Ban đầu dự định viết đến khúc cầu hôn thì kết thúc. Đến đây đã HE rồi.

Nhưng vẫn còn một số vấn đề chưa giải quyết. Hi muốn kết cục thêm viên mãn nên bổ sung thêm một số phần phụ trong phần ngoại truyện nhé!

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tác phẩm của Hi!

Mong vẫn nhận được sự ủng hộ trong các tác phẩm sắp tới!

...

Chuyện quan trọng tiếp theo mà Phạm Tích Nhân và Anh Thu cần làm đó chính là thông báo cho hai bên gia đình biết.

Vì nhà Anh Thu ở thành phố V khá xa cho nên cả hai quyết định thông báo cho nhà Phạm Tích Nhân biết trước. Sau đó hai người sẽ về quê Anh Thu.

Chuyện nhà anh thì đơn giản rồi. Chỉ có nghĩ đến việc về nhà Anh Thu anh lại có chút áp lực.

Buổi tối Phạm Tích Nhân liền gọi về nhà báo một tiếng: "Mẹ à mai con sẽ về."

"Còn nhớ đường về nhà sao?" Đã lâu Phạm Tích Nhân chưa về nhà. Hôm nay lại gọi điện thông báo thật khiến cho bà ngạc nhiên. Chuyện tài đình mà con trai gây ra bà vẫn chưa quên đâu. Nghĩ đến là thấy giận đến nổi nhịp thở nhanh hơn mấy phần.

"Mẹ à, chúng ta lâu lâu mới nói chuyện. Mẹ đừng xa cách với con vậy chứ." Lời nói lạnh lùng thật khiến đứa con trai này đau lòng mà.

Bên kia đầu dây truyền đến tiếng "hừ" lạnh của bà Phạm.

"Ngày mai con sẽ tặng mẹ một bất ngờ." Phạm Tích Nhân mập mờ nói.

"Không cần. Đừng khiến bà già này đứng tim là được." Chỉ sợ bất ngờ như lần Tuyết Dung đến nhà bà không kham nổi. Sóng yên biển lặng như bây giờ là tốt lắm rồi.

"Mẹ cứ chờ xem. Đúng rồi nấu nhiều thức ăn ngon nha. Lâu rồi con trai chưa ăn đồ ăn ở nhà." Chuyện quan trọng phải giữ đến phút cuối mới hấp dẫn.

"Có gì thì nói cho rõ luôn đi." Suy đoán là chuyện gì sẽ làm bà mất ngủ cho mà xem.

"Mẹ ngủ ngon ngày mai gặp!" Nói xong Phạm Tích Nhân liền nhanh tay cúp máy.

Anh Thu ngồi kế bên nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con cảm giác rất kỳ lạ: "Tại sao anh không nói là dắt em về ra mắt."

"Bất ngờ mới thú vị." Phạm Tích Nhân cong môi trả lời.

"Nhưng em sợ mẹ anh sẽ không thích em." Còn không nói trước mà về rất không lịch sự.

"Yên tâm nhà anh thích mấy việc dạng như kích thích. Cho nên không có vấn đề gì đâu. Ngày mai cứ theo sát anh là được." Phạm Tích Nhân vỗ ngực đảm bảo bảo.

Anh Thu nghe xong lời Phạm Tích Nhân nói liền nghĩ không thông. Đúng là gia đình anh khó hiểu thật. Mà dù sao cũng phải gặp. Mặc kệ cứ tùy tình huống mà ứng xử vậy. Chuyện cô lo lắng nhất đó chính là chuyện cô mang thai trước, hy vọng nhà anh sẽ không vì vậy mà có thành kiến quá lớn với cô. Nghe nói mấy gia đình giàu có thường rất quy củ, hơn nữa xem trọng việc môn đăng hậu đối. Dù đã tự trấn an bản thân nhưng trong lòng vẫn cứ bồn chồn.

Ngày hôm sau, Anh Thu dậy sớm để chuẩn bị. Nhưng Phạm Tích Nhân lại bận họp đột xuất. Cho nên đến gần

giờ trưa Phạm Tích Nhân và Anh Thu mới xuất phát. Trước khi về nhà cô nhất quyết bắt anh vòng đến siêu thị mua ít đồ làm quà.

"Nhà anh không thiếu cái gì hết!" Đem theo chỉ thêm vướng víu.

"Không được! Đây là phép lịch sự."

"Người nhà cả mà."

"Không mua em sẽ không đi nữa." Đến tay không cô thà không đến thì hơn. Rất mất mặt. Quà lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng là thể hiện được thành ý của cô.

Cuối cùng Phạm Tích Nhân đành chịu thua cùng Anh Thu đi một vòng siêu thị mua đủ thứ đồ rồi mới lái xe về.

Bà Phạm đang tỉa hoa ở sân vườn, từ xa nhìn thấy con trai đi vào bà liền ngừng lại. Phía sau lại có thêm một cô gái khiến bà không khỏi ngạc nhiên chớp mắt vài cái nhìn lại. Xem ra lại sắp có chuyện xảy ra. Không biết là tốt hay xấu đây? Phạm Tích Nhân bê giỏ quà đi đến bàn ở giữ sân đặt xuống. Đúng là quá nặng. Đã bảo không cần mua rồi mà cô không chịu nghe. Tuy nhiên anh bất mãn chỉ dám than thầm trong bụng mà thôi.

"Mẹ con đã về."

Bà Phạm gật đầu, bình thường nếu Phạm Tích Nhân không bao giờ mua đồ về nhà. Nhưng hôm nay lại ôm một giỏ quà về khiến bà thấy lạ. Nhưng lúc này bà cũng không có tâm trạng mà để ý bởi vì  tầm mắt vẫn chú ý trên người cô gái bên cạnh con trai, một giây cũng không rời. Nhưng tại sao lại thấy có chút quen mắt. Có điều nhớ không ra đã gặp ở đâu.

Phạm Tích Nhân vừa chào xong cô liền bắt chước anh chào theo: "Con chào dì." Cô khép tay hơi cúi đầu xuống, tim bỗng nhiên đập thình thịch không dám nhìn trực diện bà Phạm.

Bà Phạm nhíu mày một cái. Lúc nhìn vóc dáng của cô gái này bà chỉ cảm thấy quen, đến khi cô gái cất lên tiếng. Giọng nói này bà liền nhớ ra.

"Con là cô gái bán máy ghi âm đúng không?" Tuy là hỏi vậy nhưng bà chắc chắn đến 99% rồi.

Nghe bà Phạm hỏi, Anh Thu nhìn kỹ lại. Vì vừa rồi có chút sợ nên không dám nhìn thẳng đã vội dời tầm mắt đi cho nên không để ý kĩ. Cô kinh ngạc, quên mất đây là mẹ chồng tương lai, nở một nụ cười thật tươi: "Dạ đúng rồi. Dì khỏe không ạ?" Đây là khách hàng lớn nhất cô từng bán, đợt đó doanh số của cô đứng đầu cửa hàng cho nên ấn tượng rất sâu. Chỉ là đã lâu không gặp cho nên nhất thời không nhớ ra.

"Dì khỏe." Thái độ của bà Phạm rất thân thiện. Nhờ cô gái này chỉ cách mà lần đó bà thắng được đứa con chuyên gia lật mặt này. Vẫn chưa có dịp cảm ơn nữa. Sau đó bà nhìn con trai: "Đừng nói với mẹ vì cô gái này bán máy ghi âm cho ta nên con dắt về tính sổ nha." Ánh mắt đầy cảnh cáo. Chỉ cần Phạm Tích Nhân gật đầu một cái thì hậu quả thế nào không cần hỏi.

Chuyện này qua đã lâu bây giờ còn lôi ra thật mất mặt.

Phạm Tích Nhân cũng không ngờ tình huống xoay chuyển bất ngờ như vậy. Chân mày anh nhướng lên, nhếch môi nhìn Anh Thu. Hóa ra là "người quen".

"Thì ra em chính là cô gái bán máy ghi âm bày trò cho mẹ anh." Hay lắm! Sau khi về nhất định anh sẽ tính sổ chuyện này với cô. Cũng chính vì cô đã phá hỏng biết bao nhiêu kế hoạch của anh rồi. Nguyên căn của mọi rắc rối là đây!

Anh Thu dễ dàng nhận ra ánh mắt của Phạm Tích Nhân có ý gì. Cô cụp mắt xuống. Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ! Tóm lại cô không biết gì hết. Nhiệm vụ của cô chỉ là tư vấn cho khách hàng mua càng nhiều càng tốt.

Nhớ đến ngày hôm đó khi vào xin làm việc tại cửa hàng thiết bị. Thử việc một tháng. Nhưng đã gần hết tháng cô vẫn chưa đạt doanh số. Trong lòng vô cùng sốt ruột. Lúc đó đang có chương trình giới thiệu sản phẩm mẫu cho khách xem. Thấy bà Phạm từ xa cô bí quá làm liều lôi kéo bà vào xem. Vì hồi hộp cho nên cầm máy ghi âm trên tay cô nói một hơi chẳng biết mình đã nói lung tung những gì.

Sau đó bà Phạm đứng im một lúc bỗng thốt ra câu: "Thật không?"

Cô đâu có nhớ mình nói gì đâu, đành gật đầu đại: "Đúng vậy đó dì."

Không ngờ bà Phạm lại kể về đứa con trai của mình hay lật lọng. Nghe đến đây cô liền nắm bắt được vấn đề cho nên tư vấn sử dụng máy ghi âm lưu lại làm bằng chứng là tốt nhất. Cô chỉ nói đùa một câu: "Vậy dì mua luôn mười cái máy ghi âm cho chắc đi."

Bà Phạm liền gật đầu: "Tính tiền cho dì đi."

Trời ơi! Cứu tinh tháng này của cô đây rồi!

Nhờ vậy cô không những đạt doanh số mà còn đứng đầu cửa hàng. Lần thứ hai chính là bán camera giao ở Mộc Trà. Mà lần thứ ba gặp lại là hôm nay. Quan hệ có chút thay đổi.

...

Bà Phạm không hiểu gì. Nếu không như bà nghĩ: "Vậy hai đứa là mối quan hệ gì?"

Tạm thời bỏ qua cho cô. Vào chuyện chính trước đã: "Anh Thu là người yêu của con." Anh nhanh chóng trả lời.

Bà Phạm hoàn toàn không tin tưởng con trai liền dời sang Anh Thu xác nhận lại: "Có đúng vậy không con?"

"Dạ, đúng ạ." Tự dưng bị hỏi Anh Thu có chút bối rối.

Nghe xong đáp án bà Phạm vui vẻ cười đến nổi khóe mắt tạo thành đường cong thật rõ: "Đúng là có duyên!" Khi đó bà rất hài lòng về Anh Thu, xinh xắn lại hoạt bát nhưng đáng tiếc cô đã có người yêu. Không ngờ cuối cùng đi một vòng lớn lại trở thành bạn gái của con trai bà.

Tốt lắm!

"Mẹ định đứng đây nói chuyện luôn sao?" Anh không mỏi chân nhưng Anh Thu chắc chắn sẽ rất mệt.

Bà Phạm bừng tỉnh: "Ta quên mất. Mau vào nhà, cơm chắc cũng đã chín rồi." Nói xong bà liền nắm tay Anh Thu dắt vào nhà. Bỏ mặt con trai đứng đó như người vô hình.

Phạm Tích Nhân bị cho ra rìa. Cũng không còn cách nào thở dài một hơi rồi tự đi vào nhà. Anh đã nhìn thấy tương lai phía trước của mình sẽ như thế nào rồi.

Khi thấy cậu chủ về quản gia đã tinh ý dọn sẵn thức ăn lên bàn. Bà Phạm kéo Anh Thu ngồi gần mình, thân thiết hỏi thăm: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"

Anh Thu vẫn đang nhẫm thời gian sau cho hợp lý Phạm Tích Nhân đã nhanh chóng trả lời: "Một năm."

Lập tức bà Phạm Khựng lại sau đó trừng mắt nhìn con trai: "Đã lâu như vậy mà không dẫn về nhà ra mắt."

"Thì bây giờ ra mắt cũng không muộn mà mẹ. Được rồi ăn cơm thôi, con đang đói." Phạm Tích Nhân bắt đầu gắp thức ăn, không quan tâm đến mẹ mình nữa.

Bà Phạm cũng không hỏi nữa, để sau bữa ăn hẵn tính. Bà gắp cho Anh Thu một miếng thịt gà: "Con cứ tự nhiên, ăn nhiều vào."

"Gắp cho con nữa." Phạm Tích Nhân bất mãn lên tiếng. Anh cứ như là người vô hình vậy. Rõ ràng anh mới là con ruột mà.

"Anh là ai, tôi không quen anh."

Phạm Tích Nhân: "..."

Anh Thu nhân nâng chén cơm lên cúi đầu cười trộm.

"Ụa." Anh Thu vội che miệng.

Phạm Tích Nhân lo lắng vuốt lưng cho Anh Thu: "Rõ ràng đã giảm rồi sao lại bị tiếp chứ?"

Bà Phạm buông đũa, nhạy cảm nhận ra điều bất thường: "Anh Thu có thai?"

Phạm Tích Nhân đưa cho Anh Thu cốc nước rồi nhìn mẹ mình: "Đúng vậy. Mẹ sắp làm bà nội. Vốn định ăn cơm xong sẽ nói không ngờ mẹ lại tinh ý quá!"

"Mấy tháng rồi?"

"Hơn ba tháng."

Bà Phạm bất ngờ vỗ mạnh xuống bàn: "Chuyện lớn như vậy bây giờ mới nói. Anh có xem tôi là mẹ không?"

"Xin lỗi dì." Anh Thu không ngờ bà Phạm lại phản ứng mạnh như vậy. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng cô vẫn bị giật mình. Vô cùng bối rối chỉ biết nói xin lỗi.

Phạm Tích Nhân ngược lại, anh cười nhẹ, đứng dậy đi đến chỗ bà Phạm vuốt lưng cho bà rồi nói: "Mẹ bình tĩnh. Thật ra sức khỏe Anh Thu không tốt lắm, bị động thai thời gian này phải tịnh dưỡng. Vẫn không chắc có giữ được đứa bé không cho nên không dám nói sợ mẹ lo lắng."

"Vậy bây giờ đã ổn chưa. Còn đi ra ngoài nữa." Bà bắt đầu lo lắng. Nhìn kỹ thì cả người Anh Thu trông khá gầy.

"Bác sĩ nói đã ổn, nghỉ ngơi nhiều một chút."

Bà Phạm thở phào. Không sao là tốt rồi.

"Gia đình thông gia đã biết chưa?"

Nghe đến chữ thông gia anh biết mẹ đã đồng ý. Không những vậy còn rất lo cho Anh Thu.

"Vẫn chưa, Anh Thu vừa mới ổn định mới dám thông báo cho mọi người. Mà mẹ là người đầu tiên, tụi con định cuối tuần mới về quê Anh Thu."

Chuyện này xảy ra tất nhiên con bà là người phải chịu trách nhiệm: "Có cần mẹ đi cùng không?" Vẫn nên có người lớn ra mặt thì tốt hơn.

"Không sao. Mẹ thông báo với ba là được rồi. Đợi hôm nào cuối tuần con sẽ lại về gặp ba."

"Có chuyện gì cần thì nói với mẹ."

"Được rồi. Mẹ mau ăn cơm đi. Nguội hết rồi."

"Anh Thu, có cần đổi món không?"

"Dạ không! Cảm ơn dì con ăn được."

"Dì cái gì? Cũng đã mang thai rồi. Gọi ta là mẹ."

Không ngờ bà Phạm lại chịu chấp nhận cô.

Phạm Tích Nhân một bên nôn nóng đẩy nhẹ Anh Thu: "Gọi mẹ đi em."

"Mẹ!"

"Tốt lắm, con dâu."

Thì ra chuyện bà lo lắng từ đêm qua lại là chuyện đại hỉ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện