Bạch Tuyết Lam lại tiếp tục: “Được, tôi giúp cậu vừa lòng. Từ nay về sau tôi là tôi, cậu là cậu, chúng ta chưa từng quen biết nhau. Chuyện của anh rể cậu, tôi tự biết cách sắp xếp ổn thỏa. Cậu yên tâm, chuyện do tôi gây nên, tôi tự mình chịu.”

Nói xong, giẫm mạnh chân, cứ như vậy đi về phía chiếc ô tô trước cửa hội quán.

Tuyên Hoài Phong nhìn chiếc ô tô rời khỏi hội quán như một cơn gió, đảo mắt một cái, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Tiếng động cơ tan trong gió khiến y có cảm giác chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Y không biết mình đứng như vậy bao lâu, khi hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nắm tay vẫn đang run rẩy, chân cũng mềm nhũn, quả thực phải lê từng bước mới có thể tiến về phía trước.

Gõ cửa một hồi lâu, người trực đêm ở hội quán vừa ngáp vừa đi ra mở cửa, nhìn thấy sắc mặt Tuyên Hoài Phong liền thở dài một tiếng: “ Tuyên tiên sinh, đêm nay rất lạnh mà, sao ngài lại mặc áo choàng mỏng manh như vậy? Tôi thấy sắc mặt của ngài không tốt lắm.”

Dường như Tuyên Hoài Phong không nghe thấy những lời này, y trở về căn phòng nhỏ của mình, ngay cả quần áo cũng không có tâm trạng để thay, chỉ cởi giày nằm trên giường, đôi mắt đen láy mở lớn, ngẩn người.

Cả một đêm dài, y cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, ngày hôm sau vừa rời giường, Tuyên Hoài Phong cảm thấy trong người khó chịu.

Nhưng trường học đang trong giai đoạn giảm biên chế, y không dám xin nghỉ phép, cố gắng từ trên giường đứng lên, chóng  mặt, ngay cả đứng cũng không vững, vừa bước mấy bước đã cảm thấy một trận hoa mắt ập tới.

“Cẩn thận!” Bỗng nhiên có người hô lên một tiếng, tiến vào đỡ lấy y, lúc này mới không ngã trên mặt đất.

Người nọ đỡ y ngồi lên giường: “Tuyên tiên sinh, cậu bị bệnh?”

Tuyên Hoài Phong liếc mắt một cái, thì ra là Tạ Tài Phục, giáo viên Tiếng Anh dạy cùng trường với y. Tuy rằng Tuyên Hoài Phong không thích náo nhiệt, nhưng Tạ Tài Phục và y đều trọ trong đồng nghiệp hội quán, lại là đồng sự, quan hệ so với những khác có phần thân thiết hơn.

Tuyên Hoài Phong miễn cưỡng nở nụ cười: “Có thể tôi bị cảm lạnh từ tối hôm qua.”

Lúc này Tạ Tài Phục mới nhìn rõ quần áo trên người y: “Trời ạ, sao cậu lại mặc áo dài đi ngủ? Tối hôm qua uống rượu? Tôi nhìn cũng đâu có giống. Nhìn này, áo nhăn nhúm thành một nắm rồi đây.”

Tiếc rẻ vuốt phẳng chiếc áo dài trên người Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong bị hắn đụng chạm liền cảm thấy xấu hổ, cố gắng nói ngang: “Không có gì đáng ngại. Có bệnh nặng hơn nữa cũng phải tới trường, đến muộn thì không tốt. Tạ tiên sinh, hôm nay anh không có tiết sao?”

Tạ Tài Phục thấy y đứng lên, ngồi một mình cũng cảm thấy ngượng ngùng, đứng lên nói: “Hôm nay tôi có tiết, tôi chỉ muốn cùng cậu tới trường thôi. Có chút việc….muốn thương lượng với cậu một chút.”

Tuyên Hoài Phong nhìn biểu hiện của hắn liền nhận ra lại tới vay tiền, nhíu mày hỏi: “Chị nhà lại bệnh sao?”

Tạ Tài Phục nắm lấy lưng chiếc ghế dựa, lúc này mới thở dài nói: “Ngày hôm qua mới nhận được thư, là con gái của tôi viết, vài nét xiêu xiêu vẹo vẹo. Có lẽ mẹ nó tới sức cầm bút viết thư cũng không có, bệnh này….bệnh này….”

Tuyên Hoài Phong nghĩ tới người mẹ đã sớm qua đời của mình liền cảm động lây, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã, cúi đầu một hồi, nói: “Như vậy đi, tôi thay quần áo trước rồi cùng anh tới trường. Trên đường đi chúng ta sẽ bàn về chuyện này.”

Tạ Tài Phục bước ra khỏi phòng, chờ Tuyên Hoài Phong thay một bộ tây phục bước ra, có chút lo lắng hỏi: “Tuyên tiên sinh, nếu cảm thấy cơ thể thực sự không khỏe lắm, cậu vẫn nên xin phép nghỉ một ngày đi.”

Tuyên Hoài Phong lắc lắc đầu.

Tạ Tài Phục cũng biết y đang lo lắng điều gì, hít sâu một hơi, đem tập bài soạn của y gộp lại, giúp y cầm hết, hai người cùng ra khỏi nhà.

Khi sắp tới cổng trường, Tuyên Hoài Phong tìm một chỗ không người, đem phong thư đưa cho Tạ Tài Phục: “Trước đem chút tiền cho chị nhà, nếu thầy thuốc Trung Quốc không chữa được thì bấm bụng mời bác sĩ tây y. Cho dù phải tới khám ở phòng khám đắt tiền, nếu có thể cứu được người thì cũng đáng.”

Tạ Tài Phục cầm phong thư trong tay, biểu hiện xấu hổ, ngập ngừng nói: “Tôi biết cậu cũng khó khăn. Nợ cũ của cậu tôi trả chưa xong, lại thêm nợ mới, thật sự là không có cách nào…….”

Tuyên Hoài Phong thực sự rất đau đầu, không có tâm trí nghe những lời đó, khoát tay ngăn: “Đừng nói những lời này.”

Tạ Tài Phục cảm động đến rơi nước mắt, cất phong thư vào người.

Chính vì sinh bệnh nên mỗi bước đi của Tuyên Hoài Phong đều chậm chạp hơn so với ngày thường, khi tới trường học thì chuông sắp đổ, hai người vội vàng chia tay, tự mình đi tới lớp học buổi sáng.

Bộ giáo dục thường cấp lương không đúng thời hạn, lương bổng giáo viên lúc có lúc không, đã như vậy lại còn thường xuyên giảm biên chế.

Càng nhiều học sinh, trách nhiệm từng giáo viên phải gánh vác càng thêm nặng nề.

Tuyên Hoài Phong vốn là thầy giáo phụ trách bốn tiết toán học, hiện đã tăng lên thành sáu tiết, cơ hồ cả ngày đều phải đứng trên bục giảng.

Bình thường sẽ không có vấn đề, nhưng khi cơ thể mệt mỏi thì sao có thể đảm đương nổi.

Tiết thứ nhất y còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, tới tiết thứ hai, trong giờ dạy học, Tuyên Hoài Phong lập tức cảm thấy tầm nhìn trước mắt bắt đầu mông lung, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.

Học sinh phía dưới cũng nhận ra vị thầy giáo trẻ không khỏe, nhiều lần nhắc nhở Tuyên Hoài Phong lấy lại tinh thần. Học sinh ngồi ở vị trí đầu tiên nhỏ giọng nhắc nhở: “Tuyên tiên sinh? Tuyên tiên sinh?”

Tuyên Hoài Phong “ân” một tiếng, thần trí phiêu xa lúc này mới trở lại bài giảng, nhưng dần dần, đến sách giáo khoa cũng cầm không nổi, phải chống tay lên bảng mới có thể đứng vững.

Cả lớp đều không thể tiếp tục nhìn thầy như vậy, lớp trưởng đứng lên nói: “Có phải thầy bị bệnh hay không? Chúng em dìu thầy tới phòng giáo viên nghỉ ngơi một chút?”

Tuyên Hoài Phong cứng đầu, miệng khẽ cười: “Không có việc gì…”

Lời còn chưa dứt, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Đám học sinh thấy thầy giáo ngất xỉu liền sợ tới mức hô to gọi nhỏ, nhất thời có người chạy ra khỏi phòng học đi tìm giáo vụ chủ nhiệm.

Tạ Tài Phục có một tiết tiếng Anh ở phòng bên cạnh, nghe thấy động tĩnh cũng bỏ lớp chạy qua đây, nhanh chóng dìu Tuyên Hoài Phong tới phòng giáo viên.

Trong trường có một giáo viên Quốc văn, kiêm chủ nhiệm khoa vệ sinh, có chút hiểu biết về Trung y, nghe nói có giáo viên ngất xỉu nên vội vàng chạy tới, giúp Tuyên Hoài Phong chẩn mạch, nói: “Cảm lạnh mà thôi, thanh niên thời này quả thực yếu đuối quá, làm một chút việc cũng không xong, hở ra là choáng váng, ốm đau. Tôi nghĩ uống hai thang thuốc là khỏi.” Sau đó căn dặn mọi người đem chút nước ấm tới cho người bệnh.

Tuyên Hoài Phong vừa uống một chút nước ấm, người cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy mọi người vây chung quanh mình đông nghịt, phần lớn là học sinh trong lớp y phụ trách, Tạ Tài Phục ngồi một bên tha thiết nói: “Vừa rồi cậu ngất xỉu trên bục giảng, quả thực dọa chúng tôi sợ chết khiếp. Đáng lẽ cậu phải nghe lời khuyên của tôi, hôm nay nên nghỉ một buổi đi.”

Giáo vụ chủ nhiệm không biết đã tới từ lúc nào, lúc này mới vào cửa, trước tiên xem xét tình hình của Tuyên Hoài Phong, sau đó đảo mắt nhìn một lượt.

“Nhìn cái gì? Tất cả trở về học cho tôi.” Giáo vụ chủ nhiệm giận tái mặt, nhanh chóng giải tán đám giáo viên cùng học sinh đang vây quanh nơi này.

Nhiệm vụ của chủ nhiệm khoa vệ sinh đã xong, y cũng lên tiếng muốn đi làm việc của mình.

Tạ Tài Phục cũng đột nhiên nhớ ra mình đem cả đám học sinh bỏ lại phía sau, thảo nào vừa gặp giáo vụ chủ nhiệm đã thấy chột dạ, hắn dặn dò Tuyên Hoài Phong hai câu, lúng ta lúng túng rời khỏi.

Lúc này, phòng giáo viên trở nên rộng rãi gấp đôi.

Tuyên Hoài Phong được bọn họ dìu tới nằm trên chiếc ghế dài. Hiện tại y cũng không có tâm trí nằm đó, vịn tay ngồi dựa lên lưng ghế, lấy lại tinh thần.

Giáo vụ chủ nhiệm hỏi: “Tuyên tiên sinh, cậu có ổn không? Hay là về nhà nghỉ ngơi một chút?”

Tuyên Hoài Phong lắc đầu, thấp giọng nói: “Nghỉ một lát là tốt rồi, tôi còn một đám học sinh phải trông nom mà, hiện tại trở về sẽ làm chậm một tiết của chúng.”

Ngất xỉu tỉnh lại, tinh thần có chút thoải mái, y vừa nói vừa chậm rãi đứng lên.

Tuyên Hoài Phong đang định đi tới phòng học, giáo vụ chủ nhiệm lại gọi y quay trở về: “Tuyên tiên sinh, cậu chờ một chút.”

Tuyên Hoài Phong xoay người lại.

Giáo vụ chủ nhiệm nói: “Cậu đã khỏe lên nhiều, vậy mời cậu tới văn phòng cùng tôi một chuyến. Tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”

Tuyên Hoài Phong không hiểu lắm, đành phải đi theo hắn tới văn phòng chủ nhiệm.

Giáo vụ chủ nhiệm đóng cửa lại, mời y ngồi xuống, do dự một chút mới lộ ra biểu tình nghiêm túc đối với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên tiên sinh, tôi mời cậu đến đây là muốn hỏi rõ một chuyện liên quan đến danh dự nghề giáo, mong cậu trả lời thành thật.”

“Chuyện gì vậy?”

“Ở trên lớp học, có phải cậu đã đề cập tới một số vấn đề không lành mạnh với học sinh hay không?’

“Vấn đề gì không lành mạnh?”

“Cậu phải nói thật!” Giáo vụ chủ nhiệm lập tức nghiêm mặt: “Phụ huynh học sinh đã báo lại với hiệu trưởng, còn nghiêm túc yêu cầu, nếu nhà trường không xử lí thì họ sẽ kiện lên bộ giáo dục. Tôi hỏi cậu, có phải ở trên lớp cậu nói với học sinh chuyện người nào đó cởi hết quần áo tắm rửa hay không?”

Tuyên Hoài Phong vốn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vừa nghe câu nói lại sửng sốt một hồi lâu, lúc đó mới hỏi lại: “Cái gì? Cởi hết quần áo tắm rửa? Tôi không hề nhớ chuyện này.”

“Phụ huynh của học sinh kia là người công tác trong lĩnh vực văn hóa, họ rất có danh tiếng trong ngành Quốc học. Tôi nghĩ họ sẽ không tới nỗi vu hãm người khác đâu.”

Đôi mắt của giáo vụ chủ nhiệm như phát sáng, chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong: “Ông ấy nói, tất cả những chuyện khó nghe cậu giảng trên lớp, con ông ấy về nhà đều kể lại toàn bộ. Giảng bài không nói toán học, ngược lại còn nói vấn đề tắm rửa của nam giới, còn cởi hết quần áo chạy loạn trên đường.”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới nghe rõ: “Thì ra là chuyện này. Cậu ấy hiểu lầm rồi, người tôi nói đến ở đầy là Archimedes*…….”

“Nói như vậy có nghĩa là cậu thức sự đã đề cập tới chuyện đó?”Giáo vụ chủ nhiệm đột nhiên trầm mặt, giơ tay đập mạnh lên mặt bàn tỏ vẻ vô cùng tức giận, sau lại lo lắng tới hình tượng chủ nhiệm của mình, thở hổn hển vài hơi, thu tay về, bắt ở sau lưng.

“Chủ nhiệm, việc này chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Những lời tôi nói cũng không phải chuyện khó nghe gì đâu,  bằng không chúng ta có thể mời hai vị phụ huynh ấy đến đây, tôi có thể giải thích cho họ.”

“Dạy học mà không chú tâm giảng bài, nói tới chuyện tắm rửa, cởi sạch quần áo chạy trên đường còn không phải là chuyện khó nghe?” Giáo vụ chủ nhiệm hít một hơi, khoát tay áo: “Tuyên tiên sinh, nếu là chuyện khác thì tôi còn cố gắng nói đỡ cho cậu một chút, nhưng chuyện này liên quan tới danh dự ngành giáo dục, tôi thực sự bất lực. Hôm nay cậu trở về đi, lớp học sẽ có người dạy thay.” Nói xong, hắn quay mặt sang hướng khác.

Tuyên Hoài Phong nửa tỉnh nửa mê giống như bên tai bị người ta đốt một quả đại pháo, cả người đều run rẩy, ngồi lặng người cả nửa ngày không nói được một câu.

Giáo vụ chủ nhiệm thấy y không nói lời nào, đưa tay lên cao phất qua phất lại: “Tôi sẽ cho người tính lương cho cậu, hôm nay lĩnh luôn đi. Về phần thu dọn đồ đạc, tôi thấy cậu vẫn còn bệnh, cũng không cần gấp gáp. Hôm nay cậu cứ về trước, chờ khi nào thân thể đỡ hơn thì tới mang về. Đúng rồi, tôi nhớ rõ Tạ Tài Phục tiên sinh cũng ở chung hội quán với cậu, cũng có thể nhờ cậu ta mang về. Tôi còn có việc cần phải tới phòng hiệu trưởng.” Nói xong, hắn tự bước ra khỏi văn phòng.

Tuyên Hoài Phong vẫn lặng lẽ ngồi trên ghế.

Không biết qua bao lâu, Tuyên Hoài Phong mới nhớ mình không thể ở lâu trong này.

Y đứng lên, chậm rãi trở về phòng giáo viên.

Giáo vụ chủ nhiệm báo cho phòng tài vụ tính toán lương bổng cho Tuyên Hoài Phong, tin tức trong trường học truyền đi còn nhanh hơn gió, mọi người lập tức tập trung tại phòng giáo viên. Vài giáo viên không có tiết thấy Tuyên Hoài Phong bước vào đều ngẩng đầu chằm chằm nhìn y, có khó hiểu, có thương hại, còn có người lộ vẻ mặt may mắn vì mình không phải là nạn nhân.

Tạ Tài Phục vừa tan tiết, nghe được tin tức trên hành lang liền cảm thấy lo lắng, vừa tiến vào phòng giáo viên đã kéo Tuyên Hoài Phong sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này? Mọi người đều nói cậu bị đuổi việc, là thật sao?”

Tuyên Hoài Phong gật gật đầu.

“Vậy chắc phải có lý đúng không?”

Tuyên Hoài Phong cười khổ: “Nói rất dài dòng.” Chỉ bốn chữ này, không nói thêm lời nào.

Tạ Tài Phục thấy sắc mặt y tái nhợt, đến nói cũng không có sức, biết y bị bệnh lại còn mang thêm buồn bực trong người, hắn đành phải hít một hơi, lên tiếng khuyên nhủ: “Trước tiên không nên gấp gáp, cậu cứ quay về nghỉ ngơi một chút. Chờ hết bệnh rồi lại đến tìm chủ nhiệm nói chuyện, có lẽ mọi chuyện vẫn có thể thương lượng được.”

Hắn đi ra hành lang, gọi một học sinh lại: “Đi tới cổng trường học kêu cho Tuyên tiên sinh một chiếc xe kéo.”

Sau đó quay lại đỡ Tuyên Hoài Phong: “Được rồi, để tôi đưa cậu tới cổng trường. Hôm nay cậu ngồi xe đi, đừng đi bộ nữa.”

Tới cổng trường, học sinh kia đã kêu một chiếc xe đứng đợi ở đó.

Tạ Tài Phục dìu Tuyên Hoài Phong lên xe, đứng trên mặt đất khẽ ngẩng đầu nói chuyện với y: “Ở trong hội quán rất lạnh, phục vụ ở đó sẽ không hầu hạ người ta, không phải cậu còn có một người chị hoàn cảnh không tồi sao? Hay để xe kéo đưa cậu tới chỗ cô ấy? Địa chỉ như thế nào?”

Tuyên Hoài Phong lập tức lắc cái đầu đau như búa bổ.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, nếu hiện tại tới Niên gia, chỉ sợ không thể tĩnh dưỡng, ngược lại còn rước thêm một đống phiền toái.

Nếu Niên Lượng Phú không chiếm được một vị trí ngon lành trong cục hải quan, lẽ nào hắn chịu buông tha cho y? Chắc chắn sẽ ép y đi tiếp chuyện cùng Bạch Tuyết Lam.

Nếu Tuyên Hoài Phong đã không chịu, Tạ Tài Phục cũng không thể miễn cưỡng, căn dặn phu xe đưa y  trở về đồng nghiệp hội quán, sau đó nhét một mao tiền vào tay phu xe, lúc này mới lui ra sau từng bước, nhìn xe kéo đi xa.

Tuyên Hoài Phong ngồi trên xe, xe kéo lắc qua lắc lại khiến cả người y đều không thoải mái, đành phải nhắm mắt chịu khổ. Dường như bánh xe vấp phải một tảng đá, toàn bộ thân xe nhấc lên khỏi mặt đất một chút.

Tuyên Hoài Phong khó chịu ậm ừ một tiếng.

Phu xe thấy phía sau có tiếng vang, vừa tiếp tục chạy tới phía trước, vừa nói vọng lại: “Tiên sinh, thật có lỗi. Đường xá khu này thực sự kém, chỗ nào cũng có đá vụn, hơi sóc một chút. Nếu là đường nhựa như đại lộ Bình An thì tốt rồi, xe chạy sẽ êm hơn.”

Tuyên Hoài Phong vừa nghe tới bốn chữ ‘đại lộ Bình An’ liền không thể tự chủ, khẽ mở mắt.

Hiệu buôn đồ tây Đại Hưng…..

Thân thể y bỗng nhiên lúc nóng lúc lạnh, khó chịu không thể tả.

Trong cơn khó chịu ấy còn xen lẫn chút thê lương, tất cả những nỗi thống khổ ấy đều vì câu nói vô tình của phu xe mà kéo tới, khiến y không muốn tới chỗ của người chị ruột, càng không muốn trở về hội quán.

Kỳ thực y là kẻ không có nơi thuộc về mình.

“Phu xe.” Tuyên Hoài Phong khẽ động môi: “Không tới  đồng nghiệp hội quán nữa. Đến….đại lộ Bình An, hiệu buôn đồ tây Đại Hưng.”

Phu xe đưa hắn tới hiệu buôn Đại Hưng, Tuyên Hoài Phong xuống xe trả tiền, ngẩng đầu muốn nhìn thấy tấm biển hiệu của nơi này. Cổ vừa ngước lên đã cảm thấy đầu óc đau đớn vô cùng, nặng trịch, giống như đang đội trên đầu một chiếc mũ sắt.

Y không thể không vươn tay bám lấy thanh chắn trên cánh cửa của hiệu buôn, lẳng lặng đứng, chờ cơn choáng váng qua đi.

Đứng một hồi, Tuyên Hoài Phong không khỏi nhếch môi cười khổ.

Khi ở trên xe, y chỉ muốn nhanh chóng tới nơi này, tựa hồ chính mình nhất thiết phải tới đây. Nhưng y tới đây để làm gì? Với bộ dạng nghèo túng đáng thất vọng như thế này, ngay cả bản thân mình cũng chịu không nổi, tại sao lại muốn tới đây tự chuốc lấy xấu hổ?

Y nghĩ như vậy, chậm rãi xoay người, lấy tay bám lên tường chống đỡ thân thể, bước từng bước nhỏ để rời khỏi nơi này.

Còn chưa đi qua chiếc tủ kính trong suốt của hiệu buôn Đại Hưng, bỗng nhiên chi nha một tiếng, một chiếc xe hơi vừa vặn đỗ bên cạnh Tuyên Hoài Phong, đối diện với cửa chính của cửa hiệu.

Tài xế mở cửa xe, hai người đàn ông một trước một sau bước xuống, đi về phía cửa hiệu.

Tuyên Hoài Phong đảo mắt nhìn qua bọn họ, lập tức quay mặt đi, che giấu nửa người.

Người đàn ông phía trước vẫn chưa chú ý, lập tức tiến về phía trước, nhưng người phía sau vừa nhìn thấy Tuyên Hoài Phong, cơ hồ đã vọt tới trước mặt y, ôm chặt y vào lòng, hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Sắc mặt kém như vậy, bị bệnh lại còn chạy lung tung trên đường làm gì?” Người đàn ông ăn mặc sang trọng đó không phải ai khác, mà chính là Bạch Tuyết Lam.

Lúc này, đầu gối Tuyên Hoài Phong đã mềm nhũn, vừa bị Bạch Tuyết Lam ôm lấy liền hoàn toàn nằm trong lòng hắn, quả thực cũng khiến hắn toát một thân mồ hôi lạnh, kêu lên: “Này, này! Cậu nói gì đi chứ? Đừng có dọa người ta.”

Vội vàng ôm Tuyên Hoài Phong tới ghế sau ô tô.

Người đàn ông cùng hắn xuống xe đang muốn mở cửa, vừa nghe thấy giọng Bạch Tuyết Lam, vội vàng chạy đến: “Sao vậy? Đây là bạn của cậu sao? Phát bệnh nặng lắm hả?”

Vừa nhìn thấy đã lập tức bất ngờ, thất thanh nói: “Sao lại là Hoài Phong? Đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn vừa nói vừa vươn tay, sốt ruột sờ lên vầng trán đầy mồ hôi lạnh của Tuyên Hoài Phong: “Hoài Phong, em nghe thấy anh nói không? Anh là Kỳ Tuấn đây. Chúng ta nhanh đưa cậu ấy tới bệnh viện.”

Tuyên Hoài Phong vốn nghiêng đầu sang một bên, ngay giây phút này lại như được ăn thần dược, thậm chí còn có sức lực vươn đầu ra ngoài, thấp giọng nói: “Kỳ Tuấn…Kỳ Tuấn….”

Lâm Kỳ Tuấn lập tức trả lời: “Anh ở đây, Hoài Phong, em đừng sợ, anh đang ở trong này.”

“Kỳ Tuấn.” Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng thở dốc vài cái, nói rất nhỏ: “Anh ôm em đi, em không cần người khác ôm…….”

Sắc mặt Bạch Tuyết Lam nhanh chóng thay đổi, mười ngón tay tựa như móng vuốt diều hâu.

Tuy Lâm Kỳ Tuấn cảm thấy việc này ảnh hưởng tới mặt mũi của Bạch Tuyết Lam, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm để tâm tới sĩ diện của bạn học, hướng Bạch Tuyết Lam nhỏ giọng nói một câu: “Cậu ấy bệnh nặng, nói mê sảng một chút thôi.”

Vừa nói vừa vươn tay đem Hoài Phong ôm vào lòng, cúi đầu nói: “Đừng sợ, anh đưa em đi gặp bác sĩ.”

Đem Tuyên Hoài Phong ôm vào ô tô, dặn dò lái xe lập tức chạy tới bệnh viện Tề Thiện.

Bạch Tuyết Lam đứng tại chỗ mà không lên xe, nhìn ô tô phóng đi xa, ánh mắt giăng đầy tơ máu.

===================================================================================

Archimedes: Archimedes của Syracuse – phiên âm tiếng Việt là Ác-si-mét (287 trước Công Nguyên –khoảng 212 trước Công Nguyên) là một nhà toán học, nhà vật lý, kỹ sư, nhà phát minh, và một nhà thiên văn học người Hy Lạp. Dù ít chi tiết về cuộc đời ông được biết, ông được coi là một trong những nhà khoa học hàng đầu của thời kỳ cổ đại.

Trong truyện, Tuyên Hoài Phong đã kể về nhà khoa học này khi ông phát hiện ra lực đẩy Ác-si-mét.

Một hôm Quốc vương sứ cổ Hy Lạp muốn làm một chiếc vương miện mới và thật đẹp. Vua cho gọi người thợ kim hoàn tới, đưa cho anh ta một thỏi vàng óng ánh yêu cầu anh ta phải làm nhanh cho vua chiếc vương miện.

Không lâu sau vương miện đã được làm xong, nó được làm rất tinh vi và đẹp, Quốc vương rất hài lòng và đội lên đi đi lại lại trước mặt các đại thần. Lúc đó có tiếng thì thầm: “Vương miện của bệ hạ đẹp quá nhưng không biết có đúng đều là vàng thật không?” Quốc vương nghe xong liền cho gọi người thợ kim hoàn tới, hỏi: “Chiếc vương miện ngươi làm cho ta có đúng là toàn bằng vàng không?”

Người thợ kim hoàn bỗng đỏ mặt, cúi xuống thưa với vua rằng: “Thưa bệ hạ tôn kính, số vàng Người đưa con đã dùng hết, vừa đủ không thừa cũng không thiếu, nếu không tin bệ hạ cho cân lại thử xem có đúng nặng bằng thỏi vàng Người đưa cho con không ạ.”

Các đại thần đem vương miện ra cân thử, quả là không thiếu, vua đành phải thả người thợ kim hoàn về. Nhưng vua biết rằng lời nói của người thợ kim hoàn ấy khó có thể tin được vì rằng anh ta có thể dùng bạc để thay vàng với trọng lượng tương đương mà nhìn bề ngoài không thể phát hiện ra được.

Quốc vương buồn phiền chuyện này nói với ông, Ác-si-mét nói với Quốc vương: “Đây quả là bài toán khó, xin giúp người làm rõ chuyện này.”

Về đến nhà, Ác-si-mét cân lại vương miện cùng thỏi vàng, đúng là trọng lượng bằng nhau. Ông đặt chiếc vương miện lên bàn ngắm nghía và suy nghĩ đến mức người phục vụ gọi ăn cơm mà vẫn không biết.

Ông nghĩ: “Vương miện nặng đúng bằng thỏi vàng, nhưng bạc lại nhẹ hơn vàng, nếu như trong vương miện có trộn lượng bạc nặng đúng bằng lượng vàng lấy ra, như vậy chiếc vương miện này phải lớn hơn chiếc vương miện làm hoàn toàn bằng vàng. Làm thế nào để biết được thể tích của chiếc vương miện này và thể tích của chiếc vương miện làm toàn bằng vàng cái nào lớn, cái nào nhỏ? Chẳng lẽ phải làm một chiếc nữa, như vậy thì thật tốn công tốn sức.” Ác-si-mét lại nghĩ: “Đương nhiên có thể nấu lại chiếc mũ này và đúc thành vàng thỏi để xem nó còn to bằng thỏi vàng cũ không, nhưng như vậy chắc chắn nhà vua không đồng ý, tốt nhất là phải nghĩ ra cách gì khác để so sánh thể tích của chúng. Nhưng cách gì đây?

Ác-si-mét thông minh bỗng trở lên trầm lặng, ông vắt óc suy nghĩ mãi mà vẫn chưa tìm ra cách. Ông thường lặng lẽ ngồi cả buổi, mọi người nói ông “đang bí”.

Một hôm Ác-si-mét đi tắm, vì mải suy nghĩ để nước chảy đầy bồn tắm, sắp tràn cả ra ngoài. Ông bước vào bồn tắm, nước tràn ra ngoài, ông càng chìm người vào bể nhiều thì nước càng tràn ra ngoài nhiều. Ác-si-mét như bừng tỉnh, mắt bỗng sáng lên, ông nhìn nước tràn ra ngoài bể và nghĩ rằng: Số nước tràn ra có thể bằng với thể tích phần cơ thể của ông chiếm trong bể nước không? Ông rất vui, lập tức cho đầy nước vào bồn tắm và lại bước vào bồn, sau đó lại làm lại một lần nữa. Đột nhiên, ông bỗng chạy ra ngoài vỗ tay reo lên: “Tôi đã phát hiện ra rồi, phát hiện ra rồi!” mà quên cả mặc quần áo.

Ngày thứ hai, Ác-si-mét đã làm thực nghiệm trước mặt Quốc vương và các đại thần và có cả người thợ kim hoàn để mọi người cùng xem. Ông thả vương miện và thỏi vàng cùng trọng lượng vào hai dụng cụ đựng nước có thể tích bằng nhau được chứa đầy nước, sau đó thu nước tràn ra vào hai bình đựng. Kết quả cho thấy nước ở bên vương miện tràn ra nhiều hơn bên thả thỏi vàng rất nhiều.

Ác-si-mét nói: “Mọi người đều đã nhìn thấy. Rõ ràng là vương miện chiếm chỗ ở trong nước nhiều hơn so với thỏi vàng, nếu như vương miện đều là vàng thì lượng nước tràn ra ở hai bên sẽ bằng nhau, cũng tức là thể tích của chúng bằng nhau”.

Người thợ kim hoàn không còn gì để thanh minh được nữa, Quốc vương bực tức trừng phạt anh ta. Nhưng cũng rất rui vì Ác-si-mét đã giúp vua giải được bài toán khó này.

(Sưu tầm)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện