Sau khi ăn sáng và thu dọn mọi thứ xong xuôi mọi thứ, Đặng Lâm cùng với mọi người cùng nhau trở về trung tâm thành phố. Hoàng Đình cùng Ngọc Ngan thì trở về quận 8.

Đặng Lâm cùng với Long Ca đi giao lại chìa khoá nhà cho Ngô Lão. Sau đó, Long Ca chở Đặng Lâm tới trường tiểu học báo danh vào lớp 1.

Trường học tên là Trường Phổ Thông Cơ Sở Hùng Vương toạ lạc trên đường Hồng Bàng, Phường 15, quận 5, Tp.HCM. Nhờ có quan hệ của Long Ca, mà Đặng Lâm không cần hộ khẩu ở Tp.HCM cũng được chấp nhận cho vào học.

Thầy hiệu trưởng là một ông lão tên Trần Hữu Thông khoảng 60 tuổi, dáng người phúc hậu, gương mặt tròn tròn nhìn sơ qua rất dễ gần và vô hại. Nhưng bước chân vững vàng, dứt khoát, hơi thở cực kì ổn định. Điều này làm Đặng Lâm rất để ý vị hiệu trưởng già này. Kiểm tra qua thì người này có một luồng năng lượng trong người. Năng lượng không phải chân khí, cũng không phải linh khí mà là năng lượng dị năng. Thầy hiệu trưởng này chính xác là một dị năng giả, tuy không phân biệt được chính xác là dị năng gì, nhưng Đặng Lâm nhìn thấy được hoả nguyên tố bên trong năng lượng dị năng của thầy. Theo kinh nghiệm của Đặng Lâm, chí ít Thông hiệu trưởng cũng là cấp C dị năng giả.

“Long Ca, hồ sơ nhập học của Đặng Lâm đã được tôi chuẩn bị sẵn. Chỉ cần bổ sung thêm giấy khai sinh nữa là có thể nhập học ngay”. – Thầy hiệu trưởng dẫn Đặng Lâm và Long Ca đến phòng làm việc của mình cười hề hề nói.

“Rất tốt. Nếu đã như vậy Lâm Đệ đưa cho thầy Thông 1 bản sao giấy khai sinh đi rồi chúng ta đi ăn cơm” – Long Ca không chút khách khí nói.

Kiếp trước Đặng Lâm đã quen dùng CMND, sau này thì là sài lệnh bài thân phận nên hắn làm sao nhớ đến tờ giấy khai sinh nữa chứ. Cười khổ gãi gãi đầu, Đặng Lâm ngượng ngùng nói:”Thật ngại quá! Long Ca, em không có mang giấy khai sinh theo”.

Long Ca cũng không biết làm thế nào:”Cái này, Thầy Thông.. Giấy khai sinh có thể bổ sung sau có được không?”.

“Nếu Long Ca nói vậy rồi thì bổ sung sau cũng được. Mà nhà trường khai giảng được hơn 1 tuần rồi, cho nên Long Ca nên sắp xếp sớm cho cháu Lâm đi học cho kịp tiến độ học tập của các bạn khác. Tốt hơn là ngày mai nên bắt đầu đi học.” – thầy Thông hiệu trưởng đồng ý bổ sung giấy khai sinh sau, nhưng sau đó lại nói thêm.

“Ặc.. Long Ca, anh vẫn chưa nói với thầy hiệu trưởng chuyện đó à?” – đang ngồi uống nước Đặng Lâm nghe được Thông hiệu trưởng nói mới ngẩn đầu lên nhìn Long Ca hỏi.

“Chuyện này anh cũng quên nhắc với thầy Thông rồi. Thầy Thông, chuyện là như vầy, thằng em này của tôi tuy là còn nhỏ nhưng có rất nhiều việc phải làm. Cho nên sẽ thường xuyên không đến lớp học. Vậy nên phiền thầy Thông sắp xếp chuyện này giúp tôi một chuyến” – Long Ca nói ra yêu cầu của Đặng Lâm với thầy hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng cũng bó tay rồi, đã đi cửa sau để đi học, mà giờ còn yêu cầu được nghỉ tự do:”Cái này Long Ca, cái này có chút không phù hợp quy củ. Với lại một đứa bé thì lại bận việc gì cơ chứ? Long Ca đừng nói với tôi là bận đi chơi công viên nha?”

Đặng Lâm thì trợn tròn mắt nhìn thầy hiệu trưởng. ‘Ông đây bận kiếm tiền, bận luyện đan, bận luyện khí, bận tu luyện có được không. Ai mà rãnh rỗi đi chơi công viên’.

“Lâm Đệ bận việc gì ông không cần quản. Một việc nho nhỏ như vậy mà ông cũng tính không cho tôi mặt mũi à?” – Long Ca không muốn lãng phí thời gian ở đây thêm nữa, hơi thay đổi sắc mặt nói.

Thầy hiệu trưởng mặc dù là dị năng cấp C, sức mạnh trên Long Ca một bật nhưng mà e ngại thân phận của Long Ca cho nên luôn tỏ thái độ thấp hơn Long Ca một bậc. Thấy Long Ca như vậy có chút không hài lòng, nhưng miệng thì không ngừng đồng ý:”Long Ca nói quá rồi. Tôi nhất định sắp xếp cho em của cậu. Cậu an tâm”.

“Được rồi! Ông làm việc của ông đi. Chúng tôi về trước, có việc thì gọi điện thoại cho tôi” – Long Ca đứng dậy chuẩn bị cùng Đặng Lâm rời đi. Thì thầy hiệu trưởng ngăn lại nói:”Long ca chờ một chút, để tôi đem thời khoá biểu và vị trí lớp học của Đặng Lâm cho cậu đã”

Sau khi nhận xong thời khoá biểu, cùng tờ giấy tên lớp và vị trí lớp xong, Long Ca và Đặng Lâm trở về nhà hàng Ngon.

Tại nhà hàng ngon, Long Ca có mời 10 vị công tử, tiểu thư bạn của Long Ca đến giới thiệu cho Đặng Lâm quen biết. Đặng Lâm thì ai đến bắt chuyện cũng không từ chối. Sau đó mọi người cùng nhau ăn cơm.

Mặc dù biết là anh em của Long Ca nhưng mà Đặng Lâm còn nhỏ với lại quần áo quá sức bình thường làm cho mọi người cũng không mấy hứng thú với Đặng Lâm.

“Long Ca, Vị Lâm đệ này của huynh bao nhiêu tuổi rồi?” – Một thanh niên mặt anh tuấn, dáng người cao ráo 1m75m thân hình cân đối cầm ly rượu tây giơ về phía Long Ca nói. Người này tên Trịnh Quang Tuấn năm nay 25 tuổi.

Long Ca cũng cầm ly rượu của mình nâng lên cụng 1 cái rồi trả lời:”Lâm Đệ năm nay 7 tuổi. Nhưng các ngươi cũng đừng xem thường em ấy. Ta nói cho mấy người biết Lâm đệ rất là lợi hại đấy”.

“Ồ! Lợi hại như thế nào? Long Ca có thể nói rõ hơn sao?” – Một cô gái nói. Cô gái này tên Nguyễn Thuý Kiểu 19 tuổi, xinh đẹp kiều mị, mặc áo thun trắng và váy ngắn màu hồng phấn viền đen.

Những người khác lúc này cũng rất hứng thú chờ Long Ca trả lời. Long Ca dòm Đặng Lâm thấy Đặng Lâm không để ý mà chỉ chăm chú ăn. Long Ca mới nói với mọt người:”Lâm Đệ cái gì cũng lợi hại, nhưng lợi hại nhất chắc là đánh nhau”.

Mọi người liền thất vọng, một đứa nhóc 7 tuổi, cao có 1m3 1m4 thì đánh đấm được bao nhiêu hơi.

Một thanh niên ốm nhom, cao 1m7 nghe đến đó liền tỏ thái độ coi thường:”Ta nói Long Ca, nể anh lớn hơn tôi, tôi kêu anh 1 tiếng ca, vậy mà anh lại đi nói dối tụi này. Một đứa nhóc bây lớn thì đánh đấm được cái gì. Cho dù học võ từ trong bụng mẹ cũng chưa chắc là đối thủ của một người lớn. Còn nói cái gì cái gì cũng lợi hại. Không sợ người ta cười đến rụng răng à...haha” – Nói đến đây, thanh niên liền mở miệng cười to. Mà một vài người cũng cười lên ha hả. Chỉ có cô gái Thuý Kiều lúc nãy và một cô gái ngồi cạnh Thuý Kiều là vẫn im lặng. Long Ca thì sắc mặt âm trầm nhìn thanh niên nói.

“Nhân Ròm, nể tình cha của tao và cha của mày quan hệ không cạn. Tao cảnh cáo mày một câu, tốt nhất trước khi nói thì uống lưỡi 10 lần, chưa hiểu rõ sự việc thì đừng khơi màu khêu khích trêu chọc nếu không sẽ đem đến tai hoạ cho cả nhà. Cái đất Sài Gòn này nó không yên bình như vẻ bề ngoài mày nhìn thấy đâu. Lâm Đệ có thể nể mặt tao bỏ qua cho mày, nhưng sau này là người khác có khi mày đã không còn ngồi đó mà cà khịa nữa đâu”

Lần này, nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Long Ca mọi người mới yên tĩnh lại. Bởi vì Long Ca là người có uy tín nhất trong đám người. Lời Long Ca nói không đúng 10 phần thì cũng đúng 9 phần. Duy chỉ có thanh niên Nhân Ròm là vẫn không phục, hậm hực trong lòng nhưng cũng k nói gì thêm.

“Lâm Đệ! Ở đây đều là huynh đệ chí cốt của ta nên hoàn toàn có thể tin tưởng được. Còn Nhân Ròm tuy tính tình hay cà khịa nhưng bản chất không xấu. Mong là Lâm Đệ đừng để bụng” – Long Ca cười cười nhìn Đặng Lâm nói.

Đặng Lâm lúc này mới bỏ cái đùi gà trên tay xuống, ngước đầu lên khí phách nói:”Chuyện nhỏ thôi, Long Ca đừng bận tâm. Nếu là bạn của Long Ca thì em cũng bỏ qua, nhưng chỉ lần này, không có lần sau”.

“Hiểu rồi” – Long Ca nhẹ gật đầu.

Lúc này thanh niên tên Tuấn mới cười nói:”Long Ca cũng là người luyện võ mà lại nói Lâm huynh đệ rất giỏi đánh nhau. Vậy Lâm huynh đệ và Long Ca ai lợi hại hơn? “.

Long Ca lắc đầu cười khổ nói:”Ta không phải đối thủ của Lâm Đệ”.

Lúc này mọi người mới giật mình hết hồn. Ai trong đám người cũng biết Long Ca luyện võ từ năm 10 tuổi đến nay là 15 năm. Tính ra thời gian luyện võ bằng hơn 2 lần số tuổi của Đặng Lâm. Như vậy mà đánh không lại. Ai cũng khó hiểu trong lòng.

Lúc này, thanh niên Tuấn muốn thử một chút Đặng Lâm liền nói:”Lâm huynh đệ, ta có vài tên thuộc hạ biết một chút công phu, muốn thỉnh Lâm huynh đệ chỉ giáo vài chiêu có được không?”

“Chỉ giáo nha. Có thể” – Đặng Lâm cười mỉm chi nói.

“Vậy thì tốt quá...”

Chưa chờ thanh niên Tuấn nói xong Đặng Lâm đã nói thêm:”Nhưng mà mỗi lần chỉ giáo giá 100 triệu, thêm 1 người thêm 50 triệu cứ thế mà tính lên. Anh Tuấn hỏi xem thuộc hạ anh cảm thấy thế nào, vẫn còn muốn em chỉ giáo chứ?”

“Tới đi anh Tuấn, em sẽ hỗ trợ anh 1 nửa số tiền” – Nhân Ròm lúc này muốn biết là thật là giả chuyện Long Ca nói.

Mà lúc này một thanh niên béo tròn im lặng nãy giờ cầm ly rượu lên lắc lắc nói:”Hiếm có cơ hội như thế này. Vậy sao chúng ta không cá cược một phen. Ta đại diện làm nhà cái mọi người cùng nhau đặt cược. Mọi người cùng chọn người mà mình cho là sẽ chiến thắng. Mà số tiền thắng cược sẽ chia ra 15% đưa cho người chiến thắng. Mọi người thấy thế nào?”

“Được”.. “Tốt”... Mọi người ai nấy cũng vui vẻ đồng ý.

“Lâm đệ thấy thế nào?” – Thanh niên béo nhìn Đặng Lâm nói.

Nhìn ra được tên béo này có chút môn đạo, Đặng Lâm liền nói:”Tốt thôi, cứ làm như vậy. Nhưng mà những ai thắng tiền cược phải bỏ ra 25% tiền thắng cược cho người đánh nhau thắng. Như vậy em mới có động lực đi đánh người nha.”

‘Muốn chiếm lợi từ ta, không dễ ăn vậy đâu tên béo’ – Đặng Lâm cười thầm. Mà tên béo cũng ý thức được tên nhóc này không dễ chơi, đành chấp nhận ý kiến của Đặng Lâm.

Trịnh Quang Tuấn gọi 2 tên mạnh nhất trong đám thuộc hạ. Bên Nhân Ròm cũng cử ra một người. Ngoài ra nghe được là có thưởng thêm tiền khi thắng, cho nên có vài người bảo tiêu của những người còn lại cũng tham gia. Tổng cộng 8 người, tính luôn Đặng Lâm là 9.

“Ta đặt cho người của ta Tín Trung 200 triệu”.. “Ta đặt cho người của ta Hoàng Lam 300 triệu”...Mọi người ai cũng đặt cược vào người mình tin tưởng.

“Ta đặt 500 triệu cho Lâm Đệ thắng”-Long Ca nhìn tên béo nói. Tên béo có chút không muốn nhận, nhưng đã mở miệng làm thầu nên cũng đành ghi giấy cho Long Ca.

Toàn bộ đám người chỉ có Long Ca và cô gái ngồi cạnh Thuý Kiều là đặt cho Đặng Lâm thắng. Mọi người cũng không cho là Long Ca nói dối, nhưng mà họ thật sự không dám tin tưởng 6 7 tuổi nhóc con có thể đánh thắng bảo tiêu của họ, cho nên mọi người đều không đặt cho Đặng Lâm.

Tổng cộng 2 tỷ cược những người khác, 800 triệu cược Đặng Lâm thắng. Tên béo chuẩn bị đem sổ đóng lại thì nghe được âm thanh trẻ em vọng lại:”Anh mập, em cược chính mình thắng 700 triệu”

“Cái này... Lâm đệ, em có nhiều tiền như vậy sao?” – Tên béo chần chờ hỏi. Nhưng không chờ Đặng Lâm lên tiếng Long Ca đã chen vào.

“Nếu Lâm Đệ không có thì cứ tính cho ta. Ta sẽ ra thay Lâm Đệ số tiền này. Duyên Mập, đệ cứ yên tâm”.

Tên béo tên Bàng Quảng Duyên năm nay 23 tuổi, người Việt gốc Hoa.

Sau khi ghi xong tất cả số tiền mọi người đặt cược, đám người kéo nhau ra sân sau của nhà hàng Ngon để chuẩn bị xem 8 người cùng với Đặng Lâm tỷ đấu.

***Hết Chương-Còn tiếp***
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện