Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cách đó không xa là một khu đất rộng lớn đang được thi công, cần trục hình tháp cao lớn đang nhấp nháy ánh sáng đỏ trong màn đêm trù phú.
Khu phố mới Tấn Bắc hoang vắng ban đầu, với sự xuất hiện của một lượng lớn các doanh nghiệp theo chính sách ưu đãi, dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
Công việc sắp kết thúc, Hoắc Nhiên đứng bên cửa sổ nhìn cánh tay dài của cần trục tháp đang chậm rãi di chuyển.
Còn hơn một tiếng nữa, cần trục tháp sẽ dừng lại, màn đêm trong khu phố mới trở lại yên tĩnh, hắn cũng nên tan làm.
Không biết bây giờ Đào Tri Việt có đang ngồi trên ban công, nhìn về hướng này không.
Cuối tuần trước, hai người bọn họ thực sự ngồi trên ban công, vừa ăn trái cây vừa xem công trường thi công, ngồi trọn vẹn hai tiếng đồng hồ.
Nhưng thật sự rất đẹp.
So với mấy ông lão đứng ngoài rào chắn chắp tay sau lưng nhìn vào, từ chỗ cao nhàn nhã mà quan sát kiến trúc công trường, ít nhất cũng nghe có tình thú hơn.
Tùy ý để đại não trống rỗng một chút, Hoắc Nhiên một lần nữa trở lại ghế tựa rộng rãi, lật xem đống văn kiện dày cộp trên mặt bàn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khu phức hợp TOD ở khu phố mới Tấn Bắc sẽ chính thức hoàn thành sau hai năm nữa, cho nên trong khoảng thời gian này, cần phải bàn bạc với nhiều dự án thương mại quan trọng.
Thành phố Tấn Bắc đặc biệt là một số doanh nghiệp và dự án ban đầu ở khu phố mới, cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của nhiều công ty đầu tư.
Giống như công viên nước Tấn Bắc trước đó, công ty của nhà Cận Thiếu Viễn chính là lâm thời rót vốn.
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm tư liệu trong tay, hồi lâu ánh mắt mới dừng lại trên một tấm hình.
Đó là một sơ đồ vẽ hiệu ứng, chỗ trung tâm của xe hơi có thể đặt coca và bỏng ngô trên tay vịn, phía trước là một màn hình rộng lớn, có người đang ngồi ở ghế lái và ghế phụ đang nhìn nhau mỉm cười.
Đây là một rạp chiếu phim đặc biệt sắp khai trương ở khu phố mới Tấn Bắc.
Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đối với hắn mà nói là rất xa vời này, suy nghĩ của Hoắc Nhiên dần trôi đi, mãi đến khi bị tiếng thông báo trên điện thoại đánh gãy.
Hắn phục hồi tinh thần, mở khóa màn hình.
[ Đào: Em đã uống một ly trà sữa rất ngon, cũng muốn cho anh nếm thử.
]
[ Đào: Em gọi một ly cho anh, khoảng mười phút nữa sẽ được giao đến, nhớ kêu người xuống lấy nhá.
]
[ HR: Được nha, là vị gì thế? ]
[ HR: Gấu nhỏ cúi người.gif]
[ Đào: Không nói cho anh biết.
]
[ Đào: Nhận được anh sẽ biết.
]
Khi trợ lý bước vào phòng làm việc, liền thấy Hoắc vừa đặt điện thoại xống, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Nhìn thấy cô tiến vào, nụ cười cũng không đột nhiên bị thu hồi như trước.
"Giúp tôi lấy một chút đồ." Trong giọng nói của Hoắc tổng lộ ra sung sướng, "Là trà sữa, hẳn là sắp có ngay rồi."
"Được, tôi lập tức đi lấy."
Khi rời khỏi phòng làm việc, trên mặt trợ lý cũng nở một nụ cười.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thật tốt.
Chắc chắn đó là trà sữa của bạn trai gọi.
Đợi chút nữa cô muốn nhìn vị, chờ đến lúc tan làm sẽ bắt chước mà gọi một ly.
Trợ lý cầm thẻ công tác đi xuống lầu, vui vẻ bát quái vài câu với đồng nghiệp trong thang máy, sau đó cửa thang máy mở ra, cô quẹt thẻ đi ra ngoài, đi tới đại sảnh tầng trệt.
Cô đại khái nhìn lướt qua, nhưng lại không thấy bóng dáng của người giao hàng.
Nhưng mà trong đại sảnh có một soái ca đang uống trà sữa, trong tay còn xách theo một ly trà sữa khác.
Cô trơ lý nhìn điện thoại một chút, trong chốc lát nhìn lén soái ca, lại muốn tiếp tục chia sẻ niềm hạnh phúc hôm nay với đồng nghiệp, đột nhiên phản ứng lại.
Chờ một chút, trà sữa đóng gói.
Bạn trai gọi trà sữa.
Cô lại ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt có chút không dám tin tưởng.
Soái ca đang đợi người dường như cũng chú ý đến tầm mắt của cô, dừng một chút, sau đó chủ động đi tới.
"Chào cô, cô có phải là trợ lý của Hoắc Nhiên không?"
Trợ lý chết máy hai giây, sau đó mỉm cười lại với sự chuyên nghiệp vô cùng ưu tú.
"Là tôi, anh tới để đưa trà sữa cho Hoắc tổng sao?"
"Ừm, tôi có thể lên đó không?" Soái ca còn có chút ngượng ngùng.
"Đương nhiên có thể, xin mời theo tôi."
Nói, trợ lý quẹt thẻ trên máy ra vào, lễ phép mời vị soái ca này đi trước.
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí, đây là điều tôi nên làm."
Trong thang máy tứ phía bóng loáng như gương, trợ lý nhìn mặt mình phản chịu trong gương, nhịn không được phải đánh giá năm sao cho phong độ bình tĩnh của chính mình.
Ai có thể nhìn ra được trong lòng cô đang có một nhân vật nhỏ đang nhảy múa và thét chói tai đâu?
Hóa ra bạn trai của Hoắc là loại có khí chất ôn hòa thế này.
Thật xứng đôi với Hoắc tổng ngày nào cũng giả bộ làm mặt lạnh nha.
Cô không nhịn được bổ não ra 30 vạn tự.
Ra khỏi tháng máy chính là quầy lễ tân và khu văn phòng, trợ lý vô cùng có chừng mực giới thiệu cách bố trí công ty với vị khách đặc biệt phía sau.
"Bên này là khu văn phòng của chúng tôi, nơi đó là khu nghỉ ngơi, nếu anh cần bất kỳ đồ uống hay nước trà gì thì có thể nói với tôi, văn phòng của Hoắc tổng ở phía trong......"
Đồng nghiệp đi ngang qua thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn, nhưng cũng không hỏi nhiều, trợ lý cũng thường xuyên giúp Hoắc tổng đón khách.
Tuy rằng vị khách này trông rất tuấn tú, còn xách theo trà sữa, không giống như là đến nói chuyện công việc.
Chỉ có vài đồng nghiệp biết nội tình, mới vô cùng hoảng hốt nhìn hai người bọn họ đi về phía văn phòng tổng tài.
Trợ lý không khỏi sinh ra một loại tâm tình đắc ý.
Những kẻ phàm nhân hoàn toàn không biết gì cả.
Cô có thể tượng tưởng được sau khi biết được danh tính của người này, họ sẽ ảo não và mang biểu tình hối hận vì sao không liếc nhìn thêm vài cái.
Cuối cùng cũng đến trước cửa, trợ lý hít sâu, mang theo tâm tình phá lệ kích động, nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng.
"Hoắc tổng, trà sữa tới rồi."
Người bên cạnh nghe cô nói vậy, cười đến cong cong đôi mắt.
"Mời vào."
Giọng nói của Hoắc Nhiên vọng qua cánh cửa.
Tay cầm được xoay, ánh đèn trong phòng dần dần tràn ra từ khe cửa.
Hoắc Nhiên đang cúi đầu xem văn kiện, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
"Là trà sữa vị bạch đào ô long."
Hoắc Nhiên giật mình, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đào Tri Việt đứng cạnh cửa, mỉm cười nâng ly trà sữa trong tay lên cho hắn.
Kinh ngạc rất nhiều, Hoắc Nhiên nhanh chóng đứng lên, đi tới chỗ cậu: "Tôi thích trà sữa vị đào."
Trợ lý nhẹ nhàng đóng cửa lại cho bọn họ, sau đó rời đi như bay.
Không được, cảnh tượng quá ngọt rồi, không thể kìm nén được nữa.
Văn phòng to như vậy chỉ còn lại có hai người.
Đào Tri Việt liền cười: "Cấm dùng từ đồng âm."
Hoắc Nhiên nhận lấy trà sữa trong tay cậu: "Cái này không tính, đây là một ngữ hai ý nghĩa."
Đào Tri Việt mới lạ mà đánh giá phòng làm việc của hắn: "Hóa ra văn phòng tổng tài là như vậy, có vẻ không khoa trương như trong phim truyền hình."
Hoắc Nhiên lập tức nhớ tới văn phòng tổng tài truyền thống: "Cũng có càng khoa trương hơn, chủ yếu là tôi tương đối giản dị."
"Ừm, lại định nghĩa sự giản dị lần nữa."
Trà sữa bạch đào ô long tản ra mùi thơm thanh ngọt.
"Sao lại đột nhiên đến đây?"
"Không muốn mỗi ngày ở nhà chờ anh về, cho nên em quyết định tới đây thử sự ngẫu nhiên một chút."
"Điều gì sẽ xảy ra ngẫu nhiên sau đó?"
"Muốn hỏi em chuyện sau này, hôm nay em cũng không biết."
Sau khi giải thích một cách thiên mã hành không, Đào Tri Việt lại nghiêm trang nói thêm: "Nhưng mà, chủ yếu là bởi vì đột nhiên rất muốn gặp anh, cho nên đã đến đây."
Cậu trộm học tập phương thức nói chuyện của Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên lập tức phát hiện, cười rộ lên: "Này giống như điều tôi sẽ nói."
Bị giáo viên phát hiện, Đào Tri Việt mặt không đổi sắc mà nói sang chuyện khác: "Không nói chuyện với anh nữa, anh làm việc đi, tranh thủ tan làm sớm một chút."
"Em ở trong văn phòng có làm phiền anh không? Hay là em đến khu nghỉ ngơi cũng được."
"Sẽ không, như vậy rất tốt."
Đào Tri Việt an tĩnh ngồi trên sô pha, lật xem một cuốn sách lấy trên kệ sách.
Hắn ngồi trước bàn làm việc, xử lý các văn kiện thương nghiệp rườm ra.
Ánh đèn yên tĩnh, hai ly trà sữa màu sắc ôn nhuận cũng dần thấy đáy.
Vị thật ngon.
Trong cuộc sống bình đạm hàng ngày, đôi khi cũng cần một chút bất ngờ ngoài ý muốn.
Tôi của hôm nay, sẽ không biết được những điều bất ngờ sẽ đến trong tương lai.
Những trang giấy không ngừng lật tung, Hoắc Nhiên lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi nhìn thấy.
Từ khi biết về việc tai nạn xe hơi, hắn chưa bao giờ chủ động nhắc tới việc hai người cùng nhau ngồi trên xe.
Hắn thậm chí còn không dám thảo luận rõ ràng với Đào Tri Việt.
Nhưng hiện tại, rào cản vô danh đó đã không còn nữa.
Điều khiến người ta sợ hãi đó có lẽ sẽ đến, có lẽ sẽ không, đây là sự ngẫu nhiên.
Nhưng vì trốn tránh ngoài ý muốn, nhút nhát trốn đi, sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều dù tốt hay xấu trong cuộc sống, đây là điều chắc chắn.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là người không tin vào vận mệnh.
Hắn đã phải đối mặt với những tai nạn và ngẫu nhiên trên những chuyến hành trình của mình.
Là hắn lựa chọn chống chọi với sóng gió đầy bất trắc.
"Sau khi tan làm, em có muốn cùng nhau đi hóng gió không?"
Khi Đào Tri Việt nghe thấy những lời này, cậu có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên từ cuốn sách.
Trong mắt hắn có tia sáng rực rỡ, lóa mắt hơn cả những vì sao bên ngoài cửa sổ.
Cậu dường như nhớ đến chuyện gì, ánh mắt trở nên mềm mại.
Sau một lát, Đào Tri Việt cười rộ lên: "Hửm? Sao anh lại biết tôi sắp lái xe đi ra ngoài?"
Hoắc Nhiên sửng sốt.
"Sao mà giọng điệu này có chút quái quái?"
Đào Tri Việt vừa cười vừa lắc đầu: "Không trách, là ảo giác của anh."
"Thật sự rất quái lạ, không giống phương thức nói chuyện của em."
Hoắc Nhiên nâng mức cảnh giác đầu tiên: "Là học từ người khác sao?"
"Không phải nha."
"Vậy sao em cứ cười hoài thế?"
"Bởi vì tâm trạng em rất tốt."
Một tiếng sau, Đào Tri Việt ngồi ở ghế phụ, nhìn nghiêng về phía Hoắc Nhiên bên cạnh.
Chiếc Bentley màu trắng từ từ lái ra khỏi gara của office building, đi qua cổng ra vào, tiến vào con đường rộng rãi.
Ban đêm ở khu phố mới rất ít xe cộ, Đào Tri Việt hạ cửa kính xe xuống, đúng như dự đoán trước đó, cảm nhận được cơn gió thổi ấm áp phớt qua gò má.
Hàng cây hai bên đường trôi về phía sau, những ngọn đèn đường màu cam tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Tất cả đều rất bình yên.
Nhưng mà con đường này không giống đường về nhà.
"Chúng ta đi đâu?"
"Tôi cũng lâm thời chuẩn bị một bất ngờ."
Khi xe từ từ chạy vào cổng công viên được thắp sáng bởi đèn neon đủ màu, vẻ mặt của Đào Tri Việt còn ngạc nhiên hơn lúc Hoắc Nhiên vừa nhìn thấy trà sữa.
Rạp chiếu phim ô tô Phong Hoa Viên.
Giống như tên gọi của nó, môi trường trong công viên mọc đầy những cây phong, hoặc đỏ hoặc vàng, vẫn rực rỡ như cũ trong bóng đêm.
Một đường đều có đèn neon chỉ dần, quanh co khúc khuỷu mà dẫn đến quảng trường xem phim với màn hình lớn ngoài trời.
Đào Tri Việt thật lâu không có hoàn hồn.
Trên sân lớn rộng rãi, bọn họ là những vị khách duy nhất đêm nay.
Hoắc Nhiên dừng xe ở giữa, chào hỏi nhân viên tới chào đón mình, đồng thời chỉnh radio trong xe lên một kênh cụ thể.
Bắp rang, Coca, màn hình chiếu phim chiếm trọn thế giới trước mắt, âm thanh vang lên trong xe như đối mặt với kỳ cảnh.
Theo yêu cầu của Hoắc Nhiên, một bộ phim tình yêu kinh điển lấy bối cảnh mùa thu sẽ được trình chuối vào tối nay.
Những chiếc lá vàng đồng thời rơi cả trong và ngoài màn hình.
"Có phải em chưa bao giờ đến rạp chiếu phim như thế này không?"
Đào Tri Việt gật đầu, lại lắc đầu.
"Em thật thích tên của rạp chiếu phim này."
"Vì cái gì? Bởi vì lá phong sao?"
Hoắc Nhiên thuận tay chỉnh thấp ghế xuống, để có thể ngồi thoải mái hơn.
"Trước kia khi em làm việc bán thời gian vào cuối tuần, thường xuyên sẽ đi ngang qua một rạp chiếu phim ô tô, mặc dù chưa bao giờ đi vào, nhưng mỗi lần đi ngang qua đều sẽ nhìn nhiều hơn một cái, cảm thấy nó thật thần kỳ."
"Từ bên ngoài thoạt nhìn, nó hoàn toàn giống hết một công viên, nơi nơi đều là cây xanh, bảng hiệu rạp chiếu phim ở cổng trông rất phục cổ, giống như trở về thế kỷ trước.
Cho nên em vẫn luôn nhớ rõ tên của nó."
"Tên là Phong Hoa Viên, khác nơi này đúng một chữ."
*Phong Hoa Viên trước là 枫华园 (Hoa trong sáng sủa tinh hoa), còn đây là 枫花园 (Hoa trong bông hoa)
Hiện tại Đào Tri Việt có thể không chút cố kỵ mà kể lại những việc cậu đã trải qua trong quá khứ.
"Phong Hoa Viên nghe hay hơn." Hoắc Nhiên bình luận, "Đây là một sự trùng hợp tuyệt đẹp."
Một sự ngoài ý muốn tốt đẹp.
Hình ảnh kết cấu duyên dáng chảy xuôi trên màn ảnh.
Bọn họ cách tấm kính chắn gió trong suốt, xem bộ phim đặc biệt này và tán gẫu thích ý.
Hoắc Nhiên lại một lần nữa sử dụng đại pháp nói năng khách sáo của mình.
"Kỹ thuật diễn của nữ chính thật tốt."
"Ừm, rất lợi hại."
"Bọn họ sẽ gặp lại sao?"
"Có lẽ."
"Câu nói kia là em học từ ai? Rõ ràng là em sẽ không lái xe."
"......!Thiếu chút nữa bị anh tóm được rồi."
"Mau nói cho tôi biết."
Hương thơm ngào ngạt của bắp rang bơ lan tỏa trong không gian nhỏ.
Tiếng cười bị chặn lại giữa môi và răng.
Thời gian ngừng trôi.
Ghế da mềm mại hãm xuống thật sâu..
Khu phố mới Tấn Bắc hoang vắng ban đầu, với sự xuất hiện của một lượng lớn các doanh nghiệp theo chính sách ưu đãi, dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
Công việc sắp kết thúc, Hoắc Nhiên đứng bên cửa sổ nhìn cánh tay dài của cần trục tháp đang chậm rãi di chuyển.
Còn hơn một tiếng nữa, cần trục tháp sẽ dừng lại, màn đêm trong khu phố mới trở lại yên tĩnh, hắn cũng nên tan làm.
Không biết bây giờ Đào Tri Việt có đang ngồi trên ban công, nhìn về hướng này không.
Cuối tuần trước, hai người bọn họ thực sự ngồi trên ban công, vừa ăn trái cây vừa xem công trường thi công, ngồi trọn vẹn hai tiếng đồng hồ.
Nhưng thật sự rất đẹp.
So với mấy ông lão đứng ngoài rào chắn chắp tay sau lưng nhìn vào, từ chỗ cao nhàn nhã mà quan sát kiến trúc công trường, ít nhất cũng nghe có tình thú hơn.
Tùy ý để đại não trống rỗng một chút, Hoắc Nhiên một lần nữa trở lại ghế tựa rộng rãi, lật xem đống văn kiện dày cộp trên mặt bàn.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, khu phức hợp TOD ở khu phố mới Tấn Bắc sẽ chính thức hoàn thành sau hai năm nữa, cho nên trong khoảng thời gian này, cần phải bàn bạc với nhiều dự án thương mại quan trọng.
Thành phố Tấn Bắc đặc biệt là một số doanh nghiệp và dự án ban đầu ở khu phố mới, cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của nhiều công ty đầu tư.
Giống như công viên nước Tấn Bắc trước đó, công ty của nhà Cận Thiếu Viễn chính là lâm thời rót vốn.
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm tư liệu trong tay, hồi lâu ánh mắt mới dừng lại trên một tấm hình.
Đó là một sơ đồ vẽ hiệu ứng, chỗ trung tâm của xe hơi có thể đặt coca và bỏng ngô trên tay vịn, phía trước là một màn hình rộng lớn, có người đang ngồi ở ghế lái và ghế phụ đang nhìn nhau mỉm cười.
Đây là một rạp chiếu phim đặc biệt sắp khai trương ở khu phố mới Tấn Bắc.
Nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đối với hắn mà nói là rất xa vời này, suy nghĩ của Hoắc Nhiên dần trôi đi, mãi đến khi bị tiếng thông báo trên điện thoại đánh gãy.
Hắn phục hồi tinh thần, mở khóa màn hình.
[ Đào: Em đã uống một ly trà sữa rất ngon, cũng muốn cho anh nếm thử.
]
[ Đào: Em gọi một ly cho anh, khoảng mười phút nữa sẽ được giao đến, nhớ kêu người xuống lấy nhá.
]
[ HR: Được nha, là vị gì thế? ]
[ HR: Gấu nhỏ cúi người.gif]
[ Đào: Không nói cho anh biết.
]
[ Đào: Nhận được anh sẽ biết.
]
Khi trợ lý bước vào phòng làm việc, liền thấy Hoắc vừa đặt điện thoại xống, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Nhìn thấy cô tiến vào, nụ cười cũng không đột nhiên bị thu hồi như trước.
"Giúp tôi lấy một chút đồ." Trong giọng nói của Hoắc tổng lộ ra sung sướng, "Là trà sữa, hẳn là sắp có ngay rồi."
"Được, tôi lập tức đi lấy."
Khi rời khỏi phòng làm việc, trên mặt trợ lý cũng nở một nụ cười.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thật tốt.
Chắc chắn đó là trà sữa của bạn trai gọi.
Đợi chút nữa cô muốn nhìn vị, chờ đến lúc tan làm sẽ bắt chước mà gọi một ly.
Trợ lý cầm thẻ công tác đi xuống lầu, vui vẻ bát quái vài câu với đồng nghiệp trong thang máy, sau đó cửa thang máy mở ra, cô quẹt thẻ đi ra ngoài, đi tới đại sảnh tầng trệt.
Cô đại khái nhìn lướt qua, nhưng lại không thấy bóng dáng của người giao hàng.
Nhưng mà trong đại sảnh có một soái ca đang uống trà sữa, trong tay còn xách theo một ly trà sữa khác.
Cô trơ lý nhìn điện thoại một chút, trong chốc lát nhìn lén soái ca, lại muốn tiếp tục chia sẻ niềm hạnh phúc hôm nay với đồng nghiệp, đột nhiên phản ứng lại.
Chờ một chút, trà sữa đóng gói.
Bạn trai gọi trà sữa.
Cô lại ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt có chút không dám tin tưởng.
Soái ca đang đợi người dường như cũng chú ý đến tầm mắt của cô, dừng một chút, sau đó chủ động đi tới.
"Chào cô, cô có phải là trợ lý của Hoắc Nhiên không?"
Trợ lý chết máy hai giây, sau đó mỉm cười lại với sự chuyên nghiệp vô cùng ưu tú.
"Là tôi, anh tới để đưa trà sữa cho Hoắc tổng sao?"
"Ừm, tôi có thể lên đó không?" Soái ca còn có chút ngượng ngùng.
"Đương nhiên có thể, xin mời theo tôi."
Nói, trợ lý quẹt thẻ trên máy ra vào, lễ phép mời vị soái ca này đi trước.
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí, đây là điều tôi nên làm."
Trong thang máy tứ phía bóng loáng như gương, trợ lý nhìn mặt mình phản chịu trong gương, nhịn không được phải đánh giá năm sao cho phong độ bình tĩnh của chính mình.
Ai có thể nhìn ra được trong lòng cô đang có một nhân vật nhỏ đang nhảy múa và thét chói tai đâu?
Hóa ra bạn trai của Hoắc là loại có khí chất ôn hòa thế này.
Thật xứng đôi với Hoắc tổng ngày nào cũng giả bộ làm mặt lạnh nha.
Cô không nhịn được bổ não ra 30 vạn tự.
Ra khỏi tháng máy chính là quầy lễ tân và khu văn phòng, trợ lý vô cùng có chừng mực giới thiệu cách bố trí công ty với vị khách đặc biệt phía sau.
"Bên này là khu văn phòng của chúng tôi, nơi đó là khu nghỉ ngơi, nếu anh cần bất kỳ đồ uống hay nước trà gì thì có thể nói với tôi, văn phòng của Hoắc tổng ở phía trong......"
Đồng nghiệp đi ngang qua thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn, nhưng cũng không hỏi nhiều, trợ lý cũng thường xuyên giúp Hoắc tổng đón khách.
Tuy rằng vị khách này trông rất tuấn tú, còn xách theo trà sữa, không giống như là đến nói chuyện công việc.
Chỉ có vài đồng nghiệp biết nội tình, mới vô cùng hoảng hốt nhìn hai người bọn họ đi về phía văn phòng tổng tài.
Trợ lý không khỏi sinh ra một loại tâm tình đắc ý.
Những kẻ phàm nhân hoàn toàn không biết gì cả.
Cô có thể tượng tưởng được sau khi biết được danh tính của người này, họ sẽ ảo não và mang biểu tình hối hận vì sao không liếc nhìn thêm vài cái.
Cuối cùng cũng đến trước cửa, trợ lý hít sâu, mang theo tâm tình phá lệ kích động, nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng.
"Hoắc tổng, trà sữa tới rồi."
Người bên cạnh nghe cô nói vậy, cười đến cong cong đôi mắt.
"Mời vào."
Giọng nói của Hoắc Nhiên vọng qua cánh cửa.
Tay cầm được xoay, ánh đèn trong phòng dần dần tràn ra từ khe cửa.
Hoắc Nhiên đang cúi đầu xem văn kiện, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
"Là trà sữa vị bạch đào ô long."
Hoắc Nhiên giật mình, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đào Tri Việt đứng cạnh cửa, mỉm cười nâng ly trà sữa trong tay lên cho hắn.
Kinh ngạc rất nhiều, Hoắc Nhiên nhanh chóng đứng lên, đi tới chỗ cậu: "Tôi thích trà sữa vị đào."
Trợ lý nhẹ nhàng đóng cửa lại cho bọn họ, sau đó rời đi như bay.
Không được, cảnh tượng quá ngọt rồi, không thể kìm nén được nữa.
Văn phòng to như vậy chỉ còn lại có hai người.
Đào Tri Việt liền cười: "Cấm dùng từ đồng âm."
Hoắc Nhiên nhận lấy trà sữa trong tay cậu: "Cái này không tính, đây là một ngữ hai ý nghĩa."
Đào Tri Việt mới lạ mà đánh giá phòng làm việc của hắn: "Hóa ra văn phòng tổng tài là như vậy, có vẻ không khoa trương như trong phim truyền hình."
Hoắc Nhiên lập tức nhớ tới văn phòng tổng tài truyền thống: "Cũng có càng khoa trương hơn, chủ yếu là tôi tương đối giản dị."
"Ừm, lại định nghĩa sự giản dị lần nữa."
Trà sữa bạch đào ô long tản ra mùi thơm thanh ngọt.
"Sao lại đột nhiên đến đây?"
"Không muốn mỗi ngày ở nhà chờ anh về, cho nên em quyết định tới đây thử sự ngẫu nhiên một chút."
"Điều gì sẽ xảy ra ngẫu nhiên sau đó?"
"Muốn hỏi em chuyện sau này, hôm nay em cũng không biết."
Sau khi giải thích một cách thiên mã hành không, Đào Tri Việt lại nghiêm trang nói thêm: "Nhưng mà, chủ yếu là bởi vì đột nhiên rất muốn gặp anh, cho nên đã đến đây."
Cậu trộm học tập phương thức nói chuyện của Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên lập tức phát hiện, cười rộ lên: "Này giống như điều tôi sẽ nói."
Bị giáo viên phát hiện, Đào Tri Việt mặt không đổi sắc mà nói sang chuyện khác: "Không nói chuyện với anh nữa, anh làm việc đi, tranh thủ tan làm sớm một chút."
"Em ở trong văn phòng có làm phiền anh không? Hay là em đến khu nghỉ ngơi cũng được."
"Sẽ không, như vậy rất tốt."
Đào Tri Việt an tĩnh ngồi trên sô pha, lật xem một cuốn sách lấy trên kệ sách.
Hắn ngồi trước bàn làm việc, xử lý các văn kiện thương nghiệp rườm ra.
Ánh đèn yên tĩnh, hai ly trà sữa màu sắc ôn nhuận cũng dần thấy đáy.
Vị thật ngon.
Trong cuộc sống bình đạm hàng ngày, đôi khi cũng cần một chút bất ngờ ngoài ý muốn.
Tôi của hôm nay, sẽ không biết được những điều bất ngờ sẽ đến trong tương lai.
Những trang giấy không ngừng lật tung, Hoắc Nhiên lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi nhìn thấy.
Từ khi biết về việc tai nạn xe hơi, hắn chưa bao giờ chủ động nhắc tới việc hai người cùng nhau ngồi trên xe.
Hắn thậm chí còn không dám thảo luận rõ ràng với Đào Tri Việt.
Nhưng hiện tại, rào cản vô danh đó đã không còn nữa.
Điều khiến người ta sợ hãi đó có lẽ sẽ đến, có lẽ sẽ không, đây là sự ngẫu nhiên.
Nhưng vì trốn tránh ngoài ý muốn, nhút nhát trốn đi, sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều dù tốt hay xấu trong cuộc sống, đây là điều chắc chắn.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là người không tin vào vận mệnh.
Hắn đã phải đối mặt với những tai nạn và ngẫu nhiên trên những chuyến hành trình của mình.
Là hắn lựa chọn chống chọi với sóng gió đầy bất trắc.
"Sau khi tan làm, em có muốn cùng nhau đi hóng gió không?"
Khi Đào Tri Việt nghe thấy những lời này, cậu có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên từ cuốn sách.
Trong mắt hắn có tia sáng rực rỡ, lóa mắt hơn cả những vì sao bên ngoài cửa sổ.
Cậu dường như nhớ đến chuyện gì, ánh mắt trở nên mềm mại.
Sau một lát, Đào Tri Việt cười rộ lên: "Hửm? Sao anh lại biết tôi sắp lái xe đi ra ngoài?"
Hoắc Nhiên sửng sốt.
"Sao mà giọng điệu này có chút quái quái?"
Đào Tri Việt vừa cười vừa lắc đầu: "Không trách, là ảo giác của anh."
"Thật sự rất quái lạ, không giống phương thức nói chuyện của em."
Hoắc Nhiên nâng mức cảnh giác đầu tiên: "Là học từ người khác sao?"
"Không phải nha."
"Vậy sao em cứ cười hoài thế?"
"Bởi vì tâm trạng em rất tốt."
Một tiếng sau, Đào Tri Việt ngồi ở ghế phụ, nhìn nghiêng về phía Hoắc Nhiên bên cạnh.
Chiếc Bentley màu trắng từ từ lái ra khỏi gara của office building, đi qua cổng ra vào, tiến vào con đường rộng rãi.
Ban đêm ở khu phố mới rất ít xe cộ, Đào Tri Việt hạ cửa kính xe xuống, đúng như dự đoán trước đó, cảm nhận được cơn gió thổi ấm áp phớt qua gò má.
Hàng cây hai bên đường trôi về phía sau, những ngọn đèn đường màu cam tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Tất cả đều rất bình yên.
Nhưng mà con đường này không giống đường về nhà.
"Chúng ta đi đâu?"
"Tôi cũng lâm thời chuẩn bị một bất ngờ."
Khi xe từ từ chạy vào cổng công viên được thắp sáng bởi đèn neon đủ màu, vẻ mặt của Đào Tri Việt còn ngạc nhiên hơn lúc Hoắc Nhiên vừa nhìn thấy trà sữa.
Rạp chiếu phim ô tô Phong Hoa Viên.
Giống như tên gọi của nó, môi trường trong công viên mọc đầy những cây phong, hoặc đỏ hoặc vàng, vẫn rực rỡ như cũ trong bóng đêm.
Một đường đều có đèn neon chỉ dần, quanh co khúc khuỷu mà dẫn đến quảng trường xem phim với màn hình lớn ngoài trời.
Đào Tri Việt thật lâu không có hoàn hồn.
Trên sân lớn rộng rãi, bọn họ là những vị khách duy nhất đêm nay.
Hoắc Nhiên dừng xe ở giữa, chào hỏi nhân viên tới chào đón mình, đồng thời chỉnh radio trong xe lên một kênh cụ thể.
Bắp rang, Coca, màn hình chiếu phim chiếm trọn thế giới trước mắt, âm thanh vang lên trong xe như đối mặt với kỳ cảnh.
Theo yêu cầu của Hoắc Nhiên, một bộ phim tình yêu kinh điển lấy bối cảnh mùa thu sẽ được trình chuối vào tối nay.
Những chiếc lá vàng đồng thời rơi cả trong và ngoài màn hình.
"Có phải em chưa bao giờ đến rạp chiếu phim như thế này không?"
Đào Tri Việt gật đầu, lại lắc đầu.
"Em thật thích tên của rạp chiếu phim này."
"Vì cái gì? Bởi vì lá phong sao?"
Hoắc Nhiên thuận tay chỉnh thấp ghế xuống, để có thể ngồi thoải mái hơn.
"Trước kia khi em làm việc bán thời gian vào cuối tuần, thường xuyên sẽ đi ngang qua một rạp chiếu phim ô tô, mặc dù chưa bao giờ đi vào, nhưng mỗi lần đi ngang qua đều sẽ nhìn nhiều hơn một cái, cảm thấy nó thật thần kỳ."
"Từ bên ngoài thoạt nhìn, nó hoàn toàn giống hết một công viên, nơi nơi đều là cây xanh, bảng hiệu rạp chiếu phim ở cổng trông rất phục cổ, giống như trở về thế kỷ trước.
Cho nên em vẫn luôn nhớ rõ tên của nó."
"Tên là Phong Hoa Viên, khác nơi này đúng một chữ."
*Phong Hoa Viên trước là 枫华园 (Hoa trong sáng sủa tinh hoa), còn đây là 枫花园 (Hoa trong bông hoa)
Hiện tại Đào Tri Việt có thể không chút cố kỵ mà kể lại những việc cậu đã trải qua trong quá khứ.
"Phong Hoa Viên nghe hay hơn." Hoắc Nhiên bình luận, "Đây là một sự trùng hợp tuyệt đẹp."
Một sự ngoài ý muốn tốt đẹp.
Hình ảnh kết cấu duyên dáng chảy xuôi trên màn ảnh.
Bọn họ cách tấm kính chắn gió trong suốt, xem bộ phim đặc biệt này và tán gẫu thích ý.
Hoắc Nhiên lại một lần nữa sử dụng đại pháp nói năng khách sáo của mình.
"Kỹ thuật diễn của nữ chính thật tốt."
"Ừm, rất lợi hại."
"Bọn họ sẽ gặp lại sao?"
"Có lẽ."
"Câu nói kia là em học từ ai? Rõ ràng là em sẽ không lái xe."
"......!Thiếu chút nữa bị anh tóm được rồi."
"Mau nói cho tôi biết."
Hương thơm ngào ngạt của bắp rang bơ lan tỏa trong không gian nhỏ.
Tiếng cười bị chặn lại giữa môi và răng.
Thời gian ngừng trôi.
Ghế da mềm mại hãm xuống thật sâu..
Danh sách chương