Sau khi vụ nổ tiêu tán thì trận pháp bảo vệ cũng đã bị phá huỷ. Từ trên bầu trời một đạo tiên thiên linh khí du nhập vào trong cơ thể làm cho nó củng cố tu vi Kim Đan Sơ Kì tầng thứ nhất. Vì không muốn gây sự chú ý quá lớn, nó liền gọi Phan Tiêu rồi nhanh chóng ẩn thân trốn đi. Lão Linh thì ngăn cản đám người muốn đuổi theo, cũng từ đó mà biết được vị cao thủ thành lập XQU đỉnh đỉnh đại danh nổi tiếng gần đây.

Vốn dĩ muốn tìm đủ dược liệu luyện chế Hợp Kim Đan rồi mới đột phá, nhưng không ngờ linh khí hội tụ thay đổi quỹ tích vận mệnh làm cho Đặng Lâm cũng không quá cần thiết Hợp Kim Đan nữa.

Thêm nữa, nó cũng cần phải nhanh chóng nâng cao tu vi rồi. Lôi kiếp gọt rửa toàn bộ cơ thể, cộng thêm tiên thiên linh khí làm cho thân thể của nó cũng đã trưởng thành hơn một chút. Bây giờ nhìn nó như một thiếu niên mười mấy tuổi, cao một mét năm rồi. Gương mặt có chút non nớt nhưng ánh mắt có thần và kiên định.

- Chị Hân, chị Giao ơi. Em về tới rồi.

Hai cô gái đang đứng ở trên sân thượng nhìn thấy Đặng Lâm từ từ bay xuống đều vui mừng chạy đến đón. Giao ôm chầm lấy Lâm nói:

- Em có sao không? Vừa nãy là em chống chọi với sấm sét à? - Đúng rồi. Em không sao đâu chị. Lôi kiếp cỏn con thì làm gì được em. Con đường tu luyện là nghịch thiên mà đi cho nên sẽ phải chịu lôi kiếp. Tu vi càng cao lôi kiếp càng mạnh. Chị sợ à?

Giao cười vui vẻ trả lời:

- Em không sợ thì chị cũng không sợ. Đúng rồi, để chúc mừng em nâng cao cảnh giới chị làm một bữa để chúc mừng nha.

- Được ạ.

Bảo Hân cũng muốn được như Huỳnh Giao chạy đến ôm Lâm, nhưng thấy hai người vui vẻ như vậy cô cũng không tiện làm phiền.

- Hai người trò chuyện. Tôi đi mua ít đồ để chuẩn bị làm tiệc mừng.

Lâm nhìn cô nói:

- Thật ngại quá, phá hư nhà của chị rồi. Mọi người cùng đi siêu thị đi cho vui, tối nay mời thêm ít người tới cùng nhau ăn tiệc mừng.

- Là nhà của em mới đúng. Ngày mai gọi người tới sửa lại là được rồi.

Ba người cùng nhau nắm tay đi siêu thị gần đó để mua đồ bày tiệc. Không khí vô cùng vui vẻ. Tối hôm đó, một chiếc xe ô tô chạy đến đậu trong sân nhà, không bất ngờ lắm đó là Hoàng Đình và Ngọc Ngân bước xuống xe. Nhưng mà Đặng Lâm không ngờ Lạc Tiến cũng đi cùng với hai người đó đến.

- Em tới rồi à! Mau vào nhà đi. Chú Đình với anh Tiến cũng vào đi.

Ngọc Ngân nhào vào ngực nó, nhìn bộ dáng đẹp trai xuất trần của nó khiến cho cô đỏ mặt.

- Hình như em phát hiện anh cao lớn hơn thì phải. Cao hơn em luôn rồi.

- Đúng rồi. Chắc là do anh vừa đột phá cho nên thân thể mới phát triển hơn một chút đó. Sao nhanh như vậy em tu luyện đến Trúc Cơ Sơ Kỳ rồi?

Nhìn thấy được tu vi của Ngân nó cũng vô cùng ngạc nhiên. Mấy tháng nay nó không ra ngoài, cũng không có liên lạc với ai cho nên cũng không có cung cấp tài nguyên tu luyện cho cô, vì sao tu vi của cô tiến nhanh như vậy?

Ngọc Ngân có chút xấu hổ nhìn nó nói:

- Do gần đây anh Tiến giúp cho cha của em luyện một số đan dược cho nên em cũng được ăn ké. Với lại linh khí bây giờ cũng tăng nhiều hơn trước, thêm nữa em cũng đã vào Đại Học Xích Quỷ nên tu vi cũng được tăng nhiều. Đúng rồi, em nghe anh Tiến nói Đại Học Xích Quỷ là do anh đứng sau thành lập à?

Đặng Lâm nhìn Lạc Tiến thấy anh ta gật gật đầu cũng cười vui vẻ nói:

- Đúng vậy. Là anh nhờ mọi người thành lập. Em vào đó học cũng tốt, sau này không cần anh đích thân chỉ dạy nữa. Thôi mọi người cùng vào trong ngồi đi. Đợi Long Ca tới thì mình nhập tiệc luôn.

Không lâu sau đó Long Ca cùng với tên béo Quảng Duyên đến. Mọi người cùng ngồi vào bàn tiệc.

- Nghe nói Lâm đệ đột phá nên mở tiệc mừng, không biết bây giờ đã là tu vi gì rồi?

Nghe Long Ca hỏi, Đặng Lâm liền muốn thật lòng trả lời. Nhưng không biết thế nào lời ra tới miệng liền xoay chuyển nói:

- Vừa đột phá đến Trúc Cơ Hậu Kỳ mà thôi.

Lạc Tiến lúc này cũng chen vào một câu.

- Oa. Không ngờ nhanh như vậy mà em đã đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi. Anh vẫn là Trúc Cơ Trung Kỳ như trước, thật là buồn mà.

Do tu vi cao hơn Lạc Tiến cho nên Đặng Lâm rõ ràng nhìn thấy anh ta đã đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, vậy mà lại nói chỉ là Trúc Cơ Trung Kỳ. Nó không rõ vì sao nhưng cũng không muốn vạch trần người anh này.

- Nói thật là linh căn của em rất cùi bắp. Toàn nhờ cả vào linh thạch và đan dược mới có ngày hôm nay. Làm sao so sánh được với anh chứ.

Tất cả những người ngồi trong bàn đều biết được cảnh giới tu luyện bây giờ. Mà ai cũng đã vào học viện cả rồi. Chỉ có Đặng Lâm, Bảo Hân và Huỳnh Giao là chưa vào mà thôi. Lạc Tiến cũng đã trở về XQU để hỗ trợ cho nên lúc Đặng Lâm vừa xuất quan không có phát hiện. Mà việc Đặng Lâm độ kiếp cũng chỉ có lão Linh và Lạc Thiên biết mà thôi.

- Lâm đệ. Anh gia nhập Học Viện Nam Phương rồi, bây giờ đang là đệ tử lớp Thiên Tài đó nha. Mặc dù mới luyện lên được Luyện Khí tầng thứ sáu nhưng cũng nằm top rồi đó.

Nghe Long ca khoe mẻ, tên béo Bàng Quảng Duyên liền khinh bỉ nói:

- Mới Luyện Khí tầng sáu mà cũng khoe. Tôi vào Học Viện sau anh nhưng cũng là Luyện Khí tầng bảy rồi đây.

- Anh mới không thèm so với cái tên nhà giàu như chú mày.

Mọi người liên tục trò chuyện với nhau. Trong lúc đó, Đặng Lâm nghe ngóng được tình hình thế giới bây giờ. Mọi thế lực tu tiên đều đang bành trướng thôn tính nhau. Con người bây giờ điên cuồng tu luyện, không có mấy người có thể giữ được tâm trạng bình tĩnh, sống an nhàn.

Từ một thế giới ít chiến tranh cướp bóc, xã hội văn hoá văn minh trở thành nơi cá lớn nuốt cá bé. Lấy sức mạnh cá nhân làm chủ đạo. Kẻ mạnh có quyền, còn người không có thực lực được xem như cỏ rác.

Ngoài tu sĩ chính đạo, thế lực tà đạo cũng xuất hiện chiếm lĩnh địa bàn, máu đổ thành sông. Mặc dù chính quyền thế giới can thiệp nhưng cũng không làm được gì. Bởi vì bọn chúng không chỉ mạnh mẽ, sảo trá. Mà còn vì trong tay bọn chúng nắm giữ con tin là những người dân vô tội.

Điều khác biệt so với kiếp trước đó chính là, Càn Khôn Toả còn chưa có khai mở, thế lực dị tộc ở bên ngoài còn chưa có hâm he tấn công nơi này. Nếu không có lẽ sẽ còn thảm thiết hơn nữa.

Cuối cùng bữa tiệc cũng tan, hai cô gái Bảo Hân và Huỳnh Giao trở về phòng tu luyện. Long Ca, Bàng Quảng Duyên phải trở về Học Viện Nam Phương. Hoàng Đình cùng với Ngọc Ngân thì trở về nhà bên quận 8. Cô nói rằng cha mình gọi về có việc. Còn Lạc Tiến thì đạp Cự Kình Kiếm trở về XQU.

Đặng Lâm đứng trên sân thượng nhìn về hướng Lạc Tiến vừa rời đi. Trong lòng nó có một cảm giác là lạ, người anh này của nó có vẻ gì đó khác so với trước đây nhưng không biết là khác ở nơi nào. Rất nhanh nó cũng lắc đầu cho qua, không thèm suy nghĩ nữa.

Đặng Lâm lấy viên đá lấy được ở chổ anh Tuấn ra dò xét. Bây giờ đã đạt đến tu vi Kim Đan đã có thể xử lí viên đá này mà không cần đến nước Huyền Lam rồi.

“Phải tìm một chỗ yên tĩnh để luyện hoá thứ này thôi”.

Chân đạp Ám Dạ Thương, nó lao nhanh trong bóng đêm như một u linh về hướng biển Đông. Rất nhanh nó xuất hiện trên mặt biển, dùng tay bóp nát viên ngọc.

“Hừng Hừng”

Một ngọn lửa màu lam bốc cháy lên, nhiệt độ cao đến độ làm cho nước biển xung quanh sôi trào. Cơ thể Đặng Lâm được kim quang bao phủ, hạn chế đi ảnh hưởng của ngọn lửa.

- Thì ra là Băng Lam Hoả Chủng. Mặc dù chỉ là hoả chủng bậc trung nhưng cũng là thứ khó mà có được. Xem ra cần phải tặng cho anh Tuấn một cơ duyên để bù đắp rồi.

Nó nhanh chóng sử dụng linh khí bao bọc lấy Băng Lam Hoả Chủng để luyện hoá. Mặc dù chỉ là hoả chủng trung cấp nhưng cũng rất khó hàng phục.

Ngọn lửa thiêu rụi cả quần áo và tóc tai của nó. Xung quanh đó nước biển sôi trào, hàng trăm, hàng ngàn động vật biển đều bị đun chết. Mượn nhờ nước biển dẫn nhiệt, nó ôm lấy Băng Lam Hoả Chủng lao thẳng xuống nước. Ngọn lửa không những không tắt mà còn bùng cháy dữ dội hơn chống lại nước biển. Nước biển xung quanh đều bị sôi trào, bốc hơi đi.

Đặng Lâm toàn thân căng cứng, tâm thần tập trung cao độ để thu phục nó. Mặc dù Băng Lam Hoả Chủng muốn trốn cũng không tài nào trốn được.

Đứng ở bên trên, ma vương Phan Tiêu không ngừng cảm khái.

- Cái tên này vậy mà còn thu phục Linh Hoả. Thứ này chính là khắc tinh của Ma Tộc bọn ta. Xem ra sau này ta khó lòng địch lại. Còn có cái thứ công pháp kinh khủng ngày trước. Thật không hiểu vị chủ nhân này còn có bao nhiêu bí mật, bao nhiêu cơ duyên đây. Nếu đã như vậy chi bằng ta cứ đi theo phục vụ bên cạnh. Có khi đây cũng là cơ duyên của ta.

Sau khi lẩm bẩm xong, hắn dùng tay bắt lấy pháp quyết rồi dùng mười tám viên đá kì lạ bày ra một trận pháp bao phủ xung quanh vị trí của Đặng Lâm.

Từ đó hình thành một cái hố sâu rộng hơn hai mươi mét trong lòng biển. Nước biển không tài nào đi xuyên qua được. Ở trung tâm bên dưới mấy ngàn mét, Đặng Lâm đang ngồi xếp bằng ở trung tâm cái hố. Phía trên đầu đang có một ngọn lửa màu lam đang bị linh khí của nó giữ lại. Dù cho ngọn lửa giãy giụa thế nào cũng không thoát được trói buộc.

Cứ thế một đêm qua đi, Băng Lam Hoả Chủng đã bị nó thu phục trở thành Băng Lam Hoả. Một đạo ấn ký ngọn lửa màu lam xuất hiện ở dưới mi mắt bên trái của nó như một hình xăm tha thu.

***Hết Chương***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện