Rất nhanh đã đến ngày khai trương cửa hàng Blue Blue của Lâm Nghi nói thật ra thì chỉ có Lãnh Ngạo Hàn và Tề Vỹ là khách hàng thôi. Cả hai người đều khen cô trang trí cửa tiệm rất dễ thương chắc chắn sẽ đông khách nhưng là đã hai ngày sau khai trương vẫn chưa có một bóng người ghé mua nha.

Lâm Nghi rầu rĩ ngồi trên ghế thở dài. Cư nhiên cô lóe lên một ý nghĩ rồi đứng bật dậy chạy đến kệ trưng bày búp bê ôm lấy một bộ mới nhập về hôm trước rồi….. xé nhãn ra chơi a. Đừng hỏi vì sao cô làm thế đơn giản là quá chán mà cộng thêm đồ yêu thích trước mắt làm sao mà không động được chứ. Lâm Nghi cũng rất khéo tay nên cô thường may cho gấu bông và búp bê những bộ quần áo hehe cũng do cô qua rảnh ý mà. Tính ra Lâm Nghi cô cũng rất có tố chất của nhà thiết kê thời trang nha Lâm Nghi nghĩ thầm.

ở cửa hàng vắng khách nên Lâm Nghi thường xuyên ‘khui hàng’ cuối cùng ở quày tính tiền trưng búp bê còn muốn nhiều hơn trên kệ nhưng mà Lâm Nghi vẫn vui vẻ may may mấy bộ váy rồi đến áo quần cho búp bê hoặc cho gấu bông. Ngẫm lại thì Lâm Nghi đã may rất nhiều đồ cho gấu cùng búp bê nên cô quyết định đem một số ‘kiệt tác’ của cô đem ra bày bán luôn.

Lâm Nghi ngấm nghía chiếc quần mới may xong cho búp bê rồi cảm thán bản thân quá tài giỏi. Lúc này đột nhiên cánh cửa bị kéo ra một quý ông bước vào trên người mặc một bộ vest đen đôi mắt bị cặp kính mát che đi. Lâm Nghi vội chạy đến.

“ quý khách muốn mua gì ạ” tầm mắt Dạ Vĩnh hạ xuống(mỗ tác giả: lùn quá ý mà. Lâm Nghi: ta giết ngươi…) quan sát cô gái đang đứng trước mặt anh. Dạ Vĩnh không khỏi cảm thán oa cô gái này thật đáng yêu như là búp bê làm Dạ Vĩnh phải kìm nén cảm xúc muốn bẹo má cô a.

Thấy cô gái to mắt nhìn mình Dạ Vĩnh liền hoàn hồn trả lời cô.

“ khụ khụ…. Em có bán loại gấu bông hình con gấu trúc không”

“ có mà anh muốn loại size nào nhỏ vừa hay to em lấy cho anh”. Không những dễ thương mà giọng nói của cô rất đáng yêu nghe như đang làm nũng làm lòng Dạ Vĩnh ngướng ngáy (mỗ tác giả: xí tưởng tượng hay nhể).

“ ừm em tên gì thế?” nói xong Dạ Vĩnh tự dưng muốn đánh vào cái miệng ngu ngốc của mình chưa gì đã lộ đuôi. Tuy là vậy nhưng Dạ Vĩnh rất nhanh giải thích.

“ hi chỉ là cho dễ xưng hô thôi em đừng hiểu lầm. anh tên là Dạ Vĩnh” Lâm Nghi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“ em tên Lâm Nghi. À anh đứng đợi một chút em đi lấy gấu trúc ra cho anh” nói xong Lâm Nghi bước nhanh vào kho ôm ra một cô gấu trúc to còn muốn hơn cô đưa ra cho Dạ Vĩnh xem. Thấy Lâm Nghi ôm con gấu Dạ Vĩnh đột nhiên thấy cô nhỏ nhắn quá nên anh bước tới ôm giùm cô mỉm cười nói.

“ em gói giúp anh được không rồi 5h chiều giao tới địa chỉ trên giấy được không”

“ ok anh cứ để lại địa chỉ em sẽ giao tới đúng hẹn”

Nói xong vài câu Dạ Vĩnh rời đi, Lâm Nghi lại suy nghĩ vài điều hình như cô gặp hết nam chính nam phụ hết rồi thì phải. Nhưng mà cũng chẳng sao miễn là không trnah giành với nữ chính thì sẽ yên bình thôi không gì phải lo. Nhưng mà mỗ nữ nhà ta lại tiết hùi hụi a tại sao tất cả mỹ nam lại bị nữ chính ôm hết rồi chứ làm Lâm Nghi âm thầm đỗ lệ a.

Dù thế nào đi nữa chăm ngôn sống của cô vẫn là ‘người không phạm ta ta không phạm người’ tuy luyến tiếc nhưng vẫn không nên mơ mộng thì hơn. Lâm Nghi còn nhớ hình như nữ chính là nhà thiết kế thời trang có tài năng nhưng do bị nữ phụ Lâm Nghi ‘vùi dập’ nên bị trở ngại, sau đó lần lượt gặp được bốn vị soái ca tổng giám đốc trợ giúp nên tên tuổi cô bắt đầu vang danh trong nghành. Nhưng cuối cùng cô không chịu Dạ Vĩnh vì anh không ‘sạch’ quá đào hoa thế nên anh ta trở thành nam phụ đáng thương a.

Thật ra nữ chính tuy không xấu xa nhưng theo cô nghĩ người dựa vào sự giúp đỡ của người khác để gây dựng tên tuổi thì không tốt lắm, nếu như cô ta thật sự có tài năng thì có thể đi tham gia các cuộc thi để gây chú ý. Cô thật không mấy thiện cảm với loại đi lên nhờ quan hệ dù cô ta thật có tài nhưng cô vẫn không mấy mấy yêu thích.

Nghĩ lại thì ‘Lâm Nghi’ đã từng tốt nghiệp khoa thiết kế thời trang thì phải nhưng cô không mấy tài năng chỉ toàn ăn cắp ý tưởng của người khác thôi nên không mấy tiếng tăm trong nghành. Lâm Nghi cũng rất thích nghành thiết kế thời trang nhưng do trước kia điều kiện không cho phép nên cô đành khép lại ước mơ. Ngẫm lại hiện giờ cô đầy đủ điều kiện để thực hiện nó thế tại sao không? Nghĩ một hồi cô quyết định phải trở thành nhà thiết kế thời trang.

Trước mắt Lâm Nghi nghĩ vẫn nên tự tập thiết kế đồ cho búp bê cùng gấu bông đã từ từ rồi mới tiến thêm bước nữa. Suy nghĩ xong Lâm Nghi nhanh chóng thu xếp đồ đi giao hàng theo địa chỉ của Dạ Vĩnh. Lâm Nghi đón taxi đi đến biệt thự Dạ gia vừa đúng 5h. Cô bấm chuông giao hàng rồi nhanh chóng rời đi.

Dạ gia hôm nay tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho cháu gái ông Dạ nên không khí rất vui vẻ. Sau khi nhận được món quà Lâm Nghi mang đến quản gia đem lên phòng cho cậu chủ chính là Dạ Vĩnh. Lúc mang vào phòng thì đột nhiên Dạ Vĩnh hỏi ông.

“ là một cô gái giao đếnsao?”

“vâng cậu chủ” lão quản gia kính cẩn trả lời. Dạ Vĩnh im lặng không nói tiếp lão quản gia hiểu ý liền ly khai khỏi phòng để lại Dạ Vĩnh một mình. Hắn đưa mắt nhìn thùng quà to được gói rất tỉ mỉ màu hồng được đặt trên bàn, thật ra sáng hôm nay hắn định tùy tiện tìm một cửa hàng mua một cô gấu tặng cho em họ nhưng vô tình gặp được một cô gái rất đáng yêu phải nói là có một vẻ đẹp thiên sứ đi. Cô làm lòng hắn có một tia rung động mà trước giờ chưa hề có, mọi người thường gọi hắn là hoa hoa công tử nhưng thật ra chính hắn cũng biết bản thân chỉ là dùng phụ nữ để tiêu khiển thôi mấy ai được hắn xem trọng chứ.

Tuy vẻ ngoài hắn có vẻ như ăn chơi trác táng nhưng toàn bộ quyền hành ở Dạ thị đều do hắn nắm công việc trong công ty điều do hắn giải quyết ông nội hắn từ lâu đã về hưu rồi. Xem ra nghe lời ông tìm một cô gái kết hôn hẳn không phải là một ý tồi với lại đồ tốt thì phải biết nhanh tay giành lấy nếu không vụt mất thì không tốt đâu.( mỗ tác giả: chưa gì mà muốn chiếm hữu rồi kìa:P.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện