Hồng Kỳ nguýt Phổ Thông một cái, "Thỏa mãn rồi phải không? Thỏa mãn rồi thì cút lẹ lẹ để anh đây còn tắm!" Hồng Kỳ đuổi Phổ Thông đi, sau đó múc nước súc miệng.

Phổ Thông ngoan ngoãn vào phòng bật TV vừa xem vừa đợi. Thấy Hồng Kỳ vừa tắm xong chỉ mặc mỗi cái quần soóc bước vào, y chân chó chạy đến cất chậu tắm giúp hắn, sau đó bế bổng hắn đặt lên giường.

"Làm sao bây giờ?" Hồng Kỳ chỉ chỉ hạ thân vẫn đang phồng lên thành một túp lều nhỏ.

"Làm thôi!" Phổ Thông nói xong liền cúi người dùng miệng an ủi tiểu Kỳ. Hồng Kỳ rên khẽ một tiếng, vuốt mái tóc vẫn mang hơi ẩm của Phổ Thông, híp mắt hưởng thụ. Lúc tắm hắn không tự xử là vì lý do này đây, có người hầu hạ, mắc gì phải đi làm bạn với năm ngón tay nữa?

Phổ Thông trong lúc liếm mút cũng không quên chiếu cố hai quả cầu căng phồng, như có như không xoa nắn hai cánh mông mềm mềm của Hồng Kỳ. Hồng Kỳ sướng tê người, bất giác nắm chặt tóc Phổ Thông.

Một lúc lâu sau, Hồng Kỳ run rẩy bắn ra, tinh dịch phun hết trong miệng Phổ Thông, nhưng y không nhả ra mà nuốt luôn.

"Sao lại nuốt thứ đó?! Bẩn chết đi được!" Hồng Kỳ đỏ mặt mắng Phổ Thông.

"Đồ của Hồng ca sao mà bẩn được." Phổ Thông nghiêm túc trả lời, khiến Hồng Kỳ da mặt mỏng cảm thấy nóng ran.

Bỗng Phổ Thông nổi hứng thú nghiên cứu người anh em của Hồng Kỳ. Y nâng vật mềm nhũn vì vừa phát tiết kia lên, cẩn thận quan sát, ừm, cũng to cỡ y, có điều ngắn hơn y tầm bốn, năm centimet thôi.

"Ai cho em nhìn?!" Hồng Kỳ cả người đỏ như con tôm luộc, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Phổ Thông khiến hắn có xúc động muốn cương lần nữa.

"Rồi rồi, không nhìn thì không nhìn." Phổ Thông cười đen tối, nhưng cũng thôi không trêu chọc Hồng Kỳ, ngã người nằm xuống chỗ trống bên cạnh, vòng tay kéo hắn vào lòng.

"Mai đi làm em nhớ mua thêm bình dầu ăn nha, nhà sắp hết dầu rồi."

"Dạ."

"A, suýt quên, chưa mua thêm khăn tay nữa. Mà thôi, cái này để anh đi mua cho, em không phải khách quen, không khéo lại bị hét giá."

"Dạ."

"À, anh có đặt làm cái chổi ở khu B, em tiện đường thì qua lấy giùm anh nha."

"Ừm... Khò..."

Hồng Kỳ đẩy đẩy Phổ Thông, ngủ rồi à? Hồng Kỳ yêu chiều nhìn khuôn mặt khi ngủ của Phổ Thông, rúc vào ngực y, mặc dù như thế này rất nóng, nhưng hắn chấp nhận.

Sáng, Phổ Thông tinh thần sảng khoái đẩy xe bắt đầu một ngày lao động. Tuy hôm qua ngủ giữa chừng, nhưng y vẫn nghe Hồng Kỳ dặn cái gì. Trước cứ ghé chợ đồ cũ coi có gì thu được không, sao đó sẽ đi thực thi nhiệm vụ.

Phổ Thông đẩy xe đi một vòng, gặp kha khá người quen, Phổ Thông đều thân thiện chào hỏi hết. Loanh quanh một hồi, Phổ Thông để ý đến một sạp bán sách cũ, thế là đẩy xe lại xem thử.

Chủ sạp là một dì khoảng bốn mươi tuổi, đang chống nạnh mắng nhiếc đứa con gái chừng mười lăm, mười sáu vì tội ham vui, chểnh mảng việc buôn bán. Bà ấy thấy Phổ Thông đến, quay ra chào một câu rồi lại mắng con tiếp.

Phổ Thông thấy đứa con gái đỏ mặt cúi đầu, bỗng cảm thấy tội tội. Bà mẹ này cũng thật là, chuyện gia đình thì đóng cửa mà giải quyết, có đâu chửi mắng con giữa chốn đông người thế này?

Nhưng đây là việc nhà người ta, Phổ Thông không tiện xen vào. Y nhanh chóng lựa được năm, sáu cân sách cũ, trả tiền cho chủ sạp, sau đỏ bỏ sách vào xe đẩy, đẩy sang nơi khác. Trong một buổi sáng, Phổ Thông thu mua gần chục cân giấy vụn, báo cũ các loại.

Mặt Trời dần bò lên đỉnh đầu, nhiệt độ bắt đầu tăng cao. Phổ Thông đẩy xe đến dưới một bóng cây ven đường ngồi nghỉ chốc lát, nhân tiện bổ sung nước cho cơ thể. Y liếc qua đống sách báo mới thu mua, chợt ánh mắt bị hấp dẫn bởi một chồng sách có bìa rực rỡ sắc màu.

Y hiếu kỳ xem thử, trên bìa sách in chữ "Manga" to đùng, là truyện tranh à? Y lấy một quyển, lật vài trang, chẳng biết đã nhìn thấy gì mà mặt y "phừng" một cái đỏ như gấc, vội vã đóng sách lại. Y chột dạ nhìn xung quanh, may quá, không có ai để ý đến chỗ này.

Y lật nhanh chồng sách, phát hiện trong đó chỉ có hai quyển là tiểu thuyết, còn bảy, tám quyển còn lại đều là loại truyện tranh không dành cho trẻ em kia.

Phổ Thông không biết mình may mắn hay xui xẻo mà vớ phải "sách đen", lại còn là "sách đen" miêu tả mối quan hệ nam nam nữa chứ. Phổ Thông nghĩ gì đó, rồi lén lút nhét một quyển vào túi tiền. Đống sách này y định sẽ bán lẻ lại, nhưng chắc không được rồi, thôi thì cứ tống hết cho cơ sở thu mua phế liệu đi. Phổ Thông tăng tốc, trong người tàng trữ "hàng nóng" khiến y bồn chồn mãi, chỉ mong chóng về nhà để giấu kín báu vật trời ban này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện