"Vũ dạo này sao không đến tìm anh họ chơi?" Nam nhân tựa hồ cũng không thèm để ý, lại đem tay khoác lên cổ cậu: "Cậu biết gì chưa, cái quán bar mà chúng ta thường tới hiện tại có một bartender mới đến rất lợi hại, khuya hôm nay anh dẫn cậu đi."
Kiến Vũ không quen có người làm ra động tác như vậy đối với mình, cho dù là Vương Thanh cũng chưa từng có cử chỉ vô cùng thân mật như thế. Cậu khẽ nhíu mày, bởi vì không rõ thân phận người này lắm, cho nên cậu mặt ngoài vẫn cố nén, chỉ là ánh mắt trở nên có chút lạnh.
Do đã đến giờ nghỉ trưa, nên nhân viên đi lại trong đại sảnh rất nhiều. Người nào nhìn thấy một màn này, có thể đi vòng qua thì tuyệt đối sẽ không đi thẳng, cho dù phải đi thẳng cũng dùng vận tốc của tên lửa mà lao nhanh ra cửa chính.
Đáng thương tiếp tân lại gặp phải tình huống này (không thể chạy đi đâu (_ _!!)), chỉ có thể gượng cười đứng đằng sau bàn, lo lắng nhị thiếu gia nếu đi theo những người này, hoặc cùng bọn họ làm loạn lên, vậy sẽ thực phiền toái.
"Sao thế? Có phải là tên tiểu tử Vương Thanh kia đã làm gì với cậu rồi không?" Nam nhân chứng kiến trên tay Kiến Vũ còn đang cầm hộp cơm, buông cậu ra, nhíu mày nói: "Xem đi, Kiến Vũ, Vương Thanh hắn coi cậu là cái gì? Người hầu nhà bọn họ?! Đùa à?"
Bởi vì một tay bị thương, nên Kiến Vũ cầm cả hai hộp cơm chỉ bằng tay còn lại, tay kia vì để cho huynh trưởng yên tâm, cũng không dám cho nó tự do, vẫn luôn phải ngoan ngoãn mà treo nó trên cổ mình. Bây giờ nghe người này nói chuyện càng ngày càng thái quá, trong lời nói cả trong lẫn ngoài đều mang theo ý muốn châm ngòi cảm tình giữa cậu cùng huynh trưởng. Cậu xoay người đem cơm hộp giao cho tiếp tân tiểu thư phía sau lưng. Dù sao đem phần cơm trưa mà quản gia thúc thúc cùng đầu bếp đại ca đã tân tân khổ khổ (vất vả) chuẩn bị ra ngược đãi thì thực quá lãng phí.
"Tôi mới phải hỏi anh là đang muốn làm trò gì?" Kiến Vũ đối với người đột nhiên xuất hiện rồi đem huynh trưởng của mình nói bậy này thực không có chút hảo cảm nào, trầm mặt nói: "Ca nói qua, quán bar không phải là nơi tôi nên đi."
"Hắn đương nhiên không muốn cho cậu đi." Nam nhân hừ một tiếng, nhưng thấy Kiến Vũ đối với lời nói của hắn vừa rồi không hề hài lòng, thái độ liền mềm mại một chút: "Hắn không cho cậu đi quán bar, là vì không muốn để cậu giao lưu bạn bè, đồng nghĩa cậu cũng sẽ không có nhiều hậu thuẫn, vậy sau này cả công ty Vương gia còn không phải do hắn định đoạt?!"
"Anh trai là tổng tài của Time (tên công ty), không phải anh ấy định đoạt, còn do ai định đoạt?" Kiến Vũ nhìn người tâm địa rõ ràng không tốt đẹp gì này, nhíu mày: "Chẳng lẽ, còn phải nhờ anh nói?"
"Kiến Vũ, cậu hiểu lầm rồi, ý của tôi là muốn nói, cậu cũng là con trai của Vương gia, hắn dựa vào cái gì mà được lên làm tổng tài? Phải biết rằng đứa con mà Vương thúc thúc trước kia yêu thương nhất chính là cậu. Ai biết hắn đã dùng thủ đoạn gì mà chiếm được công ty." Nam nhân vỗ vỗ bả vai Kiến Vũ: "Kiến Vũ, anh biết rõ cậu chịu ủy khuất, anh sẽ không để cho cái tên bạch nhãn lang (chỉ kẻ tàn nhẫn, máu lạnh) Vương Thanh kia khi dễ cậu."
Vài người phía sau hắn cũng gật đầu phụ họa. Một vị có vẻ hơi lớn tuổi đẩy gọng kính lên sống mũi nói: "Kiến Vũ, cháu cũng là con trai của anh trai ta, người làm Nhị thúc như ta tuyệt đối sẽ không cho tên bạch nhãn lang Vương Thanh kia cướp đi gì đó của cháu."
Đứng sau bàn, tiếp tân nụ cười đã cứng ngắc thành đá. Ai có thể đến nói cho cô biết, trên thế giới này còn loại người nào có thể châm ngòi thổi gió đến mức càn rỡ như vậy? Mấy người này đã quên đây là đại sảnh của công ty Vương thị, đã quên trên đỉnh đầu của bọn họ có cameras, đã quên tổng tài của công ty này tên gọi Vương Thanh? Ngang nhiên như vậy chia rẽ cảm tình giữa huynh đệ người khác, cô thật không biết mấy chữ "vô liêm sỉ", "ngu xuẩn" gì đó có đủ để hình dung hành vi này của bọn họ được hay không.
Kiến Vũ nhìn mấy người trước mắt, xem như hiểu ý tứ của bọn họ. Hóa ra mấy người này là muốn đoạt gia sản của anh trai!
Đẩy ra cánh tay đang đặt trên vai mình, Kiến Vũ cau mày nói: "Tôi chỉ có một anh trai, gọi Vương Thanh." Nói rồi, cậu liếc xéo nam nhân đang cùng mình lôi lôi kéo kéo làm thân: "Ngươi không cao như anh của ta, không thông minh như anh của ta, đừng tự loạn xưng là anh trai ta."(chỗ này Kiến Vũ đang cáu nên để xưng hô ta – ngươi ^^)
Nam nhân biểu tình cứng đờ, vẻ mặt có chút vặn vẹo, hiển nhiên bị lời này của Kiến Vũ kích thích không nhẹ.
"Kiến Vũ, cậu lời này nói vậy là sao?" Trưởng giả giận tái mặt nói: "Nhị thúc xem như thương lầm cậu."
"Nhị thúc lúc ta nằm viện cũng không thèm đến liếc xem ta một cái." Kiến Vũ cười lạnh nói: "Là anh trai tới đón ta về nhà, là anh trai cho ta hết thảy. Ngươi nói rằng Vương gia cũng có một phần của ta, ta đây hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, cái công ty này đã là của ta cùng anh trai, vậy còn liên quan gì tới các ngươi?" Bên trong một đại gia tộc luôn luôn có một số kẻ không an phận. Đối mặt với loại người này, dễ dàng tha thứ chỉ chịu thiệt, giải quyết dứt khoát mới là sáng suốt nhất.
Mấy người bị lời này của Kiến Vũ làm cho nghẹn họng, nhất thời nói không ra lời, chỉ có người nam nhân vừa nãy lôi kéo Kiến Vũ đã nhanh chóng khôi phục, nói: "Kiến Vũ, cậu chẳng lẽ đã quên Vương Thanh trước kia đối với cậu chẳng quan tâm? Hắn còn đoạt đi công ty vốn thuộc về cậu, có biết hay không?!"
"Ý của ngươi công ty là của ta?" Kiến Vũ hỏi, người này sao cứ không biết thân biết phận như thế, khó trách huynh trưởng phải đối xử như vậy với bọn họ.
"Đúng thế!" Nam nhân thấy Kiến Vũ bị động, vội vàng gật đầu nói: "Trước kia tôi còn nghe Vương thúc thúc nói muốn đem công ty giao lại cho cậu."
Kiến Vũ nghe vậy, lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Như vậy, ta hiện tại lập tức nguyện ý đem công ty thuộc về ta đưa cho ca ta, ngươi còn gì để nói không?" Loại thủ đoạn này, ngay cả kiếp trước tiểu thiếp của cha mình cũng không thèm chơi, thật không biết đầu óc người này dùng để làm cái gì.
"Kiến Vũ, ngươi bị Vương Thanh lừa rồi, có biết hay không?!" Trưởng giả tự xưng là Nhị thúc nhìn Kiến Vũ bằng cái vẻ mặt vô cùng "đau đớn": "Chờ bạch nhãn lang kia thật sự nắm được quyền to, ngươi cái gì cũng không còn, đến lúc đó ngươi biết phải làm cái gì?"
Đi ra thang máy, Vương Thanh vừa vặn nghe được câu này, bước chân dừng lại, tầm mắt dời về phía Kiến Vũ đang cúi thấp đầu. Kiến Vũ một mực không có ngẩng đầu, mà anh cũng một mực không thu hồi ánh mắt.
Thẩm Xương Mân chứng kiến tình hình này, lo lắng nhìn Vương Thanh,"Tổng tài..." Huynh đệ anh lúc trước bởi vì tranh đoạt tài sản mà đã cừu thị lẫn nhau, cuối cùng còn đấu đến ngươi chết ta sống. Hôm nay quan hệ huynh đệ giữa tổng tài cùng nhị thiếu gia thật vất vả mới hòa hoãn xuống, nếu là bởi vì mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của những người này, xảy ra vấn đề gì thì biết làm sao bây giờ? Vương Thanh không nói gì, vẫn chỉ đứng tại chỗ không tiến lên. Thẩm Xương Mân nhìn thấy anh như vậy, cũng chỉ ngoan ngoãn đứng im, lo lắng nhìn xem động tĩnh trong đại sảnh.
"Nếu như ngay cả anh trai của mình cũng không thể tin tưởng, như vậy càng không thể tin tưởng các ngươi." Kiến Vũ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía vài người trước mắt: "Ít nhất, anh ấy là anh trai mang cùng chung huyết mạch, thân thiết nhất với ta."
Nói rồi, cũng không muốn để ý tới bọn họ thêm nữa, xoay người lấy lại hộp cơm từ chỗ tiếp tân tiểu thư, định hướng phía thang máy mà đi. Mới đi được hai bước, lại phát giác bờ vai của mình bị người ta nắm chặt.
"Kiến Vũ, anh họ cũng là muốn tốt cho cậu. Cậu không biết Vương Thanh người này có bao nhiêu đáng giận, lạnh lùng vô tình, đối với chúng ta làm ra cái chuyện quả thực heo chó không bằng!" Nam nhân nóng ruột, muốn giữ lại Kiến Vũ.
Lời này nói ra liền khiến cô tiếp tân đằng sau cũng lộ ra sắc mặt giận dữ. Nói gì cũng nên vừa phải thôi! Cái gì gọi là "heo chó không bằng"? Chuyện các ngươi bán đứng công ty kia tính là cái gì? Cô nhìn về phía thang máy chuyên dụng, lại bắt gặp tổng tài đang đứng trong góc. Cô cảm thấy quái lạ, sau đó thương cảm nhìn vài người trước mắt. Có lẽ mấy người tức giận đến mất đi lý trí này thật không ngờ, người mà bọn họ còn đang chửi bới đang đứng không xa ngay phía sau bọn họ.
Kiến Vũ nhíu mày, trong lòng giận dữ, không chút do dự vận lực thi triển "Thiếu Lâm liên hoàn cước" lên người nam nhân, chỉ thấy nam nhân bằng tốc độ lấy mắt thường không thể nhìn rõ văng tới chỗ quầy tiếp tân, phát ra tiếng va đập vô cùng vang dội.
Thở ra một hơi, cuối cùng cũng giải được cơn ức chế, Kiến Vũ hừ một tiếng: "Ngươi mới heo chó không bằng!" Nói xong, lại liếc mắt nhìn mấy người còn lại: "Nếu bọn ngươi lại chửi bới anh trai, ta sẽ không khách khí với các ngươi. Còn có, các ngươi không cần tốn công sức với ta làm gì, ta đây cuộc đời chỉ biết theo anh của ta, sẽ không đem tinh lực lãng phí trên loại người không cùng chí hướng, các ngươi xin tự trọng."
"Kiến Vũ, ngươi đúng là tên nhóc hỗn láo, lại dám động thủ với anh họ ngươi!" Lão giả tức giận đến toàn thân phát run: "Ta thấy ngươi cùng Vương Thanh đều là lũ sói đáng khinh, không có lương tâm."
Kiến Vũ mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, xoay người nói với tiếp tân tiểu thư phía sau lưng: "Mấy người kia là nhân viên của Time?"
Tiếp tân tiểu thư bảo trì nụ cười hoàn mỹ nói: "Hiện tại đã không phải." Nhị thiếu gia, một chiêu của cậu so với mấy màn luận võ trong phim kiếm hiệp còn lợi hại hơn a. Quá chói mắt! Quá suất!
"Nhân viên không có quan hệ lại nhiễu loạn trật tự công ty, gọi người đem bọn họ đuổi ra đi." Nói xong, chỉ vào chỗ nam nhân còn đang nằm, nói: "Nhớ rõ phải tìm người đem cục đất kia kéo đi, dù sao ở đây cũng là mặt tiền của công ty chúng ta, đừng làm dơ mỹ quan."
"Vâng, tôi lập tức gọi người tới." Tiếp tân tiểu thư lập tức bấm điện thoại nội bộ, về phần bảo an thì đã không cần cô kêu nữa. Bảo vệ lúc đứng trong góc nhỏ nghe được lời nói của nhị thiếu gia, ngay lập tức đã toàn bộ xuất hiện.
"Lãng phí thời gian dùng cơm của bản thiếu gia." Kiến Vũ lưu lại một câu hừ lạnh, đi về phía thang máy.
Sự thật chứng minh, từ sau khi xuất viện, nhị thiếu gia người luôn mỉm cười ôn hòa cũng vẫn là có nộ khí.
Mọi người yên lặng nhìn người nào đó còn đang nằm bẹp trên mặt đất mãi chưa bò dậy nổi, như thế nào cũng không thể kìm nén giơ lên khóe miệng, kỳ thật cái thành ngữ "cười trên nỗi đau khổ của người khác" đôi khi cũng có thể đem ra ca ngợi. Nhị thiếu gia, cậu đúng là tương lai và hi vọng của chúng tôi. Cậu đá ra một cước này, quá giải hận!
Lúc Kiến Vũ còn chưa có chạy tới bên này, Vương Thanh đã quay vào thang máy. Bên cạnh anh, Thẩm Xương Mân liếc mắt nhìn con số báo đi lên tầng trên không ngừng nhảy, lại ngó thấy Vương Thanh mặt vô biểu tình, trong nội tâm khinh thường: tổng tài, tôi biết rõ trong lòng anh đã nhạc khai liễu hoa (múa hát tung hoa, ý chỉ tâm trạng vô cùng hưng phấn, vui vẻ), giả vờ thâm trầm cái gì? Thực coi thường tôi không thấy được lúc nhị thiếu đạp bay cái tên vô liêm sỉ kia thì anh giơ lên khóe miệng (cười)? Đem sắt nóng giấu ở đáy lòng, không sợ nội tạng sưng bỏng lên hay sao? (ý nói nếu tâm trạng quá phấn khích mà cứ kìm nén không được bộc lộ ra ngoài thì trong lòng sẽ thấy bức bối khó chịu)
Kiến Vũ không quen có người làm ra động tác như vậy đối với mình, cho dù là Vương Thanh cũng chưa từng có cử chỉ vô cùng thân mật như thế. Cậu khẽ nhíu mày, bởi vì không rõ thân phận người này lắm, cho nên cậu mặt ngoài vẫn cố nén, chỉ là ánh mắt trở nên có chút lạnh.
Do đã đến giờ nghỉ trưa, nên nhân viên đi lại trong đại sảnh rất nhiều. Người nào nhìn thấy một màn này, có thể đi vòng qua thì tuyệt đối sẽ không đi thẳng, cho dù phải đi thẳng cũng dùng vận tốc của tên lửa mà lao nhanh ra cửa chính.
Đáng thương tiếp tân lại gặp phải tình huống này (không thể chạy đi đâu (_ _!!)), chỉ có thể gượng cười đứng đằng sau bàn, lo lắng nhị thiếu gia nếu đi theo những người này, hoặc cùng bọn họ làm loạn lên, vậy sẽ thực phiền toái.
"Sao thế? Có phải là tên tiểu tử Vương Thanh kia đã làm gì với cậu rồi không?" Nam nhân chứng kiến trên tay Kiến Vũ còn đang cầm hộp cơm, buông cậu ra, nhíu mày nói: "Xem đi, Kiến Vũ, Vương Thanh hắn coi cậu là cái gì? Người hầu nhà bọn họ?! Đùa à?"
Bởi vì một tay bị thương, nên Kiến Vũ cầm cả hai hộp cơm chỉ bằng tay còn lại, tay kia vì để cho huynh trưởng yên tâm, cũng không dám cho nó tự do, vẫn luôn phải ngoan ngoãn mà treo nó trên cổ mình. Bây giờ nghe người này nói chuyện càng ngày càng thái quá, trong lời nói cả trong lẫn ngoài đều mang theo ý muốn châm ngòi cảm tình giữa cậu cùng huynh trưởng. Cậu xoay người đem cơm hộp giao cho tiếp tân tiểu thư phía sau lưng. Dù sao đem phần cơm trưa mà quản gia thúc thúc cùng đầu bếp đại ca đã tân tân khổ khổ (vất vả) chuẩn bị ra ngược đãi thì thực quá lãng phí.
"Tôi mới phải hỏi anh là đang muốn làm trò gì?" Kiến Vũ đối với người đột nhiên xuất hiện rồi đem huynh trưởng của mình nói bậy này thực không có chút hảo cảm nào, trầm mặt nói: "Ca nói qua, quán bar không phải là nơi tôi nên đi."
"Hắn đương nhiên không muốn cho cậu đi." Nam nhân hừ một tiếng, nhưng thấy Kiến Vũ đối với lời nói của hắn vừa rồi không hề hài lòng, thái độ liền mềm mại một chút: "Hắn không cho cậu đi quán bar, là vì không muốn để cậu giao lưu bạn bè, đồng nghĩa cậu cũng sẽ không có nhiều hậu thuẫn, vậy sau này cả công ty Vương gia còn không phải do hắn định đoạt?!"
"Anh trai là tổng tài của Time (tên công ty), không phải anh ấy định đoạt, còn do ai định đoạt?" Kiến Vũ nhìn người tâm địa rõ ràng không tốt đẹp gì này, nhíu mày: "Chẳng lẽ, còn phải nhờ anh nói?"
"Kiến Vũ, cậu hiểu lầm rồi, ý của tôi là muốn nói, cậu cũng là con trai của Vương gia, hắn dựa vào cái gì mà được lên làm tổng tài? Phải biết rằng đứa con mà Vương thúc thúc trước kia yêu thương nhất chính là cậu. Ai biết hắn đã dùng thủ đoạn gì mà chiếm được công ty." Nam nhân vỗ vỗ bả vai Kiến Vũ: "Kiến Vũ, anh biết rõ cậu chịu ủy khuất, anh sẽ không để cho cái tên bạch nhãn lang (chỉ kẻ tàn nhẫn, máu lạnh) Vương Thanh kia khi dễ cậu."
Vài người phía sau hắn cũng gật đầu phụ họa. Một vị có vẻ hơi lớn tuổi đẩy gọng kính lên sống mũi nói: "Kiến Vũ, cháu cũng là con trai của anh trai ta, người làm Nhị thúc như ta tuyệt đối sẽ không cho tên bạch nhãn lang Vương Thanh kia cướp đi gì đó của cháu."
Đứng sau bàn, tiếp tân nụ cười đã cứng ngắc thành đá. Ai có thể đến nói cho cô biết, trên thế giới này còn loại người nào có thể châm ngòi thổi gió đến mức càn rỡ như vậy? Mấy người này đã quên đây là đại sảnh của công ty Vương thị, đã quên trên đỉnh đầu của bọn họ có cameras, đã quên tổng tài của công ty này tên gọi Vương Thanh? Ngang nhiên như vậy chia rẽ cảm tình giữa huynh đệ người khác, cô thật không biết mấy chữ "vô liêm sỉ", "ngu xuẩn" gì đó có đủ để hình dung hành vi này của bọn họ được hay không.
Kiến Vũ nhìn mấy người trước mắt, xem như hiểu ý tứ của bọn họ. Hóa ra mấy người này là muốn đoạt gia sản của anh trai!
Đẩy ra cánh tay đang đặt trên vai mình, Kiến Vũ cau mày nói: "Tôi chỉ có một anh trai, gọi Vương Thanh." Nói rồi, cậu liếc xéo nam nhân đang cùng mình lôi lôi kéo kéo làm thân: "Ngươi không cao như anh của ta, không thông minh như anh của ta, đừng tự loạn xưng là anh trai ta."(chỗ này Kiến Vũ đang cáu nên để xưng hô ta – ngươi ^^)
Nam nhân biểu tình cứng đờ, vẻ mặt có chút vặn vẹo, hiển nhiên bị lời này của Kiến Vũ kích thích không nhẹ.
"Kiến Vũ, cậu lời này nói vậy là sao?" Trưởng giả giận tái mặt nói: "Nhị thúc xem như thương lầm cậu."
"Nhị thúc lúc ta nằm viện cũng không thèm đến liếc xem ta một cái." Kiến Vũ cười lạnh nói: "Là anh trai tới đón ta về nhà, là anh trai cho ta hết thảy. Ngươi nói rằng Vương gia cũng có một phần của ta, ta đây hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, cái công ty này đã là của ta cùng anh trai, vậy còn liên quan gì tới các ngươi?" Bên trong một đại gia tộc luôn luôn có một số kẻ không an phận. Đối mặt với loại người này, dễ dàng tha thứ chỉ chịu thiệt, giải quyết dứt khoát mới là sáng suốt nhất.
Mấy người bị lời này của Kiến Vũ làm cho nghẹn họng, nhất thời nói không ra lời, chỉ có người nam nhân vừa nãy lôi kéo Kiến Vũ đã nhanh chóng khôi phục, nói: "Kiến Vũ, cậu chẳng lẽ đã quên Vương Thanh trước kia đối với cậu chẳng quan tâm? Hắn còn đoạt đi công ty vốn thuộc về cậu, có biết hay không?!"
"Ý của ngươi công ty là của ta?" Kiến Vũ hỏi, người này sao cứ không biết thân biết phận như thế, khó trách huynh trưởng phải đối xử như vậy với bọn họ.
"Đúng thế!" Nam nhân thấy Kiến Vũ bị động, vội vàng gật đầu nói: "Trước kia tôi còn nghe Vương thúc thúc nói muốn đem công ty giao lại cho cậu."
Kiến Vũ nghe vậy, lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Như vậy, ta hiện tại lập tức nguyện ý đem công ty thuộc về ta đưa cho ca ta, ngươi còn gì để nói không?" Loại thủ đoạn này, ngay cả kiếp trước tiểu thiếp của cha mình cũng không thèm chơi, thật không biết đầu óc người này dùng để làm cái gì.
"Kiến Vũ, ngươi bị Vương Thanh lừa rồi, có biết hay không?!" Trưởng giả tự xưng là Nhị thúc nhìn Kiến Vũ bằng cái vẻ mặt vô cùng "đau đớn": "Chờ bạch nhãn lang kia thật sự nắm được quyền to, ngươi cái gì cũng không còn, đến lúc đó ngươi biết phải làm cái gì?"
Đi ra thang máy, Vương Thanh vừa vặn nghe được câu này, bước chân dừng lại, tầm mắt dời về phía Kiến Vũ đang cúi thấp đầu. Kiến Vũ một mực không có ngẩng đầu, mà anh cũng một mực không thu hồi ánh mắt.
Thẩm Xương Mân chứng kiến tình hình này, lo lắng nhìn Vương Thanh,"Tổng tài..." Huynh đệ anh lúc trước bởi vì tranh đoạt tài sản mà đã cừu thị lẫn nhau, cuối cùng còn đấu đến ngươi chết ta sống. Hôm nay quan hệ huynh đệ giữa tổng tài cùng nhị thiếu gia thật vất vả mới hòa hoãn xuống, nếu là bởi vì mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của những người này, xảy ra vấn đề gì thì biết làm sao bây giờ? Vương Thanh không nói gì, vẫn chỉ đứng tại chỗ không tiến lên. Thẩm Xương Mân nhìn thấy anh như vậy, cũng chỉ ngoan ngoãn đứng im, lo lắng nhìn xem động tĩnh trong đại sảnh.
"Nếu như ngay cả anh trai của mình cũng không thể tin tưởng, như vậy càng không thể tin tưởng các ngươi." Kiến Vũ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía vài người trước mắt: "Ít nhất, anh ấy là anh trai mang cùng chung huyết mạch, thân thiết nhất với ta."
Nói rồi, cũng không muốn để ý tới bọn họ thêm nữa, xoay người lấy lại hộp cơm từ chỗ tiếp tân tiểu thư, định hướng phía thang máy mà đi. Mới đi được hai bước, lại phát giác bờ vai của mình bị người ta nắm chặt.
"Kiến Vũ, anh họ cũng là muốn tốt cho cậu. Cậu không biết Vương Thanh người này có bao nhiêu đáng giận, lạnh lùng vô tình, đối với chúng ta làm ra cái chuyện quả thực heo chó không bằng!" Nam nhân nóng ruột, muốn giữ lại Kiến Vũ.
Lời này nói ra liền khiến cô tiếp tân đằng sau cũng lộ ra sắc mặt giận dữ. Nói gì cũng nên vừa phải thôi! Cái gì gọi là "heo chó không bằng"? Chuyện các ngươi bán đứng công ty kia tính là cái gì? Cô nhìn về phía thang máy chuyên dụng, lại bắt gặp tổng tài đang đứng trong góc. Cô cảm thấy quái lạ, sau đó thương cảm nhìn vài người trước mắt. Có lẽ mấy người tức giận đến mất đi lý trí này thật không ngờ, người mà bọn họ còn đang chửi bới đang đứng không xa ngay phía sau bọn họ.
Kiến Vũ nhíu mày, trong lòng giận dữ, không chút do dự vận lực thi triển "Thiếu Lâm liên hoàn cước" lên người nam nhân, chỉ thấy nam nhân bằng tốc độ lấy mắt thường không thể nhìn rõ văng tới chỗ quầy tiếp tân, phát ra tiếng va đập vô cùng vang dội.
Thở ra một hơi, cuối cùng cũng giải được cơn ức chế, Kiến Vũ hừ một tiếng: "Ngươi mới heo chó không bằng!" Nói xong, lại liếc mắt nhìn mấy người còn lại: "Nếu bọn ngươi lại chửi bới anh trai, ta sẽ không khách khí với các ngươi. Còn có, các ngươi không cần tốn công sức với ta làm gì, ta đây cuộc đời chỉ biết theo anh của ta, sẽ không đem tinh lực lãng phí trên loại người không cùng chí hướng, các ngươi xin tự trọng."
"Kiến Vũ, ngươi đúng là tên nhóc hỗn láo, lại dám động thủ với anh họ ngươi!" Lão giả tức giận đến toàn thân phát run: "Ta thấy ngươi cùng Vương Thanh đều là lũ sói đáng khinh, không có lương tâm."
Kiến Vũ mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái, xoay người nói với tiếp tân tiểu thư phía sau lưng: "Mấy người kia là nhân viên của Time?"
Tiếp tân tiểu thư bảo trì nụ cười hoàn mỹ nói: "Hiện tại đã không phải." Nhị thiếu gia, một chiêu của cậu so với mấy màn luận võ trong phim kiếm hiệp còn lợi hại hơn a. Quá chói mắt! Quá suất!
"Nhân viên không có quan hệ lại nhiễu loạn trật tự công ty, gọi người đem bọn họ đuổi ra đi." Nói xong, chỉ vào chỗ nam nhân còn đang nằm, nói: "Nhớ rõ phải tìm người đem cục đất kia kéo đi, dù sao ở đây cũng là mặt tiền của công ty chúng ta, đừng làm dơ mỹ quan."
"Vâng, tôi lập tức gọi người tới." Tiếp tân tiểu thư lập tức bấm điện thoại nội bộ, về phần bảo an thì đã không cần cô kêu nữa. Bảo vệ lúc đứng trong góc nhỏ nghe được lời nói của nhị thiếu gia, ngay lập tức đã toàn bộ xuất hiện.
"Lãng phí thời gian dùng cơm của bản thiếu gia." Kiến Vũ lưu lại một câu hừ lạnh, đi về phía thang máy.
Sự thật chứng minh, từ sau khi xuất viện, nhị thiếu gia người luôn mỉm cười ôn hòa cũng vẫn là có nộ khí.
Mọi người yên lặng nhìn người nào đó còn đang nằm bẹp trên mặt đất mãi chưa bò dậy nổi, như thế nào cũng không thể kìm nén giơ lên khóe miệng, kỳ thật cái thành ngữ "cười trên nỗi đau khổ của người khác" đôi khi cũng có thể đem ra ca ngợi. Nhị thiếu gia, cậu đúng là tương lai và hi vọng của chúng tôi. Cậu đá ra một cước này, quá giải hận!
Lúc Kiến Vũ còn chưa có chạy tới bên này, Vương Thanh đã quay vào thang máy. Bên cạnh anh, Thẩm Xương Mân liếc mắt nhìn con số báo đi lên tầng trên không ngừng nhảy, lại ngó thấy Vương Thanh mặt vô biểu tình, trong nội tâm khinh thường: tổng tài, tôi biết rõ trong lòng anh đã nhạc khai liễu hoa (múa hát tung hoa, ý chỉ tâm trạng vô cùng hưng phấn, vui vẻ), giả vờ thâm trầm cái gì? Thực coi thường tôi không thấy được lúc nhị thiếu đạp bay cái tên vô liêm sỉ kia thì anh giơ lên khóe miệng (cười)? Đem sắt nóng giấu ở đáy lòng, không sợ nội tạng sưng bỏng lên hay sao? (ý nói nếu tâm trạng quá phấn khích mà cứ kìm nén không được bộc lộ ra ngoài thì trong lòng sẽ thấy bức bối khó chịu)
Danh sách chương