“Ngao, ngao.” Sau khi quan sát Hề Hề một lúc lâu, cuối cùng Nhị Nha quyết tâm
dùng đầu đụng vào cổ Hề Hề, nó thật sự rất lo lắng tiểu chủ nhân cứ ngủ
vậy đến vĩnh viễn.
“Nhị Nha, về đến nhà rồi à?” Hề Hề mơ màng hỏi.
“Ngao…”, “Oa…” Đại Mao và Nhị Nha cùng kêu lên phủ nhận. Thật ra chúng nó mới rời khỏi thành Ân Châu trăm dặm, để bỏ rơi những người theo dõi bọn nó đã tốn rất nhiều công sức.
“Vậy ta ngủ tiếp một lát.” Hề Hề thậm chí không muốn nâng mí mắt, trực tiếp trở mình một cái, lăn từ chân trước tới chân sau của Nhị Nha, say sưa ngủ tiếp.
“Oa.” Đại Mao buồn phiền nhìn tiểu chủ nhân không chịu tỉnh dậy, chân của Nhị Nha đã tê rần, nếu tiểu chủ nhân đói bụng đến hỏng người là không được. Nó quay đầu nhìn Nhị Nha cũng đang lo nghĩ trăm bề, Nhị Nha ngẩng đầu liếc mắt một cái, ý là: lại có chuyện gì? Có phải đôi mắt ta đang rất u sầu không? Đại Mao chớp chớp đôi mắt nhỏ u sầu của nó.
Nhị Nha khẽ động chân trước, ý là: ngươi không muốn sống nữa ta có thể giúp ngươi một tay.
Đại Mao than nhẹ trong lòng, thiên tài quả là luôn cô đơn…
Tới khi bên cạnh đã phủ một lớp lá rụng, Đại Mao lại nhảy về mổ lên đầu Nhị Nha, dẫn tới cái trừng mắt đặc biệt tức giận. Đừng làm hỏng kiểu tóc của ta! Ánh mắt tàn bạo của nó bộc lộ tin tức như vậy.
Đại Mao vỗ cánh, kêu một tiếng khinh thường khe khẽ, nó ngày thường lớn tiếng lại phát ra một âm thanh như vậy đương nhiên là xấu hổ, nhưng không còn cách nào khác, tiểu chủ nhân chưa dậy, nó không muốn đánh thức nàng.
Cái gì? Nhị Nha nhếch mép, trao đổi cùng Đại Mao trong im lặng.
Đã một ngày tiểu chủ nhân chưa ăn gì, tiếp tục như vậy không được. Đại Mao vừa rung đùi đắc ý với Nhị Nha, vừa mắt tinh móng sắc giẫm chết một con thằn lằn to gan dám tới gần Hề Hề.
Con thứ mười bốn rồi, ta thắng! Đại Mao đắc ý vẫy cái đuôi trụi lủi khiến Nhị Nha khinh bỉ tới cực hạn. Quen biết ba năm con quạ đen thối này mới thắng được lần này thôi, có gì đáng đắc ý, hừ!
Đại Mao chỉ cần nhìn ánh mắt Nhị Nha là biết nó đang bị mắng là quạ đen. Người ta rõ ràng là một con cò trắng thông minh tuyệt đỉnh, đẹp đẽ vô song đấy nhé! Tuy đấy là quá khứ lâu lắm rồi, tuy hiện giờ nó đen sì sì nhưng nó vẫn có một trái tim đáng quý…
Quên đi, chim tốt không đấu với báo ác, dù sao lúc này đến lượt con chim anh tuấn là nó bảo vệ tiểu chủ nhân, nha đầu báo hung dữ phải đi kiếm ăn dò đường rồi, ha ha! Không được, không thể cười ra tiếng, sẽ đánh thức tiểu chủ nhân mất.
Nhị Nha nhẹ nhàng rút ra chân sau đang bị Hề Hề gối lên, ý bảo Đại Mao nhét cánh xuống dưới, tránh cho Hề Hề nằm xuống cỏ sẽ bị sâu cắn. Dù sao hiện giờ thể chất của tiểu chủ nhân rất đặc biệt, dễ dẫn tới các loại bò sát. Đại Mao đương nhiên phối hợp ăn ý nhét cánh xuống dưới, Hề Hề vẫn không chút phát hiện, ngủ rất say, trên gương mặt nhẵn mịn như ngọc thường có đốm nắng thấp thoáng, chợt lóe chợt tắt giống như ngôi sao nhỏ rơi xuống gương mặt say ngủ của nàng.
Ta đi đây, quạ đen chết tiệt, chăm sóc tiểu chủ nhân cẩn thận. Nhị Nha lo lắng nhe răng với Đại Mao.
Đã biết, con báo dong dài. Đại Mao không cam lòng yếu thế liền lắc lắc mấy cọng lông chổng ngược bay bay trong gió trên đầu.
Nhị Nha không chịu nổi, xoay người phi nước đại.
“Tiểu Phong, có tung tích của Hề Hề chưa?”
“Thưa các chủ, từng có người thấy một con báo toàn thân trắng như tuyết vụt qua giữa sườn núi Kỳ Lân, cũng có người thấy một con chim toàn thân đen nhánh xuất hiện bên bờ sông Địch Trần, thuộc hạ đoán hẳn là thú cưng của Hề Hề cô nương, nhưng tạm thời còn chưa thấy ai nhìn thấy Hề Hề cô nương.”
“Hề Hề không đi cùng Đại Mao và Nhị Nha?”
“Theo đầu mối thuộc hạ tìm được, Hề Hề cô nương chưa từng xuất hiện cùng Đại Mao hoặc Nhị Nha.”
“… Những người hiện giờ tiếp tục tìm tung tích Hề Hề, tăng số người truy tìm tung tích của Đại Mao và Nhị Nha, mặt khác phái vài người hỏi thăm nơi ở hiện giờ của quái y.”
“Vâng.”
“Tiếu Tiếu.” Duy Âm nhíu mặt thật chặt, trên gương mặt thờ ơ tràn ngập nghiêm nghị, chỉ đôi mắt tiết lộ vẻ ưu sầu của nàng.
“Âm Âm nương tử, đừng lo lắng, hắn ở ngay phía trước, không xa.” Tiêu Tiếu Sinh nhìn chằm chằm vào bóng người xám trắng phía trước, ôm lấy Duy âm đuổi theo rất nhanh.
Duy Âm chậm rãi tựa đầu vào cổ Tiêu Tiếu Sinh, nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Không đuổi theo nữa.” Người kia vĩnh viễn sẽ không là hắn. Đuổi theo hơn mười năm cũng chỉ muốn truy tìm một chút may mắn, hy vọng hắn còn sống trên cõi đời này. Nhưng hắn vẫn như hai mươi năm qua, không chút dấu vết để kiếm tìm.
Tiêu Tiếu Sinh dừng bước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, đáy mắt hiện lên một chút hiểu ra. Hắn dịu dàng vuốt mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng đáp: “Được.”
“Tư Lan, hắn đã chết từ lâu rồi.” Tuy thừa nhận chuyện này khiến nàng đau đến gần như không thể hít thở.
“Có lẽ kiếp sau hắn sẽ không đau khổ như kiếp này nữa, cũng coi như giải thoát.” Tiêu Tiếu Sinh nhìn về phương xa, cảm giác được người trong lòng đang hơi run lên, khép chặt lại vòng tay, hắn thấp giọng nói.
“Ừ.” Một lúc lâu sau Duy Âm nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đen láy như mực nhìn chồng mình, thấy bóng mình in trong mắt hắn, nhìn thấy yêu thương và thương tiếc đong đầy trong đáy mắt hắn.
“Tiếu Tiếu…”
“Âm Âm ngốc, chúng ta là vợ chồng, cần gì phân chia rõ ràng như vậy.” Tiêu Tiếu Sinh không đợi Duy Âm mở miệng đã hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, giảo hoạt cười nói: “Nếu không đuổi theo nữa thì trở về xem nha đầu ngốc theo đuổi người ta thế nào đi.”
“Hề nhi.” Duy Âm nhớ tới con gái, sắc mặt thoáng tốt hơn, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Ơ, kia không phải tiểu tử xấu số sao?” Tiêu Tiếu Sinh ôm Duy Âm đi tới góc đường, nhìn thấy Độc Cô Ngạn đang đứng giữa đường ngẩn người nhìn Tô Đường Ký.
“Sao tiểu tử này lại ra đây một mình? Nha đầu ngốc không đi theo? Chậc chậc, lẽ nào đã thay lòng đổi dạ?” Tiểu tử xấu số nhìn có vẻ mất hồn, không phải bị nha đầu ngốc đá rồi đấy chứ?
“Hề nhi không ở đây.” Duy Âm có chút nghi hoặc nhìn xung quanh Độc Cô Ngạn, không tìm thấy con gái và đám thú cưng.
“Ừ, xem nha đầu ngốc trốn ở đâu rồi…” Tiêu Tiếu Sinh vừa nói thầm vừa cắn ngón trỏ một cái, sau đó một con sâu nhỏ đỏ như máu bò ra từ đầu ngón tay hắn, vòng quanh tay hắn ba vòng rồi lại bò về ngón tay rất nhanh, giấu mình vào trong máu.
“Ai nha, sâu theo đuôi nói nha đầu ngốc không ở trong bốn trăm dặm quanh đây. A, lẽ nào nha đầu thối này ra khỏi thành rồi?” Nha đầu này không phải thật sự đá tiểu tử xấu số rồi bỏ chạy đấy chứ? Ha, quả dưa ngốc vắt mũi chưa sạch này quả là bản lĩnh, còn học được bội tình bạc nghĩa. Hừ, cũng may có một tối hắn lén hạ sâu theo đuôi vào người quả dưa ngốc, được lắm, phải đi dạy dỗ nha đầu ngốc kia một trận, sao có thể đa tình như thế, hừ, không biết kế thừa phẩm tính tốt đẹp của hắn chút nào cả.
“Tiếu tử xấu số, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ nha đầu ngốc kia!” Tiêu Tiếu Sinh ra vẻ “giáo dục quả dưa ngốc là trách nhiệm của ta”, vừa nhìn bóng lưng cô đơn của Độc Cô Ngạn vừa nói, chỉ có ánh mắt giễu cợt tiết lộ mục đích thực sự là xem trò hay.
“Tiếu Tiếu.” Duy Âm kéo tay áo Tiêu Tiếu Sinh, đôi mắt lặng lẽ nhìn hắn chăm chú.
“Được được được, lập tức xuất phát! Hây ya!” Tiêu Tiếu Sinh cười hô một tiếng, đột nhiên nhảy lên khỏi mặt đất, một cơn gió thoảng qua, người đi đường kinh ngạc nhìn hai người vốn đứng giữa đường biến mất trong nháy mắt.
Chỉ có Độc Cô Ngạn dường như không chú ý tới người bên cạnh đang rối loạn, lẳng lặng nhìn cửa Tô Đường Ký một lúc lâu rồi nhấc chân đi vào.
Nhị Nhà tìm vài quả trứng chim và một đống quả dại về, lúc này Hề Hề đã lăn từ cánh phải sang cánh trái của Đại Mao, vừa ngủ vừa vô thức xoa bụng.
Tiểu chủ nhân đói bụng. Nhị Nha và Đại Mao liếc nhau, trao đổi một tin như vậy.
“A Ngạn, muội muốn ăn kẹo lạc.” Hề Hề lẩm bẩm, Nhị Nha nhẹ nhàng dùng đuôi vuốt lên gương mặt mềm mại của Hề Hề, trên mặt vẫn lạnh lạnh nghiêm túc.
“Oa oa.” Đại Mao động cánh, muốn đẩy Hề Hề ngồi dậy, chậm rãi lùi lại, thân thể nho nhỏ của Hề Hề ngã về sau, nó đành khom hai cánh lại, Hề Hề lập tức được vây trong cái ôm vừa lớn vừa ấm của Đại Mao.
Nhị Nha đẩy đám quả dại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đại Mao. Đại Mao mổ nhẹ lên tai Hề Hề, Hề Hề vẫy tay như đuổi muỗi, lẩm bẩm nói: “Đại Mao, đừng ồn.”
“Oa oa oa…” Đại Mao vô cùng kiên trì dụ dỗ Hề Hề mở mắt.
Cuối cùng Hề Hề bị nó làm cho không cách nào ngủ tiếp: “Đại Mao thối, A Ngạn bị em làm phiền bỏ đi rồi…” Quả nhiên, mở mắt ra huynh ấy đã không còn ở bên nữa.
“Oa.” Đại Mao có chút ấm ức khẽ kêu một tiếng, Hề Hề lấy lại tinh thần, vội vàng xoa đầu nó nói: “Xin lỗi Đại Mao, không phải ta trách em đâu, ngoan.” Lúc này Đại Mao mới vui vẻ trở lại.
Nhị Nha dùng miệng gắm lấy quả dại, tiến lên đưa cho Hề Hề, ý bảo nàng ăn một chút đi. Hề Hề ngồi dậy hôn lên đầu Nhị Nha, nhẹ giọng nói: “Nhị Nha, để em lo lắng rồi.” Nói xong lại nhận lấy quả dại trong miệng Nhị Nha, lau trên người vài cái liền gặm, vừa gặm vừa đi tới đi lui trong rừng, nhìn bãi cỏ xanh mượt trước mặt, trong lòng có chút nhói đau. Quả dại ngọt ngọt chua chua, giống như vị của quả mơ A Ngạn cho nàng lần trước.
Nhị Nha và Đại Mao đi tới, một trái một phải bảo vệ hai bên Hề Hề. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu lên một một người một báo một chim, người trắng như tuyết, báo trắng như tuyết, chỉ có Đại Mao toàn thân đen nhánh, ở bên cạnh hai bóng trắng có vẻ bắt mắt dị thường.
Hả? Bóng người… trắng như tuyết?
Hề Hề dụi mắt tỉnh hồn lại. Mở mắt ra lần nữa phát hiện mình đang bị một đám người vây quanh, ai nấy mở to mắt nhìn nàng như nhìn quái vật, nàng khẽ cử động, đám người lập tức lùi ra sau một bước, nàng chớp mắt mấy cái, có người cảm thán: “Đôi mắt của cô ấy thật là đẹp…”
Hề Hề ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”
Đám người lại ồ lên lần thứ hai: “Cô ấy biết nói, cô ấy biết nói!” Ngữ khí giống như nàng biết nói là một chuyện rất thần kỳ.
Hề Hề lại động đậy, bò xuống khỏi lưng Nhị Nha, lần này đám người đồng loạt lùi về sau một bước, vừa mong chờ vừa sợ hãi nhìn nàng, từng ánh mắt giống như nàng là tiên nữ từ trên trời rơi xuống, lại giống như nàng là yêu tinh sâu trong rừng già, tràn ngập ngờ vực và tò mò.
Hề Hề hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng mới ngủ một giấc mỹ mãn trên lưng Nhị Nha, tỉnh lại đã thấy nó cõng nàng tới một xóm nhỏ, ngay dưới chân núi nàng vẫn lang thang.
“Ừm, chào ông, chào bà, chào chú, chào dì, chào các tỷ tỷ, à, cả các bé nữa, chào mọi người.” Hề Hề thấy nhiều người nhìn nàng như vậy liền nhớ ra lễ phép ngày thường, vội vàng chào hỏi.
Đám người đùn đẩy nhau mãi cuối cùng một người đàn ông trung niên tóc hoa râm bị đẩy ra làm đại biểu, bước tới trước nói chuyện với nàng. Người đàn ông kia vừa hưng phấn vừa sợ hãi, tuy ông một thân một mình, không có gánh nặng gia đình nhưng ông vẫn sợ chết đấy nha, nhỡ may cô gái nhỏ này là yêu quái chẳng phải ông chịu chết vô ích sao?
“Ngươi… Ngươi là người à?” Người đàn ông kia run run nói, ánh mắt khi thì kinh ngạc lướt qua gương mặt nàng, khi lại sợ hãi liếc nhìn Nhị Nha ở phía sau.
“Ta là người.” Hề Hề gật đầu thật mạnh. Kỳ quái, rõ ràng nàng cũng giống mọi người, vì sao bọn họ lại hỏi như vậy?
“Vậy… Vậy nó là cái gì… Cả nó là cái gì nữa?” Người đàn ông chỉ vào Nhị Nha và Đại Mao đang vừa nhảy vừa phủi lá rụng ở không xa phía sau. Đại Mao thấy có người chỉ nó liền vui vẻ kêu lên một tiếng, người đàn ông kia sợ đến mức hét lên một tiếng rồi vội vàng nhảy vào trong đám người, mà đám người cũng bị hành động của ông ta dọa nhảy dựng lên, đồng loạt lùi về sau.
Hề Hề nhìn cảnh tượng kỳ quái này, chỉ nghĩ bọn họ sợ Đại Mao và Nhị Nha, vội vã giải thích: “Mọi người đừng sợ, Nhị Nha là một con báo trắng, nó rất ôn hòa, chưa cắn người lung tung bao giờ. Đại Mao là một con cò trắng, tuy cao lớn một chút nhưng cũng rất đáng yêu, sẽ không làm bị thương người tốt.” Chúng nó chỉ đánh người xấu thôi.
Người đàn ông trung niên kia thấy Nhị Nha và Đại Mao không làm gì bọn họ, dường như còn tương đối nghe lời, dần dần lá gan lớn hơn, mần mò về trước một chút, lấy can đảm hỏi: “Vậy… Ngươi… Ngươi là ai? Tới đây làm… làm gì?”
Hề Hề xoa bụng thì thầm: “Ông lão ơi, ta rất đói bụng, ông có thể cho ta chút đồ ăn không? Nhưng ta không có tiền.”
Một câu ông lão ơi làm tâm hồn người đàn ông trung niên tổn thương sâu sắc. Tuy ông không còn trẻ nhưng dù nhìn có vẻ không trẻ tuổi như đám hậu sinh cũng không già đến mức độ đấy chứ. Lại dám gọi ông là ông lão… Ông già đến vậy sao?
“Ta nhìn giống một ông lão lắm à?”
“Nhưng tóc ông bạc rồi.”
“Tóc ngươi còn bạc hơn tóc ta mà ta vẫn nhận ra ngươi là một tiểu cô nương đấy thôi.” Người đàn ông trung niên không phục.
Hề Hề nghi hoặc nắm tóc mình lên nhìn, trong nháy mắt liền ngây dại, một lát sau mới hoang mang rồi loạn hô lên một tiếng, vô cùng sợ hãi.
“Tóc ta biến thành màu trắng!” Nàng ngẩn người nói.
Người trong xóm thật sự buồn cười, phản ứng của nha đầu này hình như hơi… chậm thì phải?
Lẽ nào… nàng không biết hình dạng của mình?
“Nhị Nha, về đến nhà rồi à?” Hề Hề mơ màng hỏi.
“Ngao…”, “Oa…” Đại Mao và Nhị Nha cùng kêu lên phủ nhận. Thật ra chúng nó mới rời khỏi thành Ân Châu trăm dặm, để bỏ rơi những người theo dõi bọn nó đã tốn rất nhiều công sức.
“Vậy ta ngủ tiếp một lát.” Hề Hề thậm chí không muốn nâng mí mắt, trực tiếp trở mình một cái, lăn từ chân trước tới chân sau của Nhị Nha, say sưa ngủ tiếp.
“Oa.” Đại Mao buồn phiền nhìn tiểu chủ nhân không chịu tỉnh dậy, chân của Nhị Nha đã tê rần, nếu tiểu chủ nhân đói bụng đến hỏng người là không được. Nó quay đầu nhìn Nhị Nha cũng đang lo nghĩ trăm bề, Nhị Nha ngẩng đầu liếc mắt một cái, ý là: lại có chuyện gì? Có phải đôi mắt ta đang rất u sầu không? Đại Mao chớp chớp đôi mắt nhỏ u sầu của nó.
Nhị Nha khẽ động chân trước, ý là: ngươi không muốn sống nữa ta có thể giúp ngươi một tay.
Đại Mao than nhẹ trong lòng, thiên tài quả là luôn cô đơn…
Tới khi bên cạnh đã phủ một lớp lá rụng, Đại Mao lại nhảy về mổ lên đầu Nhị Nha, dẫn tới cái trừng mắt đặc biệt tức giận. Đừng làm hỏng kiểu tóc của ta! Ánh mắt tàn bạo của nó bộc lộ tin tức như vậy.
Đại Mao vỗ cánh, kêu một tiếng khinh thường khe khẽ, nó ngày thường lớn tiếng lại phát ra một âm thanh như vậy đương nhiên là xấu hổ, nhưng không còn cách nào khác, tiểu chủ nhân chưa dậy, nó không muốn đánh thức nàng.
Cái gì? Nhị Nha nhếch mép, trao đổi cùng Đại Mao trong im lặng.
Đã một ngày tiểu chủ nhân chưa ăn gì, tiếp tục như vậy không được. Đại Mao vừa rung đùi đắc ý với Nhị Nha, vừa mắt tinh móng sắc giẫm chết một con thằn lằn to gan dám tới gần Hề Hề.
Con thứ mười bốn rồi, ta thắng! Đại Mao đắc ý vẫy cái đuôi trụi lủi khiến Nhị Nha khinh bỉ tới cực hạn. Quen biết ba năm con quạ đen thối này mới thắng được lần này thôi, có gì đáng đắc ý, hừ!
Đại Mao chỉ cần nhìn ánh mắt Nhị Nha là biết nó đang bị mắng là quạ đen. Người ta rõ ràng là một con cò trắng thông minh tuyệt đỉnh, đẹp đẽ vô song đấy nhé! Tuy đấy là quá khứ lâu lắm rồi, tuy hiện giờ nó đen sì sì nhưng nó vẫn có một trái tim đáng quý…
Quên đi, chim tốt không đấu với báo ác, dù sao lúc này đến lượt con chim anh tuấn là nó bảo vệ tiểu chủ nhân, nha đầu báo hung dữ phải đi kiếm ăn dò đường rồi, ha ha! Không được, không thể cười ra tiếng, sẽ đánh thức tiểu chủ nhân mất.
Nhị Nha nhẹ nhàng rút ra chân sau đang bị Hề Hề gối lên, ý bảo Đại Mao nhét cánh xuống dưới, tránh cho Hề Hề nằm xuống cỏ sẽ bị sâu cắn. Dù sao hiện giờ thể chất của tiểu chủ nhân rất đặc biệt, dễ dẫn tới các loại bò sát. Đại Mao đương nhiên phối hợp ăn ý nhét cánh xuống dưới, Hề Hề vẫn không chút phát hiện, ngủ rất say, trên gương mặt nhẵn mịn như ngọc thường có đốm nắng thấp thoáng, chợt lóe chợt tắt giống như ngôi sao nhỏ rơi xuống gương mặt say ngủ của nàng.
Ta đi đây, quạ đen chết tiệt, chăm sóc tiểu chủ nhân cẩn thận. Nhị Nha lo lắng nhe răng với Đại Mao.
Đã biết, con báo dong dài. Đại Mao không cam lòng yếu thế liền lắc lắc mấy cọng lông chổng ngược bay bay trong gió trên đầu.
Nhị Nha không chịu nổi, xoay người phi nước đại.
“Tiểu Phong, có tung tích của Hề Hề chưa?”
“Thưa các chủ, từng có người thấy một con báo toàn thân trắng như tuyết vụt qua giữa sườn núi Kỳ Lân, cũng có người thấy một con chim toàn thân đen nhánh xuất hiện bên bờ sông Địch Trần, thuộc hạ đoán hẳn là thú cưng của Hề Hề cô nương, nhưng tạm thời còn chưa thấy ai nhìn thấy Hề Hề cô nương.”
“Hề Hề không đi cùng Đại Mao và Nhị Nha?”
“Theo đầu mối thuộc hạ tìm được, Hề Hề cô nương chưa từng xuất hiện cùng Đại Mao hoặc Nhị Nha.”
“… Những người hiện giờ tiếp tục tìm tung tích Hề Hề, tăng số người truy tìm tung tích của Đại Mao và Nhị Nha, mặt khác phái vài người hỏi thăm nơi ở hiện giờ của quái y.”
“Vâng.”
“Tiếu Tiếu.” Duy Âm nhíu mặt thật chặt, trên gương mặt thờ ơ tràn ngập nghiêm nghị, chỉ đôi mắt tiết lộ vẻ ưu sầu của nàng.
“Âm Âm nương tử, đừng lo lắng, hắn ở ngay phía trước, không xa.” Tiêu Tiếu Sinh nhìn chằm chằm vào bóng người xám trắng phía trước, ôm lấy Duy âm đuổi theo rất nhanh.
Duy Âm chậm rãi tựa đầu vào cổ Tiêu Tiếu Sinh, nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Không đuổi theo nữa.” Người kia vĩnh viễn sẽ không là hắn. Đuổi theo hơn mười năm cũng chỉ muốn truy tìm một chút may mắn, hy vọng hắn còn sống trên cõi đời này. Nhưng hắn vẫn như hai mươi năm qua, không chút dấu vết để kiếm tìm.
Tiêu Tiếu Sinh dừng bước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, đáy mắt hiện lên một chút hiểu ra. Hắn dịu dàng vuốt mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng đáp: “Được.”
“Tư Lan, hắn đã chết từ lâu rồi.” Tuy thừa nhận chuyện này khiến nàng đau đến gần như không thể hít thở.
“Có lẽ kiếp sau hắn sẽ không đau khổ như kiếp này nữa, cũng coi như giải thoát.” Tiêu Tiếu Sinh nhìn về phương xa, cảm giác được người trong lòng đang hơi run lên, khép chặt lại vòng tay, hắn thấp giọng nói.
“Ừ.” Một lúc lâu sau Duy Âm nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đen láy như mực nhìn chồng mình, thấy bóng mình in trong mắt hắn, nhìn thấy yêu thương và thương tiếc đong đầy trong đáy mắt hắn.
“Tiếu Tiếu…”
“Âm Âm ngốc, chúng ta là vợ chồng, cần gì phân chia rõ ràng như vậy.” Tiêu Tiếu Sinh không đợi Duy Âm mở miệng đã hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, giảo hoạt cười nói: “Nếu không đuổi theo nữa thì trở về xem nha đầu ngốc theo đuổi người ta thế nào đi.”
“Hề nhi.” Duy Âm nhớ tới con gái, sắc mặt thoáng tốt hơn, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Ơ, kia không phải tiểu tử xấu số sao?” Tiêu Tiếu Sinh ôm Duy Âm đi tới góc đường, nhìn thấy Độc Cô Ngạn đang đứng giữa đường ngẩn người nhìn Tô Đường Ký.
“Sao tiểu tử này lại ra đây một mình? Nha đầu ngốc không đi theo? Chậc chậc, lẽ nào đã thay lòng đổi dạ?” Tiểu tử xấu số nhìn có vẻ mất hồn, không phải bị nha đầu ngốc đá rồi đấy chứ?
“Hề nhi không ở đây.” Duy Âm có chút nghi hoặc nhìn xung quanh Độc Cô Ngạn, không tìm thấy con gái và đám thú cưng.
“Ừ, xem nha đầu ngốc trốn ở đâu rồi…” Tiêu Tiếu Sinh vừa nói thầm vừa cắn ngón trỏ một cái, sau đó một con sâu nhỏ đỏ như máu bò ra từ đầu ngón tay hắn, vòng quanh tay hắn ba vòng rồi lại bò về ngón tay rất nhanh, giấu mình vào trong máu.
“Ai nha, sâu theo đuôi nói nha đầu ngốc không ở trong bốn trăm dặm quanh đây. A, lẽ nào nha đầu thối này ra khỏi thành rồi?” Nha đầu này không phải thật sự đá tiểu tử xấu số rồi bỏ chạy đấy chứ? Ha, quả dưa ngốc vắt mũi chưa sạch này quả là bản lĩnh, còn học được bội tình bạc nghĩa. Hừ, cũng may có một tối hắn lén hạ sâu theo đuôi vào người quả dưa ngốc, được lắm, phải đi dạy dỗ nha đầu ngốc kia một trận, sao có thể đa tình như thế, hừ, không biết kế thừa phẩm tính tốt đẹp của hắn chút nào cả.
“Tiếu tử xấu số, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ nha đầu ngốc kia!” Tiêu Tiếu Sinh ra vẻ “giáo dục quả dưa ngốc là trách nhiệm của ta”, vừa nhìn bóng lưng cô đơn của Độc Cô Ngạn vừa nói, chỉ có ánh mắt giễu cợt tiết lộ mục đích thực sự là xem trò hay.
“Tiếu Tiếu.” Duy Âm kéo tay áo Tiêu Tiếu Sinh, đôi mắt lặng lẽ nhìn hắn chăm chú.
“Được được được, lập tức xuất phát! Hây ya!” Tiêu Tiếu Sinh cười hô một tiếng, đột nhiên nhảy lên khỏi mặt đất, một cơn gió thoảng qua, người đi đường kinh ngạc nhìn hai người vốn đứng giữa đường biến mất trong nháy mắt.
Chỉ có Độc Cô Ngạn dường như không chú ý tới người bên cạnh đang rối loạn, lẳng lặng nhìn cửa Tô Đường Ký một lúc lâu rồi nhấc chân đi vào.
Nhị Nhà tìm vài quả trứng chim và một đống quả dại về, lúc này Hề Hề đã lăn từ cánh phải sang cánh trái của Đại Mao, vừa ngủ vừa vô thức xoa bụng.
Tiểu chủ nhân đói bụng. Nhị Nha và Đại Mao liếc nhau, trao đổi một tin như vậy.
“A Ngạn, muội muốn ăn kẹo lạc.” Hề Hề lẩm bẩm, Nhị Nha nhẹ nhàng dùng đuôi vuốt lên gương mặt mềm mại của Hề Hề, trên mặt vẫn lạnh lạnh nghiêm túc.
“Oa oa.” Đại Mao động cánh, muốn đẩy Hề Hề ngồi dậy, chậm rãi lùi lại, thân thể nho nhỏ của Hề Hề ngã về sau, nó đành khom hai cánh lại, Hề Hề lập tức được vây trong cái ôm vừa lớn vừa ấm của Đại Mao.
Nhị Nha đẩy đám quả dại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đại Mao. Đại Mao mổ nhẹ lên tai Hề Hề, Hề Hề vẫy tay như đuổi muỗi, lẩm bẩm nói: “Đại Mao, đừng ồn.”
“Oa oa oa…” Đại Mao vô cùng kiên trì dụ dỗ Hề Hề mở mắt.
Cuối cùng Hề Hề bị nó làm cho không cách nào ngủ tiếp: “Đại Mao thối, A Ngạn bị em làm phiền bỏ đi rồi…” Quả nhiên, mở mắt ra huynh ấy đã không còn ở bên nữa.
“Oa.” Đại Mao có chút ấm ức khẽ kêu một tiếng, Hề Hề lấy lại tinh thần, vội vàng xoa đầu nó nói: “Xin lỗi Đại Mao, không phải ta trách em đâu, ngoan.” Lúc này Đại Mao mới vui vẻ trở lại.
Nhị Nha dùng miệng gắm lấy quả dại, tiến lên đưa cho Hề Hề, ý bảo nàng ăn một chút đi. Hề Hề ngồi dậy hôn lên đầu Nhị Nha, nhẹ giọng nói: “Nhị Nha, để em lo lắng rồi.” Nói xong lại nhận lấy quả dại trong miệng Nhị Nha, lau trên người vài cái liền gặm, vừa gặm vừa đi tới đi lui trong rừng, nhìn bãi cỏ xanh mượt trước mặt, trong lòng có chút nhói đau. Quả dại ngọt ngọt chua chua, giống như vị của quả mơ A Ngạn cho nàng lần trước.
Nhị Nha và Đại Mao đi tới, một trái một phải bảo vệ hai bên Hề Hề. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu lên một một người một báo một chim, người trắng như tuyết, báo trắng như tuyết, chỉ có Đại Mao toàn thân đen nhánh, ở bên cạnh hai bóng trắng có vẻ bắt mắt dị thường.
Hả? Bóng người… trắng như tuyết?
Hề Hề dụi mắt tỉnh hồn lại. Mở mắt ra lần nữa phát hiện mình đang bị một đám người vây quanh, ai nấy mở to mắt nhìn nàng như nhìn quái vật, nàng khẽ cử động, đám người lập tức lùi ra sau một bước, nàng chớp mắt mấy cái, có người cảm thán: “Đôi mắt của cô ấy thật là đẹp…”
Hề Hề ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”
Đám người lại ồ lên lần thứ hai: “Cô ấy biết nói, cô ấy biết nói!” Ngữ khí giống như nàng biết nói là một chuyện rất thần kỳ.
Hề Hề lại động đậy, bò xuống khỏi lưng Nhị Nha, lần này đám người đồng loạt lùi về sau một bước, vừa mong chờ vừa sợ hãi nhìn nàng, từng ánh mắt giống như nàng là tiên nữ từ trên trời rơi xuống, lại giống như nàng là yêu tinh sâu trong rừng già, tràn ngập ngờ vực và tò mò.
Hề Hề hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng mới ngủ một giấc mỹ mãn trên lưng Nhị Nha, tỉnh lại đã thấy nó cõng nàng tới một xóm nhỏ, ngay dưới chân núi nàng vẫn lang thang.
“Ừm, chào ông, chào bà, chào chú, chào dì, chào các tỷ tỷ, à, cả các bé nữa, chào mọi người.” Hề Hề thấy nhiều người nhìn nàng như vậy liền nhớ ra lễ phép ngày thường, vội vàng chào hỏi.
Đám người đùn đẩy nhau mãi cuối cùng một người đàn ông trung niên tóc hoa râm bị đẩy ra làm đại biểu, bước tới trước nói chuyện với nàng. Người đàn ông kia vừa hưng phấn vừa sợ hãi, tuy ông một thân một mình, không có gánh nặng gia đình nhưng ông vẫn sợ chết đấy nha, nhỡ may cô gái nhỏ này là yêu quái chẳng phải ông chịu chết vô ích sao?
“Ngươi… Ngươi là người à?” Người đàn ông kia run run nói, ánh mắt khi thì kinh ngạc lướt qua gương mặt nàng, khi lại sợ hãi liếc nhìn Nhị Nha ở phía sau.
“Ta là người.” Hề Hề gật đầu thật mạnh. Kỳ quái, rõ ràng nàng cũng giống mọi người, vì sao bọn họ lại hỏi như vậy?
“Vậy… Vậy nó là cái gì… Cả nó là cái gì nữa?” Người đàn ông chỉ vào Nhị Nha và Đại Mao đang vừa nhảy vừa phủi lá rụng ở không xa phía sau. Đại Mao thấy có người chỉ nó liền vui vẻ kêu lên một tiếng, người đàn ông kia sợ đến mức hét lên một tiếng rồi vội vàng nhảy vào trong đám người, mà đám người cũng bị hành động của ông ta dọa nhảy dựng lên, đồng loạt lùi về sau.
Hề Hề nhìn cảnh tượng kỳ quái này, chỉ nghĩ bọn họ sợ Đại Mao và Nhị Nha, vội vã giải thích: “Mọi người đừng sợ, Nhị Nha là một con báo trắng, nó rất ôn hòa, chưa cắn người lung tung bao giờ. Đại Mao là một con cò trắng, tuy cao lớn một chút nhưng cũng rất đáng yêu, sẽ không làm bị thương người tốt.” Chúng nó chỉ đánh người xấu thôi.
Người đàn ông trung niên kia thấy Nhị Nha và Đại Mao không làm gì bọn họ, dường như còn tương đối nghe lời, dần dần lá gan lớn hơn, mần mò về trước một chút, lấy can đảm hỏi: “Vậy… Ngươi… Ngươi là ai? Tới đây làm… làm gì?”
Hề Hề xoa bụng thì thầm: “Ông lão ơi, ta rất đói bụng, ông có thể cho ta chút đồ ăn không? Nhưng ta không có tiền.”
Một câu ông lão ơi làm tâm hồn người đàn ông trung niên tổn thương sâu sắc. Tuy ông không còn trẻ nhưng dù nhìn có vẻ không trẻ tuổi như đám hậu sinh cũng không già đến mức độ đấy chứ. Lại dám gọi ông là ông lão… Ông già đến vậy sao?
“Ta nhìn giống một ông lão lắm à?”
“Nhưng tóc ông bạc rồi.”
“Tóc ngươi còn bạc hơn tóc ta mà ta vẫn nhận ra ngươi là một tiểu cô nương đấy thôi.” Người đàn ông trung niên không phục.
Hề Hề nghi hoặc nắm tóc mình lên nhìn, trong nháy mắt liền ngây dại, một lát sau mới hoang mang rồi loạn hô lên một tiếng, vô cùng sợ hãi.
“Tóc ta biến thành màu trắng!” Nàng ngẩn người nói.
Người trong xóm thật sự buồn cười, phản ứng của nha đầu này hình như hơi… chậm thì phải?
Lẽ nào… nàng không biết hình dạng của mình?
Danh sách chương