Điều này khiến trong lòng Khương Quán thoải mái hơn hẳn, vì thế nàng vừa cười vừa giải thích với Tống đại nương tử: “Thứ này tên là Hoán Kế thảo, thường dùng để cầm máu, có cả công dụng giảm tụ máu và giảm đau nữa.
Ta cảm thấy chắc hẳn tướng công sẽ cần cho nên mới hái một ít.”
Nói xong, Khương Quán còn liếc mắt nhìn qua Tống Cửu Ly với vẻ cười như không cười, nói: “Thật ra có một điểm tiểu muội nói cũng không sai đâu.
Thứ này thật sự có thể ăn được, có thể xào lên ăn, mà cũng có thể trộn ăn, ít nhất vẫn ngon hơn bánh bao hấp màu đen nhiều.”
Lời này rõ ràng có ý tứ chế nhạo, hiển nhiên một đại tiểu thư chưa từng phải động một ngón tay vào việc gì như Tống Cửu Ly không biết mấy chuyện này, bị Khương Quán mỉa mai như thế sắc mặt cũng xanh mét như tàu lá chuối.
“Hừ, ai biết lời ngươi nói là thật hay giả chứ.”
Nàng ta quay ngoắt mặt sang hướng khác, không nhìn Khương Quán nữa, sự ghét bỏ trong ánh mắt càng không che giấu hơn.
“Mặc kệ là thật hay giả, ngươi đừng ăn là được.”
Khương Quán thầm nghĩ, nàng cũng không chiều nàng ta đâu, đều là người đi lưu đày như nhau cả, ai cao quý hơn ai? Tống đại nương tử nghe Khương Quán nói như vậy cũng lập tức kích động bảo: “Quán Quán, thứ này thật sự có thể dùng cho Uyên Nhi được sao? Phải dùng thế nào?”
Hình như nàng ta vẫn rất tin tưởng Khương quán, điều này khiến Tống Cửu Trì không nhịn được mà nhíu mày hô một tiếng.
“Nương!”
Ai biết nữ nhân này đang mưu tính chuyện gì, hắn ta cũng không tin nàng!
Ngược lại, Tống Cửu Uyên lại nhìn Khương Quán với ánh mắt bình tĩnh, hình như còn xen lẫn với một chú tò mò nữa. Khương Quán làm như không phát hiện ra suy tính nhỏ của ba huynh muội bọn họ mà kiên nhẫn giải thích với Tống đại nương tử: “Nếu chỉ đơn giản là cầm máu vậy cứ trực tiếp nghiền nát rồi đắp lên vết thương, đương nhiên, nếu muốn uống vậy có thể nấu nước rồi dùng.”
“Vậy đợi khi nào nghỉ ngơi chúng ta mau dùng một ít cho Uyên Nhi đi.”
Trong đáy mắt Tống đại nương tử tràn ngập hy vọng, nàng ta không sợ chịu khổ mà chỉ sợ thương thế của Uyên Nhi sẽ chuyển biến xấu đi.
“Nương, nàng ta cũng không phải đại phu, ngươi tin nàng ta như vậy, lỡ như hại đại ca thì phải làm sao?”
Cả người Tống Cửu Ly từ trên xuống dưới đều xa lánh Khương Quán, nàng ta hét lên, giọng nói có hơi chói tai, ngay lập tức thu hút đám người Thẩm Thiên ở đằng trước.
“Ly Nhi, các ngươi làm sao thế?”
Thẩm Thiên bày ra bộ dạng tỷ tỷ tri âm, mục đích hiển nhiên là muốn xem trò cười của Khương Quán, vì thế Tống Cửu Ly đã nhanh chóng nói hết chuyện vừa mới xảy ra cho Thẩm Thiên nghe.
Sau khi nghe xong, Thẩm Thiên tỏ ra không tán đồng, nói với Tống đại nương tử: “Đại bá mẫu, trước đây ta với Khương Quán cũng coi như thân thiết nhưng không hề biết nàng ta còn biết y thuật đấy.”
Trước đây hai người bọn họ đối đầu gay gắt, không ai hiểu rõ đối phương hơn bọn họ.
Nhưng nàng ta cũng không biết Khương Quán của hiện tại đã sớm không phải là Khương Quán ngày xưa nữa rồi.
Nghe vậy, Tống đại nương tử nhìn về phía Khương Quán, trong mắt tràn đầy vẻ rối rắm: “Quán Quán.”
Rõ ràng nàng ta vẫn muốn cho Khương Quán một cơ hội giải thích, điều này khiến Thẩm Thiên tức tối vô cùng, không ngờ chỉ ngắn ngủi có một ngày thôi mà Khương Quán đã giành được sự tín nhiệm của đại nương tử rồi!
“Nương, Kế thảo quả thật có thể cầm máu được.”
Khương Quán nhìn về phía Thẩm Thiên với vẻ cười như không cười: “Ta cũng chưa bao giờ từng biết ngươi lại hiểu ta như vậy đấy, đến ngay cả ta việc ta ở nhà có đọc y thư hay không mà cũng biết luôn.”
“Ngươi…”
Thẩm Thiên tức đến đỏ mặt tía tai: “Đại tẩu, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi và vương… đại ca thôi, dù sao thì có vài loại dược không thể ăn lung tung được, đến khi ấy lỡ đại ca gặp sự cố ngoài ý muốn nào, ngươi có hối hận cũng không kịp!”
Nàng ta chỉ trích Khương Quán một cách hùng hồn đứng đắn như thể Khương Quán là một độc phụ chuyên hại người vậy, ngay lập tức khiến Tống Cửu Trì và Tống Cửu Ly trừng mắt nhìn Khương Quán với vẻ oán hận.
Khương Quán chẳng để ý đến nàng ta mà nhìn thẳng về phía Tống Cửu Uyên: “Tướng công, ngươi tin ta không?”
Ta cảm thấy chắc hẳn tướng công sẽ cần cho nên mới hái một ít.”
Nói xong, Khương Quán còn liếc mắt nhìn qua Tống Cửu Ly với vẻ cười như không cười, nói: “Thật ra có một điểm tiểu muội nói cũng không sai đâu.
Thứ này thật sự có thể ăn được, có thể xào lên ăn, mà cũng có thể trộn ăn, ít nhất vẫn ngon hơn bánh bao hấp màu đen nhiều.”
Lời này rõ ràng có ý tứ chế nhạo, hiển nhiên một đại tiểu thư chưa từng phải động một ngón tay vào việc gì như Tống Cửu Ly không biết mấy chuyện này, bị Khương Quán mỉa mai như thế sắc mặt cũng xanh mét như tàu lá chuối.
“Hừ, ai biết lời ngươi nói là thật hay giả chứ.”
Nàng ta quay ngoắt mặt sang hướng khác, không nhìn Khương Quán nữa, sự ghét bỏ trong ánh mắt càng không che giấu hơn.
“Mặc kệ là thật hay giả, ngươi đừng ăn là được.”
Khương Quán thầm nghĩ, nàng cũng không chiều nàng ta đâu, đều là người đi lưu đày như nhau cả, ai cao quý hơn ai? Tống đại nương tử nghe Khương Quán nói như vậy cũng lập tức kích động bảo: “Quán Quán, thứ này thật sự có thể dùng cho Uyên Nhi được sao? Phải dùng thế nào?”
Hình như nàng ta vẫn rất tin tưởng Khương quán, điều này khiến Tống Cửu Trì không nhịn được mà nhíu mày hô một tiếng.
“Nương!”
Ai biết nữ nhân này đang mưu tính chuyện gì, hắn ta cũng không tin nàng!
Ngược lại, Tống Cửu Uyên lại nhìn Khương Quán với ánh mắt bình tĩnh, hình như còn xen lẫn với một chú tò mò nữa. Khương Quán làm như không phát hiện ra suy tính nhỏ của ba huynh muội bọn họ mà kiên nhẫn giải thích với Tống đại nương tử: “Nếu chỉ đơn giản là cầm máu vậy cứ trực tiếp nghiền nát rồi đắp lên vết thương, đương nhiên, nếu muốn uống vậy có thể nấu nước rồi dùng.”
“Vậy đợi khi nào nghỉ ngơi chúng ta mau dùng một ít cho Uyên Nhi đi.”
Trong đáy mắt Tống đại nương tử tràn ngập hy vọng, nàng ta không sợ chịu khổ mà chỉ sợ thương thế của Uyên Nhi sẽ chuyển biến xấu đi.
“Nương, nàng ta cũng không phải đại phu, ngươi tin nàng ta như vậy, lỡ như hại đại ca thì phải làm sao?”
Cả người Tống Cửu Ly từ trên xuống dưới đều xa lánh Khương Quán, nàng ta hét lên, giọng nói có hơi chói tai, ngay lập tức thu hút đám người Thẩm Thiên ở đằng trước.
“Ly Nhi, các ngươi làm sao thế?”
Thẩm Thiên bày ra bộ dạng tỷ tỷ tri âm, mục đích hiển nhiên là muốn xem trò cười của Khương Quán, vì thế Tống Cửu Ly đã nhanh chóng nói hết chuyện vừa mới xảy ra cho Thẩm Thiên nghe.
Sau khi nghe xong, Thẩm Thiên tỏ ra không tán đồng, nói với Tống đại nương tử: “Đại bá mẫu, trước đây ta với Khương Quán cũng coi như thân thiết nhưng không hề biết nàng ta còn biết y thuật đấy.”
Trước đây hai người bọn họ đối đầu gay gắt, không ai hiểu rõ đối phương hơn bọn họ.
Nhưng nàng ta cũng không biết Khương Quán của hiện tại đã sớm không phải là Khương Quán ngày xưa nữa rồi.
Nghe vậy, Tống đại nương tử nhìn về phía Khương Quán, trong mắt tràn đầy vẻ rối rắm: “Quán Quán.”
Rõ ràng nàng ta vẫn muốn cho Khương Quán một cơ hội giải thích, điều này khiến Thẩm Thiên tức tối vô cùng, không ngờ chỉ ngắn ngủi có một ngày thôi mà Khương Quán đã giành được sự tín nhiệm của đại nương tử rồi!
“Nương, Kế thảo quả thật có thể cầm máu được.”
Khương Quán nhìn về phía Thẩm Thiên với vẻ cười như không cười: “Ta cũng chưa bao giờ từng biết ngươi lại hiểu ta như vậy đấy, đến ngay cả ta việc ta ở nhà có đọc y thư hay không mà cũng biết luôn.”
“Ngươi…”
Thẩm Thiên tức đến đỏ mặt tía tai: “Đại tẩu, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi và vương… đại ca thôi, dù sao thì có vài loại dược không thể ăn lung tung được, đến khi ấy lỡ đại ca gặp sự cố ngoài ý muốn nào, ngươi có hối hận cũng không kịp!”
Nàng ta chỉ trích Khương Quán một cách hùng hồn đứng đắn như thể Khương Quán là một độc phụ chuyên hại người vậy, ngay lập tức khiến Tống Cửu Trì và Tống Cửu Ly trừng mắt nhìn Khương Quán với vẻ oán hận.
Khương Quán chẳng để ý đến nàng ta mà nhìn thẳng về phía Tống Cửu Uyên: “Tướng công, ngươi tin ta không?”
Danh sách chương