữa bước ra khỏi cây dù và bị mưa to xối ướt.

Độ Sóc cũng không nhìn mà vươn tay ôm Trần Dương lại gần. Cánh tay vòng trên vai cậu như sắt thép, Trần Dương bị kéo vào lòng hắn, ngơ ngác một lát rồi lại luống cuống tay chân, không biết phải phản ứng thế nào. Cậu ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy cái cằm và một bên mặt của Độ Sóc, đối phương nhìn thẳng về phía trước, không nhìn cũng biết cậu đang làm gì mà kéo cậu che chắn kỹ càng.

Trần Dương chớp chớp mắt, hai tay vốn không biết để đâu lặng lẽ nắm góc áo hắn, cúi đầu dựa sát vào cánh tay hắn, thả lỏng cảnh giác và đề phòng, tùy ý Độ Sóc dẫn đường.

Độ Sóc nhìn xuống Trần Dương, tưởng tượng cảnh lúc cậu rúc vào lòng mình, dĩ nhiên sẽ thật khả ái. Hai mắt hắn không khỏi hiện lên ý cười, ngay cả cơn mưa nặng hạt làm lòng người khó chịu kia cũng không đến mức chán ghét như vậy. Hắn hỏi cậu: “Như vậy đi về không có vấn đề gì chứ?”

Trần Dương lắc đầu: “Đi thôi, có thể phải mất hai tiếng. Bên ngoài có trạm xe bus, chúng ta có thể ngồi xe bus qua cầu, xuống xe ở ngõ Thập Tự xuống xe rồi đi bộ về nhà”.

“Được.”

Hai người ra khỏi cổng trường, dãy phòng học phía sau trở nên mờ ảo trong màn mưa. Có vài phòng học sáng đèn, lúc hai người ra khỏi trường thì đột nhiên tắt ngóm, giống như trong phòng học có người vậy. Mà xác thực có mấy cái bóng màu xám tro xuất hiện sau mười mấy cửa sổ tối đen, tất cả đều nhìn chằm chằm Trần Dương ngoài cổng, không cam lòng lại sợ hãi.

Hai người đi đến trạm xe bus, hắn cụp dù lại buông cậu ra, Trần Dương lập tức lùi ra sau giữ khoảng cách. Độ Sóc hơi khựng lại: “Cậu sợ tôi?”

“Không có.” Trần Dương nhìn bóng lưng hắn, nhớ lại thân phận “chồng quỷ” của người này, mà hành vi né tránh của cậu dường như hơi tổn thương người ta, vì vậy cậu cúi đầu, do dự nói: “Chỉ là không quen.”

“Xe đến rồi.” Độ Sóc đột nhiên nói, cậu trông thấy xe bus từ từ dừng trước trạm, không khỏi buồn bực vô cớ, không biết hắn có nghe thấy lời giải thích của cậu không. Cửa xe mở ra, hắn lên tiếng: “Lên xe đi.”

Hai người lên xe, trong xe không có mấy người, mọi người đều ngồi trong góc, người thì yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi, người thì đeo tai nghe nghe nhạc. Tài xế tập trung nhìn phía trước, dường như chưa từng nhìn hai người lên xe. Trần Dương lập tức cảm thấy kỳ quái, cậu rất mẫn cảm với những chuyện thế này, thông thường việc gì mà cậu cảm thấy kỳ quái thì đều là do ma quỷ gây ra. Trần Dương lập tức kéo Độ Sóc nói nhỏ: “Em thấy lạ lắm, xuống xe đi. Chúng ta đợi chuyến kế tiếp.”

Trần Dương vừa dứt lời, cửa xe lập tức đóng “kịch” một tiếng khiến cậu càng cảnh giác hơn, sau đó cậu thấy tài xế nổ máy lái đi, hoàn toàn không thèm để ý hành khách mới lên xe có đứng vững hay không. Theo quán tính, cậu suýt bị ngã sấp mặt, may là được Độ Sóc đỡ lấy giúp đứng vững. Trần Dương vừa định tránh ra lại bị hắn kéo đi về phía chỗ ngồi cuối xe, hai người đi ngang qua một cô gái tóc dài ngồi một mình đeo tai nghe nhạc, một cụ bà mới đi chợ mua đồ ăn về đang cúi thấp đầu, một cặp tình nhân đang ngủ và một thanh niên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không ai ngồi ở băng ghế cuối xe, Độ Sóc kéo Trần Dương đến đó, hai người ngồi cạnh nhau. Hắn đặt cây dù đen qua một bên, nước từ trên dù chảy xuống đọng thành một vũng. Âm thanh “tí tách” vang lên trong chiếc xe yên tĩnh nghe rất rõ ràng. Ngón trỏ của Trần Dương khẽ nhúc nhích, bỗng cậu nhận ra, cây dù đang chống xuống đất, vậy tiếng “tí tách” ở đâu ra?

Tiếng mưa rơi bên ngoài xe bị cửa sổ ngăn cản chỉ còn lại tiếng trầm đục. Vậy chứng tỏ tiếng nước nhỏ giọt này là ở trong xe, Trần Dương ngẩng đầu nhìn những người ngồi trong xe. Vì ngồi ở hàng ghế sau cùng nên cậu chỉ trong thấy mấy cái đầu và cánh tay, không phát hiện chuyện gì bất thường. Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó dời tầm mắt xuống đất, bỗng phát hiện dưới ghế ngồi của tài xế đang chảy máu màu đen. Tiếng nước “tí tách” phát ra từ chỗ ngồi của ông ta.

Trần Dương mím môi, lông mày cau chặt, cầm đồng tiền cổ trong tay căng cứng cả người. Một lúc lâu sau, Độ Sóc bỗng vươn tay nắm tay cậu, Trần Dương kinh ngạc nhìn qua, nghe hắn nói thầm: “Đừng sợ.”

Trần Dương ngây ngốc nhìn hắn, sau đó dời tầm mắt xuống bàn tay to đang nắm lấy tay cậu. Bàn tay kia rất trắng, ngón tay thon dài hữu lực, to hơn bàn tay cậu một vòng.

“Tôi không sợ.”

Độ Sóc nghe không rõ cúi đầu hỏi lại: “Hửm?”

“Tôi không sợ.” Cậu chỉ là lo lắng Độ Sóc sẽ nghĩ cậu phiền phức, mới ngày hôm sau đã có nhiều ma quỷ như vậy xuất hiện quanh cậu. Trần Dương lo Độ Sóc sẽ nghĩ cậu phiền phức, mỗi ngày bận việc ở Phong Đô, lúc lên dương gian còn phải giải quyết bọn yêu ma quỷ quái bên cạnh cậu. Mà đám quỷ này thường rất hung tàn, cắn chết thân thể và mệnh cách của cậu không chịu nhả.

Rõ ràng cậu chưa nói gì nhưng Độ Sóc lại như có thể đọc suy nghĩ của cậu qua ánh mắt, hắn vỗ vỗ lên tay cậu: “Đã biết.”

Xe bus chạy qua cầu, đến trạm xe ở ngã tư đường. Trần Dương vốn nghĩ ma quỷ trong xe sẽ không buông tay, nhưng làm cậu kinh ngạc là xe bus thật sự dừng ở trạm. Không đợi cậu hoàn hồn, Độ Sóc đã một tay cầm dù, tay kia nắm tay cậu đi xuống xe. Mưa đã giảm bớt, ngoài đường không có mấy người qua lại, cây cối bị gió mạnh thổi nằm rạp về một hướng.

Độ Sóc bung dù, vươn ta kéo Trần Dương vào lòng rồi bước đi trong màn mưa: “Đi thôi.”

Cậu quay đầu nhìn lại chiếc xe vẫn dừng ở trạm, chiếc xe bỗng trở nên méo mó hư hỏng nặng, khói trắng bốc lên, đầu xe sụp xuống, đuôi xe xẹt ra tia lửa. Tài xế bị thứ gì đó chém mất nửa đầu, hành khách trên xe đều bị cụt tay cụt chân, tất cả đều đang nhìn chằm chằm Trần Dương, ánh mắt đầy oán độc, không cam lòng và sợ hãi. Hai người đi về phía trước một đoạn, chiếc xe bỗng nổ máy chạy về phía trước, được hai ba mét thì dần dần biến mất.

Đây là xe bus vong hồn. Trần Dương nhớ lại, giữa tháng 8 có một chiếc xe bus bi rơi xuống vách núi lúc trời mưa. Trên xe có tổng cộng sáu người gồm tài xế và hành khách, tất cả đều tử vong.

Hai người sải bước đi về, trạm xe bus cách nhà Trần Dương không xa, vì vậy không lâu sau hai người đã về đến nhà. Vào nhà, cậu trông thấy phòng khách không bật đèn, phỏng chừng ông nội Vu vẫn còn say chưa tỉnh. Cậu quay đầu nhìn Độ Sóc, hắn cụp dù đặt vào cái thùng cạnh cửa, vai hắn bị mưa làm ướt, ống quần cậu cũng ướt không ít.

Lúc nãy Độ Sóc cầm dù nghiêng về phía cậu nên người cậu và cặp xách không bị ướt. Nhưng trời mưa quá lớn, nước đọng trên đường rất nhiều, khó tránh hỏi bắn lên làm ướt ống quần. Trần Dương nói: “Tôi đi chuẩn bị nước nóng, anh tắm trước đi.”

Cậu chạy lên lầu, vào phòng tắm trong phòng ngủ của cậu mở nước nóng, thử nhiệt độ vừa phải rồi mới gọi Độ Sóc đi tắm. Cậu do dự hỏi hắn: “Anh có quần áo thay không?”

Hai mắt hắn sâu xa nhìn cậu trả lời: “Không có.”

Trần Dương gãi đầu một cái, hơi chần chờ rồi nói: “Trước kia tôi có may cho ba một bộ đồ, ông vẫn chưa mặc lần nào. Hẳn là kích cỡ gần giống anh, tôi đi lấy cho anh.” Cậu nói xong quay người đi ra ngoài, đi được vài bước bỗng khựng lại nói: “Anh đi tắm trước đi.”

Trần Dương tìm được bộ đồ trong phòng ba mẹ cậu, tuy rằng cất giữ đã lâu nhưng cậu có thói quen, cứ một khoảng thời gian lại lấy quần áo ra giặt rồi phơi nắng. Cậu ngửi ngửi thử, quần áo sạch sẽ thơm mùi xà bông. Cậu yên tâm cầm bộ đồ, cộng thêm quần lót đàn ông mới tinh về phòng. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cậu gõ cửa nhỏ giọng nói: “Tôi mang quần áo đến, anh cầm đi.”

Không lâu sau, cửa phòng tắm hé ra một khoảng nhỏ, hơi nước nóng phả vào mặt cậu. Một bàn tay ướt nhẹp vươn ta: “Đâu?” Cậu cầm quần áo đưa cho hắn rồi quay ra ngồi trên giường cưới đỏ sẫm. Trên vách tường còn dán chữ hỷ, cái chăn thêu hình uyên ương nghịch nước đỏ chót, thoáng nhìn đã biết đây là phòng tân hôn.

uyên ương nghịch nước

Trần Dương quơ quơ chân, ho khan vài tiếng rồi lấy sách vở trong cặp ra chuẩn bị bài. Mới vừa chuẩn bị đến toán học thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Độ Sóc đầu tóc ướt đẫm, mặt không cảm xúc đi đến. Hắn đứng trước mặt cậu nói: “Lau tóc giúp tôi.”

“À.” Trần Dương nhận cái khăn, bỗng kịp phản ứng, tại sao cậu phải lau tóc cho hắn? Thái độ hắn rất tự nhiên, làm như chuyện này rất bình thường. Cậu càng nghĩ càng không hiểu ra sao nhưng vẫn giúp hắn lau tóc, phát hiện đầu tóc hắn lộn xộn rất buồn cười, dù vẫn mặt lạnh nhưng không còn khí thế bức người khiến người ta không dám đến gần như ngày thường.

Trần Dương hỏi: “Quần áo vừa người anh không?”

Hắn cau mày: “Hơi ngắn.” Tay áo chỉ đến cổ tay, ống quần thì chỉ đến mắt cá chân. Hắn cau chặt lông mày, hơi khó chịu nói: “Chật.”

Trần Dương hiểu rõ, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Sau này tôi may cho anh hai bộ. Ừm, lại mua mấy cái quần lót.”

Độ Sóc hiên ngang ngồi trước Trần Dương, thấy sách vở trên bàn cậu bèn hỏi: “Cậu đang học?”

“Ừm, lớp 11 lên 12 nhanh lắm, thoáng cái phải thi đại học rồi. Tôi muốn chuẩn bị từ sớm, sau đó ôn tập cho kỳ thi đại học. Hơn nữa trước kia ở trường tôi thường bị ma quỷ trêu chọc, không thể học tập đàng hoàng nên tôi có thói quen chuẩn bị bài ở nhà.”

Độ Sóc lật lật sách giáo khoa, ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn, nghe vậy hỏi: “Không học Đạo thuật sao?”

“Có học. Bình thường đi học bị quỷ quái trêu chọc tôi sẽ lén trốn học đi học Đạo thuật, về nhà lại ôn bài sau. May mà việc học không quá khó khăn, đến tối cũng cần học Đạo thuật. Nếu không chắc tôi đã sớm chết rồi.” Nhắc đến chuyện thường bị ma quỷ quấy nhiễu, giọng nói cậu không hề oán giận mà lại có phần tự giễu.

Độ Sóc nói thẳng: “Đạo thuật của cậu rất kém cỏi.”

Trần Dương xấu hổ cười cười: “Do tôi thiên phú kém, không thích hợp học Đạo thuật. Thỉnh thoảng tôi hiểu nhưng lại không thể thực hành.”

Hắn im lặng không đáp lời, thật ra thiên phú và mệnh cách của cậu đều rất đặc biệt. Trần Dương thích hợp tu tập Quỷ đạo, mà Vu Khôi chính là thiên sư tu tập Quỷ đạo, thế nhưng ông không truyền thụ Quỷ đạo cho cậu mà chỉ dạy một ít da lông. Không phải Vu Khôi không dạy Trần Dương cách tự bảo vệ bản thân, mà vì ông muốn bảo vệ cậu mới không dạy cậu.

Người có mệch cách kỳ âm vốn bị Phong Đô căm ghét, gặp là chém giết không cần hỏi chứ đừng nói nếu người này tu tập Quỷ đạo, chỉ sợ càng không thể sống đến khi thành niên. Nếu Trần Dương thật sự đã tu tập Quỷ đạo, lần đầu tiên gặp cậu, Độ Sóc tuyệt đối không thủ hạ lưu tình và tò mò như hiện tại.

Trần Dương lên tiếng: “Quần áo ướt của anh cứ để trong phòng tắm, lát tôi sẽ giặt cho anh.”

“Ừ.”

Ông Vu say rượu tỉnh lại, vặn eo bẻ cổ đi ra thì thấy phòng khách sáng đèn, nhìn qua thấy phòng Trần Dương cũng sáng bèn đoán là cậu đã về rồi. Thế là ông đi lên lầu, gõ cửa một cái rồi tự mở cửa: “Dương Dương, hay là tối nay nấu cơm bát bửu… Hai người đang làm cái gì vậy hả?!”



Trần Dương hơi sửng sốt, trong tay vẫn còn cầm cái khăn. Cậu không hiểu ra sao chớp chớp mắt, bọn họ có làm gì sao?!

Ông Vu tức giận đến xanh mặt, đi tới kéo Trần Dương ra sau lưng rồi trừng mắt nhìn Độ Sóc, lúc này tâm trạng ông giống như con trai ngây thơ đơn thuần nuôi trong khuê phòng bị đối thủ một mất một còn lão Vương hàng xóm trộm đi, ông vừa khó chịu vừa tức giận nói: “Không tuân thủ hứa hẹn!”

Trần Dương túm tay áo ông: “Ông sao vậy?”

Ông vô cùng đau đớn: “Sao con lại cho hắn vào phòng?”

Trần Dương lộ vẻ nghi hoặc: “Có sao đâu ạ. Con chỉ giúp ảnh lau tóc thôi mà.” Trong lòng cậu coi Độ Sóc là ân nhân, tuy rằng vì bái thiên địa mà cậu không được tự nhiên, có điều phần mang ơn lại nặng hơn nhiều.

Ông Vu phun nước bọt phì phì: “Quần áo cởi hết rồi!” Cách lăn giường còn xa sao?

Cậu nghe vậy cười nói: “Con quên mang dù, ảnh đến trường đón con. Lúc về bị mưa làm ướt quần áo nên con bảo ảnh đi tắm rồi lấy quần áo của ba thay đỡ.”

“Vậy sao tắm trong phòng con? Dưới lầu không có phòng tắm hả?”

“Cũng như nhau mà.”

Căn bản không giống nhau. Ông Vu tức giận nghĩ, nghi ngờ nhìn Độ Sóc. Người sau vẫn ung dung thản nhiên nhìn ông, còn kèm theo tia khinh thường, phảng phất như đang cười nhạo suy nghĩ đen tối của ông. Nghĩ lại, từ lúc ông mở cửa vào thì bầu không khí không có gì mập mờ, tất cả đều rất bình thường, chẳng lẽ đúng là ông nghĩ quá nhiều?

Ông Vu ôm ngực: “Sao cứ có cảm giác kỳ kỳ, tim đập mạnh dữ vậy nè?”

Trần Dương lên tiếng: “Do ông uống rượu nhiều quá chứ gì.” Cậu đẩy ông ra khỏi phòng, đưa xuống dưới lầu rồi nói: “Con nấu canh giải rượu, ông đừng nhân lúc con đi học mà lén uống rượu nữa, còn uống nữa con sẽ giận đó.”

“Ừ ừ, thỉnh thoảng ông mới uống mà, không phải uống thường xuyên.”

“Ông thừa dịp con không có ở nhà uống trộm, dì hàng xóm nói cho con biết hết rồi. Ông làm sai còn không nhận?” Trần Dương thật sự hơi tức giận. Ông Vu không dám lên tiếng cãi nữa, chỉ có thể nhận sai.

Độ Sóc nghe đoạn đối thoại của hai người, không tự giác nở nụ cười, chợt nhớ lại chiều nay đi đón Trần Dương gặp phải đám quỷ. Chỉ là ngày mưa đã có nhiều quỷ như vậy muốn giết cậu, nếu như hôm nay hắn không đến đó, Vu Khôi cũng không đến, chẳng phải cậu sẽ rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng sao? Cậu thường gặp phải loại chuyện như vậy sao? Chắc chắn là vậy rồi, nếu không phản ứng của cậu sẽ không bình tĩnh như vậy. Khi về đến nhà vẫn chú ý thấy quần áo hắn bị ướt một nửa, còn chuẩn bị nước cho hắn rồi bảo hắn đi tắm.

Thật sự ngoan ngoãn khiến người khác mềm lòng, nếu bị quỷ giết chết thì thật đáng tiếc.

Nếu như là Trần Dương, để cậu tu tập Quỷ đạo thì khi trưởng thành hẳn là sẽ rất ưu tú.

Trần Dương nấu canh giải rượu rồi ép ông Vu uống hết, sau đó cậu đi khắp nơi trong nhà tìm rượu mà ông giấu, cũng không cho ông uống rượu trong khoảng thời gian này. Cuối cùng cậu mới đi tắm rồi làm bữa tối. Sau khi ăn tối xong, Trần Dương ra phòng khách cầm sách Đạo thuật nghiêm túc xem, Độ Sóc và ông Vu ngồi ngoài sân, lúc này mưa đã tạnh.

Độ Sóc lên tiếng: “Ông không nói cho Trần Dương biết học Đạo thuật này chỉ lãng phí thời gian.”

Ông Vu hừ lạnh một tiếng: “Dương Dương có thiên phú rất cao, dù học Đạo thuật không thích hợp nhưng bùa chú đơn giản cũng có thể cứu nó lúc nguy cấp.”

“Vậy thì càng không nên lừa cậu ấy.”

“Là ai làm ông đây không dám dạy Quỷ đạo cho Dương Dương?” Ông Vu nói đầy ẩn ý.

Độ Sóc im lặng một lúc rồi mới nói: “Bây giờ ông có thể dạy cậu ấy.”

Ông Vu sửng sốt, trong lòng như đang có sóng to gió lớn, chỉ là gương mặt lạnh đi đầy cảnh giác: “Ngài thật sự không có ý tưởng gì với Dương Dương đó chứ?”

Hắn lạnh lùng liếc ông, ánh mắt như lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén: “Già mà không nên nết.”

Ông Vu kịp phản ứng, vội đứng lên cung kính nói: “Đương nhiên tôi không so sánh được với ngài, ngài đức cao vọng trọng, luôn làm gương cho người khác. Tôi nhất định noi gương ngài. Chắc chắn là ngài coi Dương Dương là con cháu mà đối xử tốt. Ha ha ha, tôi biết mà, người lớn tuổi thế nào cũng thích đứa cháu ngoan ngoãn này.” Ông thở dài rồi lại cảm thán: “Đôi khi Dương Dương ngoan ngoãn hiểu chuyện đến nỗi người ta không đành lòng bỏ mặc nó, mấy người lớn tuổi mười thôn tám dặm quanh đây đều thích Dương Dương. Nếu không phải vì bát tự kia, bây giờ chắc Dương Dương rất hoạt bát đáng yêu.”

Đúng là Độ Sóc xem Trần Dương như con cháu, chẳng qua khi nghe ông Vu nói vậy, hắn lại cảm thấy không vui. Hắn đổ thừa là do nhìn Vu Khôi không vừa mắt bèn khoát tay nói: “Từ giờ trở đi ông có thể dạy Quỷ đạo cho Trần Dương.” Dường như sực nhớ Vu Khôi sắp có đại nạn, hắn dừng một chút rồi nói: “Nếu Trần Dương học được cách điều khiển quỷ và giết quỷ mà tâm tính không đổi, ta sẽ dạy tiếp.”

Có thể được Phong Đô đại đế chỉ dạy là may mắn của Trần Dương. Ông Vu nghe vậy lập tức hành đại lễ, chân thành nói: “Nếu như Dương Dương có thể sống qua năm mười tám tuổi, tôi bảo Dương Dương bái ngài làm CHA NUÔI, thành kính cung phụng ngài.” Dương gian có tục bái Diêm Vương, Lục Phán, Thành Hoàng, Phong Đô đại đế làm cha nuôi, nếu hai bên đồng ý, ngày sau Trần Dương sẽ thành kính thờ phụng Độ Sóc như cha.

Lúc này ông Vu cố ý chuẩn bị trước, nếu quả thật Trần Dương có thể bái Phong Đô đại đế làm cha nuôi, vậy thì dù qua mười tám tuổi, giải trừ quan hệ hôn nhân  rồi vẫn có thể tiếp tục được đại đế phù hộ. Cái đùi to như vậy đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.

Độ Sóc trầm giọng: “Không cần.” Lần nữa cảm thấy không vui, lúc này hắn có thể khẳng định Vu Khôi không vừa mắt hắn.

Ông Vu hơi thất vọng, có điều ông nhanh chóng vui vẻ trở lại. Được Phong Đô đại đế dạy bảo, hơn nữa hai người từng có quan hệ hôn nhân, quỷ quái không dám quấy nhiễu, ít nhất có thể chắc chắn, sau này Trần Dương sẽ không xảy ra chuyện. Thế là ông vui vẻ về phòng khách, lấy quyển sách Đạo thuật trong tay Trần Dương rồi nói: “Dương Dương, từ hôm nay ông dạy con Đạo pháp của Quỷ đạo, con phải học thật chăm chỉ.”

Trần Dương không biết thuật pháp Quỷ đạo là gì, nhưng thấy ông Vu hiếm khi nghiêm túc như vậy liền gật đầu: “Dạ.”

Khoảng thời gian tiếp theo, ông Vu dạy cho Trần Dương tất cả những gì mình có thể, không thể. Ông còn ghi chép tất cả những gì ông tự lĩnh ngộ được vào một quyển sổ nhỏ, rất sợ cậu quên mất, còn cố ý phiền vị ở cổ mộ gửi quyển thuật pháp Quỷ đạo đầy đủ đến qua đường bưu điện. Ông sống không lâu, không còn ở dương gian bao nhiêu ngày, đương nhiên phải tranh thủ thời gian truyền đạt tất cả cho Trần Dương.

Cũng may dù ông không còn ở đây, với sự thông minh của Trần Dương, cậu vẫn có thể tự thông suốt. Nếu không được thì còn Độ Sóc mà.

Trần Dương biết ông Vu sắp có đại nạn, chỉ là không ngờ mới vừa vào đông đã đến. Chuyện xảy ra quá đột ngột, đêm đó trời chuyển lạnh, cậu đứng dậy lấy chăn bông xuống lầu đến phòng ông, vì lo lắng ông lén uống rượu, say rồi lại quên đắp chăn.

Trần Dương đắp kín chăn cho ông, mới ra đến cửa thì ông bỗng bật đèn, gọi cậu lại: “Dương Dương, đến đây nói chuyện với ông.”

Trần Dương kéo cái ghế dựa ở đầu giường ngồi xuống: “Dạ.”

“Học pháp thuật thế nào rồi? Gần đây còn bị quỷ quái quấy rầy không?”

Cậu lắc đầu, cao hứng nói: “Con nắm được kha khá rồi, hôm qua, có quỷ ở ngọn núi sau trường muốn giết con, bị con dùng Đạo thuật đưa đi luân hồi.”

“Con không giết nó à?”

“Không ạ. Con thấy trước giờ nó chưa hại ai, nếu dứt khoát giết nó thành tro bụi thì quá tàn nhẫn. Nếu như có thể siêu độ giúp nó luân hồi thì nên làm vậy.”

Ông Vu cười cười, Trần Dương không vì những chuyện đã trải qua trong quá khứ mà giận chó đánh mèo, căm hận ma quỷ khiến ông rất vui mừng. Chẳng qua lúc giết ma quỷ không thể nhân từ nương tay, ông khuyên dạy: “Quỷ cũng như người, có lương thiện, có đê hèn, có hung hãn. Đối với ác linh và lệ quỷ, tuyệt đối không thể nhẹ dạ, không thể tin lời chúng, càng không đáng tốt bụng với chúng, gặp chúng lập tức giết ngay!”

“Dạ.”

Ông Vu suy nghĩ một lúc, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc, hạ giọng khuyên răn: “Bình thường phải hiếu thuận… với Độ Sóc, giống như với ông nội và ba con vậy.”

“Hở?”

Ông Vu vỗ vỗ cánh tay Trần Dương, bày vẻ mặt “thần toán nhìn thấu tất cả”.

“Nghe lời ông không sai đâu.”

“… Dạ.”

“Về ngủ đi.” Ông Vu phất phất tay bảo cậu về phòng. Trần Dương đi vài bước bỗng dừng lại, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng, cậu quay đầu nhìn ông.

Ông Vu nằm trên giường nhìn theo cậu, ánh mắt vô cùng bình thản, như là gần đi dự một bữa tiệc lớn, có hồi hộp nhưng rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh, vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, cất bước đi trước, không hề sợ hãi mà lùi bước.

Trần Dương: “Chúc ngủ ngon, ông nội Vu.”

“Chúc ngủ ngon.”

Đây là lần cuối cùng Trần Dương nghe ông chúc ngủ ngon. Bởi vì ngày hôm sau, khi Trần Dương vào phòng ông, ông cụ đã nằm trên giường, mặc vào bộ quần áo đẹp nhất, hai mắt nhắm chặt, khóe miệng mỉm cười, ra đi rất thanh thản.

Trần Dương bụm mặt, quỳ gối trước giường khóc không thành tiếng. Độ Sóc đứng ở cửa nhìn một lát, cuối cùng mềm lòng, yên lặng thở dài đi đến, cẩn thận ôm cậu vào lòng: “Đừng đau lòng, có anh ở đây.”

______________

Thương ông quá, lo lắng cho Trần Dương như vậy, tìm kiếm đùi to nhận cha nuôi, lo ông chết rồi k ai bảo vệ cậu, không phải ruột thịt gì làm t cảm động quá, có lẽ gặp được ông cũng là phúc của cậu. T_T
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện