Lúc Hoắc Nhiên đón ánh trăng đi xuống lầu thì đã gần 10 giờ tối.
Hắn rửa chén trong nửa tiếng, TV đã phát xong tin tức, bắt đầu phát kịch trường buổi tối.
Sau đó bọn họ bất tri bất giác ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, cho dù không biết đầu đuôi thì họ vẫn xem một cách say mê.
Hai người trò chuyện câu được câu không, thời gian giống như nước chảy trôi đi.
Cuối cùng đúng chín giờ rưỡi, điện thoại Hoắc Nhiên đột nhiên vang lên tiếng chuông đồng hồ báo thức thì mới phá vỡ không khí ấm áp.
"Sao anh lại cài đồng hồ báo thức lúc chín giờ rưỡi? Có việc gì bận sao?" Đào Tri Việt tò mò hỏi hắn.
Hoắc Nhiên ấp a ấp úng: "Bởi vì trước kia em nói mình 10 giờ đi ngủ, cho nên lúc chín giờ rưỡi phải nhắc nhở em ngừng nói chuyện phiếm lại rồi đi tắm rửa."
"Nhưng có đôi khi tôi cũng sẽ quên thời gian, cho nên chỉ có thể cài đồng hồ báo thức."
Đào Tri Việt sửng sốt một chút, nở nụ cười thoạt nhìn tâm tình tốt lắm: "Kết quả là ngày nào trong hai tuần qua, em cũng 12 giờ mới đi ngủ."
Hoắc Nhiên vô cùng cảm khái gật đầu.
Sự tự chủ của hắn từ nhỏ đã dùng rất tốt, nhưng trong tiếng nói điện thoại tràn ngập ma lực, đã biến mất không còn một mảnh.
Ánh trăng sáng ngời, Đào Tri Việt đi theo phía sau hắn, bước chân rơi trên mặt đất lát bằng đá cứng, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, bóng cây bốn phía lay động theo gió.
Hoắc Nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn đèn đường, "Ánh sáng buổi tối nơi này thật sự rất tối, tôi nghĩ nên khiếu nại với bên bất động sản, như vậy thật không an toàn."
"Sao anh lại biết đèn đường tối?" Đào Tri Việt kinh ngạc nói.
"Ngày đó khi em uống say trở về có nói với tôi."
"......! Rốt cuộc thì buổi tối ngày hôm đó em đã nói với anh bao nhiêu chuyện chứ?" Đào Tri Việt hoài nghi, "Em sẽ không nói mật mã thẻ ngân hàng nói với anh đúng không."
"Mặc dù em nói với tôi rất nhiều điều, nhưng cái này quả thực không có."
"Sao giọng điệu của anh nghe có vẻ rất đáng tiếc thế?"
"Có sao?" Hoắc Nhiên nhịn cười, nghiêm mặt nói, "Thật ra trên đường trở về em đã miêu tả những gì em nhìn thấy, còn nói với tôi những thứ mà em chán ghét, không có đề tài mẫn cảm nào."
"Tuy rằng uống say nhưng em rất thanh tỉnh, lúc tôi hỏi em sao trong nhà lại có thần Cupid, em còn không chịu nói với tôi."
Đào Tri Việt giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cho nên tại sao lại có thần Cupid chứ?"
Lòng hiếu kỳ của Hoắc Nhiên thường kéo dài rất lâu.
"Không nói cho anh biết, anh có thể chờ lần sau em uống say thì hỏi lại em."
"Không được, không có lần sau, uống rượu hại thân thể."

"Vậy coca thì sao?"
"......!Tôi trở về khách sạn rồi chạy bộ ngay!"
Đào Tri Việt bật cười: "Em nói giỡn thôi, ngày hôm qua khẳng định anh không ngủ ngon rồi, trở lại khách sạn thì nhanh chóng nghỉ ngơi, ngày mai còn phải làm việc."
Nhắc tới công việc, Hoắc Nhiên thở dài.
"Ba tôi sẽ đến vào sáng mai, hẳn là sẽ bắt đầu chuyến hành trình đã được định trước.

Một tuần này đại khái chính là không ngừng tham quan, mở họp, gặp gỡ mọi người, ăn cơm, hy vọng tất cả đều thuận lợi."
Nói xong, hắn đột nhiên nhớ tới một người, "Đúng rồi, ngày hôm qua nhìn thấy người kia, Cận Thiếu Viễn, nếu sau này em một mình gặp được cậu ta, ngàn vạn lần đừng để ý đến hắn."
"Làm sao vậy? Hôm qua thoạt nhìn anh ta còn rất bình thường, cũng không giống người ăn chơi trác táng một chút nào."
"Chỉ là ngày hôm qua bình thường thôi, ngày đó lúc tôi đến tìm cậu ta......"
Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, quyết định nói thẳng ra.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ hình dung của Cận Thiếu Viễn về Đào Tri Việt, nói ngoại hình còn khá xinh đẹp.
Cận Thiếu Viễn là một tên biến thái, có thể tặng hoa hồng hai tháng trời cho một thẳng nam, nói không chừng còn có thể làm ra việc gì nữa.
Cho nên Hoắc Nhiên muốn dập tắt tất cả ngọn lửa trong nôi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
"Câu ta hoàn toàn không biết tôn trọng, một khi hứng thú với ai đó thì sẽ xằng bậy, giống như địa chỉ mới nhà tôi, chính là cậu ta bí mật tìm ra, cho nên sẽ không hiểu sao mà đưa hoa tới đây."
"Lúc chúng ta đi chơi cuối tuần ở Yến Bình, cậu ta còn tìm người theo dõi, còn điều tra em."
Hắn có chút khẩn trương liếc nhìn Đào Tri Việt: "Tôi biết em nhất định sẽ thực tức giận, ngày đó tôi đã đã cảnh cáo hắn, nhưng ngày mai tôi nhất định sẽ nghiêm túc cảnh cáo hắn một lần nữa, để hắn cách xa em một chút."
Đào Tri Việt dừng lại bước chân.
"......!Anh ta điều tra em cái gì?"
"Tôi đoán đại khái là một số thông tin cơ bản, hắn chỉ nói với tôi, em là đàn em của tôi." Hoắc Nhiên thuận miệng nói, "Thật ra tôi cũng không quá tin tưởng lời hắn nói, cho nên mấy ngày hôm trước không đề cập chuyện này với em, em cũng tốt nghiệp Yến đại sao? Tôi là sinh viên khóa 21 học viện khoa học."
Đào Tri Việt im lặng một lúc, Hoắc Nhiên hiểu được khả năng tức giận của cậu lúc này, không dám lên tiếng, chỉ là lặng lẽ tới gần bàn tay có chút lạnh của cậu, cho nên hắn cố gắng sưởi ấm nó.
Một lúc sau, Đào Tri Việt với lòng bàn tay vẫn còn lạnh lẽo như cũ trả lời: "Em ở khóa 23, nhưng sau đó đã thôi học."
Hoắc Nhiên thật kinh ngạc.
Đào Tri Việt hỏi hắn: "Đậu Yến đại rồi mà còn thôi học, có phải rất kỳ quái không?"
"Không phải cái này." Hoắc Nhiên lập tức lắc đầu, nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ, "Tôi không tin lời Cận Thiếu Viễn nói, là bởi vì......!Em lớn hơn tôi 2 tuổi, hẳn là đàn anh của tôi? Kết quả vậy mà em là đàn em của tôi."
Lần này đến phiên Đào Tri Việt kinh ngạc: "Sao anh lại biết......!Cảm thấy em lớn hơn anh hai tuổi?"

"Trên tư liệu pp của em có viết đó, 26 tuổi." Hoắc Nhiên đương nhiên nói, "Tôi nhìn thấy nó vào ngày hôm sau khi tôi quen biết em, khi đó tôi vẫn cho rằng em là bác sĩ, còn cảm thấy tuổi em còn nhỏ mà đã làm giám đốc thật là lợi hại."
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại nhanh chóng vá lại: "Đương nhiên hiện tại làm trò chơi cũng rất lợi hại!"
Ve sầu kêu nhiều hơn vào ban đêm, thì thầm lặng lẽ giữa những tán cây, cánh cửa tiểu khu ở gần ngay trước mắt, Đào Tri Việt lại không thể cử động bước chân.
"Cho nên, đến tận giờ phút này, anh vẫn cho rằng em là một lập trình viên 26 tuổi sao?"
Đào Tri Việt yên lặng nhìn hắn, trong mắt hiện lên một vài cảm xúc phức tạp nào đó.
Đôi đồng tử trong trẻo nhưng chứa đầy ánh trăng sáng ngời.
Hoắc Nhiên gật đầu, ngay sau đó hắn bắt đầu tự mình nghiêm túc nghĩ lại, "Có phải lại có thêm một điều ngu ngốc trong danh sách của tôi nữa không? Không nên đâu, lần này tôi là có căn cứ."
"Mặc dù em gái tôi điền loạn là nó 15 tuổi, nhưng lúc trước khi nói chuyện phiếm thì tôi cảm thấy em rất trưởng thành, 26 tuổi là hợp lý, đương nhiên sau khi gặp mặt thì nhìn em còn trẻ hơn tôi, nhưng mà nếu do gen cũng thật bình thường, chẳng hạn như mẹ tôi trẻ hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa, cho nên......"
Bỗng nhiên hắn được người nọ dùng sức ôm chặt, lời chưa nói hết biến mất trong hô hấp ấm áp.
Đó là một nụ hôn dài.
Dưỡng khí dần dần trở nên gấp rút, sự trao đổi mềm mại nuốt sống hết tất cả thanh âm.
Trong một đêm bốn về vắng lặng này, thậm chí còn có vẻ có chút tịch liêu.
Khi người trước mặt buông tay ra, Hoắc Nhiên thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.
Thật lâu sau, hắn thấp giọng nói: "Vừa rồi có mưa nhỏ sao? Hình như có hạt mưa rơi trên mặt tôi."
"Không có, anh lại xuất hiện ảo giác rồi."
"À......! Vậy khi nào tôi lại mới có thể xuất hiện ảo giác như vậy nữa?" Hoắc Nhiên nghiêm trang nêu ví dụ, "Chính là dưa hấu chủ động tới hôn tôi, ảo giác như vậy á."
"Đây là một đột biến ngẫu nhiên xác suất rất nhỏ, dưới tình huống bình thường, dưa hấu sao có thể là thân nhân? Nó cũng sẽ không cử động."
"Vậy tôi cũng có thể hôn dưa hấu." Hoắc Nhiên nói, "Dưa hấu hôm nay ăn rất ngon, vô cùng ngọt."
Trong hàm nghĩa ái muội mơ hồ, Đào Tri Việt nghe không nổi nữa, đá đá hắn: "Có thể, mau dừng lại đi, nếu không thì thật sự không có lần sau đâu."
Hoắc Nhiên chuyển biến tốt tiếp nhận: "Được, có lần tiếp theo, tôi hiểu rồi."
Không ai nhắc tới đề tài vài phút trước đó nữa.
Ra khỏi tiểu khu, Đào Tri Việt cùng hắn đi đến trạm xe buýt.
"Sao lại không để tài xế đến đón?"
"Không được, sẽ phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này." Hoắc Nhiên kiên trì nói, "Phải có khởi đầu và kết thúc, để lại một ký ức trọn vẹn cho ngày hôm nay."

"Trải nghiệm một ngày của người bình thường sao?"
"Tôi cũng là người bình thường, em xem tôi hôm nay rửa chén không bị vỡ cái nào thấy không." Hắn giải thích, "Là bởi vì ngồi xe buýt trở về, tôi cảm thấy có thể tận hưởng được dư vị nhàn nhã trong cả ngày hôm nay, trên xe không có ai an tĩnh như vậy, hơn nữa cũng không cần giữ biểu tình bình tĩnh trước mặt tài xế."
"Ừm, hiện tại vẫn có thể bắt chuyến xe cuối cùng."
Đèn đường trên đường cái đã sáng hơn rất nhiều, Đào Tri Việt cúi đầu nhìn cái bóng kéo dài của mình, Hoắc Nhiên nhìn cậu, lại nhìn cái bóng đang đong đưa theo bước chân của họ.
"Ngày đó tôi tưởng tượng bóng dáng của em đi bộ về nhà một mình, chỉ có cái bóng đi cùng em."
"Nhưng hiện tại thì có hai cái bóng." Hoắc Nhiên cố gắng tìm kiếm đề tài, "Đúng rồi, sao em không hỏi tôi học viện sinh vật học làm gì?"
"Khoa học đời sống? Khoa học sinh vật?"
"Thế mà em biết." Hoắc Nhiên cao giọng nói, "Lúc trước khi tôi cứ luôn nói chuyện với những người làm kinh doanh với ba tôi, luôn có người hỏi tôi học đại học là học cái gì, là tài chính hay là lịch sử, tôi nói là khoa sinh học, một số người còn rất ngạc nhiên, còn thò qua hỏi riêng tôi làm có tham gia làm vũ khí sinh học không......"
"Ban đầu tôi giải thích với bọn họ rất nghiêm túc luôn, sau này khi gặp nhiều rồi tôi chỉ đơn giản gật đầu, nói đúng, sau đó biểu tình của họ sẽ vô cùng khiếp sợ, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể bưng ly lên làm bộ uống rượu."
"Thường vào lúc này, tôi cũng sẽ giơ ly rượu lên, vẻ mặt làm ra dáng vẻ cao thâm khó đoán, chạm ly với bọn họ một chút."
Trong dư quang, Đào Tri Việt đang cẩn thận lắng nghe những suy nghĩ của hắn, cuối cùng cũng mỉm cười.
Hoắc Nhiên cảm thấy trái tim đang nâng lên của mình dường như trở lại chỗ cũ.
"Rất nhiều người cảm thấy tôi học ngành nghề này rất kỳ quái, cho rằng ba tôi muốn tôi tiến vào lĩnh vực sinh học.

Thực ra là tôi tự mình chọn, bởi vì lúc đó, điều thú vị nhất tôi nghĩ là được đi khắp nơi, ngắm nhìn thế giới này, tôi nghĩ bản chất của thế giới chính là sinh mệnh, cho nên tôi đã chọn ngành khoa học sự sống."
"Tuy nhiên sau khi nhập học, có một khoảng cách giữa những gì tôi thực sự học được và những gì tôi tưởng tượng, ba năm đầu tiên tôi học rất vất vả, mỗi ngày đều là ba điểm ký túc xá, lớp học và nhà ăn, cũng may tôi đã hoàn thành luận văn trước thời hạn, lại có thể tiếp tục ra ngoài chơi."
"Thực ra những kiến thức chuyên môn đó tôi đã rất nhanh quên, một khoảng thời gian không đụng vào tôi đã trả lại hết cho thầy.

Nhưng khi gặp được một phong cảnh mới, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến những thứ đã đọc trong sách giáo khoa."
Trong thanh âm của Hoắc Nhiên nhuộm đầy ký ức sống động.
"Có một lần khi lặn xuống biển, nước biển trong suốt xanh biếc, tôi nhìn lên trên còn mơ hồ thấy ánh nắng chiếu vào, còn có một bóng hình bầu dục giống như đáy tàu, chậm rãi trôi về nơi xa."
"Xung quanh được bao quanh bởi các loài cá nhiệt đới đầy màu sắc, có rong biển sẫm màu trên đá và san hô, trong nước biển thật an tĩnh, thậm chỉ còn có thể nghe thấy âm thanh của máu chảy trong cơ thể."
"Vào thời điểm đó, loài tảo Navicula mà tôi đã quan sát trước đó bằng kính hiển vi đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, hình dạng của nó rất cân xứng, giống một con thuyền, lại giống một chiếc lá cây, tôi xem qua một lần, để lại ấn tượng rất sâu."
"Tôi đưa tay ra một chút, đàn cá cùng nhau bơi qua, ánh nắng chói chang vỡ vụn lập lòe như những gợn sóng, tôi đang ở trong biển, nhưng tôi lại cảm thấy bên cạnh mình có vô số chiếc lá dựa vào đất liền mọc lên, cùng vô số con thuyền trôi theo dòng."
Đào Tri Việt càng nghe càng cuốn hút, suýt chút nữa cũng quên hô hấp.
"Sinh mệnh yếu ớt lại ngoan cường, cho nên thế giới được chúng nó cấu thành cũng kỳ diệu mà thần bí, đây là điều quan trọng nhất mà tôi học được trong mấy năm qua." Hoắc Nhiên nhẹ giọng tổng kết, "Ở đại đa số thời điểm, tôi cảm thấy thế giới này thật là lãng mạn."
"Chẳng hạn như thế giới rộng lớn như vậy, nhưng chúng ta đã gặp nhau hai lần."
"Ngày đó em hỏi tôi có tin tưởng vào vận mệnh không, tôi muốn trả lời lại." Hoắc Nhiên trịnh trọng nói, "Đối với những chuyện tốt đẹp, tôi tin rằng đó là câu chuyện lãng mạn được thế giới này viết trước, giống như lá cây dưới đáy biển và con thuyền dưới kính hiển vi."
"Những chuyện buồn làm người khác đau khổ kia cũng không phải vận mệnh, mà chỉ là những gợn sóng khi mình vẫy tay, cuối cùng chúng nó sẽ biến mất trong đại dương bao la, sẽ không trở thành vĩnh hằng."
Nói xong lời cuối cùng, Hoắc Nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Nếu tình tiết trong phim thật sự hữu dụng, những cái ôm hôn có thể khiến người ta quên mất những điều không vui, thì tôi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào."

Đào Tri Việt không nói gì, chỉ là nhìn hắn cười.
Ánh đèn đỏ nơi xa dần trở nên rõ ràng, chuyến xe buýt cuối cùng đến đây, giống như một con tàu đang đi trên đất liền.
Trước khắc chia tay, cậu thấp giọng nói: "Em có một bí mật, có lẽ trong khoảng thời gian rất lâu cũng không thể nói cho anh."
"Nhưng em sẽ nhớ những gì anh nói ngày hôm nay, em hy vọng anh cũng có thể nhớ rõ."
Đào Tri Việt đứng ở bên đường, nhìn Hoắc Nhiên lên xe, cuối cùng vẫy vẫy tay với hắn.
"Cảm ơn anh, Hoắc Nhiên."
Đây là lần đầu tiên cậu chính thức gọi cái tên này.
Hoắc Nhiên ngồi ở ghế bên cửa sổ, quay đầu nhìn lại, thấy cậu vẫn đứng im chỗ đó, lẳng lặng chăm chú nhìn xe buýt đi xa.
Thân ảnh cô lập biến thành một cái chấm nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy.
Hắn thu hồi tầm mắt, luôn cảm thấy buồn bã mất mát.
Ý nghĩ xuống xe lập tức lóe lên trong đầu, Hoắc Nhiên vẫn đang kiềm chế.
Trong khoảnh khắc nào đó, hắn cảm thấy Đào Tri Việt thoạt nhìn rất khổ sở.
Hắn nhạy bén nhận ra rằng, tuy rằng bọn họ cách nhau rất gần, nhưng phảng hất cách nhau thiên sơn vạn thủy, đó là một loại cảm xúc mà không người ngoài cuộc nào có thể tham gia được.
Hoắc Nhiên biết cậu khóc, kia không phải nước mưa, mà là nước mắt mặn chát.
Đột ngột thôi học trong mắt người khác, số tuổi được coi trọng dị thường, bạn bè đã thay đổi, không có gia đình người thân, cuộc sống quy luật và ổn định......
Tất cả đều giống như những mảnh ghép hình nằm rải rác khắp nơi, sau lưng nó là một bí mật có thể nằm ngoài sức tưởng tượng.
Hoắc Nhiên ngày thường luôn tò mò hiếu kỳ suy nghĩ thật lâu, quyết định không quay đầu lại.
Hắn nghĩ, hẳn là nên tôn trọng những bí mật mà mọi người muốn giữ lại.
Trên chuyến xe buýt cuối cùng ít hành khách, giọng nữ điện tử nhẹ nhàng thông báo tên điểm trạm dừng tiếp theo, Hoắc Nhiên nhớ lại văn kiện vừa nhận được lúc sáng, bộ phận thiết kế đưa ra sơ đồ mới nhất của dự án TOD thành phố Yến Bình.
Dự án thành phố Tấn Bắc vẫn chưa được xác định, nhưng Hoắc Nhiên cảm thấy khả năng hoàn thành rất cao, một khi thật sự phải làm, hắn chuẩn bị bàn bạc với Hoắc Chấn Đông, để hắn thường trú ở nơi này.
Trên cuốn sổ da màu nâu sẫm mà hắn đang mang theo hành lý, có mấy dòng chữ viết hơi hấp tấp.
Đào Tri Việt thích viết số hiệu, vì nó là công trình được tạo nên từ những ký hiệu lạnh lùng ảo diệu mà chỉ một mình cậu mới có thể hoàn thành được.
Mà tương lai, thành phố Tấn Bắc sẽ xây dựng một nhóm lớn những tòa nhà tráng lệ nhất, đó là tòa nhà được xây dựng bởi vô số con người dùng gạch và trí tuệ, có thể chân chính cất chứa những con người thực sự sinh sống và đi lại trong đó.
Từ xám trắng mất trật tự đến rực rỡ lấp lánh, bọn họ có thể cùng nhau chứng kiến.
Đèn đường và bóng đêm ngoài cửa sổ đổ bóng theo hướng đi qua, những tòa nhà cao tầng không ngừng bị bỏ lại phía sau.
Hoắc Nhiên dựa vào bên cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh lướt qua tất cả.
Trước mắt hắn phảng phất như xuất hiện ảo giác rằng tòa nhà đã được hoàn thành, chồng lên bầu trời đêm xanh đen dày đặc.
Vì thế hắn đã mỉm cười..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện