Những người nhận được hoa hồng nói cười rôm rả rời đi, cũng có người cố ý dừng ở lối ngay vào rạp để chụp ảnh lưu niệm.
Mà Đào Tri Việt ôm hoa phát ngốc bao lâu thì nữ nhiên viên phụ trách tặng hoa dùng ánh mắt ước ao nhìn cậu bấy lâu, công việc đã hoàn thành, cô nghiêng đầu nhỏ giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh, trong ánh mắt chớp động sắc thái nhiều chuyện.
Sau khi nhiều chuyện qua lại, hai người thay phiên nhau đẩy tới đẩy lui, thiếu chút nữa là chơi trò oẳn tù tì, cuối cùng miễn cưỡng chọn ra một kẻ xui xẻo, bước ra lên tiếng gọi Đào Tri Việt.
"À, anh đẹp trai, có thể cho em hỏi chút được không, anh là người ngồi ghế 12 hàng 9 hay ghế 14 hàng 9 sao?"
Một cô gái trong đó mạnh dạn đặt câu hỏi, trong mắt tràn ngập tò mò.
Lúc này Đào Tri Việt mới hoảng hốt khôi phục tinh thần lại, theo phản xạ mà trả lời: "Đúng vậy."
Các cô gái lập tức nắm chặt cánh tay đối phương, nhỏ giọng hét lên.
"Hóa ra là sự thật rồi, a a a a, người đưa hoa và người không cho ai ngồi ghế số 13 hóa ra là cùng một người! Tớ thực sự đoán đúng rồi!!!"
"Tớ còn tưởng rằng tình tiết này chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết thôi chứ, hu hu hu, chúng ta có thể tận mắt thấy điều này sao!!"
"Tớ vậy mà có cảm giác mình trúng số rồi! Rạp chiếu phim nhiều như vậy, từng căn phòng chiếu phim cũng nhiều quá luôn, nhưng bó hoa này là do tớ trao đó! Là tớ đó!! Hôm nay tớ sẽ không rửa tay!!!"
Đào Tri Việt dần dần phản ứng lại các cô ấy đang nói điều gì, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng.
Nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cậu, hai cô gái đã ý thức được rằng dexiben của mình quá lớn rồi, lập tức ngừng nói, liếc mắt trừng lẫn nhau, cũng ngượng ngùng đỏ mặt.
Ba người đỏ mặt hai mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, cô gái đưa hoa cho cậu vô cùng dũng cảm phá vỡ sự xấu hổ này.
"Vẫn còn một ít hoa còn chưa tặng, anh đẹp trai có muốn mang về hết không?"
Mấy thùng lớn đựng hoa hồng lúc đầu giờ còn dư lại nửa thùng, số lượng hoa vốn là chuẩn bị nhiều, hơn nữa còn có khán giả không muốn nhận, cho nên cuối cùng dư ra nhiều như vậy.
Thấy cậu không có phản ứng, cô gái lại bổ sung: "Dù sao đều là tặng cho anh nha......!Nhiều hoa như vậy mà anh chỉ nhận được một bó, thật đáng tiếc."
Khuôn mặt Đào Tri Việt càng đỏ hơn, cậu ngừng bộ não đang không ngừng hỗn độn, suy nghĩ thật lâu rồi mới biết mình nên nói điều gì.
"Tặng cho các em." Đào Tri Việt nhỏ giọng nói, "Cảm ơn em đã tặng hoa cho anh, cũng chúc các em một ngày vui vẻ."
Hai cô gái ngẩn người, sau đó lộ ra nụ cười có chút kích động.
"Chúc hai người hạnh phúc nha!"
Bước chân đang muốn rời đi của Đào Tri Việt dừng lại, không dám quay đầu lại, vội vàng ôm hoa bỏ chạy.
Nguyện vọng của HR hy vọng cậu không đỏ mặt đã không được thực hiện, nhưng ít ra, cậu không phải là người duy nhất đỏ mặt.
Trên đường đi đến thang máy, cậu nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại, trong mắt mang theo ý cười nhẹ, chậm rãi gõ chữ trả lời.
[ Đào: Rất đẹp.
]
[ Đào: Những người khác nhận được hoa cũng rất vui vẻ.
]
HR lập tức đưa ra vấn đề.
[ HR: Vậy em có vui vẻ không? ]
Đào Tri Việt cảm thấy mình đã choáng bởi hương thơm của hoa, cậu ngượng ngùng trả lời vấn đề này, chỉ có thể dùng biểu tượng cảm xúc thể biểu đạt tâm tình của mình.
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
Liên tiếp ba lần xoay tròn, tỏ vẻ cậu đang vô cùng vô cùng vô cùng vui vẻ.
Trong thang máy có một cặp tình nhân cầm một bông hoa hồng, họ nhìn bó hoa hồng lớn trên tay cậu với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
"Anh đẹp trai, anh cũng vừa đi ra ngoài sau khi xem phim à? Đây là đưa tận cửa sao? Giấy gói đều giống nhau nè."
Đào Tri Việt gật đầu.
"Anh có thể cho chúng tôi mượn bó hoa này để chụp ảnh không? Nhanh lắm, sẽ xong ngay thôi." Anh chàng bạn trai có chút xấu hổ mở miệng nói, "Nguyên một bó hoa của anh nhìn thật đẹp, chúng tôi không nhận được."
Nếu như là bình thường, Đào Tri Việt sẽ không từ chối yêu cầu không hề quá phận này, nhưng lần này không giống nhau.
"Xin lỗi, không được rồi." Đào Tri Việt siết chặt cánh tay, nhẹ giọng nói, "Đây là hoa được tặng cho tôi."
Cậu cúi đầu, tầm mắt lướt nhìn cánh hoa kiều diễm ướt át bên cạnh, sau đó lại nhìn xuống màn hình điện thoại lại sáng lên.
[ HR: Chú chó lăn lộn.gif]
[ HR: Chú chó lăn lộn.gif]
[ HR: Chú chó lăn lộn.gif]
HR lại bắt đầu lăn lộn, hơn nữa cũng vô cùng phối hợp mà lăn một hơi ba lần, ngay sau đó còn bổ sung thêm một câu.
[ HR: Tôi cũng rất vui vẻ! ]
Trái tim cứ như hóa thành một vũng nước đường, ngôn ngữ cũng mất đi ý nghĩa, trong lòng cậu có một cỗ mềm mại mà không biết là bắt đầu từ đâu, giờ phút này cậu chỉ muốn dùng sức để xoa tóc người này.
Mặc dù dáng người của HR còn cao hơn cậu một chút.
Trên đường về nhà ôm những bông hoa, Đào Tri Việt nhịn không được nhớ lại từng chuyện từng chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Trong rạp chiếu phim tối tăm yên tĩnh, nhóm người trên màn hình khi thì cười vui, khi thì khóc thút thít, bỏng ngô tràn ngập hương thơm của bơ, cốc nước coca lạnh sủi bọt li ti, người không ở bên cạnh xem phim cùng cậu, đột nhiên nhét vào lồng ngực cậu một bó hoa hồng đang nở rộ.
Nếu đây là một giấc mơ, cậu hy vọng rằng giấc mơ này sẽ còn kéo dài mãi.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện của những khán giả khác trong nhóm người.
Dù cho có chút xấu hổ, nhưng Đào Tri Việt vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ đang dậy sóng của mình, cậu mở Weibo ra, tìm kiếm bằng từ khóa tên phim và hoa hồng.
Cậu rất muốn biết, có bao nhiêu người nhận được bó hoa này vì cậu.
[ Miêu miêu 357: Hôm nay đi xem phim, sau khi phim kết thúc vậy mà được nhân viên rạp chiếu tặng cho một bông hoa nè, thật là tri kỷ nha! ]
Hình minh họa là cuống vé xem phim và một bông hồng, Weibo này trở thành tiêu điểm, đứng đầu trong tất cả các kết quả tìm kiếm.
Phía dưới có mấy chục cái bình luận.
[ Cẩm dạ yeah yeah yeah: Hôm nay tôi cũng xem bộ phim này, sao lại không nhận được chứ.
]
[AYS: Không nhận được +1, thật chua chát.
]
[ Cho dù chết cũng không ăn trứng gà: Tôi nhận được nè! Giống như chủ nhà vậy, phim được chiếu vào suất lúc 3 giờ chiều, nhưng mà tôi không chung một rạp chiếu phim.
]
[AYS trả lời Cho dù chết cũng không ăn trứng gà: Tại sao chứ, chẳng lẽ chỉ có khung giờ này mới có sao? A a a tôi đã đến xem lúc 2 giờ chiều.
]
[ Cho dù chết cũng không ăn trứng gà trả lời AYS: Tôi cũng không chắc lắm, nhưng mà nơi tôi đã đến, quả thực chỉ có vào khung giờ này mới phát, hơn nữa hoa mà mỗi người nhận cũng không giống nhau, tôi quan sát một chút thì nhận thấy, hai người hoặc nhiều người trong cùng một nhóm sẽ chỉ nhận được một bông hoa, người đi một mình cũng nhận được một bó lớn.
]
......!
[ Một cây củ cải lớn: Tôi cũng nhận được! Hôm nay bị bạn cho leo cây, vốn dĩ tâm tình đã không tốt rồi, mà bộ phim này cũng không hay, càng xem càng tức giận, vậy mà cũng không có ai phàn nàn về điều đó, không ngờ sau khi đi ra lại nhận được một bó hoa hồng thật lớn, thiệt đó, có mấy chục bông lận! Tôi đớ người luôn, một bó hoa này đủ để mua mười vé xem phim luôn á.
]
[ Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng trả lời Một cây củ cải lớn: Tôi không tin, trừ phi bạn show ra đã.
]
Một cây củ cải lớn đúng là trả lời bằng một bức ảnh, Đào Tri Việt click mở, quả nhiên giống y đúc bó hoa mình đã nhận được.
[ Một cây củ cải lớn: Lúc ấy thậm chí tôi đã muốn khóc, tôi chưa bao giờ nhận được nhiều hoa như vậy.
Chị gái tặng hoa còn chúc tôi sống vui vẻ, tôi gần như không còn cảm thấy chán nản nữa, mọi tâm trạng tồi tệ lập tức được chữa khỏi, tôi rất thích bó hoa này, muốn mang về nhà chăm thật tốt.
]
[ Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng trả lời Một cây củ cái lớn: Ôm chị em một cái nè! Hôm nay bạn rất may mắn, sau này cũng sẽ thật may mắn luôn! ]
Đào Tri Việt nhìn đối thoại giữa hai người, trái tim lên xuống lúc đó phảng phất như cũng sống lại tâm trạng phập phồng.
Cậu cũng không cảm thấy ghen tị hay là không vui, chỉ cảm thấy từng làn gió mềm nhe phớt qua khuôn mặt mình.
Trong lúc đó, có rất nhiều người vì nhận được một bó hoa to mà cảm thấy hân hoan nhảy nhót, đó là một cảm giác thật tuyệt vời.
Hạnh phúc và niềm vui lan tỏa mãnh liệt thành nhiều phần, mà mỗi một phần đều có liên quan đến cậu.
Cậu tiếp tục lướt xuống các bình luận, nhanh chóng nhìn thấy mấy bình luận mới nhất.
[ Khoai viên bong bóng nhỏ: Nhân viên rạp chiếu phim không mời mà tới! Hoa này cũng không phải là do đoàn phim tặng, mà là một cái kim chủ ba ba tiêu tiền tặng cho đó, hình như là vì theo đuổi người trong lòng, cho nên hình như chỉ có rạp chiếu phim ở thành phố chúng ta mới có thôi, hơn nữa giới hạn là giờ này, vị chua lóe sáng kim quang này tôi sẽ ăn vì nể mà hu hu hu.
]
[ Cho dù chết cũng không ăn trứng gà trả lời Khoai viên bong bóng nhỏ: Ôi má ơi???? ]
[ Khoai viên bong bóng nhỏ: Vào thời điểm mở màn chúng tôi còn nhận được thông báo, nói chỗ ngồi nào không thể ngồi, vé chưa bán thì chốt trực tiếp, vé đã bán thì hỏi người đó có thể đổi chỗ không, có bồi thường nữa, mỗi người sẽ nhận được một thẻ xem phim trong rạp......!Dù sao thì vẫn còn chỗ ngồi khác, những khán giả may mắn trong rạp của tôi cũng đã vui vẻ đồng ý.
]
[ Khoai viên bong bóng nhỏ: Vốn dĩ tôi cho rằng người may mắn chính là các khán giả, sau đó mới phát hiện, may mắn này là của một người nha! Tất cả những bông hoa ngày hôm nay, thẻ xem phim, tất cả những khoản tiền thưởng mà chúng tôi nhận được, đều là dành cho một người đó!! A a a a, hu hu hu, vì sao một tình yêu ngọt ngào thế này lại không thuộc về tôi chứ!!! ]
Bước chân của Đào Tri Việt dừng lại.
Sắc đỏ trên má cậu mới vừa phai đi lại một lần nữa dâng lên như thủy triều, sợ bị đi đường đi qua nhìn thấy, cho nên cậu lặng lẽ chôn mặt sau những bông hoa.
Đồng thời, mùi hương thanh nhã của hoa sơn chi xông vào mũi.
Đào Tri Việt lần theo mùi thương, nhìn thấy một bà lão đang bán hoa sơn chi bên đường, những nụ hoa trắng ngần được bao phủ bởi những sợi tơ trắng mỏng manh, từng đóa từng đóa nằm trên tấm vải sẫm màu, nhỏ nhắn đáng yêu.
Vì thế cậu mới chợt nhận ra rằng, hiện tại là mùa hè, một đầu hè nóng rực và dịu dàng.
Cũng giống như người đó.
Về đến nhà, Đào Tri Việt tìm một chiếc bình đầy bụi đầy trong phòng chứa đồ, đây là món đồ trang trí mà lúc cậu chuyển tới đã có, khi đó bên trong cắm những bông hoa giả, cậu thấy nó quá xám ngắc nên đơn giản cất đi.
Cậu cẩn thận rửa sạch bình hoa, chà sạch sẽ từ trong ra ngoài, đổ nửa bình nước.
Sau đó cậu ngồi xuống cạnh bàn, cẩn thận mở giấy gói hoa hồng ra, cầm lấy cây kéo sắc bén, lần lượt cắt tỉa những cành lá dư thừa, cắt rễ thành những cành mảnh xiên, lại cắm vào bình hoa trong suốt.
Đào Tri Việt chưa từng nhận hoa, đương nhiên cũng chưa từng chăm sóc chúng, đây là cậu học được trong điện thoại trên đường về nhà.
Cậu cắt rất chậm, sợ cắt hư mất bó hoa tinh xảo và yếu ớt trước mặt, nhưng theo sự rung động của cánh tay, vẫn có những cánh hoa đỏ thắm nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn.
Đào Tri Việt luyến tiếc lãng phí, cậu gom lại những cánh hoa đã rơi xuống, lau đi bọt nước trong suốt, chuẩn bị sau khi phơi khô sẽ làm thẻ đánh dấu trang.
Mấy chục đóa hoa hồng, cậu dùng khoảng thời gian chừng nửa tiếng đồng hồ mới cắt tỉa hết toàn bộ.
Chiếc bình xám xịt ảm đạm trước kia hiện tại đã được trang điểm bằng một màu đỏ tràn ngập lộng lẫy, thân bình nghiêng về phía tây, phản chiếu ánh nắng vàng rực rỡ, tựa vào bên cửa sổ, lắng nghe màn đêm sắp buông xuống.
Đây là hơi thở lãng mạn chưa từng có ở trong nhà.
Đào Tri Việt cứ như vậy ngồi bên cạnh bàn, lẳng lặng ngắm nhìn, mãi đến khi điện thoại nhận được tin nhắn mới.
[ "HR" vỗ vỗ tôi.
]
[ HR: Về đến nhà chưa? ]
[ Đào: Về đến nhà rồi.
]
Đào Tri Việt chụp ảnh những bông hồng trong chiếc bình trong suốt trên bàn, cửa sổ rộng mở phía sau phản chiếu ánh hoàng hôn lộng lẫy, bóng cây nơi xa đang dần đung đưa.
Cậu gửi bức ảnh qua, rất nhanh nhận được lần lượt các tin nhắn của HR.
[ HR: Đẹp lắm! ]
[ HR: Tôi cũng muốn chăm một bình ở nhà.
]
[ HR: Nếu như đã khô héo thì hãy nói với tôi, tôi muốn gửi một cái mới.
]
[ HR: Không biết em có thích hoa hồng không, nếu như không thích, tôi có thể mua một loại hoa khác.
]
Đào Tri Việt nhướn mày, cậu đã quen với sự nhiệt liệt không che giấu của đối phương rồi.
[ Đào: Được.
]
[ Đào: Tôi thích.
]
Trong bốn mùa xuân hạ thu đông, trước kia Đào Tri Việt ghét nhất chính là mùa hè, mặc dù có dưa hấu mát lạnh nhưng tiền điện điều hòa rất đắt, vừa ra khỏi nhà là sẽ một thân mồ hôi, trong tiết trời nóng hầm hập, mỗi một ngày trôi qua cứ như dài như cả năm.
Nhưng cậu thực thích một mùa hè mà mỗi một giây đều trải qua lâu dài lại ngắn ngủi này.
Quạt đưa tới làn gió phớt nhẹ, thổi tan cái nóng đang dâng trào, Đào Tri Việt nhìn những bông hồng xinh đẹp yên tĩnh trên bàn, sau đó chậm rãi gõ ra hai hàng chữ.
[ Đào: Hôm nay và ngày mai là cuối tuần.
]
[ Đào: Anh có muốn cùng nhau ăn lẩu không? ].
Mà Đào Tri Việt ôm hoa phát ngốc bao lâu thì nữ nhiên viên phụ trách tặng hoa dùng ánh mắt ước ao nhìn cậu bấy lâu, công việc đã hoàn thành, cô nghiêng đầu nhỏ giọng nói với đồng nghiệp bên cạnh, trong ánh mắt chớp động sắc thái nhiều chuyện.
Sau khi nhiều chuyện qua lại, hai người thay phiên nhau đẩy tới đẩy lui, thiếu chút nữa là chơi trò oẳn tù tì, cuối cùng miễn cưỡng chọn ra một kẻ xui xẻo, bước ra lên tiếng gọi Đào Tri Việt.
"À, anh đẹp trai, có thể cho em hỏi chút được không, anh là người ngồi ghế 12 hàng 9 hay ghế 14 hàng 9 sao?"
Một cô gái trong đó mạnh dạn đặt câu hỏi, trong mắt tràn ngập tò mò.
Lúc này Đào Tri Việt mới hoảng hốt khôi phục tinh thần lại, theo phản xạ mà trả lời: "Đúng vậy."
Các cô gái lập tức nắm chặt cánh tay đối phương, nhỏ giọng hét lên.
"Hóa ra là sự thật rồi, a a a a, người đưa hoa và người không cho ai ngồi ghế số 13 hóa ra là cùng một người! Tớ thực sự đoán đúng rồi!!!"
"Tớ còn tưởng rằng tình tiết này chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết thôi chứ, hu hu hu, chúng ta có thể tận mắt thấy điều này sao!!"
"Tớ vậy mà có cảm giác mình trúng số rồi! Rạp chiếu phim nhiều như vậy, từng căn phòng chiếu phim cũng nhiều quá luôn, nhưng bó hoa này là do tớ trao đó! Là tớ đó!! Hôm nay tớ sẽ không rửa tay!!!"
Đào Tri Việt dần dần phản ứng lại các cô ấy đang nói điều gì, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng.
Nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cậu, hai cô gái đã ý thức được rằng dexiben của mình quá lớn rồi, lập tức ngừng nói, liếc mắt trừng lẫn nhau, cũng ngượng ngùng đỏ mặt.
Ba người đỏ mặt hai mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, cô gái đưa hoa cho cậu vô cùng dũng cảm phá vỡ sự xấu hổ này.
"Vẫn còn một ít hoa còn chưa tặng, anh đẹp trai có muốn mang về hết không?"
Mấy thùng lớn đựng hoa hồng lúc đầu giờ còn dư lại nửa thùng, số lượng hoa vốn là chuẩn bị nhiều, hơn nữa còn có khán giả không muốn nhận, cho nên cuối cùng dư ra nhiều như vậy.
Thấy cậu không có phản ứng, cô gái lại bổ sung: "Dù sao đều là tặng cho anh nha......!Nhiều hoa như vậy mà anh chỉ nhận được một bó, thật đáng tiếc."
Khuôn mặt Đào Tri Việt càng đỏ hơn, cậu ngừng bộ não đang không ngừng hỗn độn, suy nghĩ thật lâu rồi mới biết mình nên nói điều gì.
"Tặng cho các em." Đào Tri Việt nhỏ giọng nói, "Cảm ơn em đã tặng hoa cho anh, cũng chúc các em một ngày vui vẻ."
Hai cô gái ngẩn người, sau đó lộ ra nụ cười có chút kích động.
"Chúc hai người hạnh phúc nha!"
Bước chân đang muốn rời đi của Đào Tri Việt dừng lại, không dám quay đầu lại, vội vàng ôm hoa bỏ chạy.
Nguyện vọng của HR hy vọng cậu không đỏ mặt đã không được thực hiện, nhưng ít ra, cậu không phải là người duy nhất đỏ mặt.
Trên đường đi đến thang máy, cậu nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại, trong mắt mang theo ý cười nhẹ, chậm rãi gõ chữ trả lời.
[ Đào: Rất đẹp.
]
[ Đào: Những người khác nhận được hoa cũng rất vui vẻ.
]
HR lập tức đưa ra vấn đề.
[ HR: Vậy em có vui vẻ không? ]
Đào Tri Việt cảm thấy mình đã choáng bởi hương thơm của hoa, cậu ngượng ngùng trả lời vấn đề này, chỉ có thể dùng biểu tượng cảm xúc thể biểu đạt tâm tình của mình.
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
Liên tiếp ba lần xoay tròn, tỏ vẻ cậu đang vô cùng vô cùng vô cùng vui vẻ.
Trong thang máy có một cặp tình nhân cầm một bông hoa hồng, họ nhìn bó hoa hồng lớn trên tay cậu với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
"Anh đẹp trai, anh cũng vừa đi ra ngoài sau khi xem phim à? Đây là đưa tận cửa sao? Giấy gói đều giống nhau nè."
Đào Tri Việt gật đầu.
"Anh có thể cho chúng tôi mượn bó hoa này để chụp ảnh không? Nhanh lắm, sẽ xong ngay thôi." Anh chàng bạn trai có chút xấu hổ mở miệng nói, "Nguyên một bó hoa của anh nhìn thật đẹp, chúng tôi không nhận được."
Nếu như là bình thường, Đào Tri Việt sẽ không từ chối yêu cầu không hề quá phận này, nhưng lần này không giống nhau.
"Xin lỗi, không được rồi." Đào Tri Việt siết chặt cánh tay, nhẹ giọng nói, "Đây là hoa được tặng cho tôi."
Cậu cúi đầu, tầm mắt lướt nhìn cánh hoa kiều diễm ướt át bên cạnh, sau đó lại nhìn xuống màn hình điện thoại lại sáng lên.
[ HR: Chú chó lăn lộn.gif]
[ HR: Chú chó lăn lộn.gif]
[ HR: Chú chó lăn lộn.gif]
HR lại bắt đầu lăn lộn, hơn nữa cũng vô cùng phối hợp mà lăn một hơi ba lần, ngay sau đó còn bổ sung thêm một câu.
[ HR: Tôi cũng rất vui vẻ! ]
Trái tim cứ như hóa thành một vũng nước đường, ngôn ngữ cũng mất đi ý nghĩa, trong lòng cậu có một cỗ mềm mại mà không biết là bắt đầu từ đâu, giờ phút này cậu chỉ muốn dùng sức để xoa tóc người này.
Mặc dù dáng người của HR còn cao hơn cậu một chút.
Trên đường về nhà ôm những bông hoa, Đào Tri Việt nhịn không được nhớ lại từng chuyện từng chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Trong rạp chiếu phim tối tăm yên tĩnh, nhóm người trên màn hình khi thì cười vui, khi thì khóc thút thít, bỏng ngô tràn ngập hương thơm của bơ, cốc nước coca lạnh sủi bọt li ti, người không ở bên cạnh xem phim cùng cậu, đột nhiên nhét vào lồng ngực cậu một bó hoa hồng đang nở rộ.
Nếu đây là một giấc mơ, cậu hy vọng rằng giấc mơ này sẽ còn kéo dài mãi.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện của những khán giả khác trong nhóm người.
Dù cho có chút xấu hổ, nhưng Đào Tri Việt vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ đang dậy sóng của mình, cậu mở Weibo ra, tìm kiếm bằng từ khóa tên phim và hoa hồng.
Cậu rất muốn biết, có bao nhiêu người nhận được bó hoa này vì cậu.
[ Miêu miêu 357: Hôm nay đi xem phim, sau khi phim kết thúc vậy mà được nhân viên rạp chiếu tặng cho một bông hoa nè, thật là tri kỷ nha! ]
Hình minh họa là cuống vé xem phim và một bông hồng, Weibo này trở thành tiêu điểm, đứng đầu trong tất cả các kết quả tìm kiếm.
Phía dưới có mấy chục cái bình luận.
[ Cẩm dạ yeah yeah yeah: Hôm nay tôi cũng xem bộ phim này, sao lại không nhận được chứ.
]
[AYS: Không nhận được +1, thật chua chát.
]
[ Cho dù chết cũng không ăn trứng gà: Tôi nhận được nè! Giống như chủ nhà vậy, phim được chiếu vào suất lúc 3 giờ chiều, nhưng mà tôi không chung một rạp chiếu phim.
]
[AYS trả lời Cho dù chết cũng không ăn trứng gà: Tại sao chứ, chẳng lẽ chỉ có khung giờ này mới có sao? A a a tôi đã đến xem lúc 2 giờ chiều.
]
[ Cho dù chết cũng không ăn trứng gà trả lời AYS: Tôi cũng không chắc lắm, nhưng mà nơi tôi đã đến, quả thực chỉ có vào khung giờ này mới phát, hơn nữa hoa mà mỗi người nhận cũng không giống nhau, tôi quan sát một chút thì nhận thấy, hai người hoặc nhiều người trong cùng một nhóm sẽ chỉ nhận được một bông hoa, người đi một mình cũng nhận được một bó lớn.
]
......!
[ Một cây củ cải lớn: Tôi cũng nhận được! Hôm nay bị bạn cho leo cây, vốn dĩ tâm tình đã không tốt rồi, mà bộ phim này cũng không hay, càng xem càng tức giận, vậy mà cũng không có ai phàn nàn về điều đó, không ngờ sau khi đi ra lại nhận được một bó hoa hồng thật lớn, thiệt đó, có mấy chục bông lận! Tôi đớ người luôn, một bó hoa này đủ để mua mười vé xem phim luôn á.
]
[ Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng trả lời Một cây củ cải lớn: Tôi không tin, trừ phi bạn show ra đã.
]
Một cây củ cải lớn đúng là trả lời bằng một bức ảnh, Đào Tri Việt click mở, quả nhiên giống y đúc bó hoa mình đã nhận được.
[ Một cây củ cải lớn: Lúc ấy thậm chí tôi đã muốn khóc, tôi chưa bao giờ nhận được nhiều hoa như vậy.
Chị gái tặng hoa còn chúc tôi sống vui vẻ, tôi gần như không còn cảm thấy chán nản nữa, mọi tâm trạng tồi tệ lập tức được chữa khỏi, tôi rất thích bó hoa này, muốn mang về nhà chăm thật tốt.
]
[ Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng trả lời Một cây củ cái lớn: Ôm chị em một cái nè! Hôm nay bạn rất may mắn, sau này cũng sẽ thật may mắn luôn! ]
Đào Tri Việt nhìn đối thoại giữa hai người, trái tim lên xuống lúc đó phảng phất như cũng sống lại tâm trạng phập phồng.
Cậu cũng không cảm thấy ghen tị hay là không vui, chỉ cảm thấy từng làn gió mềm nhe phớt qua khuôn mặt mình.
Trong lúc đó, có rất nhiều người vì nhận được một bó hoa to mà cảm thấy hân hoan nhảy nhót, đó là một cảm giác thật tuyệt vời.
Hạnh phúc và niềm vui lan tỏa mãnh liệt thành nhiều phần, mà mỗi một phần đều có liên quan đến cậu.
Cậu tiếp tục lướt xuống các bình luận, nhanh chóng nhìn thấy mấy bình luận mới nhất.
[ Khoai viên bong bóng nhỏ: Nhân viên rạp chiếu phim không mời mà tới! Hoa này cũng không phải là do đoàn phim tặng, mà là một cái kim chủ ba ba tiêu tiền tặng cho đó, hình như là vì theo đuổi người trong lòng, cho nên hình như chỉ có rạp chiếu phim ở thành phố chúng ta mới có thôi, hơn nữa giới hạn là giờ này, vị chua lóe sáng kim quang này tôi sẽ ăn vì nể mà hu hu hu.
]
[ Cho dù chết cũng không ăn trứng gà trả lời Khoai viên bong bóng nhỏ: Ôi má ơi???? ]
[ Khoai viên bong bóng nhỏ: Vào thời điểm mở màn chúng tôi còn nhận được thông báo, nói chỗ ngồi nào không thể ngồi, vé chưa bán thì chốt trực tiếp, vé đã bán thì hỏi người đó có thể đổi chỗ không, có bồi thường nữa, mỗi người sẽ nhận được một thẻ xem phim trong rạp......!Dù sao thì vẫn còn chỗ ngồi khác, những khán giả may mắn trong rạp của tôi cũng đã vui vẻ đồng ý.
]
[ Khoai viên bong bóng nhỏ: Vốn dĩ tôi cho rằng người may mắn chính là các khán giả, sau đó mới phát hiện, may mắn này là của một người nha! Tất cả những bông hoa ngày hôm nay, thẻ xem phim, tất cả những khoản tiền thưởng mà chúng tôi nhận được, đều là dành cho một người đó!! A a a a, hu hu hu, vì sao một tình yêu ngọt ngào thế này lại không thuộc về tôi chứ!!! ]
Bước chân của Đào Tri Việt dừng lại.
Sắc đỏ trên má cậu mới vừa phai đi lại một lần nữa dâng lên như thủy triều, sợ bị đi đường đi qua nhìn thấy, cho nên cậu lặng lẽ chôn mặt sau những bông hoa.
Đồng thời, mùi hương thanh nhã của hoa sơn chi xông vào mũi.
Đào Tri Việt lần theo mùi thương, nhìn thấy một bà lão đang bán hoa sơn chi bên đường, những nụ hoa trắng ngần được bao phủ bởi những sợi tơ trắng mỏng manh, từng đóa từng đóa nằm trên tấm vải sẫm màu, nhỏ nhắn đáng yêu.
Vì thế cậu mới chợt nhận ra rằng, hiện tại là mùa hè, một đầu hè nóng rực và dịu dàng.
Cũng giống như người đó.
Về đến nhà, Đào Tri Việt tìm một chiếc bình đầy bụi đầy trong phòng chứa đồ, đây là món đồ trang trí mà lúc cậu chuyển tới đã có, khi đó bên trong cắm những bông hoa giả, cậu thấy nó quá xám ngắc nên đơn giản cất đi.
Cậu cẩn thận rửa sạch bình hoa, chà sạch sẽ từ trong ra ngoài, đổ nửa bình nước.
Sau đó cậu ngồi xuống cạnh bàn, cẩn thận mở giấy gói hoa hồng ra, cầm lấy cây kéo sắc bén, lần lượt cắt tỉa những cành lá dư thừa, cắt rễ thành những cành mảnh xiên, lại cắm vào bình hoa trong suốt.
Đào Tri Việt chưa từng nhận hoa, đương nhiên cũng chưa từng chăm sóc chúng, đây là cậu học được trong điện thoại trên đường về nhà.
Cậu cắt rất chậm, sợ cắt hư mất bó hoa tinh xảo và yếu ớt trước mặt, nhưng theo sự rung động của cánh tay, vẫn có những cánh hoa đỏ thắm nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn.
Đào Tri Việt luyến tiếc lãng phí, cậu gom lại những cánh hoa đã rơi xuống, lau đi bọt nước trong suốt, chuẩn bị sau khi phơi khô sẽ làm thẻ đánh dấu trang.
Mấy chục đóa hoa hồng, cậu dùng khoảng thời gian chừng nửa tiếng đồng hồ mới cắt tỉa hết toàn bộ.
Chiếc bình xám xịt ảm đạm trước kia hiện tại đã được trang điểm bằng một màu đỏ tràn ngập lộng lẫy, thân bình nghiêng về phía tây, phản chiếu ánh nắng vàng rực rỡ, tựa vào bên cửa sổ, lắng nghe màn đêm sắp buông xuống.
Đây là hơi thở lãng mạn chưa từng có ở trong nhà.
Đào Tri Việt cứ như vậy ngồi bên cạnh bàn, lẳng lặng ngắm nhìn, mãi đến khi điện thoại nhận được tin nhắn mới.
[ "HR" vỗ vỗ tôi.
]
[ HR: Về đến nhà chưa? ]
[ Đào: Về đến nhà rồi.
]
Đào Tri Việt chụp ảnh những bông hồng trong chiếc bình trong suốt trên bàn, cửa sổ rộng mở phía sau phản chiếu ánh hoàng hôn lộng lẫy, bóng cây nơi xa đang dần đung đưa.
Cậu gửi bức ảnh qua, rất nhanh nhận được lần lượt các tin nhắn của HR.
[ HR: Đẹp lắm! ]
[ HR: Tôi cũng muốn chăm một bình ở nhà.
]
[ HR: Nếu như đã khô héo thì hãy nói với tôi, tôi muốn gửi một cái mới.
]
[ HR: Không biết em có thích hoa hồng không, nếu như không thích, tôi có thể mua một loại hoa khác.
]
Đào Tri Việt nhướn mày, cậu đã quen với sự nhiệt liệt không che giấu của đối phương rồi.
[ Đào: Được.
]
[ Đào: Tôi thích.
]
Trong bốn mùa xuân hạ thu đông, trước kia Đào Tri Việt ghét nhất chính là mùa hè, mặc dù có dưa hấu mát lạnh nhưng tiền điện điều hòa rất đắt, vừa ra khỏi nhà là sẽ một thân mồ hôi, trong tiết trời nóng hầm hập, mỗi một ngày trôi qua cứ như dài như cả năm.
Nhưng cậu thực thích một mùa hè mà mỗi một giây đều trải qua lâu dài lại ngắn ngủi này.
Quạt đưa tới làn gió phớt nhẹ, thổi tan cái nóng đang dâng trào, Đào Tri Việt nhìn những bông hồng xinh đẹp yên tĩnh trên bàn, sau đó chậm rãi gõ ra hai hàng chữ.
[ Đào: Hôm nay và ngày mai là cuối tuần.
]
[ Đào: Anh có muốn cùng nhau ăn lẩu không? ].
Danh sách chương