Lạc Tinh Vũ nghe Giang Thần Huy nói xong, mày hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra một chút thần sắc phức tạp. Người bên kia điện thoại không nhìn thấy được, còn tiếp tục nói: “Người nhà của một đàn anh làm việc trong bệnh viện, lúc nghỉ hè đã gặp Nguyên Dục ở đó, nói khi nó phân hóa thật sự đã xảy ra vấn đề càng chứng thực cho suy đoán của mọi người……”

“Nguyên Dục không phải là Alpha.” Lạc Tinh Vũ dùng giọng điệu đầy nghiêm túc ngắt lời hắn. Cậu có chút tức giận, sao lại có người tùy tiện bàn luận ở sau lưng người khác, còn gắn lên người hắn một cái mác “xấu xa” như vậy.

Giang Thần Huy nghe ra giọng điệu của Lạc Tinh Vũ không thích hợp, có chút ngẩn người, hỏi: “Sao mày biết? Mày là Beta, cho dù nó có ở cạnh mày phóng thích tin tức tố, mày cũng không ngửi thấy được.”

“Cậu ấy cũng là Beta.” Lạc Tinh Vũ nói, “Bọn tao vừa mới cùng nhau về ký túc xá, cậu ấy còn ở cùng tầng với tao này.”

“Nó là Beta?” Giang Thần Huy nghe xong lại càng không tin, Nguyên Dục là người được cả một khối chú ý, kể cả khi phân tích thật sự có nhầm lẫn đi chăng nữa thì cũng không có khả năng kém đến vậy, “Tòa nhà Beta cũng không phải chỉ có mỗi Beta, mày không biết ư? Có một vài Alpha hoặc Omega cũng sẽ ở tại ký túc xá của Beta, chỉ cần không ở trong tòa nhà giải phóng tin tức tố thì bọn họ vẫn có thể ở đấy.”

Lông mày Lạc Tinh Vũ hung hăng nhướn lên, cậu hận không thể ngay lập tức ngắt điện thoại, lại một lần nữa xóa bạn tốt Giang Thần Huy: “Tao ở tòa nhà Beta lâu như vậy còn chưa có gặp người nào không phải Beta mà lại sống trong ký túc xá của Beta đâu. Các người đã ở sau lưng khua môi múa mép thì thôi đi, còn tùy tiện cho gắn lên người cậu ấy cái mác khó nghe như vậy, cho dù cậu ấy thật sự giống như lời các người nói thì cũng là do bị các người ép, các người mới là những kẻ xấu xa nhất đấy!”

Lạc Tinh Vũ vô cùng tức giận, nếu không phải chân cậu còn đang bị thương thì cậu nhất định sẽ tìm ra từng kẻ tung tin bịa đặt một, hung hăng đánh bọn chúng một trận nhớ đời. Dù sao cậu cũng là Beta, hoàn toàn không sợ bọn chúng dùng tin tức tố áp chế mình. Cậu có thể thoải mái mà dùng nắm đấm đánh sấp mặt cái đám Alpha tự cho bản thân là đúng này.

Giang Thần Huy cũng nghe ra Lạc Tinh Vũ tức giận, lập tức dịu giọng dỗ dành: “Ôi, đừng tức giận mà, tao chỉ nhắc một câu, cũng đâu có ý khác. còn không phải là tao lo mày bị nó bắt nạt sao, nó là gì đều không quan trọng, chỉ cần không bắt nạt mày là được.”

Lạc Tinh Vũ khẽ hừ một tiếng, cậu không muốn nghi ngờ Nguyên Dục là Alpha chút nào: “Mày đã nhìn thấy bộ dáng của cậu ấy chưa? Sau khi thấy nhất định sẽ tin cậu ấy không phải là Alpha.”

Cậu ngửa đầu nhìn trần nhà, trong đầu hiện ra cảnh tượng đầu tiên khi gặp Nguyên Dục. Mặc dù cậu không ngửi được mùi tin tức tố, nhưng cũng đã tiếp xúc với rất nhiều Alpha nhưng không có ai giống như Nguyên Dục, “Cậu ấy rất xinh đẹp, không có Alpha nào có thể xinh đẹp đến vậy đâu.”

Giang Thần Huy cảm thấy lời nói của Lạc Tinh Vũ hoàn toàn không có sức thuyết phục, xét theo gen thì nhóm Beta mới là người có tướng mạo bình thường nhất. Lạc Tinh Vũ lớn lên có thể xuất sắc như vậy chính là một kỳ tích. Hắn không nghĩ trên đời này sẽ lại có thêm một cái kỳ tích khác xuất hiện, nhưng hắn biết Lạc Tinh Vũ rất bướng bỉnh, cũng không muốn chọc giận cậu thêm nữa, vì thế rất nhanh liền đổi chủ đề khác: “Không sao đâu, bây giờ tao gửi tư liệu cho mày, mày cũng có thể xem qua một chút. Chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tao, Giang Thần Huy lúc nào cũng vì ngài cống hiến sức lực.”

Lạc Tinh Vũ “Ồ” một tiếng, khinh thường bĩu môi, cậu mới không thèm hỏi Giang Thần Huy đâu, muốn hỏi cũng sẽ chỉ đi hỏi Nguyên Dục.

Cúp điện thoại, Giang Thần Huy ngay lập tức đã gửi tư liệu ôn tập đến. Lạc Tinh Vũ không trả lời hắn nữa, tải tư liệu ôn tập về máy tính sau đó ôm máy tính chuẩn bị đi tìm Nguyên Dục. Cậu vui vui vẻ vẻ ra tới cửa, suy nghĩ trong chốc lát lại chạy vào cầm thêm hai hộp mì trong tủ chứa đồ.

Nguyên Dục đóng cửa ký túc xá lại, chung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh, hắn vậy mà còn có chút không quen. Nguyên Dục đến chỗ giá sách tìm mấy quyển sách lớp 10 đặt lên bàn, chuẩn bị ôn tập một lúc, đột nhiên nhớ đến buổi chiều có nhận được tin nhắn WeChat của mẹ hắn gửi đến, liền gọi điện lại.

Đầu bên kia vừa reo lên vài tiếng chuông, mẹ Nguyên đã nhận điện thoại: “Tiểu Dục, tan học rồi hả con?”

Nguyên Dục: “Dạ, đang ở ký túc xá.”

Giọng nói mẹ Nguyên rất dịu dàng: “Hôm nay đi học, cảm giác thế nào?”

Nguyên Dục nói: “Khá tốt ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Nguyên nói, “Cô Lưu của các con nói, bạn cùng bàn của con là người hòa đồng nhất lớp đấy, ở chung với người ta thế nào?”

Trong đầu Nguyên Dục hiện lên gương mặt kia của Lạc Tinh Vũ, nói: “Khá tốt ạ.”

Hắn dừng một chút, lại bồi thêm một câu, “Chỉ là có chút ồn.”

“Chứ không phải là con quá ít nói à? Con đấy, đừng có ít nói quá, phải hòa đồng hơn với các bạn biết chưa.” Mẹ Nguyên cười nói, có chút muốn nói lại thôi mà hỏi, “Có quen Omega nào không?”

Nguyên Dục rũ mắt xuống, hơn nửa ngày mới thấp thấp mà “Dạ” một tiếng.

Mẹ Nguyên vui vẻ nói: “Lại làm quen thêm vài người, hòa đồng một chút, lớp các con có rất nhiều Omega xinh đẹp đó.”

Nguyên Dục không nói chuyện, hắn hiểu ý tứ của mẹ mình, nhưng hắn mới chỉ quen một Omega là Trương Viên Viên thôi. Mẹ Nguyên nói Omega xinh đẹp hắn cũng không chú ý lắm, thế nhưng Beta xinh đẹp thì quả thật là có một người —— gương mặt Lạc Tinh Vũ lại hiện lên trong đầu hắn.

Nguyên Dục xua đuổi hình ảnh trong đầu, hắn cảm thấy chắc chắn là do Lạc Tinh Vũ ở bên cạnh nói quá nhiều, cho nên hắn mới bị tẩy não thế này.

Mẹ Nguyên biết con trai còn phải ôn tập, dặn dò thêm mấy câu, cũng không quấy rầy hắn nữa.

Cúp điện thoại, chung quanh lại trở nên yên tĩnh. Ký túc xá của Nguyên Dục là một phòng ở trong cùng, ngày thường cũng không có ai lảng vảng ở trước cửa, thậm chí còn yên tĩnh hơn so với khi ở nhà nhưng hắn đã sớm quen với bầu không khí một người này. Nguyên Dục ổn định lại tinh thần, vô cùng nghiêm túc mà ngồi ôn tập.

Còn chưa làm xong một câu hỏi thì có một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa: “Nguyên Dục, cậu có ở phòng không?”

Nguyên Dục: “……”

Hắn không ở.

Lạc Tinh Vũ một tay chống nạng, một tay còn lại cầm máy tính với mì hộp, cậu không có cách nào gõ cửa, chỉ đành đứng ngoài gọi lớn: “Nguyên Dục? Là tôi, Lạc Tinh Vũ!”

Bên trong vẫn không có người đáp lại, Lạc Tinh Vũ có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Nguyên Dục thật sự không ở phòng? Nhưng hắn rõ ràng rất vội vàng trở về ôn tập mà, hay là đói bụng nên đi ăn cơm rồi?

Cậu đang chuẩn bị gọi tiếp, cửa phòng ký túc xá ở cách vách liền mở ra, một người nhô đầu ra, thấy Lạc Tinh Vũ liền kinh ngạc hô lên: “Tinh Vũ? Chân cậu làm sao vậy?!”

Nhân duyên của Lạc Tinh Vũ vẫn luôn rất tốt, hầu hết học sinh ở tầng này đều quen biết cậu. Thật ra Lạc Tinh Vũ cũng không nhớ người này là ai nhưng vẫn thành thật mà trả lời: “Tối hôm qua trèo tường, không cẩn thận bị ngã.”

Người nọ “Ồ” một tiếng, cũng không hỏi Lạc Tinh Vũ vì sao lại trèo tường, chỉ nói: “Về sau cẩn thận một chút, cậu đến đây tìm người à?”

“Ừ.” Lạc Tinh Vũ gật đầu, mắt nhìn cửa ký túc xá của Nguyên Dục, lại nhìn về phía cậu học sinh kia, “Vừa nãy cậu có nghe thấy có tiếng người đi ra ngoài không? Tôi gọi hai câu, nhưng bên trong không có ai đáp lại.”

“Không có đâu, không nghe thấy tiếng vang.” Người nọ nói, “Hay là đi vệ sinh nên không nghe thấy tiếng cậu gọi.”

Lạc Tinh Vũ khẽ quơ tay: “Tôi hết tay gõ cửa rồi, chỉ có thể gọi thôi.”

“Tôi gõ hộ cậu.” Người nọ đi ra, Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn lui qua bên cạnh, cậu ta dùng lực gõ vài cái lên cửa, âm lượng cũng đề cao, “Có người không?”

Đang chuẩn bị gõ tiếp, cửa lạch cạch một tiếng mở ra, Nguyên Dục mặt không biểu tình đứng ở cửa nhìn người đứng trước mắt.

Cậu ta nhìn thấy mặt của Nguyên Dục, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn về phía Lạc Tinh Vũ: “Cậu xem, tôi đã nói là không nghe thấy mà.”

Lạc Tinh Vũ thấy Nguyên Dục, trong mắt nhất thời sáng lấp lánh, cậu cảm ơn người nọ, sau đó nói với Nguyên Dục: “Tôi đến đưa tư liệu ôn tập cho cậu.”

Nguyên Dục quét mắt liếc cậu một cái, lại nhìn nhìn máy tính cùng hai hộp mì trong tay cậu, còn chưa kịp mở miệng, đã bị người ở phòng cách vách cướp lời: “Tư liệu ôn tập? Có thể gửi cho tôi một phần không?”

“Có thể.” Lạc Tinh Vũ nghiêng đầu, “Cậu thêm WeChat tôi đi, chính là pinyin cả họ tên tôi ấy, rồi tôi gửi qua cho.”

Lạc Tinh Vũ nhìn cậu ta trở về ký túc xá của mình, lại quay sang Nguyên Dục vẻ mặt đầy chờ mong. Nguyên Dục đương nhiên biết trong mắt cậu có ý tứ gì, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa một chút: “Vậy cậu cũng gửi cho tôi một phần đi.”

Lạc Tinh Vũ nói: “Tôi tải về máy tính rồi, đặc biệt mang qua đây cho cậu xem đấy.”

Nguyên Dục: “……” Cậu muốn vào phòng của tôi thì có.

Hắn không hiểu Lạc Tinh Vũ vì sao lại nhiệt tình như thế, trong lòng khẽ thở dài, mặt không đổi sắc mà lùi lại hai bước, nhường đường cho cậu.

Lạc Tinh Vũ không chút khách khí mà đi vào trong, nhìn chung quanh một vòng lại cẩn thận đánh giá một phen, ký túc xá của Nguyên Dục không có nhiều đồ lắm nên nhìn có vẻ rộng hơn các phòng khác nhiều, đồ đạc trong ký túc xá cũng đều rất mới. Cậu đặt máy tính lên bàn học còn Nguyên Dục thì tìm một chiếc ghế cho cậu ngồi.

Máy tính của Lạc Tinh Vũ không có nhiều dữ liệu lắm, cậu không thích chơi trò chơi, ngày thường cũng chỉ xem video các loại nên trực tiếp lưu mấy mục tài liệu ôn tập vào máy tính luôn.

Nguyên Dục nhấn mở một mục trong số đó ra, biểu tình nghiêm túc hẳn lên, mặc dù trong một năm tạm nghỉ học này hắn vẫn không ngừng ôn luyện, nhưng so với việc đến trường học thì vẫn kém hơn nhiều, hiện tại có được tư liệu khiến việc ôn tập cũng trở nên dễ dàng không ít.

Dù sao Lạc Tinh Vũ đọc cũng không hiểu, liền quay sang nhìn Nguyên Dục: “Những thứ này có ích không?”

Nguyên Dục: “Ừ.”

Lạc Tinh Vũ chống đầu, tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Nguyên Dục. Nguyên Dục thật là tốt, rõ ràng là một người tốt như vậy, thế mà còn có người nói xấu ở sau lưng hắn, Giang Thần Huy còn nói Nguyên Dục sẽ bắt nạt cậu, rõ ràng là mấy người đó thông đồng với nhau đi bắt nạt Nguyên Dục thì có.

Cậu thậm chí còn cảm thấy may mắn vì Nguyên Dục tạm nghỉ học một năm. Về sau chỉ cần có Lạc Tinh Vũ cậu ở đây, cậu tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt Nguyên Dục.

Nguyên Dục nghiêm túc xem tư liệu ôn tập. Lạc Tinh Vũ cũng không nói nhảm, chỉ ngoan ngoãn ngồi kế bên hắn. Có đôi lúc cậu sẽ tò mò, liếc nhìn màn hình máy tính vài lần rồi thôi, cậu cảm thấy vẫn là Nguyên Dục đẹp hơn nhiều.

Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Tinh Vũ cảm thấy có chút đói bụng, chuẩn bị đi nấu mì.

Cậu không muốn làm phiền Nguyên Dục, cho nên cứ thế im lặng mà chống nạng đứng dậy.

Tuy hôm nay đã ôm được eo Nguyên Dục, còn cảm thấy vô cùng rắn chắc, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận Nguyên Dục vẫn rất gầy. Đã gầy như vậy rồi, buổi tối sao có thể không ăn gì được, cậu tự mình chủ trương, ôm cả hai hộp mì vào trong ngực, chống nạng nhảy ra cửa.

Thời điểm Lạc Tinh Vũ đứng dậy, Nguyên Dục đã chú ý tới cậu, hắn nhìn Lạc Tinh Vũ cầm hai hộp mì đợi cậu gọi tên mình, kết quả Lạc Tinh Vũ một câu cũng không nói, tự mình đi ra cửa.

Hắn nhìn chiếc chân trái của Lạc Tinh Vũ, cảm thấy Lạc Tinh Vũ sẽ không thể cùng lúc ôm được hai hộp mì trở về, trừ khi cậu có dị năng khiến đồ vật bay được.

Hắn chờ đến khi Lạc Tinh Vũ mở cửa, cái nạng cũng đã chọc ra bên ngoài, mới mở miệng nói: “Lạc Tinh Vũ.”

Trái tim Lạc Tinh Vũ đột nhiên run lên, đây hình như là lần đầu tiên Nguyên Dục gọi tên cậu, nhưng mà nghe hay quá đi mất, cậu chỉ hận không thể quay trở lại vài giây trước nghe hắn gọi nhiều thêm mấy lần. Lạc Tinh Vũ quay đầu lại, hưng phấn mà nhìn hắn: “Sao vậy?”

Nguyên Dục vẫn là một bộ dáng mặt không biểu tình, nhưng trong mắt lại hiện ra vài tia cảm xúc không rõ ý vị, hỏi: “Một mình cậu có thể cầm được nhiều như vậy à?”

Lạc Tinh Vũ sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề, bây giờ cậu ôm cả hai hộp mì đến, chờ đến lúc úp chín thì phải cầm thế nào? Không cần nạng chống cứ vậy nhảy lò cò về? Thế thì có bị rớt ra ngoài không nhỉ?

Nguyên Dục nhìn biểu tình từ mờ mịt đến phức tạp của Lạc Tinh Vũ, buồn bực rũ mắt xuống, cuối cùng bất đắc dĩ mà chủ động đứng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện