Nhìn cái kiểu Hề Hề đi tìm cha mà cứ tưởng tượng cha Hề Hề biết độn thổ á :))

Khi trở lại thôn tạm biệt người dân, Hề Hề gọi Đại Mao và Nhị Nha đã buồn bã cả ngày rồi cùng Phỉ Mặc rời khỏi.

“Hề Hề, tiếp theo muội có tính toán gì không?” Phỉ Mặc bảo Huyền Phong chuẩn bị một chiếc xe ngựa tiện cho Hề Hề đi lại, lúc này hắn đang ngồi trong xe nói chuyện với nàng, Huyền Phong ở ngoài phụ trách đánh xe.

“Ta muốn về nhà, để cha chữa bệnh cho ta.” Hề Hề nghịch tua cờ trên xe, ngồi trong xe nàng có thể không cần che dấu gương mặt.

“Hề Hề bị bệnh gì?” Phỉ Mặc nhẹ nhàng giúp nàng buộc gọn những sợi tóc trắng, dịu dàng hỏi. Chẳng lẽ bề ngoài thay đổi khiến nàng sinh bệnh? “Không biết. Ta luôn cảm thấy đau nhói, ở đây.” Hề Hề mờ mịt chỉ ngực nói tiếp: “Cứ nghĩ đến A Ngạn sẽ đau.” Trong lòng lại bỗng nhiên nhói lên từng hồi, cảm giác như có rất nhiều cây kim đang đâm vào.

“Vậy đừng nghĩ đến hắn nữa, nghĩ đến Mặc ca ca, được không?” Phỉ Mặc ôm nàng vào lòng, chăm chú nhìn vào đôi mắt tím của nàng, tràn đầy dịu dàng.

“Nhưng ta luôn không nhịn được mà nghĩ đến A Ngạn. Mặc ca ca, A Ngạn… không muốn ta đi theo huynh ấy nữa.” Hề Hề nhíu chặt áo Phỉ Mặc, dựa trong lòng hắn không nhúc nhích, nàng sợ chỉ cần khẽ động cơn đau thấu xương kia lại bùng lên.

“Không sao, muội còn có Mặc ca ca.” Rốt cuộc Độc Cô Ngạn đã biết mình đánh mất bảo bối gì rồi chứ? Đáng tiếc, thứ đã mất đi không dễ tìm về như vậy đâu.

“Mặc ca ca cùng muội về nhà, tìm cha muội chữa bệnh cho muội, sẽ không còn đau nữa.” Phỉ Mặc khẽ vuốt tóc nàng, ánh mắt biểu hiện sự yêu thương và không vui của hắn.

“Thật ra Hề Hề biến thành thế này cũng tốt.” Phỉ Mặc đột nhiên nói. Ít nhất dù đứng trước mặt Độc Cô Ngạn hắn cũng không nhận ra. Rất tốt.

Hề Hề ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, kéo tóc ra phía trước nhìn nhìn rồi nói: “Hiện giờ ta giống hệt như mẹ.”

“Vậy sao, mẹ Hề Hề nhất định rất đẹp.” Phỉ Mặc nhân cơ hội nói sang chuyện khác, tránh cho tinh thần tiểu nha đầu luôn sa sút.

“Vâng, cha nói mẹ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không ai đẹp hơn mẹ. Ta cũng cảm thấy thế.” Nói đến mẫu thân đại nhân thân yêu, Hề Hề lập tức vui vẻ trở lại, giọng nói cũng đầy vui sướng, gương mặt gần như phát sáng.

“Vậy Hề Hề chính là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân rồi.”

“A? Đúng vậy rồi, ta giống mẹ như đúc… Mẹ đệ nhất, ta đệ nhị, hì hì.” Hề Hề nghe Phỉ Mặc nói vậy lập tức bật lên từ trong lòng hắn, kích động nhếch khóe miệng, dù còn chút cứng nhắc nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một nụ cười.

Phỉ Mặc tao nhã gật đầu, cười sáng lạn.

“Mặc ca ca, huynh thật tốt với ta. Trước đây ta còn tưởng huynh giống cha vừa lười vừa xấu!” Hề Hề nhớ tới ấn tượng với Phỉ Mặc trước đây, nói ra toàn bộ.

“…Vì sao?” Phỉ Mặc phiền muộn, ý xuân trên mặt tức khắc thối lui, gió thu vù vù thổi.

“Bởi vì huynh giống cha, rất thích cười, mẹ nói cái này gọi là nham hiểm. Cha thường vừa cười vừa nghĩ chuyện xấu, cha rất hay ức hiếp ta, cướp đồ ăn của ta, còn thích nhéo mặt ta nói ta là heo.” Vì sao nàng lại có một người cha xấu xa như thế? Ánh mắt của mẹ thật sự không tốt.

Cách đó không xa Tiêu Tiếu Sinh liên tục hắt xì vài cái khiến Duy Âm lo lắng, Tiêu Tiếu Sinh vội vàng xua tay nói: “Không có gì, không có gì, tướng công của nàng là quái y nổi tiếng thiên hạ, mấy bệnh lặt vặt như cảm mạo, ho khan này không dám tới tìm ta.” Dứt lời hắn lại khụt khịt mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhất định có kẻ nói xấu sau lưng ta…”

“…Lệnh tôn thật… trẻ trung…” Phỉ Mặc nhất thời không tìm được từ gì để hình dung Tiêu Tiếu Sinh.

“Nhưng Mặc ca ca không giống cha nữa, huynh rất tốt với ta, mua đồ ăn cho ta, còn nói ta là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân. Huynh về nhà cùng ta khiến cha xấu hổ, được không?” Hề Hề nghĩ nên tìm một tấm gương cho cha nàng.

Phỉ Mặc cười đặc biệt rạng rỡ, đáp lời: “Được, Mặc ca ca trở về cùng muội.” Thuận tiện mở mang kiến thức về quái y nổi danh thiên hạ quái thế nào. Nghe Hề Hề nói hẳn sẽ không làm hắn thất vọng.

“Các chủ, phía trước có mai phục, mời các chủ và Hề Hề cô nương nghỉ ngơi một lát, thuộc hạ sẽ lập tức trở lại.” Bên ngoài truyền tới giọng nói nhỏ của Huyền Phong.

“Đi đi.” Phỉ Mặc đáp.

Hề Hề vốn muốn thò đầu ra lại bị Phỉ Mặc kéo về, vì vậy đành nói vọng ra ngoài: “Tiểu Phong Tử ca ca cẩn thận nhé.” Lại khiến Phỉ Mặc cười khẽ.

“Hề Hề biết vì sao có người gây bất lợi cho muội không?” Phỉ Mặc nhớ tới tên áo đen trong chợ, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Nếu lúc đó hắn không đi qua, Hề Hề không nhận ra hắn, sợ rằng nàng đã rơi vào tay kẻ xấu.

“Không biết. Hình như hắn nhận nhầm người, nói ta là người của tộc Tuyết Nhan gì đấy, ta không biết tộc Tuyết Nhan là cái gì. Có phải hắn muốn bắt ta đem bán không?” Trước đây cha thường nói nàng ngốc như vậy nhất định chưa tìm được tướng công đã bị người xấu bắt đi đem bán, tuy đến giờ nàng vẫn không biết người xấu muốn bắt nàng bán đi đâu.

Tộc Tuyết Nhan. Phỉ Mặc âm thầm nhíu mày, dung mạo hiện giờ của Hề Hề quả thật rất giống tộc Tuyết Nhân thần bí trong truyền thuyết, nhưng tộc Tuyết Nhan mai danh ẩn tích đã hơn mười năm… Ừm, người giang hồ đến nay vẫn chưa ngừng tìm kiếm tộc Tuyết Nhan, nếu Hề Hề thật sự có liên quan tới tộc Tuyết Nhan thì sau này có lẽ phải bảo vệ cẩn thận.

“Mặc ca ca, người xấu muốn bán ta đi đâu? Ta chưa làm gì cả mà.” Hề Hề còn đang lo lắng cho người mua không biết ở đâu, nàng cảm thấy những người này rất không được lợi.

“Tiểu Hi Hi đáng yêu như vậy nào có ai nỡ bán? Mặc ca ca sẽ không để muội bị bắt.” Phỉ Mặc vỗ đầu nàng, cười tủm tỉm an ủi nàng.

“Cảm ơn Mặc ca ca, chờ về đến nhà ta sẽ bảo mẹ làm bánh hạt dẻ cho huynh ắn, rất ngon đấy!” Nàng đặc biệt chia sẻ món yêu thích nhất của nàng cho hắn, điều kiện đầu tiên là nếu cha còn chưa cướp sạch.

“Ngao”, “Oa”. Bên ngoài xe ngựa truyền tới tiếng kêu của Đại Mao và Nhị Nha. Hề Hề thò đầu ra khỏi cửa sổ không chút nghĩ ngợi, kêu lên: “Đại Mao, Nhị Nha, sao vậy?” Tiếng kêu của bọn chúng không bình thường khiến nàng lo lắng.

“Đại Mao, Nhị Nha, các em đi đâu vậy?” Chỉ thấy Đại Mao và Nhị Nha cuồn cuộn lao về trước, bọn chúng phát hiện ra cái gì sao?

Lúc này, hai tiếng “vù vù” vang lên, mấy chiếc phi tiêu từ chỗ tối phóng tới, Hề Hề thấy nó phóng thẳng tới xe ngựa vội vàng quay vào nói với Phỉ Mặc ở trong: “Mặc ca ca, cẩn thận.”

Lời còn chưa dứt đã bị Phỉ Mặc ôm ngang, phá nóc xe bay ra, dừng lại trên ngọn một đại thụ bên đường.

Phi tiêu bắn vào xe ngựa không một bóng người.

“Phỉ Mặc ở đây, nếu vô tình đắc tội bằng hữu giang hồ xin mời các vị đi ra nói chuyện.” Phỉ Mặc ôm Hề Hề đứng trên ngọn cây, ung dung cao giọng nói với hướng phi tiêu bắn tới.

Chung quanh im ắng, không ai đi ra. Hề Hề tò mò vươn đầu muốn xem người xấu núp ở đâu, bị Phỉ Mặc vỗ trán lại lùi về trong lòng hắn.

Cắn ngón tay, nàng lại nhớ tới cha. Tuy nàng rất ít khi được cha ôm nhưng vòng tay Phỉ Mặc rất giống vòng tay cha trong trí nhớ nàng, rộng lớn lại an toàn.

Từ khi rời khỏi A Ngạn, nàng gặp rất nhiều chuyện, thế gian quỷ quyệt không biết phải theo ai, nàng không hiểu vì sao mọi người lại bài xích nàng hiện giờ, cũng không hiểu vì sao có người muốn bắt nàng. May có Đại Mao và Nhị Nha ở bên cạnh, may rằng nàng gặp lại Mặc ca ca.

“Mặc ca ca, ta nghĩ cha ta nhất định sẽ thích huynh.” Hề Hề đột nhiên buông ra một câu.

“Đây là vinh hạnh của Mặc ca ca.” Phỉ Mặc ngẩn ra rồi lập tức mỉm cười.

“Bẩm các chủ, người đánh lén toàn bộ đã hôn mê trong rừng, hơn nữa…” Huyền Phong mang theo một người áo đen đã hôn mê, vẻ mặt rất khó tin.

Phỉ Mặc ôm Hề Hề nhảy xuống, hỏi: “Hơn nữa thế nào?”

Huyền Phong ném tên áo đen xuống đất, kéo mặt hắn lên cho Phỉ Mặc nhìn, trên trán áo đen có mấy hình thù màu đen, không khó nhận ra đó là vài chữ: “Ta là con rùa ngu ngốc”. Từ trán xuống, vừa vặn sáu chữ. Kỳ quái là những chữ này không giống bị người ta vẽ lên, ngược lại giống như vết bớt có từ nhỏ. Nhưng nghĩ lại đương nhiên sẽ không có ai có vết bớt như vậy.

Hề Hề gãi gãi mặt, phong cách này vì sao giống của người nàng vừa nhớ tới thế nhỉ.

“Mấy tên còn lại cũng thế này?” Phỉ Mặc hỏi. Là vị cao nhân thú vị nào làm?

“Đều như vậy.” Huyền Phong gật đầu nói.

Đột nhiên tên áo đen nhúc nhích vài cái, nhảy dựng lên như cá chép bật khỏi mặt nước, Huyền Phong đang định dùng chuôi kiếm chém ngất hắn thì Phỉ Mặc ngăn lại, bởi vì hai mắt người này vẫn nhắm, miệng thì thầm như nói mơ: “Ta là còn rùa ngu ngốc, ngươi hỏi gì ta đều nói cho ngươi.”

Cả gương mặt Huyền Phong co giật. Tình hình trước mắt rốt cuộc là thế nào?

“Các ngươi là ai? Vì sao tập kích chúng ta?” Phỉ Mặc lại thật sự mở miệng hỏi. Huyền Phong nghẹn họng trợn mắt, không chỉ vì câu hỏi của các chủ nhà hắn, càng vì người này thật sự ngoan ngoãn trả lời.

“Chúng ta là người của bang Phi Hùng, hôm nay bang chủ nhìn thấy một cô nương tóc trắng mắt tím ở chợ, hoài nghi nàng là hậu duệ của tộc Tuyết Nhan, sai chúng ta bắt nàng, những người khác giết không cần hỏi. Có nữ nhân tộc Tuyết Nhan, bang Phi Hùng chúng ta có thể lớn mạnh, vô địch thiên hạ.” Người kia nói rõ ràng từng chữ như trả bài.

“Làm thế nào các ngươi biết tin tức về tộc Tuyết Nhan? Ngoài ra, ngoại trừ các ngươi còn ai đang tìm tộc Tuyết Nhan?” Phỉ Mặc tiếp tục hỏi. Hề Hề đừng một bên cắn ngón tay, ngẩn người nhìn chữ màu đen trên mặt người kia.

“Đêm trước khi Lăng Vân Minh mở đại hội võ lâm, trong một đêm cao thủ của các danh môn chính phái toàn bộ trúng một loại độc rất lợi hại, tục truyền thế gian không có thuốc giải. Minh chủ phái người tới Vong Ưu lâu mua tin tức, Vong Ưu lâu chủ tiết lộ thế gian có một thứ có thể giải loại độc độc nhất thiên hạ, đó là bảo bối thế gian, máu của tộc Tuyết Nhan. Minh chủ võ lâm lập tức thông cáo thiên hạ, ai có thể tìm được tộc Tuyết Nhan người đó sẽ là cứu tinh của toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, sau khi mọi chuyện thành công sẽ được võ lâm cung phụng. Bang Phi Hùng chúng ta từ khi thành lập tới nay chưa từng có tiếng tăm gì trên giang hồ, bang chủ muốn nhân cơ hội này gây dựng danh tiếng, nổi danh giang hồ.”

“Vì vậy… toàn bộ giang hồ đang tìm tộc Tuyết Nhan.” Phỉ Mặc kết luận. Huyền Phong nhíu mày, tin tức quan trọng như vậy vì sao không thấy Huyền Vân truyền tin? Lẽ nào hắn đã xảy ra chuyện?

“Các chủ, Huyền Vân…” Huyền Phong muốn nói lại thôi.

“Tiểu Phong Tử, phải tin tưởng năng lực của Tiểu Vân Tử.” Phỉ Mặc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Huyền Phong, Huyền Phong bình tĩnh lại đáp vâng.

“Ngươi còn gì cần hỏi không?” Người kia hiển nhiên còn muốn nói.

Phỉ Mặc nhíu mày nói: “Hiện nay trong thành ngoại trừ các ngươi còn bao nhiêu người biết hành tung của chúng ta?”

“Bang chủ không cho chúng ta để lộ tin tức ra ngoài, nếu không sẽ có rất nhiều người tranh cướp với chúng ta. Hẳn là chỉ có bang Phi Hùng chúng ta biết.” Tên áo đen ngoan ngoãn đáp.

“Được rồi, ta đã hỏi xong. Ngươi có thể tiếp tục hôn mê.” Phỉ Mặc cười nói.

Người kia nghe lời ngã xuống đất, giống như chưa từng đứng lên.

“A.” Hề Hề dường như cuối cùng cũng nhớ ra chuyện gì, kêu lên một tiếng sợ hãi nho nhỏ.

“Sao vậy?” Phỉ Mặc hỏi.

“Cha tới.” Hề Hề hết nhìn đông lại nhìn tây. Chẳng trách Đại Mao và Nhị Nha nhảy lên hưng phấn như vậy, còn ồn ào “chủ nhân, chủ nhân”, nàng còn tưởng bọn chúng đang gọi nàng.

Phỉ Mặc ngẩn ra, nhìn những chữ màu đen trên mặt tên áo đen, nhớ tới Hề Hề đã từng dùng những loại thuốc bột thần kỳ. Quả thật rất giống thủ đoạn của quái y.

Xung quanh bắt đầu nổi lên một loại khí tức không bình thường, chắc hẳn quái y bắt đầu hiện thân mới không cố gắng che giấu nội tức của mình nữa.

“Cha?” Hề Hề vươn cổ nhìn quanh, ngửa đầu nhìn ngọn cây lại xoay người nhìn bụi cỏ, thậm chí còn muốn đào ra một cái lỗ xem cha nàng có núp dưới đất hay không.

“Lớn như vậy rồi còn không chút đầu óc, hừ, đúng là một quả dưa ngốc.” Một nam tử đẹp mắt ôm một thiếu phụ áo tím nháy mắt xuất hiện trước mặt Hề Hề, chính là Tiêu Tiếu Sinh và Duy Âm.

“Mẹ?” Hề Hề trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn Duy Âm mắt đen tóc đen, trong lòng cân nhắc, hương vị và vẻ mặt quen thuộc kia hẳn là mẹ không sai, nhưng vì sao mẹ lại thay đổi hình dạng? A, lẽ nào mẹ và nàng đổi hình dạng cho nhau…

“Hề Nhi.” Tuy chỉ hai tiếng ngắn ngủi nhưng kể hết nỗi nhớ mong của Duy Âm với con gái.

“Mẹ, mẹ thay đổi.” Xác định là mẹ yêu, Hề Hề nhào vào lòng Duy Âm như chim non về tổ.

“Tiện.” Duy Âm vẫn giữ phong cách nói chuyện ngắn gọn, vươn hai tay đón được con gái, quan sát một lượt, cho dù vẻ mặt lạnh lùng như ánh mắt vẫn chứa chan tình mẹ.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Hề Hề cọ tới cọ lui trên người Duy Âm, cố gắng bỏ qua ánh mắt hung ác độc địa từ bên cạnh bắn tới. Hừ, nàng và mẹ lâu như vậy không gặp nhau rồi, cha thật keo kiệt!

“Ừ, gầy.” Duy Âm nhìn gương mặt nhỏ hao gầy của Hề Hề, cổ tay mảnh khảnh như cành trúc, bàn tay gầy như chân gà, trong lòng nhói đau.

Tiêu Tiếu Sinh thấy hai mẹ con chỉ lo vui, không ai để ý đến hắn liền ghen tị. [À, thật ra có người để ý đến hắn, ví dụ như Phỉ Mặc và Huyền Phong, đáng tiếc ánh mắt của hắn chỉ tập trung trên người vợ con…]

“Này, nha đầu ngốc, con không có điều gì muốn nói với người cha vĩ đại vạn dặm tìm con này hay sao?” Vốn muốn vươn tay nhéo mặt Hề Hề nhưng nhìn gương mặt giống nương tử thân yêu như đúc kia lại ra tay không nổi. Xong rồi, đối mặt với gương mặt như vậy sau này nhất định hắn không nỡ lấy làm đồ chơi nữa.

“Cha già nhỏ mọn.” Hề Hề trốn trong lòng Duy Âm, mặt không biểu cảm lè lưỡi với Tiêu Tiếu Sinh.

“Nhóc con bất hiếu, không nhớ cha dù chỉ một chút à?” Nha đầu ngốc thật sự vô lương tâm, hắn chỉ cướp của nàng một chút điểm tâm, gọi nàng là heo vài tiếng, quả dưa ngốc này vẫn còn mang thù đến bây giờ… Ra ngoài lâu như vậy nghiễm nhiên không bớt chút thời gian nghĩ về người cha vĩ đại, thật sự quá bất hiếu rồi!

“Ừm, vừa nhớ tới một chút.” Dù sao Hề Hề cũng là trẻ ngoan, nên ý tứ an ủi tâm hồn yếu ớt của người già cả một chút, tuy vị “người già” này nhìn có vẻ còn rất thanh xuân.

“Dám chỉ nhớ một chút, còn là vừa mới…” Tiêu Tiếu Sinh hoàn toàn phiền muộn, ngửa mặt lên trời than thở.

Phỉ Mặc nhìn phương thức ở chung đặc biệt của nhà nàng, dần dần có chút hiểu được phương thức biểu đạt tình cảm bừa bãi, không coi ai ra gì của Hề Hề, thì ra là gia truyền cả.

P/s: Có một sự ốm không hề nhẹ! Cả ngày hết đau răng, nhiệt miệng, đau họng lại nóng sốt, ho khụ khụ, phát bực cả mình.

Thời tiết đang chuyển mùa, thay đổi thất thường, các bạn trẻ nhà mình cẩn thận không lại ốm như bạn Sâu đấy nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện