Sau khi trở về nhà, Đặng Lâm để cho Lạc Tiến căn dặn hai cô gái không nên làm phiền nó rồi sau đó nó vào phòng của mình.

Đóng chặt cửa lại sau đó nó quyết định bắt đầu bế quan tu luyện một thời gian. Do tu vi nó quá yếu mà tí nữa thì gặp phải tai kiếp mấy lần. Nếu không phải có tiên đoán trước của Lạc Long Đế cùng với Khống Thần Thuật thì không biết bây giờ nó đã chết hay là bị tên ma vương Phan Tiêu khống chế nữa.

“Phan Tiêu ra đây!”. Truyền ý thức vào trong quả cầu thế giới Không Linh ra lệnh cho Phan Tiêu.

Lập tức một bóng đen từ quả cầu bay ra ngoài đứng trước mặt nó quỳ xuống hành lễ nói: “Chủ nhân ngài gọi thuộc hạ có việc gì sao?”

“Lúc trước do có nhiều việc nên chưa có thời gian nói chuyện với ngươi. Ngươi hãy nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết lúc còn ở trên Tiên Giới đi”. Đặng Lâm ra lệnh.

Dĩ nhiên Phan Tiêu không dám không nghe theo, nhưng mà hắn có chút do dự nói: “Chủ nhân, Tiên Giới bao gồm ba giới là Nhân Tiên Giới, Ma Tiên Giới và Yêu Tiên Giới. Thuộc hạ thuộc về Ma Tiên Giới cho nên chỉ nắm rõ hoàng cảnh ở Ma Tiên Giới, còn hai giới còn lại thì thuộc hạ cũng không có hiểu quá nhiều. Chỉ biết là ở Nhân Tiên Giới có ba đại Nhân Hoàng đứng đầu. Mỗi vị Nhân Hoàng nắm giữ một phần ba số vực ở Nhân Tiên Giới”

Nghe đến đây Đặng Lâm liền hỏi: “Vậy ngươi có biết ba vị Nhân Hoàng gồm những ai sao?”

Phan Tiêu tiếp tục giới thiệu cho nó: “Nghe nói một vị là Hiên Viên, một vị là An Dương Vương còn vị còn lại rất thần bí thuộc hạ cũng không rõ. Chỉ biết đó là vị nữ Nhân Hoàng duy nhất của Nhân Tiên Giới nhưng tiên pháp cũng là mạnh nhất trong ba người. Tu vi vị nữ Nhân Hoàng đã đạt tới Tiên Hoàng Hậu Kì, còn kém một bước nữa là có thể độ Thần Kiếp phi thăng lên Thần Giới. Nhưng mà theo như các vị tiền bối của thuộc hạ nói thì hàng chục ngàn năm nay còn chưa nghe thấy có ai có thể đi qua một bước này”.

“Ồ”. Đặng Lâm cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên mà mình nghe nói qua là An Dương Vương. Hiên Viên thì nó cũng biết, là vị Hoàng Đế đầu tiên của Trung Quốc sau khi đánh bại Xi Vưu của tộc Cửu Lê. Nó liền có hứng thú mà hỏi: “Vậy người có biết ai tên Xi Vưu không?”

Phan Tiêu lại càng hốt hoảng nhìn Đặng Lâm nói: “Ngài,... Ngài cũng biết Ma Hoàng Xi Vưu sao?”

“Ồ. Ta không biết hắn, nhưng có nghe nói qua một chút. Hắn hiện giờ ra sao rồi?”

“Ma Hoàng Xi Vưu là một trong bảy vị Ma Hoàng của Ma Tiên Giới. Mà thuộc hạ chính là chủ của một vực dưới trướng của Xi Vưu đại nhân”.

“Vậy ra ngươi từng là thuộc hạ của hắn à? Vậy còn giới còn lại Tiên Yêu Giới thì sao?”. Nó xoay chuyển chủ đề hỏi.

“Tiên Yêu Giới là thần bí nhất trong ba giới. Ở đó chỉ có một vị Yêu Hoàng thống lĩnh toàn bộ giới vực ở đó. Mà vị Yêu Hoàng này có tu vi Tiên Hoàng Hậu Kì, ngoài ra ông ta còn có tu luyện thể thuật, nghe nói thân thể ông ta đã chạm ngưỡng Thần Nhân chân chính. Nhưng không hiểu vì sao vẫn không có độ Thần Kiếp để phi thăng Thần Giới”. Phan Tiêu cũng có chút hiếu kì về vị Yêu Hoàng thần bí này. Mà Đặng Lâm cũng không ngoại lệ, nó rất có hứng thú với những người có thể luyện thể đạt đến trình độ cao.

Phan Tiêu lúc này chợt nhớ ra cái gì đó cũng liền mở miệng nói tiếp: “Nghe nói bên trong Tiên Giới ngoài ba giới ra thì còn có bốn cấm vực hình như gọi là Long Vực, Lân Vực, Quy Vực và Phụng Vực. Những khu vực này nghe nói đến cả Nhân Hoàng, Ma Hoàng hay Yêu Hoàng cũng không dám bước vào. Ở bên trong có nhân vật nào thì thuộc hạ cũng không biết rõ. Nhưng hàng triệu năm nay không có bất kì ai dám đặt chân vào những đó cả. Nếu có vào thì cũng biến mất không chút dấu vết”.

“Còn có chuyện như vậy. Còn ‘Chữ Của Chư Thần’ mà hôm trước ngươi nói là có ý gì?”

“Cái này, chủ nhân ngài thật sự không biết sao?”

“Nếu ta biết thì còn hỏi người làm gì? Nhanh nói”

“Thuộc hạ nghe nói đó là loại chữ được sử dụng trên Thần Giới. Tất những công pháp cao cấp nhất ở Tiên Giới dường như đều được viết bằng loại chữ này. Mà hiện tại chỉ có Thiên Quy Các mới có thể thấy hiểu được ‘Chữ Của Chư Thần’ này. Có giả thuyết cho rằng những công pháp Thần Cấp này đều do Chư Thần trên thần giới vứt bỏ xuống Tiên Giới”. Phan Tiêu nghiêm túc nói.

Mà nghe xong những lời này, Đặng Lâm không khỏi khủng khoảng trong lòng, càng sợ hãi tên quái vật kia hơn. Những cái mà Phan Tiêu gọi là ‘Chữ Của Chư Thần’ là ngôn ngữ mà tên quái vật đoạt xá nó sử dụng. Mà trong lần bị đoạt xá đó, linh hồn của nó cũng vô tình nhìn trộm được một ít ký ức của tên kia. Khống Thần Thuật là một trong số đó, ngoài ra còn có một bộ kiếm thuật Hỗn Độn Kiếm Quyết không hoàn chỉnh, nó chỉ nhìn thấy được năm chiêu. Và ba trang của một bộ công pháp vô danh mà nó cũng không biết được là công pháp gì. Ngoài ra trong đoạn ký ức còn có cảnh mà tên quái vật đó bày trận pháp, hình như là một bộ hộ tông đại trận. Đặng Lâm không biết tên của nó, và cũng không hiểu cách mà trận pháp đó vận hành. Nhưng mà để bày lại trận pháp đó thì không thành vấn đề.

Hiểu được sự quý trọng của những thứ này càng khiến cho Đặng Lâm vừa mừng vừa sợ. Mừng là nó có thể dùng những thứ này để làm bản thân và người thân mạnh mẽ hơn. Còn lo sợ là nếu để tên quái vật kia ra được thế giới bên ngoài thì không biết ai mới có thế đối phó được hắn nữa.

Bỏ qua những suy nghĩ lung tung, Đặng Lâm cũng cho Phan Tiêu ở một bên bảo vệ cho nó. Sau đó nó bắt đầu thử vận dụng công pháp bên trong ba trang giấy mà nó học lởm được của tên kia.

Sau một chu kì vận chuyển, tu vi của nó vèo một cái đột phá đến Trúc Cơ Sơ Kì tầng thứ ba. Mà lúc này, linh khí cuồng cuồng khắp mọi nơi đều đổ về nơi này. Không chỉ là linh khí ở Trái Đất mà ở cả vũ trụ đều có xu hướng đổ dồn về đây. Tất cả lão quái vật khắp vũ trụ Nhân Giới này đều kinh hoảng không thôi.

Mà lúc này đang chìm đắm bên trong tu luyện, kẻ đầu sỏ gây ra sự việc này thì vẫn đang nhắm mắt tu luyện bình thường.

Đủ mọi loại linh khí với tốc độ nhanh gấp hàng triệu, hàng tỷ lần tốc độ ánh sáng hội tụ về hướng Trái Đất. Không khí cũng bị linh khí kéo theo tạo nên một cái lốc xoáy khổng lồ bao quanh cả quận 5 ở bên trong.

Tu vi của nó cũng nhanh chóng được đẩy lên, mặc dù không sử dụng bất kì đan dược hay linh thạch gì bổ sung.

Trúc Cơ Trung Kì tầng bốn.

Trúc Cơ Trung Kì tầng năm.

....

Sau mười chu kỳ vận chuyển, nó đã liên tục đột phá mấy cảnh giới liền đạt đến Trúc Cơ Hậu Kì tầng bảy.

Lúc này, nó mới mở mắt ra cảm thụ tu vi và linh khí xung quanh, nó không khỏi hoảng hồn.

‘Linh khí sao lại nồng đậm như thế này? Chẳng lẽ Càn Khôn Toả đã được giải khai rồi sao? Nhưng mà bây giờ mới là năm 1997 mà. Làm sao có thể?’. Nó mở rộng thần thức ra gần một cây số thì phát hiện Trái Đất vẫn chưa dị biến. Vậy có nghĩa là Càn Khôn Toả chưa bị phá giải. Như vậy là sao?’. Nó liền truyền ý niệm vào thế giới Không Linh thì được Phan Tiêu nói là do nó tu luyện gây ra động tĩnh lớn như vậy. Mà chính hắn cũng lấy được chổ tốt không ít. Do bên trong linh khí có kèm theo ma khí cho nên hắn cũng đã khôi phục được một chút tu vi và thương thế.

Không những linh khí bị hấp dẫn về Trái Đất mà vô số lão quái vật cũng đã chú ý đến nơi này. Không ít thế lực khắp vũ trụ cũng chuẩn bị tiến về nơi này tìm hiểu nguyên nhân.

Chẳng những là những lão quái vật bên ngoài, mà một số kẻ hùng mạnh ở Trái Đất cũng đã rụt rịt tiến về hướng này.

Chưa đến năm phút, trên bầu trời quận 5 đã xuất hiện ba bóng người chân đạp phi kiếm, tích trượng và đao dài đứng trên không trung nhìn quét khắp nơi.

Ba người này là Nguyễn Bình tu vi Kim Đan Sơ Kì chưởng môn Hạ Long Môn ở Hải Phòng, nhà sư Vạn Thanh tu vi Kim Đan Trung Kì là tụ trì Long Phước Tự ở Bình Định và một ông cụ. Người này cũng có tu vi đạt đến cảnh giới Kim Đan Trung Kì trên người ông ta mặc đồ quân đội, mà quân hàm là đại tướng. Mặc dù cũng là tu vi Kim Đan Trung Kì nhưng khí chất của vị đại tướng này mạnh mẽ hơn trụ trì Vạn Thanh khá nhiều.

Làm cho Đặng Lâm hết sức ngạc nhiên là bởi vì nó biết người này. Vị đại tướng vô cùng tài ba của dân tộc Việt Nam, được biết đến mới danh nghĩa một trong mười vị tướng tài ba nhất của nhân loại. Người này không ai khác là đại tướng Võ Thanh Phương. Không ngờ tu vi ông ấy đã là Kim Đan Trung Kì, nhưng xem ra ông đang bị thương. Kiếp trước Đặng Lâm biết ông mất năm 2013 chắc là do vết thương này mà ra.

Giờ thì nó mới hiểu vì sao sư thái Thiện Tâm lại có thái độ kiên kị khi nghe mình nói là đến từ Việt Nam rồi. Chín phần có lẽ là do e sợ vị đại tướng này.

Do ở gần nên tướng Phương và trụ trì Vạn Thanh đến trước, hai người chuẩn bị đi đến gõ cửa nhà của Đặng Lâm thì từ xa có một bóng người lao nhanh đến. Nguyễn Bình từ xa đã cười ha hả mở miệng chào hỏi hai người: “Tướng Phương, Vạn Thanh đại sư! Lâu rồi không gặp, hai người vẫn khoẻ chứ?”

“Bình chưởng môn, đã lâu không gặp?”. Tướng Phương và sư Vạn Thanh cũng khách khí chào hỏi lại ông ta. “A di đà Phật, Bình chưởng môn, đã lâu không gặp. Hôm nay dị tượng xuất hiện, không biết có phải bảo vật xuất thế hay không?”

“Không biết nữa. Vừa mới cảm nhận được linh khí hội tụ ở khu vực quận 5 này. Nhưng chưa rõ ở đâu thì đã biến mất không có dấu vết rồi”. Tướng Phương nói.

“A di đà Phật. Bần tăng cũng giống Phương thí chủ, vừa cảm nhận được liền lao đến đây thì cũng đã mất dấu mục tiêu rồi. Bình thí chủ không phải ở Hạ Long Môn hay sao mà lại có mặt ở đây nhanh như vậy?”. Trụ trì Vạn Thanh cũng bổ sung.

Mặc dù có vẻ không tin tưởng hai người trước mặt nhưng mà Nguyễn Bình cũng mỉm cười nói: “Tôi tình cờ đi gặp bạn cũ ở Đồng Nai cũng gần đây cho nên mới kịp thời chạy đến. Còn Vạn Thanh đại sư không ở Vạn Phước Tự hay sao mà cũng đến đây nhanh như vậy?”

Mặc dù bị Nguyễn Bình nói móc nhưng Trụ trì Vạn Thanh mặt không tạp niệm trả lời: “Bần tăng được mời xuống chù Vạn Pháp để giảng đạo thuận tiện nên ghé sang đây nhìn một chút mà thôi”.

“Nếu đã xác định là có bảo vật xuất hiện thì mọi người chia ra đi tìm. Ai có được là của người đó. Hai người cảm thấy thế nào?”. Tướng Phương đề nghị nói.

Hai người kia cũng không phản đối, ba người liền chia nhau ra tìm kiếm nơi phát ra dị tượng.

Nhưng sau khi Đặng Lâm ngừng tu luyện công pháp kia thì dị tượng đã ngừng. Mà mật độ linh khí ở Trái Đất đã tăng lên gấp mấy lần. Mà trung tâm là quận 5 thì lại càng khủng bố. Linh khí tăng thêm mấy trăm lần làm cho ba người muốn tìm được nơi hội tụ rất khó.

Mà bây giờ nếu ngồi ở đây tu luyện thì lợi ích to lớn hơn rất nhiều. Rất nhiều tu sĩ cấp thấp đã thừa cơ hội này nâng cấp tu vi. Không những người tu luyện mới có lợi, mà người bình thường hấp thụ nhiều linh khí như vậy cũng giúp cho cơ thể được thanh lọc, cường hoá cơ thể mạnh mẽ hơn. Hoa cỏ và động vật phát triển nhanh, mạnh mẽ hơn.

Ở bên trong căn nhà, Đặng Lâm tuy không dám tu luyện công pháp kia, nhưng Hỗn Thế Long Thần Quyết thì cũng không phải là không thể dùng.

Mà điều Đặng Lâm không thể ngờ tới là lần tu luyện này của nó đã gây ra sự chú ý của vô số dị tộc bên ngoài không gian. Một trận huyết tanh mưa máu đang dần dần được khởi động. Cũng do đó bánh xe vận mệnh cũng được quay sang một hướng mới. Sẽ rất nhanh nữa thôi Càn Khôn Toả và bí mật của nó sẽ được giải khai.

***Hết Chương***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện