Trong Bạch công quán, Tuyên Hoài Phong nằm trên đệm giường mềm mại mở mắt lên, nhìn mặt trời to lớn ngoài cửa sổ, y biết mình đã ngủ đến muộn lắm rồi. Người cùng y chìm vào giấc ngủ không ở trên giường.

Y quay đầu, đang định tìm kiếm, bỗng cảm thấy nệm giường lún xuống, một người nằm lên giường, hỏi từ trên đỉnh đầu y: “Tìm anh sao?”

Cúi đầu hôn mạnh lên môi y một cái, mùi kèm đánh răng thơm mát dễ chịu truyền tới.

Tối qua Tuyên Hoài Phong bị bóc lột quá chừng, tuy rằng tỉnh rồi nhưng chưa muốn ngồi dậy, buồn ngủ nói: “Anh thức từ lúc nào vậy?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Thức từ sớm rồi, còn đang xử lý vài công việc. Em còn mệt không? Ngủ thêm một lát đi, ngủ đủ rồi thì thức dậy đi với anh.”

Eo Tuyên Hoài Phong mỏi, lưng cũng mỏi, hôm qua điên cuồng vận động như vậy, một giấc ngủ tối quả thực chẳng hồi phục nổi. Y thực sự tiếp tục nằm xuống, ngủ một lúc, chẳng biết bao lâu lại mở mắt ra, thấy Bạch Tuyết Lam vẫn đang bên cạnh, vẻ mặt hiền hòa ngắm nhìn mình.

Tuyên Hoài Phong không nỡ ngủ tiếp, lười biếng nói: “Hôm nay anh không cần tới tổng thự làm việc sao?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Tổng lý gọi điện thoại tới, bảo anh xế chiều tới phủ tổng lý một chuyến. Anh nghĩ không cần chạy tới chạy lui làm gì, cứ ở trong công quán, chiều mới ra ngoài. Nếu trong thự có chuyện lớn cần anh giải quyết, tất nhiên họ sẽ tự đưa văn kiện đến.”

Dường như trong lòng Tuyên Hoài Phong luôn cảm thấy có chuyện cần nói, nghĩ một lúc, y nói với Bạch Tuyết Lam: “Hôm qua chưa đến chỗ Lâm bá mẫu. Em nghĩ, hay là hôm nay chúng ta tới một chuyến đi.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Giờ em mới quan tâm đến chuyện này, không thấy đã quá muộn rồi sao? Lâm Kỳ Tuấn phải đưa mẫu thân hắn về quê an táng, e rằng bây giờ đã trên đường đi rồi.”

Tuyên Hoài Phong thực không ngờ đến việc này, im lặng một lát bèn thở dài một tiếng.

Bạch Tuyết Lam vuốt ve gương mặt y, an ủi: “Hết cách, anh đã phái một trưởng ban hải quan đến thay chúng ta vái lão phu nhân rồi, còn tặng một vòng hoa và một câu đối phúng điếu. Chí ít, về mặt lễ tiết không có sơ sót gì.”

Tuyên Hoài Phong khẽ nói: “Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.”

Bạch Tuyết Lam nhìn người yêu đáng yêu thật thà như vậy, trong lòng ngược lại còn hơi xấu hổ, cúi đầu hôn lên mặt y vài cái, điềm đạm nói: “Em ngủ tiếp đi.”

Tuyên Hoài Phong ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ bù.

Không thể không thừa nhận rằng, trong số các phó quan, Tuyên Hoài Phong là người được hưởng ưu đãi cực lớn. Ví như cùng là phó quan của Bạch Tuyết Lam, một vị thì nằm trên giường ngủ thoải mái, một vị khác lại đã bắt đầu bận rộn.

Tôn phó quan dậy từ sáng sớm, sau đó liền lặng lẽ đi ra từ cửa hông nhỏ của công quán.

Hắn không mặc đồng phục hải quan, cố ý chọn một bộ áo ngắn, ngang hông buộc thắt lưng vải, ống quần cũng được bó, dường như không khác những người bán sức lao động trên đường bao nhiêu.

Rời công quán, trước tiên hắn chẳng làm gì mà dạo quanh hai vòng, thấy quán đồ ăn sáng thì bước vào, đến bên cạnh người nông dân rao hàng rồi dừng bước, chỉ vào mấy cây củ cải để hỏi giá, nương thời gian cúi đầu để quan sát xem có người đi theo phía sau mình hay không.

Thử mấy lần như vậy, thấy thực sự không có ai theo dõi, Tôn phó quan mới ung dung đi về phía bắc.

Trên đường phía bắc không có cửa hàng cao cấp nào, đều là những sạp nhỏ bên đường cả. Vì đang là sáng sớm nên những người đi làm việc lao động đều muốn ăn chút gì lót bụng, hiện tại đúng là lúc náo nhiệt nhất.

Để tiếp khách, những sạp bán tào phớ, bán bánh trôi vừng, bán bánh nướng bánh quẩy, bán bánh bao đều bày rất nhiều ghế nhỏ ra ngoài, khiến con đường đẹp bị chiếm hơn phân nửa.

Trong đó có một sạp bán bánh bao thập cẩm. Những món này vốn không bán chung với nhau, song ông chủ nhỏ người Sơn Tây này rất khôn khéo, cầm một cái nồi lớn, mua lại xương thừa trong các tiệm cơm với giá rẻ, dùng nước xốt xì dầu nấu thành loại canh thịt xương thơm ngon hấp dẫn.

(Ở đây, bánh bao thập cẩm này là bánh bao chay làm từ nhiều loại bột, hạt củ khác nhau. VD: gạo lứt, hạt ý dĩ, vừng đen, củ từ, hạch đào…)

Ông chủ kia hay dùng một chiếc muôi lớn khuấy mạnh nước canh xương thơm ngào ngạt trong cái nồi nóng hầm hập, miệng rao: “Banh bao lớn rất lớn, rẻ rất rẻ đây! Mua bánh bao tặng nước canh thịt đây! Banh bao to thơm ngào ngạt, chấm nước canh thịt sóng sánh dầu, ăn còn ngon hơn cả thịt kho thơm phức đây!”

Những người nghèo ngửi được mùi thơm đều bằng lòng tới mua.

Cho nên dù cái sạp nhỏ này bày bàn nhỏ cùng tất cả số ghế ra mà khách vẫn rất nhiều.

Tôn phó quan đến đó, những chiếc ghế nhỏ chung quanh sạp bánh bao thập cẩm hầu như đã bị người ta chiếm. Ông chủ nhỏ thấy một vị khách tới, không muốn lỡ mối làm ăn nên lấy một chiếc ghế nhỏ ra, nói: “Hôm nay nhiều người, anh cầm trước cái này đi, ngồi ở bên góc tường một lúc nhé. Anh muốn mấy cái bánh bao?”

Tôn phó quan nói: “Bốn cái.”

Ông chủ nhỏ rao: “Được rồi! Bốn cái bánh bao nào! Tặng nước canh thịt sóng sánh dầu nào!”

Tôn phó quan cầm chiếc ghế nhỏ ngồi ghé sát bên tường, chốc lát sau, ông chủ nhỏ đưa bốn chiếc bánh bao thập cẩm và một đĩa nước xốt nhỏ ra.

Tôn phó quan cầm lấy một cái bánh bao, chấm nước xốt, từ tốn ăn như những thực khách khác.

Ăn hai cái bánh bao, trước mắt xuất hiện một bóng người.

Trên đầu người nọ đội một chiếc mũ vải nửa cũ nửa mới che mất nửa bên mặt, ngồi xổm xuống, không hỏi ý Tôn phó quan đã tiện tay cầm một cái bánh bao chấm vào nước xốt, vừa ăn miếng to vừa nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc thế nào?”

Tôn phó quan đánh mắt quét chung quanh một vòng, cũng khẽ nói: “Ý của tổng trưởng là muốn anh chuyển hiềm nghi trên người mình sang hướng khác.”

Người thần bí đột nhiên xuất hiện đó đương nhiên là nội gián quý báu trong quân Quảng Đông, Trương phó quan.

Vì bảo mật, việc thu xếp bàn bạc với Trương phó quan luôn do Tôn phó quan đích thân triển khai.

Trương phó quan hỏi: “Chuyển thế nào?”

Tôn phó quan lại nhìn chung quanh, xét thấy không có người nào đáng hoài nghi mới vói tay vào trong người móc một tờ giấy ra, nói: “Cho anh cái này.”

Trương phó quan nhận lấy, trong hoàn cảnh này, đương nhiên không thích hợp để mở ra xem, gã nhét vào túi, hỏi: “Là cái gì?”

Tôn phó quan nói: “Thư tổng trưởng đích thân viết.”

Ghé đầu lại gần, nhỏ giọng truyền đạt vài câu với Trương phó quan.

Trương phó quan gật đầu mấy lần, tay giữ lên túi áo, nói nhỏ: “Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên vẫn phải nói, cách làm việc này của Bạch tổng trưởng nhà các cậu hơi độc địa đấy.”

Tôn phó quan nói: “Anh không biết đó thôi, tổng trưởng nhà chúng tôi nghĩ cách rất vất vả, muốn nắm được tính mạng Triển Lộ Chiêu, thế mà kết quả lại thất bại, ngài ấy hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bởi vậy, sao ngài ấy có thể không ra tay triệt để như thế? Tôi không thừa lời nữa, đây là địa điểm lẫn thời gian lần sau gặp mặt, vẫn theo quy tắc cũ. Anh xem xong thì lập tức thiêu hủy.”

Nói rồi, hắn làm bộ đưa bánh bao cho Trương phó quan mà đưa một tờ giấy nhỏ sang.

Trương phó quan nương cơ hội nhận tờ giấy nhỏ, cũng tiện tay đưa một vật qua, nhét vào lòng bàn tay Tôn phó quan, lau miệng một cái, nói: “Tôi đi.”

Cầm bánh bao đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Tôn phó quan nhìn gã biến mất ở khúc quanh trên đường cái mới cúi đầu nhìn, thấy trong lòng bàn tay mình xuất hiện thêm một tờ giấy nhỏ nhăn nhúm. Hắn biết đây là tình báo lần này nên giả bộ tự nhiên nhét vào túi. Sau đó, Tôn phó quan hỏi ông chủ nhỏ mua thêm một cái bánh bao và nước xốt thịt, từ tốn ăn sạch sẽ, cố ý ngồi thêm chừng mười phút mới ngáp một cái rồi đứng dậy, duỗi người một cái, không khiến bất kể người nào chú ý mà rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện