Edit: Dờ
Phòng nghỉ của thí sinh ở hậu trường rất rộng, lớn gấp ba lần phòng ở trường học, trên tường lắp mấy chiếc màn hình tinh thể lỏng, góc quay nhắm ngay giữa sân khấu và huấn luyện viên phía dưới.
Trong góc phòng còn có nhân viên công tác và các thợ quay phim, bọn họ như những chiếc máy lập trình sẵn, hoàn toàn không có ý mở miệng giao lưu.
Ở môi trường xa lạ, tất cả mọi người đều câu nệ hơn, phòng chỉ có tiếng nói chuyện rất khẽ.
Có vẻ giống như rạp chiếu phim loại nhỏ.
Chung Vị Thời và Đại Phi lấy được số báo danh gần nhau nên ngồi cũng gần nhau.
Hơn mười phút sau, có hai nhân viên đi vào, trong tay mỗi người đều cầm hai lốc đồ uống.
Một cô gái trang điểm nhẹ tươi cười nói: "Uống thử chút xem, hãng tài trợ tặng đấy, mùi vị cũng ổn."
Thợ quay phim lập tức nhắm ống kính vào những thí sinh bắt đầu thử đồ uống.
Đây hiển nhiên là quảng cáo mà chương trình nhét vào, mọi người đều hiểu mà không nói, chỉ biết biểu hiện thật tốt trước ống kính, uống vô cùng tao nhã, như là streamer ẩm thực, uống xong còn nhấm nháp như muốn phân tích đồ uống.
Chỉ có Chung Vị Thời là như dân chạy nạn, vặn mở nắp chai rồi tu ừng ực, thợ quay phim bật cười, nhắm ống kính vào cậu như bắt được kho báu.
Chung Vị Thời uống xong còn chưa thỏa mãn, nhìn về phía Đại Phi: "Vị gì thế, có ngon không?"
"Ngon lắm." Đại Phi chép miệng, nhìn thân chai, "Vị bưởi nho."
Chung Vị Thời đưa nắp chai của cậu ra, "Rót cho anh một ít."
Hai người lấy nắp chai làm chén, cạn ly rồi ngửa cổ tu.
"Ngon thật." Chung Vị Thời lại chìa nắp chai qua, "Rót cho anh một ít nữa."
Người ngồi xung quanh trợn mắt há miệng: Đm rốt cuộc là thằng thiểu năng nào từ quê mới lên vậy?
Nhân viên công tác đọc xong những việc cần chú ý khi tham gia thi đấu rồi đi vào trong.
Chung Vị Thời nhàn rỗi, cúi đầu nhìn xung quanh, phát hiện ra một khuôn mặt nghiêng rất quen mắt.
Tôn Gia Vinh?
Tôn Gia Vinh cảm nhận được tầm mắt của cậu, quay lại nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng như mỉa mai rồi mặc xác Chung Vị Thời, tiếp tục quay ra nói chuyện với người bên cạnh.
Chung Vị Thời cảm thấy rất khó hiểu.
Dù gì cũng chung đoàn phim "Thời gian xưa" ba tháng, có duyên gặp lại, cho dù không muốn khách sáo thì cũng nên mỉm cười lịch sự với nhau một cái chứ?
Cậu nhớ lại ngày đóng máy, Tôn Gia Vinh còn chủ động cạn ly với cậu, chân thành nói: "Chúc tương lai của cậu tốt đẹp."
Khi ấy cậu còn nghĩ mình đã hiểu lầm Tôn Gia Vinh nên tự thấy hổ thẹn, có điều bây giờ xem ra không phải là hiểu lầm...
Tôn Gia Vinh thực sự ngứa mắt cậu.
Why?
Thi đấu mấy tiếng liên tục, rốt cuộc cũng đến phiên Đại Phi lên biểu diễn, Chung Vị Thời đập tay với cậu ta, "Cố lên nhé."
Đại Phi rút trúng một bài hát rất cũ, từng nghe nhưng chưa từng luyện, Chung Vị Thời nhìn lên màn hình, cảm nhận được Đại Phi hơi căng thẳng, lên nốt cao hơi hụt.
Đánh giá của huấn luyện viên rất sắc bén, đi thẳng vào nhược điểm khiến Đại Phi đổ mồ hôi đầy đầu, ngay cả những thí sinh đợi lên biểu diễn cũng sợ hãi lây.
Huấn luyện viên: "Tôi xem lý lịch của cậu, bình thường làm live stream đúng không? Live stream về cái gì?"
Mồ hôi chảy xuống thái dương Đại Phi, "Là, là, là.... ca hát linh tinh thôi ạ."
"Vì sao lại đến chương trình này?"
"Thích ca hát ạ."
"Vậy tại sao không tiếp tục hát trên live stream mà lại tham gia chương trình?"
Đại Phi nói năng lộn xộn: "Muốn, có được, có được nhiều người yêu thích hơn, hát trên live stream không bằng ở nơi này..."
Đối đáp như bóp kem đánh răng, Đại Phi bị hỏi vã mồ hôi đầu, vô cùng thê thảm, còn Chung Vị Thời thì thầm nghĩ về những câu hỏi của huấn luyện viên.
Thực ra câu hỏi rất đơn giản, tương lai cậu muốn làm gì? Mục đích cậu tới đây là gì? Cậu cảm thấy có có năng lực gì để tiếp tục trụ lại chương trình?
Có năng lực gì ư?
Nghĩ tới đây, cậu khẽ thở dài.
Đại Phi vừa xuống khỏi sân khấu là vọt vào toilet, đây là lần đầu tiên cậu ta đứng trước hiện trường bao nhiêu người như vậy, những ánh mắt giống như chim săn mồi chăm chú dán chặt lên người Đại Phi.
Thật sự là không thể thở nổi!
"Đại Phi."
Giọng nói thình lình bật ra khiến Đại Phi sợ vỡ mật, quay phắt đầu lại, ngây cả người.
"Ca, sao anh lại tới đây?"
Tay Cố Lễ Châu còn kẹp điếu thuốc chưa cháy hết, ra hiệu im lặng, "Giúp tôi gọi Vị Thời ra đây, tôi ở đây chờ em ấy."
"Vâng vâng." Đại Phi gật đầu liên tục.
Đại Phi truyền tin tức cho Chung Vị Thời: Trong toilet nam cuối hành lang có một con mèo con cực kỳ đáng yêu, ngồi chồm hổm trên bệ cửa sổ, mắt màu hồng nhạt luôn nhé!
Chung Vị Thời hoàn toàn không tin, "Sao có thể chứ! Mày lừa anh đúng không!"
"Không tin thì thôi."
Trong mắt mọi người, Đại Phi luôn là người thành thật, là loại người không biết nói dối, rất lương thiện, hiền lành đơn giản không có mưu tính.
Thái độ thành thật của Đại Phi khiến cho chỉ số IQ của Chung Vị Thời lại logout thành công.
Cậu mang theo ý nghĩ "chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có mèo mắt hồng" và "nếu là thật thì mình phát tài rồi", lén lút đẩy cửa toilet ra.
Kết quả là bị bóng đen trốn sau cánh cửa bịt miệng túm vào một gian toilet.
Cố Lễ Châu vừa hút thuốc, xung quanh vẫn thoảng mùi thuốc lá, Chung Vị Thời vừa ngửi mùi đã biết là ai.
"Đệch." Chung Vị Thời bật cười, "Sao lại là anh?"
Cố Lễ Châu nhướn mày, "Em có vẻ thất vọng?"
"Không phải," Chung Vị Thời hơi ngại mở miệng, "Thằng nhóc Đại Phi lừa em là có con mèo mắt hồng trong toilet, em tò mò nên đi xem."
Cố Lễ Châu cười đứt phanh, "Chuyện này mà em cũng tin?"
"Vậy phải xem ai nói, nếu là Cường Tử em nhất định không tin, nhưng đó là Đại Phi! Thằng nhóc học xấu rồi."
"Tôi thì sao?" Cố Lễ Châu hỏi.
"Anh?" Chung Vị Thời ghét bỏ, "Là anh thì càng không tin."
Cố Lễ Châu giữ gáy cậu kéo vào lòng mình.
Không gian hơi chật chội, lưng Cố Lễ Châu tựa vào cửa, hai lồng ngực dán sát lại với nhau.
Nụ hôn hôm nay của Cố Lễ Châu mạnh bạo hơn bình thường một chút, còn có mùi thuốc lá nhạt, Chung Vị Thời có thể từ nụ hôn nóng bỏng này cảm nhận được tâm trạng rất tốt của Cố Lễ Châu.
Không biết vì sao, nhưng cậu cảm nhận được.
Tay trái Cố Lễ Châu ôm lấy lưng cậu, tay phải rất hư hỏng nhéo mông cậu một cái.
Cảm giác quá sướng.
Chung Vị Thời bị hôn đến mức muốn ngất đi, không kìm lòng nổi nâng tay bám lấy lưng hắn.
Áo sơ mi đen của Cố Lễ Châu bị cậu kéo ra khỏi lưng quần, nút áo cũng cởi ra mấy cái, bụng bị xoa tới nóng lên.
Giữa đôi môi đều là hơi thở của nhau.
Tiếng bước chân từ xa lại gần đã hoàn toàn đánh bay ý muốn tiến thêm một bước nữa của Chung Vị Thời.
"Số 110 có ở đây không?"
Giọng một cô gái.
Chung Vị Thời rụt tay về nhìn đồng hồ, trợn trắng mắt: "Thôi xong! Em đi trước đây! Tối nay gặp!"
Cố Lễ Châu lúc này đang mở rộng cổ áo, hưng phấn dạt dào, ngay cả dây lưng cũng đã cởi ra, đành tựa lưng vào cửa, đỡ trán khóc không ra nước mắt.
Chung Vị Thời thoát khỏi hiện trường như một con thỏ.
Trước khi đi còn quẳng lại một câu: "Nếu anh chờ được thì về em giúp anh!"
".........."
Chung Vị Thời vừa đi, Cố Lễ Châu cũng theo ra ngoài.
Trên sân khấu, 106 đang biểu diễn.
Một bài hát chấm dứt, đến phiên huấn luyện viên hỏi: "Mục đích cậu tới đây là gì? Hoặc là, cậu có giấc mơ gì?"
Người này hát tạm ổn nhưng lúc trả lời câu hỏi thì căng thẳng thấy rõ, lắp bắp đáp: "Từ nhỏ tôi đã thích biểu diễn, sau đó người nhà bảo tôi báo danh nên mới đi thi."
Chương trình còn có tâm tới mức chuẩn bị cho cậu ta một chiếc micro để tiện cho cậu ta kể lể từ vũ trụ hồng hoang đến khi thế giới hủy diệt.
"Thực ra năm tôi sinh ra thì gặp động đất, ông bà nội đều qua đời, cha bị liệt hai chân nằm trên giường," Nói tới đây, vị thí sinh này rưng rưng chực khóc, "Mẹ tôi tái giá, tôi thật sự không biết phải làm sao, tôi cảm thấy cuộc đời mình thế là hết..."
Nói mãi nói mãi, giọng của thí sinh này ngày càng nghẹn ngào: "Tôi tham gia chương trình với hy vọng muốn chứng minh rằng, tôi có thể! Tôi có tương lai!..."
Người xem ở hiện trường đều cảm động rơi lệ.
Chung Vị Thời vừa lên sân khấu đã nhìn thấy bạn trai mình ngồi phía sau Trình Việt, trái tim đập thình thịch thoáng dịu đi một chút.
Chỉ cần Cố Lễ Châu ở trong tầm mắt cậu, cậu sẽ có một loại cảm giác an toàn khó hiểu, rất thần kỳ.
Cậu chọn thử thách diễn xuất, sau khi tự giới thiệu đơn giản, màn hình lớn bắt đầu phát trích đoạn.
Trải nghiệm ở đoàn kịch nói đã trợ giúp rất lớn cho Chung Vị Thời, tuy rằng căng thẳng nhưng không quên thoại, huấn luyện đánh giá khá cao.
Mỗi thí sinh đều có mấy chục giây để kéo phiếu, lúc đầu Cố Lễ Châu còn tưởng cậu sẽ chơi "bán thảm", không ngờ cậu lại hát chay bài "Nguyện vọng".
Bài hát này do Trình Việt năm ấy tự viết nhạc viết lời.
Ca từ nói về kiên trì theo đuổi giấc mơ.
Một vị huấn luyện viên tên là Mạc Cận có máu mặt trong giới lên tiếng hỏi rất sắc bén: "Vì sao lại hát bài của Trình Việt? Muốn thêm điểm?"
"Bởi vì thích ạ." Chung Vị Thời bình thản cười, "Tôi nghe bài hát này rất lâu rồi, lúc đó còn chưa biết là của thầy Trình, cũng không biết hôm nay sẽ được đứng trên sân khấu. Đôi khi chỉ một câu, một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ cũng có thể truyền cảm hứng cho rất nhiều người, ca từ cũng vậy."
"Giống như trong lời bài hát, tôi cũng muốn hiến dâng quãng thời gian đẹp nhất của mình cho điều tôi say mê nhất."
Chung Vị Thời dứt lời, cúi gập người cảm ơn, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Lúc ngẩng lên, cậu vô thức nhìn lướt qua chỗ bạn trai ngồi.
Cậu thấy người đàn ông sáng nay còn cười nhạo "trẻ con mới đi tiếp ứng", giờ phút này lại dùng hai tay để giơ một tấm Ipad.
Có lẽ là vì quá ngượng, màn hình che mất hơn nửa mặt người đàn ông ấy, chỉ lộ ra đôi mắt.
Màn hình nền đen như quảng cáo trong trung tâm thương mại, trên đó có một dòng chữ in hoa màu đỏ chầm chậm trôi qua.
"CHUNG VỊ THỜI, TÔI THÍCH EM~"
Phòng nghỉ của thí sinh ở hậu trường rất rộng, lớn gấp ba lần phòng ở trường học, trên tường lắp mấy chiếc màn hình tinh thể lỏng, góc quay nhắm ngay giữa sân khấu và huấn luyện viên phía dưới.
Trong góc phòng còn có nhân viên công tác và các thợ quay phim, bọn họ như những chiếc máy lập trình sẵn, hoàn toàn không có ý mở miệng giao lưu.
Ở môi trường xa lạ, tất cả mọi người đều câu nệ hơn, phòng chỉ có tiếng nói chuyện rất khẽ.
Có vẻ giống như rạp chiếu phim loại nhỏ.
Chung Vị Thời và Đại Phi lấy được số báo danh gần nhau nên ngồi cũng gần nhau.
Hơn mười phút sau, có hai nhân viên đi vào, trong tay mỗi người đều cầm hai lốc đồ uống.
Một cô gái trang điểm nhẹ tươi cười nói: "Uống thử chút xem, hãng tài trợ tặng đấy, mùi vị cũng ổn."
Thợ quay phim lập tức nhắm ống kính vào những thí sinh bắt đầu thử đồ uống.
Đây hiển nhiên là quảng cáo mà chương trình nhét vào, mọi người đều hiểu mà không nói, chỉ biết biểu hiện thật tốt trước ống kính, uống vô cùng tao nhã, như là streamer ẩm thực, uống xong còn nhấm nháp như muốn phân tích đồ uống.
Chỉ có Chung Vị Thời là như dân chạy nạn, vặn mở nắp chai rồi tu ừng ực, thợ quay phim bật cười, nhắm ống kính vào cậu như bắt được kho báu.
Chung Vị Thời uống xong còn chưa thỏa mãn, nhìn về phía Đại Phi: "Vị gì thế, có ngon không?"
"Ngon lắm." Đại Phi chép miệng, nhìn thân chai, "Vị bưởi nho."
Chung Vị Thời đưa nắp chai của cậu ra, "Rót cho anh một ít."
Hai người lấy nắp chai làm chén, cạn ly rồi ngửa cổ tu.
"Ngon thật." Chung Vị Thời lại chìa nắp chai qua, "Rót cho anh một ít nữa."
Người ngồi xung quanh trợn mắt há miệng: Đm rốt cuộc là thằng thiểu năng nào từ quê mới lên vậy?
Nhân viên công tác đọc xong những việc cần chú ý khi tham gia thi đấu rồi đi vào trong.
Chung Vị Thời nhàn rỗi, cúi đầu nhìn xung quanh, phát hiện ra một khuôn mặt nghiêng rất quen mắt.
Tôn Gia Vinh?
Tôn Gia Vinh cảm nhận được tầm mắt của cậu, quay lại nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng như mỉa mai rồi mặc xác Chung Vị Thời, tiếp tục quay ra nói chuyện với người bên cạnh.
Chung Vị Thời cảm thấy rất khó hiểu.
Dù gì cũng chung đoàn phim "Thời gian xưa" ba tháng, có duyên gặp lại, cho dù không muốn khách sáo thì cũng nên mỉm cười lịch sự với nhau một cái chứ?
Cậu nhớ lại ngày đóng máy, Tôn Gia Vinh còn chủ động cạn ly với cậu, chân thành nói: "Chúc tương lai của cậu tốt đẹp."
Khi ấy cậu còn nghĩ mình đã hiểu lầm Tôn Gia Vinh nên tự thấy hổ thẹn, có điều bây giờ xem ra không phải là hiểu lầm...
Tôn Gia Vinh thực sự ngứa mắt cậu.
Why?
Thi đấu mấy tiếng liên tục, rốt cuộc cũng đến phiên Đại Phi lên biểu diễn, Chung Vị Thời đập tay với cậu ta, "Cố lên nhé."
Đại Phi rút trúng một bài hát rất cũ, từng nghe nhưng chưa từng luyện, Chung Vị Thời nhìn lên màn hình, cảm nhận được Đại Phi hơi căng thẳng, lên nốt cao hơi hụt.
Đánh giá của huấn luyện viên rất sắc bén, đi thẳng vào nhược điểm khiến Đại Phi đổ mồ hôi đầy đầu, ngay cả những thí sinh đợi lên biểu diễn cũng sợ hãi lây.
Huấn luyện viên: "Tôi xem lý lịch của cậu, bình thường làm live stream đúng không? Live stream về cái gì?"
Mồ hôi chảy xuống thái dương Đại Phi, "Là, là, là.... ca hát linh tinh thôi ạ."
"Vì sao lại đến chương trình này?"
"Thích ca hát ạ."
"Vậy tại sao không tiếp tục hát trên live stream mà lại tham gia chương trình?"
Đại Phi nói năng lộn xộn: "Muốn, có được, có được nhiều người yêu thích hơn, hát trên live stream không bằng ở nơi này..."
Đối đáp như bóp kem đánh răng, Đại Phi bị hỏi vã mồ hôi đầu, vô cùng thê thảm, còn Chung Vị Thời thì thầm nghĩ về những câu hỏi của huấn luyện viên.
Thực ra câu hỏi rất đơn giản, tương lai cậu muốn làm gì? Mục đích cậu tới đây là gì? Cậu cảm thấy có có năng lực gì để tiếp tục trụ lại chương trình?
Có năng lực gì ư?
Nghĩ tới đây, cậu khẽ thở dài.
Đại Phi vừa xuống khỏi sân khấu là vọt vào toilet, đây là lần đầu tiên cậu ta đứng trước hiện trường bao nhiêu người như vậy, những ánh mắt giống như chim săn mồi chăm chú dán chặt lên người Đại Phi.
Thật sự là không thể thở nổi!
"Đại Phi."
Giọng nói thình lình bật ra khiến Đại Phi sợ vỡ mật, quay phắt đầu lại, ngây cả người.
"Ca, sao anh lại tới đây?"
Tay Cố Lễ Châu còn kẹp điếu thuốc chưa cháy hết, ra hiệu im lặng, "Giúp tôi gọi Vị Thời ra đây, tôi ở đây chờ em ấy."
"Vâng vâng." Đại Phi gật đầu liên tục.
Đại Phi truyền tin tức cho Chung Vị Thời: Trong toilet nam cuối hành lang có một con mèo con cực kỳ đáng yêu, ngồi chồm hổm trên bệ cửa sổ, mắt màu hồng nhạt luôn nhé!
Chung Vị Thời hoàn toàn không tin, "Sao có thể chứ! Mày lừa anh đúng không!"
"Không tin thì thôi."
Trong mắt mọi người, Đại Phi luôn là người thành thật, là loại người không biết nói dối, rất lương thiện, hiền lành đơn giản không có mưu tính.
Thái độ thành thật của Đại Phi khiến cho chỉ số IQ của Chung Vị Thời lại logout thành công.
Cậu mang theo ý nghĩ "chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có mèo mắt hồng" và "nếu là thật thì mình phát tài rồi", lén lút đẩy cửa toilet ra.
Kết quả là bị bóng đen trốn sau cánh cửa bịt miệng túm vào một gian toilet.
Cố Lễ Châu vừa hút thuốc, xung quanh vẫn thoảng mùi thuốc lá, Chung Vị Thời vừa ngửi mùi đã biết là ai.
"Đệch." Chung Vị Thời bật cười, "Sao lại là anh?"
Cố Lễ Châu nhướn mày, "Em có vẻ thất vọng?"
"Không phải," Chung Vị Thời hơi ngại mở miệng, "Thằng nhóc Đại Phi lừa em là có con mèo mắt hồng trong toilet, em tò mò nên đi xem."
Cố Lễ Châu cười đứt phanh, "Chuyện này mà em cũng tin?"
"Vậy phải xem ai nói, nếu là Cường Tử em nhất định không tin, nhưng đó là Đại Phi! Thằng nhóc học xấu rồi."
"Tôi thì sao?" Cố Lễ Châu hỏi.
"Anh?" Chung Vị Thời ghét bỏ, "Là anh thì càng không tin."
Cố Lễ Châu giữ gáy cậu kéo vào lòng mình.
Không gian hơi chật chội, lưng Cố Lễ Châu tựa vào cửa, hai lồng ngực dán sát lại với nhau.
Nụ hôn hôm nay của Cố Lễ Châu mạnh bạo hơn bình thường một chút, còn có mùi thuốc lá nhạt, Chung Vị Thời có thể từ nụ hôn nóng bỏng này cảm nhận được tâm trạng rất tốt của Cố Lễ Châu.
Không biết vì sao, nhưng cậu cảm nhận được.
Tay trái Cố Lễ Châu ôm lấy lưng cậu, tay phải rất hư hỏng nhéo mông cậu một cái.
Cảm giác quá sướng.
Chung Vị Thời bị hôn đến mức muốn ngất đi, không kìm lòng nổi nâng tay bám lấy lưng hắn.
Áo sơ mi đen của Cố Lễ Châu bị cậu kéo ra khỏi lưng quần, nút áo cũng cởi ra mấy cái, bụng bị xoa tới nóng lên.
Giữa đôi môi đều là hơi thở của nhau.
Tiếng bước chân từ xa lại gần đã hoàn toàn đánh bay ý muốn tiến thêm một bước nữa của Chung Vị Thời.
"Số 110 có ở đây không?"
Giọng một cô gái.
Chung Vị Thời rụt tay về nhìn đồng hồ, trợn trắng mắt: "Thôi xong! Em đi trước đây! Tối nay gặp!"
Cố Lễ Châu lúc này đang mở rộng cổ áo, hưng phấn dạt dào, ngay cả dây lưng cũng đã cởi ra, đành tựa lưng vào cửa, đỡ trán khóc không ra nước mắt.
Chung Vị Thời thoát khỏi hiện trường như một con thỏ.
Trước khi đi còn quẳng lại một câu: "Nếu anh chờ được thì về em giúp anh!"
".........."
Chung Vị Thời vừa đi, Cố Lễ Châu cũng theo ra ngoài.
Trên sân khấu, 106 đang biểu diễn.
Một bài hát chấm dứt, đến phiên huấn luyện viên hỏi: "Mục đích cậu tới đây là gì? Hoặc là, cậu có giấc mơ gì?"
Người này hát tạm ổn nhưng lúc trả lời câu hỏi thì căng thẳng thấy rõ, lắp bắp đáp: "Từ nhỏ tôi đã thích biểu diễn, sau đó người nhà bảo tôi báo danh nên mới đi thi."
Chương trình còn có tâm tới mức chuẩn bị cho cậu ta một chiếc micro để tiện cho cậu ta kể lể từ vũ trụ hồng hoang đến khi thế giới hủy diệt.
"Thực ra năm tôi sinh ra thì gặp động đất, ông bà nội đều qua đời, cha bị liệt hai chân nằm trên giường," Nói tới đây, vị thí sinh này rưng rưng chực khóc, "Mẹ tôi tái giá, tôi thật sự không biết phải làm sao, tôi cảm thấy cuộc đời mình thế là hết..."
Nói mãi nói mãi, giọng của thí sinh này ngày càng nghẹn ngào: "Tôi tham gia chương trình với hy vọng muốn chứng minh rằng, tôi có thể! Tôi có tương lai!..."
Người xem ở hiện trường đều cảm động rơi lệ.
Chung Vị Thời vừa lên sân khấu đã nhìn thấy bạn trai mình ngồi phía sau Trình Việt, trái tim đập thình thịch thoáng dịu đi một chút.
Chỉ cần Cố Lễ Châu ở trong tầm mắt cậu, cậu sẽ có một loại cảm giác an toàn khó hiểu, rất thần kỳ.
Cậu chọn thử thách diễn xuất, sau khi tự giới thiệu đơn giản, màn hình lớn bắt đầu phát trích đoạn.
Trải nghiệm ở đoàn kịch nói đã trợ giúp rất lớn cho Chung Vị Thời, tuy rằng căng thẳng nhưng không quên thoại, huấn luyện đánh giá khá cao.
Mỗi thí sinh đều có mấy chục giây để kéo phiếu, lúc đầu Cố Lễ Châu còn tưởng cậu sẽ chơi "bán thảm", không ngờ cậu lại hát chay bài "Nguyện vọng".
Bài hát này do Trình Việt năm ấy tự viết nhạc viết lời.
Ca từ nói về kiên trì theo đuổi giấc mơ.
Một vị huấn luyện viên tên là Mạc Cận có máu mặt trong giới lên tiếng hỏi rất sắc bén: "Vì sao lại hát bài của Trình Việt? Muốn thêm điểm?"
"Bởi vì thích ạ." Chung Vị Thời bình thản cười, "Tôi nghe bài hát này rất lâu rồi, lúc đó còn chưa biết là của thầy Trình, cũng không biết hôm nay sẽ được đứng trên sân khấu. Đôi khi chỉ một câu, một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ cũng có thể truyền cảm hứng cho rất nhiều người, ca từ cũng vậy."
"Giống như trong lời bài hát, tôi cũng muốn hiến dâng quãng thời gian đẹp nhất của mình cho điều tôi say mê nhất."
Chung Vị Thời dứt lời, cúi gập người cảm ơn, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Lúc ngẩng lên, cậu vô thức nhìn lướt qua chỗ bạn trai ngồi.
Cậu thấy người đàn ông sáng nay còn cười nhạo "trẻ con mới đi tiếp ứng", giờ phút này lại dùng hai tay để giơ một tấm Ipad.
Có lẽ là vì quá ngượng, màn hình che mất hơn nửa mặt người đàn ông ấy, chỉ lộ ra đôi mắt.
Màn hình nền đen như quảng cáo trong trung tâm thương mại, trên đó có một dòng chữ in hoa màu đỏ chầm chậm trôi qua.
"CHUNG VỊ THỜI, TÔI THÍCH EM~"
Danh sách chương