Lại nói về tình hình hiện tại. Trên mặt bàn đội trưởng Hồ có tiền mặt rực rỡ màu sắc, lại có vàng thỏi lóng lánh ánh kim, thêm cả hai chuỗi vòng trân châu lấp lánh êm dịu, quả là hình ảnh mê đắm lòng người.

Lúc này đội trưởng Hồ mới bày lương tâm mình ra, khoát tay nói: “Được rồi, được rồi, đúng là thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, những lời ngài nói khiến tôi đây dù tâm địa sắt đá cũng muốn rơi lệ. Làm cha người ta quả thực không dễ dàng.”

Nhìn đống tài sản vốn thuộc về mình trên bàn, ông chủ Chu cũng muốn rơi lệ. Bởi vậy lão thành khẩn gật đầu biểu thị tán thành lời đội trưởng Hồ.

Đội trưởng Hồ chỉ tay lên bàn nói. “Có lẽ ngài cho rằng những thứ này sẽ rơi vào túi tôi. Kỳ thực ngài cứ ra ngoài hỏi thử xem tôi có phải hạng người ăn hối lộ hay không? Nói thật với ngài, con trai ngài phạm tội rất nặng, bị bắt tại hiện trường. Xe nhà ngài chính là vật chứng. Hai người chết kia đương nhiên phải đền bù trợ cấp, còn hai người bị thương ấy à, là nhân chứng. Ngài nói xem, có khó xử lý không?”

Ông chủ Chu ôn hòa nói: “Người chết đương nhiên phải đền bù trợ cấp, tiền thuốc men của người bị thương đương nhiên cũng do Chu mỗ bỏ ra. Không dám phiền đội trưởng Hồ lo lắng.”

Bên ngoài, lão Trương đã chia tiền cho đám đồng nghiệp, mọi người nhận được phí vất vả nên đương nhiên vui vẻ, rút điếu thuốc lá nhỏ ra hút, đang trò chuyện xem ngày mai đi tìm chị em nào chơi đùa một phen thì thấy cửa phòng làm việc mở ra, ông chủ Chu và đội trưởng Hồ bước ra từ phía trong.

Lúc ông chủ Chu tới, trên người phình phình cộm cộm. Bây giờ, những chỗ phồng cộm trên người đều xẹp xuống, nhìn qua lại tưởng gầy đi. Nhưng gầy đi như thế lại có giá trị, chí ít đã đổi được sự thân thiện từ đội trưởng Hồ.

Đội trưởng Hồ vừa thân thiết đưa lão ra khỏi phòng làm việc, còn vừa thân thiết vỗ vai lão như bạn bè lâu năm, trấn an: “Lệnh công tử tuy uống rượu lái xe có sai một chút, nhưng phu xe kéo cũng không phải không có trách nhiệm. Ban đêm vốn tối tăm u ám, vậy mà phu xe không đi sát vào lề đường, trái lại còn kéo vọt ra giữa đường, dù ai là tài xế cũng không ngờ được. Gần đây trong thành thường có ăn mày dùng phương pháp ấy để tống tiền lừa bịp người lái ô tô, có khi bây giờ đến phu xe kéo cũng đã đi vào con đường tà đạo này. Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện như thế phát sinh.”

Ông chủ Chu nói: “Vậy đêm nay khuyển tử ở đâu?”

Đội trưởng Hồ thầm nghĩ, khi nãy đã nhận rất nhiều tiền mặt vàng bạc lẫn châu báu, chung quy vẫn không tiện để con nuôi tổng trưởng bộ giáo dục qua đêm ở phòng giam. Hắn trầm ngâm chốc lát, cười nói: “Vụ án này không thể kết thúc ngay. Thế nhưng, nếu là bị người ta lừa bịp tống tiền, người chết lẫn bị thương cố ý đâm vào xe hắn, vậy thì tính chất vụ án lại bất đồng. Theo tôi thấy thì có thể nộp tiền bảo lãnh.”

Đội trưởng Hồ biết, chỉ sợ lúc này trên người ông chủ Chu đã chẳng còn dư tiền mặt, vì vậy hắn chẳng nói số tiền bảo lãnh là bao nhiêu, xoay người chỉ vào một thuộc hạ, nói: “Lão Trương, cậu thả thằng nhóc Chu gia kia ra đi, giao hắn cho cha hắn.”

Lão Trương thầm hiểu tối nay đội trưởng đã buôn bán lãi lời to, cho nên nói chuyện mới sảng khoái như thế. Bản thân hắn cũng nhận được thứ tốt, đương nhiên hành động cũng chẳng do dự, đáp một tiếng, kêu một đồng nghiệp đi về phía sau. Chốc lát sau đã đưa nghi phạm vụ án đâm xe ra ngoài.

Khắp người nghi phạm tản ra mùi rượu khó ngửi, hắn vẫn ngủ say, song hai tên tuần cảnh nhờ hắn mà nhận được một khoản thu nhập nên không oán thán nhiều, vẫn nâng cái gã nặng trịch này ra ngoài.

Ông chủ Chu thấy con trai xem như đã thở phào được một tiếng, nghe hắn khò khè ngáy rung trời ngủ ngon lành, thế nhưng lại hại mình vất vả cả buổi tối, dâng hết một khoản tiền lớn, lão lại hận không thể đạp hắn hai cái. Trong lòng bao cảm xúc không thể diễn tả bỗng nhiên bên ngoài vang “rầm” một tiếng, trong đêm khuya thanh tĩnh, âm thanh đó khiến người ta sợ hãi run rẩy.

Tiếp theo là âm thanh ồn ào lách cách ầm ầm, thêm cả rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn, có người hô: “Chính là chỗ này!”

Cửa cục cảnh sát hơi huyên náo, một đoàn binh sĩ rầm rập xong vào, cầm súng trong tay, bộ dạng hung thần ác sát.

Đội trưởng Hồ lấy làm kinh hãi, vội hỏi: “Sao vậy? Sao vậy? Các huynh đệ, có chuyện gì hãy để từ từ.”

Lời còn chưa dứt, binh sĩ ở giữa tản ra tạo thành một con đường, lập tức có tiếng bốt chạm đất “cộp cộp” vang lên, một người đàn ông mặc quân phục từ phía sau tiến tới, hỏi: “Ai là quản sự ở đây?”

Bộ dạng người vừa xuất hiện càng khiến mọi người hoảng sợ, hốc mắt bên trái không có tròng mắt, gương mặt thì từ tai đến gò má có một vết sẹo to, mũi bị khoét hơn phân nửa, nếu ban đêm đi đường nhìn thấy sợ rằng sẽ tưởng là vừa bò ra từ điện Diêm La.

Vị quan quân mặt mày đáng sợ này hiển nhiên là Khương sư trưởng địa vị rất cao trong quân Quảng Đông.

Người ở đồn cảnh sát bình thường vẫn hay hô quát dân chúng, thấy súng thật đạn thật lại chẳng dám nhúc nhích, trong mắt ai cũng hiện vẻ sợ hãi.

Giọng đội trưởng Hồ so với bình thường nhỏ đi rất nhiều, lưng hơi khom, hồi đáp: “Tôi chính là quản sự nơi này, họ Hồ, là đội trưởng đội lính tuần đồn cảnh sát số ba của thủ đô. Chẳng biết vị trưởng quan đây xưng hô thế nào?”

(Nguyên văn đội trưởng Hồ xưng là “bỉ tính Hồ”, là cách xưng họ khiêm tốn)

Khương sư trưởng đưa ngang mắt một cái: “Ông mày là sư trưởng sư đoàn bảy thuộc quân Quảng Đông, họ Khương. Ông hỏi mày, phạm nhân lái xe đâm chết người ở đại lộ Thành Đông có phải ở chỗ mày không?”

Đội trưởng Hồ nói: “Vụ án này… vụ án này phức tạp, hiện chưa có kết luận. Về phần phạm nhân…”

Khương sư trưởng nói: “Cái rắm! Rõ ràng ông mày nhận được tin bắt người lái ô tô tại trận, là một tên say rượu.” Đang nói, một tên lính quèn cạnh hắn ghé sát miệng bên tai hắn lẩm bẩm một câu.

Hóa ra Khương sư trưởng bị thương ở chiến trường, mũi bị khoét một nửa, đến khứu giác cũng không nhạy bén, tất cả đám binh lính thủ hạ đều ngửi được mùi rượu, chỉ có hắn không ngửi thấy.

Khương sư trưởng theo lời thuộc hạ miêu tả mà nhìn xuống, quét qua ghế dài bên phải. Chu Minh Thụy được đám lão Trương dìu ra từ phòng tạm giam say rượu chưa tỉnh, bọn họ đành đặt hắn nằm trên ghế dài.

Ông chủ Chu thấy Khương sư trưởng khí thế rạt rào, vừa vào cửa đã hỏi án tông xe, trong lòng lão đã thấp thỏm, lại thấy ánh mắt Khương sư trưởng chuyển về phía ghế dài, lòng thầm gào lên không ổn. Lão còn chưa kịp phản ứng, Khương sư trưởng đã sải bước đi tới, chỉ vào Chu Minh Thụy còn đang ngáy nói: “Là gã phạm nhân này hả?”

Nhìn đám đại binh lính cùng súng trong tay bọn họ, đội trưởng Hồ đâu dám không trả lời, đành phải nói: “Đây là người đưa về từ hiện trường, chỉ có thể kết luận hắn là nghi phạm. Kết quả thế nào thì phải thẩm vấn mới biết được.”

Khương sư trưởng hỏi: “Tại sao bây giờ không thẩm vấn?”

Đội trưởng Hồ do dự nói: “Hắn uống say, vẫn chưa tỉnh.”

Khương sư trưởng giận dữ, hung hăng nhổ lên mặt đội trưởng Hồ, quát: “Cái thứ đồ khốn kiếp! Thúc thúc của ông mày chết rồi, mày còn ở đây hầu hạ thằng khốn đâm chết người này như tổ tông nữa hả? Tao thao cả tổ tông nhà mày!”

Đội trưởng Hồ dầu gì cũng là quan trên ở đồn cảnh sát này, chịu nhục nhã nhường ấy, da dẻ nhất thời trướng lên xanh tím.

Mọi người ở đồn cảnh sát cũng cực kỳ phẫn nộ. Lão Trương tối nay thu được tiền mặt lẫn vàng thỏi vốn hưng phấn quên trời quên đất, lúc này bị khí thế quân Quảng Đông ập tới, đột nhiên lại kích động nổi máu nóng, trừng mắt bênh vực cấp trên của mình: “Làm càn! Ở đây là đồn cảnh sát chứ không phải hành quán quân Quảng Đông các người! Có hiểu quy củ không hả? Các người xông vào đồn cảnh sát như thế, đã phạm vào…”

Một tiếng “đoàng” đinh tai nhức óc vang lên! Trước trán lão Trương xuất hiện lỗ máu, hắn ngã thẳng ra sau.

Mọi người trong đồn cảnh sát thấy nòng khẩu súng trong tay Khương sư trưởng lượn lờ khói xanh, ai nấy đều cứng đờ từ chân tơ kẽ tóc đến tứ chi, đầu lưỡi tê dại.

Khương sư trưởng thoáng nhìn hai bên, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ hiểu quy củ chưa?”

Đám binh lính thủ hạ đứng bên cạnh hắn ghìm súng, mắt lom lom nhìn đám người đồn cảnh sát.

Khương sư trưởng cười lạnh. “Chưa tỉnh rượu, vậy ông mày tự tay giúp nó tỉnh rượu.”

Sau đó, hắn chỉ tay về phía đội trưởng Hồ: “Mày dẫn đường tới chỗ thẩm vấn.”

Đội trưởng Hồ cứng người đứng đó, một binh sĩ Quảng Đông dùng nòng súng chọc lên người hắn một cái, hắn như bị sét đánh, bỗng giật mình hồi phục tinh thần, run giọng nói: “A, à… thẩm vấn… ở đây…” Xoay người đi về phía sau.

Khương sư trưởng dùng tay ra hiệu, hai gã binh sĩ đi đến khiêng Chu Minh Thụy trên ghế dài dậy.

Thi thể lão Trương nằm bên chân ông chủ Chu, máu vẫn tiếp tục róc rách chảy trên trán. Nhìn vậy, ông chủ Chu rùng mình, hồn phách tán loạn. Nhưng dù sao phụ tử liền tâm, thấy gã sư trưởng ma vương muốn đưa đứa con trai duy nhất của mình đi thẩm vấn, ông chủ Chu vẫn há miệng run rẩy bước ra một bước, vẻ mặt cầu xin, chắp tay vái dài cầu khẩn: “Sư trưởng, con trẻ lỗ mãng phạm sai, ngài đại nhân đại lượng giơ cao đánh khẽ, Chu mỗ có chút gia tài, nguyện…”

Lời còn chưa dứt, tiếng gió đã kéo tới bên tai. Khương sư trưởng ghét lão chặn đường nên giáng một cái tát lên mặt.

Khương sư trưởng là quân nhân lăn lộn sa trường, sức tay đâu phải thứ mà một vị lão gia quen an nhàn ăn sung mặc sướng như ông chủ Chu có thể chịu được. Một tát đó giáng xuống tựa như đánh bằng quạt sắt. Ông chủ Chu bị tát mạnh đến nỗi cả người quay hai vòng ngã xuống bên cạnh, đầu vừa khéo đụng trúng góc nhọn ghế dài, máu trên đầu chảy như tuôn, hôn mê.

Đám người đồn cảnh sát mở mắt trừng trừng nhìn Khương sư trưởng chuẩn bị đưa phạm nhân ra phía sau thẩm vấn, bọn họ đương nhiên không dám theo cùng, nhưng cửa nhiều binh sĩ vác súng như thế, bọn họ cũng chẳng dám rời đi, đành phải hoang mang lo sợ đứng ngây trong đại sảnh như đàn chim cút.

Đang cảm thấy khổ sở, bỗng tiếng hét thảm như xé rách màn đêm truyền đến, đâm vào tai khiến mọi người giật mình.

Chẳng hiểu Khương sư trưởng bên trong đã dùng thủ đoạn gì khiến phạm nhân say như chết kia tỉnh lại.

Tiếng hét thảm kia chỉ là bắt đầu, tiếp sau đó là tiếng kêu rên, thỉnh thoảng xen lẫn lời cầu khẩn gì đó, đại khái là xin tha. Tuy nhiên, cái thứ âm thanh méo mó đấy khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Ông chủ Chu vốn đã ngất, chẳng biết có phải bị tiếng con trai kêu thảm thiết khiến giật mình tỉnh lại hay không mà mở mắt. Lão lăn một vòng rồi chạy đến phòng thẩm vấn phía sau nhưng lại bị hai gã binh sĩ Quảng Đông ngăn lại trước cửa.

Binh sĩ nói: “Sư trưởng chúng tôi thẩm vấn phạm nhân bên trong, không ai được quấy rầy.”

Ông chủ Chu nghe con trai bên trong gào từng tiếng thảm thiết sao lại không đứt gan đứt ruột, tuy nhiên tiền tài mang tới chẳng còn nửa đồng, cho nên cái trò “quỷ thôi ma” binh sinh am hiểu nhất lại không thi triển được vào thời khắc này. Lão nóng lòng, bị ép đến đường cùng nên chẳng thèm để tâm đến thể diện nữa, quỳ xuống trước hai gã binh sĩ, nước mắt lưng tròng cầu khẩn: “Ông tổng, làm ơn báo với sư trưởng một tiếng giùm. Khuyển tử phạm sai nghiêm trọng, Chu mỗ nguyện dùng toàn bộ sản nghiệp để chuộc tội. Cầu xin sư trưởng hạ thủ lưu tình, thằng nhóc đó… thằng nhóc đó là sinh mệnh duy nhất của tôi đó! Cầu ông tổng khai ân! Cầu ông tổng khai ân!”

Binh sĩ nói: “Thúc thúc sư trưởng đã chết, sư trưởng đang rất tức tối. Mau cút đi, bằng không chọc giận sư trưởng thì cả ông lẫn con trai ông đều đi tong hết.”

Đúng lúc này, chẳng biết bên trong phòng thẩm vấn làm gì mà Chu Minh Thụy gào thét càng thê lương.

Tâm can ông chủ Chu như bị dao cắt, nghẹn ngào to tiếng nói với vào trong: “Sư trưởng khai ân! Sư trưởng khai ân cho! Tha cho thằng con tôi một lần đi mà! Chu mỗ không biết dạy con, mặc cho sư trưởng xử lý! Sư trưởng khai ân cho! Sư trưởng!” Vừa nói vừa dập đầu xuống đất, tiếng dập đầu binh binh vang dội.

Tình cảnh thảm thiết đó khiến người nghe đau lòng, nhưng chẳng ngờ hai gã binh sĩ canh cửa lại chẳng rung động đến một cọng lông mi, chỉ bực bội nói: “Ông mà còn ở đây quấy rối, chúng tôi sẽ đánh ông.”

Ông chủ Chu biết con cưng lành ít dữ nhiều nên nào chịu rời đi, lão tử thủ trước cửa, tiếp tục kêu khóc dập đầu.

Binh sĩ tức tối, lập tức cầm ngược khẩu súng trường trong tay giơ lên thật cao, đập thật mạnh lên lưng ông chủ Chu.

Với vóc người của mình, ông chủ Chu chịu được vài cái đã ngã xuống đất. Lão vừa trúng một tát của Khương sư trưởng, khóe miệng rách chảy máu, đầu đập vào góc ghế toạc thành vết thương, tóc cũng dính máu. Bây giờ dập đầu nên máu tươi ròng ròng trên trán. Tuổi quá tứ tuần còn lăn lộn trên đất đau lòng khóc thương, máu chảy dầm dề, đúng là vô cùng thê thảm.

Thế nhưng tinh thần lão đã bị kích thích, tiếp tục không cam lòng ôm chân binh sĩ, miệng vẫn thì thào hô “Tha cho thằng nhỏ đáng thương”. Bởi vậy lại trúng thêm vài báng súng mạnh bạo.

Trước mắt tối sầm, hôn mê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện