Mấy hôm nay giữa Độc Thủ Dược Vương và bọn Tiêu Lĩnh Vu đã giảm bớt ý nghĩ kình dịch nhau đi rất nhiều. Tình thế hai bên đã trở nên hoà hoãn.
Độc Thủ Dược Vương đáp lời Tiêu Lĩnh Vu :
- Không cần đâu. Hiện giờ tuyệt mạch của tiểu nữ đã được đả thông, bịnh thế bớt dần. Lão phu đưa y tới một nơi tĩnh mịch trú ngụ . Lão phu sẽ cố hết sức mình và mượn dược lực khiến cho y mau thành tựu. Lão phu muốn phá quy củ rèn luyện võ công, mong rằng trong vài ba năm là y có thể trở nên một nhân vật siêu quần trong võ lâm .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tại hạ cũng mong cho Dược Vương được như nguyện.
Mấy người đang nói chuyện bỗng thấy hai con thuyền vèo vèo đi tới.
Độc Thủ Dược Vương vội nói :
- Coi chừng hai con thuyền này có điều khác lạ. Tiêu đại hiệp nên chú ý.
Tiêu Lĩnh Vu ngưng thần nhìn ra thì thấy trên hai con thuyền đều có hai người ngồi. Một người vừa lái vừa chèo, còn một người đứng ở đầu thuyền.
Hai người đứng ở đầu thuyền ngó chằm chặp vào con thuyền lớn.
Hai con khoái thuyền chạy quanh con thuyền lớn một vòng rồi đột nhiên quay đầu chạy đi.
Tiêu Lĩnh Vu thấy tình hình có điều khác lạ, chàng nghĩ thầm trong bụng :
- Trong sáu ngày may được vô sự, chẳng lẽ đến ngày cuối cùng lại xảy ra chuyện rắc rối? Nơi đây đã gần Quy Châu, hai chiếc khoái thuyền kia có thể là nhãn tuyến của Bách Hoa sơn trang .
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, hai con khoái thuyền bỗng quay trở lại.
Thương Bát cùng Đỗ Cửu thấy hai chiếc thuyền kia đi rồi trở lại cũng nghi ngờ có điều khác lạ liền đến bên Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Hai chiếc thuyền này dường như có ý nhòm ngó bọn tạ
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Nếu bọn chúng quả vì chúng ta mà đến thì lão phu lại mong chúng động thủ sớm đi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Vì sau đây hai giờ lão phu cần được rảnh tay để đả thông huyệt mạch lần tối hậu cho tiểu nữ.
Lão vừa dứt lời thì đôi thuyền nhỏ đã gần tới nơi.
Trên chiếc thuyền thứ nhất có một đại hán áo đen đứng ở dầu thuyền đột nhiên nhảy vọt sang thuyền lớn.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Giữa ban ngày ban mặt mà người này dám giở trò thì thật là lớn mật.
Đại hán áo đen đưa cặp mắt sắc bén nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Mấy vị dừng thuyền ở đây đã lâu rồi phải không ?
Đỗ Cửu hỏi lại :
- Các hạ là ai mà cử động vô lễ vậy?
Người kia lạnh lùng hỏi :
- Sao các hạ không trả lời?
Đỗ Cửu đáp :
- Ta không muốn trả lời thì không trả lời chứ sao !
Đại hán cười lạt nói :
- Bữa nay e các hạ phải phá lệ.
Đỗ Cửu đáp :
- Cái đó thì chưa chắc.
Đại hán lạnh lùng hỏi :
- Các hạ là ai mà khẩu khí lớn quá ?
Đỗ Cửu đáp :
- Nếu các hạ mà còn lôi thôi thì tai hạ đành đuổi ra khỏi thuyền này.
Đại hán thách thức :
- Sao không đuổi thử coi?
Đỗ Cửu tiến lại một bước toan động thủ, bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu quát :
- Không được hấp tấp !
Đỗ Cửu hít một hơi chơn khí rồi lui lại chỗ cũ.
Đại hán ngắm nhìn Tiêu Lĩnh Vu, thấy chàng phong độ nho nhã mà khí phách anh hùng, không dám khinh thường. Gã chắp tay hỏi :
- Xin cho biết đại danh ?
Tiêu Lĩnh Vu do dự một chút rồi đáp :
- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vụ
Đại hán sửng sốt nói :
- Tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, bữa nay được gặp mặt thật là may mắn .
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ chưa kịp thĩnh giáo cao tính đại danh .
Đại hán đáp :
- Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh, có nói e Tiêu đại hiệp cũng không hiểu.
Thương Bát nghĩ thầm trong bụng :
- Thằng lỏi này thật giảo quyệt ! Gã lừa gạt đại ca nói lên tên họ mà gã không chịu báo danh .
Hắn liền hắng dặng một tiếng rồi nói :
- Ban đêm thì phải thắp đèn, đến nhà phải cho biết tên . Thủ đoạn của ông bạn không được rõ ràng cho lắm.
Đại hán đưa mát nhìn Thương Bát hỏi :
- Các hạ là ai?
Thương Bát đáp :
- Tại hạ là lão đại trong Trung Châu Nhị Cổ , làm nghề buôn bán rất công bằng, chẳng lừa già dối trẻ. Các hạ cũng nên cho biết cao danh .
Đại hán cười lớn :
- Ha ha ! Té ra là gặp đại lão bản. Tại hạ đã được nghe đại danh Trung Châu Nhị Cổ từ lâu. Việc buôn bán rất phát đạt, phú xưng địch quốc...
Đỗ Cửu lạnh lùng ngắt lời :
- Bọn tại hạ chỉ hỏi họ tên các hạ. Nếu các hạ điếc thì nên chỏi tai ra mà nghẹ
Đại hán đảo mắt nhìn Đỗ Cửu nói :
- Giọng nói ông bạn rất khó nghe, chắc là Nhị lão bản trong Trung Châu Nhị Cổ ?
Đỗ Cửu đáp :
- Chính tại hạ.
Đại hán nói :
- Nhi lão bản song thủ sử Thiết bút và hộ thủ Ngân khuyên nổi tiếng giang hồ, nhưng bản lãnh đòi nợ của các hạ còn cao thâm hơn .
Độc Thủ Dược Vương hỏi :
- Các hạ biết nhiều hiểu rộng, có biết lão phu là ai không ?
Đại hán chú ý nhìn Độc Thủ Dược Vương đáp :
- ông bạn tuy là ngứoi bé nhỏ gầy nhom, nhưng chắc là một nhân vật rất có danh vọng.
Độc Thủ Dược Vương gạt đi :
- Lão phu không muốn nghe các hạ tán dương . Nếu các hạ không nói được tên họ lão phu thì . . .
Đại hán mượn cơ hội khi Độc Thủ Dược Vương đang thuyết khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Nếu các vị chư giúp sức cứu mạng cho tại hạ thì tại hạ xin đền đáp trọng hậu.
Gã nói rất nhỏ nhưng Tiêu Lĩnh Vu cùng Trung Châu Nhị Cổ đều nghe rõ.
Diễn biến bất ngờ này chẳng những khiến Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác mà cả người biết nhiều hiểu rộng là Trung Châu Nhị Cổ cũng trợn mắt cứng lưỡi không biết nói thế nào.
Đại hán không thấy Tiêu Lĩnh Vu trả lời liền quay sang Trung Châu Nhị Cổ nói :
- Nếu hai vị chịu giúp đỡ, tại hạ xin trả bằng một giá rất đắt.
Thương Bát buột miệng :
- Bao nhiêu tiền ?
Đại hán đáp :
- Một bức tranh của Hoa. thánh Thời Thiên Đạo.
Thương Bát nói :
- Cái đó thì được rồi. Bọn tại hạ ưng chịu.
Lời nói vừa khỏi miệng, hắn liền cảm thấy không ổn, liền quay sang Tiêu Lĩnh Vu cười chữa thẹn :
- Hỡi ôi ! Tiểu đệ đã quyết định không làm nghề thương mại nữa, nhưng gặp món hàng bở lại không thể nín được.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Ngươi đã nhận lời rồi thì còn hỏi ta làm chỉ
Miệng chàng đáp :
- Việc đã đến thế này, Thương huynh đệ thử hỏi y xem có chuyện gì ?
Đại hán thứ hai trên con thuyền thoi dường như nhận thấy sự việc có điều không ổn liền tung mình nhảy sang nói :
- Chúng ta nên về đi thôi !
Hắn vung tay ra toan nắm lấy đại hán kia để nhảy về thuyền nhỏ.
Thương Bát chau mày quát :
- Dừng tay !
Đại hán nhảy sang trước nghiêng mình né tránh chưa kịp trả đòn. Gã chạy đến bên Trung Châu Nhị Cổ.
Thương Bát bước tạt ngang sang hai bước cho đại hán sang trước chạy qua rồi ngăn chặn người đến sau nói :
- Giữa lúc thanh thiên bạch nhật mà ngươi dám ra tay hại người ư ?
Đại hán đến sau tức giận nói :
- Ai mượn ngươi can thiệp vào việc riêng của nguoi tả
Gã vung chưởng đánh tới.
Thương Bát vung chưởng đón tiếp hỏi :
- Các hạ muốn đánh nhau một keo thật ư ?
Đại hán đến sau vừa đối một chưởng với Thương Bát đã biết mình gặp phải tay kình địch, liền xoay mình nhẩy sang thuyền nhỏ đi ngaỵ
Thương Bát nhìn theo bóng đại hán kia tự hỏi :
- Lạ quá. Món này chẳng lẽ lại dễ dàng đến thế ư ?
Đại hán đến trước đột nhiên giơ tay kéo tấm mặt nạ xuống để lộ chân tướng. Y là một hán tử lối năm chục tuổi, mặt vuông miệng rộng, mày rậm mắt tọ
Độc Thủ Dược Vương ngó đại hán một cái rồi nói :
- Các hạ lại mất của rồi.
Đại hán kia lấy làm kỳ hỏi lại :
- Các hạ thấy điều chi khác lạ ?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Coi sắc diện các hạ dường như đã trúng độc rất thâm trọng, chẳng lẽ lại không bỏ tiền uống thuốc ? Đại hán ngạc nhien hỏi :
- Sao các hạ lại biết tại hạ trúng độc ?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Lão phu mà không có con mắt xét đoán thì còn bôn tẩu giang hồ thế nào được .
Đại hán kia hỏi :
- Các hạ là ai? Chúng ta chưa từng gặp nhau mà sao mới ngó lần đầu đã biết tại hạ trứng độc ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Y là Độc Thủ Dược Vương, đệ nhất danh y hiện naỵ
Đại hán chắp tay xá dài nói :
- Té ra là Dược Vương ! Tại hạ cam bề thất kính.
Độc Thủ Dược Vương cười lạt nói :
- Các hạ coi lão phu hình thù thế này đâu có giống một thầy lang nổi danh .
Dứt lời đột nhiên lão xoay mình nhảy lẹ vào trong khoang thuyền.
Thương Bát mỉm cười nói :
- Về đường thương mại chúng ta đã thanh điều ước với nhau rồi, nhưng các hạ là ai cũng nên nói rõ mới phải.
Đại hán khẽ thở dài nói :
Tại hạ là Thời Thanh .
Đột nhiên Tiêu Lĩnh Vu quát lên một tiếng , ánh hàn quang lấp lánh, bỗng nghe một tiếng "choang" vang lên .
Chàng đã gạt rớt một mũi trường tiễn.
Lại nghe thanh âm ồm ồm cất lên khen ngợi :
- Thủ pháp bạt kiếm thật là thần tốc !
Thương Bát ngẩng đầu trông ra thấy bốn chiếc khoái thuyền đang bơi lẹ tới.
Mỗi thuyền đều có bốn đại hán mặc võ phục. Hai người tay cầm binh khí, hai người cầm trường cung .
Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng :
- Hai vị huynh đệ ! Đưa y vào trong khoang thuyền mau.
Chàng chưa dứt lời đã nghe tiếng dây cung vang lên . Một loạt trường tiễn bắn lẹ tới.
Tiêu Linh Vu vung trường kiếm vù vù gạt cả bốn mũi trường tiễn rớt xuống.
Thương Bát lấy bàn tính lắc lắc mấy cái. Hào quang chuyển động, mấy tiếng lách cách vang lên . Hắn cũng đánh rớt hai mũi trường tiễn.
Đỗ Cửu lấy trong bọc ra cây Thiết bút và vòng Ngân khuyên, tính thầm trong bụng :
- Cần phải nhảy sang thuyền nhỏ mới đả thương bọn chúng được.
Không ngờ những thuyền nhỏ đứng cách chừng ba trượng thì không tiến gần vào nữa.
Trên con thuyền mé hựu giọng nói ồm ồm vang lên :
- Dừng tay !
Bao nhiêu cung thủ nhằm bắn sang thuyền lớn đều dừng tay lại.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ bảo Thương Bát và Đỗ Cửu :
- Bọn chúng đã bầy thành trận thế, ba mặt có thể bắn tên quạ Chúng ta không nên đứng ở đầu thuyền cầm cự mà phải vào trong khoang để tìm biện pháp đối phó.
Đỗ Cửu đáp :
- Không hiểu bọn này lai lịch thế nào? Ở trên sông mà trong khoảng khắc chúng đã tụ tập được nhiều thuyền thời cùng cung thủ bắn tới. Hiển nhiên chúng không phải là những nhân vật võ lâm mà là bọn cường đạo có tổ chức.
Bỗng nghe đại hán ở trên thuyền mé hữu lớn tiếng hỏi :
- Vị nào là người chấp sự bên quí thuyền ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Các hạ có điều chi chỉ bảo.
Đại hán kia hỏi :
- Các hạ đã nhận rõ được tình hình bữa nay chưa?
Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang nhìn bốn phía đáp :
- Tại hạ thấy rõ rồi. Bất quá các vị ỷ vào các tay cung tiễn từ ba mặt bắn tới. Cái đó không hăm doa. được ai đâu.
Đại hán lạnh lùng đáp :
- Nếu bọn tại hạ dùng tên lửa bắn lên thuyền các hạ thì tình thế sẽ ra sao?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nghĩ thầm :
- Bọn này quả là lợi hại. Nếu chúng bắn tên lửa đốt thuyền thì thật là thủ đoạn ác độc.
Lúc này Thời Thanh đã được Thương Bát cùng Đỗ Cửu hộ vệ lui vào trong khoang .
Thương Bát đứng ở cửa khoang chuẩn bị tiếp ứng Tiêu Lĩnh Vụ
Lại nghe thanh âm đại hán nói :
- Được lắm ! Các hạ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vậy để các hạ thử coi cho biết.
Gã quay lại bảo một tên cung tiễn thủ :
- Ngươi cho bọn họ biết tay đi.
Đại hán cầm cung dạ một tiếng rồi rút mũi tên ra.
Một đại hán cầm trường mâu lấy đá lửa ra bật cháy lên rồi châm vào đầu mũi tên .
Đại hán cầm cung lập tức bắn vèo một phát.
Không hiểu mũi tên này chế bằng thứ gì mà lại bắn lướt trên không mà lửa vẫn không tắt.
Tiêu Lĩnh Vu gạt mũi tên lửa rớt xuống sông . Sức cháy của mũi tên rất mạnh, nổi trên mặt nước một lúc lâu sau mới tắt.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Quả nhiên lợi hại phi thường !
Lại nghe thanh âm đại hán nói :
- Coi thủ pháp rút kiếm của các hạ rất mau lẹ, ra chiêu chuẩn đích, nhất định các hạ là một nhân vật rất có danh vọng trong võ lâm. Nhưng nếu tại hạ ra lệnh cho tám tay cung thủ cùng đồng thời phát động, chia ba mặt bắn liên miên không ngớt thì dù cho các hạ có khoái kiếm kỳ chiêu e rằng cũng chẳng thể gạt hết những mũi tên lửa bắn tới thuyền lớn. Chỉ cần con thuyền của các vị trúng năm ba mũi là đừng hòng dập tắt. Chỉ trong khoảng khắc là con thuyền sẽ cháy thành tro bụi.
Tiêu Lĩnh Vu tuy là con người thông minh cơ trí, nhưng dối phương nói mấy câu đó là thực tình, không thể chối cãi.
Thương Bát khẽ nói :
- Tuy chúng ta đang ở trong tình trạng hiểm nghèo, nhưng cũng không nên chịu thua về khí thế. Nếu mà Độc Thủ Dược Vương cùng ra tay thì bốn người chúng ta, mỗi người chỉ phải đối phó với một chiếc khoái thuyền. Chúng ta cùng nhau hạ thủ bất thình lình chia ra nhảy qua khoái thuyền của bọn chúng. Nhân vật trên chiếc khoái thuyền mé hữu dường như là nhân vật chỉ huy bốn chiếc khoái thuyền. Xin đại ca đối phó với hắn. Còn bọn tiểu đệ và Độc Thủ Dược Vương chia nhau đối phó với ba chiếc thuyền kiạ
Hắn nói mấy câu này rất khẽ mà trên sông sóng vỗ bì bõm, mấy con thuyền nhỏ kia ở cách xa hơn ba trượng nên họ chỉ thấy Thương Bát miệng mấp máy môi chứ không biết hắn nói gị
Tiơư Lĩnh Vu khẽ đáp :
- Bọn chúng đặc biệt chế ra những mũi trường tiễn sức cháy rất mãnh liệt, thuyền mình chỉ bị trúng một mũi là nguy rồi.
Thương Bát nói :
- Trước tình thế nay chúng ta đành dặn Chu Thuận cùng bọn thuỷ thủ chuẩn bị đồ cứu hoả.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Bọn họ không hiểu võ công mà phụ trách việc cứu hoa? thì khó lòng tránh khỏi bị thương vong .
Thương Bát đáp :
- Dù bị có thương vong mất mấy người cũng đành phải chịu.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Huynh đệ thử bàn với Độc Thủ Dược Vương xem lão có cao kiến gì hơn chăng ?
Thương Bát nói :
- Độc Thủ Dược Vương rất kính trọng đại cạ . Đại ca bảo với lão nhất định lão không chối từ, để tiểu đệ đối đáp với bên địch.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi xoay mình đi vào trong khoang thuyền.
Thương Bát thu bàn tính về rảo bước tiến ra , hướng về phía khoái thuyền mé hữu chắp tay nói :
- Bằng hữu? Cách xưng hô ông bạn thế nào?
Người kia lạnh lùng hỏi lại :
- Trong hai vị ai là người quản sự ?
Thương Bát cười nói :
- Dĩ nhiên mọi việc đều do Long đầu đại ca chủ trương .
Đại hán cười lạt nói :
- Các hạ đã không phải là nhân vật đầu não thì để Long đầu đại ca các vị ra đây nói chuyện với tại hạ.
Thương Bát đáp :
- Câu chuyện không phải như vậy , đã là Long đầu đại ca của bọn ta thì dĩ nhiên không chịu ưng lời một cách khinh suất. Tiểu đệ đại diện cho y thương lượng với các hạ. Xin các hạ nói giá trước đi, nếu được thì bọn tại hạ ưng thuận.
Đại hán cười lạt đáp :
- Điều kiện tiên quyết là các vị hay giao tên bạn đồ kia ra.
Thương Bát đáp :
- Chuyện này dễ lắm . Hiện tại bọn tại hạ đã lâm vào thế nguy hiểm, tự lo cho mình còn chưa xong, thì dù người kia có trả giá đắt, vụ buôn bán này nhất định phải lỗ rồi.
Đại hán nói :
- Các hạ nói vậy là biết điều lắm.
Thương Bát chắp tay nói :
- Xin các hạ cho biết cao danh để tiện việc xưng hô ?
Đại hán đáp :
- Tại hạ là Thuỷ Xà Thang Bình .
Thương Bát nói :
- Té ra là Thang huynh . Tiểu đệ cam bề thất kính.
Thang Bình lạnh lùng nói tiếp :
- Điều kiện thứ hai là mời các vị đi theo tại hạ đến ra mắt Quân chủ.
Thương Bát mỉm cười hỏi :
- Quân chủ của các vị là ai?
Thang Bình đáp :
- Tệ quân chủ vào chốn giang hồ chưa lâu nên ít ai biết tới.
Thương Bát nói :
- Té ra là thế , thảo nào tai hạ chưa từng nghe quạ
Thang Bình lại nói :
- Khi các vị đến yết kiến tệ quân chủ phải bỏ binh khí và đeo hình cụ.
Thương Bát tay gẩy bàn tính, miệng lảm nhảm :
- Hai với hai là bốn, hai với năm là mười. Trả tiền...trả tiền...
Thang Bình tức giận hỏi :
- Hai điều kiện là như vậy, các vị có chịu hay không thì quyết định mau đi. Nếu cố ý kéo dài thời gian là tự rước lấy đau khổ vào mình.
Thương Bát đáp :
- Đến yết kiến quân chủ của các hạ thì chẳng khó gì, nhưng phải đeo hình cụ thì có điều bất nhã...
Thang Bình nói :
- Bất cứ ai lần đầu đến ra mắt tệ quân chủ đều phải đeo hình cụ.
Thương Bát hỏi :
- Các hạ cũng phải đeo hay sao?
Thang Bình hắng dặng một cái rồi đáp :
- Tại hạ là người bổn cung, dĩ nhiên không đeo.
Thương Bát quay lại nhìn vào khoang thuyền , không thấy động tĩnh gì liền nói tiếp :
- Vụ này phải do Long đầu đại ca chủ trương .
Bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng ngắt lời :
- Không thể ưng thuận được .
Chàng rảo bước ra khỏi khoang thuyền.
Thang Bình tức giận nói :
- Không chịu là tự chuốc lấy cái chết ?
Thương Bát cười nói :
- Dù bọn tạ hạ có chết cũng cần thu dọn một chút đồ đạc.
Thang Bình lạnh lùng nói :
- Tại hạ chẳng hơi đâu mà đấu khẩu với các hạ. Các vị ưng chịu hay không chỉ nói một câu là xong . Nếu còn chần chờ , tại hạ phát lệnh cho bọn chúng bắn tên .
Tiêu Lĩnh Vu ra đến đầu khoang thuyền đã bảo Thương Bát :
- Độc Thủ Dược Vựng ưng thuận rồi. Ta cho thuyền đi gần vào bốn con thuyền của họ. Không phát động thì thôi , khi đã phát động phải đánh một đòn thành công .
Thương Bát đáp :
- Hiện giờ chúng ta còn cách những con thuyền nhỏ chừng ba trượng, chỉ cần vào gần hơn năm thước là có thể nhảy sang được.
Bỗng nghe Thuỷ Xà Thang Bình lớn tiếng :
- Hai vị thương lượng xong chưa? Tại hạ không chờ được nữa.
Thương Bát cũng lớn tiếng đáp :
- Thang huynh chờ thêm một chút nữa được không ?
Thang Bình lạnh lùng đáp :
- Tại hạ bắt đầu đếm từ một đến mười mà hai vị vẫn chưa quyết định là tại hạ cho bọn chúng bắn tên đó.
Đột nhiên hắn giơ tay mặt lên khoanh vòng tròn trên đầu.
Độc Thủ Dược Vương đáp lời Tiêu Lĩnh Vu :
- Không cần đâu. Hiện giờ tuyệt mạch của tiểu nữ đã được đả thông, bịnh thế bớt dần. Lão phu đưa y tới một nơi tĩnh mịch trú ngụ . Lão phu sẽ cố hết sức mình và mượn dược lực khiến cho y mau thành tựu. Lão phu muốn phá quy củ rèn luyện võ công, mong rằng trong vài ba năm là y có thể trở nên một nhân vật siêu quần trong võ lâm .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tại hạ cũng mong cho Dược Vương được như nguyện.
Mấy người đang nói chuyện bỗng thấy hai con thuyền vèo vèo đi tới.
Độc Thủ Dược Vương vội nói :
- Coi chừng hai con thuyền này có điều khác lạ. Tiêu đại hiệp nên chú ý.
Tiêu Lĩnh Vu ngưng thần nhìn ra thì thấy trên hai con thuyền đều có hai người ngồi. Một người vừa lái vừa chèo, còn một người đứng ở đầu thuyền.
Hai người đứng ở đầu thuyền ngó chằm chặp vào con thuyền lớn.
Hai con khoái thuyền chạy quanh con thuyền lớn một vòng rồi đột nhiên quay đầu chạy đi.
Tiêu Lĩnh Vu thấy tình hình có điều khác lạ, chàng nghĩ thầm trong bụng :
- Trong sáu ngày may được vô sự, chẳng lẽ đến ngày cuối cùng lại xảy ra chuyện rắc rối? Nơi đây đã gần Quy Châu, hai chiếc khoái thuyền kia có thể là nhãn tuyến của Bách Hoa sơn trang .
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, hai con khoái thuyền bỗng quay trở lại.
Thương Bát cùng Đỗ Cửu thấy hai chiếc thuyền kia đi rồi trở lại cũng nghi ngờ có điều khác lạ liền đến bên Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Hai chiếc thuyền này dường như có ý nhòm ngó bọn tạ
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Nếu bọn chúng quả vì chúng ta mà đến thì lão phu lại mong chúng động thủ sớm đi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Vì sau đây hai giờ lão phu cần được rảnh tay để đả thông huyệt mạch lần tối hậu cho tiểu nữ.
Lão vừa dứt lời thì đôi thuyền nhỏ đã gần tới nơi.
Trên chiếc thuyền thứ nhất có một đại hán áo đen đứng ở dầu thuyền đột nhiên nhảy vọt sang thuyền lớn.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Giữa ban ngày ban mặt mà người này dám giở trò thì thật là lớn mật.
Đại hán áo đen đưa cặp mắt sắc bén nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Mấy vị dừng thuyền ở đây đã lâu rồi phải không ?
Đỗ Cửu hỏi lại :
- Các hạ là ai mà cử động vô lễ vậy?
Người kia lạnh lùng hỏi :
- Sao các hạ không trả lời?
Đỗ Cửu đáp :
- Ta không muốn trả lời thì không trả lời chứ sao !
Đại hán cười lạt nói :
- Bữa nay e các hạ phải phá lệ.
Đỗ Cửu đáp :
- Cái đó thì chưa chắc.
Đại hán lạnh lùng hỏi :
- Các hạ là ai mà khẩu khí lớn quá ?
Đỗ Cửu đáp :
- Nếu các hạ mà còn lôi thôi thì tai hạ đành đuổi ra khỏi thuyền này.
Đại hán thách thức :
- Sao không đuổi thử coi?
Đỗ Cửu tiến lại một bước toan động thủ, bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu quát :
- Không được hấp tấp !
Đỗ Cửu hít một hơi chơn khí rồi lui lại chỗ cũ.
Đại hán ngắm nhìn Tiêu Lĩnh Vu, thấy chàng phong độ nho nhã mà khí phách anh hùng, không dám khinh thường. Gã chắp tay hỏi :
- Xin cho biết đại danh ?
Tiêu Lĩnh Vu do dự một chút rồi đáp :
- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vụ
Đại hán sửng sốt nói :
- Tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, bữa nay được gặp mặt thật là may mắn .
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tại hạ chưa kịp thĩnh giáo cao tính đại danh .
Đại hán đáp :
- Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh, có nói e Tiêu đại hiệp cũng không hiểu.
Thương Bát nghĩ thầm trong bụng :
- Thằng lỏi này thật giảo quyệt ! Gã lừa gạt đại ca nói lên tên họ mà gã không chịu báo danh .
Hắn liền hắng dặng một tiếng rồi nói :
- Ban đêm thì phải thắp đèn, đến nhà phải cho biết tên . Thủ đoạn của ông bạn không được rõ ràng cho lắm.
Đại hán đưa mát nhìn Thương Bát hỏi :
- Các hạ là ai?
Thương Bát đáp :
- Tại hạ là lão đại trong Trung Châu Nhị Cổ , làm nghề buôn bán rất công bằng, chẳng lừa già dối trẻ. Các hạ cũng nên cho biết cao danh .
Đại hán cười lớn :
- Ha ha ! Té ra là gặp đại lão bản. Tại hạ đã được nghe đại danh Trung Châu Nhị Cổ từ lâu. Việc buôn bán rất phát đạt, phú xưng địch quốc...
Đỗ Cửu lạnh lùng ngắt lời :
- Bọn tại hạ chỉ hỏi họ tên các hạ. Nếu các hạ điếc thì nên chỏi tai ra mà nghẹ
Đại hán đảo mắt nhìn Đỗ Cửu nói :
- Giọng nói ông bạn rất khó nghe, chắc là Nhị lão bản trong Trung Châu Nhị Cổ ?
Đỗ Cửu đáp :
- Chính tại hạ.
Đại hán nói :
- Nhi lão bản song thủ sử Thiết bút và hộ thủ Ngân khuyên nổi tiếng giang hồ, nhưng bản lãnh đòi nợ của các hạ còn cao thâm hơn .
Độc Thủ Dược Vương hỏi :
- Các hạ biết nhiều hiểu rộng, có biết lão phu là ai không ?
Đại hán chú ý nhìn Độc Thủ Dược Vương đáp :
- ông bạn tuy là ngứoi bé nhỏ gầy nhom, nhưng chắc là một nhân vật rất có danh vọng.
Độc Thủ Dược Vương gạt đi :
- Lão phu không muốn nghe các hạ tán dương . Nếu các hạ không nói được tên họ lão phu thì . . .
Đại hán mượn cơ hội khi Độc Thủ Dược Vương đang thuyết khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu :
- Nếu các vị chư giúp sức cứu mạng cho tại hạ thì tại hạ xin đền đáp trọng hậu.
Gã nói rất nhỏ nhưng Tiêu Lĩnh Vu cùng Trung Châu Nhị Cổ đều nghe rõ.
Diễn biến bất ngờ này chẳng những khiến Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác mà cả người biết nhiều hiểu rộng là Trung Châu Nhị Cổ cũng trợn mắt cứng lưỡi không biết nói thế nào.
Đại hán không thấy Tiêu Lĩnh Vu trả lời liền quay sang Trung Châu Nhị Cổ nói :
- Nếu hai vị chịu giúp đỡ, tại hạ xin trả bằng một giá rất đắt.
Thương Bát buột miệng :
- Bao nhiêu tiền ?
Đại hán đáp :
- Một bức tranh của Hoa. thánh Thời Thiên Đạo.
Thương Bát nói :
- Cái đó thì được rồi. Bọn tại hạ ưng chịu.
Lời nói vừa khỏi miệng, hắn liền cảm thấy không ổn, liền quay sang Tiêu Lĩnh Vu cười chữa thẹn :
- Hỡi ôi ! Tiểu đệ đã quyết định không làm nghề thương mại nữa, nhưng gặp món hàng bở lại không thể nín được.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Ngươi đã nhận lời rồi thì còn hỏi ta làm chỉ
Miệng chàng đáp :
- Việc đã đến thế này, Thương huynh đệ thử hỏi y xem có chuyện gì ?
Đại hán thứ hai trên con thuyền thoi dường như nhận thấy sự việc có điều không ổn liền tung mình nhảy sang nói :
- Chúng ta nên về đi thôi !
Hắn vung tay ra toan nắm lấy đại hán kia để nhảy về thuyền nhỏ.
Thương Bát chau mày quát :
- Dừng tay !
Đại hán nhảy sang trước nghiêng mình né tránh chưa kịp trả đòn. Gã chạy đến bên Trung Châu Nhị Cổ.
Thương Bát bước tạt ngang sang hai bước cho đại hán sang trước chạy qua rồi ngăn chặn người đến sau nói :
- Giữa lúc thanh thiên bạch nhật mà ngươi dám ra tay hại người ư ?
Đại hán đến sau tức giận nói :
- Ai mượn ngươi can thiệp vào việc riêng của nguoi tả
Gã vung chưởng đánh tới.
Thương Bát vung chưởng đón tiếp hỏi :
- Các hạ muốn đánh nhau một keo thật ư ?
Đại hán đến sau vừa đối một chưởng với Thương Bát đã biết mình gặp phải tay kình địch, liền xoay mình nhẩy sang thuyền nhỏ đi ngaỵ
Thương Bát nhìn theo bóng đại hán kia tự hỏi :
- Lạ quá. Món này chẳng lẽ lại dễ dàng đến thế ư ?
Đại hán đến trước đột nhiên giơ tay kéo tấm mặt nạ xuống để lộ chân tướng. Y là một hán tử lối năm chục tuổi, mặt vuông miệng rộng, mày rậm mắt tọ
Độc Thủ Dược Vương ngó đại hán một cái rồi nói :
- Các hạ lại mất của rồi.
Đại hán kia lấy làm kỳ hỏi lại :
- Các hạ thấy điều chi khác lạ ?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Coi sắc diện các hạ dường như đã trúng độc rất thâm trọng, chẳng lẽ lại không bỏ tiền uống thuốc ? Đại hán ngạc nhien hỏi :
- Sao các hạ lại biết tại hạ trúng độc ?
Độc Thủ Dược Vương đáp :
- Lão phu mà không có con mắt xét đoán thì còn bôn tẩu giang hồ thế nào được .
Đại hán kia hỏi :
- Các hạ là ai? Chúng ta chưa từng gặp nhau mà sao mới ngó lần đầu đã biết tại hạ trứng độc ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Y là Độc Thủ Dược Vương, đệ nhất danh y hiện naỵ
Đại hán chắp tay xá dài nói :
- Té ra là Dược Vương ! Tại hạ cam bề thất kính.
Độc Thủ Dược Vương cười lạt nói :
- Các hạ coi lão phu hình thù thế này đâu có giống một thầy lang nổi danh .
Dứt lời đột nhiên lão xoay mình nhảy lẹ vào trong khoang thuyền.
Thương Bát mỉm cười nói :
- Về đường thương mại chúng ta đã thanh điều ước với nhau rồi, nhưng các hạ là ai cũng nên nói rõ mới phải.
Đại hán khẽ thở dài nói :
Tại hạ là Thời Thanh .
Đột nhiên Tiêu Lĩnh Vu quát lên một tiếng , ánh hàn quang lấp lánh, bỗng nghe một tiếng "choang" vang lên .
Chàng đã gạt rớt một mũi trường tiễn.
Lại nghe thanh âm ồm ồm cất lên khen ngợi :
- Thủ pháp bạt kiếm thật là thần tốc !
Thương Bát ngẩng đầu trông ra thấy bốn chiếc khoái thuyền đang bơi lẹ tới.
Mỗi thuyền đều có bốn đại hán mặc võ phục. Hai người tay cầm binh khí, hai người cầm trường cung .
Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng :
- Hai vị huynh đệ ! Đưa y vào trong khoang thuyền mau.
Chàng chưa dứt lời đã nghe tiếng dây cung vang lên . Một loạt trường tiễn bắn lẹ tới.
Tiêu Linh Vu vung trường kiếm vù vù gạt cả bốn mũi trường tiễn rớt xuống.
Thương Bát lấy bàn tính lắc lắc mấy cái. Hào quang chuyển động, mấy tiếng lách cách vang lên . Hắn cũng đánh rớt hai mũi trường tiễn.
Đỗ Cửu lấy trong bọc ra cây Thiết bút và vòng Ngân khuyên, tính thầm trong bụng :
- Cần phải nhảy sang thuyền nhỏ mới đả thương bọn chúng được.
Không ngờ những thuyền nhỏ đứng cách chừng ba trượng thì không tiến gần vào nữa.
Trên con thuyền mé hựu giọng nói ồm ồm vang lên :
- Dừng tay !
Bao nhiêu cung thủ nhằm bắn sang thuyền lớn đều dừng tay lại.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ bảo Thương Bát và Đỗ Cửu :
- Bọn chúng đã bầy thành trận thế, ba mặt có thể bắn tên quạ Chúng ta không nên đứng ở đầu thuyền cầm cự mà phải vào trong khoang để tìm biện pháp đối phó.
Đỗ Cửu đáp :
- Không hiểu bọn này lai lịch thế nào? Ở trên sông mà trong khoảng khắc chúng đã tụ tập được nhiều thuyền thời cùng cung thủ bắn tới. Hiển nhiên chúng không phải là những nhân vật võ lâm mà là bọn cường đạo có tổ chức.
Bỗng nghe đại hán ở trên thuyền mé hữu lớn tiếng hỏi :
- Vị nào là người chấp sự bên quí thuyền ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Các hạ có điều chi chỉ bảo.
Đại hán kia hỏi :
- Các hạ đã nhận rõ được tình hình bữa nay chưa?
Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang nhìn bốn phía đáp :
- Tại hạ thấy rõ rồi. Bất quá các vị ỷ vào các tay cung tiễn từ ba mặt bắn tới. Cái đó không hăm doa. được ai đâu.
Đại hán lạnh lùng đáp :
- Nếu bọn tại hạ dùng tên lửa bắn lên thuyền các hạ thì tình thế sẽ ra sao?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nghĩ thầm :
- Bọn này quả là lợi hại. Nếu chúng bắn tên lửa đốt thuyền thì thật là thủ đoạn ác độc.
Lúc này Thời Thanh đã được Thương Bát cùng Đỗ Cửu hộ vệ lui vào trong khoang .
Thương Bát đứng ở cửa khoang chuẩn bị tiếp ứng Tiêu Lĩnh Vụ
Lại nghe thanh âm đại hán nói :
- Được lắm ! Các hạ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vậy để các hạ thử coi cho biết.
Gã quay lại bảo một tên cung tiễn thủ :
- Ngươi cho bọn họ biết tay đi.
Đại hán cầm cung dạ một tiếng rồi rút mũi tên ra.
Một đại hán cầm trường mâu lấy đá lửa ra bật cháy lên rồi châm vào đầu mũi tên .
Đại hán cầm cung lập tức bắn vèo một phát.
Không hiểu mũi tên này chế bằng thứ gì mà lại bắn lướt trên không mà lửa vẫn không tắt.
Tiêu Lĩnh Vu gạt mũi tên lửa rớt xuống sông . Sức cháy của mũi tên rất mạnh, nổi trên mặt nước một lúc lâu sau mới tắt.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Quả nhiên lợi hại phi thường !
Lại nghe thanh âm đại hán nói :
- Coi thủ pháp rút kiếm của các hạ rất mau lẹ, ra chiêu chuẩn đích, nhất định các hạ là một nhân vật rất có danh vọng trong võ lâm. Nhưng nếu tại hạ ra lệnh cho tám tay cung thủ cùng đồng thời phát động, chia ba mặt bắn liên miên không ngớt thì dù cho các hạ có khoái kiếm kỳ chiêu e rằng cũng chẳng thể gạt hết những mũi tên lửa bắn tới thuyền lớn. Chỉ cần con thuyền của các vị trúng năm ba mũi là đừng hòng dập tắt. Chỉ trong khoảng khắc là con thuyền sẽ cháy thành tro bụi.
Tiêu Lĩnh Vu tuy là con người thông minh cơ trí, nhưng dối phương nói mấy câu đó là thực tình, không thể chối cãi.
Thương Bát khẽ nói :
- Tuy chúng ta đang ở trong tình trạng hiểm nghèo, nhưng cũng không nên chịu thua về khí thế. Nếu mà Độc Thủ Dược Vương cùng ra tay thì bốn người chúng ta, mỗi người chỉ phải đối phó với một chiếc khoái thuyền. Chúng ta cùng nhau hạ thủ bất thình lình chia ra nhảy qua khoái thuyền của bọn chúng. Nhân vật trên chiếc khoái thuyền mé hữu dường như là nhân vật chỉ huy bốn chiếc khoái thuyền. Xin đại ca đối phó với hắn. Còn bọn tiểu đệ và Độc Thủ Dược Vương chia nhau đối phó với ba chiếc thuyền kiạ
Hắn nói mấy câu này rất khẽ mà trên sông sóng vỗ bì bõm, mấy con thuyền nhỏ kia ở cách xa hơn ba trượng nên họ chỉ thấy Thương Bát miệng mấp máy môi chứ không biết hắn nói gị
Tiơư Lĩnh Vu khẽ đáp :
- Bọn chúng đặc biệt chế ra những mũi trường tiễn sức cháy rất mãnh liệt, thuyền mình chỉ bị trúng một mũi là nguy rồi.
Thương Bát nói :
- Trước tình thế nay chúng ta đành dặn Chu Thuận cùng bọn thuỷ thủ chuẩn bị đồ cứu hoả.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Bọn họ không hiểu võ công mà phụ trách việc cứu hoa? thì khó lòng tránh khỏi bị thương vong .
Thương Bát đáp :
- Dù bị có thương vong mất mấy người cũng đành phải chịu.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Huynh đệ thử bàn với Độc Thủ Dược Vương xem lão có cao kiến gì hơn chăng ?
Thương Bát nói :
- Độc Thủ Dược Vương rất kính trọng đại cạ . Đại ca bảo với lão nhất định lão không chối từ, để tiểu đệ đối đáp với bên địch.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi xoay mình đi vào trong khoang thuyền.
Thương Bát thu bàn tính về rảo bước tiến ra , hướng về phía khoái thuyền mé hữu chắp tay nói :
- Bằng hữu? Cách xưng hô ông bạn thế nào?
Người kia lạnh lùng hỏi lại :
- Trong hai vị ai là người quản sự ?
Thương Bát cười nói :
- Dĩ nhiên mọi việc đều do Long đầu đại ca chủ trương .
Đại hán cười lạt nói :
- Các hạ đã không phải là nhân vật đầu não thì để Long đầu đại ca các vị ra đây nói chuyện với tại hạ.
Thương Bát đáp :
- Câu chuyện không phải như vậy , đã là Long đầu đại ca của bọn ta thì dĩ nhiên không chịu ưng lời một cách khinh suất. Tiểu đệ đại diện cho y thương lượng với các hạ. Xin các hạ nói giá trước đi, nếu được thì bọn tại hạ ưng thuận.
Đại hán cười lạt đáp :
- Điều kiện tiên quyết là các vị hay giao tên bạn đồ kia ra.
Thương Bát đáp :
- Chuyện này dễ lắm . Hiện tại bọn tại hạ đã lâm vào thế nguy hiểm, tự lo cho mình còn chưa xong, thì dù người kia có trả giá đắt, vụ buôn bán này nhất định phải lỗ rồi.
Đại hán nói :
- Các hạ nói vậy là biết điều lắm.
Thương Bát chắp tay nói :
- Xin các hạ cho biết cao danh để tiện việc xưng hô ?
Đại hán đáp :
- Tại hạ là Thuỷ Xà Thang Bình .
Thương Bát nói :
- Té ra là Thang huynh . Tiểu đệ cam bề thất kính.
Thang Bình lạnh lùng nói tiếp :
- Điều kiện thứ hai là mời các vị đi theo tại hạ đến ra mắt Quân chủ.
Thương Bát mỉm cười hỏi :
- Quân chủ của các vị là ai?
Thang Bình đáp :
- Tệ quân chủ vào chốn giang hồ chưa lâu nên ít ai biết tới.
Thương Bát nói :
- Té ra là thế , thảo nào tai hạ chưa từng nghe quạ
Thang Bình lại nói :
- Khi các vị đến yết kiến tệ quân chủ phải bỏ binh khí và đeo hình cụ.
Thương Bát tay gẩy bàn tính, miệng lảm nhảm :
- Hai với hai là bốn, hai với năm là mười. Trả tiền...trả tiền...
Thang Bình tức giận hỏi :
- Hai điều kiện là như vậy, các vị có chịu hay không thì quyết định mau đi. Nếu cố ý kéo dài thời gian là tự rước lấy đau khổ vào mình.
Thương Bát đáp :
- Đến yết kiến quân chủ của các hạ thì chẳng khó gì, nhưng phải đeo hình cụ thì có điều bất nhã...
Thang Bình nói :
- Bất cứ ai lần đầu đến ra mắt tệ quân chủ đều phải đeo hình cụ.
Thương Bát hỏi :
- Các hạ cũng phải đeo hay sao?
Thang Bình hắng dặng một cái rồi đáp :
- Tại hạ là người bổn cung, dĩ nhiên không đeo.
Thương Bát quay lại nhìn vào khoang thuyền , không thấy động tĩnh gì liền nói tiếp :
- Vụ này phải do Long đầu đại ca chủ trương .
Bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng ngắt lời :
- Không thể ưng thuận được .
Chàng rảo bước ra khỏi khoang thuyền.
Thang Bình tức giận nói :
- Không chịu là tự chuốc lấy cái chết ?
Thương Bát cười nói :
- Dù bọn tạ hạ có chết cũng cần thu dọn một chút đồ đạc.
Thang Bình lạnh lùng nói :
- Tại hạ chẳng hơi đâu mà đấu khẩu với các hạ. Các vị ưng chịu hay không chỉ nói một câu là xong . Nếu còn chần chờ , tại hạ phát lệnh cho bọn chúng bắn tên .
Tiêu Lĩnh Vu ra đến đầu khoang thuyền đã bảo Thương Bát :
- Độc Thủ Dược Vựng ưng thuận rồi. Ta cho thuyền đi gần vào bốn con thuyền của họ. Không phát động thì thôi , khi đã phát động phải đánh một đòn thành công .
Thương Bát đáp :
- Hiện giờ chúng ta còn cách những con thuyền nhỏ chừng ba trượng, chỉ cần vào gần hơn năm thước là có thể nhảy sang được.
Bỗng nghe Thuỷ Xà Thang Bình lớn tiếng :
- Hai vị thương lượng xong chưa? Tại hạ không chờ được nữa.
Thương Bát cũng lớn tiếng đáp :
- Thang huynh chờ thêm một chút nữa được không ?
Thang Bình lạnh lùng đáp :
- Tại hạ bắt đầu đếm từ một đến mười mà hai vị vẫn chưa quyết định là tại hạ cho bọn chúng bắn tên đó.
Đột nhiên hắn giơ tay mặt lên khoanh vòng tròn trên đầu.
Danh sách chương