Nói vài lời khách sáo với Tôn phó quan, Tuyên Hoài phong trở về tiểu viện, lặng lẽ ngồi trong phòng, bên tay là túi văn kiện mỏng dính kia.
Trong phòng rất lạnh lẽo.
Nơi này, đã nhiều ngày Bạch Tuyết Lam chưa đặt chân tới.
Gió ngoài cửa sổ thổi tới, phất qua bình phong, bàn gỗ, mặt giường, một ít bụi mờ tung lên, khiến cho cảnh vật chung quanh đượm màu tịch mịch khi bị lãng quên.
Hiện tại, trong cảm giác tịch mịch ấy lại xen lẫn chút gì đó khác biệt, hòa tan vào nhau, khiến cổ họng y đắng chát.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn.
Không phải cảm giác hỗn loạn như cuồng phong bão táp, sấm nổ chớp rền hay cây to đảo cành, đó chỉ là cảm giác hiu quạnh tựa gió thu khẽ vờn tóc tơ, tóc tơ bất cẩn chạm dính lên vết thương mới lành một nửa, là cảm giác hỗn loạn hòa trộn giữa buồn thương và đau đớn.
Nửa đau nửa ngứa, nửa chua nửa chát, khiến tâm trí người ta thật phiền muộn bất an.
Y đặt tay lên túi văn kiện, nhẹ nhàng vỗ hai cái. Bây giờ, rốt cuộc y cũng hiểu trận cuồng nộ của Bạch Tuyết Lam xuất phát từ nơi nào, đoán chừng, Bạch Tuyết Lam cho là y tiết lộ hành động bên hải quan cho Lâm Kỳ Tuấn.
Thế nhưng…
Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam.
Chẳng lẽ trong lòng anh, Tuyên Hoài Phong tôi là một kẻ không thể phân biệt được công tư, là một gã tiểu nhân vì tình riêng mà tiết lộ bí mật quan trọng?
Nghĩ vậy, y cảm thấy nhục nhã vì nhân cách bị coi thường.
Tuyên Hoài Phong đứng lên, đến cạnh ngăn tủ rót cho mình một ly nước lạnh, uất ức chầm chậm uống.
Nước lạnh qua yết hầu mang theo cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng, giống như loại bỏ được cảm giác oan ức vì bị hiểu lầm, tâm trí trở nên minh mẫn hơn, y liền nhân cơ hội này chỉnh chu lại đầu óc hỗn loạn, nhớ lại mỗi câu đối đáp hôm đó với Lâm Kỳ Tuấn.
Lần gặp Lâm Kỳ Tuấn hôm đó, rốt cuộc việc này có ảnh hưởng gì đến hành động tra xét tài sản ngày hôm sau?
Hợp đồng cổ đông của Lâm Kỳ Tuấn với người nước ngoài ký vào sáng sớm hay tối hôm đó? Là trước lúc gặp mặt mình hay là sau đó?
Rốt cuộc mình có để lộ đầu mối hay nhắc nhở gì trước mặt Lâm Kỳ Tuấn hay không…
Tuyên Hoài Phong nghiêm túc hồi tưởng lại, nhưng trí nhớ lại không hề hợp tác, càng cố gắng nhớ thì hình ảnh càng nhạt nhòa, y nhớ rõ cuộc đối thoại của hai người tới tám chín phần, nhưng biểu hiện, giọng nói lúc đó của Lâm Kỳ Tuấn thì y không nhớ lắm. Ấn tượng sâu sắc nhất lại là đầu ngón tay rướm máu vì gọt hoa quả, giọt máu rơi xuống, làm bẩn chiếc ra giường của Bạch Vân Phi.
Máu dính lên chiếc giường trắng muốt tựa hoa mai nở trên tuyết, rất chói mắt.
Sao mình lại vô dụng như thế này? Chuyện đã bao lâu mà không nhớ nổi? Tuyên Hoài Phong đặt ngón cái lên huyệt thái dương, day mạnh, giống như muốn ép ký ức ra khỏi thái dương, sau đó học theo Holmes, bóc kén kéo tơ tìm ra chân tướng sự thật.
Thế nhưng, y không ép ra nổi.
Sao y biết trước được là phải nhớ kỹ càng việc đó? Thời gian ở trong bệnh viện không xảy ra điều gì bất thường, cho nên lúc đó y không quá cẩn thận ghi nhớ các chi tiết.
Lúc đó chỉ là tới thăm bệnh, chỉ là tán gẫu vài câu với bạn bè.
Sớm biết chuyện thành thế này thì Tuyên Hoài Phong đã chú ý cẩn thận chi li từng cử chỉ, câu chữ, biểu hiện, cũng sẽ chăm chú để ý nhất cử nhất động của Lâm Kỳ Tuấn.
Thế nhưng, y không biết hôm sau hải quan tổng thự sẽ có hành động với hiệu buôn dương hành Đại Hưng.
Thế nhưng, mỗi giây ở bên cạnh Lâm Kỳ Tuấn y chưa từng phải cẩn thận, tập trung tinh thần hết sức như ở bên cạnh Bạch Tuyết Lam, không thể nhớ mỗi giây mỗi phút ở bên Lâm Kỳ Tuấn như ở bên Bạch Tuyết Lam được.
Lâm Kỳ Tuấn hoàn toàn khác Bạch Tuyết Lam.
Lâm Kỳ Tuấn là người ôn hòa, mờ nhạt.
Bạch Tuyết Lam… là dạng người khốn kiếp.
Một tên cứng đầu khốn kiếp khiến người ta yêu thương, khiến người ta chán ghét.
Ở bên hắn như ở chìm trong cảm giác băng lửa cùng tồn tại, tuyệt không khiến người ta buồn chán ngáp ngắn ngáp dài, tâm trạng luôn phong phú, luôn vui vẻ, phẫn nộ, thương tâm, bất đắc dĩ, vui sướng, hưng phấn…
Tuyên Hoài Phong hồi tưởng mỗi lời nói cử chỉ của Lâm Kỳ Tuấn khi ở trong bệnh viện, lại nhớ mỗi một chi tiết sau khi rời khỏi bệnh viện.
Tỷ như, y trở lại công quán, vào thư phòng nói chuyện với Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam nói muốn đánh người, bởi vì tổng trưởng đại nhân bị thuộc hạ bỏ mặc cả ngày.
Tỷ như, biết y chưa ăn cơm, Bạch Tuyết Lam bắt đầu ngứa răng cắn người.
Tỷ như, Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên trở mặt, hung dữ kéo y vào phòng tắm, lấy khăn mặt ngâm nước nóng lau toàn thân y.
Tỷ như…
Tỷ như, quả lê y đã cắn hơn phân nửa lại bị Bạch Tuyết Lam cướp lấy…
Tuyên Hoài Phong hít sâu một hơi, không nghĩ thêm nữa.
Y biết, bản thân mình hơi kích động.
Kích động cũng vô dụng.
Rốt cuộc y tự khiến tim mình sôi trào, sau đó lại trốn trong góc phòng như đà điểu, tính đúng tính sai thế này thì được cái gì?
Càng làm trò khiến người ta cười nhạo mà thôi.
Vậy, rốt cuộc có phải Lâm Kỳ Tuấn nhận được dấu hiệu gì đó từ mình nên mới cảnh giác, sau đó làm công tác chuẩn bị?
Tuyên Hoài Phong lắc đầu, cố gắng đẩy vấn đề bản thân không trả lời được ra khỏi tâm trí.
Phiền muộn.
Có lẽ đúng như Tôn phó quan nói, thế giới này không phải thứ gì cũng như biểu thức số học, đâu phải lúc nào cũng có một đáp án rõ ràng.
Nhưng y thật sự rất tiếc nuối vì chuyện này không phải một biểu thức số học, nếu nó là biểu thức số học, cho dù y phải cúi mặt xuống bàn ba năm cũng phải giải được nó.
Chỉ là…
Chỉ là về phía Bạch Tuyết Lam… nên làm thế nào bây giờ?
Hắn rất tức giận.
Hắn mắng thật khó nghe, tổn thương người khác.
Trận chiến tranh lạnh lần này của hắn là trận chiến kéo dài nhất, kiên định nhất từ trước tới giờ.
Tuyên Hoài Phong bỗng cảm thấy ngột ngạt, không thể ngồi trong phòng như thế này nữa. Y đứng lên, đẩy cửa phòng ra, cơn gió hè mang theo hương hoa lướt qua mặt.
Gió thổi qua khiến tinh thần phần trấn.
Thoải mái.
Cơn gió này thật thoải mái.
Tuyên Hoài Phong hứng lấy cơn gió mát lành, ra khỏi tiểu viện, chậm rãi rảo bước trên con đường mòn u tĩnh đầy cỏ thấp hai bên.
Hai tay bắt sau lưng, chẳng hiểu tại sao nụ cười mỉm lại đọng trên gương mặt.
Nếu người khác nhìn thấy, hẳn sẽ cho rằng vị phó quan anh tuấn khí phái này đang nhàn nhã tản bộ, đang ôm cảm giác thơ mộng tuổi trẻ để thưởng thức hoa viên mùa hè ở vương phủ.
Ai biết rằng, trái tim y đang thổn thức, giãy dụa giữa cảm giác yêu thương say đắm và bàng hoàng đau đớn, giãy dụa giữa việc cao ngạo quật cường đến cùng hay chủ động thỏa hiệp.
Là đúng hay sai, là độc tài hay tôn trọng, tin tưởng hay nghi ngờ vô căn cứ, là một quả cầu đầy màu sắc hay là bong bóng xà phòng, những vấn đề ấy cứ nhốn nháo, va chạm vào nhau tào thành một mớ hỡn độn mà không phép toán nào có thể giải được.
Thứ hỗn độn đó, thứ khó hiểu đó chính là thế giới đặc biệt của Bạch Tuyết Lam hắn và Tuyên Hoài Phong y.
Bạch Tuyết Lam tức giận.
Bạch Tuyết Lam mắng y.
Bạch Tuyết Lam hoài nghi y.
Tuyên Hoài Phong nhìn như nhàn nhã tản bộ trong vườn hoa, nhưng thực ra y đang suy nghĩ rất nhiều.
Y muốn dựa vào cảnh sắc nổi bật này để tìm ra mấy tham số cho đề bài toán học chết tiệt của mình.
Người khác cho rằng y đang thưởng thức mùa hè trong vườn hoa của vương phủ, nhưng, không phải.
Y nhìn hòn giả sơn, sẽ nhớ tới Bạch Tuyết Lam.
Y bước trên con đường đá nhỏ, sẽ nhớ tới Bạch Tuyết Lam.
Y đi qua bộ bàn ghế nhỏ dưới tán ô châu Âu đặt ngoài trời, sẽ nhớ tới Bạch Tuyết Lam.
Nhìn khoảnh hoa sen tươi đẹp nở ba rộ phần trong hồ, y vẫnkhông thể không nhớ tới… Bạch Tuyết Lam.
“Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam…”
Tuyên Hoài Phong đau đầu, xoa xoa thái dương, luôn miệng gọi lên cái tên này như một lời bùa chú, vừa cảm khái vừa bó tay hết cách.
Trong tâm trí y, tất cả đều là những ký ức ngọt ngào.
Tức giận thì đã sao?
Mắng y thì đã sao?
Hoài nghi thì đã sao?
Người kia, vốn chính là một gã lưu manh hung hãn, một tên thổ phỉ, ác bá.
Không thể hoàn mỹ, vốn không có gì có thể hoàn mỹ.
Một cơn gió mát lướt qua mặt ao sen, sóng nước lăn tăn, lá sen nhẹ nhàng lay động trên mặt nước, Tuyên Hoài Phong bỗng cười, xoay người rời đi.
Y vốn chỉ đi dạo, không mục tiêu.
Giờ thì đã có mục tiêu rồi.
Y đi về phía thư phòng Bạch Tuyết Lam, trận chiến tranh lạnh này, y chịu đủ rồi, núi không tới trước mặt y, vậy y đành phải tìm đến núi vậy.
Đi tới dưới hành lang, gặp Tống Nhâm đi tới từ phía đối diện.
Tống Nhâm vội vàng gọi một tiếng, “Tuyên phó quan.”
Tuyên Hoài Phong gật đầu.
Tống Nhâm thoáng quan sát y, thấy hướng y đi tới thì hơi hiểu ra, thấp giọng hỏi: “Tới tìm tổng trưởng à?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Hắn có ở trong thư phòng không?”
Tống Nhâm nói: “Tôi đâu có đi từ thư phòng ra đây, tôi không rõ đâu. Cơ mà, đợt này nếu không ra ngoài thì hầu hết thời gian tổng trưởng đều ở trong thư phòng. Hay là… tôi đi hỏi giúp ngài một chút?”
Tuyên Hoài Phong vốn ôm quyết tâm quang minh chính đại tới đây làm hòa, lúc này chẳng biết tại sao trong cảm giác chờ mong gặp mặt Bạch Tuyết Lam nhiều ngày xa cách lại xen chút cảm giác ngượng ngùng, y đỏ mặt cười nói, “Cũng tốt.”
Tống Nhâm thấy vậy, thầm khấn một câu A di đà phật.
Gần đây hai vị này chiến tranh lạnh, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, không biết đã vạ lây bao nhiêu cá trong chậu rồi nữa.
Rốt cuộc bây giờ cũng có một vị nghĩ thông suốt, nếu gặp được người kia, nói vài câu hay ho, vậy đâu còn lý do tiếp tục chiến đấu?
Vậy thì cả nhà đều vui.
Tống Nhâm hắn cũng không bị kẹt ở giữa nữa.
Tống Nhâm cười nói: “Để tôi đi xem hộ ngài.”
Nói là hắn đi xem, kỳ thực Tuyên Hoài Phong cũng theo phía sau. Hai người tới bên ngoài thư phòng, Tống Nhâm thận trọng gõ cửa một cái, nghe bên trong có người hỏi: “Ai đấy?”
Tuyên Hoài Phong nghe thấy âm thanh trầm thấp êm tai của Bạch Tuyết Lam, trái tim thót một cái, căng thẳng không lý do.
Tống Nhâm ho khan một tiếng, cao giọng nói: “Báo cáo tổng trưởng, có người xin gặp.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Chẳng phải đã nói hôm nay tôi không tiếp khách à? Bất kể là ai, cứ nói với người ta là tôi đang bận, không tiện tiếp khách. Nếu thật sự có công vụ quan trọng thì mai tới hải quan tổng thự hẹn thời gian với Tôn phó quan.”
Tống Nhâm quay đầu nhìn Tuyên Hoài Phong, đột nhiên biểu hiện hắn như một đứa trẻ, cười hề hề, quay đầu lại, tinh thần phấn chấn nói vọng vào trong: “Báo cáo tổng trưởng, không phải người ngoài đâu, là Tuyên phó quan xin gặp.”
Bên trong lập tức im bặt một lúc.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ai?”
Tống Nhâm đẩy cửa ra, nhảy vào, chào một cái, nói: “Tổng trưởng, là Tuyên phó quan muốn gặp ngài. Ngài có gặp không?”
Tuyên Hoài Phong đứng ngoài cửa, vành tai nóng lên, hơi ngượng ngùng, cơ thể chợt chuyển động, đứng nép trong bóng dàn hoa, lắng nghe tiếng Bạch Tuyết Lam trả lời bên trong.
Lại một mảnh an tĩnh.
Trong khoảnh khắc an tĩnh này, Tuyên Hoài Phong dường như nghe được hơi thở nặng nề của Bạch Tuyết Lam.
Khi y đang thắc mắc sao Bạch Tuyết Lam không nói lời nào, chợt nghe người bên trong nghiến răng, vừa tức giận vừa lạnh nhạt hỏi: “Tuyên phó quan? Tuyên phó quan? Tuyên phó quan gặp tôi làm gì? À, tôi biết rồi, là tới cảm ơn. Làm khó người ta rồi, bắt người ta tự mình tới một chuyến. Thế nào? Sợ không chọc tôi tức chết phải không?”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy liền ngẩn ra.
Lại nghe Bạch Tuyết Lam liên tục cười lạnh, có lẽ hắn biết Tuyên Hoài Phong đứng ngoài cửa, cố ý cất cao giọng nói với Tống Nhâm: “Cậu nói cho cậu ta biết, không cần thiết phải gặp mặt, tôi biết cậu ta muốn gì, cũng không cần cậu ta phải tới cửa cảm ơn. Bây giờ cậu ta muốn tự do, có tự do, muốn nhân quyền, có nhân quyền, cao hứng lắm, vui vẻ lắm! Mời cậu cứ vui vẻ một mình đi! Cậu, cậu cũng đi ra ngoài cho tôi!”
Tuyên Hoài Phong ôm cảm giác chờ mong vứt bỏ hiềm khích trước đó mà đến, vốn có chút thẹn thùng e lệ, nay lại bị thùng nước lạnh dội thẳng lên đầu, nhất thời cả người cứng ngắc.
Tống Nhâm chật vật bị đuổi ra khỏi thư phòng, vẻ mặt cũng kinh ngạc khó hiểu, đối diện Tuyên Hoài Phong đứng dưới bóng cây, hai người ngây ngốc đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Chờ khi nhìn rõ ràng ánh mắt Tuyên Hoài Phong, Tống Nhâm bỗng biến sắc, liều mạng phe phẩy hai tay, hoảng sợ nói: “Tuyên phó quan, tuyệt đối không phải tôi đâu! Những lời ngài nói trên xe, tuyệt đối không phải tôi nói lại lung tung với tổng trưởng đâu!”
Tuyên Hoài Phong cười sầu thảm, nhẹ giọng nói: “Quên đi, tôi cũng chẳng trách ai cả. Bạch công quán này, ở đâu chẳng có tai mắt của hắn? Dù sao lần này… tôi đã đắc tội rất lớn với hắn…”
Cắn môi dưới, yên lặng xoay người đi theo hướng cũ.
Tống Nhâm ở phía sau gọi, y cũng không để ý, càng đi càng xa.
Tống Nhâm nóng ruột, lại xoay người gõ cửa thư phòng, cả tiếng nói: “Tống trưởng! Tổng trưởng! Lần này Tuyên phó quan đi thật đấy!”
Bạch Tuyết Lam rống qua cánh cửa: “Đi thì đi! Còn phải quỳ xuống cầu xin cậu ta nữa hả? Sau này cậu ta cứ lo vui vẻ riêng mình đi, tôi không làm tên mặt đen khốn kiếp nữa, mặc cho cậu ta đi tới nơi nào cậu ta vui vẻ ấy, cũng vừa lòng cậu ta!”
(Mặt đen: nhân vật phản diện)
Tống Nhâm vừa kính vừa sợ vị tổ tông sống này, làm sao dám đối đầu với hắn, đành nhíu chặt hàng mày rậm đứng ngoài thư phòng, nghĩ mãi chẳng ra cách, hai tay ôm đầu vò thành một đống, sau đó bèn xoay người đi về viện dành cho đám người dưới.
Đến nơi, nhìn mấy tên đầy tớ trai không phải trực ban đang đứng dưới mái hiên tán gẫu, mà tài xế Tiểu Lý lái chiếc Linconl đang bưng bát mỳ sợi, ngồi xổm trên bậc thang, sì sụp húp mỳ.
Tống Nhâm lửa cháy phừng phừng bước nhanh qua, nhấc chân đạp Tiểu Lý một cú úp mặt xuống đất.
Loảng xoảng!
Vắt mì lẫn nước dùng đều đổ hết xuống đất.
Cả người đều là bùn, Tiểu Lý xoay người đứng dậy, gào lên hỏi: “Sao tự nhiên đánh người thế hả!”
Tống Nhâm tàn bạo nói: “Con mẹ nó, phải đánh cho cái thằng khốn châm ngòi ly gián như mày một trận! Ai bảo mày lắm miệng!”
Xông lên trước, vả mấy cái lên hai má Tiểu Lý, vừa đánh vừa hỏi: “Lưỡi dài này! Cho mày biết thế nào là bịa chuyện này! Ai cho mày tới nịnh bợ, sủa lung tung trước mặt tổng trưởng? Tuyên phó quan nói sao thì liên quan chó gì đến mày, mày mách lẻo cái gì!”
Nhớ tới ánh mắt Tuyên Hoài Phong vừa nhìn mình, ánh mắt ấy tựa như bị người ta ép ăn mười bát đầy ruồi nặng, hắn lại không thể giải thích nỗi oan ức của mình, vậy nên xuống tay càng không nể nang gì.
Hắn là kẻ từng giết người, cả người đều là sát khí, sức mạnh lại lớn, Tiểu Lý chỉ là gã lái ô tô, đâu thể là đối thủ của hắn, nhất thời bị hắn đánh cho khóc ông gọi bà.
Mấy người đầy tớ trai thấy điều gì đó không ổn, vội vàng đi lên kéo hắn ra, miệng nói: “Tống đại ca, sức anh lớn lắm. Tiểu Lý đắc tội anh cái gì thì anh tát hai cái là được rồi, cái thân còm nhom của hắn sao chịu được nắm tay như núi của người Sơn Đông nhà anh? Anh bớt nóng một chút, hắn làm gì sai, chúng tôi mắng hắn hộ anh.”
Hai gò má Tiểu Lý hằn lên vết tay, máu mũi chảy xuống khóe miệng, vô cùng chật vật, thấy mọi người khuyên can Tống Nhâm, lá gan cũng lớn hơn, gân cổ kêu oan, “Tổng trưởng tức giận với Tuyên phó quan, ông đánh tôi làm gì? Tôi chỉ là kẻ làm công ăn lương, tổng trưởng muốn hỏi Tuyên phó quan nói gì, tôi không nói mà được à? Nắm đấm ông cứng lắm đấy, sao không đánh tổng trưởng đi? Thượng căng chân hạ căng tay thể hiện uy phong trước mặt tôi làm *** gì, bớt giả bộ ngoan ngoãn mẹ nó đi!”
Tống Nhâm trợn trừng mắt, lại vung nắm đấm, mọi người vội vàng ngăn cản, quát Tiểu Lý: “Cậu bớt tranh cãi đi, muốn ăn đòn hả.”
Khuyên can mãi một trận, Tống Nhâm mới buông tay, phẫn nộ rời đi.
Còn lại Tiểu Lý hùng hùng hổ hổ, khập khiễng thu dọn bát vỡ, đũa trúc trên mặt đất, tự than thở xui xẻo.
Trong phòng rất lạnh lẽo.
Nơi này, đã nhiều ngày Bạch Tuyết Lam chưa đặt chân tới.
Gió ngoài cửa sổ thổi tới, phất qua bình phong, bàn gỗ, mặt giường, một ít bụi mờ tung lên, khiến cho cảnh vật chung quanh đượm màu tịch mịch khi bị lãng quên.
Hiện tại, trong cảm giác tịch mịch ấy lại xen lẫn chút gì đó khác biệt, hòa tan vào nhau, khiến cổ họng y đắng chát.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn.
Không phải cảm giác hỗn loạn như cuồng phong bão táp, sấm nổ chớp rền hay cây to đảo cành, đó chỉ là cảm giác hiu quạnh tựa gió thu khẽ vờn tóc tơ, tóc tơ bất cẩn chạm dính lên vết thương mới lành một nửa, là cảm giác hỗn loạn hòa trộn giữa buồn thương và đau đớn.
Nửa đau nửa ngứa, nửa chua nửa chát, khiến tâm trí người ta thật phiền muộn bất an.
Y đặt tay lên túi văn kiện, nhẹ nhàng vỗ hai cái. Bây giờ, rốt cuộc y cũng hiểu trận cuồng nộ của Bạch Tuyết Lam xuất phát từ nơi nào, đoán chừng, Bạch Tuyết Lam cho là y tiết lộ hành động bên hải quan cho Lâm Kỳ Tuấn.
Thế nhưng…
Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam.
Chẳng lẽ trong lòng anh, Tuyên Hoài Phong tôi là một kẻ không thể phân biệt được công tư, là một gã tiểu nhân vì tình riêng mà tiết lộ bí mật quan trọng?
Nghĩ vậy, y cảm thấy nhục nhã vì nhân cách bị coi thường.
Tuyên Hoài Phong đứng lên, đến cạnh ngăn tủ rót cho mình một ly nước lạnh, uất ức chầm chậm uống.
Nước lạnh qua yết hầu mang theo cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng, giống như loại bỏ được cảm giác oan ức vì bị hiểu lầm, tâm trí trở nên minh mẫn hơn, y liền nhân cơ hội này chỉnh chu lại đầu óc hỗn loạn, nhớ lại mỗi câu đối đáp hôm đó với Lâm Kỳ Tuấn.
Lần gặp Lâm Kỳ Tuấn hôm đó, rốt cuộc việc này có ảnh hưởng gì đến hành động tra xét tài sản ngày hôm sau?
Hợp đồng cổ đông của Lâm Kỳ Tuấn với người nước ngoài ký vào sáng sớm hay tối hôm đó? Là trước lúc gặp mặt mình hay là sau đó?
Rốt cuộc mình có để lộ đầu mối hay nhắc nhở gì trước mặt Lâm Kỳ Tuấn hay không…
Tuyên Hoài Phong nghiêm túc hồi tưởng lại, nhưng trí nhớ lại không hề hợp tác, càng cố gắng nhớ thì hình ảnh càng nhạt nhòa, y nhớ rõ cuộc đối thoại của hai người tới tám chín phần, nhưng biểu hiện, giọng nói lúc đó của Lâm Kỳ Tuấn thì y không nhớ lắm. Ấn tượng sâu sắc nhất lại là đầu ngón tay rướm máu vì gọt hoa quả, giọt máu rơi xuống, làm bẩn chiếc ra giường của Bạch Vân Phi.
Máu dính lên chiếc giường trắng muốt tựa hoa mai nở trên tuyết, rất chói mắt.
Sao mình lại vô dụng như thế này? Chuyện đã bao lâu mà không nhớ nổi? Tuyên Hoài Phong đặt ngón cái lên huyệt thái dương, day mạnh, giống như muốn ép ký ức ra khỏi thái dương, sau đó học theo Holmes, bóc kén kéo tơ tìm ra chân tướng sự thật.
Thế nhưng, y không ép ra nổi.
Sao y biết trước được là phải nhớ kỹ càng việc đó? Thời gian ở trong bệnh viện không xảy ra điều gì bất thường, cho nên lúc đó y không quá cẩn thận ghi nhớ các chi tiết.
Lúc đó chỉ là tới thăm bệnh, chỉ là tán gẫu vài câu với bạn bè.
Sớm biết chuyện thành thế này thì Tuyên Hoài Phong đã chú ý cẩn thận chi li từng cử chỉ, câu chữ, biểu hiện, cũng sẽ chăm chú để ý nhất cử nhất động của Lâm Kỳ Tuấn.
Thế nhưng, y không biết hôm sau hải quan tổng thự sẽ có hành động với hiệu buôn dương hành Đại Hưng.
Thế nhưng, mỗi giây ở bên cạnh Lâm Kỳ Tuấn y chưa từng phải cẩn thận, tập trung tinh thần hết sức như ở bên cạnh Bạch Tuyết Lam, không thể nhớ mỗi giây mỗi phút ở bên Lâm Kỳ Tuấn như ở bên Bạch Tuyết Lam được.
Lâm Kỳ Tuấn hoàn toàn khác Bạch Tuyết Lam.
Lâm Kỳ Tuấn là người ôn hòa, mờ nhạt.
Bạch Tuyết Lam… là dạng người khốn kiếp.
Một tên cứng đầu khốn kiếp khiến người ta yêu thương, khiến người ta chán ghét.
Ở bên hắn như ở chìm trong cảm giác băng lửa cùng tồn tại, tuyệt không khiến người ta buồn chán ngáp ngắn ngáp dài, tâm trạng luôn phong phú, luôn vui vẻ, phẫn nộ, thương tâm, bất đắc dĩ, vui sướng, hưng phấn…
Tuyên Hoài Phong hồi tưởng mỗi lời nói cử chỉ của Lâm Kỳ Tuấn khi ở trong bệnh viện, lại nhớ mỗi một chi tiết sau khi rời khỏi bệnh viện.
Tỷ như, y trở lại công quán, vào thư phòng nói chuyện với Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam nói muốn đánh người, bởi vì tổng trưởng đại nhân bị thuộc hạ bỏ mặc cả ngày.
Tỷ như, biết y chưa ăn cơm, Bạch Tuyết Lam bắt đầu ngứa răng cắn người.
Tỷ như, Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên trở mặt, hung dữ kéo y vào phòng tắm, lấy khăn mặt ngâm nước nóng lau toàn thân y.
Tỷ như…
Tỷ như, quả lê y đã cắn hơn phân nửa lại bị Bạch Tuyết Lam cướp lấy…
Tuyên Hoài Phong hít sâu một hơi, không nghĩ thêm nữa.
Y biết, bản thân mình hơi kích động.
Kích động cũng vô dụng.
Rốt cuộc y tự khiến tim mình sôi trào, sau đó lại trốn trong góc phòng như đà điểu, tính đúng tính sai thế này thì được cái gì?
Càng làm trò khiến người ta cười nhạo mà thôi.
Vậy, rốt cuộc có phải Lâm Kỳ Tuấn nhận được dấu hiệu gì đó từ mình nên mới cảnh giác, sau đó làm công tác chuẩn bị?
Tuyên Hoài Phong lắc đầu, cố gắng đẩy vấn đề bản thân không trả lời được ra khỏi tâm trí.
Phiền muộn.
Có lẽ đúng như Tôn phó quan nói, thế giới này không phải thứ gì cũng như biểu thức số học, đâu phải lúc nào cũng có một đáp án rõ ràng.
Nhưng y thật sự rất tiếc nuối vì chuyện này không phải một biểu thức số học, nếu nó là biểu thức số học, cho dù y phải cúi mặt xuống bàn ba năm cũng phải giải được nó.
Chỉ là…
Chỉ là về phía Bạch Tuyết Lam… nên làm thế nào bây giờ?
Hắn rất tức giận.
Hắn mắng thật khó nghe, tổn thương người khác.
Trận chiến tranh lạnh lần này của hắn là trận chiến kéo dài nhất, kiên định nhất từ trước tới giờ.
Tuyên Hoài Phong bỗng cảm thấy ngột ngạt, không thể ngồi trong phòng như thế này nữa. Y đứng lên, đẩy cửa phòng ra, cơn gió hè mang theo hương hoa lướt qua mặt.
Gió thổi qua khiến tinh thần phần trấn.
Thoải mái.
Cơn gió này thật thoải mái.
Tuyên Hoài Phong hứng lấy cơn gió mát lành, ra khỏi tiểu viện, chậm rãi rảo bước trên con đường mòn u tĩnh đầy cỏ thấp hai bên.
Hai tay bắt sau lưng, chẳng hiểu tại sao nụ cười mỉm lại đọng trên gương mặt.
Nếu người khác nhìn thấy, hẳn sẽ cho rằng vị phó quan anh tuấn khí phái này đang nhàn nhã tản bộ, đang ôm cảm giác thơ mộng tuổi trẻ để thưởng thức hoa viên mùa hè ở vương phủ.
Ai biết rằng, trái tim y đang thổn thức, giãy dụa giữa cảm giác yêu thương say đắm và bàng hoàng đau đớn, giãy dụa giữa việc cao ngạo quật cường đến cùng hay chủ động thỏa hiệp.
Là đúng hay sai, là độc tài hay tôn trọng, tin tưởng hay nghi ngờ vô căn cứ, là một quả cầu đầy màu sắc hay là bong bóng xà phòng, những vấn đề ấy cứ nhốn nháo, va chạm vào nhau tào thành một mớ hỡn độn mà không phép toán nào có thể giải được.
Thứ hỗn độn đó, thứ khó hiểu đó chính là thế giới đặc biệt của Bạch Tuyết Lam hắn và Tuyên Hoài Phong y.
Bạch Tuyết Lam tức giận.
Bạch Tuyết Lam mắng y.
Bạch Tuyết Lam hoài nghi y.
Tuyên Hoài Phong nhìn như nhàn nhã tản bộ trong vườn hoa, nhưng thực ra y đang suy nghĩ rất nhiều.
Y muốn dựa vào cảnh sắc nổi bật này để tìm ra mấy tham số cho đề bài toán học chết tiệt của mình.
Người khác cho rằng y đang thưởng thức mùa hè trong vườn hoa của vương phủ, nhưng, không phải.
Y nhìn hòn giả sơn, sẽ nhớ tới Bạch Tuyết Lam.
Y bước trên con đường đá nhỏ, sẽ nhớ tới Bạch Tuyết Lam.
Y đi qua bộ bàn ghế nhỏ dưới tán ô châu Âu đặt ngoài trời, sẽ nhớ tới Bạch Tuyết Lam.
Nhìn khoảnh hoa sen tươi đẹp nở ba rộ phần trong hồ, y vẫnkhông thể không nhớ tới… Bạch Tuyết Lam.
“Bạch Tuyết Lam, Bạch Tuyết Lam…”
Tuyên Hoài Phong đau đầu, xoa xoa thái dương, luôn miệng gọi lên cái tên này như một lời bùa chú, vừa cảm khái vừa bó tay hết cách.
Trong tâm trí y, tất cả đều là những ký ức ngọt ngào.
Tức giận thì đã sao?
Mắng y thì đã sao?
Hoài nghi thì đã sao?
Người kia, vốn chính là một gã lưu manh hung hãn, một tên thổ phỉ, ác bá.
Không thể hoàn mỹ, vốn không có gì có thể hoàn mỹ.
Một cơn gió mát lướt qua mặt ao sen, sóng nước lăn tăn, lá sen nhẹ nhàng lay động trên mặt nước, Tuyên Hoài Phong bỗng cười, xoay người rời đi.
Y vốn chỉ đi dạo, không mục tiêu.
Giờ thì đã có mục tiêu rồi.
Y đi về phía thư phòng Bạch Tuyết Lam, trận chiến tranh lạnh này, y chịu đủ rồi, núi không tới trước mặt y, vậy y đành phải tìm đến núi vậy.
Đi tới dưới hành lang, gặp Tống Nhâm đi tới từ phía đối diện.
Tống Nhâm vội vàng gọi một tiếng, “Tuyên phó quan.”
Tuyên Hoài Phong gật đầu.
Tống Nhâm thoáng quan sát y, thấy hướng y đi tới thì hơi hiểu ra, thấp giọng hỏi: “Tới tìm tổng trưởng à?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Hắn có ở trong thư phòng không?”
Tống Nhâm nói: “Tôi đâu có đi từ thư phòng ra đây, tôi không rõ đâu. Cơ mà, đợt này nếu không ra ngoài thì hầu hết thời gian tổng trưởng đều ở trong thư phòng. Hay là… tôi đi hỏi giúp ngài một chút?”
Tuyên Hoài Phong vốn ôm quyết tâm quang minh chính đại tới đây làm hòa, lúc này chẳng biết tại sao trong cảm giác chờ mong gặp mặt Bạch Tuyết Lam nhiều ngày xa cách lại xen chút cảm giác ngượng ngùng, y đỏ mặt cười nói, “Cũng tốt.”
Tống Nhâm thấy vậy, thầm khấn một câu A di đà phật.
Gần đây hai vị này chiến tranh lạnh, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, không biết đã vạ lây bao nhiêu cá trong chậu rồi nữa.
Rốt cuộc bây giờ cũng có một vị nghĩ thông suốt, nếu gặp được người kia, nói vài câu hay ho, vậy đâu còn lý do tiếp tục chiến đấu?
Vậy thì cả nhà đều vui.
Tống Nhâm hắn cũng không bị kẹt ở giữa nữa.
Tống Nhâm cười nói: “Để tôi đi xem hộ ngài.”
Nói là hắn đi xem, kỳ thực Tuyên Hoài Phong cũng theo phía sau. Hai người tới bên ngoài thư phòng, Tống Nhâm thận trọng gõ cửa một cái, nghe bên trong có người hỏi: “Ai đấy?”
Tuyên Hoài Phong nghe thấy âm thanh trầm thấp êm tai của Bạch Tuyết Lam, trái tim thót một cái, căng thẳng không lý do.
Tống Nhâm ho khan một tiếng, cao giọng nói: “Báo cáo tổng trưởng, có người xin gặp.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Chẳng phải đã nói hôm nay tôi không tiếp khách à? Bất kể là ai, cứ nói với người ta là tôi đang bận, không tiện tiếp khách. Nếu thật sự có công vụ quan trọng thì mai tới hải quan tổng thự hẹn thời gian với Tôn phó quan.”
Tống Nhâm quay đầu nhìn Tuyên Hoài Phong, đột nhiên biểu hiện hắn như một đứa trẻ, cười hề hề, quay đầu lại, tinh thần phấn chấn nói vọng vào trong: “Báo cáo tổng trưởng, không phải người ngoài đâu, là Tuyên phó quan xin gặp.”
Bên trong lập tức im bặt một lúc.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Ai?”
Tống Nhâm đẩy cửa ra, nhảy vào, chào một cái, nói: “Tổng trưởng, là Tuyên phó quan muốn gặp ngài. Ngài có gặp không?”
Tuyên Hoài Phong đứng ngoài cửa, vành tai nóng lên, hơi ngượng ngùng, cơ thể chợt chuyển động, đứng nép trong bóng dàn hoa, lắng nghe tiếng Bạch Tuyết Lam trả lời bên trong.
Lại một mảnh an tĩnh.
Trong khoảnh khắc an tĩnh này, Tuyên Hoài Phong dường như nghe được hơi thở nặng nề của Bạch Tuyết Lam.
Khi y đang thắc mắc sao Bạch Tuyết Lam không nói lời nào, chợt nghe người bên trong nghiến răng, vừa tức giận vừa lạnh nhạt hỏi: “Tuyên phó quan? Tuyên phó quan? Tuyên phó quan gặp tôi làm gì? À, tôi biết rồi, là tới cảm ơn. Làm khó người ta rồi, bắt người ta tự mình tới một chuyến. Thế nào? Sợ không chọc tôi tức chết phải không?”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy liền ngẩn ra.
Lại nghe Bạch Tuyết Lam liên tục cười lạnh, có lẽ hắn biết Tuyên Hoài Phong đứng ngoài cửa, cố ý cất cao giọng nói với Tống Nhâm: “Cậu nói cho cậu ta biết, không cần thiết phải gặp mặt, tôi biết cậu ta muốn gì, cũng không cần cậu ta phải tới cửa cảm ơn. Bây giờ cậu ta muốn tự do, có tự do, muốn nhân quyền, có nhân quyền, cao hứng lắm, vui vẻ lắm! Mời cậu cứ vui vẻ một mình đi! Cậu, cậu cũng đi ra ngoài cho tôi!”
Tuyên Hoài Phong ôm cảm giác chờ mong vứt bỏ hiềm khích trước đó mà đến, vốn có chút thẹn thùng e lệ, nay lại bị thùng nước lạnh dội thẳng lên đầu, nhất thời cả người cứng ngắc.
Tống Nhâm chật vật bị đuổi ra khỏi thư phòng, vẻ mặt cũng kinh ngạc khó hiểu, đối diện Tuyên Hoài Phong đứng dưới bóng cây, hai người ngây ngốc đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Chờ khi nhìn rõ ràng ánh mắt Tuyên Hoài Phong, Tống Nhâm bỗng biến sắc, liều mạng phe phẩy hai tay, hoảng sợ nói: “Tuyên phó quan, tuyệt đối không phải tôi đâu! Những lời ngài nói trên xe, tuyệt đối không phải tôi nói lại lung tung với tổng trưởng đâu!”
Tuyên Hoài Phong cười sầu thảm, nhẹ giọng nói: “Quên đi, tôi cũng chẳng trách ai cả. Bạch công quán này, ở đâu chẳng có tai mắt của hắn? Dù sao lần này… tôi đã đắc tội rất lớn với hắn…”
Cắn môi dưới, yên lặng xoay người đi theo hướng cũ.
Tống Nhâm ở phía sau gọi, y cũng không để ý, càng đi càng xa.
Tống Nhâm nóng ruột, lại xoay người gõ cửa thư phòng, cả tiếng nói: “Tống trưởng! Tổng trưởng! Lần này Tuyên phó quan đi thật đấy!”
Bạch Tuyết Lam rống qua cánh cửa: “Đi thì đi! Còn phải quỳ xuống cầu xin cậu ta nữa hả? Sau này cậu ta cứ lo vui vẻ riêng mình đi, tôi không làm tên mặt đen khốn kiếp nữa, mặc cho cậu ta đi tới nơi nào cậu ta vui vẻ ấy, cũng vừa lòng cậu ta!”
(Mặt đen: nhân vật phản diện)
Tống Nhâm vừa kính vừa sợ vị tổ tông sống này, làm sao dám đối đầu với hắn, đành nhíu chặt hàng mày rậm đứng ngoài thư phòng, nghĩ mãi chẳng ra cách, hai tay ôm đầu vò thành một đống, sau đó bèn xoay người đi về viện dành cho đám người dưới.
Đến nơi, nhìn mấy tên đầy tớ trai không phải trực ban đang đứng dưới mái hiên tán gẫu, mà tài xế Tiểu Lý lái chiếc Linconl đang bưng bát mỳ sợi, ngồi xổm trên bậc thang, sì sụp húp mỳ.
Tống Nhâm lửa cháy phừng phừng bước nhanh qua, nhấc chân đạp Tiểu Lý một cú úp mặt xuống đất.
Loảng xoảng!
Vắt mì lẫn nước dùng đều đổ hết xuống đất.
Cả người đều là bùn, Tiểu Lý xoay người đứng dậy, gào lên hỏi: “Sao tự nhiên đánh người thế hả!”
Tống Nhâm tàn bạo nói: “Con mẹ nó, phải đánh cho cái thằng khốn châm ngòi ly gián như mày một trận! Ai bảo mày lắm miệng!”
Xông lên trước, vả mấy cái lên hai má Tiểu Lý, vừa đánh vừa hỏi: “Lưỡi dài này! Cho mày biết thế nào là bịa chuyện này! Ai cho mày tới nịnh bợ, sủa lung tung trước mặt tổng trưởng? Tuyên phó quan nói sao thì liên quan chó gì đến mày, mày mách lẻo cái gì!”
Nhớ tới ánh mắt Tuyên Hoài Phong vừa nhìn mình, ánh mắt ấy tựa như bị người ta ép ăn mười bát đầy ruồi nặng, hắn lại không thể giải thích nỗi oan ức của mình, vậy nên xuống tay càng không nể nang gì.
Hắn là kẻ từng giết người, cả người đều là sát khí, sức mạnh lại lớn, Tiểu Lý chỉ là gã lái ô tô, đâu thể là đối thủ của hắn, nhất thời bị hắn đánh cho khóc ông gọi bà.
Mấy người đầy tớ trai thấy điều gì đó không ổn, vội vàng đi lên kéo hắn ra, miệng nói: “Tống đại ca, sức anh lớn lắm. Tiểu Lý đắc tội anh cái gì thì anh tát hai cái là được rồi, cái thân còm nhom của hắn sao chịu được nắm tay như núi của người Sơn Đông nhà anh? Anh bớt nóng một chút, hắn làm gì sai, chúng tôi mắng hắn hộ anh.”
Hai gò má Tiểu Lý hằn lên vết tay, máu mũi chảy xuống khóe miệng, vô cùng chật vật, thấy mọi người khuyên can Tống Nhâm, lá gan cũng lớn hơn, gân cổ kêu oan, “Tổng trưởng tức giận với Tuyên phó quan, ông đánh tôi làm gì? Tôi chỉ là kẻ làm công ăn lương, tổng trưởng muốn hỏi Tuyên phó quan nói gì, tôi không nói mà được à? Nắm đấm ông cứng lắm đấy, sao không đánh tổng trưởng đi? Thượng căng chân hạ căng tay thể hiện uy phong trước mặt tôi làm *** gì, bớt giả bộ ngoan ngoãn mẹ nó đi!”
Tống Nhâm trợn trừng mắt, lại vung nắm đấm, mọi người vội vàng ngăn cản, quát Tiểu Lý: “Cậu bớt tranh cãi đi, muốn ăn đòn hả.”
Khuyên can mãi một trận, Tống Nhâm mới buông tay, phẫn nộ rời đi.
Còn lại Tiểu Lý hùng hùng hổ hổ, khập khiễng thu dọn bát vỡ, đũa trúc trên mặt đất, tự than thở xui xẻo.
Danh sách chương