Tống Khánh Hạc cẩn thận tính toán một hồi, cau mày nói: “Em không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà, anh cả, anh vẫn phải cẩn thận trong hai ngày này.”
Nếu có người khác nói lời này với hắn ta, Tống Khánh Long sẽ tặngngay cho một cái tát.
Tuy nhiên, hắnvô cùng tin tưởng vào bản lĩnh của cậu em thứ hai nhà hắn.
“Ta biết rồi.”
Tống Khánh Long nói, “Mọi người hãy chuẩn bị thật tốt.
Tối nay tại khách sạn Hoàng Đình, Tú Tú nói rằng nếu cha cô ấy có thời gian, ông ấy cũng sẽ đến đó ngồi một lát.”
“Hoàng ngũ gia?” Tống Mục Dương chợt thấy phấn khích.
Hoàng lão gia tử dưới gối có bảy người con! Mỗi người trong số họ đều đã tạo nên danh tiếng lớn ở Thiền Thành.
Sau khi Hoàng lão gia từ về hưu,
tài sản của nhà họ Hoàng đều nằm trong tay bảy người con này.
“Khánh Long, con phải nổ lực hơn một chút.”
Đôi mắt Tống Mục Dươngthả ra thần thái phấn chấn, “Nếu như có thể kết thân với nhà họ Hoàng, Tống Thiên Dương một nhà bọn chúng, chúng ta muốn giẫm thế nào chả được.”
Tống Khánh Long cười, “Vâng cha, con biết rồi.”
Vào chạng vạng tối.
Một chiếc ô tô chạy chầm chậm vào khu biệt thự.
“Cha, có chuyện gì vậy?”
Lúc Tống Nhan bước vào đại sảnh, cô phát hiện mọi người đều ở đó, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Một trăm ngàn tệ tiền mặt của nhà họ Diệp.”
Tống Thiên Dương lo lắng, “Diệp Thiếu Hoàng trúng độc rắn.
Nghe nói toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện Nhân dân đều bó tay.
Bây giờ nhà họ Diệp đột nhiên gửi một trăm ngàn Nhân dân tệ đưa
tới cho chúng ta.
Rốt cuộc có ý gì?”
“Nhà họ Diệp còn chỉ đích danh.
Cái này là đưa cho Sở Trần.”
Chu Kiếm liếc nhìn Sở Trần, “Sẽ không phải là … nói với Sở Trần rằng nếu Diệp thiếu gia có xảy ra chuyện gì thì số tiền sẽ để cho Sở Trần lo hậu sự.
“Anh lo chuyện của mình đi.” Tống Nhan nhướng mày nhìn Chu Kiếm.
Lúc này, Tống Tình cũng lập tức lên tiếng, “Trừ lý do đó ra, tôi
không nghĩ ra được lý do gì khiến nhà họ Diệp phải đưa tiền tới đây.”
“Nhan Nhan, con định xử lý số tiền này như thế nào?” Tô Nguyệt nói.
“Đây là gửi choSỞ Trần, thì cứ để anh ta xử lý.”
Tống Nhan ngược lại không chút do dự, nhìn thoáng qua về phía Sở Trần, lúc ở trong nhà hàng, tên ngốc này cùng Hạ Thiếu giakề vai sát cánh, tự xưng là tổ hợp hoàn mỹ.
Hiện tại để xem hắn xử lý vấn đề này như thế
nào.
Một trám nghìn tệ mà nhà họ Diệp gửi không lý do, chỉ ghi là là Hoàng thiếu cảm tạ.
Thế nhưng, mọi người đều rõ rằng khixảy ra tai nạn của Diệp Thiếu Hoàng, Sở Trần đã dùng chính đôi giày của mình để lấynước từ Tống hồ và tạt vào mặt Diệp Thiếu Hoàng.
Nhà họ Diệp, liệu sẽ cảm tạSỞ Trần không?
Sự tình xảy ra bất thường, tất có ám.
“Sở Trần, cậu phải suy nghĩ kỹ càng.” Lâm Tâm Bình chế nhạo nhìn Sở Trầngiễu cợt.
Một trăm nghìn nhân dân tệ chỉ là một khoản tiền nhỏ đối với những người có mặt ở đây.
Bọn họ càng là thêm vui khi nhìn thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan và dáng vẻ không biết làm sao của Sờ Trần.
Ngay cả Lâm Tín Bình cũng cảm thấy rằng đây là khời đầu cho sự trả thù của nhà họ Diệp.
Đầu tiên sẽ dùng một trăm ngàn
tệ để làm nhục và cảnh cáo Sở Trần.
Mọi người đều nhìn Sở Trần.
Một trăm nghìn tệ tiền mặt, được đóng gói trong một chiếc túi.
Sở Trầnnhấc lên, cân đo đong đếm, “Cũng không biết lànhà họ Diệp nói đưa một trăm ngàn, nhưng thật ra đưa chín mươi ngàn không.”
Sở Trần ngẩng đầu, nhìn Tống Thu, đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu Thu, Hai ngày nay luyện múa sư tử thật vất vả nha.”
Tống Thu nghe vậy sửng sốt, hắn không biết tại sao Sở Trần lại đột nhiên nói chuyện với hắn.
Bất quá, bắt đầu từ việc Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng một cách thô bạo, đến khi biết Sở Trần đã cứu mạng mình, thái độ của Tống Thu đối với Sở Trần đã thay đổi rất nhiều, ngay lập tức trả lời: “Không sao đâu.
Ông nội chúng ta đang làm việc chăm chỉ, tất nhiên tôi cũng phải cố gắng hết sức.”
Cái túi lập tức bay về phía Tống Thu.
Tống Thu bắt lấy, ngây người nhìn Sở Trần.
“Vì nhà họ Tống, cậu đã rất vất vả ròi.
Sở Trần nói, “Anh rể không giúp được nhiều, cho nênanh sẽ cho cậu một ít tiền tiêu vặt, hãy cầm lấy đi uống trà.”
Mọi người đều sửng sốt.
Nếu có người khác nói lời này với hắn ta, Tống Khánh Long sẽ tặngngay cho một cái tát.
Tuy nhiên, hắnvô cùng tin tưởng vào bản lĩnh của cậu em thứ hai nhà hắn.
“Ta biết rồi.”
Tống Khánh Long nói, “Mọi người hãy chuẩn bị thật tốt.
Tối nay tại khách sạn Hoàng Đình, Tú Tú nói rằng nếu cha cô ấy có thời gian, ông ấy cũng sẽ đến đó ngồi một lát.”
“Hoàng ngũ gia?” Tống Mục Dương chợt thấy phấn khích.
Hoàng lão gia tử dưới gối có bảy người con! Mỗi người trong số họ đều đã tạo nên danh tiếng lớn ở Thiền Thành.
Sau khi Hoàng lão gia từ về hưu,
tài sản của nhà họ Hoàng đều nằm trong tay bảy người con này.
“Khánh Long, con phải nổ lực hơn một chút.”
Đôi mắt Tống Mục Dươngthả ra thần thái phấn chấn, “Nếu như có thể kết thân với nhà họ Hoàng, Tống Thiên Dương một nhà bọn chúng, chúng ta muốn giẫm thế nào chả được.”
Tống Khánh Long cười, “Vâng cha, con biết rồi.”
Vào chạng vạng tối.
Một chiếc ô tô chạy chầm chậm vào khu biệt thự.
“Cha, có chuyện gì vậy?”
Lúc Tống Nhan bước vào đại sảnh, cô phát hiện mọi người đều ở đó, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Một trăm ngàn tệ tiền mặt của nhà họ Diệp.”
Tống Thiên Dương lo lắng, “Diệp Thiếu Hoàng trúng độc rắn.
Nghe nói toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện Nhân dân đều bó tay.
Bây giờ nhà họ Diệp đột nhiên gửi một trăm ngàn Nhân dân tệ đưa
tới cho chúng ta.
Rốt cuộc có ý gì?”
“Nhà họ Diệp còn chỉ đích danh.
Cái này là đưa cho Sở Trần.”
Chu Kiếm liếc nhìn Sở Trần, “Sẽ không phải là … nói với Sở Trần rằng nếu Diệp thiếu gia có xảy ra chuyện gì thì số tiền sẽ để cho Sở Trần lo hậu sự.
“Anh lo chuyện của mình đi.” Tống Nhan nhướng mày nhìn Chu Kiếm.
Lúc này, Tống Tình cũng lập tức lên tiếng, “Trừ lý do đó ra, tôi
không nghĩ ra được lý do gì khiến nhà họ Diệp phải đưa tiền tới đây.”
“Nhan Nhan, con định xử lý số tiền này như thế nào?” Tô Nguyệt nói.
“Đây là gửi choSỞ Trần, thì cứ để anh ta xử lý.”
Tống Nhan ngược lại không chút do dự, nhìn thoáng qua về phía Sở Trần, lúc ở trong nhà hàng, tên ngốc này cùng Hạ Thiếu giakề vai sát cánh, tự xưng là tổ hợp hoàn mỹ.
Hiện tại để xem hắn xử lý vấn đề này như thế
nào.
Một trám nghìn tệ mà nhà họ Diệp gửi không lý do, chỉ ghi là là Hoàng thiếu cảm tạ.
Thế nhưng, mọi người đều rõ rằng khixảy ra tai nạn của Diệp Thiếu Hoàng, Sở Trần đã dùng chính đôi giày của mình để lấynước từ Tống hồ và tạt vào mặt Diệp Thiếu Hoàng.
Nhà họ Diệp, liệu sẽ cảm tạSỞ Trần không?
Sự tình xảy ra bất thường, tất có ám.
“Sở Trần, cậu phải suy nghĩ kỹ càng.” Lâm Tâm Bình chế nhạo nhìn Sở Trầngiễu cợt.
Một trăm nghìn nhân dân tệ chỉ là một khoản tiền nhỏ đối với những người có mặt ở đây.
Bọn họ càng là thêm vui khi nhìn thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan và dáng vẻ không biết làm sao của Sờ Trần.
Ngay cả Lâm Tín Bình cũng cảm thấy rằng đây là khời đầu cho sự trả thù của nhà họ Diệp.
Đầu tiên sẽ dùng một trăm ngàn
tệ để làm nhục và cảnh cáo Sở Trần.
Mọi người đều nhìn Sở Trần.
Một trăm nghìn tệ tiền mặt, được đóng gói trong một chiếc túi.
Sở Trầnnhấc lên, cân đo đong đếm, “Cũng không biết lànhà họ Diệp nói đưa một trăm ngàn, nhưng thật ra đưa chín mươi ngàn không.”
Sở Trần ngẩng đầu, nhìn Tống Thu, đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu Thu, Hai ngày nay luyện múa sư tử thật vất vả nha.”
Tống Thu nghe vậy sửng sốt, hắn không biết tại sao Sở Trần lại đột nhiên nói chuyện với hắn.
Bất quá, bắt đầu từ việc Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng một cách thô bạo, đến khi biết Sở Trần đã cứu mạng mình, thái độ của Tống Thu đối với Sở Trần đã thay đổi rất nhiều, ngay lập tức trả lời: “Không sao đâu.
Ông nội chúng ta đang làm việc chăm chỉ, tất nhiên tôi cũng phải cố gắng hết sức.”
Cái túi lập tức bay về phía Tống Thu.
Tống Thu bắt lấy, ngây người nhìn Sở Trần.
“Vì nhà họ Tống, cậu đã rất vất vả ròi.
Sở Trần nói, “Anh rể không giúp được nhiều, cho nênanh sẽ cho cậu một ít tiền tiêu vặt, hãy cầm lấy đi uống trà.”
Mọi người đều sửng sốt.
Danh sách chương