Nguyên Dục nhìn Lạc Tinh Vũ đang cúi đầu nhìn điện thoại trong tay. Ánh sáng đèn pin phản chiếu dáng vẻ của cậu, tóc đã khô hết, có vẻ tơi hơn hẳn ngày thường, mặt cũng càng nhỏ hơn.

Gương mặt này của Lạc Tinh Vũ hoàn toàn không hề thua kém Nguyên Dục, chỉ là phương thức đẹp của hai người khác nhau mà thôi. Ngũ quan của Nguyên Dục tinh xảo, đẹp đến mức tạo ra khoảng cách, còn khuôn mặt Lạc Tinh Vũ thì rất nhu hòa, khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ thân thiết, gần gũi.

Nguyên Dục có chút thất thần, ngậm điếu thuốc rít một hơi, không quay đầu chậm rãi nhả khói ra, nương theo hơi thở cuốn đến gương mặt của Lạc Tinh Vũ.

Lạc Tinh Vũ ở gần, bị hít phải một lượng lớn khói thuốc, thân mình nháy mắt mềm nhũn, tựa vào người Nguyên Dục.

Tay Nguyên Dục xuyên qua kẽ hở giữa vách tường với lưng Lạc Tinh Vũ, siết lấy eo cậu. Lạc Tinh Vũ xoay người lại, giơ tay vòng qua cổ Nguyên Dục, lại một lần bám vào người hắn.

Lần này, Nguyên Dục cảm nhận được trọng lượng cơ thể của Lạc Tinh Vũ một cách rất rõ ràng. Hắn phát hiện vóc dáng người này rất cao lớn, nhưng thực tế lại vô cùng mảnh khảnh, đến cả eo cũng cực kỳ nhỏ.

Hắn quay đầu đi, trong miệng ngậm điếu thuốc: "Đứng lên, nóng."

"Cả người tôi đều mềm nhũn rồi!" Đầu Lạc Tinh Vũ không biết là vô tình hay cố ý cọ cọ vào vai Nguyên Dục, "Tác dụng thuốc khói này của cậu cũng lớn ghê. Tôi mới ngửi mà đã như vậy rồi, cậu trực tiếp hút sao còn ngất xỉu vậy?"

"Bởi vì tôi có bệnh." Nguyên Dục nói xong, mới cảm thấy lời này còn có ý nghĩa khác nữa. Vậy mà Lạc Tinh Vũ nghe xong lại trở nên thành thật ngay tắp lự, hắn nhân cơ hội đẩy cậu một chút, nhìn băng ghế dài bên cạnh cái cây trước mặt, nói, "Qua bên kia ngồi."

Lạc Tinh Vũ nghe lời ngồi xuống, dựng chiếc nạng dựa vào bên cạnh. Mặc dù ánh sáng không rọi thẳng vào người, nhưng nhìn đường nét thì có vẻ như đang cúi đầu. Nguyên Dục đứng đối diện cậu, lưng dựa vào tường, trong miệng phì phèo điếu thuốc, để mặc nó cháy từ từ.

Lạc Tinh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nguyên Dục: "Rốt cuộc cậu mắc bệnh gì vậy?"

Nguyên Dục trầm mặc một hồi, cầm điếu thuốc dí vào tường, sau đó thì cầm trong tay.

Hắn nhớ bản thân ở trong mắt Lạc Tinh Vũ vẫn là Omega, vì thế bèn dứt khoát bỏ qua kỳ mẫn cảm, giải thích nói: "Một loại bệnh hiếm gặp, tôi không thể khống chế được tin tức tố của mình, chỉ có thể dùng thuốc để kiểm soát nó. Nếu nồng độ tin tức tố bên người vượt quá khả năng chịu đựng, thì có thể...... kích phát kỳ phát tình của tôi."

Lạc Tinh Vũ đột nhiên mở to hai mắt, cậu biết kỳ phát tình, nếu phóng thích tin tức tố vào thời điểm này sẽ thu hút Alpha tiếp cận một cách vô thức, thậm chí còn bị cưỡng chế đánh dấu nữa.

Vì để giảm thiểu loại tình huống này mà năm nào thuốc ức chế cũng được đổi mới.

Lạc Tinh Vũ: "Vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?"

"Ừ." Nguyên Dục rũ mắt nói, "Rất nguy hiểm."

Đối với người khác mà nói.

Điều Lạc Tinh Vũ hiểu hiển nhiên không giống với Nguyên Dục.

Người cậu nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy cổ tay Nguyên Dục: "Cậu đừng sợ, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cậu đâu."

Nguyên Dục: "......" Hắn không sợ gì cả, cũng không cảm thấy sẽ có người bắt nạt nổi mình.

Hắn đẩy lòng bàn tay ẩm ướt của Lạc Tinh Vũ ra rồi nói: "Không phải cậu nói muốn đi xem người khác trượt ván à?

"Tôi không xem nữa." Lạc Tinh Vũ lắc đầu nói, "Tôi ở đây với cậu."

"......" Đi xem đi, hắn không cần người ở cùng.

"Bao giờ cậu về?" Lạc Tinh Vũ hỏi hắn.

Nguyên Dục: "...... Đợi lát nữa."

Dứt lời, hắn lại lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, móc một điếu thuốc nhét vào miệng.

Gần tháng chín, nhiệt độ không khí đã không còn quá cao, ban đêm thậm chí còn có chút lạnh.

Gió thổi hết trận này tới trận khác, Lạc Tinh Vũ ôm hai tay, xoay người tựa lưng vào thành ghế rồi gối đầu lên cánh tay. Từ nơi này cậu vẫn có thể nhìn thấy một góc nhỏ nơi quảng trường Thái Dương rực rỡ ánh đèn, nhưng hầu như chẳng nghe thấy được bất cứ âm thanh gì.

Mọi thứ thật yên bình và vô cùng tốt đẹp.

"Đi thôi." Phía sau truyền đến giọng nói Nguyên Dục.

Lạc Tinh Vũ mở to mắt, dần dần tỉnh táo lại, nghiêng đầu có chút mê mang mà nhìn về phía Nguyên Dục.

Nguyên Dục hút xong điếu thuốc thứ hai, đối diện với cậu, dừng một chút lại hỏi, "Cậu đi không?"

"Ừ." Lạc Tinh Vũ giơ tay xoa xoa mắt, nhưng vẫn có chút mờ mịt, giọng nói cũng mềm nhũn như bông, "Vừa nãy hình như tôi ngủ quên mất."

Nguyên Dục tiến lên một bước: "Đứng lên đi."

Lạc Tinh Vũ sửng sốt, lúc này mới cảm giác được hai chân của mình như thể không tồn tại, cậu sốt sắng nhìn xuống dưới chân.

Thật may, chân vẫn còn.

"Không đứng lên nổi." Vẻ mặt Lạc Tinh Vũ như đưa đám nhìn Nguyên Dục, "Một chút sức cũng không có."

"......"

Đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Dục hút thuốc ở trước mặt người khác. Mặc dù trước kia đã nghe bác sĩ giới thiệu tác dụng của loại khói này, nhưng không ngờ uy lực của nó lại lớn đến vậy.

Giữa hai lựa chọn trở về ký túc xá với Lạc Tinh Vũ và ngồi ở đây với cậu, Nguyên Dục cuối cùng vẫn chọn vế trước.

Suy cho cùng thì chết sớm siêu sinh sớm, nhanh chóng trở về so với việc ngồi đây giương mắt nhìn nhau, nói không chừng còn phải nghe cậu huyên thuyên lải nhải không ngừng nữa.

Hắn hơi khom lưng, vươn tay với Lạc Tinh Vũ: "Đưa tay cho tôi."

Lạc Tinh Vũ đưa tay phải cho hắn, Nguyên Dục nắm lấy, một tay vòng qua gáy, một tay còn lại ôm lấy cậu, đỡ cậu đứng dậy.

Một cơn tê mỏi nháy mắt truyền lên từ lòng bàn chân của Lạc Tinh Vũ, khiến cả gương mặt cậu đều nhăn cả lại, miệng vô thức rên rỉ hai tiếng, hai tay bám vào Nguyên Dục, gắt gao mà ôm lấy cổ hắn.

Nguyên Dục nhịn xuống xúc động muốn vứt bỏ người này ngay tại chỗ, vươn cánh tay dài cầm chiếc nạng trên ghế lên đưa cho cậu.

"Cầm lấy." Hắn dùng chiếc nạng chọc vào tay trái của Lạc Tinh Vũ, "Có đi được không?"

"Không được, không được, không được..." Lạc Tinh Vũ lắc đầu nguầy nguậy, ôm càng chặt, "Để tôi từ từ."

Nguyên Dục: "......"

Nếu không phải Lạc Tinh Vũ khóc lóc nức nở thì hắn còn nghi ngờ cậu đang mượn cơ hội sàm sỡ mình đấy.

Lạc Tinh Vũ thực sự rất khó chịu, dưới chân mềm nhũn vô lực, mà lại chỉ có một chân là có thể dẫm lên mặt đất nữa chứ. Cậu cảm thấy bản thân giống như bệnh nhân bị tê liệt, ngoại trừ đứng một cách cứng đờ thì chẳng làm nổi việc gì khác.

Thật vất vả mới chờ được cơn tê mỏi này đi hết, chỉ có điều dưới chân thì vẫn mềm nhũn, hư không. Cậu buông Nguyên Dục ra, xách chiếc nạng lên: "Đi thôi...... Đi chậm một chút."

Nguyên Dục cùng Lạc Tinh Vũ nhanh chóng tiến về phía trước, đoạn đường ngắn ngủi mấy trăm mét, mà cứ như thể vạn dặm trường chinh ấy.

Cũng may tác dụng tê mỏi không kéo dài quá lâu, đi được một nửa đường thì tri giác của Lạc Tinh Vũ đã hoàn toàn khôi phục. Cơn buồn ngủ cũng tan biến không còn chút tăm hơi, âm thanh phát ra khi chiếc nạng chọc xuống mặt đất càng trở nên linh hoạt hơn.

Trên đường không có một bóng người, đi qua ký túc xá của nhân viên công tác, Nguyên Dục mới phát hiện ngoại trừ đèn đường thì hầu hết các phòng trong ký túc xá học sinh đều đã tối đèn, giữa đêm đen chỉ còn một vài đốm sáng mờ mờ ảo ảo.

Hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề, bèn nhìn về phía Lạc Tinh Vũ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Lạc Tinh Vũ vẫn còn đang cà nhắc gõ nạng, nghe thấy thế thì cúi đầu, nhấn sáng màn hình điện thoại nhìn một cái: "11h30, ôi chao, đã muộn vậy rồi cơ à......"

"...... Thời gian giới nghiêm là 11 giờ." Nguyên Dục nhắc nhở cậu.

May là bên cạnh phòng ký túc xá của hắn có rất nhiều ống nước, trèo lên trèo xuống rất dễ dàng, vì thế mà có quá giờ giới nghiêm cũng chẳng có vấn đề gì sất, nhưng Lạc Tinh Vũ thì lại không giống vậy.

Hắn nhìn xuống chân trái của Lạc Tinh Vũ.

Cho dù đối phương đã trèo tường quen chân đi chăng nữa, hắn cũng không cảm thấy thọt một chân mà vẫn có thể trèo lên được tầng ba.

"Tôi biết mà." Lạc Tinh Vũ ngây thơ nhìn hắn, "Không phải cậu cũng muốn về ký túc xá à?"

Nguyên Dục có chút không đành lòng nhìn cậu nói: "Tôi không đi cửa lớn."

"Vậy cậu trở về thế nào?"

"Trèo tường."

Lạc Tinh Vũ rơi vào trong một nỗi khiếp sợ cùng hoang mang tột độ.

Khiếp sợ là vì Nguyên Dục thế mà lại muốn trèo tường lên tầng ba, hoang mang vì không biết bản thân sẽ về bằng cách nào......

Cậu rất nhanh đã chấp nhận được sự thật Nguyên Dục sẽ trèo tường, cho nên trên mặt chỉ còn lại vô tận mờ mịt cùng hoang mang.

Lạc Tinh Vũ nói: "Vậy tôi làm thế nào bây giờ?"

"......" Sao hắn biết được.

Nguyên Dục cảm thấy từ khi gặp phải Lạc Tinh Vũ thì chẳng có lấy một chuyện tốt nào cả.

Đã vậy tên nhóc này còn có thể ngẫu nhiên mà gặp được hắn trong mọi loại trường hợp nữa chứ.

Trong đầu vừa mới nảy ra ý tưởng bỏ mặc Lạc Tinh Vũ, một mình trèo ống nước trở về, thì Lạc Tinh Vũ đã giống như đoán trước được mà nhảy lên, gắt gao ôm lấy hắn: "Lần này cậu không thể bỏ mặc tôi nữa!"

Nguyên Dục: "......"

"Dì quản lý ký túc đã quen mặt tôi rồi, giờ này mà còn thấy tôi lắc lư ở bên ngoài, chắc chắn sẽ mắng tôi té tát luôn!"

"......"

"Nguyên Dục ơi ——"

"......"

"Ngày mai đã là khai giảng chính thức rồi, mấy đứa không đi ngủ, hơn nửa đêm còn ở bên ngoài làm gì?" Trong ký túc xá, dì quản lý ký túc dùng giọng điệu nghiêm túc chất vấn.

Bà vốn dĩ đã đi ngủ rồi, ai ngờ lại bị người gõ cửa đánh thức, cuối cùng thì vẫn phải bò xuống khỏi giường mà đi mở cửa trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Trong lòng phừng phừng lửa giận, vừa thấy được một gương mặt quen thuộc thì càng tức giận hơn nưa.

Nguyên Dục há miệng thở dốc, sau đó lại lặng lẽ mà ngậm vào, hắn không biết có thể dùng lý do gì để giải thích nữa.

Dì quản lý ký túc nhìn về phía Lạc Tinh Vũ, giọng điệu càng không tốt: "Mới được có mấy ngày, lại là cậu! Chân đã như vậy rồi còn chạy ra bên ngoài làm cái gì? Ham chơi thế cơ à?"

"Con sai rồi dì ơi, lần sau không dám nữa đâu ạ." Lạc Tinh Vũ thành thành thật thật nói xin lỗi.

Nguyên Dục liếc nhìn Lạc Tinh Vũ một cái, cậu cúi đầu, từ trong ra ngoài tản ra hơi thở "Tui siêu đáng thương". Một chiêu này được Lạc Tinh Vũ sử dụng thuần thục như cá gặp nước, đã vậy lại còn bách phát bách trúng.

Thái độ của dì quản lý ký túc xá nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, sau khi nhìn cậu một lúc lâu thì thở dài: "Còn muốn có lần sau? Nếu còn có lần sau tôi sẽ đi gặp chủ nhiệm lớp các cậu."

Lạc Tinh Vũ: "Chắc chắn không có lần sau đâu ạ."

"Được rồi, nhanh về phòng mình ngủ đi." Dì quản lý ký túc xá phất phất tay với hai người, đi được vài bước lại quay đầu lại nói, "Mỗi người viết bản kiểm điểm một nghìn chữ, ngày mai đến đây nộp."

Ký túc xá lặng ngắt như tờ, Lạc Tinh Vũ cũng không nói gì, hai người cứ thế yên lặng mà đi lên tầng. Lạc Tinh Vũ đi theo Nguyên Dục về ký túc xá của hắn, Nguyên Dục cũng không ngăn cản.

"Tôi giúp cậu viết bản kiểm điểm nhé." Lạc Tinh Vũ đột nhiên nói.

Nguyên Dục dừng bước một chút, hờ hững liếc nhìn cậu: "Không cần đâu."

Lạc Tinh Vũ rầu rĩ nói: "Dù sao cũng là tại tôi, nếu tôi trở về trước giờ giới nghiêm thì sẽ không xảy ra việc này."

Nguyên Dục nghĩ thầm cậu cũng biết vậy cơ à, nhưng ngoài miệng lại nói: "Không sao."

Thẳng một đường tới cửa, Lạc Tinh Vũ đi theo Nguyên Dục rốt cuộc cũng dừng lại, hỏi hắn: "Ngày mai có muốn ăn sáng cùng nhau không? Tôi dậy sớm một chút, cậu chờ tôi một lúc nhé."

Nguyên Dục rũ mắt, không trả lời cậu.

Lạc Tinh Vũ cúi đầu.

Nguyên Dục lấy lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, tựa như tiếng cười ở khu điểm mù lúc trước chỉ ảo giác cậu mà thôi. Nhưng Lạc Tinh Vũ còn nhớ rất rõ ràng, cậu vô cùng hối hận vì khi ấy đã không chụp ảnh lại.

Cứ tưởng kế hoạch cưa trai của mình đã có chút tiến triển. Nào ngờ lại bị tạt cho một gáo nước lạnh, mà cái người tạt kia, chẳng phải ai khác, chính là Nguyên Dục hắn.

Trong lòng cậu vô cùng khó chịu, cảm thấy thời gian bỗng nhiên trôi qua thật chậm làm sao, chậm đến mức thời gian Nguyên Dục mở cái cửa ra cũng đều lâu hơn mọi ngày.

Cậu cảm thấy Nguyên Dục đứng ở trước cửa đã rất lâu, rất lâu......

Hình như thật sự là rất lâu.

Lạc Tinh Vũ có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

Môi Nguyên Dục mím thành một đường thẳng, ánh mắt phức tạp nhìn ổ khóa phòng mình.

"...... Không mang chìa khóa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện