Khi mọi người nghị sự xong đã là giờ thân canh ba, Lê Thanh sai người chuẩn bị cơm tối, Lê Trạm nhìn sắc trời thì thầm một tràng: “Nha đầu Ninh Nhi này, đã trễ thế này còn không biết đường trở về, không phải lại xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hẳn là không đâu, núi Kỳ Lân này đã bị con bé thám hiểm hết một lượt từ lâu rồi, nhắm mắt lại cũng không lạc đường nổi. Mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi còn chỉ biết chơi…”

“Trạm nhi, có chuyện gì vậy?” Lê Thanh nghe thấy Lê Trạm nói thầm liền đi tới hỏi.

“Cha, không có chuyện gì, nơi ở của Ngạn và mọi người còn đã sai người thu dọn xong rồi, người bận cả ngày cũng mệt rồi, hãy đi nghỉ ngơi trước đi.” Lúc này Lê Trạm không dong dài nữa, nói vài câu đơn giản đã khiến cha hắn dùng vẻ mặt từ ái vỗ vỗ bờ vai hắn rồi bỏ đi.

Phong Lăng Ba liếc nhìn Lê Trạm, thầm nghĩ tên này tuy thích lải nhải nhưng đúng là một người con hiếu thuận, một ca ca biết bảo vệ muội muội. Có điều thật sự sẽ không có chuyện gì chứ? Dù sao buổi sáng Lê Ninh Nhi còn đối đầu với Hề Hề, bây giờ chưa gì đã thành tỷ muội tốt…

Phỉ Mặc cũng nhíu mày, trầm ngâm nhìn về phía cổng chính. Độc Cô Ngạn chỉ im lặng đứng dưới hàng hiên, trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị không có bất cứ biều hiện gì.

“Ta biết ngươi không hề lo lắng chút nào.” Khi đi qua bên cạnh Độc Cô Ngạn, Phong Lăng Ba nói mát một câu. Huyền Vân vừa nghe nói tâm trạng của Trần Trần không tốt, đi trước an ủi nàng. Hề Hề có Đại Mao và Nhị Nha bên cạnh, hẳn tạm thời không có chuyện gì.

“Dù có bạn mới, dù vui vẻ thế nào lúc này cũng nên về rồi… Ơ, Ngạn, đệ đi đâu vậy?” Lê Trạm thấy Độc Cô Ngạn đi về phía cổng chính liền hỏi.

“Ra ngoài một lúc.” Độc Cô Ngạn bỏ lại một câu, bóng người đã biến mất tại chỗ rẽ. Phỉ Mặc lẳng lặng nhìn về hướng hắn rời đi, chậm rãi thu hồi bàn chân đã bước ra nửa bước.

Lại dám ngủ ở chỗ này.

Độc Cô Ngạn đi ra từ bóng cây, ánh hoàng hôn kéo bóng hắn thật dài trên mặt cỏ, theo bước chân hắn dần dần chạm tới Hề Hề đang ngủ say.

Lê Ninh Nhi không biết đã chạy đi đâu, bỏ lại một mình Hề Hề ngủ ở đây. Nhị Nha nằm bên cạnh Hề Hề, cái đuôi thật dài thỉnh thoảng lay động, tỏ vẻ nó còn chưa ngủ. Có lẽ Đại Mao bại trận sau một vòng chém giết bằng mắt, lúc này đang ai oán đứng phía sau Nhị Nha hai bước, dùng cái cánh thật to quạt gió về phía Hề Hề và Nhị Nha.

Độc Cô Ngạn ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của Hề Hề. Dáng nàng ngủ càng giống búp bê không hiểu sự đời hơn lúc bình thường, bàn tay nhỏ bé đặt bên tai, co thành nắm tay nho nhỏ, cái miệng chúm chím khi đóng khi mở theo hơi thở, thỉnh thoảng lại bĩu ra giống như quả anh đào đáng yêu.

Một con kiến bò tới, cố gắng bò lên tai Hề Hề, bị hắn dùng một ngón tay búng sang một bên. Ngón tay không cẩn thận chạm vào vành tai nàng, mềm mại lại hơi mát. Ngọn gió nghịch ngợm thổi bay vài sợi tóc nàng, có lẽ chọc nàng nhột, nắm tay nhỏ giơ lên, vô thức cọ một chặp trên mặt, thấy vậy Độc Cô Ngạn nhíu mày, không tự chủ được mà vươn tay trái ra bắt lấy bàn tay nhỏ đang tác quái của nàng, nhẹ nhàng đặt sang một bên, rồi không buông ra nữa. Tay phải nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, nơi đó hơi ửng hồng, bị chính nàng dụi mà thành.

Bàn tay trái nho nhỏ của nàng nằm trong bàn tay to lớn của hắn, giống như sinh ra là để hắn nắm, vừa khít như vậy,… ấm áp như vậy.

Vì sao nàng luôn thích đi theo hắn? Tính cách hắn lãnh đạm lạnh lùng, mẹ từng nói người như hắn sợ rằng chẳng có mấy cô nương thích. Nhưng ngay từ đầu nàng đã quen với bộ mặt lạnh của hắn, hoàn toàn không sợ hãi, lùi bước.

Khi còn trẻ không để ý đến nhi nữ tình trường, nay dù đã thành niên nhưng hắn đã một thân một mình thành thói quen.

Nàng ngốc nghếch ngơ ngác, cái gì cũng không hiểu, chỉ cố chấp đuổi theo hắn, hắn không hiểu rốt cuộc nàng làm vậy vì cái gì? Vì thích sao?

Từ nhỏ đến giờ hắn ít khi thích thứ gì đó, chỉ thực hiện mọi thứ một cách tốt nhất theo thói quen. Mà trên thực tế, hắn đã không còn biết bản thân muốn gì, thích gì, vì vậy hắn cũng không theo đuổi bất cứ cái gì.

Nàng giống như một cái đuôi nhỏ dính trên người hắn, cắt đứt rồi lại tự động dính vào, vĩnh viễn dùng vẻ mặt ngây thơ thuần khiết nhìn thẳng về phía hắn,đôi mắt trong vắt không tỳ vết kia dần dần khiến hắn không thể từ chối nàng.

Nàng thích đi cùng thì để nàng đi cùng là được.

“Ngạn biểu ca, muội thấy rồi nhé.” Lê Ninh Nhi đột nhiên nhảy ra từ phía sau, thấp giọng cười nhỏ, cười như phát hiện một bí mật long trời lở đất.

Độc Cô Ngạn nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Muội vừa đi đâu?”

Lê Ninh Nhi vênh mặt, hừ một tiếng tỏ vẻ: “Không nói cho huynh.” Hắc hắc, nàng vừa thấy huynh ấy sờ mặt Hề Hề. Hừ, bình thường ra vẻ lạnh lùng như tảng băng trôi, trong lòng lại nhớ thương cô nương nhà người ta! Nàng nhất định phải lén viết thư cho cô, miễn cho cô luôn nghĩ đời này ngoại trừ nàng sẽ không có ai thèm Ngạn biểu ca. Tuy hiện giờ nàng đã kiêu ngạo vứt bỏ huynh ấy nhưng nàng sẽ xin cô cố nén đau thương, thuận tiện nói với cô tảng băng Ngạn biểu ca đã có mặt trời nhỏ ngốc nghếch rồi.

“Muộn rồi, về thôi.” Độc Cô Ngạn không để ý tới lời cằn nhằn của nàng, nhẹ nhàng lay vai Hề Hề: “Dậy, dậy đi.” Không ngờ không lay được nàng tỉnh lại mà còn bị nàng ôm tay, cọ cọ má vào cánh tay hắn, hình như coi cánh tay hắn thành gối ôm rồi, còn ngọt ngào chép miệng ngủ tiếp.

“Ngạn biểu ca, muội thấy huynh bỏ cuộc đi. Vừa rồi muội muốn gọi nàng dậy đuổi theo thỏ con, gọi hơn mười lần cũng không thấy động tĩnh gì, thật ham ngủ!” Lê Ninh Nhi bất đắc dĩ khoát tay, lại không biết đã tiết lộ hành tung vừa rồi của mình.

Độc Cô Ngạn dừng lại một chút, một khắc sau liền trực tiếp bế Hề Hề lên, sau đó liếc nhìn Đại Mao và Nhị Nha. Nhị Nha vẫy đuôi ung dung đứng dậy theo sau, cuối cùng Đại Mao cũng thoát khỏi kiếp quạt lông, cũng nhảy lên theo sát phía sau. Oa, nó dùng cánh quá độ, không bay nổi nữa rồi!

Lê Ninh Nhi ở phía sau chun mũi lẽ lưỡi, hừ, lại dữ với nàng nàng sẽ xúi dục Hề Hề không để ý tới huynh ấy nữa! Xem huynh ấy còn dám dùng vẻ mặt lạnh như băng kia đông chết người hay không!

“Đó là ai?” Thiếu phụ mặt lạnh áo tím hỏi mỹ nam không ngừng bóc hạt dẻ rang đường bên cạnh.

“Một nam nhân xui xẻo. Nào, Âm Âm nương tử, hạt dẻ bóc xong rồi, vi phu cũng thử rồi, không tệ lắm, nào, há miệng nào.” Mỹ nam cầm một viên hạt dẻ to tròn đưa tới bên miệng mỹ phụ, dỗ nàng như dỗ trẻ con, mỹ phụ thanh thoát hé miệng ngậm lấy hạt dẻ, nhai một lúc sau mới nuốt rồi bớt chút thời gian hỏi: “Vì sao xui xẻo?” Lại há miệng đón hạt dẻ tiếp theo.

“Để ý ngay phải nha đầu ngốc nhà ta, hắn không xui còn ai xui nữa?” Hắn nhàn nhã ném một viên vào miệng mình, vừa nhai vừa gật đầu, hạt dẻ này cũng không tệ.

“Nương tử, nàng làm gì vậy?” Còn chưa nhai xong đã thấy nương tử thân yêu định nhảy từ trên cây xuống, vội vàng ôm nàng vào lòng. Giỡn chơi chắc, cây này cao lắm đây, nương tử thân yêu lại không có võ công, nhỡ may ngã xuống hắn sẽ đau lòng chết mất.

“Hề nhi bị ôm đi rồi.” Thiếu phụ áo tím lạnh lùng nói một câu có số từ nhiều nhất cho tới nay, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một chút luyến tiếc.

“Bị ôm thì kệ bị ôm… Ha ha, nương tử, ta nói đùa thôi, tuyệt đối là nói đùa thôi. Nữ nhi cũng có một nửa là của ta, sao ta có thể bỏ cho người khác được…” Mỹ nam khuất phục dưới cái nhìn lạnh lẽo của nương tử nhà mình, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Có điều, nương tử à, dùng diện mạo hiện giờ của chúng ta không quá thích hợp để lập tức bắt chuyện với con bé.”

Thiếu phụ áo tím nhìn nam nhân mặt lạnh kia ôm nữ nhi càng đi càng xa, chút luyến tiếc trong mắt ngày một sâu đậm.

Mỹ nam vội vàng an ủi: “Nương tử đừng lo lắng, chúng ta ở ngay bên cạnh con bé, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp!” Nếu hiện giờ đi gặp nha đầu ngốc kia, Âm Âm nương tử còn để ý tới hắn nữa hay sao?

“Chúng ta âm thâm bảo vệ con bé chẳng phải tốt lắm sao? Nhất định nó ở trên núi buồn chán muốn chết rồi, để nó tự do chơi một thời gian đi, vậy tốt lắm đúng không?” Thuyết phục hết lời, tuyệt đối không để nha đầu ngốc kia phá hoại thế giới hai người hoàn mỹ này.

Mỹ phụ nhìn thẳng về phía tướng công nhà mình, cuối cùng gật đầu, sau đó kéo tay áo hắn ý bảo nữ nhi đi xa rồi, phải theo sau. Mỹ nam bất đắc dĩ đành phải ôm nương tử thân yêu nhảy từ trên cây xuống, vừa đi vừa oán địa vị của mình trong lòng nương tử ngày một kém hơn nha đầu ngốc kia.

Khi tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ trên giường mềm mại, Hề Hề vô cùng kinh ngạc một phen. Nàng vội vàng ôm đầu Nhị Nha hỏi: “Nhị Nha, Nhị Nha, có phải ta lại phát chứng mộng du không? Ta nhớ rõ ràng mình đang ngủ trên thảm cỏ bên hồ, sao lại chạy về giường thế này?”

Hề Hề nảy ra nghi vấn như vậy là có nguyên nhân.

Trước năm tuổi nàng luôn ngủ cùng cha mẹ, sau năm tuổi tuy trên danh nghĩa là ngủ một mình nhưng bình thường nàng vẫn hay ôm chăn đi tìm vòng tay mềm mại của mẹ, tuy lần nào cha cũng tỏ vẻ không chào đón, không muốn chia sẻ giường với nàng rất rõ ràng, nhưng e ngại sự chiều chuộng của nương tử đại nhân với nữ nhi, hắn cũng không dám ngay mặt đuổi Hề về giường mình. Vì vậy mỗi lần đành thừa dịp hai mẹ con ngủ say len lén dời nữ nhi đi.

Mãi cho tới một đêm lúc sáu tuổi, cuối cùng Hề Hề nhỏ bé mới cảm thấy vô cùng nghi hoặc khi mình không thức dậy trên giường mẹ, loạng choạng đôi chân trần đi hỏi mẫu thân, kết quả là mẫu thân cũng không biết, cha nàng lại làm ra vẻ giúp nàng bắt mạch một phen, nói nàng đã trưởng thành, ngủ cùng mẹ sẽ ngủ không yên, bởi vậy mắc chứng mộng du, tự động trở về giường mình trong lúc ngủ. Khi đó tiểu Hề Hề nghĩ dù sao cuối cùng cũng trở về giường mình, vì vậy dần dần không đòi ngủ cũng cha mẹ nữa.

Đến tận khi đã lớn, nàng vẫn tưởng mình mắc chứng mộng du.

Nhị Nha “ngao” một tiếng tỏ vẻ phủ nhận, Hề Hề ôm đầu nó nằm trên giường suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu, cho đến khi Lê Ninh Nhi nhảy vào gọi nàng đi ăn cơm tối nghi hoặc của nàng mới được gỡ bỏ.

Thì ra A Ngạn bế nàng về, nàng đã nói mà, rõ ràng đã rất nhiều năm không bị mộng du nữa!

Hề Hề vừa đi vào phòng khách đôi mắt lập tức tìm được bóng người Độc Cô Ngạn, không khỏi nhào tới ôm lấy tay hắn nói: “A Ngạn, cảm ơn huynh, huynh thật tốt.” Tuy trên gương mặt nhỏ bé vẫn nghiêm túc như hồi nào nhưng giọng nói ngọt đến chết người.

Độc Cô Ngạn liếc cánh tay trái mất đi tự do, hiếm thấy là không giãy ra như thường ngày, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống ăn đi.”

Hề Hề nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, ngoan ngoãn chào hỏi từng người một: “Chào bác, chào Mặc ca ca, chào Trạm ca ca, chào Phong tỷ tỷ, chào Tiểu Phong Tử ca ca, Tiểu Vân Tử ca ca, cả Ninh Ninh, Trần Trần nữa, chào mọi người.”

Huyền Phong nghe thấy nàng cũng dùng xưng hô như các chủ nhà mình để gọi mình, bàn tay cầm chén trà run lên, khiến Huyền Vân cười trộm, ai nha, ai nha, làm đệ đệ vẫn tốt hơn…

Sau một hồi bắt chuyện, miệng nàng khát khô, mắt trông chờ nhìn nước trà trên bàn, Độc Cô Ngạn do dự một chút, cuối cùng vẫn không đưa cái chén cho nàng. Cái chén này hắn vừa uống rồi…

Phỉ Mặc ngồi đối diện Hề Hề đưa chén trà tới nói: “Hi Hi, nào, uống nước đi.”

Hề Hề ngẩng đầu nhìn Phỉ Mặc nói: “Cảm ơn Mặc ca ca.” Sau đó liền nhận lấy cái chén uống một ngụm.

Phỉ Mặc mỉm cười liếc nhìn Độc Cô Ngạn, Độc Cô Ngạn không nói gì, nâng chén lên uống một ngụm như không có gì xảy ra.

Phong Lăng Ba vội cúi đầu cười thầm, sóng ngầm giữa Phỉ Mặc và Độc Cô Ngạn cuộn trào mãnh liệt, cố tình quả dưa ngốc Hề Hề này lại không biết gì, thật thú vị.

Ánh mắt Lê Trạm chuyển từ Hề Hề tới Độc Cô Ngạn, sau đó lại từ Độc Cô Ngạn chuyển tới Phỉ Mặc, gật đầu như có chút hiểu ra, cảm giác người bên cạnh run lên nhè nhẹ, liếc mắt nhìn lại thấy tiểu thư Phong gia đang nhịn cười tương đối khổ cực, xem ra nàng đã sớm nhận ra ràng buộc giữa ba người này rồi, aiz, làm sao bây giờ, nhìn nàng cười trộm sung sướng như vậy hắn cũng muốn cười… Có điều nhìn sắc mặt lạnh như băng của Ngạn vẫn nên nhịn đi.

“Cha, gần đây cha vất vả nhất, cha ăn nhiều một chút bồi bổ đi.” Lê Ninh Nhi vừa xuất hiện trước mặt cha nhà mình lập tức như biến thành người khác, hết rót trà lại gắp thức ăn, vừa ngoan vừa tri kỷ, hoàn toàn là hình ảnh nữ nhi hiếu thuận, khác xa với hình tượng nổi trận lôi đình lúc trước. Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, chỉ có Lê Trạm vẫn ung dung, còn Hề Hề ngơ ngác nhìn thức ăn trên bàn, ngón tay vô thức chơi đùa đôi đũa, nàng đã chú ý cánh gà chiên ở giữa bàn từ lâu lắm rồi, hành động của những người khác tạm thời nàng không để ý.

“Được, được, ngoan lắm.” Lê Thanh yêu thương xoa đầu nữ nhi, sau đó cười nói với mọi người: “Mọi người ở đây đều là bằng hữu của Ngạn nhi, nếu không chê có thể giống như Ngạn nhi, coi lão phu là một trưởng bối, người một nhà ăn cơm cùng nhau, không cần khách sáo, nào, dũng bữa, dùng bữa thôi.”

Phỉ Mặc thấy Hề Hề nhìn cánh gà hết sức chăm chú liền gắp hai cái để vào trong bát Hề Hề, dịu dàng cười nói: “Hi Hi đói bụng chưa, đây là cánh gà muội thích ăn nhất này.”

Hề Hề ngạc nhiên nói: “Sao Mặc ca ca biết ta thích ăn cánh gà?” Nàng thích nhất gặm cánh gà, tiếc rằng trước đây khi ở trong cốc không tranh được với cha, may mà mẹ luôn để phần cho nàng một ít.

Phỉ Mặc chỉ cười không nói. Hề Hề nghĩ đã nhận thì phải báo đáp, vì vậy cũng gắp một viên sư tử đầu vào bát Phỉ Mặc nói: “Vậy Mặc ca ca cũng ăn cái này đi.”

Phong Lăng Ba liếc mắt nhìn tinh quái, mặt mày rạng rỡ cũng gắp cho Hề Hề một miếng cá nấu chua, sau đó nói: “Nào, Hề Hề, ăn nhiều cá chút đi.” Vì vậy Hề Hề cũng có qua có lại gắp cho Phong Lăng Ba một đũa thức ăn.

Lê Ninh Nhi không chịu tỏ ra thua kém, lập tức gắp một đũa đồ ăn vào trong bát Hề Hề nói: “Hề Hề, đây là món sườn ta thích ăn nhất, ngon lắm, ngươi nếm thử đi.” Hề Hề lại rất nhanh đáp lễ.

Hoắc Thanh Trần cũng không chịu tụt hậu gắp một đũa rau cho Hề Hề, trong một lúc ngắn ngủi, Hề Hề đã cống hiến cảm tình cho hết một lượt, duy chỉ không chạm đến Độc Cô Ngạn, bởi vì Phỉ Mặc vẫn không ngừng gắp thức ăn cho nàng, nếu không ăn nhanh bát nàng sẽ không đựng nổi mất…

Dần dà, trong bát Hề Hề đã chồng thành núi, nàng cố gắng vùi đầu ăn nhưng vẫn không có xu hướng giảm bớt. Độc Cô Ngạn nhìn xuống cái bát trống trơn của mình, lạnh tanh gắp một đũa rau chậm rãi ăn. Cuối cùng vẫn là Lê Trạm tương đối cẩn thận chú ý tới cảnh ngộ bi thảm của Độc Cô Ngạn, có lòng gắp cho hắn mấy cái bánh trôi nhân thịt.

Phong Lăng Ba vừa gắp thức ăn cho Hề Hề vừa nhịn cười đến suýt thắt ruột.

Một bữa cơm có người lạnh lùng, có người cười trộm, có người dịu dàng nhìn người đang vùi đầu ăn, tình hình vô cùng kỳ quái nhưng cũng chậm rãi kết thúc.

Đêm tối đen như mực, một ngọn đèn dầu le lắt.

“Bẩm minh chủ, kết quả điều tra tại tam đại môn phái ở đây, mời minh chủ xem qua.”

“Tốt lắm, lui ra đi.” Lê Thanh nhận lấy hộp gỗ thủ hạ trình lên, cẩn thận xem xét, càng xem lông mày càng nhíu chặt. Một lúc lâu sau ông nhẹ nhàng buông hộp gỗ xuống, thong thả đi tới trước cửa sổ, nhìn vào màn đêm sâu thẳm, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện