Hơn nửa tháng không gặp, tu vi của thằng Tân đã là Luyện Khí Trung Kì tầng sáu. Với tu vi này bây giờ cũng không có mấy ai là đối thủ của nó.

Mặc dù chưa có thần thức nhưng mà tất cả giác quan đã được cường hóa lên không ít làm nó có thể nhận ra đám người Đặng Lâm trở về. Nó lon ton chạy ra cửa nhảy lên ôm cổ Đặng Lâm nói: “Anh hai! Lần này anh hai về có mua bánh cho em không?”

“Không có. Lần này anh về có việc nên không kịp chuẩn bị. Nhưng mà anh hai có thứ khác tốt hơn cho mày đây”. Vừa nói Đặng Lâm vừa đem ra một con báo tuyết đưa cho nó.

Do Ám chết, cho nên hai con báo tuyết của hắn được ông Quách giữ lại. Cho nên không cần mua báo tuyết của Đặng Lâm nữa. Nên báo tuyết nhỏ được nó cùng mang trở về.

“Qua! Con mèo thật dễ thương. Cám ơn anh hai”. Nó vui vẻ ôm lấy báo tuyết vui vẻ hoang hô. Sau đó nó mới chú ý đến những người khác, nhìn nhìn sau đó nó cúi đầu chào mọi người “Con chào cô chú, cô chú là bạn của anh con à?”

“Đúng vậy. Cô chú là bạn của cậu Lâm. Con là em của cậu Lâm à? Con tên gì?”. Lạc Mị nhìn nó dịu dàng nói.

“Dạ. Con tên Tân”. Nó có chút không vui. Lần trước Ngọc Ngân đến cho nó bao nhiêu là bánh kẹo, vậy mà lần này người tới không ai cho nó thứ gì để ăn.

Thấy sắc mặt kì lạ của nó, mọi người cũng không hiểu ra sao. Lúc này Đặng Lâm nhìn nó nói: “Sau này cô chú sẽ ở đây với gia đình mình. Nếu tu luyện có vấn đề gì mày có thể hỏi cô chú sẽ giúp cho”. Sau đó nó quay sang nhìn những người khác nói “Em của con nó cũng vừa bắt đầu tu luyện. Chú Thiên và mọi người sau này nhờ mọi người chỉ dạy thêm cho nó giúp con nha”.

“Cậu không ở lại đây cùng mọi người à?”. Lạc Thiên hỏi.

“Con có rất nhiều việc cần phải làm. Nên không thể ở yên một chỗ được. Với lại với tình trạng hiện tại của Trái Đất thì ở một chỗ tu luyện cũng không tang tiến được bao nhiêu. Phải ra ngoài kiếm thêm tài nguyên tu luyện mới được”

Nghe được lời này, mọi người cũng cảm thấy không sai.

Lúc mọi người cùng ngồi xung quanh bàn trà ở giữa phòng khách thì nó hỏi: “Con chỉ có thể sắp xếp chỗ ở tạm thời cho mọi người, còn mọi người dự tính sau này sẽ làm như thế nào?”.

Mọi người suy nghĩ chốc lát, Lạc Nguyệt mở miệng nói trước: “Lạc Bằng và lão Linh đã chết, trước tiên tôi muốn làm một cái đám tang nho nhỏ hai người. Chuyện sau nữa thì sau nữa rồi tính”

Lạc Mị cũng đồng ý nói: “Đúng vậy, dù sao người chết thì cũng hết, mọi người cùng nhau làm đám tang cho họ trước vậy. Mà việc này phải nhờ Đặng Lâm cậu giúp đỡ mọi người rồi”.

Đặng Lâm không phản đối nói: “Việc này con nhất định sẽ hỗ trợ mọi người. Dù sao cũng là người cùng tông mà”

“Cám ơn cậu, Đặng Lâm. Đúng rồi, cậu nói Xích Quỷ Tông của chúng ta sau khi tan rã thì vẫn còn một phân nhánh còn tồn tại. Vậy giờ phân nhánh đó ở đâu?”. Lạc Thiên nói.

“Phân nhánh đó cho dù là không bị Cửu Lê thâu tóm. Mà thời gian sau đó, linh khí trong trời đất bị giảm đi quá nhiền, dần dần cũng đã mất đi truyền thừa của mình. Bây giờ chỉ còn rải rác một vài người là còn có công pháp tu luyện. Mà phân nhánh đó bây giờ là nước Việt Nam. Nhưng mà bây giờ Xích Quỷ Tông chỉ còn lại bên trong những câu chuyện cổ tích mà không mấy ai tin tưởng là sự thật”. Đặng Lâm nói.

“Nói như vậy thì Xích Quỷ Tông bây giờ chỉ còn lại những người chúng ta thôi sao”. Lạc Thiên thở dài nói.

Im lặng lắng nghe mọi người từ đầu đến giờ, Lạc Tiến đột nhiên mở miệng nói: “Vậy mọi người có nghĩ đến việc thành lập lại tông môn hay không?”

“Việc này tôi cũng từng nghĩ đến. Nhưng mà với điều kiện tài nguyên tu luyện hiện tại và linh khí bây giờ thì việc thành lập lại tông môn như trước kia là điều không thể”. Đặng Lâm nói.

Mọi người từ lúc ra được bên ngoài ai không từng có suy nghĩ đó, nhưng bị nó tạt một gáo nước lạnh làm cho mọi người tỉnh ngộ. Bây giờ linh khí mỏng manh, tu luyện khó khăn. Còn tài nguyên tu luyện mà tổ tiên để lại thì cũng gần như cạn kiệt, chỉ còn một số ít đủ cho đám người tu luyện. Nếu có thêm đệ tử thì không thể nào chống đỡ nổi.

“Mọi người không cần thất vọng. Bây giờ tạm thời không thể thành lập tông môn. Nhưng mà đợi thêm một đoạn thời gian nữa thôi. Thì việc đó không còn là việc gì khó khăn nữa rồi. Chẳng những thế còn sẽ phát triển mạnh mẽ”. Lời này vừa nói ra lại làm cho mọi người hồ đồ. Vừa rồi nói là không thể, sao bây giờ lại nói là không còn khó khăn mà còn phát triển mạnh mẽ.

“Ý cậu là sao? Bọn tôi bị cậu làm cho đầu óc quay cuồng rồi nè”. Mọi người không hiểu nhìn nhau. Sau đó, Lạc Thiên mới gãi đầu nói.

“Như lời con đã nói đó. Bây giờ không được. Nhưng sau này nếu chúng ta chuẩn bị đủ tài nguyên thì đã có thể thành lập tông môn rồi sao”. Nó đơn giản giải thích.

“Nhưng mà đi đâu kiếm đan dược và linh thạch bây giờ?” Mọi người chung một suy nghĩ nói.

“Chuyện này, con đã có tính toán. Mọi người cứ cho con thêm chút thời gian nữa thôi”. Nó chắc chắn nói. Mặc dù lời này xuất phát từ một đứa trẻ nghe ra có vẻ không hợp lí. Nhưng mà có một người biết, nhất đinh phải tuyệt đối tin tưởng người này. Đó là Lạc Thiên, vì ông ta đã được lão Linh căn dặn rất nhiều lần lúc còn ở không gian bên trong lăng mộ ‘Người có thể đưa chúng ta ra bên thế giới bên ngoài chính là truyền nhân chân chính của Xích Quỷ Tông chúng ta. Sau này nhất định sẽ là người phát dương quang đại hào khí Xích Quỷ năm xưa. Cho nên con nhất định phải đi theo và hiệp trợ cho người này’.

“Được! Chúng tôi tin tưởng cậu. Vậy bây giờ chúng ta đi chuẩn bị làm đám tang cho lão Linh và Lạc Bằng đi”. Lạc Thiên kết thúc cuộc nói chuyện nói.

Nhưng mà lúc này, Đặng Lâm tằng hắn một cái trịnh trọng nói: “Có một chuyện con cần nói với mọi người?”

“Chuyện gì?” mọi người đồng thanh.

“Lão Linh á hả? Ông ấy không chết. Ngày hôm trước, con đã cứu ông ấy ra rồi đây”. Vừa nói xong nó vừa cầm ra Không Linh Thế Giới, sau đó truyền thần thức vào bên trong gọi lão Linh ra ngoài.

Ngày đó, sau khi lập giao kèo với ma vương Phan Tiêu thì nó đã cùng hắn quay trở lại cứu lão Linh từ bên trong lăng mộ sau đó cũng được đưa vào bên Không Linh Thế Giới. Lúc lão Linh mới vào bên trong nhìn thấy hắn, lão vô cùng kinh hãi trốn vào mai của mình. Mai rùa của lão còn mạnh mẽ hơn cả pháp bảo Tiên Cấp cho nên lúc trước lão mới có thể sống sót bên trong công kích của gần ngàn tên lâu la của Phan Tiêu.

Sau khi biết được Phan Tiêu đã bị Đặng Lâm khống chế thì lão mới buông lỏng đề phòng.

Mà ma vương Phan Tiêu cũng dẫn theo bốn tên thuộc hạ mạnh mẽ trong số đó. Số yêu quái và ma vật còn lại nha, thì đều bị hắn cứu ra sau đó bỏ lại bên trong đại sảnh của lăng mộ. Bởi vì hắn có bí pháp có thể triệu hồi tất cả bọn chúng đến bên cạnh bất cứ lúc nào. Nhưng mà nếu để đám lâu la này bên trong không gian kia có trận pháp cực mạnh bao vây thì hắn không thể triệu hồi được.

Lão Linh vừa được gọi ra thì cười vui vẻ chào mọi người. Lạc Thiên thì ôm lão Linh mà khóc như một đứa trẻ. Viên Viên đã đi chơi với thằng Tân ở ngoài sân, nghe thấy lão Linh nói chuyện cũng lập tức lao đến ôm chầm lấy lão khóc nức nở.

“Con tưởng ông đã chết rồi. Viên Viên rất buồn, rất nhớ ông. Nhưng ông không chết, Viên Viên vui quá… hu hu”

“Ngoan, ông làm sao chết bỏ Viên Viên được”. Ông cũng rươm rướm nước mắt đón nhận tình cảm của mọi người.

Cả đám người đều ôm lấy lão Linh, tình cảnh có chút quỷ dị. “Ta không sao rồi. Mọi người không cần khóc nữa. Viên Viên ngoan Viên Viên đừng khóc nữa nha con”

Sauk hi ổn định lại tâm tình. Mọi người bắt tay đi chuẩn bị làm đám tang cho Lạc Bằng.

(Mạc dù đã là người của mình nhưng mà Đặng Lâm vẫn chưa tin tưởng tuyệt đối ba người Bình, Định, Giang. Cho nên không có chở họ bay trở về mà để họ tự đi máy bay trở về Việt Nam sau đó. Bây giờ họ đang trên máy bay)

Cha mẹ của Đặng Lâm cũng được nó gọi điện thoại trở về. Sau khi bịa ra một câu chuyện nói nhóm người Lạc Thiên muốn đi vùng kinh tế mới nhưng mà vì nhà nghèo quá không có điều kiện. Vừa may lúc trở về đây Đặng Lâm gặp được họ trên đường nên mới nguyện ý giúp đỡ họ.

Mặc dù câu chuyện hơi hoang đường, nhưng cha mẹ nó là người miền tây chất phác thật thà cho nên sẵn sang giúp đỡ nhóm người Lạc Thiên. Lần này trở về, Đặng Lâm lại đưa cho cha mẹ mình thêm năm trăm triệu đồng nói là tiền bán hết số đá còn lại.

Đám tang của Lạc Bằng diễn ra nhanh chóng trong ngày hôm sau. Sau đó, Lạc Thiên và Lạc Mị thì hỗ trợ cho cha mẹ Đặng Lâm làm rẫy trồng trọt. Lạc Viên Viên thì được cho đi học cùng với thằng Tân. Còn Lạc Nguyệt thì nấu ăn và chăm sóc cho hai đứa nhóc sau khi đi học về.

Đặng Lâm có nhờ Lạc Thiên và Lạc Mị tìm cơ hội dạy cho cha mẹ của mình tu luyện. Bởi vì nó không tiện làm việc này. Còn thằng Tân và Viên Viên thì cũng được lão Linh chỉ dạy thêm.

Riêng Lạc Tiến thì đi theo Đặng Lâm đi vào Sài Gòn. Tên này đặc biệt thích nơi náo nhiệt. Và … đặc biệt là hắn vô cùng mê gái. Đang bay trên không trên đường phố Sài Gòn, con mắt của hắn sang còn hơn sao trời. Các cô gái mặc váy ngắn đi trên đường làm cho hai mắt của hắn như muốn rớt ra, nước dãi chảy ướt cả mặt đường. Cũng may đang ẩn thân nếu không Đặng Lâm sợ là phải tìm cái lổ để chui vào cho bớt nhục.

Tên này thậm chí còn vô sỉ tới độ mở ra thần thức nhìn trộm bên trong khách sạn. Đặng Lâm bó tay với tên này rồi. Đành dùng thần thức cắt ngang không cho hắn làm bậy nữa nhưng mà vừa cắt xong hắn lại mở ra tiếp.

“Tôi nói anh Tiến. Anh có thể đàng hoàng một chút sao? Lúc ở bên trong lăng mộ tôi thấy anh cũng trầm tĩnh, không ngờ vừa ra ngoài một cái anh lại … hay là tôi nhờ lão Linh ném anh trở lại vô đó nha”.

Nghe được Đặng Lâm nói muốn ném hắn trở lại lăng mộ. Hắn mới dừng lại nói: “Đặng Lâm, cậu đừng làm như vậy nha. Ở trong đó thật sự rất buồn chán với lại đám quái vật vẫn còn ở đó. Ném vào trong đó là tôi chết chắc rồi. Cậu đừng tuyệt tình như vậy mà”.

“Vậy thì anh ngoan ngoãn nghe lời một chút. Không được tùy tiện mở thần thức dòm lén con gái người ta. Nếu không tôi sẽ bảo lão Linh ném anh vào trong đó. Sống chết mặc kệ anh”.

Mặc dù có chút luyến tiếc nhưng mà hắn cũng không dám làm bậy. Hắn thật sự sợ bị ném vào lại nơi đó. Nhưng mà lúc này, một đạo thần thức từ trong người Đặng Lâm bao trùm mà ra quét qua khắp và một quận của Sài Gòn.

“Lâm à! Cậu cũng không nói đạo lí nha. Cậu không cho tôi xem vậy mà cậu lại xem một mình. Tình nghĩa anh em liệu có bền lâu nha”. Nhìn thấy đạo thần thức kia xuất hiện, Lạc Tiến có chút không phục nói.

Đạo thần thức này không phải của Đặng Lâm, nó xuất phát từ trong Không Linh Thế Giới đó là thần thức của tên khốn ma vương Phan Tiêu. Đặng Lâm truyền ý niệm cho hắn nói: “Ngươi làm cái gì?”

“Không có gì chủ nhân. Ta chỉ muốn quan sát khung cảnh xung quanh thôi. Người không cần căng thẳng? Với lại bây giờ ta đã bị người khống chế, ta còn dám làm gì chứ”. Từ bên trong truyền lại ý niệm.

“Mau thu lại đi. Về sau còn có nhiều cơ hội. Để ta tìm cho ngươi một cơ thể thích hợp sau đó sẽ cho ngươi ra ngoài”. Đặng Lâm truyền lại ý niệm để hắn thu lại thần thức.

Nhưng mà lúc này Phan Tiêu lại truyền lại ý niệm: “Chủ nhân, vừa rồi quét thần thức ra bên ngoài, thuộc hạ có phát hiện một thứ rất hay ho. Có thể chủ nhân sẽ có hứng thú”.

“Là thứ gì?”. Đặng Lâm dừng lại nói.

“Là một viên Cực Độ Hàn Băng Ngọc ở cách đây một khoảng không xa về hướng nam”

“Cực Độ Hàn Băng Ngọc là thứ gì? Ngươi nói ta nghe thử?”

“Chủ nhân, ngài nói đùa. Đến [Chữ Của Chư Thần] mà ngài còn biết thì làm sao không biết loại đồ vật này” Ngay từ lúc bị Đặng Lâm sử dụng Khống Thần Thuật khống chế, hắn đã cho nó là một vị đại năng nào đó từ thần giới sống lại.

“Ta bảo ngươi nói thì nói đi. Còn nhiều lời”

Sauk hi nghe Phan Tiêu nói, thì nó biết được Cực Độ Hàn Băng Ngọc là loại đá có chứa bản nguyên hệ Băng tinh thuần. Dùng để rèn luyện pháp bảo hệ băng thì sẽ có bản nguyên khí tức ở bên trong rất dễ sinh ra linh hồn cho pháp bảo đó.

Sau khi nghe đến đó, Đặng Lâm không chậm trễ mà bảo Lạc Tiến cùng mình bay về hướng nam.

*** Hết Chương ***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện