Bởi vậy, tài xế lái xe tới trước cổng công viên Xuân Hương. Mặc dù công viên này không cần mua vé vào cửa, nhưng để giữ gìn sự thanh tĩnh trong lành của công viên nên ô tô không được vào. Tuyên Hoài Phong xuống xe, Tống Nhâm lập tức tiến lại, một chiếc xe khác cũng dừng, ba bốn hộ binh bước xuống, đều là những người bảo vệ đi theo từ công quán tới. Hiện tại bọn họ cũng đi về phía này, lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường.
Tuyên Hoài Phong quay lại nhìn, nói: “Còn như vậy nữa là tôi sẽ bị mọi người chê cười mất. Chẳng qua là tới công viên đi dạo thôi, chả ai biết là tôi sẽ tới đây, mà cũng chẳng thể mai phục tôi ở chỗ như thế này được. Tôi thây hôm nay thôi đi, không cần theo đâu.”
Tống Nhâm luôn cười ha hả trước mặt y, chỉ vừa nghe lời này, khóe mắt bỗng vụt qua một tia tàn nhẫn, tuy rằng trên mặt vẫn mang nụ cười, nhưng giọng nói đã hơi trầm xuống: “Tuyên phó quan, ngài và tổng trưởng đã bàn điều kiện xong xuôi rồi.”
Tuyên Hoài Phong nhìn khí thế của hắn, biết rằng không thể bóc miếng thuốc dán này khỏi người được, vậy nên y cũng chẳng nói nữa.
Đi vào công viên, quả nhiên du khách không nhiều lắm. Thời gian này, tới công viên đi dạo thì hơn nửa đều là các vị phu nhân cùng tiểu thư giàu sang, các cặp tình nhân muốn cùng người yêu trải qua biển tình yêu dập dềnh sóng, những bóng dáng yểu điệu trong bộ đồ tây thấp thoáng dưới tàng cây.
Sắp tới mười hai giờ, ngày tháng bảy chói lọi kèm theo cái nóng hầm hập, lá cây tỏa ánh sáng màu lục dưới ánh nắng mặt trời, hồ nước mênh mông cũng mang màu lục sẫm. Trên mặt hồ lãng đãng vài chiếc thuyền nhỏ, lại có những cô gái trẻ tay cầm dù ngồi trên thuyền. Ngày hè nóng bỏng thật sinh động, vui mắt.
Tuyên Hoài Phong thong thả bước đi, trong lòng vui vẻ, chợt nhớ tới Bạch Tuyết Lam đã từng nói, hai người quen biết lâu như vậy, đáng tiếc là chưa từng cùng nhau đi chơi, chưa từng có cơ hội hưởng thụ lãng mạn. Lúc ấy y vốn không đồng ý, nhưng với tình cảnh hiện tại, y bỗng cảm thấy lời Bạch Tuyết Lam nói cũng có lý.
Nếu lấy một chiếc thuyền nhỏ, hai người dập dềnh trôi nổi trên hồ nước cả một buổi chiều, mặc kệ công việc, chỉ để ý bàn chuyện thiên nam địa bắc, như vậy cũng không tồi.
Không bao lâu sau đã tới trước cửa quán cơm tây.
Bồi bàn ở quán cơm rất tinh ý, thấy mấy hộ binh đi theo phía sau Tuyên Hoài Phong đều vác súng liền biết y nhất định là quý nhân, vội vàng chạy lại tiếp đón, cười hỏi xem y muốn khu ghế lô hay chỗ ngồi ngoài trời.
Theo tính tình Tuyên hoài Phong, vốn là chọn chỗ ngồi ngoài trời, nhưng quay đầu nhìn vài vị đứng phía sau… chỗ ngồi ngoài trời bên cạnh hồ nước yên tĩnh lại xuất hiện mấy gã hộ binh hung thần ác sát… đúng là hủy hoại phong cảnh, cần gì phải vì sự hưởng thụ của bản thân mà phá hủy cảm xúc của người khác? Y bèn nói với bồi bàn: “Đặt một khu ghế lô đi. Có khu nào yên tĩnh, cửa sổ nhìn ra hồ không?”
Bồi bàn đáp: “Có có. Để tôi đi sắp xếp cho ngài.”
Cung kính khom người vài cái, lập tức đi trước dẫn đường, đưa bọn họ vào một khu ghế lô. Tuyên Hoài Phong vào phòng, bên trong chỉ đặt một chiếc bàn, trái phải mỗi bên đặt hai chiếc ghế, là bàn bốn người; trên tường dán giấy trang trí của Pháp, góc tường đặt một bức điêu khắc hoa hồng cao cỡ nửa người, phía trên đặt một bức tượng mỹ nhân bằng đồng, tuy rằng không gian không lớn nhưng tổng thể bố trí rất ổn.
Một khung cửa sổ, hơn phân nửa tấm rèm cửa sa tanh điểm ren buông xuống, thỉnh thoảng bị gió từ hồ thổi tới trêu ghẹo lại nhẹ nhàng phất qua khung cửa, đầu kia là mặt hồ xinh đẹp cùng hình ảnh những vị du khách ngồi bên bờ hồ, tất cả hòa lại thành bức họa trong khung cửa sổ.
Tuyên Hoài Phong nhận thực đơn do bồi bàn đưa tới, tùy ý gọi vài món, kêu bồi bàn nhanh chóng mang lên, rồi nói với Tống Nhâm và vài hộ binh khác: “Tất cả ngồi xuống đi, ở đây không có người ngoài, không cần đứng quy củ như nghi thức duyệt binh thế đâu. Chúng ta ngồi đây một lát, ăn no còn phải tới nơi khác nữa.”
Vài hộ binh đã đi theo Tuyên Hoài Phong một thời gian, biết y là người cực thân thiện, thấy y nói vậy đều thả lỏng tư thế ưỡng ngực hóp bụng, cởi súng trường, ngồi xuống ghế.
Tuyên hoài Phong vì muốn ngắm cảnh, ngại rèm lụa mỏng kia che phân nửa cửa sổ nên tự mình đi tới vén lên, ánh mắt thoáng nhìn qua bên ngoài lại chợt như phát hiện điều gì đó, y đứng yên.
Thì ra, cách cửa sổ không xa là một căn phòng lộ thiên trang nhã, được dựng dưới mấy tàng cây ngọc lan cao lớn, vừa không bị ánh mắt trời chói chang ảnh hưởng, lại có thể thưởng thức cảnh hồ. Giờ phút này, ngồi ở vị trí cực đẹp ấy có một người, cũng là tỷ phu Niên Lượng Phú của Tuyên Hoài Phong.
Hắn không ngồi một mình, người bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, nhìn bộ dạng khoảng mười tám mười chín tuổi nhưng lại vô cùng phong tình,trên người mặc mộ bộ sườn xám bảo lam, cánh tay trắng như tuyết đặt trên mặt bàn, nghiêng đầu vừa cười vừa nói vơi Niên Lượng Phú, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, sóng mắt đung đưa, lẳng lơ cực điểm.
Trước mặt hai người đặt vài chiếc đĩa không vẫn còn lưu nước thịt, ngoài ra còn có hai chiếc ly thủy tinh ngoại quốc, hai chiếc ly cũng trống không.
Hiển nhiên, bọn họ vừa ăn no nê một bữa cơm tây, rượu đủ cơm no, đang hưởng thụ lạc thú sau bữa cơm. Không biết họ nhắc tới điều gì hứng thú, Niên Lượng Phú bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười ha hả, lại lấy hai ngón tay véo lên gương mặt trắng noãn của cô gái. Cô gái kia làm nũng, lắc mông, nửa thân người như kề sát lên ngực Niên Lượng Phú.
Nhìn cảnh này, Tuyên Hoài Phong nhíu mày thật chặt.
Y có nghe phong thanh rằng Niên Lượng Phú ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng không ngờ Niên Lượng Phú lại không biết kiêng kị tới mức này.
Tỷ tỷ ở nhà mang thai, đây là lần đầu tiên mang thai, rất khó khăn, tỷ phu cũng là lần đầu làm cha, theo suy nghĩ của Tuyên Hoài Phong thì kiểu gì cũng nên săn sóc cẩn thận hơn ngày trước, tại sao ngược lại hắn còn càng càn rỡ? Để thai phụ ở nhà, mang theo phụ nữ không đứng đắn tới công viên dùng cơm tây, còn tán tỉnh nhau ở gian phòng lộ thiên trang nhã như thế, không để ý ánh mắt người ngoài nhìn vào.
Lúc này, bồi bàn gõ cửa, bưng mấy chiếc đĩa đặt lên bàn, nhóm hộ binh chưa bao giờ dùng thứ cơm tây cổ quái này nên cũng chẳng biết quy củ, huống hồ Tuyên Hoài Phong vẫn chưa ngồi xuống, vậy nên mọi người đều ngồi yên. Tống Nhâm vốn đã ngồi xuống nghỉ ngơi, thấy Tuyên Hoài Phong đứng chết chân bên cửa sổ, tựa hồ bị thứ gì đó bên ngoài hấp dẫn, hắn được Bạch Tuyết Lam căn dặn phải chú ý nhất cử nhất động của Tuyên Hoài Phong, nhịn không được bèn đứng lên, đi đến bên cạnh Tuyên Hoài Phong, xem xét về phía y đang nhìn.
Tống Nhâm đã tới Niên trạch vài lần, lại thường xuyên ở bên cạnh Tuyên Hoài Phong, đương nhiên nhận ra Niên Lượng Phú.
Vừa thấy tình hình lúc này cũng ngầm hiểu được.
Đây là gia sự của Tuyên Hoài Phong, không tiện nhiều lời, Tống Nhâm nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng vẫn không lên tiếng, lặng lẽ trở về bàn ngồi xuống.
Tiếng gõ cửa vang lên, bồi bàn đưa món chính nóng hổi thơm lừng tới, ly rượu vang khẽ nghiêng vào đĩa sắt được nung nóng để giữ nhiệt cho beefsteak, khói nóng lập tức ngập tràn, mùi thịt xông thẳng vào mũi.
Tuyên hoài Phong quay đầu lại, nói với những hộ binh đang chờ mình: “Mọi người ăn đi, đang ở trong khu ghế lô mà, không cần giữ nhiều quy củ như vậy.”
Mấy hộ binh đều ngồi im, không động tay.
Thì ra bọn họ đau đầu với đám dao nĩa trắng bạc trước mặt, tất cả được đặt chỉnh tề lại chẳng biết sử dụng thế nào, không biết làm sao với miếng thịt bò kia. Những người này đều là binh lính lão luyện từng ăn nằm trên sa trường, máu thịt đã thấy đủ, ngày thường đâu thèm để ý tới lễ nghi, đấy là còn chưa nói đến việc dùng tay bốc thức ăn, nhưng Tuyên Hoài Phong bẩm sinh đã mang trên người khí chất tao nhã, khiến người bên cạnh bất giác muốn cư xử lịch sự.
Tuyên phó quan là người nhã nhặn, nhưng đàn ông có hào phóng đến đâu cũng có vài việc không muốn nhìn thấy, dường như sợ lưu lại ấn tượng không tốt với Tuyên Hoài Phong, mọi người đều bó buộc chân tay lại.
Tống Nhâm cười mắng: “Cái đám khốn kiếp này, ở Sơn Đông dám kiêu ngạo tới trời, mới tới ăn cơm tây một bữa lại trở nên ngoan ngoãn rồi hả?”
Chờ bồi bàn vội vàng đi lấy mấy đôi đũa tới, bọn họ mới bắt đầu ăn.
Tuyên Hoài Phong kêu bọn họ ăn trước, bản thân vẫn đứng bên cửa sổ, buồn bực nhìn tỷ phu nhà mình cùng cô gái kia, nhớ tới tỷ tỷ còn ở Niên trạch liền buồn phiền thở dài. Suy đi nghĩ lại vẫn không chịu đựng nổi, ánh mắt chợt lóe, y quyết định phải ra mặt mới được. Đang định tới nói chuyện với Niên Lượng Phú, bỗng nhiên thấy có người tìm tới hắn.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục sau khi đi tới phía sau bàn hai người, vỗ vai Niên Lượng Phú, thái độ vô cùng quen thuộc.
Cư nhiên là Tuyên Hoài Mân.
Tuyên hoài Phong thầm khó hiểu, tại sao tam đệ lại thân thiết với tỷ phu tới vậy?
Niên Lượng Phú đang hưởng thụ cảm giác tốt đẹp được người ta tán tỉnh, bị người phía sau vỗ một cái, sợ hãi quay ngoắt đầu lại, thấy Tuyên Hoài Mân, gương mặt bị dọa trắng bệch lập tức khôi phục bình thường, tươi cười càng tăng lên, nhìn biểu hiện của họ vô cùng đắc ý.
Xem ra Tuyên hoài Mân chẳng những thân thiết với Niên Lượng Phú mà còn là người quen với cô gái xinh đẹp kia, hắn nói câu gì đó với Niên Lượng Phú, lại gật đầu với cô gái, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế trống, trò chuyện với bọn họ.
Tuyên Hoài Phong không kiềm được tức giận.
Tỷ phu ở bên ngoài chung chạ, tam đệ nếu biết, tại sao không khuyên can, nhìn tình hình này, Tuyên Hoài Mân ngược lại còn có thái độ ủng hộ việc của Niên Lượng Phú với cô gái kia. Cho dù không cùng một mẹ sinh ra, Tuyên Đại Vân dẫu sao vẫn là đại tỷ, Tuyên Hoài Mân làm như vậy, nếu để đại tỷ biết được sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Càng nghĩ càng không nhịn được.
Tuyên Hoài Phong rời cửa sổ, xoay người đi về phía cửa khu ghế lô, mới vặn tay nắm cửa, bỗng nghe phía sau có động tĩnh.
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại nói: “Mọi người cứ ăn đi, tôi chỉ đi loanh quanh đây thôi, không rời khỏi quán cơm đâu.”
Tống Nhâm đã sớm theo phía sau y, không chút thương lượng mà nói: “Tuyên phó quan, ngài đi đâu tùy ngài, chỉ là không được bỏ lại chúng tôi. Ngài cũng biết tính tình tổng trưởng rồi đấy, roi của ngài ấy mà quất xuống thì chắc chắn phải thấy máu.”
Không chỉ có hắn, vài hộ binh khác cũng ném đũa lên đĩa beefsteak, đứng lên, đeo súng trường lên người.
Động tác đều tăm tắp, không hổ là binh lính lão luyện mà lão gia ở Sơn Đông đưa tới cho Bạch Tuyết Lam.
Tuyên Hoài Phong biết đây là mệnh lệnh của Bạch Tuyết Lam nên cũng không khăng khăng từ chối, đoàn người ra khỏi khu ghế lô, bồi bàn lập tức hoảng sợ, tiền cơm còn chưa trả, khách trong ghế lô đã ra ngoài, chẳng lẽ đám người này muốn ăn một bữa cơm tây bá vương? Ăn cơm bá vương mà lại tới quán cơm tây, đúng là việc lạ hiếm có.
(Ăn cơm bá vương: ăn quỵt)
Nhưng nhìn nhóm hộ binh đeo súng nên hắn không dám nói gì, chỉ dùng sắc mặt khó coi chằm chằm nhìn bọn họ.
Tuyên Hoài Phong nói: “Hóa đơn thì lát nữa thanh toán, hiện tại chúng tôi vẫn chưa đi, chỉ đến bên hồ đi dạo một chút.”
Xuyên qua khoảnh sân lát gỗ, đạp lên đá vụn lót đường ven hồ, đi thẳng về phía chỗ đám người Niên Lượng Phú.
Niên Lượng Phú đang ngồi đối diện với cảnh hồ, đưa lưng về phía nhà chính, căn bản không nhìn thấy việc phía sau, ngược lại, cô gái kia ngồi nghiêng người, ngẫu nhiên quay đầu, thoáng nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi, dáng điệu uy phong lẫm lẫm dẫn vài hộ binh đi về phía này, sắc mặt có vẻ không dễ chọc, cô lập tức hoảng sợ.
Tuyên Hoài Mân thấy Lục Phù Dung ngồi đối diện bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, vừa ngẩng đầu nhìn cũng ngẩn ra, buồn bực, thầm nghĩ, tại sao ở đây cũng gặp phải tên này?
Vừa nghĩ, gương mặt vừa lộ vẻ tươi cười, đứng lên vẫy tay với Tuyên Hoài Phong, kêu lên: “Nhị ca! Anh cũng tới dạo công viên hả, anh không bận việc bên hải quan tổng thự sao?”
Lúc này Niên Lượng Phú mới biết ai đến phía sau, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nhảy dựng lên như vừa trúng một đấm, khuôn mặt béo tròn run rẩy càng thêm khó coi: “Hiếm thấy, hiếm thấy quá, anh là chủ bữa cơm này, em lại vừa khéo tới đây. Mau ngồi đi.” Liếc sang người đẹp bên cạnh, nháy mắt ra dấu.
Lục Phù Dung vốn còn có chút hoảng sợ, thấy Tuyên Hoài Mân gọi chàng trai kia là nhị ca, Niên Lượng Phú lại bày vẻ mặt hoảng sợ thế này, cô lập tức hiểu thân phận người vừa tới, vậy nên ngược lại chẳng còn hoảng hốt, thấy Niên Lượng Phú nháy mắt ra dấu với mình cũng làm như không thấy, thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên ghế, lấy một chiếc quạt tinh xảo trong túi xách nhỏ, mở ra, chậm rãi quạt quạt lên cổ.
Tuyên Hoài Phong dừng lại trước mặt ba người, thản nhiên nhìn lướt qua: “Tỷ phu thảnh thơi quá nhỉ. Hôm nay tự cho mình nghỉ phép sao?”
Y đi theo Bạch Tuyết Lam đã lâu, gần mực thì đen, khó tránh khỏi nghiễm một chút sát khí, khi nhìn quét qua mặt Niên Lượng Phú, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú ung dung thản nhiên, phía sau lại có vài hộ binh mày rậm mắt to, bộ dạng hung thần ác sát đứng bảo vệ, nhất thời tỏa ra một luồng khí lạnh.
Niên Lượng Phú chột dạ, bị đôi mắt đen láy sáng rực của y xem xét, đống thịt trên mặt lại run một trận, cố cười nói: “Là… là… mọi việc xong xuôi rồi nên mới trộm một ngày không có việc ra ngoài ăn bữa cơm trưa. Chúng ta là người làm công vụ, giữa trưa ra ngoài cũng bạn bè ăn cơm cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
“Vị này là…” Tuyên hoài Phong nhìn sang nơi khác, ánh mắt đặt trên người Lục Phù Dung.
“Vị này là nhà biểu diễn nghệ thuật nổi danh gần đây báo chí hay nhắc tới, tiểu thư Lục Phù Dung, là bạn của em. Tỷ phu cực kỳ hâm mộ giọng hát của cô ấy.” Tuyên Hoài Mân thấy Niên Lượng Phú đổ đầy mồ hôi, trong lòng cười thầm, nhưng hiện tại quan hệ của hắn và Niên Lượng Phú là thân thiết, tất nhiên phải ra mặt hỗ trợ. Nghe Tuyên Hoài Phong hỏi đến Lục Phù Dung, Tuyên Hoài Mân giành giới thiệu về Lục Phù Dung trước, rồi nói với Lục Phu Dung: “Lần trước nói với cô là tôi có vị Nhị ca làm phó quan trong hải quan tổng thự, chính là vị này. Thế nào? Nhân phẩm tướng mạo người ta như vậy có xứng làm bạn với cô không? Cô chỉ để ý ngồi thôi, gạt người ta sang một bên.”
Lục Phù Dung đùa giỡn làm trò với Niên Lượng Phú thế nào cũng xong, nhưng lại hết sức e ngại Tuyên Hoài Mân. Nghe xong lời hắn nói cũng không dám tiếp tục cầm quạt ngồi phẩy gió, vội vàng đứng lên, nói một tiếng: “Tuyên tiên sinh, chào ngài. Lần đầu gặp mặt, mong ngài chỉ dạy nhiều.”
Bèn cúi sâu người chào hỏi.
Dáng người phong lưu của diễn viên trên sân khấu, đong đưa tựa liễu rủ, thật đúng là thướt tha yêu kiều.
Tuyên Hoài Phong được cô lễ phép cúi chào như vậy, ngược lại không tiện tức giận, đành phải gật đầu, nói: “Xin chào. Chỉ giáo thì không dám nhận, tôi không phải người am hiểu biểu diễn.”
Không đợi Lục Phù Dung tiếp tục mở miệng ngon ngọt, y đã quay đầu lại, hỏi Niên Lượng Phú: “Tỷ phu ăn xong cơm trưa rồi sao?”
Niên Lượng Phú nói: “Ăn xong rồi, ăn xong rồi.”
Tuyên hoài Phong hỏi: “Gần đây thân thể tỷ tỷ có khỏe không?”
Niên Lượng Phú nói: “Khỏe cực kỳ, còn bảo cậu thường xuyên tới gặp cô ấy.”
Khóe mắt Tuyên Hoài Phong liếc nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, quan tâm hỏi han: “Em nghe vú Trương nói, gần đây tỷ phu cực kỳ bận rộn, buổi tối thường không thấy về nhà. Là do làm việc quá cực khổ phải không? Sắp thành cha người ta rồi, không thể không về nhà được, nếu công việc trong tổng thự nhiều quá, không bằng em giúp tỷ phu nói với tổng trưởng một câu, tạm thời cho tỷ phu nghỉ phép một thời gian?”
Niên Lượng Phú sợ hãi nhảy dựng lên, một bên hận vú Trương đến nghiến răng nghiến lợi, một bên khoát tay nói: “Không, không, chăm chỉ làm việc là trách nhiệm của anh. Tuyệt dối không cần nghỉ ngơi, nhất thời cũng không tìm được người thay thế, càng khiến tổng trưởng vất vả thêm.”
Hiện tại hắn có thể sống thoải mái như thế đều dựa vào chiếc mũ ô sa trên đỉnh đầu, chức quan bắt đám buôn lậu.
Nếu không còn quyền hành, vậy phải làm sao bây giờ?
Bị dọa như vậy, Niên Lượng Phú tức kinh hoảng phát hiện ra tầm quan trọng của vị phu nhân đang mang thai ở nhà, còn cả vị tiểu thúc tính tình nghiêm túc ưa nói linh tinh trước mặt.
Hắn hiểu việc đó lắm chứ, ở nhà cũng luôn đối phó cho có lệ với Niên phu nhân, tuy nhiên, Lục Phù Dung này đúng là xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ khiến đầu óc hắn hỗn loạn, vậy nên mới dám ban ngày ban mặt đưa người ta đi dạo công viên, ngồi trong căn phòng lộ thiên trang nhã lịch sự, cuối cùng lại để Tuyên Hoài Phong bắt tại trận.
Trong lòng vô cùng hối hận, không bút mực nào có thể diễn tả.
Niên Lượng phú cắn răng, cơ hồ muốn chỉ tay lên trời mà thề “Sau này nhất định tôi sẽ về nhà đúng giờ”. Tuy rằng biết sắc mặt Lục Phù Dung bên cạnh nhất định rất xấu, nhưng vào lúc này, hắn tuyệt đối không dám đưa mắt nhìn thân thể khiến người ta hứng thú kia.
Mỉa mai đến bước này, Tuyên Hoài Phong cũng chẳng buồn nói thêm, hỏi: “Buổi chiều còn công vụ không?”
Niên Lượng Phú biết, đây là thúc giục hắn nhanh chóng về tổng thự làm việc.
Hắn thân mang chức xử trưởng, thường ngày biết bao người vây quanh nịnh hót, bị Tuyên Hoài Phong hỏi tới công việc một phen, trong lòng thầm than xui xẻo. Thế nhưng, quan hệ giữa vị tiểu thúc và lãnh đạo trực tiếp Bạch tổng trưởng của hắn không phải tầm thường, cục tức này phải nuốt, còn phải trưng gương mặt tươi cười vui vẻ, gật đầu nói: “Đúng vậy, bên anh vẫn còn công vụ, phải nhanh chóng về giải quyết. Tam đệ, tiểu thư Lục Phù Dung, trên người còn có công vụ, Lượng Phú không tiện ở lâu, thứ lỗi, thứ lỗi.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Tỷ phu yên tâm đi, em đưa cô ấy về.”
Lục Phù Dung lạnh lùng liếc Niên Lượng Phú một cái, quay đầu sang nơi khác.
Niên Lượng Phú vừa đi, mục đích Tuyên Hoài Phong cũng đạt được, phòng chừng ít nhất tỷ phu cũng ngoan ngoãn hơn một chút. Y vốn không hài lòng với Tuyên Hoài Mân, càng không muốn dây dưa với cô gái tên Lục Phù Dung kia, nói vài câu cửa miệng liền dẫn đám người Tống Nhâm trở lại khu ghế lô, cơm nước xong, thanh toán, nhớ tới lời hẹn với Hoàng Vạn Sơn, vội vàng đi tới cửa Tây.
Trong căn phòng lộ thiên trang nhã bên này, chỉ còn lại Tuyên Hoài Mân cùng Lục Phù Dung ngồi đối diện nhau.
Đương nhiên trong lòng Lục Phù Dung rất khó chịu, tâm trạng Tuyên Hoài Mân càng thêm tồi tệ. Hắn cùng vị nhị ca này trời sinh đã là kẻ thù, từ nhỏ đã bị Tuyên Hoài Phong dồn ép khắp chốn, đến lúc này, tình trạng đúng là càng lúc càng căng thẳng. Nhìn Tuyên Hoài Phong ung dung rời đi, đám hộ binh nhắm mắt theo đằng sau, tự phụ đến vậy, hắn tức giận.
Bồi bàn tới thu dọn chén đĩa, hỏi xem còn muốn gọi thêm món gì không.
Tuyên Hoài Mân lắc đầu, xua tay bảo bồi bàn rời đi.
Lục Phu Dung có chút sợ hắn, thấy sắc mặt hắn hung ác âm hiểm nên càng thêm cẩn thận, đợi rất lâu mới hỏi thử: “Nếu ngài không gọi món nữa, không bằng chúng ta rời khỏi đây đi. Mặt trời càng lúc càng lớn, ngồi dưới tán cây thế này vẫn nóng, phơi nắng rồi bị bệnh thì không tốt.”
Tuyên Hoài Mân dường như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới hơi nâng mắt, nhìn cô chằm chằm: “Chuyện tôi kêu cô lo liệu đã làm được chưa?’
Lục Phù Dung do dự nói: “Việc này đâu có dễ như vậy? Tôi thử dụ hắn hai lần, hắn vẫn không chịu nếm. Không nhắc tới việc hút thuốc phiện, nhưng dược tính của thuốc giảm đau lợi hại thế nào, người khác không biết, hắn là xử trưởng bộ phận truy bắt đám buôn lậu, chẳng lẽ hắn không biết?”
Tuyên Hoài Mân bực bội nói: “Niên Lượng Phú là loại người thế nào, đại mỹ nhân như cô mà còn không dụ được hắn, nói ra ai tin? Tôi thấy không phải cô không có bản lĩnh, mà là không tận lực. Rốt cuộc là cô muốn ứng phó cho có lệ với tôi hay có mục đích khác?”
Lục Phù Dung ấm ức nói: “Mấy ngày nay tôi đều ở bên hắn, hắn muốn thế nào tôi đều chiều theo hắn cả. Trước mặt hắn, tôi so ra còn kém đám gái thấp hèn trong ngõ hẻm. Ngài còn muốn gì nữa? Sớm biết như vậy, không bằng chết đi cho rảnh.”
Tuyên hoài Mân cười lạnh, “Thật sự muốn chết, vậy chết cho sạch sẽ vào. Chẳng những là cô, mà ngay cả bà mẹ già của cô, ngay cả em gái của cô nữa, cả một ổ chết sạch mới tốt. Miễn cho ba ngày một lần đến cầu xin tôi bố thí đồ cho đỡ nghiền. Cái bộ dạng miệng sùi bọt mép, lăn lộn trên mặt đất cầu xin ấy không thấp hèn hơn đám gái trong ngõ hẻm?”
Sắc mặt Lục Phù Dung tái nhợt, hàng mi nhiễm một tầng sương, đôi môi thoa son run rẩy hồi lâu mới mềm giọng năn nỉ: “Tuyên phó quan, ngài đừng bực bội, là tôi không hiểu chuyện. Ngài là người khoan dung độ lượng*, hà tất chấp nhặt với con hát như tôi. Chỉ cần là lời ngài nói, tôi nhất định làm theo.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Mấy lời nịnh hót này cô giữ lại nấu canh bùa mê cho Niên Lượng Phú đi. Tôi chỉ nói với cô một câu, việc này có khó hơn nữa, cô cũng phải làm cho được. Cô đúng là con đàn bà ngu ngốc, ngày nào cô cũng ở với hắn, thẳng thắn không được, chẳng lẽ không biết lén lút làm? Cô diễn kịch, xướng khúc nhiều quá thành đầu heo rồi đúng không?”
Nói xong, dùng đầu ngón tay nâng cằm Lục Phù Dung, cười nói: “Khóc cái gì? Lau nhanh. Để cho người khác thấy lại bảo tôi bắt nạt cô. Giá trị của cô bây giờ khác xưa rồi, nghe nói Thiên Âm Viên định ký hợp đồng lương tháng với cô? Có phải đã chiếm sân diễn của Bạch Vân Phi không?”
Lục Phù Dung không dám làm hắn phất ý, vội vàng lấy chiếc khăn lụa ra lau nước mắt. Dù sao cũng là người hát hí khúc, chỉ qua một lát, sắc mặt đã hồi phục lại, chậm rãi nói: “Hợp đồng với Thiên Âm Viên mới ký hôm qua.” U oán liếc mắt nhìn Tuyên Hoài Mân một cái.
Cô cũng không hiểu vì sao Tuyên Hoài Mân cứng rắn muốn mình chiếm sân khấu của Bạch Vân Phi. Vì việc này còn lệnh mình đi hầu quản lý của Thiên Âm Viên hai đêm.
Quản lý Thiên Âm Viên là người thấy nhiều hiểu rộng, đại khái là cũng đi lại với đào hát khá nhiều, cho nên không ngoan ngoãn phục tùng như gã Niên Lượng Phú kia. Ban đầu, khi cô nói muốn vị trí của Bạch Vân Phi, quản lý vô cùng do dự. Trong mắt Thiên Âm Viên, Bạch Vân Phi là một con gà đẻ trứng vàng.
Thật chẳng ngờ Bạch Vân Phi lại xui xẻo như vậy, gần đây thường xuyên sinh bệnh.
Ba ngày trước tựa hồ bệnh tình có giảm một chút, miễn cưỡng lên sân khấu hát một hồi, lần đầu bị khán giả hò hét phản đối.
Gã quản lý kia thấy Bạch Vân Phi không dùng được, lại bị Lục Phù Dung quyến rũ, vậy nên bằng lòng ký hợp đồng, đẩy Bạch Vân Phi xuống dưới.
Lục Phù Dung hỏi: “Tuyên phó quan từng có xích mích vơi Bạch Vân Phi?”
Tuyên Hoài Mân lạnh lùng nói: “Một tên hát hí khúc thối tha có thể xích mích gì với tôi? Bất quá, tầm mắt vị đại tỷ cùng nhị ca kia nhà tôi rất cao, đều rất coi trọng dáng vẻ của hắn. Hừ, bọn họ coi trọng ai, tôi sẽ đạp đổ người đấy.” Trên gương mặt thanh tú ấy lại mang theo tia tàn nhẫn khiến người ta khiếp đảm.
Lục Phù Dung thầm sợ hãi, không dám hỏi lại, cúi mặt nhìn chân.
Một lát sau, Tuyên Hoài Mân hỏi: “Cô còn ngồi làm gì? Đi thôi. Thật sự nghĩ là tôi sẽ đưa cô về?”
Lục Phù Dung lắc đầu, chầm chậm đứng lên, sợ run một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Vật kia… có thể cho tôi thêm một chút không?”
“Thế nào?” Tuyên Hoài Mân ngẩng đầu, trêu tức nói: “Chỉ vậy đã nhịn không được? Chẳng phải hôm trước mới giao cho cô một bao sao? Mẹ cô với em cô nhẫn tâm như vậy? Dùng hết chứ không giữ lại cho cô miếng nào?”
Lục Phù Dung khép nép nói: “Có để lại, nhưng bao đó ít quá, mẹ tôi, hai đứa em của tôi, còn cả tôi nữa… thật sự không đủ. Hôm nay về nhà mà lên cơn nghiện thì phải làm sao đây? Tôi còn phải lo liệu tên Niên Lượng Phú cho ngài, không thể ở trước mặt hắn lăn lộn sùi bọt mép được, đúng không.”
Thấy Tuyên Hoài Mân không lên tiếng, cô căng thẳng, lại bỏ thêm một câu: “Tôi cũng biết thứ này quý, không dám hỏi xin không với ngài. Tôi mới ký hợp đồng với Thiên Âm Viên, có một chút tiền đặt cọc, coi như tôi mua một ít của ngài, vẫn không được sao?”
Tuyên Hoài Mân cười khinh miệt, “Có tiền sao cô không ra đường mà mua, còn phải van cầu tôi? Cô cho đây là thứ hàng có thể tùy ý mua? Nói thật cho cô biết, ma túy đưa cho cô là đồ được bỏ thêm nguyên liệu, là hàng ngoại quốc độc nhất sản xuất theo phương thức bí mật, chỉ có trong tay Triển quân trưởng. Cô dùng tiền mua bên ngoài thế nào cũng được, đến lúc cần lăn lộn thì vẫn phải lăn lộn.”
Kỳ thật, tối qua Lục Phù Dung đã trộm tiêu tiền, nhờ người mua một bao ở ngoài về hút, nghĩ rằng sau này có đổ tiền vào cái hũ không đáy ấy cũng tốt hơn là chịu sự uy hiếp của Tuyên Hoài Mân, ít nhất không cần nghe hắn sai bảo, đêm tiếp đêm dùng thân thể hầu hạ người ta, nhận đủ nhục nhã.
Không ngờ, thứ đồ mua về kia có hút bao nhiêu cũng không thỏa mãn cơn nghiện.
Lúc ấy cô đã mơ hồ đoán được một chút.
Hiện tại nghe Tuyên Hoài Mân nói vậy, tâm trí bị thiêu trụi mất một nửa, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.
Tuyên Hoài Mân vung tay lên như đuổi muỗi, “Được rồi, đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi. Tối nay tôi sẽ sai người đưa một bao đến nhà cô.”
Không đợi Lục Phù Dung tỏ ra vui mừng, Tuyên Hoài Mân lạnh mặt, trầm giọng cảnh cáo: “Đây là cơ hội cuối cùng, cô tiếp tục không xử lý tốt việc Niên Lượng Phú thì đừng hi vọng có lần sau. Cô cũng biết rồi đấy, tính tôi không biết thế nào là thương hương tiếc ngọc đâu.”
Lục Phù Dung thầm rùng mình, cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
================================================================
Nguyên văn: ngài là đại nhân vật trong bụng có thể chống thuyền, cánh tay có thể phi ngựa. Câu nói này dựa theo tục ngữ, điển cố của Trung Quốc.
“Tướng quân ngạch thượng năng bào mã, tể tướng đỗ lý năng thừa thuyền!
Cùng tại đại nhai vô nhân lý, phú tại thâm sơn hữu viễn thân!”
Dịch
“Trên trán tướng quân có thể phi ngựa, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền!
Nghèo ở phố lớn không người để ý, giàu ở núi sâu có họ hàng xa!”
Hai câu trên là triết lý. Câu đầu chỉ người có tấm lòng rộng lượng. Câu sau chỉ thói đời ham giàu chê nghèo.
Tuyên Hoài Phong quay lại nhìn, nói: “Còn như vậy nữa là tôi sẽ bị mọi người chê cười mất. Chẳng qua là tới công viên đi dạo thôi, chả ai biết là tôi sẽ tới đây, mà cũng chẳng thể mai phục tôi ở chỗ như thế này được. Tôi thây hôm nay thôi đi, không cần theo đâu.”
Tống Nhâm luôn cười ha hả trước mặt y, chỉ vừa nghe lời này, khóe mắt bỗng vụt qua một tia tàn nhẫn, tuy rằng trên mặt vẫn mang nụ cười, nhưng giọng nói đã hơi trầm xuống: “Tuyên phó quan, ngài và tổng trưởng đã bàn điều kiện xong xuôi rồi.”
Tuyên Hoài Phong nhìn khí thế của hắn, biết rằng không thể bóc miếng thuốc dán này khỏi người được, vậy nên y cũng chẳng nói nữa.
Đi vào công viên, quả nhiên du khách không nhiều lắm. Thời gian này, tới công viên đi dạo thì hơn nửa đều là các vị phu nhân cùng tiểu thư giàu sang, các cặp tình nhân muốn cùng người yêu trải qua biển tình yêu dập dềnh sóng, những bóng dáng yểu điệu trong bộ đồ tây thấp thoáng dưới tàng cây.
Sắp tới mười hai giờ, ngày tháng bảy chói lọi kèm theo cái nóng hầm hập, lá cây tỏa ánh sáng màu lục dưới ánh nắng mặt trời, hồ nước mênh mông cũng mang màu lục sẫm. Trên mặt hồ lãng đãng vài chiếc thuyền nhỏ, lại có những cô gái trẻ tay cầm dù ngồi trên thuyền. Ngày hè nóng bỏng thật sinh động, vui mắt.
Tuyên Hoài Phong thong thả bước đi, trong lòng vui vẻ, chợt nhớ tới Bạch Tuyết Lam đã từng nói, hai người quen biết lâu như vậy, đáng tiếc là chưa từng cùng nhau đi chơi, chưa từng có cơ hội hưởng thụ lãng mạn. Lúc ấy y vốn không đồng ý, nhưng với tình cảnh hiện tại, y bỗng cảm thấy lời Bạch Tuyết Lam nói cũng có lý.
Nếu lấy một chiếc thuyền nhỏ, hai người dập dềnh trôi nổi trên hồ nước cả một buổi chiều, mặc kệ công việc, chỉ để ý bàn chuyện thiên nam địa bắc, như vậy cũng không tồi.
Không bao lâu sau đã tới trước cửa quán cơm tây.
Bồi bàn ở quán cơm rất tinh ý, thấy mấy hộ binh đi theo phía sau Tuyên Hoài Phong đều vác súng liền biết y nhất định là quý nhân, vội vàng chạy lại tiếp đón, cười hỏi xem y muốn khu ghế lô hay chỗ ngồi ngoài trời.
Theo tính tình Tuyên hoài Phong, vốn là chọn chỗ ngồi ngoài trời, nhưng quay đầu nhìn vài vị đứng phía sau… chỗ ngồi ngoài trời bên cạnh hồ nước yên tĩnh lại xuất hiện mấy gã hộ binh hung thần ác sát… đúng là hủy hoại phong cảnh, cần gì phải vì sự hưởng thụ của bản thân mà phá hủy cảm xúc của người khác? Y bèn nói với bồi bàn: “Đặt một khu ghế lô đi. Có khu nào yên tĩnh, cửa sổ nhìn ra hồ không?”
Bồi bàn đáp: “Có có. Để tôi đi sắp xếp cho ngài.”
Cung kính khom người vài cái, lập tức đi trước dẫn đường, đưa bọn họ vào một khu ghế lô. Tuyên Hoài Phong vào phòng, bên trong chỉ đặt một chiếc bàn, trái phải mỗi bên đặt hai chiếc ghế, là bàn bốn người; trên tường dán giấy trang trí của Pháp, góc tường đặt một bức điêu khắc hoa hồng cao cỡ nửa người, phía trên đặt một bức tượng mỹ nhân bằng đồng, tuy rằng không gian không lớn nhưng tổng thể bố trí rất ổn.
Một khung cửa sổ, hơn phân nửa tấm rèm cửa sa tanh điểm ren buông xuống, thỉnh thoảng bị gió từ hồ thổi tới trêu ghẹo lại nhẹ nhàng phất qua khung cửa, đầu kia là mặt hồ xinh đẹp cùng hình ảnh những vị du khách ngồi bên bờ hồ, tất cả hòa lại thành bức họa trong khung cửa sổ.
Tuyên Hoài Phong nhận thực đơn do bồi bàn đưa tới, tùy ý gọi vài món, kêu bồi bàn nhanh chóng mang lên, rồi nói với Tống Nhâm và vài hộ binh khác: “Tất cả ngồi xuống đi, ở đây không có người ngoài, không cần đứng quy củ như nghi thức duyệt binh thế đâu. Chúng ta ngồi đây một lát, ăn no còn phải tới nơi khác nữa.”
Vài hộ binh đã đi theo Tuyên Hoài Phong một thời gian, biết y là người cực thân thiện, thấy y nói vậy đều thả lỏng tư thế ưỡng ngực hóp bụng, cởi súng trường, ngồi xuống ghế.
Tuyên hoài Phong vì muốn ngắm cảnh, ngại rèm lụa mỏng kia che phân nửa cửa sổ nên tự mình đi tới vén lên, ánh mắt thoáng nhìn qua bên ngoài lại chợt như phát hiện điều gì đó, y đứng yên.
Thì ra, cách cửa sổ không xa là một căn phòng lộ thiên trang nhã, được dựng dưới mấy tàng cây ngọc lan cao lớn, vừa không bị ánh mắt trời chói chang ảnh hưởng, lại có thể thưởng thức cảnh hồ. Giờ phút này, ngồi ở vị trí cực đẹp ấy có một người, cũng là tỷ phu Niên Lượng Phú của Tuyên Hoài Phong.
Hắn không ngồi một mình, người bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, nhìn bộ dạng khoảng mười tám mười chín tuổi nhưng lại vô cùng phong tình,trên người mặc mộ bộ sườn xám bảo lam, cánh tay trắng như tuyết đặt trên mặt bàn, nghiêng đầu vừa cười vừa nói vơi Niên Lượng Phú, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, sóng mắt đung đưa, lẳng lơ cực điểm.
Trước mặt hai người đặt vài chiếc đĩa không vẫn còn lưu nước thịt, ngoài ra còn có hai chiếc ly thủy tinh ngoại quốc, hai chiếc ly cũng trống không.
Hiển nhiên, bọn họ vừa ăn no nê một bữa cơm tây, rượu đủ cơm no, đang hưởng thụ lạc thú sau bữa cơm. Không biết họ nhắc tới điều gì hứng thú, Niên Lượng Phú bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười ha hả, lại lấy hai ngón tay véo lên gương mặt trắng noãn của cô gái. Cô gái kia làm nũng, lắc mông, nửa thân người như kề sát lên ngực Niên Lượng Phú.
Nhìn cảnh này, Tuyên Hoài Phong nhíu mày thật chặt.
Y có nghe phong thanh rằng Niên Lượng Phú ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng không ngờ Niên Lượng Phú lại không biết kiêng kị tới mức này.
Tỷ tỷ ở nhà mang thai, đây là lần đầu tiên mang thai, rất khó khăn, tỷ phu cũng là lần đầu làm cha, theo suy nghĩ của Tuyên Hoài Phong thì kiểu gì cũng nên săn sóc cẩn thận hơn ngày trước, tại sao ngược lại hắn còn càng càn rỡ? Để thai phụ ở nhà, mang theo phụ nữ không đứng đắn tới công viên dùng cơm tây, còn tán tỉnh nhau ở gian phòng lộ thiên trang nhã như thế, không để ý ánh mắt người ngoài nhìn vào.
Lúc này, bồi bàn gõ cửa, bưng mấy chiếc đĩa đặt lên bàn, nhóm hộ binh chưa bao giờ dùng thứ cơm tây cổ quái này nên cũng chẳng biết quy củ, huống hồ Tuyên Hoài Phong vẫn chưa ngồi xuống, vậy nên mọi người đều ngồi yên. Tống Nhâm vốn đã ngồi xuống nghỉ ngơi, thấy Tuyên Hoài Phong đứng chết chân bên cửa sổ, tựa hồ bị thứ gì đó bên ngoài hấp dẫn, hắn được Bạch Tuyết Lam căn dặn phải chú ý nhất cử nhất động của Tuyên Hoài Phong, nhịn không được bèn đứng lên, đi đến bên cạnh Tuyên Hoài Phong, xem xét về phía y đang nhìn.
Tống Nhâm đã tới Niên trạch vài lần, lại thường xuyên ở bên cạnh Tuyên Hoài Phong, đương nhiên nhận ra Niên Lượng Phú.
Vừa thấy tình hình lúc này cũng ngầm hiểu được.
Đây là gia sự của Tuyên Hoài Phong, không tiện nhiều lời, Tống Nhâm nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng vẫn không lên tiếng, lặng lẽ trở về bàn ngồi xuống.
Tiếng gõ cửa vang lên, bồi bàn đưa món chính nóng hổi thơm lừng tới, ly rượu vang khẽ nghiêng vào đĩa sắt được nung nóng để giữ nhiệt cho beefsteak, khói nóng lập tức ngập tràn, mùi thịt xông thẳng vào mũi.
Tuyên hoài Phong quay đầu lại, nói với những hộ binh đang chờ mình: “Mọi người ăn đi, đang ở trong khu ghế lô mà, không cần giữ nhiều quy củ như vậy.”
Mấy hộ binh đều ngồi im, không động tay.
Thì ra bọn họ đau đầu với đám dao nĩa trắng bạc trước mặt, tất cả được đặt chỉnh tề lại chẳng biết sử dụng thế nào, không biết làm sao với miếng thịt bò kia. Những người này đều là binh lính lão luyện từng ăn nằm trên sa trường, máu thịt đã thấy đủ, ngày thường đâu thèm để ý tới lễ nghi, đấy là còn chưa nói đến việc dùng tay bốc thức ăn, nhưng Tuyên Hoài Phong bẩm sinh đã mang trên người khí chất tao nhã, khiến người bên cạnh bất giác muốn cư xử lịch sự.
Tuyên phó quan là người nhã nhặn, nhưng đàn ông có hào phóng đến đâu cũng có vài việc không muốn nhìn thấy, dường như sợ lưu lại ấn tượng không tốt với Tuyên Hoài Phong, mọi người đều bó buộc chân tay lại.
Tống Nhâm cười mắng: “Cái đám khốn kiếp này, ở Sơn Đông dám kiêu ngạo tới trời, mới tới ăn cơm tây một bữa lại trở nên ngoan ngoãn rồi hả?”
Chờ bồi bàn vội vàng đi lấy mấy đôi đũa tới, bọn họ mới bắt đầu ăn.
Tuyên Hoài Phong kêu bọn họ ăn trước, bản thân vẫn đứng bên cửa sổ, buồn bực nhìn tỷ phu nhà mình cùng cô gái kia, nhớ tới tỷ tỷ còn ở Niên trạch liền buồn phiền thở dài. Suy đi nghĩ lại vẫn không chịu đựng nổi, ánh mắt chợt lóe, y quyết định phải ra mặt mới được. Đang định tới nói chuyện với Niên Lượng Phú, bỗng nhiên thấy có người tìm tới hắn.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục sau khi đi tới phía sau bàn hai người, vỗ vai Niên Lượng Phú, thái độ vô cùng quen thuộc.
Cư nhiên là Tuyên Hoài Mân.
Tuyên hoài Phong thầm khó hiểu, tại sao tam đệ lại thân thiết với tỷ phu tới vậy?
Niên Lượng Phú đang hưởng thụ cảm giác tốt đẹp được người ta tán tỉnh, bị người phía sau vỗ một cái, sợ hãi quay ngoắt đầu lại, thấy Tuyên Hoài Mân, gương mặt bị dọa trắng bệch lập tức khôi phục bình thường, tươi cười càng tăng lên, nhìn biểu hiện của họ vô cùng đắc ý.
Xem ra Tuyên hoài Mân chẳng những thân thiết với Niên Lượng Phú mà còn là người quen với cô gái xinh đẹp kia, hắn nói câu gì đó với Niên Lượng Phú, lại gật đầu với cô gái, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế trống, trò chuyện với bọn họ.
Tuyên Hoài Phong không kiềm được tức giận.
Tỷ phu ở bên ngoài chung chạ, tam đệ nếu biết, tại sao không khuyên can, nhìn tình hình này, Tuyên Hoài Mân ngược lại còn có thái độ ủng hộ việc của Niên Lượng Phú với cô gái kia. Cho dù không cùng một mẹ sinh ra, Tuyên Đại Vân dẫu sao vẫn là đại tỷ, Tuyên Hoài Mân làm như vậy, nếu để đại tỷ biết được sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Càng nghĩ càng không nhịn được.
Tuyên Hoài Phong rời cửa sổ, xoay người đi về phía cửa khu ghế lô, mới vặn tay nắm cửa, bỗng nghe phía sau có động tĩnh.
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại nói: “Mọi người cứ ăn đi, tôi chỉ đi loanh quanh đây thôi, không rời khỏi quán cơm đâu.”
Tống Nhâm đã sớm theo phía sau y, không chút thương lượng mà nói: “Tuyên phó quan, ngài đi đâu tùy ngài, chỉ là không được bỏ lại chúng tôi. Ngài cũng biết tính tình tổng trưởng rồi đấy, roi của ngài ấy mà quất xuống thì chắc chắn phải thấy máu.”
Không chỉ có hắn, vài hộ binh khác cũng ném đũa lên đĩa beefsteak, đứng lên, đeo súng trường lên người.
Động tác đều tăm tắp, không hổ là binh lính lão luyện mà lão gia ở Sơn Đông đưa tới cho Bạch Tuyết Lam.
Tuyên Hoài Phong biết đây là mệnh lệnh của Bạch Tuyết Lam nên cũng không khăng khăng từ chối, đoàn người ra khỏi khu ghế lô, bồi bàn lập tức hoảng sợ, tiền cơm còn chưa trả, khách trong ghế lô đã ra ngoài, chẳng lẽ đám người này muốn ăn một bữa cơm tây bá vương? Ăn cơm bá vương mà lại tới quán cơm tây, đúng là việc lạ hiếm có.
(Ăn cơm bá vương: ăn quỵt)
Nhưng nhìn nhóm hộ binh đeo súng nên hắn không dám nói gì, chỉ dùng sắc mặt khó coi chằm chằm nhìn bọn họ.
Tuyên Hoài Phong nói: “Hóa đơn thì lát nữa thanh toán, hiện tại chúng tôi vẫn chưa đi, chỉ đến bên hồ đi dạo một chút.”
Xuyên qua khoảnh sân lát gỗ, đạp lên đá vụn lót đường ven hồ, đi thẳng về phía chỗ đám người Niên Lượng Phú.
Niên Lượng Phú đang ngồi đối diện với cảnh hồ, đưa lưng về phía nhà chính, căn bản không nhìn thấy việc phía sau, ngược lại, cô gái kia ngồi nghiêng người, ngẫu nhiên quay đầu, thoáng nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi, dáng điệu uy phong lẫm lẫm dẫn vài hộ binh đi về phía này, sắc mặt có vẻ không dễ chọc, cô lập tức hoảng sợ.
Tuyên Hoài Mân thấy Lục Phù Dung ngồi đối diện bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, vừa ngẩng đầu nhìn cũng ngẩn ra, buồn bực, thầm nghĩ, tại sao ở đây cũng gặp phải tên này?
Vừa nghĩ, gương mặt vừa lộ vẻ tươi cười, đứng lên vẫy tay với Tuyên Hoài Phong, kêu lên: “Nhị ca! Anh cũng tới dạo công viên hả, anh không bận việc bên hải quan tổng thự sao?”
Lúc này Niên Lượng Phú mới biết ai đến phía sau, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nhảy dựng lên như vừa trúng một đấm, khuôn mặt béo tròn run rẩy càng thêm khó coi: “Hiếm thấy, hiếm thấy quá, anh là chủ bữa cơm này, em lại vừa khéo tới đây. Mau ngồi đi.” Liếc sang người đẹp bên cạnh, nháy mắt ra dấu.
Lục Phù Dung vốn còn có chút hoảng sợ, thấy Tuyên Hoài Mân gọi chàng trai kia là nhị ca, Niên Lượng Phú lại bày vẻ mặt hoảng sợ thế này, cô lập tức hiểu thân phận người vừa tới, vậy nên ngược lại chẳng còn hoảng hốt, thấy Niên Lượng Phú nháy mắt ra dấu với mình cũng làm như không thấy, thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên ghế, lấy một chiếc quạt tinh xảo trong túi xách nhỏ, mở ra, chậm rãi quạt quạt lên cổ.
Tuyên Hoài Phong dừng lại trước mặt ba người, thản nhiên nhìn lướt qua: “Tỷ phu thảnh thơi quá nhỉ. Hôm nay tự cho mình nghỉ phép sao?”
Y đi theo Bạch Tuyết Lam đã lâu, gần mực thì đen, khó tránh khỏi nghiễm một chút sát khí, khi nhìn quét qua mặt Niên Lượng Phú, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú ung dung thản nhiên, phía sau lại có vài hộ binh mày rậm mắt to, bộ dạng hung thần ác sát đứng bảo vệ, nhất thời tỏa ra một luồng khí lạnh.
Niên Lượng Phú chột dạ, bị đôi mắt đen láy sáng rực của y xem xét, đống thịt trên mặt lại run một trận, cố cười nói: “Là… là… mọi việc xong xuôi rồi nên mới trộm một ngày không có việc ra ngoài ăn bữa cơm trưa. Chúng ta là người làm công vụ, giữa trưa ra ngoài cũng bạn bè ăn cơm cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi.”
“Vị này là…” Tuyên hoài Phong nhìn sang nơi khác, ánh mắt đặt trên người Lục Phù Dung.
“Vị này là nhà biểu diễn nghệ thuật nổi danh gần đây báo chí hay nhắc tới, tiểu thư Lục Phù Dung, là bạn của em. Tỷ phu cực kỳ hâm mộ giọng hát của cô ấy.” Tuyên Hoài Mân thấy Niên Lượng Phú đổ đầy mồ hôi, trong lòng cười thầm, nhưng hiện tại quan hệ của hắn và Niên Lượng Phú là thân thiết, tất nhiên phải ra mặt hỗ trợ. Nghe Tuyên Hoài Phong hỏi đến Lục Phù Dung, Tuyên Hoài Mân giành giới thiệu về Lục Phù Dung trước, rồi nói với Lục Phu Dung: “Lần trước nói với cô là tôi có vị Nhị ca làm phó quan trong hải quan tổng thự, chính là vị này. Thế nào? Nhân phẩm tướng mạo người ta như vậy có xứng làm bạn với cô không? Cô chỉ để ý ngồi thôi, gạt người ta sang một bên.”
Lục Phù Dung đùa giỡn làm trò với Niên Lượng Phú thế nào cũng xong, nhưng lại hết sức e ngại Tuyên Hoài Mân. Nghe xong lời hắn nói cũng không dám tiếp tục cầm quạt ngồi phẩy gió, vội vàng đứng lên, nói một tiếng: “Tuyên tiên sinh, chào ngài. Lần đầu gặp mặt, mong ngài chỉ dạy nhiều.”
Bèn cúi sâu người chào hỏi.
Dáng người phong lưu của diễn viên trên sân khấu, đong đưa tựa liễu rủ, thật đúng là thướt tha yêu kiều.
Tuyên Hoài Phong được cô lễ phép cúi chào như vậy, ngược lại không tiện tức giận, đành phải gật đầu, nói: “Xin chào. Chỉ giáo thì không dám nhận, tôi không phải người am hiểu biểu diễn.”
Không đợi Lục Phù Dung tiếp tục mở miệng ngon ngọt, y đã quay đầu lại, hỏi Niên Lượng Phú: “Tỷ phu ăn xong cơm trưa rồi sao?”
Niên Lượng Phú nói: “Ăn xong rồi, ăn xong rồi.”
Tuyên hoài Phong hỏi: “Gần đây thân thể tỷ tỷ có khỏe không?”
Niên Lượng Phú nói: “Khỏe cực kỳ, còn bảo cậu thường xuyên tới gặp cô ấy.”
Khóe mắt Tuyên Hoài Phong liếc nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, quan tâm hỏi han: “Em nghe vú Trương nói, gần đây tỷ phu cực kỳ bận rộn, buổi tối thường không thấy về nhà. Là do làm việc quá cực khổ phải không? Sắp thành cha người ta rồi, không thể không về nhà được, nếu công việc trong tổng thự nhiều quá, không bằng em giúp tỷ phu nói với tổng trưởng một câu, tạm thời cho tỷ phu nghỉ phép một thời gian?”
Niên Lượng Phú sợ hãi nhảy dựng lên, một bên hận vú Trương đến nghiến răng nghiến lợi, một bên khoát tay nói: “Không, không, chăm chỉ làm việc là trách nhiệm của anh. Tuyệt dối không cần nghỉ ngơi, nhất thời cũng không tìm được người thay thế, càng khiến tổng trưởng vất vả thêm.”
Hiện tại hắn có thể sống thoải mái như thế đều dựa vào chiếc mũ ô sa trên đỉnh đầu, chức quan bắt đám buôn lậu.
Nếu không còn quyền hành, vậy phải làm sao bây giờ?
Bị dọa như vậy, Niên Lượng Phú tức kinh hoảng phát hiện ra tầm quan trọng của vị phu nhân đang mang thai ở nhà, còn cả vị tiểu thúc tính tình nghiêm túc ưa nói linh tinh trước mặt.
Hắn hiểu việc đó lắm chứ, ở nhà cũng luôn đối phó cho có lệ với Niên phu nhân, tuy nhiên, Lục Phù Dung này đúng là xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ khiến đầu óc hắn hỗn loạn, vậy nên mới dám ban ngày ban mặt đưa người ta đi dạo công viên, ngồi trong căn phòng lộ thiên trang nhã lịch sự, cuối cùng lại để Tuyên Hoài Phong bắt tại trận.
Trong lòng vô cùng hối hận, không bút mực nào có thể diễn tả.
Niên Lượng phú cắn răng, cơ hồ muốn chỉ tay lên trời mà thề “Sau này nhất định tôi sẽ về nhà đúng giờ”. Tuy rằng biết sắc mặt Lục Phù Dung bên cạnh nhất định rất xấu, nhưng vào lúc này, hắn tuyệt đối không dám đưa mắt nhìn thân thể khiến người ta hứng thú kia.
Mỉa mai đến bước này, Tuyên Hoài Phong cũng chẳng buồn nói thêm, hỏi: “Buổi chiều còn công vụ không?”
Niên Lượng Phú biết, đây là thúc giục hắn nhanh chóng về tổng thự làm việc.
Hắn thân mang chức xử trưởng, thường ngày biết bao người vây quanh nịnh hót, bị Tuyên Hoài Phong hỏi tới công việc một phen, trong lòng thầm than xui xẻo. Thế nhưng, quan hệ giữa vị tiểu thúc và lãnh đạo trực tiếp Bạch tổng trưởng của hắn không phải tầm thường, cục tức này phải nuốt, còn phải trưng gương mặt tươi cười vui vẻ, gật đầu nói: “Đúng vậy, bên anh vẫn còn công vụ, phải nhanh chóng về giải quyết. Tam đệ, tiểu thư Lục Phù Dung, trên người còn có công vụ, Lượng Phú không tiện ở lâu, thứ lỗi, thứ lỗi.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Tỷ phu yên tâm đi, em đưa cô ấy về.”
Lục Phù Dung lạnh lùng liếc Niên Lượng Phú một cái, quay đầu sang nơi khác.
Niên Lượng Phú vừa đi, mục đích Tuyên Hoài Phong cũng đạt được, phòng chừng ít nhất tỷ phu cũng ngoan ngoãn hơn một chút. Y vốn không hài lòng với Tuyên Hoài Mân, càng không muốn dây dưa với cô gái tên Lục Phù Dung kia, nói vài câu cửa miệng liền dẫn đám người Tống Nhâm trở lại khu ghế lô, cơm nước xong, thanh toán, nhớ tới lời hẹn với Hoàng Vạn Sơn, vội vàng đi tới cửa Tây.
Trong căn phòng lộ thiên trang nhã bên này, chỉ còn lại Tuyên Hoài Mân cùng Lục Phù Dung ngồi đối diện nhau.
Đương nhiên trong lòng Lục Phù Dung rất khó chịu, tâm trạng Tuyên Hoài Mân càng thêm tồi tệ. Hắn cùng vị nhị ca này trời sinh đã là kẻ thù, từ nhỏ đã bị Tuyên Hoài Phong dồn ép khắp chốn, đến lúc này, tình trạng đúng là càng lúc càng căng thẳng. Nhìn Tuyên Hoài Phong ung dung rời đi, đám hộ binh nhắm mắt theo đằng sau, tự phụ đến vậy, hắn tức giận.
Bồi bàn tới thu dọn chén đĩa, hỏi xem còn muốn gọi thêm món gì không.
Tuyên Hoài Mân lắc đầu, xua tay bảo bồi bàn rời đi.
Lục Phu Dung có chút sợ hắn, thấy sắc mặt hắn hung ác âm hiểm nên càng thêm cẩn thận, đợi rất lâu mới hỏi thử: “Nếu ngài không gọi món nữa, không bằng chúng ta rời khỏi đây đi. Mặt trời càng lúc càng lớn, ngồi dưới tán cây thế này vẫn nóng, phơi nắng rồi bị bệnh thì không tốt.”
Tuyên Hoài Mân dường như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới hơi nâng mắt, nhìn cô chằm chằm: “Chuyện tôi kêu cô lo liệu đã làm được chưa?’
Lục Phù Dung do dự nói: “Việc này đâu có dễ như vậy? Tôi thử dụ hắn hai lần, hắn vẫn không chịu nếm. Không nhắc tới việc hút thuốc phiện, nhưng dược tính của thuốc giảm đau lợi hại thế nào, người khác không biết, hắn là xử trưởng bộ phận truy bắt đám buôn lậu, chẳng lẽ hắn không biết?”
Tuyên Hoài Mân bực bội nói: “Niên Lượng Phú là loại người thế nào, đại mỹ nhân như cô mà còn không dụ được hắn, nói ra ai tin? Tôi thấy không phải cô không có bản lĩnh, mà là không tận lực. Rốt cuộc là cô muốn ứng phó cho có lệ với tôi hay có mục đích khác?”
Lục Phù Dung ấm ức nói: “Mấy ngày nay tôi đều ở bên hắn, hắn muốn thế nào tôi đều chiều theo hắn cả. Trước mặt hắn, tôi so ra còn kém đám gái thấp hèn trong ngõ hẻm. Ngài còn muốn gì nữa? Sớm biết như vậy, không bằng chết đi cho rảnh.”
Tuyên hoài Mân cười lạnh, “Thật sự muốn chết, vậy chết cho sạch sẽ vào. Chẳng những là cô, mà ngay cả bà mẹ già của cô, ngay cả em gái của cô nữa, cả một ổ chết sạch mới tốt. Miễn cho ba ngày một lần đến cầu xin tôi bố thí đồ cho đỡ nghiền. Cái bộ dạng miệng sùi bọt mép, lăn lộn trên mặt đất cầu xin ấy không thấp hèn hơn đám gái trong ngõ hẻm?”
Sắc mặt Lục Phù Dung tái nhợt, hàng mi nhiễm một tầng sương, đôi môi thoa son run rẩy hồi lâu mới mềm giọng năn nỉ: “Tuyên phó quan, ngài đừng bực bội, là tôi không hiểu chuyện. Ngài là người khoan dung độ lượng*, hà tất chấp nhặt với con hát như tôi. Chỉ cần là lời ngài nói, tôi nhất định làm theo.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Mấy lời nịnh hót này cô giữ lại nấu canh bùa mê cho Niên Lượng Phú đi. Tôi chỉ nói với cô một câu, việc này có khó hơn nữa, cô cũng phải làm cho được. Cô đúng là con đàn bà ngu ngốc, ngày nào cô cũng ở với hắn, thẳng thắn không được, chẳng lẽ không biết lén lút làm? Cô diễn kịch, xướng khúc nhiều quá thành đầu heo rồi đúng không?”
Nói xong, dùng đầu ngón tay nâng cằm Lục Phù Dung, cười nói: “Khóc cái gì? Lau nhanh. Để cho người khác thấy lại bảo tôi bắt nạt cô. Giá trị của cô bây giờ khác xưa rồi, nghe nói Thiên Âm Viên định ký hợp đồng lương tháng với cô? Có phải đã chiếm sân diễn của Bạch Vân Phi không?”
Lục Phù Dung không dám làm hắn phất ý, vội vàng lấy chiếc khăn lụa ra lau nước mắt. Dù sao cũng là người hát hí khúc, chỉ qua một lát, sắc mặt đã hồi phục lại, chậm rãi nói: “Hợp đồng với Thiên Âm Viên mới ký hôm qua.” U oán liếc mắt nhìn Tuyên Hoài Mân một cái.
Cô cũng không hiểu vì sao Tuyên Hoài Mân cứng rắn muốn mình chiếm sân khấu của Bạch Vân Phi. Vì việc này còn lệnh mình đi hầu quản lý của Thiên Âm Viên hai đêm.
Quản lý Thiên Âm Viên là người thấy nhiều hiểu rộng, đại khái là cũng đi lại với đào hát khá nhiều, cho nên không ngoan ngoãn phục tùng như gã Niên Lượng Phú kia. Ban đầu, khi cô nói muốn vị trí của Bạch Vân Phi, quản lý vô cùng do dự. Trong mắt Thiên Âm Viên, Bạch Vân Phi là một con gà đẻ trứng vàng.
Thật chẳng ngờ Bạch Vân Phi lại xui xẻo như vậy, gần đây thường xuyên sinh bệnh.
Ba ngày trước tựa hồ bệnh tình có giảm một chút, miễn cưỡng lên sân khấu hát một hồi, lần đầu bị khán giả hò hét phản đối.
Gã quản lý kia thấy Bạch Vân Phi không dùng được, lại bị Lục Phù Dung quyến rũ, vậy nên bằng lòng ký hợp đồng, đẩy Bạch Vân Phi xuống dưới.
Lục Phù Dung hỏi: “Tuyên phó quan từng có xích mích vơi Bạch Vân Phi?”
Tuyên Hoài Mân lạnh lùng nói: “Một tên hát hí khúc thối tha có thể xích mích gì với tôi? Bất quá, tầm mắt vị đại tỷ cùng nhị ca kia nhà tôi rất cao, đều rất coi trọng dáng vẻ của hắn. Hừ, bọn họ coi trọng ai, tôi sẽ đạp đổ người đấy.” Trên gương mặt thanh tú ấy lại mang theo tia tàn nhẫn khiến người ta khiếp đảm.
Lục Phù Dung thầm sợ hãi, không dám hỏi lại, cúi mặt nhìn chân.
Một lát sau, Tuyên Hoài Mân hỏi: “Cô còn ngồi làm gì? Đi thôi. Thật sự nghĩ là tôi sẽ đưa cô về?”
Lục Phù Dung lắc đầu, chầm chậm đứng lên, sợ run một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Vật kia… có thể cho tôi thêm một chút không?”
“Thế nào?” Tuyên Hoài Mân ngẩng đầu, trêu tức nói: “Chỉ vậy đã nhịn không được? Chẳng phải hôm trước mới giao cho cô một bao sao? Mẹ cô với em cô nhẫn tâm như vậy? Dùng hết chứ không giữ lại cho cô miếng nào?”
Lục Phù Dung khép nép nói: “Có để lại, nhưng bao đó ít quá, mẹ tôi, hai đứa em của tôi, còn cả tôi nữa… thật sự không đủ. Hôm nay về nhà mà lên cơn nghiện thì phải làm sao đây? Tôi còn phải lo liệu tên Niên Lượng Phú cho ngài, không thể ở trước mặt hắn lăn lộn sùi bọt mép được, đúng không.”
Thấy Tuyên Hoài Mân không lên tiếng, cô căng thẳng, lại bỏ thêm một câu: “Tôi cũng biết thứ này quý, không dám hỏi xin không với ngài. Tôi mới ký hợp đồng với Thiên Âm Viên, có một chút tiền đặt cọc, coi như tôi mua một ít của ngài, vẫn không được sao?”
Tuyên Hoài Mân cười khinh miệt, “Có tiền sao cô không ra đường mà mua, còn phải van cầu tôi? Cô cho đây là thứ hàng có thể tùy ý mua? Nói thật cho cô biết, ma túy đưa cho cô là đồ được bỏ thêm nguyên liệu, là hàng ngoại quốc độc nhất sản xuất theo phương thức bí mật, chỉ có trong tay Triển quân trưởng. Cô dùng tiền mua bên ngoài thế nào cũng được, đến lúc cần lăn lộn thì vẫn phải lăn lộn.”
Kỳ thật, tối qua Lục Phù Dung đã trộm tiêu tiền, nhờ người mua một bao ở ngoài về hút, nghĩ rằng sau này có đổ tiền vào cái hũ không đáy ấy cũng tốt hơn là chịu sự uy hiếp của Tuyên Hoài Mân, ít nhất không cần nghe hắn sai bảo, đêm tiếp đêm dùng thân thể hầu hạ người ta, nhận đủ nhục nhã.
Không ngờ, thứ đồ mua về kia có hút bao nhiêu cũng không thỏa mãn cơn nghiện.
Lúc ấy cô đã mơ hồ đoán được một chút.
Hiện tại nghe Tuyên Hoài Mân nói vậy, tâm trí bị thiêu trụi mất một nửa, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.
Tuyên Hoài Mân vung tay lên như đuổi muỗi, “Được rồi, đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi. Tối nay tôi sẽ sai người đưa một bao đến nhà cô.”
Không đợi Lục Phù Dung tỏ ra vui mừng, Tuyên Hoài Mân lạnh mặt, trầm giọng cảnh cáo: “Đây là cơ hội cuối cùng, cô tiếp tục không xử lý tốt việc Niên Lượng Phú thì đừng hi vọng có lần sau. Cô cũng biết rồi đấy, tính tôi không biết thế nào là thương hương tiếc ngọc đâu.”
Lục Phù Dung thầm rùng mình, cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
================================================================
Nguyên văn: ngài là đại nhân vật trong bụng có thể chống thuyền, cánh tay có thể phi ngựa. Câu nói này dựa theo tục ngữ, điển cố của Trung Quốc.
“Tướng quân ngạch thượng năng bào mã, tể tướng đỗ lý năng thừa thuyền!
Cùng tại đại nhai vô nhân lý, phú tại thâm sơn hữu viễn thân!”
Dịch
“Trên trán tướng quân có thể phi ngựa, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền!
Nghèo ở phố lớn không người để ý, giàu ở núi sâu có họ hàng xa!”
Hai câu trên là triết lý. Câu đầu chỉ người có tấm lòng rộng lượng. Câu sau chỉ thói đời ham giàu chê nghèo.
Danh sách chương