Biểu tình của Đào Tri Việt căng thẳng, bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ nhàng.
Cậu hiếm khi cảm nhận được cảm xúc hối hận.
Có lẽ đêm qua, cậu nên thừa thế xông lên, nói tất cả mọi chuyện cho Hoắc Nhiên.
Khuôn mặt mập mạp hớn hở nhớ lại trấn đấu bóng rổ hồi đại học, nhưng trái tim của cậu lại từng chút chìm xuống đáy biển.
Hóa ra "Đào Tri Việt" sẽ chơi bóng rổ, còn chơi đến rất tốt.
Nếu "Hoắc Nhiên" không phải vì vội vàng đi du lịch mà rời khỏi trường sớm, thì bọn họ đã sớm gặp nhau trong trận đấu năm mới trước kỳ nghỉ đông.
Học đệ với phong cách thi đấu hung mãnh, học trưởng với tính cách ôn hòa, đối kháng với nhau trên sân bóng rổ đẫm mồ hôi.
Rất thích hợp cho một tình yêu nhất kiến chung tình.
Có lẽ nếu sớm một chút, Hoắc Nhiên không học ngành khoa học đời sống, mà là đến học viện quản lý kinh tế, vậy thì câu chuyện sẽ bắt đầu sớm hơn.
Mùi cỏ xanh tràn ngập khắp cơ thể cậu, ánh nắng giữa trưa quá chói mắt, không khí ngưng trệ, cậu gần như muốn nhắm mắt lại.
Suy nghĩ của Đào Tri Việt loạn thành một đống, cậu có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết tình huống tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.
Cậu chỉ có thể trầm mặc nghe Hoắc Nhiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng phản bác, kiên trì cực kỳ chắc chắn với mập mạp.
Mãi đến khi mập mạp nới, trên khuỷu tay của "Cậu" khuỷu có một vết thương rất dài.
Đào Tri Việt đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
"......!Không biết vết sẹo sẽ sâu như thế nào."
Cậu nhớ rõ giấc mơ đó, con đường núi quanh co cây cối xanh ngắt, trong chiếc xe thể thao mui trần màu đen mà Hoắc Nhiên không thích, trong không khí mang theo một cỗ Bassar nhẹ nhàng hoạt bát.
Người ngồi trên ghế phụ, trên khuỷu tay có một vết sẹo dài màu sáng.
Ngoài cảnh trong mơ, trong thế giới chân thật, một làn gió ấm áp mang theo hương vị mùa thu, nhẹ nhàng phớt qua cánh tay cậu.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về cậu, bên cạnh là ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng của Hoắc Nhiên.
Cậu tìm về hô hấp của mình một lần nữa.
Vì thế Đào Tri Việt chủ động vươn tay, giống như động tác của người trong mơ khi đang mở nhạc, khuỷu tay hơi cong, lộ ra toàn bộ cánh tay dưới ống tay áo ngắn.
Không có vết sẹo, cái gì cũng không có, ngay cả cơ bắp đặc trưng của người thích chơi bóng rổ cũng không có.
Làn da cậu vẫn rất trắng, cánh tay mảnh khảnh, hàng năm làm ổ trong nhà không ra ngoài, cũng không vận động, mặc dù mấy tháng nay cậu đã đi chơi rất nhiều nơi với Hoắc Nhiên, nhưng vẫn không tạo ra sự khác biệt lớn.
Đào Tri Việt thậm chí cười một chút: "Em sẽ không chơi bóng rổ."
Hoắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, hắn vốn định nói cái gì đó, lại tạm dừng một chút, sau đó ra vẻ thoải mái mà nói với mập mạp: "Đạo lý cậu nói rất rõ ràng, thiếu chút nữa là lừa được tôi rồi, tôi nói rồi, nếu như có một vết thương như vậy, sao mà có khả năng tôi không có ấn tượng gì được."
Mập mạp vô cùng khiếp sợ: "Chết tiệt, sao lại không có chớ!"
Tập thể quần chúng vây xem bị nhấc lên khẩu vị thở dài một tiếng, sôi nổi lên án hắn.
"Đệt, vừa rồi chẳng hiểu tại sao mà tớ căng thẳng lắm, cũng không biết là căng thẳng vì cái gì nữa."
"Tên mập chết tiệt, trước đó cậu nói cái gì với tụi tôi, nhận lầm người là trồng cây chuối gội đầu?"
"Người đâu, mang dầu gội đầu với thau ra đây!"
Mập mạp không dám tin tưởng: "Không đến mức vậy chứ, tôi tuyệt đối không nhớ lầm, quái, chẳng lẽ tôi uống say rồi, nhưng mà vẫn chưa bắt đầu uống rượu mà?"
"Mập mạp cậu hay lắm, hóa ra trọng điểm là đây, lại lừa gạt uống rượu."
"Đánh rắm, tôi là loại người vậy sao?"
"Giảo biện cũng vô dụng, đem rượu và dầu gội đầu tới đây, chúng ta hôm nay nhất định phải chứng kiến cậu trồng chuối gội đầu."
Đề tài nhanh chóng đi chệch hướng, Hoắc Nhiên nghe một hồi, cười nói: "Tôi đến hầm rượu lấy."
"Tiểu Hoắc tổng dẫn tôi đi với! Để tôi đi tham quan cái."
"Đừng nghĩ, trận lần trước còn chưa tìm cậu tính đâu."
Khi nói chuyện, Hoắc Nhiên quay đầu, nói với Đào Tri Việt: "Muốn cùng tôi đi không?"
Đôi mắt vĩnh viễn sáng ngời của cậu có một tia mờ mịt hiếm thấy.
Đào Tri Việt gật đầu, cầm lấy tay hắn trong vô thức.
Tiếng huýt sáo phía sau lập tức vang lên.
"Quá đáng ghê! Tóm được cơ hội là thể hiện à."
"Hai người các cậu trở về sớm chút nha, nhớ lấy rượu á."
Hoắc Nhiên trước khi xoay người vẫn còn cười, sau khi đưa lưng về phía đám người, ý cười dần dần tan đi.
Hầm rượu ở tầng hầm thứ hai, tủ rượu hai vách ngăn nắp chứa đầy các loại rượu vang đỏ khác nhau.
Dọc theo đường đi, Hoắc Nhiên không nói gì cả, mãi đến khi bước vào không gian chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau.
Do dự trong chốc lát, hắn nhẹ giọng hỏi.
"Người mập mạp nói là em sao?"
Đào Tri Việt suy nghĩ thật lâu, đưa ra một câu trả lời thành thật nhất: "Em không biết."
Hoắc Nhiên có chút ngoài ý muốn: "Là mất trí nhớ sao?"
Ngay sau đó hắn lại tự mình phủ định: "Không đúng, em thật sự sẽ không chơi bóng rổ, cũng chưa từng bị thương, hoàn toàn không giống với cái người mà mập mạp nói, em có ký ức hoàn chỉnh đối với quá khứ, không phải mất trí nhớ."
"Cho nên......!Tại sao lại không biết?"
Máy điều hòa độc lập mang đến làn gió mới mẻ, chai rượu sẫm màu sáng lấp lánh mờ ảo, bể bơi nước nóng phía xa giống như một tấm gương xanh, trong không gian cực lớn dưới lòng đất, giọng nói dần dần mê mang của Hoắc Nhiên quanh quẩn.
Hoàn toàn không giống với sự vui vẻ trên bãi cỏ.
Trong cảm giác dường như có mấy đời thác loạn, Đào Tri Việt nói nhỏ.
"Bởi vì quá khứ của em, không ở thế giới này."
Cuối cùng cậu cũng nói ra bí mật của mình.
Biểu tình của Hoắc Nhiên ngây ra vài giây, lẩm bẩm lặp lại lời cậu nói: "Không ở thế giới này?"
Mỗi lần khi xem phim kinh dị, Hoắc Nhiên đều nói mình là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, không tin linh dị thần quái.
Thật ra mỗi lần nghe hắn nói như vậy, Đào Tri Việt luôn không nhịn được mà nghỉ, nếu như có một ngày hắn biết lai lịch của cậu, sẽ là cái dạng phản ứng gì.
Hoắc Nhiên truy vấn: "Là ý trên mặt chữ sao? Hay là một loại so sánh?"
Hiện tại cậu đã biết, đó là một phản ứng không muốn tiếp thu của bản năng.
Đào Tri Việt chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, dùng giọng điệu bình tĩnh giải thích: "Có một ngày khi em tan làm về nhà, lúc đang phát ngốc trên xe điện ngầm, bỗng nhiên trước mắt tối sầm."
"Lại mở mắt ra, em liền đến thế giới này.
Rất khó giải thích, có lẽ nó giống như Trái đất và sao Thổ, không bao giờ có thể giao nhau, ở một không gian nhất định, đã xảy ra giao thoa, một viên đá vụn ở vành đai sao Thổ rơi vào Trái đất."
"Mới đầu em còn tưởng rằng linh hồn của mình nhập vào thân thể của người khác, cho nên em thỉnh thoảng cảm thấy không chân thật, cũng sợ rằng những gì em có được bây giờ có thể mất đi bất cứ lúc nào."
"Mãi đến lúc vừa rồi em mới phát hiện, nguyên lai em vẫn luôn là thật, là em hoàn chỉnh."
Dưới sự tường thuật bình đạm lại chấn động của cậu, Hoắc Nhiên trầm mặc thật lâu.
"Cho nên em mới không ngồi tàu điện ngầm." Hắn nhớ tới cái gì, "Bộ phim kinh dị mà nam chính bị bắt vào tàu điện ngầm, là lo lắng của em sao?"
"Đúng vậy."
Còn có một ít sợ hãi đối với nơi sắp chết.
Hoắc Nhiên yên lặng nhìn cậu, giống như xác nhận người trước mặt có phải ảo giác không.
"Nếu như là ai đó nói với tôi chuyện này, ta sẽ cảm thấy hắn điên rồi."
"Nhưng là em nói, tôi hình như cảm thấy không có kinh ngạc như vậy, có lẽ là bởi vì, tôi đã gặp qua rất nhiều dấu vết linh tinh vụn vặt."
"Em mơ thấy em gái, trò chơi quỷ hút máu mà chưa có người nào từng chơi, còn có biểu tình mất mát khi ăn sinh nhật của em......"
Hãm trong những ký ức vụn vặt, Hoắc Nhiên có chút không xác định hỏi: "Tôi muốn biết, những gì mà em đang nói tôi nghe, là toàn bộ bí mật sao?"
Tại lúc này, Đào Tri Việt tình nguyện Hoắc Nhiên không nhạy bén như vậy.
Giãy giụa một lát, cậu vẫn thành thật trả lời như cũ: "Không phải."
Từ thái độ của Hoắc Nhiên đối với "Một thế giới khác", Đào Tri Việt không dám xác định, hắn sẽ như thế nào khi biết rằng thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.
Nhìn biểu tình do dự của cậu, Hoắc Nhiên dường như hiểu ra cái gì.
"Phần em giữ lại, có phải có liên quan đến tôi không?"
Hắn nghĩ nghĩ, đặt vấn đề bằng một phương thức thông minh: "Nếu đổi lại là tôi, có phải cũng giống như em lựa chọn giấu giếm phần này không?"
"Sẽ."
Hoắc Nhiên như là hạ quyết tâm: "Vậy để tôi hỏi em đi, em chỉ cần nói đúng hay không đúng thôi."
"Được."
Đào Tri Việt đáp lại một cách ngắn gọn, trong lòng lại tràn ngập chua xót nhàn nhạt.
Cho dù là ở thời điểm như vậy, Hoắc Nhiên vẫn cứ rất ân cần.
"Khi chúng ta lần đầu gặp nhau ở quán lẩu, em nghe tên của tôi, phản ứng rất ngạc nhiên, là bởi vì trước đó em đã biết tôi sao?"
"Đúng vậy."
"Là lúc học đại học sao?" Hắn vừa ra vấn đề, vừa sắp xếp suy nghĩ của mình, "Không đúng, các người là hai người, em hẳn là không nhớ rõ chuyện học đại học mới đúng."
"Ừm, em không nhớ rõ."
"Vậy học đệ số 7 đi đâu rồi?"
"Em cũng đang tìm đáp án."
"Cho nên......!Là khi nào em biết đến tôi?"
Linh quang Hoắc Nhiên chợt lóe, "Em đa nghe đến công ty game Tinh Hoằng chưa? Vốn dĩ trước đó tôi đã định đến Tấn Bắc sớm hơn, lại bởi vì chuyện đầu tư vào công ty đó không thương lượng nên mới không tới."
Đó cũng là công ty đầu tiên mà Đào Tri Việt gia nhập thành phố Tấn Bắc, là một công ty game mới nổi, với phúc lợi không tồi, lại không cần 996.
Cậu rất vừa lòng với công việc này, nhưng một ngày nọ cậu đột nhiên biết được, vòng tài trợ của công ty A được dẫn dắt bởi Hoắc thị.
Vì vậy, cậu lập tức từ chức và rời đi.
"Em đã nghe qua, đó là công việc đầu tiên của em tại thế giới này."
Trong sự thẳng thắn không hề giữ lại của Đào Tri Việt, Hoắc Nhiên dần dần tiếp cận đáp án.
Hắn trực tiếp hỏi sự thật: "Là bởi vì tôi nên mới từ chức sao?"
"Đúng vậy."
"Có phải em đang trốn tôi không?"
"Ừ......!Là trước đây."
Tiếng hít thở của nhau càng ngày càng rõ.
Đào Tri Việt vẫn luôn không buông tay hắn ra, cảm nhân nhiệt độ của lòng bàn tay cậu từ ấm áp thông thường, đến hơi hơi lạnh cả người.
Lần này Hoắc Nhiên suy nghĩ vài phút, mới thấp giọng nói: "Hình như tôi đã hiểu."
"Thật ra tôi cũng có một bí mật giấu em."
"Ngày kia khi em uống say, tôi hỏi em có người nào mà em không thích, còn hỏi chuyện mà em chán ghét."
"Em nói em ghét nhất một người."
"Người đó vì chuyện ngoài ý muốn mà trở nên tàn tật, lại giận chó đánh mèo với người yêu cũ vứt bỏ mình, cuối cùng còn hại chết đối phương."
"Tôi vẫn luôn cho rằng, người yêu cũ có kết cục thê thảm kia là bạn của em, nên em mới biết được câu chuyện này."
"Nhưng mà trong sinh hoạt thường ngày, tôi chưa từng nghe em nhắc tới người bạn kia, cứ như thể anh ta chỉ tồn tại trong cơn say lần đó."
"Ngày chuyển nhà em ngồi xe tải đến, thật ra em cũng không say xe, đúng không?"
"Có lẽ em chỉ là không muốn ngồi xe với tôi, tại sao? Là bởi vì sợ hãi xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
Đào Tri Việt không hề trả lời đúng hay sai nữa, cậu chỉ gắt gao nắm chặt tay Hoắc Nhiên, hy vọng nhiệt độ cơ thể không đủ cao của mình có thể trôi qua lâu hơn một chút.
Hoắc Nhiên đã nói ra câu trả lời của cậu.
"Người kia là tôi, đúng không?"
"Mà người yêu cũ có kết cục thê thảo kia, là em."
"Trước khi chúng ta gặp nhau, em đã biết câu chuyển có thể xảy ra, đã biết sự tồn tại của tôi, cho nên mới trốn tránh tôi.
Cho dù tôi không giống với Hoắc Nhiên trong câu chuyện đó."
"Cho nên, tôi đang sốngtrong một thế giới được thiết kế sao?".
Cậu hiếm khi cảm nhận được cảm xúc hối hận.
Có lẽ đêm qua, cậu nên thừa thế xông lên, nói tất cả mọi chuyện cho Hoắc Nhiên.
Khuôn mặt mập mạp hớn hở nhớ lại trấn đấu bóng rổ hồi đại học, nhưng trái tim của cậu lại từng chút chìm xuống đáy biển.
Hóa ra "Đào Tri Việt" sẽ chơi bóng rổ, còn chơi đến rất tốt.
Nếu "Hoắc Nhiên" không phải vì vội vàng đi du lịch mà rời khỏi trường sớm, thì bọn họ đã sớm gặp nhau trong trận đấu năm mới trước kỳ nghỉ đông.
Học đệ với phong cách thi đấu hung mãnh, học trưởng với tính cách ôn hòa, đối kháng với nhau trên sân bóng rổ đẫm mồ hôi.
Rất thích hợp cho một tình yêu nhất kiến chung tình.
Có lẽ nếu sớm một chút, Hoắc Nhiên không học ngành khoa học đời sống, mà là đến học viện quản lý kinh tế, vậy thì câu chuyện sẽ bắt đầu sớm hơn.
Mùi cỏ xanh tràn ngập khắp cơ thể cậu, ánh nắng giữa trưa quá chói mắt, không khí ngưng trệ, cậu gần như muốn nhắm mắt lại.
Suy nghĩ của Đào Tri Việt loạn thành một đống, cậu có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết tình huống tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.
Cậu chỉ có thể trầm mặc nghe Hoắc Nhiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng phản bác, kiên trì cực kỳ chắc chắn với mập mạp.
Mãi đến khi mập mạp nới, trên khuỷu tay của "Cậu" khuỷu có một vết thương rất dài.
Đào Tri Việt đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
"......!Không biết vết sẹo sẽ sâu như thế nào."
Cậu nhớ rõ giấc mơ đó, con đường núi quanh co cây cối xanh ngắt, trong chiếc xe thể thao mui trần màu đen mà Hoắc Nhiên không thích, trong không khí mang theo một cỗ Bassar nhẹ nhàng hoạt bát.
Người ngồi trên ghế phụ, trên khuỷu tay có một vết sẹo dài màu sáng.
Ngoài cảnh trong mơ, trong thế giới chân thật, một làn gió ấm áp mang theo hương vị mùa thu, nhẹ nhàng phớt qua cánh tay cậu.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về cậu, bên cạnh là ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng của Hoắc Nhiên.
Cậu tìm về hô hấp của mình một lần nữa.
Vì thế Đào Tri Việt chủ động vươn tay, giống như động tác của người trong mơ khi đang mở nhạc, khuỷu tay hơi cong, lộ ra toàn bộ cánh tay dưới ống tay áo ngắn.
Không có vết sẹo, cái gì cũng không có, ngay cả cơ bắp đặc trưng của người thích chơi bóng rổ cũng không có.
Làn da cậu vẫn rất trắng, cánh tay mảnh khảnh, hàng năm làm ổ trong nhà không ra ngoài, cũng không vận động, mặc dù mấy tháng nay cậu đã đi chơi rất nhiều nơi với Hoắc Nhiên, nhưng vẫn không tạo ra sự khác biệt lớn.
Đào Tri Việt thậm chí cười một chút: "Em sẽ không chơi bóng rổ."
Hoắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, hắn vốn định nói cái gì đó, lại tạm dừng một chút, sau đó ra vẻ thoải mái mà nói với mập mạp: "Đạo lý cậu nói rất rõ ràng, thiếu chút nữa là lừa được tôi rồi, tôi nói rồi, nếu như có một vết thương như vậy, sao mà có khả năng tôi không có ấn tượng gì được."
Mập mạp vô cùng khiếp sợ: "Chết tiệt, sao lại không có chớ!"
Tập thể quần chúng vây xem bị nhấc lên khẩu vị thở dài một tiếng, sôi nổi lên án hắn.
"Đệt, vừa rồi chẳng hiểu tại sao mà tớ căng thẳng lắm, cũng không biết là căng thẳng vì cái gì nữa."
"Tên mập chết tiệt, trước đó cậu nói cái gì với tụi tôi, nhận lầm người là trồng cây chuối gội đầu?"
"Người đâu, mang dầu gội đầu với thau ra đây!"
Mập mạp không dám tin tưởng: "Không đến mức vậy chứ, tôi tuyệt đối không nhớ lầm, quái, chẳng lẽ tôi uống say rồi, nhưng mà vẫn chưa bắt đầu uống rượu mà?"
"Mập mạp cậu hay lắm, hóa ra trọng điểm là đây, lại lừa gạt uống rượu."
"Đánh rắm, tôi là loại người vậy sao?"
"Giảo biện cũng vô dụng, đem rượu và dầu gội đầu tới đây, chúng ta hôm nay nhất định phải chứng kiến cậu trồng chuối gội đầu."
Đề tài nhanh chóng đi chệch hướng, Hoắc Nhiên nghe một hồi, cười nói: "Tôi đến hầm rượu lấy."
"Tiểu Hoắc tổng dẫn tôi đi với! Để tôi đi tham quan cái."
"Đừng nghĩ, trận lần trước còn chưa tìm cậu tính đâu."
Khi nói chuyện, Hoắc Nhiên quay đầu, nói với Đào Tri Việt: "Muốn cùng tôi đi không?"
Đôi mắt vĩnh viễn sáng ngời của cậu có một tia mờ mịt hiếm thấy.
Đào Tri Việt gật đầu, cầm lấy tay hắn trong vô thức.
Tiếng huýt sáo phía sau lập tức vang lên.
"Quá đáng ghê! Tóm được cơ hội là thể hiện à."
"Hai người các cậu trở về sớm chút nha, nhớ lấy rượu á."
Hoắc Nhiên trước khi xoay người vẫn còn cười, sau khi đưa lưng về phía đám người, ý cười dần dần tan đi.
Hầm rượu ở tầng hầm thứ hai, tủ rượu hai vách ngăn nắp chứa đầy các loại rượu vang đỏ khác nhau.
Dọc theo đường đi, Hoắc Nhiên không nói gì cả, mãi đến khi bước vào không gian chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau.
Do dự trong chốc lát, hắn nhẹ giọng hỏi.
"Người mập mạp nói là em sao?"
Đào Tri Việt suy nghĩ thật lâu, đưa ra một câu trả lời thành thật nhất: "Em không biết."
Hoắc Nhiên có chút ngoài ý muốn: "Là mất trí nhớ sao?"
Ngay sau đó hắn lại tự mình phủ định: "Không đúng, em thật sự sẽ không chơi bóng rổ, cũng chưa từng bị thương, hoàn toàn không giống với cái người mà mập mạp nói, em có ký ức hoàn chỉnh đối với quá khứ, không phải mất trí nhớ."
"Cho nên......!Tại sao lại không biết?"
Máy điều hòa độc lập mang đến làn gió mới mẻ, chai rượu sẫm màu sáng lấp lánh mờ ảo, bể bơi nước nóng phía xa giống như một tấm gương xanh, trong không gian cực lớn dưới lòng đất, giọng nói dần dần mê mang của Hoắc Nhiên quanh quẩn.
Hoàn toàn không giống với sự vui vẻ trên bãi cỏ.
Trong cảm giác dường như có mấy đời thác loạn, Đào Tri Việt nói nhỏ.
"Bởi vì quá khứ của em, không ở thế giới này."
Cuối cùng cậu cũng nói ra bí mật của mình.
Biểu tình của Hoắc Nhiên ngây ra vài giây, lẩm bẩm lặp lại lời cậu nói: "Không ở thế giới này?"
Mỗi lần khi xem phim kinh dị, Hoắc Nhiên đều nói mình là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, không tin linh dị thần quái.
Thật ra mỗi lần nghe hắn nói như vậy, Đào Tri Việt luôn không nhịn được mà nghỉ, nếu như có một ngày hắn biết lai lịch của cậu, sẽ là cái dạng phản ứng gì.
Hoắc Nhiên truy vấn: "Là ý trên mặt chữ sao? Hay là một loại so sánh?"
Hiện tại cậu đã biết, đó là một phản ứng không muốn tiếp thu của bản năng.
Đào Tri Việt chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, dùng giọng điệu bình tĩnh giải thích: "Có một ngày khi em tan làm về nhà, lúc đang phát ngốc trên xe điện ngầm, bỗng nhiên trước mắt tối sầm."
"Lại mở mắt ra, em liền đến thế giới này.
Rất khó giải thích, có lẽ nó giống như Trái đất và sao Thổ, không bao giờ có thể giao nhau, ở một không gian nhất định, đã xảy ra giao thoa, một viên đá vụn ở vành đai sao Thổ rơi vào Trái đất."
"Mới đầu em còn tưởng rằng linh hồn của mình nhập vào thân thể của người khác, cho nên em thỉnh thoảng cảm thấy không chân thật, cũng sợ rằng những gì em có được bây giờ có thể mất đi bất cứ lúc nào."
"Mãi đến lúc vừa rồi em mới phát hiện, nguyên lai em vẫn luôn là thật, là em hoàn chỉnh."
Dưới sự tường thuật bình đạm lại chấn động của cậu, Hoắc Nhiên trầm mặc thật lâu.
"Cho nên em mới không ngồi tàu điện ngầm." Hắn nhớ tới cái gì, "Bộ phim kinh dị mà nam chính bị bắt vào tàu điện ngầm, là lo lắng của em sao?"
"Đúng vậy."
Còn có một ít sợ hãi đối với nơi sắp chết.
Hoắc Nhiên yên lặng nhìn cậu, giống như xác nhận người trước mặt có phải ảo giác không.
"Nếu như là ai đó nói với tôi chuyện này, ta sẽ cảm thấy hắn điên rồi."
"Nhưng là em nói, tôi hình như cảm thấy không có kinh ngạc như vậy, có lẽ là bởi vì, tôi đã gặp qua rất nhiều dấu vết linh tinh vụn vặt."
"Em mơ thấy em gái, trò chơi quỷ hút máu mà chưa có người nào từng chơi, còn có biểu tình mất mát khi ăn sinh nhật của em......"
Hãm trong những ký ức vụn vặt, Hoắc Nhiên có chút không xác định hỏi: "Tôi muốn biết, những gì mà em đang nói tôi nghe, là toàn bộ bí mật sao?"
Tại lúc này, Đào Tri Việt tình nguyện Hoắc Nhiên không nhạy bén như vậy.
Giãy giụa một lát, cậu vẫn thành thật trả lời như cũ: "Không phải."
Từ thái độ của Hoắc Nhiên đối với "Một thế giới khác", Đào Tri Việt không dám xác định, hắn sẽ như thế nào khi biết rằng thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.
Nhìn biểu tình do dự của cậu, Hoắc Nhiên dường như hiểu ra cái gì.
"Phần em giữ lại, có phải có liên quan đến tôi không?"
Hắn nghĩ nghĩ, đặt vấn đề bằng một phương thức thông minh: "Nếu đổi lại là tôi, có phải cũng giống như em lựa chọn giấu giếm phần này không?"
"Sẽ."
Hoắc Nhiên như là hạ quyết tâm: "Vậy để tôi hỏi em đi, em chỉ cần nói đúng hay không đúng thôi."
"Được."
Đào Tri Việt đáp lại một cách ngắn gọn, trong lòng lại tràn ngập chua xót nhàn nhạt.
Cho dù là ở thời điểm như vậy, Hoắc Nhiên vẫn cứ rất ân cần.
"Khi chúng ta lần đầu gặp nhau ở quán lẩu, em nghe tên của tôi, phản ứng rất ngạc nhiên, là bởi vì trước đó em đã biết tôi sao?"
"Đúng vậy."
"Là lúc học đại học sao?" Hắn vừa ra vấn đề, vừa sắp xếp suy nghĩ của mình, "Không đúng, các người là hai người, em hẳn là không nhớ rõ chuyện học đại học mới đúng."
"Ừm, em không nhớ rõ."
"Vậy học đệ số 7 đi đâu rồi?"
"Em cũng đang tìm đáp án."
"Cho nên......!Là khi nào em biết đến tôi?"
Linh quang Hoắc Nhiên chợt lóe, "Em đa nghe đến công ty game Tinh Hoằng chưa? Vốn dĩ trước đó tôi đã định đến Tấn Bắc sớm hơn, lại bởi vì chuyện đầu tư vào công ty đó không thương lượng nên mới không tới."
Đó cũng là công ty đầu tiên mà Đào Tri Việt gia nhập thành phố Tấn Bắc, là một công ty game mới nổi, với phúc lợi không tồi, lại không cần 996.
Cậu rất vừa lòng với công việc này, nhưng một ngày nọ cậu đột nhiên biết được, vòng tài trợ của công ty A được dẫn dắt bởi Hoắc thị.
Vì vậy, cậu lập tức từ chức và rời đi.
"Em đã nghe qua, đó là công việc đầu tiên của em tại thế giới này."
Trong sự thẳng thắn không hề giữ lại của Đào Tri Việt, Hoắc Nhiên dần dần tiếp cận đáp án.
Hắn trực tiếp hỏi sự thật: "Là bởi vì tôi nên mới từ chức sao?"
"Đúng vậy."
"Có phải em đang trốn tôi không?"
"Ừ......!Là trước đây."
Tiếng hít thở của nhau càng ngày càng rõ.
Đào Tri Việt vẫn luôn không buông tay hắn ra, cảm nhân nhiệt độ của lòng bàn tay cậu từ ấm áp thông thường, đến hơi hơi lạnh cả người.
Lần này Hoắc Nhiên suy nghĩ vài phút, mới thấp giọng nói: "Hình như tôi đã hiểu."
"Thật ra tôi cũng có một bí mật giấu em."
"Ngày kia khi em uống say, tôi hỏi em có người nào mà em không thích, còn hỏi chuyện mà em chán ghét."
"Em nói em ghét nhất một người."
"Người đó vì chuyện ngoài ý muốn mà trở nên tàn tật, lại giận chó đánh mèo với người yêu cũ vứt bỏ mình, cuối cùng còn hại chết đối phương."
"Tôi vẫn luôn cho rằng, người yêu cũ có kết cục thê thảm kia là bạn của em, nên em mới biết được câu chuyện này."
"Nhưng mà trong sinh hoạt thường ngày, tôi chưa từng nghe em nhắc tới người bạn kia, cứ như thể anh ta chỉ tồn tại trong cơn say lần đó."
"Ngày chuyển nhà em ngồi xe tải đến, thật ra em cũng không say xe, đúng không?"
"Có lẽ em chỉ là không muốn ngồi xe với tôi, tại sao? Là bởi vì sợ hãi xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
Đào Tri Việt không hề trả lời đúng hay sai nữa, cậu chỉ gắt gao nắm chặt tay Hoắc Nhiên, hy vọng nhiệt độ cơ thể không đủ cao của mình có thể trôi qua lâu hơn một chút.
Hoắc Nhiên đã nói ra câu trả lời của cậu.
"Người kia là tôi, đúng không?"
"Mà người yêu cũ có kết cục thê thảo kia, là em."
"Trước khi chúng ta gặp nhau, em đã biết câu chuyển có thể xảy ra, đã biết sự tồn tại của tôi, cho nên mới trốn tránh tôi.
Cho dù tôi không giống với Hoắc Nhiên trong câu chuyện đó."
"Cho nên, tôi đang sốngtrong một thế giới được thiết kế sao?".
Danh sách chương