Thương Bát chú ý nhìn vào mặt pho tượng hung dữ nói :
- Bang chúa không ưa du khách mới dùng kiểu lạ này để nguỵ trang khi hội kiến cùng đồng đạo võ lâm. Tại hạ đã được nghe qua.
Thần tượng hung ác hỏi :
- Ngươi không biết nói vậy là quá nhiều ư ?
Thương Bát lắng tai nghe thanh âm thì quả nhiên phát ra từ miệng thần tượng . Hắn nghĩ thầm :
- Không hiểu pho tượng này đúc bằng gì ? nhưng chắc là có cửa ngầm thông vào trong bụng . Người ngồi bên trong phát âm ra bằng miệng. Tại sao thằng cha này lại nguỵ trang một cách kỳ dị như vậy ?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ ngoài miệng hắn trầm giọng lên tiếng :
- Không có việc chẳng đến Tam bảo điện làm chi , bọn tại hạ ra mắt bang chúa để thương lượng một việc .
Thần Phong bang chúa hỏi :
- Việc gì ?
Thương Bát đáp :
- Hai người bạn của bọn tại hạ vừa mới qua đây . Người nam bị bang chúa đả thương . Còn người nữ thì bị bắt sống .
Thần Phong bang chúa ngắt lời :
- Bản tòa từ ngày ra đời chưa từng động thủ với ai .
Thương Bát nói :
- Nếu không phải bang chúa thì nhất định là bọn thủ hạ của bang chúa .
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Bọn tại hạ làm việc thương mại trước nay vẫn chủ trương mọi giao dịch một cách công bằng Bang chúa tha cho cô bạn của tại hạ , tại hạ cũng không để bang chúa phải thiệt thòi , xin đem Kim Xà lệnh chúa của quí bang đến trao đổi . Không hiểu ý bang chúa nghĩ sao ?
Sau một khoảng thời gian uống cạn tuần trà mới nghe thanh âm lạnh lẽo của Thần Phong bang chúa cất lên :
- Kim Xà lệnh chúa ư ?
Thương Bát đáp :
- Ðúng thế . Tức là một trong ba vị đại lệnh chúa dưới trướng của lão gia. Y bị tại hạ bắt sống .
Thần Phong bang chúa hỏi :
- Hiện giờ y ở đâu ?
Thương Bát cười khanh khách đáp :
- Tại hạ đem dấu vào một nơi kín đáo . Chỗ đó không có tên nên không nói ra được
Thần Phong bang chúa nói :
- Ðược rồi . Ngươi đưa y tới đây .
Thương Bát biết Thần Phong bang chúa là một tay giảo quyệt . Muốn trao đổi Kim Xà lệnh chúa lấy Ngọc Lan về thì cần biết rõ Ngọc Lan bị cầm tù ở đâu mới có thể trao trả Kim Xà lệnh chúa được.
Hắn nghĩ vậy liền hỏi :
- Tại hạ chỉ cần trông thấy người bang chúa bắt được xem có phải là tệ hữu thì tại hạ mới quyết định được .
Thần Phong bang chúa hỏi :
- Nếu không phải thì sao ?
Thương Bát cười đáp :
- Nếu mà không đúng thì cuộc buôn bán lại phải tính một giá khác.
Thần Phong bang chúa nói :
- Các ngươi hai người đến đây . Nếu kẻ cầm tù không phải là bạn ngươi thì người cùng đến đây với ngươi cũng phải ở lại đây.
Thương Bát nói :
- Bang chúa dạy quá lời . Tại hạ hãy coi xem có đúng hay không sẽ tính cũng chưa muộn .
Thần Phong bang chúa đáp :
- Ðược rồi ! Ðể ta cho coi .
Thương Bát liền lạng người chuyển vào phía sau thần tượng.
Bổng nghe thần tượng nổi giận quát :
- Ðứng lại ! Trước khi ta chuẩn bị cho, hay hơn hết là ngươi đứng yên đừng có nhúc nhích.
Thương Bát nói :
- Tại hạ tin lời bang chúa .
Rồi hắn lùi lại .
Thần Phong bang chúa cười lạt đáp :
- Bản bang chúa thần quang như điện . Ngươi mà giở trò nước đục mò cá trước bản tòa là tự tìm lấy cái chết đó .
Thương Bát cười khanh khách hỏi :
- Suốt đời tại hạ đã được nghe lời hăm dọa quá nhiều rồi , bang chúa bất tất phải hăm dọa nữa.
Thần tượng cũng nín thinh trong đại điện im lặng như tờ.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà , Thần Phong bang chúa lại lên tiếng :
- Ngươi hãy lui ra đại điện quanh sang mé hữu đến gian phòng thứ ba.
Thương Bát đáp :
- Hay lắm ! Bọn tại hạ hãy đi coi rồi quay lại thương lượng giá cả với bang chúa .
Rồi hắn trở gót đi ra . Tiêu Lĩnh Vu cũng đi theo .
Hai người ra cửa điện đi về mé hữu , đến gian phòng thứ ba liền đưa tay đẩy . Cánh cửa mỏ ra ngay.
Hai người ngó vào thấy Ngọc Lan tóc dài rũ xuống . Tuy cô đã lộ ra một thiếu nữ nhưng vẫn mặc áo nam trang , ngồi trên chiếc ghế gỗ.
Tiêu Lĩnh Vu hắng đặng một tiếng rồi nói :
- Ngọc Lan ! Chúng ta đến cứu cô .
Chàng cất bước tiến vào .
Ngọc Lan mắt trợn tròn xoe vội nói :
- Ðừng đụng vào người tiện thiếp ! Lùi lại cho mau ! lùi lại cho mau !
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác dừng bước lại hỏi :
- Tại sao vậy ?
Ngọc Lan đáp :
- Tướng công không nên đến gần tiện thiếp .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Dù Thần Phong bang chúa ở đây ta cũng không sợ.
Chàng lại cất bước tiến về phía trước đến trước mặt Ngọc Lan đưa tay ra toan nắm lấy tay cô.
Ngọc Lan trong lòng nóng nẩy thét lên :
- Ðừng đụng vào người tiện thiếp .
Tiêu Lĩnh Vu kinh hãi rụt tay về hỏi :
- Tại sao vậy ?
Ngọc Lan vừa khóc vừa nói :
- Chúng đã đụng tay đụng chân vào người nô tỳ , nếu tam gia mà nắm lấy nô tỳ...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Chúng ta xưng hô nhau bằng huynh muội . Từ giờ đừng dùng đến chữ tam gia nữa.
Ngọc Lan hỏi :
- Tướng công nói phải đó . Bọn chúng đã phòng phạm thế này, chẳng lẽ tướng công còn chưa trông ra ư ?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
- Phải chăng bọn chúng đã hạ độc vào người Ngọc muội ?
Ngọc Lan đáp :
- Không phải . Tiện thiếp không biết nói thế nào . Vì tiện thiếp cũng không hiểu nên tướng công phải coi chừng.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ta cùng Thương huynh đệ mạo hiểm đến đây cũng chỉ vì việc cứu Ngọc muội thoát khỏi chốn này . Bây giờ là một cơ hội rất tốt .
Ngọc Lan vội lắc đầu ngắt lời .
- Không được . Ðừng sờ vào người tiện thiếp. Lùi lại cho mau !
Tiêu Lĩnh Vu lùi lại năm bước rồi nói :
- Ðược rồi ! Vậy Ngọc muội hãy ra đây.
Ngọc Lan đáp :
- Không được ! Bọn chúng điểm vào huyệt đạo hai đầu gối và hai cạnh sườn tiện thiếp không nhúc nhích được.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi :
- Việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết. Ngọc muội đã không cử động được thì ta phải ôm Lan muội chạy đi chớ sao .
Ngọc Lan sa lệ đáp :
- Tướng công ! Tướng công không nên hấp tấp . Tỳ thiếp sống chết chẳng có chi đáng tiếc nhưng tướng công thì không thể mạo hiểm được.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Ngọc muội nói gì ta không hiểu được . Ta giải khai huyệt đạo cứu mạng cho tiểu muội sao lại là mạo hiểm ?
Kim Bàn Toán Thương Bát xông vào :
- Ðại ca hãy dừng tay . Chắc trong lòng cô nương còn có điều chi bí ẩn . Ðại ca hỏi dồn khiến cô không có cơ hội nói rành mạch.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ẩn tình gì đâu . Sao ta chẳng thấy chi hết ?
Ngọc Lan đáp :
- Tỳ thiếp bị bọn chúng bắt sống rồi bịt mắt lại , không hiểu đưa đi đâu. Vừa rồi chúng mới cởi tấm sa đen bịt mắt rồi đem vào đây. Trước khi tới đây tỳ thiếp bị chúng điểm vào vận huyệt rồi cảm thấy chúng đặt một vật gì lên người . Tỳ thiếp không hiểu là vật gì. Nhưng đã an bài nhưng vậy tức nhiên phải có tác dụng.
Thương Bát hắng đặng một tiếng rồi nói :
- Lạ thiệt ! Thương Bát này bôn tẩu giang hồ quá nửa đời người , mà chưa từng nghe chuyện kỳ dị thế này . Ðại ca hãy lui ra ngoài để tiểu đệ kiếm xem bọn chúng đã đặt thứ gì .
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Không sao đâu . Dù có biến chuyển ta cũng ứng phó kịp thời.
Chàng tự biết mình kém bề lịch duyệt chưa bằng Thương Bát liền lùi lại đứng bàng quang.
Thương Bát trước hết đảo mắt nhìn tình thế xung quanh để điều tra đường tiến thoái rồi từ từ tiến về phía Ngọc Lan hỏi :
- Cô nương cảm thấy chúng ngấm ngầm dấu vật gì vào trong mình ư ?
Ngọc Lan đáp :
- Ðúng thế !
Thương Bát hỏi :
- Dấu ở chỗ nào ?
Ngọc Lan đáp :
- Dừng như dấu ở trước ngực .
Thương Bát sửng sốt nghĩ thầm :
- Họ dấu vào trong ấy thì mình điều tra thế nào được.
Hắn hắng đặng một tiếng rồi hỏi :
- Bây giờ cô nương cảm thấy có gì khác lạ không ?
Ngọc Lan đáp :
- Tiểu nữ chẳng hiểu ra làm sao. Có điều nhất quyết là chúng chẳng tử tế gì.
Thương Bát nói :
- Vụ này thật có điều kỳ quái.
Hắn từ từ bước đến gần Ngọc Lan .
Ngọc Lan dần dần trấn tỉnh tâm thần nói :
- Ðược rồi ! Xin các hạ hãy giải khai huyệt đạo vai bên phải cho tiểu nữ. Chỉ cần một bên tay khôi phục tự do thì các hạ khỏi phải mạo hiểm nữa.
Thương Bát nói :
- Ðược rồi ! Hắn nhìn vào huyệt Kiên Tỉnh ở trên vai phải Ngọc Lan rồi đột nhiên tung mình nhảy vọt qua người cô đập một chưởng vào .
Tuy hắn vọt người đi mà vỗ rất trúng huyệt đạo .
Ngọc Lan vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Thương Bát quay lại hỏi :
- Sao ?
Ngọc Lan đáp :
- Không đúng . Chúng không điểm huyệt Kiên Tỉnh. Tay tiểu nữ vẫn không cử động được .
Thương Bát chau mày nói :
- Ðể tại hạ coi kỷ lại xem.
Hắn từ từ bước lại gần Ngọc Lan .
Ðột nhiên có thanh âm lạnh như băng từ bên ngoài vọng vào :
- Hai vị đã coi rõ chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thì thấy một đại hán mình mặc áo bào đen trước ngực thêu rồng vàng , đứng ở ngoài cửa cách xa chừng bốn năm bước.
Thương Bát là tay biết nhiều hiểu rộng , vừa thấy tiêu chí ở trước ngực đại hán đã hỏi ngay :
- Phải chăng các hạ là Kim Long lệnh chúa dưới trướng Thần Phong bang chúa ?
Ðại hán mặc bào đen đáp :
- Chính thị bản tòa.
Thương Bát nói :
- Kim Xà lệnh chúa ở quí bang bị tại hạ bắt sống , bây giờ muốn trao đổi với vị cô nương đây .
Kim Long lệnh chúa đáp :
- Việc này phải do chính tệ bang chúa định đoạt . Hai vị đã nhận ra rõ người mà bản bang bắt được không sai lầm thì ở lại đây cũng vô ích . Vậy mời hai vị hãy vào đại điện để thương lượng với tệ bang chúa.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Ngọc Lan ngồi ngay trước mắt mà không cứu cô thoát hiểm được thì khó chịu trong lòng. Mặt hơi lộ vẻ khích động.
Thương Bát là con người lão luyện ngó Tiêu Lĩnh Vu liền hiểu tâm sự chàng , vội nói khẽ :
- Biết người biết mình thì đánh đâu được đấy. Xin đại ca hãy nhẫn nại một chút.
Tiêu Lĩnh Vu buông tiếng thở dài đi theo Kim Long lệnh chúa vào đại điện .
Chàng thấy pho tượng cao lớn hung dữ đã đi đến góc điện.
Thương Bát nhìn tượng thần chắp tay nói :
- Bọn tại hạ đã coi rồi . Vị cô nương đó chính là người bọn tại hạ đang tìm kiếm .
Thần Phong bang chúa đáp :
- Thế thì hay lắm .
Thương Bát hỏi :
- Tại hạ muốn đem Kim Xà lệnh chúa đổi lấy cô nương kia không hiểu bang chúa tính sao ?
Thần Phong bang chúa cười lạt hai tiếng rồi đáp :
- Bản tòa tuy ít qua lại giang hồ nhưng đã nghe danh Trung Châu nhị cổ trước nay vẫn so kè kéo lợi về phần mình nhưng bản tòa cũng không chịu thua thiệt.
Thanh âm của hắn vẫn qua miệng của thần tượng hung ác phải cái lúc rõ ràng trong trẻo , có lúc nghe ồm ồm hùng tráng , khiến người ta khó mà đoán được là nam hay nữ. Cái đó cũng tăng thêm phần bí mật.
Tiêu Lĩnh Vu tự biết mình về việc ứng phó không thể bì kịp với Kim Bàn Toán Thương Bát nên thuỷ chung chàng vẫn không nói gì.
Thương Bát cười mát nói :
- Dù chuyện buôn bán không thành vẫn còn điều nhân nghĩa . Bang chúa đã nhận thấy vụ trao đổi này không được lợi gì tại hạ cũng không miễn cưỡng. Nhưng bang Thần Phong từ ngày có tên tuổi trên chốn giang hồ , vẫn lấy chuyện kỳ bí nổi tiếng võ lâm . Nếu tại hạ uy hiếp Kim Xà lệnh chúa phải tiết lộ bí mật giang hồ thì e rằng quí bang không khỏi bị ảnh hưởng.
Thần Phong bang chúa đáp :
- Bất luận nhân vật nào trong bản bang cũng chỉ hiểu biết chức vụ riêng của mình , nên Kim Xà lệnh chúa cũng chẳng hiểu gì mấy. Ngươi đem cái đó ra mà uy hiếp bản bang chúa thì chẳng khác người nói chuyện mộng mỹ .
Thương Bát toan trả lời thì đột nhiên cặp mắt thần tượng hung ác nổi ánh hồng quang . Tuy hắn biết đây là thần phong bang chúa hí lộng quỉ thần đúc pho tượng khủng khiếp để ẩn mình , nhưng trong lòng vẫn hoang mang.
Thương Bát khẻ bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Xin đại ca hãy đề phện cẩn thận e rằng có độc khí ám toán.
Lại thấy cặp mắt thần hung dữ mỗi lúc một đỏ thêm và tròng mắt tượng thần không ngớt chuyển động tựa hồ muốn tìm người để cắn xé.
Thương Bát quay đầu nhìn lại thì Kim Long lệnh chúa không biết bỏ đi đâu từ hồi nào . Hắn liền ngấm ngấm vận dụng công lực hộ vệ toàn thân từ từ bước tới trước mặt tượng thần bụng bảo dạ :
- Ta thử coi pho tượng này đúc bằng gì .
Miệng hắn cười ha hả nói :
- Sống chết đã có số mạng, muốn miễn cưỡng cũng không được.
Ðột nhiên hắn bước lẹ xông về phía tượng thần . Tay mặt để trước ngực đề phòng , tay trái vươn ra sờ phía sau lưng thần tượng.
Hắn thấy bàn tay mát lạnh tựa hồ tượng đúc bằng sắt. Hắn toan ngầm vận nội kình phóng chưởng đánh ra , bổng thấy một luồng kình lực từ trên đầu đè xuống.
Thương Bát vội ngửa đầu lên thì thấy bàn tay to lớn của thần tượng đang đánh xuống.
Thương Bát né người sang tránh khỏi rồi lạnh lùng nói :
- Thấy mặt không bằng nghe tiếng , kỹ thuật của bang chúa chỉ có vậy mà thôi .
Thần Phong bang chúa nói :
- Ngươi thật là lớn mật dám mạo muội đến pháp thể của bản tòa.
Thần tượng há miệng ra. Ba tia bạch quang bay về phía Thương Bát.
Thương Bát đã phòng bị rồi , hắn lạng người một cái trong tay đã cầm chiếc bàn tính quét ngang một chiêu .
Bổng nghe hai tiếng vù vù . Hai mũi độc kiếm bằng thép xanh cắm vào trước án , còn một mũi nữa bị chiếc bàn tính trong tay Thương Bát hất trệch đi cắm vào cây cột trong điện.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Thương Bát động thủ chàng lập tức phóng tay ra một chưởng cách không.
Pho tượng cao lớn khủng khiếp nhưng không hành động được bị phát chưởng của Tiêu Lĩnh Vu đánh trúng lảo đảo xuýt té xuống .
Tiêu Lĩnh Vu mạnh dạn bước tới.
Thương Bát trầm giọng nói :
- Bang chúa chế tạo pho tượng thần cao lớn này chỉ hăm dọa được kẻ ngu ngốc vô tri , hoặc thu được hiệu quả trong lúc nhất thời mà thôi , còn đối với anh em tại hạ thì những cái kỳ bí này không ăn thua gì đâu. Nếu bang chúa không chịu buông tha cô nương kia thì đừng trách oan anh em tại hạ lột trần mặt nạ của bang chúa.
Ðoạn hắn dùng phép truyền âm bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Ðại ca không nên nóng nảy tiến vào. Quanh mình pho tượng này đều có ám khí . Ðừng trúng kế họ .
Tiêu Lĩnh Vu vốn khâm phục Thương Bát về sự lịch duyệt giang hồ. Chàng nghe lời khuyên quả nhiên dừng lại.
Thương Bát không thấy Thần Phong bang chúa có phản ứng gì , lại nói tiếp :
- Anh em tại hạ tuy cùng quí bang đã có xích mích nhỏ mọn , nhưng cái đó chỉ vì hiểu lầm . Thực ra hai bên không có thù hận . Bọn tại hạ không muốn gây xích mích với quí bang . Mong rằng bang chúa nghĩ kỹ về những lời nói của tại hạ .
Hắn hỏi luôn mấy câu vẫn không thấy Thần Phong bang chúa trả lời.
Tiêu Lĩnh Vu ngắm nghía pho thần tượng hung ác khẻ nói :
- Chúng ta đánh đổ pho tượng xuống thì dù trong có bố trí cơ quan gì cũng mất tác dụng, hay ít ra cũng làm giảm uy lực của đối phương.
Thương Bát dùng phép truyền âm đáp :
- Ðại ca rất cao kiến , nhưng tiểu đệ có điều chưa hiểu nghĩ mãi không ra.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ðiều gì ?
Thương Bát nói :
- Trong ngôi miếu này nhất định có đệ tử bang Thần Phong mà sao thuỷ chung không thấy bọn chúng ra mặt.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
- Ðiểm này quả nhiên lạ thiệt .
Hai người đang cùng nhau thương nghị ngấm ngầm thì Thần Phong bang chúa đột nhiên lên tiếng :
- Ðược rồi ! Bản tòa ưng chịu đánh đổi con nhỏ đó lấy Kim Xà lệnh chúa về .
Thương Bát nói :
- Hay lắm ! Chúng ta cứ thế . Vào lúc mặt trời lặn , tại hạ sẽ đưa Kim Xà lệnh chúa tới .
Hai bên đang ở vào cục diện kiếm tuốt , cung dương . Thần Phong bang chúa chỉ hứa một câu mà tình thế đột nhiên hòa hoãn trở lại.
Thần Phong bang chúa nói :
- Kể ra bản tòa có thể lấy sinh mạng hai ngươi trong khoảng khắc , nhưng sau một hồi ngẩm nghĩ lại đổi chủ ý . Bây giờ hai vị đi đi.
Tiêu Lĩnh Vu có ý không phục muốn lên tiếng công kích , nhưng Thương Bát ra hiệu ngăn cản, chàng mới thôi. Hai người song song rời khỏi đại điện ra về.
Thương Bát quay lại không thấy có người rượt theo liền khẻ hỏi Tiêu Lĩnh Vu . Ðại ca có biết tại sao tiểu đệ lại ngăn chặn không để đại ca lên tiếng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Thương huynh đệ thấy hắn ưng chịu giao Ngọc Lan nên không muốn tranh hơn chứ gì .
Thương Bát đáp :
- Không hẳn như vậy .
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Thế thì tại sao ?
Thương Bát đáp :
- Vì tại hạ chợt nhớ tới một chuyện đồn đại trong võ lâm .
Việc bang chúa Thần Phong hại mạng chúng ta một cách dễ dàng không phải là chuyện huênh hoang . Hỡi ôi ! Lúc tiểu đệ nghĩ tới lời đồn đại của võ lâm không khỏi bồn chồn trong dạ. Tiểu đệ đã chắc vụ này làm liên luỵ cho đại ca . Không ngờ hắn đang lúc nóng nảy tức giận mà lại biến đổi tâm ý ưng chịu đổi Ngọc Lan lấy Kim Xà lệnh chúa . Vụ này tiểu đệ nghĩ đến bể đầu cũng không hiểu được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Thương huynh đệ nghĩ đến việc gì ?
Thương Bát đáp :
- Trên chốn giang hồ đã đồn đại : Thần Phong bang chúa xử quyết thuộc hạ thì chỉ cần bảo tên thủ hạ đó đứng trước mặt thần tượng trong khoảng khắc là lập tức phải chịu hình phạt . Lúc mới nghe tiểu đệ cũng lấy làm kỳ , nhưng nghĩ cho kỹ thì bên trong quả có điều ngoắt ngoéo.
Tiểu Lĩnh Vu hỏi :
- Có điều chi ngoắt ngoéo ?
Thương Bát đáp :
- Trong pho thần tượng kia mà dấu ám khí , anh em mình ỷ vào võ công không sợ hãi , nhưng nếu họ dấu chất thuốc mê hồn không màu sắc, không mùi vị ngấm ngầm phun ra thì liệu chúng ta có tránh khỏi dốc hại không ?
Thương Bát chưa dứt lời , đột nhiên phía sau có tiếng bước chân cấp bách vang lên .
Hai người quay đầu nhìn lại thấy Kim Long lệnh chúa đang chạy lẹ tới . Theo sau hắn có ba người thì một người chính là Ngọc Lan.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Phải chăng Thần Phong bang chúa lại biến đổi chủ ý ?
Thương Bát đáp :
- Vụ này có vẻ nhiêu khê.
- Bang chúa không ưa du khách mới dùng kiểu lạ này để nguỵ trang khi hội kiến cùng đồng đạo võ lâm. Tại hạ đã được nghe qua.
Thần tượng hung ác hỏi :
- Ngươi không biết nói vậy là quá nhiều ư ?
Thương Bát lắng tai nghe thanh âm thì quả nhiên phát ra từ miệng thần tượng . Hắn nghĩ thầm :
- Không hiểu pho tượng này đúc bằng gì ? nhưng chắc là có cửa ngầm thông vào trong bụng . Người ngồi bên trong phát âm ra bằng miệng. Tại sao thằng cha này lại nguỵ trang một cách kỳ dị như vậy ?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ ngoài miệng hắn trầm giọng lên tiếng :
- Không có việc chẳng đến Tam bảo điện làm chi , bọn tại hạ ra mắt bang chúa để thương lượng một việc .
Thần Phong bang chúa hỏi :
- Việc gì ?
Thương Bát đáp :
- Hai người bạn của bọn tại hạ vừa mới qua đây . Người nam bị bang chúa đả thương . Còn người nữ thì bị bắt sống .
Thần Phong bang chúa ngắt lời :
- Bản tòa từ ngày ra đời chưa từng động thủ với ai .
Thương Bát nói :
- Nếu không phải bang chúa thì nhất định là bọn thủ hạ của bang chúa .
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Bọn tại hạ làm việc thương mại trước nay vẫn chủ trương mọi giao dịch một cách công bằng Bang chúa tha cho cô bạn của tại hạ , tại hạ cũng không để bang chúa phải thiệt thòi , xin đem Kim Xà lệnh chúa của quí bang đến trao đổi . Không hiểu ý bang chúa nghĩ sao ?
Sau một khoảng thời gian uống cạn tuần trà mới nghe thanh âm lạnh lẽo của Thần Phong bang chúa cất lên :
- Kim Xà lệnh chúa ư ?
Thương Bát đáp :
- Ðúng thế . Tức là một trong ba vị đại lệnh chúa dưới trướng của lão gia. Y bị tại hạ bắt sống .
Thần Phong bang chúa hỏi :
- Hiện giờ y ở đâu ?
Thương Bát cười khanh khách đáp :
- Tại hạ đem dấu vào một nơi kín đáo . Chỗ đó không có tên nên không nói ra được
Thần Phong bang chúa nói :
- Ðược rồi . Ngươi đưa y tới đây .
Thương Bát biết Thần Phong bang chúa là một tay giảo quyệt . Muốn trao đổi Kim Xà lệnh chúa lấy Ngọc Lan về thì cần biết rõ Ngọc Lan bị cầm tù ở đâu mới có thể trao trả Kim Xà lệnh chúa được.
Hắn nghĩ vậy liền hỏi :
- Tại hạ chỉ cần trông thấy người bang chúa bắt được xem có phải là tệ hữu thì tại hạ mới quyết định được .
Thần Phong bang chúa hỏi :
- Nếu không phải thì sao ?
Thương Bát cười đáp :
- Nếu mà không đúng thì cuộc buôn bán lại phải tính một giá khác.
Thần Phong bang chúa nói :
- Các ngươi hai người đến đây . Nếu kẻ cầm tù không phải là bạn ngươi thì người cùng đến đây với ngươi cũng phải ở lại đây.
Thương Bát nói :
- Bang chúa dạy quá lời . Tại hạ hãy coi xem có đúng hay không sẽ tính cũng chưa muộn .
Thần Phong bang chúa đáp :
- Ðược rồi ! Ðể ta cho coi .
Thương Bát liền lạng người chuyển vào phía sau thần tượng.
Bổng nghe thần tượng nổi giận quát :
- Ðứng lại ! Trước khi ta chuẩn bị cho, hay hơn hết là ngươi đứng yên đừng có nhúc nhích.
Thương Bát nói :
- Tại hạ tin lời bang chúa .
Rồi hắn lùi lại .
Thần Phong bang chúa cười lạt đáp :
- Bản bang chúa thần quang như điện . Ngươi mà giở trò nước đục mò cá trước bản tòa là tự tìm lấy cái chết đó .
Thương Bát cười khanh khách hỏi :
- Suốt đời tại hạ đã được nghe lời hăm dọa quá nhiều rồi , bang chúa bất tất phải hăm dọa nữa.
Thần tượng cũng nín thinh trong đại điện im lặng như tờ.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà , Thần Phong bang chúa lại lên tiếng :
- Ngươi hãy lui ra đại điện quanh sang mé hữu đến gian phòng thứ ba.
Thương Bát đáp :
- Hay lắm ! Bọn tại hạ hãy đi coi rồi quay lại thương lượng giá cả với bang chúa .
Rồi hắn trở gót đi ra . Tiêu Lĩnh Vu cũng đi theo .
Hai người ra cửa điện đi về mé hữu , đến gian phòng thứ ba liền đưa tay đẩy . Cánh cửa mỏ ra ngay.
Hai người ngó vào thấy Ngọc Lan tóc dài rũ xuống . Tuy cô đã lộ ra một thiếu nữ nhưng vẫn mặc áo nam trang , ngồi trên chiếc ghế gỗ.
Tiêu Lĩnh Vu hắng đặng một tiếng rồi nói :
- Ngọc Lan ! Chúng ta đến cứu cô .
Chàng cất bước tiến vào .
Ngọc Lan mắt trợn tròn xoe vội nói :
- Ðừng đụng vào người tiện thiếp ! Lùi lại cho mau ! lùi lại cho mau !
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác dừng bước lại hỏi :
- Tại sao vậy ?
Ngọc Lan đáp :
- Tướng công không nên đến gần tiện thiếp .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Dù Thần Phong bang chúa ở đây ta cũng không sợ.
Chàng lại cất bước tiến về phía trước đến trước mặt Ngọc Lan đưa tay ra toan nắm lấy tay cô.
Ngọc Lan trong lòng nóng nẩy thét lên :
- Ðừng đụng vào người tiện thiếp .
Tiêu Lĩnh Vu kinh hãi rụt tay về hỏi :
- Tại sao vậy ?
Ngọc Lan vừa khóc vừa nói :
- Chúng đã đụng tay đụng chân vào người nô tỳ , nếu tam gia mà nắm lấy nô tỳ...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Chúng ta xưng hô nhau bằng huynh muội . Từ giờ đừng dùng đến chữ tam gia nữa.
Ngọc Lan hỏi :
- Tướng công nói phải đó . Bọn chúng đã phòng phạm thế này, chẳng lẽ tướng công còn chưa trông ra ư ?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
- Phải chăng bọn chúng đã hạ độc vào người Ngọc muội ?
Ngọc Lan đáp :
- Không phải . Tiện thiếp không biết nói thế nào . Vì tiện thiếp cũng không hiểu nên tướng công phải coi chừng.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ta cùng Thương huynh đệ mạo hiểm đến đây cũng chỉ vì việc cứu Ngọc muội thoát khỏi chốn này . Bây giờ là một cơ hội rất tốt .
Ngọc Lan vội lắc đầu ngắt lời .
- Không được . Ðừng sờ vào người tiện thiếp. Lùi lại cho mau !
Tiêu Lĩnh Vu lùi lại năm bước rồi nói :
- Ðược rồi ! Vậy Ngọc muội hãy ra đây.
Ngọc Lan đáp :
- Không được ! Bọn chúng điểm vào huyệt đạo hai đầu gối và hai cạnh sườn tiện thiếp không nhúc nhích được.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi :
- Việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết. Ngọc muội đã không cử động được thì ta phải ôm Lan muội chạy đi chớ sao .
Ngọc Lan sa lệ đáp :
- Tướng công ! Tướng công không nên hấp tấp . Tỳ thiếp sống chết chẳng có chi đáng tiếc nhưng tướng công thì không thể mạo hiểm được.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Ngọc muội nói gì ta không hiểu được . Ta giải khai huyệt đạo cứu mạng cho tiểu muội sao lại là mạo hiểm ?
Kim Bàn Toán Thương Bát xông vào :
- Ðại ca hãy dừng tay . Chắc trong lòng cô nương còn có điều chi bí ẩn . Ðại ca hỏi dồn khiến cô không có cơ hội nói rành mạch.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ẩn tình gì đâu . Sao ta chẳng thấy chi hết ?
Ngọc Lan đáp :
- Tỳ thiếp bị bọn chúng bắt sống rồi bịt mắt lại , không hiểu đưa đi đâu. Vừa rồi chúng mới cởi tấm sa đen bịt mắt rồi đem vào đây. Trước khi tới đây tỳ thiếp bị chúng điểm vào vận huyệt rồi cảm thấy chúng đặt một vật gì lên người . Tỳ thiếp không hiểu là vật gì. Nhưng đã an bài nhưng vậy tức nhiên phải có tác dụng.
Thương Bát hắng đặng một tiếng rồi nói :
- Lạ thiệt ! Thương Bát này bôn tẩu giang hồ quá nửa đời người , mà chưa từng nghe chuyện kỳ dị thế này . Ðại ca hãy lui ra ngoài để tiểu đệ kiếm xem bọn chúng đã đặt thứ gì .
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Không sao đâu . Dù có biến chuyển ta cũng ứng phó kịp thời.
Chàng tự biết mình kém bề lịch duyệt chưa bằng Thương Bát liền lùi lại đứng bàng quang.
Thương Bát trước hết đảo mắt nhìn tình thế xung quanh để điều tra đường tiến thoái rồi từ từ tiến về phía Ngọc Lan hỏi :
- Cô nương cảm thấy chúng ngấm ngầm dấu vật gì vào trong mình ư ?
Ngọc Lan đáp :
- Ðúng thế !
Thương Bát hỏi :
- Dấu ở chỗ nào ?
Ngọc Lan đáp :
- Dừng như dấu ở trước ngực .
Thương Bát sửng sốt nghĩ thầm :
- Họ dấu vào trong ấy thì mình điều tra thế nào được.
Hắn hắng đặng một tiếng rồi hỏi :
- Bây giờ cô nương cảm thấy có gì khác lạ không ?
Ngọc Lan đáp :
- Tiểu nữ chẳng hiểu ra làm sao. Có điều nhất quyết là chúng chẳng tử tế gì.
Thương Bát nói :
- Vụ này thật có điều kỳ quái.
Hắn từ từ bước đến gần Ngọc Lan .
Ngọc Lan dần dần trấn tỉnh tâm thần nói :
- Ðược rồi ! Xin các hạ hãy giải khai huyệt đạo vai bên phải cho tiểu nữ. Chỉ cần một bên tay khôi phục tự do thì các hạ khỏi phải mạo hiểm nữa.
Thương Bát nói :
- Ðược rồi ! Hắn nhìn vào huyệt Kiên Tỉnh ở trên vai phải Ngọc Lan rồi đột nhiên tung mình nhảy vọt qua người cô đập một chưởng vào .
Tuy hắn vọt người đi mà vỗ rất trúng huyệt đạo .
Ngọc Lan vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Thương Bát quay lại hỏi :
- Sao ?
Ngọc Lan đáp :
- Không đúng . Chúng không điểm huyệt Kiên Tỉnh. Tay tiểu nữ vẫn không cử động được .
Thương Bát chau mày nói :
- Ðể tại hạ coi kỷ lại xem.
Hắn từ từ bước lại gần Ngọc Lan .
Ðột nhiên có thanh âm lạnh như băng từ bên ngoài vọng vào :
- Hai vị đã coi rõ chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thì thấy một đại hán mình mặc áo bào đen trước ngực thêu rồng vàng , đứng ở ngoài cửa cách xa chừng bốn năm bước.
Thương Bát là tay biết nhiều hiểu rộng , vừa thấy tiêu chí ở trước ngực đại hán đã hỏi ngay :
- Phải chăng các hạ là Kim Long lệnh chúa dưới trướng Thần Phong bang chúa ?
Ðại hán mặc bào đen đáp :
- Chính thị bản tòa.
Thương Bát nói :
- Kim Xà lệnh chúa ở quí bang bị tại hạ bắt sống , bây giờ muốn trao đổi với vị cô nương đây .
Kim Long lệnh chúa đáp :
- Việc này phải do chính tệ bang chúa định đoạt . Hai vị đã nhận ra rõ người mà bản bang bắt được không sai lầm thì ở lại đây cũng vô ích . Vậy mời hai vị hãy vào đại điện để thương lượng với tệ bang chúa.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Ngọc Lan ngồi ngay trước mắt mà không cứu cô thoát hiểm được thì khó chịu trong lòng. Mặt hơi lộ vẻ khích động.
Thương Bát là con người lão luyện ngó Tiêu Lĩnh Vu liền hiểu tâm sự chàng , vội nói khẽ :
- Biết người biết mình thì đánh đâu được đấy. Xin đại ca hãy nhẫn nại một chút.
Tiêu Lĩnh Vu buông tiếng thở dài đi theo Kim Long lệnh chúa vào đại điện .
Chàng thấy pho tượng cao lớn hung dữ đã đi đến góc điện.
Thương Bát nhìn tượng thần chắp tay nói :
- Bọn tại hạ đã coi rồi . Vị cô nương đó chính là người bọn tại hạ đang tìm kiếm .
Thần Phong bang chúa đáp :
- Thế thì hay lắm .
Thương Bát hỏi :
- Tại hạ muốn đem Kim Xà lệnh chúa đổi lấy cô nương kia không hiểu bang chúa tính sao ?
Thần Phong bang chúa cười lạt hai tiếng rồi đáp :
- Bản tòa tuy ít qua lại giang hồ nhưng đã nghe danh Trung Châu nhị cổ trước nay vẫn so kè kéo lợi về phần mình nhưng bản tòa cũng không chịu thua thiệt.
Thanh âm của hắn vẫn qua miệng của thần tượng hung ác phải cái lúc rõ ràng trong trẻo , có lúc nghe ồm ồm hùng tráng , khiến người ta khó mà đoán được là nam hay nữ. Cái đó cũng tăng thêm phần bí mật.
Tiêu Lĩnh Vu tự biết mình về việc ứng phó không thể bì kịp với Kim Bàn Toán Thương Bát nên thuỷ chung chàng vẫn không nói gì.
Thương Bát cười mát nói :
- Dù chuyện buôn bán không thành vẫn còn điều nhân nghĩa . Bang chúa đã nhận thấy vụ trao đổi này không được lợi gì tại hạ cũng không miễn cưỡng. Nhưng bang Thần Phong từ ngày có tên tuổi trên chốn giang hồ , vẫn lấy chuyện kỳ bí nổi tiếng võ lâm . Nếu tại hạ uy hiếp Kim Xà lệnh chúa phải tiết lộ bí mật giang hồ thì e rằng quí bang không khỏi bị ảnh hưởng.
Thần Phong bang chúa đáp :
- Bất luận nhân vật nào trong bản bang cũng chỉ hiểu biết chức vụ riêng của mình , nên Kim Xà lệnh chúa cũng chẳng hiểu gì mấy. Ngươi đem cái đó ra mà uy hiếp bản bang chúa thì chẳng khác người nói chuyện mộng mỹ .
Thương Bát toan trả lời thì đột nhiên cặp mắt thần tượng hung ác nổi ánh hồng quang . Tuy hắn biết đây là thần phong bang chúa hí lộng quỉ thần đúc pho tượng khủng khiếp để ẩn mình , nhưng trong lòng vẫn hoang mang.
Thương Bát khẻ bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Xin đại ca hãy đề phện cẩn thận e rằng có độc khí ám toán.
Lại thấy cặp mắt thần hung dữ mỗi lúc một đỏ thêm và tròng mắt tượng thần không ngớt chuyển động tựa hồ muốn tìm người để cắn xé.
Thương Bát quay đầu nhìn lại thì Kim Long lệnh chúa không biết bỏ đi đâu từ hồi nào . Hắn liền ngấm ngấm vận dụng công lực hộ vệ toàn thân từ từ bước tới trước mặt tượng thần bụng bảo dạ :
- Ta thử coi pho tượng này đúc bằng gì .
Miệng hắn cười ha hả nói :
- Sống chết đã có số mạng, muốn miễn cưỡng cũng không được.
Ðột nhiên hắn bước lẹ xông về phía tượng thần . Tay mặt để trước ngực đề phòng , tay trái vươn ra sờ phía sau lưng thần tượng.
Hắn thấy bàn tay mát lạnh tựa hồ tượng đúc bằng sắt. Hắn toan ngầm vận nội kình phóng chưởng đánh ra , bổng thấy một luồng kình lực từ trên đầu đè xuống.
Thương Bát vội ngửa đầu lên thì thấy bàn tay to lớn của thần tượng đang đánh xuống.
Thương Bát né người sang tránh khỏi rồi lạnh lùng nói :
- Thấy mặt không bằng nghe tiếng , kỹ thuật của bang chúa chỉ có vậy mà thôi .
Thần Phong bang chúa nói :
- Ngươi thật là lớn mật dám mạo muội đến pháp thể của bản tòa.
Thần tượng há miệng ra. Ba tia bạch quang bay về phía Thương Bát.
Thương Bát đã phòng bị rồi , hắn lạng người một cái trong tay đã cầm chiếc bàn tính quét ngang một chiêu .
Bổng nghe hai tiếng vù vù . Hai mũi độc kiếm bằng thép xanh cắm vào trước án , còn một mũi nữa bị chiếc bàn tính trong tay Thương Bát hất trệch đi cắm vào cây cột trong điện.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Thương Bát động thủ chàng lập tức phóng tay ra một chưởng cách không.
Pho tượng cao lớn khủng khiếp nhưng không hành động được bị phát chưởng của Tiêu Lĩnh Vu đánh trúng lảo đảo xuýt té xuống .
Tiêu Lĩnh Vu mạnh dạn bước tới.
Thương Bát trầm giọng nói :
- Bang chúa chế tạo pho tượng thần cao lớn này chỉ hăm dọa được kẻ ngu ngốc vô tri , hoặc thu được hiệu quả trong lúc nhất thời mà thôi , còn đối với anh em tại hạ thì những cái kỳ bí này không ăn thua gì đâu. Nếu bang chúa không chịu buông tha cô nương kia thì đừng trách oan anh em tại hạ lột trần mặt nạ của bang chúa.
Ðoạn hắn dùng phép truyền âm bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Ðại ca không nên nóng nảy tiến vào. Quanh mình pho tượng này đều có ám khí . Ðừng trúng kế họ .
Tiêu Lĩnh Vu vốn khâm phục Thương Bát về sự lịch duyệt giang hồ. Chàng nghe lời khuyên quả nhiên dừng lại.
Thương Bát không thấy Thần Phong bang chúa có phản ứng gì , lại nói tiếp :
- Anh em tại hạ tuy cùng quí bang đã có xích mích nhỏ mọn , nhưng cái đó chỉ vì hiểu lầm . Thực ra hai bên không có thù hận . Bọn tại hạ không muốn gây xích mích với quí bang . Mong rằng bang chúa nghĩ kỹ về những lời nói của tại hạ .
Hắn hỏi luôn mấy câu vẫn không thấy Thần Phong bang chúa trả lời.
Tiêu Lĩnh Vu ngắm nghía pho thần tượng hung ác khẻ nói :
- Chúng ta đánh đổ pho tượng xuống thì dù trong có bố trí cơ quan gì cũng mất tác dụng, hay ít ra cũng làm giảm uy lực của đối phương.
Thương Bát dùng phép truyền âm đáp :
- Ðại ca rất cao kiến , nhưng tiểu đệ có điều chưa hiểu nghĩ mãi không ra.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ðiều gì ?
Thương Bát nói :
- Trong ngôi miếu này nhất định có đệ tử bang Thần Phong mà sao thuỷ chung không thấy bọn chúng ra mặt.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
- Ðiểm này quả nhiên lạ thiệt .
Hai người đang cùng nhau thương nghị ngấm ngầm thì Thần Phong bang chúa đột nhiên lên tiếng :
- Ðược rồi ! Bản tòa ưng chịu đánh đổi con nhỏ đó lấy Kim Xà lệnh chúa về .
Thương Bát nói :
- Hay lắm ! Chúng ta cứ thế . Vào lúc mặt trời lặn , tại hạ sẽ đưa Kim Xà lệnh chúa tới .
Hai bên đang ở vào cục diện kiếm tuốt , cung dương . Thần Phong bang chúa chỉ hứa một câu mà tình thế đột nhiên hòa hoãn trở lại.
Thần Phong bang chúa nói :
- Kể ra bản tòa có thể lấy sinh mạng hai ngươi trong khoảng khắc , nhưng sau một hồi ngẩm nghĩ lại đổi chủ ý . Bây giờ hai vị đi đi.
Tiêu Lĩnh Vu có ý không phục muốn lên tiếng công kích , nhưng Thương Bát ra hiệu ngăn cản, chàng mới thôi. Hai người song song rời khỏi đại điện ra về.
Thương Bát quay lại không thấy có người rượt theo liền khẻ hỏi Tiêu Lĩnh Vu . Ðại ca có biết tại sao tiểu đệ lại ngăn chặn không để đại ca lên tiếng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Thương huynh đệ thấy hắn ưng chịu giao Ngọc Lan nên không muốn tranh hơn chứ gì .
Thương Bát đáp :
- Không hẳn như vậy .
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Thế thì tại sao ?
Thương Bát đáp :
- Vì tại hạ chợt nhớ tới một chuyện đồn đại trong võ lâm .
Việc bang chúa Thần Phong hại mạng chúng ta một cách dễ dàng không phải là chuyện huênh hoang . Hỡi ôi ! Lúc tiểu đệ nghĩ tới lời đồn đại của võ lâm không khỏi bồn chồn trong dạ. Tiểu đệ đã chắc vụ này làm liên luỵ cho đại ca . Không ngờ hắn đang lúc nóng nảy tức giận mà lại biến đổi tâm ý ưng chịu đổi Ngọc Lan lấy Kim Xà lệnh chúa . Vụ này tiểu đệ nghĩ đến bể đầu cũng không hiểu được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Thương huynh đệ nghĩ đến việc gì ?
Thương Bát đáp :
- Trên chốn giang hồ đã đồn đại : Thần Phong bang chúa xử quyết thuộc hạ thì chỉ cần bảo tên thủ hạ đó đứng trước mặt thần tượng trong khoảng khắc là lập tức phải chịu hình phạt . Lúc mới nghe tiểu đệ cũng lấy làm kỳ , nhưng nghĩ cho kỹ thì bên trong quả có điều ngoắt ngoéo.
Tiểu Lĩnh Vu hỏi :
- Có điều chi ngoắt ngoéo ?
Thương Bát đáp :
- Trong pho thần tượng kia mà dấu ám khí , anh em mình ỷ vào võ công không sợ hãi , nhưng nếu họ dấu chất thuốc mê hồn không màu sắc, không mùi vị ngấm ngầm phun ra thì liệu chúng ta có tránh khỏi dốc hại không ?
Thương Bát chưa dứt lời , đột nhiên phía sau có tiếng bước chân cấp bách vang lên .
Hai người quay đầu nhìn lại thấy Kim Long lệnh chúa đang chạy lẹ tới . Theo sau hắn có ba người thì một người chính là Ngọc Lan.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Phải chăng Thần Phong bang chúa lại biến đổi chủ ý ?
Thương Bát đáp :
- Vụ này có vẻ nhiêu khê.
Danh sách chương