Lâm Kỳ Tuấn mặc bộ đồ tây màu tro vội vàng tiến vào phòng bệnh, gương mặt căng thẳng lo lắng hơn bất kể người nào, hai hàng lông mày nhíu lại một chỗ, run giọng nói: “Thế nào rồi? Thế nào rồi? Anh mới ra ngoại thành nên bây giờ mới nhận được tin, đúng là sét đánh giữa trời quang mà, thời buổi bây giờ loạn quá, người có sống cẩn thận đến đâu cũng chẳng được bình an. Hoài Phong, em thật là, em bảo anh phải nói với em thế nào đây? Em đến chỗ súng đạn bay tán loạn như vậy làm gì hả? Làm người ta lo lắng chết đi được. Bây giờ em khá hơn chút nào chưa? Trên người còn đau không?” Thản nhiên dùng hai tay nắm lấy bàn tay Tuyên Hoài Phong đặt bên giường, ánh mắt nồng nàn nhìn về phía y.
Hắn quan tâm như vậy, lại có tình cảm bạn học cùng trường trước kia, Tuyên Hoài Phong chỉ có thể cố gắng mỉm cười ứng phó: “Tốt hơn nhiều, hiện tại không đau như trước nữa.”
Bàn tay kia, đẩy ra không ổn mà không đẩy ra cũng chẳng ổn, y lo lắng Bạch Tuyết Lam phát tác tật cũ, âm thầm liếc mắt nhìn trộm hắn.
Bạch Tuyết Lam cũng đang nhìn chằm chằm nơi hai người nắm tay, khóe mắt liếc xuống dưới, cố ý dùng giọng điệu như đang hối hận: “Là lỗi của tôi, sớm biết cậu ấy sẽ tới Kinh Hoa Lâu thì tôi cũng không kích động như vậy, dùng súng bắn một phát khiến Chu Hỏa chầu trời, sau đó thì xảy ra việc đọ súng.”
Lâm Kỳ Tuấn lập tức chú ý, vội hỏi: “Chu Hỏa là do cậu giết thật?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu biết hắn sao? Nghe giọng điệu của cậu hình như thật sự quen hắn thì phải?” Nhìn Lâm Kỳ Tuấn chằm chằm, đôi đồng tử sắc bén như dẫn theo luồng điện lướt nhanh trên mặt hắn.
Tim Lâm Kỳ Tuấn bỗng trống rỗng, đến việc Tuyên Hoài Phong rút tay lại cũng không phát hiện ra, hỏi han che đậy: “Cậu nghĩ tôi là ai nào, chẳng lẽ tôi lại quen biết cái hạng người đấy? Cơ mà tiếng ác của hắn cũng lan xa, đương nhiên tôi đã từng nghe qua. Tuyết Lam, cậu đã trừ gian cho xã hội rồi đấy. Đáng mừng, đáng mừng!”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh: “Cậu đừng mừng vội, việc này vẫn chưa xử lý xong.”
Lâm Kỳ Tuấn lạnh cả người, hỏi: “Tại sao vẫn chưa xong? Cậu còn muốn tiếp trục truy tra cái gì nữa?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên rồi, dưới trướng Chu Hỏa nhiều huynh đệ như vậy, nhất định còn những tên muốn chạy trốn. Những tên chạy trốn này thường là kẻ đáng sợ nhất, đều mang tâm lý không sợ chết, chắc bây giờ đang nghĩ tới việc bắt cóc tống tiền để vơ vét tài sản, dễ bề chạy trốn. Người nào thường giao tiếp với Chu Hỏa, trong nhà lại có của cải tiền bạc cũng nên cẩn thận.”
Lâm Kỳ Tuấn thấy hắn không nói tới việc đồng đảng của Chu Hỏa nên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Cậu nghĩ chu đáo lắm, không hổ là tổng trưởng.”
Trong lòng Lâm Kỳ Tuấn, Chu Hỏa chết đương nhiên là việc vô cùng thoải mái.
Hắn vận chuyển thuốc phiện cho Chu Hỏa, tuy rằng nhận được tiền nhưng suốt ngày lo lắng đề phòng. Dựa vào thế lực của Lâm gia còn sợ thiếu tiền? Lần này Bạch Tuyết Lam đã vì hắn tạo ra cơ hội tuyệt hảo thoát khỏi nguy cơ trở thành tội phạm.
Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ anh tới tôi đi, lời nào cũng khiến người ta cần phải suy nghĩ, dù sao cũng mới phẫu thuật xong nên y không có nhiều tinh thần như vậy, lên tiếng: “Kỳ Tuấn, cảm ơn anh tới thăm em. Em không còn trở ngại gì, bây giờ chỉ muốn ngủ một lúc.”
Mí mắt cụp xuống dưới.
Lâm Kỳ Tuấn vội vàng hạ giọng: “Vậy em ngủ đi, anh không quấy rầy em.”
Hắn vốn định ở lại chăm sóc Tuyên Hoài Phong, tiếc rằng Bạch Tuyết Lam cứ đứng trước mắt như bức tượng môn thần, bị ánh mắt bí hiểm của Bạch Tuyết Lam chú mục, trái tim hắn đập ‘thình thịch’ loạn cả lên, không cách nào ổn định.
Chỉ chốc lát, Lâm Kỳ Tuấn lập tức nói với Bạch Tuyết Lam: “Tôi sẽ không ở lại lâu, miễn làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi. Tôi về trước, mai lại tới thăm.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cảm ơn cậu tới đây một chuyến.”
Lâm Kỳ Tuấn ân cần nói: “Nếu tình huống có gì biến hóa nhất định phải nói cho tôi biết đấy.”
Bạch Tuyết Lam: “Chắc chắn.”
Chờ Lâm Kỳ Tuấn vừa đi, Bạch Tuyết Lam lập tức đi đến bên cửa, gọi Tống Nhâm đến, bình tĩnh ra lệnh: “Hộ binh mới điều đã đến chưa? Bảo bọn họ canh trừng trước và sau hành lang, không cho người không phận sự tới gần. Đây là bệnh viện, nơi bệnh nhân cần yên ổn tĩnh dưỡng, bất luận Trương Tam Lý Tứ gì cũng không được phép tiến vào, hiểu chưa?”
Tống Nhâm nghiêm người cúi xuống, lên tiếng: “Dạ.” Lập tức gọi thủ hạ của mình tới đây, đứng chỗ này một ít, đứng chỗ kia một ít.
Đang sắp xếp vị trí cho nhóm hộ binh, bỗng nhiên có vài người tiến lại từ phía hành lang bên kia, tất cả đều mặc quân trang chỉnh tề, kiểu dáng có chút khác biệt so với nhóm người của Tống Nhâm, họ muốn đi vào phía trong.
Hộ binh phía trước cản lại, thét hỏi: “Đứng lại, làm gì vậy? Người không phận sự không được phép lại gần nơi này!”
Mấy tên hộ binh của đối phương cũng chẳng ngồi không, vừa dứt lời thì bọn họ cũng quát lên: “Mẹ mày mới là người không phận sự! Không có mắt à? Đây là quân trưởng nhà chúng tao! Tránh ra!”
“Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của tổng trưởng và tổng lý, không biết ai là quân trưởng cả!”
Hai bên đều không phải người nhã nhặn, nói đôi ba câu đã thấy phát hỏa, thiếu chút nữa chửi rủa nhau.
Tuyên Hoài Mân biết đó là chế phục của hải quan tổng thự, hắn nhanh chóng đứng ra quát vài tên hộ binh bên cạnh, nói với hộ binh bên kia: “Các anh là người của hải quan tổng thự? Các anh biết Tuyên phó quan không? Đấy là nhị ca của tôi.”
Nghe như vậy mới khiến sắc mặt hộ binh hòa hoãn đôi chút, nói: “Thì ra là em trai của Tuyên phó quan, xin lỗi, chúng tôi không biết ngài.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Nghe nói nhị ca của tôi bị thương, có thật không?”
Hộ binh nói: “Đó là sự thật, ngài ấy đang nằm trong phòng bệnh.”
Phía sau Tuyên Hoài Mân lập tức có động tĩnh.
Hắn quay đầu nhìn sắc mặt Triển Lộ Chiêu, lại quay đầu lại nói với hộ binh: “Đã như vậy thì tôi phải vào thăm anh ấy một chút. Phiền mọi người thông báo hộ.”
Hộ binh quan sát Tuyên Hoài Mân, lại nhìn Triển Lộ Chiêu cùng đám binh lính vùng khác kia, gương mặt lộ vẻ khó xử, tươi cười nói nhỏ: “Tuyên thiếu gia, không phải chúng tôi không muốn nói hộ ngài, nhưng tổng trưởng nhà chúng tôi liên tục ra lệnh: Tuyên phó quan cần tĩnh dưỡng, bất luận người nào cũng không được phép quấy rầy.”
Triển Lộ Chiêu vốn chưa lên tiếng, hiện tại mới hừ lạnh: “Buồn cười, thiên hạ này còn có chuyện anh trai bị thương lại không cho em trai tới thăm? Đây là quy củ quỷ quái gì của bên hải quan vậy?”
Hắn là quân nhân cấp cao, lời nói như vậy đương nhiên rất uy nghiêm.
Thế nhưng hộ binh bên này cũng chẳng phải hạng tầm thường, bọn họ là người đi theo Tống Nhâm từ Sơn Đông tới đây, đã tới chiến trường giết giặc, tự cho rằng Bạch tư lệnh là người lớn nhất, làm sao có thể bị một tên quân trưởng chưa từng nghe tên hù dọa cho được. Tỏ ra hòa nhã với Tuyên Hoài Mân một chút chẳng qua do nể mặt Tuyên phó quan, nhìn Triển Lộ Chiêu có vẻ là thủ trưởng của Tuyên Hoài Mân nên trả lời bằng giọng điệu không kiêu ngạo cũng chăng siểm nịnh: “Xin lỗi, đây là quy củ do tổng trưởng nhà chúng tôi lập nên. Tôi chỉ nghe lệnh của tổng trưởng, ngài ấy nói không ai được phép quấy rầy thì không ai được phép quấy rầy. Tổng trưởng nói: muốn thăm thì chờ mấy ngày nữa, khi nào Tuyên phó quan khỏe hơn thì hãy đến thăm, hiện tại không tiếp đãi ai cả. Mời ngài trở về.”
Triển Lộ Chiêu hỏi: “Nếu tôi không về thì sao?”
Hộ binh cười nói: “Vậy thì ngài cứ đứng đó chờ đi.”
Lời này rõ ràng không tôn trọng quân trưởng nhà bọn họ, mấy hộ binh của Triển Lộ Chiêu lập tức la hét, kêu cha chửi mẹ.
Tôn phó quan nghe thấy bên này có tiếng chửi rủa nên chạy từ cửa phòng bệnh tới: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà nhao nhao ồn ào thế này?”
Hộ binh báo cáo: “Tôn phó quan, bọn họ muốn gặp Tuyên phó quan, tôi truyền lại lời của tổng trưởng cho bọn họ nhưng bọn họ không nghe, cố ý gây hấn với chúng tôi.”
Tuyên Hoài Mân cũng chẳng muốn gây sự, nghe giọng điệu của hộ binh kia thì có vẻ người này là người chịu trách nhiệm, hắn vội vàng tự giới thiệu: “Tuyên Hoài Phong là nhị ca của tôi, tôi tên Tuyên Hoài Mân.”
Tuyên Hoài Mân, Tôn phó quan đã từng nghe qua cái tên này, ‘à’ một tiếng, nói: “Thì ra là em trai của Tuyên phó quan.” Thái độ hòa hoãn.
Tuyên Hoài Mân tranh thủ nói: “Tôi muốn thăm nhị ca, có thể vào không?”
Tôn phó quan ngẩng đầu, lơ đãng quét mắt nhìn Triển Lộ Chiêu cao lớn, bình tĩnh im lặng, sau lại cười với Tuyên Hoài Mân: “Vốn chẳng có gì không tiện, nhưng bác sĩ người Đức nói cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi… hay là như vậy đi, tôi tới hỏi trước một câu, ngài ở đây chờ một lát?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Làm phiền.”
Tôn phó quan nhanh chóng đi vào trong.
Gặp cảnh không cho khách vào nhà như vậy cũng vô cùng uất ức, Tuyên Hoài Mân không cần dùng mắt nhìn hay ngửi cũng có thể nhận ra hương vị thô bạo như muốn giết người tỏa ra từ thân thể Triển Lộ Chiêu.
Không biết vì sao, tâm trạng Tuyên Hoài Mân lại rất tốt, đứng bên cạnh quân trưởng, bỗng nhiên nhỏ giọng nói riêng với hắn: “Anh đừng lo lắng, nhìn thế này cũng biết có người yêu thương coi trọng anh ta như bảo bối. Cho dù bị thương thì anh ta cũng sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất, chúng ta cần gì phải nôn nóng đến thăm thế này.”
Triểm Lộ Chiêu nhìn gương mặt hắn treo thêm nụ cười, lạnh lùng trừng hắn, quay đầu sang một bên.
Chỉ chốc lát, Tôn phó quan trở lại, Bạch Tuyết Lam theo ở phía sau.
Tuyên Hoài Mân đang cảm thấy nhàm chán, vừa thấy Bạch Tuyết Lam tới đây đã chủ động gọi: “Bạch tổng trưởng còn nhớ tôi không? Tuyên Hoài Mân, chúng ta đã gặp nhau ở nhạc hội.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nhớ chứ, là tam đệ của Hoài Phong. Vị này là…”
Ánh mắt dừng trên người Triển Lộ Chiêu.
Tuyên Hoài Mân vội lên tiếng: “Nào nào, để tôi giới thiệu, đây là quân trưởng nhà chúng tôi. Quân trưởng, vị này là Bạch tổng trưởng của hải quan tổng thự, là người lãnh đạo trức tiếp của nhị ca nhà tôi.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Hai vị tới đây làm công tác gì sao?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Đừng hỏi như vậy, đương nhiên là vì chuyện của nhị ca rồi.”
Bạch Tuyết Lam liếc nhìn Triển Lộ Chiêu một cái, trong lòng vô cùng nghi ngờ, tuy nhiên, anh trai phó quan của mình bị thương, bản thân lại đưa hộ binh tới bệnh viện… đây là việc không thể lý giải, hắn cười nói: “Tôi hiểu mục đích cậu tới đây, song tôi không hiểu về vị Triển quân trưởng này, chẳng lẽ cũng tới thăm Hoài Phong? Hoài Phong của chúng ta không kham được đâu.”
Hai chữ ‘chúng ta’ này là do hắn cố ý nói ra.
Quả nhiên, hai chữ này đã thắp cháy ngọn lửa dữ dội trong lòng Triển Lộ Chiêu, hắn vô cùng hận tên họ Bạch kiêu ngạo này.
“Chẳng lẽ Tuyên Hoài Phong là vật của hải quan tổng thự nhà mày sao? Trả lại cái từ chúng ta cho mày đấy!”
Triển Lộ Chiêu là người kiêu ngạo khó thuần phục, bị Bạch Tuyết Lam nhìn quét, hắn đón nhận ánh mắt ấy không chút khách khí, trầm giọng nói: “Bạch tổng trưởng đang muốn điều tra? Thật không dám giấu diếm, tôi và Hoài Phong là bạn cũ, khi Tuyên tư lệnh vẫn còn thì chúng tôi đã quen biết rồi. Lần này nghe nói Hoài Phong bị thương, bọn tôi là bạn lâu năm, cậu ấy có việc, tôi cũng chẳng thể không chăm sóc. Tôi đã nói rõ ràng rồi, làm ơn nhường đường.”
Bạch Tuyết Lam vốn nhìn hắn đã thấy chướng mắt, vừa nghe lời này ý nói không phải tới thăm mà là “chăm sóc”, vậy phải lập tức liệt vào danh sách kẻ thù rồi, vậy nên Bạch Tuyết Lam cứ chiếm đường không chịu nhường, nhìn Triển Lộ Chiêu từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: “Hóa ra là bạn cũ, Hoài Phong rời Quảng Đông một thời gian dài, chắc lâu rồi hai người chưa gặp đúng không?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Bao giờ? Hôm nay mới hẹn nhau ăn một bữa ở nhà hàng Giang Nam mà, Triển quân trưởng nhà chúng tôi mời khách rất hậu.”
Cổ họng Bạch Tuyết Lam nhất thời dâng lên cảm giác chua chát.
Hắn biết hôm nay Tuyên Hoài Phong ra ngoài gặp Tuyên Hoài Mân, tại sao lần gặp mặt này còn kèm theo một gã đàn ông mà hắn hoàn toàn xa lạ?
Vốn nghĩ phòng hộ như vậy đã không tệ, ai ngờ vẫn chưa đủ nghiêm mật.
Gã đàn ông bụng dạ khó lường này lại ăn một bữa cơm với Hoài Phong dưới mí mắt mình!
Bạch Tuyết Lam khó chịu nhưng không thể hiện ra mặt, vẫn cười nói: “Bác sĩ đã dặn rồi, Hoài Phong mới phẫu thuật xong, không thể bị quấy rầy. Lúc này, ngay cả tỷ tỷ ruột cậu ấy cũng về nhà chờ tin tức. Không bằng như vậy đi, chờ thêm vài ngày để cậu ấy khỏe lên một chút, sau đó mời các vị ghé lại một lần?”
Triển Lộ Chiêu lạnh lùng nói: “Ngài đang đùa giỡn với tôi? Bắt tôi giải thích một lúc lâu, cuối cùng vẫn không cho tôi vào thăm.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đây là lời dặn của bác sĩ, tôi cũng chỉ nghe lời của bác sĩ thôi.”
Triển Lộ Chiêu giương cằm với Tuyên Hoài Mân: “Cậu tìm bác sĩ tới đây, tôi muốn hỏi một chút.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không cần, bác sĩ trưởng người Đức kia đang ở trong phòng bệnh. Ông ấy phụ trách chăm sóc thường trực cho Hoài Phong, thật sự không nên mời ông ấy ra ngoài.”
Triển Lộ Chiêu nhìn hắn, hỏi: “Thật sự ngay cả gặp một lúc cũng không được?”
Bạch Tuyết Lam không ngại ánh mắt sắc bén của hắn, nhàn nhã nói: “Không thể.”
Triển Lộ Chiêu mở to mắt trừng Bạch Tuyết Lam, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, bàn tay tựa hồ đang lần lên eo. Nhóm hộ binh phía sau Bạch Tuyết Lam vừa thấy liền giương súng lên, họng súng chỉ thẳng về phía Triển Lộ Chiêu.
Tuyên Hoài Mân nhanh chóng túm lấy tay phải Triển Lộ Chiêu, kêu lên: “Quân trưởng bớt giận.”
Khuyên Triển Lộ Chiêu: “Thôi, hôm nay không gặp cũng được, mấy ngày nữa vẫn có cơ hội. Ở đây là bệnh viện, nháo nhào lên sẽ khiến bệnh nhân khó nghỉ ngơi.”
Bạch Tuyết Lam cũng chẳng để ý tới việc này, cười cười, xoay người đi về phía khác của hành lang, chỉ còn lại Tôn phó quan cùng nhóm hộ binh bảo vệ cửa, ngăn cách nhóm người Quảng Đông này ở phía ngoài.
Tuyên Hoài Mân sợ Triển Lộ Chiêu thật sự rút súng nên đành ôm tay hắn không dám buông, lại nhỏ giọng ghé bên tai hắn: “Tư lệnh nói không được gây chuyện trong thành, hơn nữa không được xung đột với bên hải quan. Quân trưởng, hiện tại là thời điểm mấu chốt, anh đừng làm hỏng chuyện lớn của tư lệnh. Còn nhiều thời gian, chờ anh ta nghỉ ngơi tốt sẽ muốn gặp mặt thôi, cho dù anh ta không muốn gặp chúng ta thì cũng chẳng bỏ mặc cô bé kia đâu. Nhịn một chút, nhịn một chút.”
Cô bé kia chính là Tiểu Phi Yến.
Triển Lộ Chiêu chằm chằm nhìn theo bóng dáng Bạch Tuyết Lam đi xa, hung hăng phỉ nhổ, âm trầm nói: “Sớm hay muộn cũng sẽ đòi lại.”
Từng trận khó chịu ập tới, cảm giác như bị người ta lóc từng miếng thịt.
Trong cảm nhận của hắn, Tuyên Hoài là người tựa như vàng như ngọc, hắn không muốn biết việc Tuyên Hoài Phong lui tới với người nào ở thủ đô, lại càng không muốn nghĩ tới.
Nhưng nay, hiện thực lại nhẫn tâm nói cho hắn biết.
Tên họ Bạch này… nhất định đã giữ chặt lấy Tuyên Hoài Phong!
Bạch Tuyết Lam trở lại phòng bệnh, vẫn còn đang hỡn dỗi.
“Tính tình Hoài Phong thanh cao như vậy lại cùng người đàn ông khác dùng cơm, nhưng tại sao khi gặp mặt mình lại không nói? Chẳng lẽ cố ý lừa gạt?
Vẻ mặt tên kia rất gian ác, nhìn qua đã biết là người chẳng nhã nhặn gì, cư nhiên dám mở miệng gọi Hoài Phong, đến họ cũng giảm đi, ngược lại còn tỏ ra rất quen thuộc!”
Cơn tức này càng lúc càng khiến người ta khó chịu, quả thực cần phải tìm cách bộc phát ra ngoài mới thoải mái được.
Hắn đi đến bên giường, Tuyên Hoài Phong vẫn đang ngủ, đôi lông mi dày dặn cong dưới mi mắt, nếu có cơn gió nhẹ thổi qua sẽ khiến hàng mi đáng yêu ấy run rẩy, chiếc mũi thẳng thắn, đôi môi thoáng mím, gương mặt say ngủ không phòng bị tựa đứa trẻ.
Vừa thấy như vậy, bao nhiêu tức giận trong lòng đều không phát ra được.
Bạch Tuyết Lam ngồi bên giường, chống cằm, ngóng nhìn bộ dạng y say ngủ, trong lòng không khỏi cân nhắc làm thế nào mới hỏi được ngọn ngành một cách tốt đẹp nhất.
Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Tuyên Hoài Phong có dấu hiệu tỉnh dậy, ngược lại còn thấy Tôn phó quan rón rén bước vào, ghé sát tai hắn báo cáo: “Tổng trưởng, lão mụ tử bên Niên trạch đến đây, có cho bà ấy vào không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Để tôi ra ngoài xem.”
Cùng Tôn phó quan ra khỏi phòng bệnh.
Nhóm hộ binh biết vú Trương là người hầu của chị gái Tuyên Hoài Phong nên đã cho bà bước vào khu hành lang, bắt chờ ở nơi này, cho nên có thể xem rằng bà được đãi ngộ cao hơn nhóm người Triển Lộ Chiêu một bậc.
Nhìn thấy Bạch Tuyết Lam tới, vú Trương nhấc chiếc giỏ trên tay, nói: “Tôi tới đưa canh cho tiểu thiếu gia.”
Bộ dạng đó cộng thêm bát canh bằng sứ trong giỏ dường như còn nghiêm trọng hơn đang truyền thánh chỉ.
Vừa nói bà vừa quét mắt về phía Bạch Tuyết Lam.
Sau khi về nhà, Tuyên Đại Vân cùng Niên Lượng Phú khắc khẩu một trận, bà cũng nghe được vài ba câu nên biết lần này thiếu gia vì vị Bạch tổng trưởng trước mặt mới trúng đạn.
Việc này thật khó chịu?!
Tấm lòng yêu thương Tuyên Hoài Phong của bà so với Tuyên Đại Vân không hề thua kém. Trước kia vì Tuyên Hoài Phong nên hận Lâm Kỳ Tuấn, hiện tại lại có chung một mối thú nữa, bà coi Bạch Tuyết Lam như mối uy hiếp lớn nhất của y.
Nhìn quét Bạch Tuyết Lam, đương nhiên bà cũng chẳng ôn hòa như trước kia.
Bạch Tuyết Lam nói: “Được rồi, đưa canh cho tôi đi.”
Vươn tay muốn nhận lấy.
Vú Trương lập tức thu giỏ lại, lắc đầu: “Không được, tôi muốn tự đưa canh cho tiểu thiếu gia. Hơn nữa tiểu thư cũng đã dặn rồi, đêm nay tôi nhất định phải ở bên cạnh tiểu thiếu gia, một bước không rời.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Khó mà làm được, bác sĩ đã dặn trước, cậu ấy bị thương nên cần tĩnh dưỡng, bất luận người nào cũng không được phép quấy rầy, càng không bàn tới việc ở bên cạnh đến khuya. Đưa canh cho tôi đi.”
Tuyên Đại Vân muốn dùng lão mụ tử ngăn cách hắn cũng Tuyên Hoài Phong, đúng là buồn cười.
Vú Trương đấu tranh: “Có gì không được? Từ nhỏ đến giờ, thiếu gia bệnh thế nào chẳng phải do tôi hầu hạ sao? Tôi không ở đây thì cậu ấy chẳng chịu ăn cái gì đâu.”
Bạch Tuyết Lam nhếch môi cười khinh thường, nghiêng mặt sang một bên.
Hộ binh bên cạnh hiểu được ý của hắn, lập tức trừng mắt quát lớn: “Tổng trưởng nói đưa cho ngài ấy thì phải đưa cho ngài ấy, bà là một lão mụ tử mà cứ dong dài làm gì? Có phải muốn vào nhà giam của hải quan tổng thự ngồi vài ngày không?” Dương tay lên, súng trướng trên lưng cạch một tiếng.
Trước kia vú Trương từng ở trong nhà Tuyên tư lệnh làm người hầu, sau đó lại theo Tuyên Đại Vân nhưng chưa từng gặp phải cảnh bị quát tháo dữ dội như vậy, thân thể nghiêng ngả một chút, giọng nói tội nghiệp: “Tiểu thư bảo tôi tới mà, hơn nữa, thiếu gia nhà chúng tôi…”
Hộ binh lại quát một tiếng: “Câm miệng! Ở đâu ra mà lắm lời vô nghĩa thế hả? Không có mắt sao? Ở đây có giới nghiêm! Để mấy thứ kia ở lại rồi đi ngay! Bằng không tôi sẽ lập tức bắt giam!”
Đoạt chiếc giỏ trong tay vú Trương, xoay người đưa cho Bạch Tuyết Lam: “Tổng trưởng cẩn thận, rất nóng.”
Bạch Tuyết Lam nhận lấy, tươi cười với vú Trương, hiền hòa: “Vú trở về đi, nói với Niên phu nhân là không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cho Hoài Phong cẩn thận!”
Cầm chiếc giỏ, xoay người nhãn nhã bước vào phòng bệnh.
Vú Trương nhìn cửa phòng bệnh khép lại ngay trước mắt mình, tức giận đến nỗi cảnh vật trước mắt biến thành màu đen, trong lòng nói: “Tiểu thư nói Bạch tổng trưởng vô liêm sỉ này cố ý đem thiếu gia nhà mình ra làm lá chắn đạn, xem ra là thật rồi. Hiện tại hắn trông coi tiểu thiếu gia tới mức này, chẳng lẽ do không muốn tiểu thiếu gia nghe lời tiểu thư khuyên nhủ, đây là vì sao? À, đúng rồi, chắc chắn hắn muốn tiểu thiếu gia chắn cho hắn một viên đạn nữa!
Đúng là tên lòng dạ đen tối!”
Bà thực sự muốn xông vào cứu tiểu thiếu gia từ tay kẻ độc ác kia, nhưng mấy hộ binh hung thần ác sát đứng trước cửa khiến bà không cách nào vào được, chỉ sợ thật sự bị bắt vào nhà giam mấy ngày.
Vú Trương vừa hận vừa sợ lại chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể rơm rớm nước mắt, ôm một bụng uất ực trở về tìm tiểu thư kể khổ.
Hắn quan tâm như vậy, lại có tình cảm bạn học cùng trường trước kia, Tuyên Hoài Phong chỉ có thể cố gắng mỉm cười ứng phó: “Tốt hơn nhiều, hiện tại không đau như trước nữa.”
Bàn tay kia, đẩy ra không ổn mà không đẩy ra cũng chẳng ổn, y lo lắng Bạch Tuyết Lam phát tác tật cũ, âm thầm liếc mắt nhìn trộm hắn.
Bạch Tuyết Lam cũng đang nhìn chằm chằm nơi hai người nắm tay, khóe mắt liếc xuống dưới, cố ý dùng giọng điệu như đang hối hận: “Là lỗi của tôi, sớm biết cậu ấy sẽ tới Kinh Hoa Lâu thì tôi cũng không kích động như vậy, dùng súng bắn một phát khiến Chu Hỏa chầu trời, sau đó thì xảy ra việc đọ súng.”
Lâm Kỳ Tuấn lập tức chú ý, vội hỏi: “Chu Hỏa là do cậu giết thật?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu biết hắn sao? Nghe giọng điệu của cậu hình như thật sự quen hắn thì phải?” Nhìn Lâm Kỳ Tuấn chằm chằm, đôi đồng tử sắc bén như dẫn theo luồng điện lướt nhanh trên mặt hắn.
Tim Lâm Kỳ Tuấn bỗng trống rỗng, đến việc Tuyên Hoài Phong rút tay lại cũng không phát hiện ra, hỏi han che đậy: “Cậu nghĩ tôi là ai nào, chẳng lẽ tôi lại quen biết cái hạng người đấy? Cơ mà tiếng ác của hắn cũng lan xa, đương nhiên tôi đã từng nghe qua. Tuyết Lam, cậu đã trừ gian cho xã hội rồi đấy. Đáng mừng, đáng mừng!”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh: “Cậu đừng mừng vội, việc này vẫn chưa xử lý xong.”
Lâm Kỳ Tuấn lạnh cả người, hỏi: “Tại sao vẫn chưa xong? Cậu còn muốn tiếp trục truy tra cái gì nữa?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên rồi, dưới trướng Chu Hỏa nhiều huynh đệ như vậy, nhất định còn những tên muốn chạy trốn. Những tên chạy trốn này thường là kẻ đáng sợ nhất, đều mang tâm lý không sợ chết, chắc bây giờ đang nghĩ tới việc bắt cóc tống tiền để vơ vét tài sản, dễ bề chạy trốn. Người nào thường giao tiếp với Chu Hỏa, trong nhà lại có của cải tiền bạc cũng nên cẩn thận.”
Lâm Kỳ Tuấn thấy hắn không nói tới việc đồng đảng của Chu Hỏa nên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Cậu nghĩ chu đáo lắm, không hổ là tổng trưởng.”
Trong lòng Lâm Kỳ Tuấn, Chu Hỏa chết đương nhiên là việc vô cùng thoải mái.
Hắn vận chuyển thuốc phiện cho Chu Hỏa, tuy rằng nhận được tiền nhưng suốt ngày lo lắng đề phòng. Dựa vào thế lực của Lâm gia còn sợ thiếu tiền? Lần này Bạch Tuyết Lam đã vì hắn tạo ra cơ hội tuyệt hảo thoát khỏi nguy cơ trở thành tội phạm.
Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ anh tới tôi đi, lời nào cũng khiến người ta cần phải suy nghĩ, dù sao cũng mới phẫu thuật xong nên y không có nhiều tinh thần như vậy, lên tiếng: “Kỳ Tuấn, cảm ơn anh tới thăm em. Em không còn trở ngại gì, bây giờ chỉ muốn ngủ một lúc.”
Mí mắt cụp xuống dưới.
Lâm Kỳ Tuấn vội vàng hạ giọng: “Vậy em ngủ đi, anh không quấy rầy em.”
Hắn vốn định ở lại chăm sóc Tuyên Hoài Phong, tiếc rằng Bạch Tuyết Lam cứ đứng trước mắt như bức tượng môn thần, bị ánh mắt bí hiểm của Bạch Tuyết Lam chú mục, trái tim hắn đập ‘thình thịch’ loạn cả lên, không cách nào ổn định.
Chỉ chốc lát, Lâm Kỳ Tuấn lập tức nói với Bạch Tuyết Lam: “Tôi sẽ không ở lại lâu, miễn làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi. Tôi về trước, mai lại tới thăm.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Cảm ơn cậu tới đây một chuyến.”
Lâm Kỳ Tuấn ân cần nói: “Nếu tình huống có gì biến hóa nhất định phải nói cho tôi biết đấy.”
Bạch Tuyết Lam: “Chắc chắn.”
Chờ Lâm Kỳ Tuấn vừa đi, Bạch Tuyết Lam lập tức đi đến bên cửa, gọi Tống Nhâm đến, bình tĩnh ra lệnh: “Hộ binh mới điều đã đến chưa? Bảo bọn họ canh trừng trước và sau hành lang, không cho người không phận sự tới gần. Đây là bệnh viện, nơi bệnh nhân cần yên ổn tĩnh dưỡng, bất luận Trương Tam Lý Tứ gì cũng không được phép tiến vào, hiểu chưa?”
Tống Nhâm nghiêm người cúi xuống, lên tiếng: “Dạ.” Lập tức gọi thủ hạ của mình tới đây, đứng chỗ này một ít, đứng chỗ kia một ít.
Đang sắp xếp vị trí cho nhóm hộ binh, bỗng nhiên có vài người tiến lại từ phía hành lang bên kia, tất cả đều mặc quân trang chỉnh tề, kiểu dáng có chút khác biệt so với nhóm người của Tống Nhâm, họ muốn đi vào phía trong.
Hộ binh phía trước cản lại, thét hỏi: “Đứng lại, làm gì vậy? Người không phận sự không được phép lại gần nơi này!”
Mấy tên hộ binh của đối phương cũng chẳng ngồi không, vừa dứt lời thì bọn họ cũng quát lên: “Mẹ mày mới là người không phận sự! Không có mắt à? Đây là quân trưởng nhà chúng tao! Tránh ra!”
“Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của tổng trưởng và tổng lý, không biết ai là quân trưởng cả!”
Hai bên đều không phải người nhã nhặn, nói đôi ba câu đã thấy phát hỏa, thiếu chút nữa chửi rủa nhau.
Tuyên Hoài Mân biết đó là chế phục của hải quan tổng thự, hắn nhanh chóng đứng ra quát vài tên hộ binh bên cạnh, nói với hộ binh bên kia: “Các anh là người của hải quan tổng thự? Các anh biết Tuyên phó quan không? Đấy là nhị ca của tôi.”
Nghe như vậy mới khiến sắc mặt hộ binh hòa hoãn đôi chút, nói: “Thì ra là em trai của Tuyên phó quan, xin lỗi, chúng tôi không biết ngài.”
Tuyên Hoài Mân nói: “Nghe nói nhị ca của tôi bị thương, có thật không?”
Hộ binh nói: “Đó là sự thật, ngài ấy đang nằm trong phòng bệnh.”
Phía sau Tuyên Hoài Mân lập tức có động tĩnh.
Hắn quay đầu nhìn sắc mặt Triển Lộ Chiêu, lại quay đầu lại nói với hộ binh: “Đã như vậy thì tôi phải vào thăm anh ấy một chút. Phiền mọi người thông báo hộ.”
Hộ binh quan sát Tuyên Hoài Mân, lại nhìn Triển Lộ Chiêu cùng đám binh lính vùng khác kia, gương mặt lộ vẻ khó xử, tươi cười nói nhỏ: “Tuyên thiếu gia, không phải chúng tôi không muốn nói hộ ngài, nhưng tổng trưởng nhà chúng tôi liên tục ra lệnh: Tuyên phó quan cần tĩnh dưỡng, bất luận người nào cũng không được phép quấy rầy.”
Triển Lộ Chiêu vốn chưa lên tiếng, hiện tại mới hừ lạnh: “Buồn cười, thiên hạ này còn có chuyện anh trai bị thương lại không cho em trai tới thăm? Đây là quy củ quỷ quái gì của bên hải quan vậy?”
Hắn là quân nhân cấp cao, lời nói như vậy đương nhiên rất uy nghiêm.
Thế nhưng hộ binh bên này cũng chẳng phải hạng tầm thường, bọn họ là người đi theo Tống Nhâm từ Sơn Đông tới đây, đã tới chiến trường giết giặc, tự cho rằng Bạch tư lệnh là người lớn nhất, làm sao có thể bị một tên quân trưởng chưa từng nghe tên hù dọa cho được. Tỏ ra hòa nhã với Tuyên Hoài Mân một chút chẳng qua do nể mặt Tuyên phó quan, nhìn Triển Lộ Chiêu có vẻ là thủ trưởng của Tuyên Hoài Mân nên trả lời bằng giọng điệu không kiêu ngạo cũng chăng siểm nịnh: “Xin lỗi, đây là quy củ do tổng trưởng nhà chúng tôi lập nên. Tôi chỉ nghe lệnh của tổng trưởng, ngài ấy nói không ai được phép quấy rầy thì không ai được phép quấy rầy. Tổng trưởng nói: muốn thăm thì chờ mấy ngày nữa, khi nào Tuyên phó quan khỏe hơn thì hãy đến thăm, hiện tại không tiếp đãi ai cả. Mời ngài trở về.”
Triển Lộ Chiêu hỏi: “Nếu tôi không về thì sao?”
Hộ binh cười nói: “Vậy thì ngài cứ đứng đó chờ đi.”
Lời này rõ ràng không tôn trọng quân trưởng nhà bọn họ, mấy hộ binh của Triển Lộ Chiêu lập tức la hét, kêu cha chửi mẹ.
Tôn phó quan nghe thấy bên này có tiếng chửi rủa nên chạy từ cửa phòng bệnh tới: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà nhao nhao ồn ào thế này?”
Hộ binh báo cáo: “Tôn phó quan, bọn họ muốn gặp Tuyên phó quan, tôi truyền lại lời của tổng trưởng cho bọn họ nhưng bọn họ không nghe, cố ý gây hấn với chúng tôi.”
Tuyên Hoài Mân cũng chẳng muốn gây sự, nghe giọng điệu của hộ binh kia thì có vẻ người này là người chịu trách nhiệm, hắn vội vàng tự giới thiệu: “Tuyên Hoài Phong là nhị ca của tôi, tôi tên Tuyên Hoài Mân.”
Tuyên Hoài Mân, Tôn phó quan đã từng nghe qua cái tên này, ‘à’ một tiếng, nói: “Thì ra là em trai của Tuyên phó quan.” Thái độ hòa hoãn.
Tuyên Hoài Mân tranh thủ nói: “Tôi muốn thăm nhị ca, có thể vào không?”
Tôn phó quan ngẩng đầu, lơ đãng quét mắt nhìn Triển Lộ Chiêu cao lớn, bình tĩnh im lặng, sau lại cười với Tuyên Hoài Mân: “Vốn chẳng có gì không tiện, nhưng bác sĩ người Đức nói cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi… hay là như vậy đi, tôi tới hỏi trước một câu, ngài ở đây chờ một lát?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Làm phiền.”
Tôn phó quan nhanh chóng đi vào trong.
Gặp cảnh không cho khách vào nhà như vậy cũng vô cùng uất ức, Tuyên Hoài Mân không cần dùng mắt nhìn hay ngửi cũng có thể nhận ra hương vị thô bạo như muốn giết người tỏa ra từ thân thể Triển Lộ Chiêu.
Không biết vì sao, tâm trạng Tuyên Hoài Mân lại rất tốt, đứng bên cạnh quân trưởng, bỗng nhiên nhỏ giọng nói riêng với hắn: “Anh đừng lo lắng, nhìn thế này cũng biết có người yêu thương coi trọng anh ta như bảo bối. Cho dù bị thương thì anh ta cũng sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất, chúng ta cần gì phải nôn nóng đến thăm thế này.”
Triểm Lộ Chiêu nhìn gương mặt hắn treo thêm nụ cười, lạnh lùng trừng hắn, quay đầu sang một bên.
Chỉ chốc lát, Tôn phó quan trở lại, Bạch Tuyết Lam theo ở phía sau.
Tuyên Hoài Mân đang cảm thấy nhàm chán, vừa thấy Bạch Tuyết Lam tới đây đã chủ động gọi: “Bạch tổng trưởng còn nhớ tôi không? Tuyên Hoài Mân, chúng ta đã gặp nhau ở nhạc hội.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nhớ chứ, là tam đệ của Hoài Phong. Vị này là…”
Ánh mắt dừng trên người Triển Lộ Chiêu.
Tuyên Hoài Mân vội lên tiếng: “Nào nào, để tôi giới thiệu, đây là quân trưởng nhà chúng tôi. Quân trưởng, vị này là Bạch tổng trưởng của hải quan tổng thự, là người lãnh đạo trức tiếp của nhị ca nhà tôi.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Hai vị tới đây làm công tác gì sao?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Đừng hỏi như vậy, đương nhiên là vì chuyện của nhị ca rồi.”
Bạch Tuyết Lam liếc nhìn Triển Lộ Chiêu một cái, trong lòng vô cùng nghi ngờ, tuy nhiên, anh trai phó quan của mình bị thương, bản thân lại đưa hộ binh tới bệnh viện… đây là việc không thể lý giải, hắn cười nói: “Tôi hiểu mục đích cậu tới đây, song tôi không hiểu về vị Triển quân trưởng này, chẳng lẽ cũng tới thăm Hoài Phong? Hoài Phong của chúng ta không kham được đâu.”
Hai chữ ‘chúng ta’ này là do hắn cố ý nói ra.
Quả nhiên, hai chữ này đã thắp cháy ngọn lửa dữ dội trong lòng Triển Lộ Chiêu, hắn vô cùng hận tên họ Bạch kiêu ngạo này.
“Chẳng lẽ Tuyên Hoài Phong là vật của hải quan tổng thự nhà mày sao? Trả lại cái từ chúng ta cho mày đấy!”
Triển Lộ Chiêu là người kiêu ngạo khó thuần phục, bị Bạch Tuyết Lam nhìn quét, hắn đón nhận ánh mắt ấy không chút khách khí, trầm giọng nói: “Bạch tổng trưởng đang muốn điều tra? Thật không dám giấu diếm, tôi và Hoài Phong là bạn cũ, khi Tuyên tư lệnh vẫn còn thì chúng tôi đã quen biết rồi. Lần này nghe nói Hoài Phong bị thương, bọn tôi là bạn lâu năm, cậu ấy có việc, tôi cũng chẳng thể không chăm sóc. Tôi đã nói rõ ràng rồi, làm ơn nhường đường.”
Bạch Tuyết Lam vốn nhìn hắn đã thấy chướng mắt, vừa nghe lời này ý nói không phải tới thăm mà là “chăm sóc”, vậy phải lập tức liệt vào danh sách kẻ thù rồi, vậy nên Bạch Tuyết Lam cứ chiếm đường không chịu nhường, nhìn Triển Lộ Chiêu từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: “Hóa ra là bạn cũ, Hoài Phong rời Quảng Đông một thời gian dài, chắc lâu rồi hai người chưa gặp đúng không?”
Tuyên Hoài Mân nói: “Bao giờ? Hôm nay mới hẹn nhau ăn một bữa ở nhà hàng Giang Nam mà, Triển quân trưởng nhà chúng tôi mời khách rất hậu.”
Cổ họng Bạch Tuyết Lam nhất thời dâng lên cảm giác chua chát.
Hắn biết hôm nay Tuyên Hoài Phong ra ngoài gặp Tuyên Hoài Mân, tại sao lần gặp mặt này còn kèm theo một gã đàn ông mà hắn hoàn toàn xa lạ?
Vốn nghĩ phòng hộ như vậy đã không tệ, ai ngờ vẫn chưa đủ nghiêm mật.
Gã đàn ông bụng dạ khó lường này lại ăn một bữa cơm với Hoài Phong dưới mí mắt mình!
Bạch Tuyết Lam khó chịu nhưng không thể hiện ra mặt, vẫn cười nói: “Bác sĩ đã dặn rồi, Hoài Phong mới phẫu thuật xong, không thể bị quấy rầy. Lúc này, ngay cả tỷ tỷ ruột cậu ấy cũng về nhà chờ tin tức. Không bằng như vậy đi, chờ thêm vài ngày để cậu ấy khỏe lên một chút, sau đó mời các vị ghé lại một lần?”
Triển Lộ Chiêu lạnh lùng nói: “Ngài đang đùa giỡn với tôi? Bắt tôi giải thích một lúc lâu, cuối cùng vẫn không cho tôi vào thăm.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đây là lời dặn của bác sĩ, tôi cũng chỉ nghe lời của bác sĩ thôi.”
Triển Lộ Chiêu giương cằm với Tuyên Hoài Mân: “Cậu tìm bác sĩ tới đây, tôi muốn hỏi một chút.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không cần, bác sĩ trưởng người Đức kia đang ở trong phòng bệnh. Ông ấy phụ trách chăm sóc thường trực cho Hoài Phong, thật sự không nên mời ông ấy ra ngoài.”
Triển Lộ Chiêu nhìn hắn, hỏi: “Thật sự ngay cả gặp một lúc cũng không được?”
Bạch Tuyết Lam không ngại ánh mắt sắc bén của hắn, nhàn nhã nói: “Không thể.”
Triển Lộ Chiêu mở to mắt trừng Bạch Tuyết Lam, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, bàn tay tựa hồ đang lần lên eo. Nhóm hộ binh phía sau Bạch Tuyết Lam vừa thấy liền giương súng lên, họng súng chỉ thẳng về phía Triển Lộ Chiêu.
Tuyên Hoài Mân nhanh chóng túm lấy tay phải Triển Lộ Chiêu, kêu lên: “Quân trưởng bớt giận.”
Khuyên Triển Lộ Chiêu: “Thôi, hôm nay không gặp cũng được, mấy ngày nữa vẫn có cơ hội. Ở đây là bệnh viện, nháo nhào lên sẽ khiến bệnh nhân khó nghỉ ngơi.”
Bạch Tuyết Lam cũng chẳng để ý tới việc này, cười cười, xoay người đi về phía khác của hành lang, chỉ còn lại Tôn phó quan cùng nhóm hộ binh bảo vệ cửa, ngăn cách nhóm người Quảng Đông này ở phía ngoài.
Tuyên Hoài Mân sợ Triển Lộ Chiêu thật sự rút súng nên đành ôm tay hắn không dám buông, lại nhỏ giọng ghé bên tai hắn: “Tư lệnh nói không được gây chuyện trong thành, hơn nữa không được xung đột với bên hải quan. Quân trưởng, hiện tại là thời điểm mấu chốt, anh đừng làm hỏng chuyện lớn của tư lệnh. Còn nhiều thời gian, chờ anh ta nghỉ ngơi tốt sẽ muốn gặp mặt thôi, cho dù anh ta không muốn gặp chúng ta thì cũng chẳng bỏ mặc cô bé kia đâu. Nhịn một chút, nhịn một chút.”
Cô bé kia chính là Tiểu Phi Yến.
Triển Lộ Chiêu chằm chằm nhìn theo bóng dáng Bạch Tuyết Lam đi xa, hung hăng phỉ nhổ, âm trầm nói: “Sớm hay muộn cũng sẽ đòi lại.”
Từng trận khó chịu ập tới, cảm giác như bị người ta lóc từng miếng thịt.
Trong cảm nhận của hắn, Tuyên Hoài là người tựa như vàng như ngọc, hắn không muốn biết việc Tuyên Hoài Phong lui tới với người nào ở thủ đô, lại càng không muốn nghĩ tới.
Nhưng nay, hiện thực lại nhẫn tâm nói cho hắn biết.
Tên họ Bạch này… nhất định đã giữ chặt lấy Tuyên Hoài Phong!
Bạch Tuyết Lam trở lại phòng bệnh, vẫn còn đang hỡn dỗi.
“Tính tình Hoài Phong thanh cao như vậy lại cùng người đàn ông khác dùng cơm, nhưng tại sao khi gặp mặt mình lại không nói? Chẳng lẽ cố ý lừa gạt?
Vẻ mặt tên kia rất gian ác, nhìn qua đã biết là người chẳng nhã nhặn gì, cư nhiên dám mở miệng gọi Hoài Phong, đến họ cũng giảm đi, ngược lại còn tỏ ra rất quen thuộc!”
Cơn tức này càng lúc càng khiến người ta khó chịu, quả thực cần phải tìm cách bộc phát ra ngoài mới thoải mái được.
Hắn đi đến bên giường, Tuyên Hoài Phong vẫn đang ngủ, đôi lông mi dày dặn cong dưới mi mắt, nếu có cơn gió nhẹ thổi qua sẽ khiến hàng mi đáng yêu ấy run rẩy, chiếc mũi thẳng thắn, đôi môi thoáng mím, gương mặt say ngủ không phòng bị tựa đứa trẻ.
Vừa thấy như vậy, bao nhiêu tức giận trong lòng đều không phát ra được.
Bạch Tuyết Lam ngồi bên giường, chống cằm, ngóng nhìn bộ dạng y say ngủ, trong lòng không khỏi cân nhắc làm thế nào mới hỏi được ngọn ngành một cách tốt đẹp nhất.
Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Tuyên Hoài Phong có dấu hiệu tỉnh dậy, ngược lại còn thấy Tôn phó quan rón rén bước vào, ghé sát tai hắn báo cáo: “Tổng trưởng, lão mụ tử bên Niên trạch đến đây, có cho bà ấy vào không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Để tôi ra ngoài xem.”
Cùng Tôn phó quan ra khỏi phòng bệnh.
Nhóm hộ binh biết vú Trương là người hầu của chị gái Tuyên Hoài Phong nên đã cho bà bước vào khu hành lang, bắt chờ ở nơi này, cho nên có thể xem rằng bà được đãi ngộ cao hơn nhóm người Triển Lộ Chiêu một bậc.
Nhìn thấy Bạch Tuyết Lam tới, vú Trương nhấc chiếc giỏ trên tay, nói: “Tôi tới đưa canh cho tiểu thiếu gia.”
Bộ dạng đó cộng thêm bát canh bằng sứ trong giỏ dường như còn nghiêm trọng hơn đang truyền thánh chỉ.
Vừa nói bà vừa quét mắt về phía Bạch Tuyết Lam.
Sau khi về nhà, Tuyên Đại Vân cùng Niên Lượng Phú khắc khẩu một trận, bà cũng nghe được vài ba câu nên biết lần này thiếu gia vì vị Bạch tổng trưởng trước mặt mới trúng đạn.
Việc này thật khó chịu?!
Tấm lòng yêu thương Tuyên Hoài Phong của bà so với Tuyên Đại Vân không hề thua kém. Trước kia vì Tuyên Hoài Phong nên hận Lâm Kỳ Tuấn, hiện tại lại có chung một mối thú nữa, bà coi Bạch Tuyết Lam như mối uy hiếp lớn nhất của y.
Nhìn quét Bạch Tuyết Lam, đương nhiên bà cũng chẳng ôn hòa như trước kia.
Bạch Tuyết Lam nói: “Được rồi, đưa canh cho tôi đi.”
Vươn tay muốn nhận lấy.
Vú Trương lập tức thu giỏ lại, lắc đầu: “Không được, tôi muốn tự đưa canh cho tiểu thiếu gia. Hơn nữa tiểu thư cũng đã dặn rồi, đêm nay tôi nhất định phải ở bên cạnh tiểu thiếu gia, một bước không rời.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Khó mà làm được, bác sĩ đã dặn trước, cậu ấy bị thương nên cần tĩnh dưỡng, bất luận người nào cũng không được phép quấy rầy, càng không bàn tới việc ở bên cạnh đến khuya. Đưa canh cho tôi đi.”
Tuyên Đại Vân muốn dùng lão mụ tử ngăn cách hắn cũng Tuyên Hoài Phong, đúng là buồn cười.
Vú Trương đấu tranh: “Có gì không được? Từ nhỏ đến giờ, thiếu gia bệnh thế nào chẳng phải do tôi hầu hạ sao? Tôi không ở đây thì cậu ấy chẳng chịu ăn cái gì đâu.”
Bạch Tuyết Lam nhếch môi cười khinh thường, nghiêng mặt sang một bên.
Hộ binh bên cạnh hiểu được ý của hắn, lập tức trừng mắt quát lớn: “Tổng trưởng nói đưa cho ngài ấy thì phải đưa cho ngài ấy, bà là một lão mụ tử mà cứ dong dài làm gì? Có phải muốn vào nhà giam của hải quan tổng thự ngồi vài ngày không?” Dương tay lên, súng trướng trên lưng cạch một tiếng.
Trước kia vú Trương từng ở trong nhà Tuyên tư lệnh làm người hầu, sau đó lại theo Tuyên Đại Vân nhưng chưa từng gặp phải cảnh bị quát tháo dữ dội như vậy, thân thể nghiêng ngả một chút, giọng nói tội nghiệp: “Tiểu thư bảo tôi tới mà, hơn nữa, thiếu gia nhà chúng tôi…”
Hộ binh lại quát một tiếng: “Câm miệng! Ở đâu ra mà lắm lời vô nghĩa thế hả? Không có mắt sao? Ở đây có giới nghiêm! Để mấy thứ kia ở lại rồi đi ngay! Bằng không tôi sẽ lập tức bắt giam!”
Đoạt chiếc giỏ trong tay vú Trương, xoay người đưa cho Bạch Tuyết Lam: “Tổng trưởng cẩn thận, rất nóng.”
Bạch Tuyết Lam nhận lấy, tươi cười với vú Trương, hiền hòa: “Vú trở về đi, nói với Niên phu nhân là không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cho Hoài Phong cẩn thận!”
Cầm chiếc giỏ, xoay người nhãn nhã bước vào phòng bệnh.
Vú Trương nhìn cửa phòng bệnh khép lại ngay trước mắt mình, tức giận đến nỗi cảnh vật trước mắt biến thành màu đen, trong lòng nói: “Tiểu thư nói Bạch tổng trưởng vô liêm sỉ này cố ý đem thiếu gia nhà mình ra làm lá chắn đạn, xem ra là thật rồi. Hiện tại hắn trông coi tiểu thiếu gia tới mức này, chẳng lẽ do không muốn tiểu thiếu gia nghe lời tiểu thư khuyên nhủ, đây là vì sao? À, đúng rồi, chắc chắn hắn muốn tiểu thiếu gia chắn cho hắn một viên đạn nữa!
Đúng là tên lòng dạ đen tối!”
Bà thực sự muốn xông vào cứu tiểu thiếu gia từ tay kẻ độc ác kia, nhưng mấy hộ binh hung thần ác sát đứng trước cửa khiến bà không cách nào vào được, chỉ sợ thật sự bị bắt vào nhà giam mấy ngày.
Vú Trương vừa hận vừa sợ lại chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể rơm rớm nước mắt, ôm một bụng uất ực trở về tìm tiểu thư kể khổ.
Danh sách chương