Ngày tiếp theo tỉnh lại, bên giường trống trơn, Triển Lộ Chiêu đã đi mất, Tuyên Hoài Mân cũng chịu đựng cơn đau trên lưng, trên eo, rửa mặt chải đầu thay quần áo, lấy thiệp mời, ngồi ô tô tới tham gia nhạc hội.

Bạch Tuyết Lam không ngủ một đêm, nhìn sắc trời ngày càng sáng, tâm tình ngược lại càng chìm xuống, nói với hộ binh vài câu, sau đó một mình đi lên núi.

Hắn đi ra từ phía cửa sau, men theo con đường nhỏ đầy cỏ xanh lên núi.

Gió thổi qua những tán lá xanh mơn mởn, tiếp đó mới lướt lên da mặt, không khí trong lành tươi mát khiến tinh thần phấn chấn.

Bạch Tuyết Lam như được những cơn gió núi trong lành tiếp thêm sức sống, hai chân có lực, bước đi mạnh mẽ hơn.

Đi một đoạn dài, trên đầu đã ướt đẫm mồ hôi, hắn vừa thở gấp vừa nghỉ chân nhìn về phía đông, mặt trời sau chân núi đã hiện lên một hình vòng cung, ánh hào quang kia không thể chỉ dùng từ đỏ hồng để hình dung, đó là ánh hoàng kim vô cùng sáng lạn chiếu rọi khắp nơi, xa xa phía chân núi là mặt biển xanh lục, sinh động như bức tranh được thêu trên nhưng gấm, hoa lá xinh đẹp, cây cỏ xanh tươi.

Bạch Tuyết Lam nhìn vậy, trong lòng thoải mái, bất giác quên mất hơn phân nửa cảm giác sầu khổ đêm qua. Nhân sinh khổ đoản, có dùng cả cuộc đời này để thưởng thức cảnh sắc bao la hùng vĩ cũng không đủ, cần gì phải tự tìm phiền não? Hắn lại cảm thấy đáng tiếc, nếu dẫn Tuyên Hoài Phong đến đây xem, biết đâu chừng còn khiến y vô cùng kinh ngạc, vui vẻ.

“ Cậu ấy luôn không ngủ đủ giấc, nếu tỉnh lại thấy mình không ở đó, chẳng biết có lo lắng cho mình không?

Nếu cậu ấy lo lắng, nhất định sẽ lên núi tìm mình. ”

Bạch Tuyết Lam vừa nghĩ vậy, khóe môi cũng đã thoáng cong lên.

Hắn có một thói xấu, rất muốn biết rốt cuộc Tuyên Hoài Phong quan tâm mình đến mức nào, có thể ngẫu nhiên đem tính tình trẻ con ra trêu đùa Tuyên Hoài Phong cũng là một việc vô cùng thích thú.

“ Huống chi cảnh trí trên ngọn núi này lại tươi mát động lòng người như vậy, nếu Hoài Phong lên đây cùng mình ngắm cảnh, như cậy cũng chẳng tồi. ”

Tuy nhiên, cho dù hắn nhớ thương nhưng cũng không tự trở về biệt thự.

Thưởng thức mặt trời mọc một hồi lâu, cảm thấy mắt hơi đau, quay đầu nhìn cây xanh bốn phía, bỗng nhiên thấy khoảng cách hơn hai mươi bước, dưới tán cây có vài bụi cỏ màu lục, vô số vật nhỏ màu hồng hồng tim tím điểm xuyết trong đó, giống như một cây dù được trang trí rất nhiều đá quý hoặc hồng hoặc tím.

Bạch Tuyết Lam đi qua nhìn, quả nhiên, đó là mấy khóm dâu rừng.

Rất nhiều chùm dâu nhỏ bao kín tán cây, cành lá trĩu xuống nom thật đẹp mắt, mấy quả sắp chín vừa hồng lại vừa có sắc xanh, quả chín hẳn thì biến thành màu tím, có vài quả chín đã lâu thậm chí còn biến thành màu tím sậm, tím đen, nước ngọt bên trong như sắp trào cả ra ngoài.

Bạch Tuyết Lam vui vẻ hái một quả chín mọng đưa lên miệng nếm thử.

Ngọt mà nhiều nước, ăn rất ngon, lại hái tiếp một quả.

Nếu đổi lại là ngời khác, một cây đầy quả như vậy, đương nhiên chỉ hái quả tím, quả đen, vừa chín lại vừa ngọt.

Tuy nhiên, Bạch Tuyết Lam lại chẳng phải người bình thường, ăn trước một quả màu đen, tiếp đến lại ăn một quả màu xanh, răng vừa cắn lên, đã chua lại còn xót, đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng xen lẫn chua nồng lập tức run lên.

Hắn ăn một quả xanh, cơ mà vẫn chưa nhận được bài học, hưng trí dâng lên, chỉ thong thả làm theo trình tự, xanh hồng, hồng, tím hồng, tím, tím đậm, đen… từ từ thưởng thức.

Bỗng nhiên thầm nghĩ: “Thì ra tình cảm của con người cũng như cây cối vậy, đều từ quá trình đắng cay mới tới vị ngọt, từ chua chát mới cảm nhận được hương thơm.

Không có cảm giác chua xót khó chịu ban đầu thì làm sao cảm nhận được hương vị ngọt ngào thơm ngon của trái chín?

Nếu chỉ có thoải mái, không có chua xót thì ngược lại càng vô vị.”

Bạch Tuyết Lam phì cười thành tiếng khiến cho mấy chú chim nhỏ đang mổ quả gần đó lập tức giương cánh bay cao.

Hắn vừa cười vừa nhổ lên hai cây, chẳng ngại bẩn, một bàn tay vén vạt áo, một tay còn lại thì thoăn thoắt hái rất nhiều dâu rồi gói lại.

Tuy cũng muốn cùng Tuyên Hoài Phong thưởng thức hương vị từ chua đến ngọt này, nhưng Bạch Tuyết Lam biết y không thể ăn chua, vậy nên chỉ hái một hai quả xanh xuống, còn lại đều lựa những quả tím đậm hoặc đen.

Hái đầy một vạt áo, hắn mang theo chiến lợi phẩm này đi xuống núi theo lối mòn khi nãy.

Đi xuống được nửa đường, bỗng nhiên có bóng người đi ra từ gốc cây hòe, bộ dạng như đang định tiến tới trước mặt hắn.

Bạch Tuyết Lam đột nhiên vui vẻ, tập trung nhãn lực nhìn về phía người nọ, vừa nhìn kỹ, sắc mặt chợt âm trầm, cảm giác thất vọng lập tức dâng lên.

Tôn phó quan cũng nhìn thấy hắn từ phía trên đi xuống, vừa lau mồ hôi vừa chạy tới, cười nói: “Ngài có tinh thần ghê, mới sáng sớm đã đi leo núi, để chúng tôi tìm một trận mệt chết.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Tuyên phó quan đâu? Vẫn chưa rời giường?”

Tôn phó quan nói: “Sáng sớm Tuyên phó quan đã dậy, lúc tôi tới biệt thự thì ngài ấy đang chuẩn bị lên núi tìm tổng trưởng. Tuy nhiên, chính tôi đã tự động tiếp nhận nhiệm vụ này.”

Sau đó, hắn nhắc tới việc hôm nay tổ chức nhạc hội, Tuyên Hoài Phong phải đi trước chuẩn bị.

Bạch Tuyết Lam nghe xong, đây đúng là việc hắn ngóng trông đã lâu lại không biết sẽ diễn ra vào hôm nay, trong lòng nguôi ngoai, sắc mặt cũng tốt hơn so với lúc trước, mỉm cười: “Thời tiết hôm nay rất đẹp, rất phù hợp để thưởng thức những tiết mục thú vị này. Đi, chúng ta tới buổi nhạc hội.”

Tôn phó quan cười đề nghị: “Tổng trưởng, tôi thấy ngài cũng phải rửa mặt chải đầu một chút.”

Bạch Tuyết Lam cúi đầu nhìn bản thân mình, cảm thấy lời đó cũng đúng.

Vạt áo sơ mi có một ít trái cây nhỏ, lúc không cẩn thận khiến vỏ vỡ ra, nước trái cây chảy xuống khiến áo sơ mi loang lổ, có tím có hồng.

Bạch Tuyết Lam cười rộ lên: “Thấy mấy quả này trên núi, nhìn cũng được, màu sắc tốt, hương vị ngon lành, nhịn không được nên hái một ít. Chờ lát nữa rửa sạch, đặt lên đĩa rồi cất đi cho Hoài Phong, vừa đẹp mắt, ăn vừa ngon.”

Tôn phó quan chậc chậc hai tiếng: “Tuyên phó quan đúng là may mắn, có điều, ngài ấy cũng không tồi, lúc nào cũng tận tâm giúp tổng trưởng làm việc.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Lúc tận tâm làm việc quả thực không tồi, chỉ là, những lúc nổi nóng thì tính tình cũng đáng sợ. Bây giờ lúc nào tôi cũng phải nhường nhịn cậu ấy.”

Tôn phó quan nói: “Đó là đương nhiên.”

Bạch Tuyết Lam ‘ồ’ một tiếng, hỏi ngược lại: “Thế nào là đương nhiên?”

Tôn phó quan nói: “Từ khoan dung nhường nhịn này vốn dùng cho người trên đối với người dưới. Thí dụ như trưởng bối trong nhà đối xử với con cháu, thủ trưởng đối xử với cấp dưới, thí dụ như… uhm… người chăm sóc và người được chăm sóc. Ngài là thủ trưởng, Tuyên phó quan là cấp dưới, đương nhiên chỉ có thủ trưởng ngài đây mới nên chăm sóc cậu ấy, khoan dung với cậu ấy.”

Bạch Tuyết Lam không khỏi bật cười: “Tôi hiểu rồi, cậu với cậu ấy làm phó quan nên đều đứng trên một chiến tuyến rồi đối phó với tôi, lấy đạo lý khoan dung này chụp mũ lên đầu tôi.”

Trong lòng dần thoải mái hơn, Bạch Tuyết Lam cùng Tôn phó quan cười nói vui vẻ, xuống núi.

Trở lại biệt thự, Bạch Tuyết Lam giao đống dâu trong lòng cho hộ binh, kêu hộ binh đặt chúng trong một chiếc bát thủy tinh lớn trong phòng khách, để vào trong xe rồi mang về công quán.

Bản thân hắn thì lên lầu, tắm một lượt, thoải mái bước ra.

Tôn phó quan chờ trong phòng khách, thấy hắn bước xuống cầu thang, đứng lên hỏi: “Ô tô đã chuẩn bị xong, ngài muốn tới thẳng hội trường không?”

Bạch Tuyết Lam nghĩ đến việc Tuyên Hoài Phong là người rất có cá tính, một khi đã lên sân khấu, đương nhiên y sẽ ăn mặc cẩn thận, ngay ngắn chỉnh tề để tôn trọng thính giả. Những lúc ấy, không biết nên dùng từ nào diễn tả hết cử chỉ anh tuấn xinh đẹp đó.

Vì vậy, bản thân hắn không được phép ăn mặc tùy tiện, bằng không khi đứng chung lại không tương xưng.

Hắn nhìn chiếc đồng hồ mới tinh trên cổ tay: “Tuy nói là buổi nhạc hội giao lưu nhưng mọi người trong chính phủ cũng tới, vẫn nên trở về thay một bộ đứng đắn. Đáng tiếc, biệt thự này chỉ có mấy bộ quần áo bình thường, sớm biết thế này thì tôi đã đặt mấy bộ dạ phục phòng hờ ở đây rồi, miễn cho việc chạy qua chạy lại.”

Tôn phó quan cười nói: “Mấy chuyện bất ngờ thế này, ai mà liệu trước được? Biệt thự ở Phong Sơn là dành cho việc nghỉ ngơi, ngắm cảnh, vậy nên ở đây chỉ chuẩn bị mấy bộ quần áo nhẹ nhàng.”

Nghĩ nghĩ, còn nói: “Hay ngài sợ thay quần áo xong lại muộn giờ, bỏ qua tiết mục Tuyên phó quan biểu diễn? Việc này không cần gấp, tôi đã tìm cách nói với Liêu phu nhân, tiết mục của cục hải quan chúng ta phải chờ tới khi tổng trưởng đến mới được biểu diễn. Huống hồ, phu nhân cũng nói: Violin là một tiết mục mới mẻ, người trong chính phủ biết tới thứ này cũng không nhiều, đương nhiên phải dành tiết mục này làm chủ chốt rồi.”

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới an tâm, ngồi trong xe hơi cùng Tôn phó quan trở về Bạch công quán trong thành.

Đến công quán, vừa hỏi, quả nhiên Tuyên Hoài Phong đã trở về một chuyến, lo lắng nếu mình tới buổi diễn muộn sẽ khiến thể diện cục hải quan xấu đi, vậy nên y vừa thay quần áo xong liền vội vàng lấy Violin, ngồi xe tới hội trường.

Bạch tuyết Lam gọi người hầu vào, hỏi: “Trước khi Tuyên phó quan đi có dặn cậu nói lại cái gì không?’

Người hầu nói: “Ngài ấy đi rất vội, cũng không nhắn lại điều gì.”

Bạch Tuyết Lam lại hỏi: “Không dặn dò bất luận chuyện gì?’

Người hầu vẫn lắc đầu: “Không có.”

Hắn liếc Bạch Tuyết Lam đang trầm mặt xuống, nhỏ giọng nói: “Tổng trưởng, có phải Tuyên phó quan đã quên việc gì quan trọng lắm không?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không đâu, cậu đi đi.”

Thâm tâm lại tức giận.

“ Tên này thật đáng ghét, đến  vài từ  dặn dò cũng không có, cho dù một câu “nếu tổng trưởng trở về thì bảo hắn…”

Khi cậu ấy đi tới đó, mình thì bị nhốt bên ngoài cửa một đêm, sau đó buồn bã lên núi chưa về cũng không thấy cậu ấy có một phần lo lắng.

Đúng là tên vô cảm mà. ”

Chỉ là, một người tự tức giận cũng chỉ tự tìm phiền não.

Vì việc này mà không được thấy Tuyên Hoài Phong biểu diễn violin thì thiệt thòi quá.

Bạch Tuyết Lam đành phải hỏi tiếp: “Lúc Tuyên phó quan ra ngoài, cậu ấy mặc quần áo như thế nào?”

Gã người hầu chỉ mười bảy, mười tám tuổi, nhờ quan hệ thân thích mới được thuê vào làm việc, nghe Bạch Tuyết Lam hỏi liền trả lời: “Ngài ấy mặc một bộ tây trang màu trắng, trên cổ còn đeo cái vải bố Tây Dương nữa, nhìn rất nhanh nhẹn hoạt bát.”

Bạch Tuyết Lam bị hắn chọc cười, cười mắng: “Không có kiến thức, sau này cậu mà nói chuyện với khách đến đây thì thể diện của lão tử đều mất hết. Cái gì là vải bố của Tây Dương, là cà vạt mới đúng.”

Người hầu liên tục gật đầu, vừa cười vừa gãi đầu nói: “Đúng vậy, tiểu nhân cũng đang tìm một từ dễ nghe, nhưng ngài hỏi đột ngột quá nên nhất thời tìm không ra.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng rồi, violin là nhạc cụ Tây Dương, mặc trang phục Tây Dương là phù hợp nhất.”

Hắn lập tức trở về phòng mình thay một bộ tây trang, đeo cà vạt cho cẩn thận, dưới chân xỏ một đôi giày da bóng loáng, cùng Tôn phó quan ngồi xe tới buổi nhạc hội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện