Chương 1019

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của hai người lập tức chìm xuống dưới, hiểu rõ sợ là không thể.

Lục Vu vừa nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, ngay lập tức tiến đến trước mặt, vẻ mặt tràn đầy hy vọng: “Tam tẩu, ngươi đã trở lại, hoàng tổ mẫu nàng… Ngài mau đi xem một chút thử đi?”

Hoàng đế nhìn thấy nàng, trên mặt cũng rõ ràng hiện ra một tia hy vọng, một phen nâng Lãnh Băng Cơ đang quỳ xuống đất thỉnh an dậy: “Đừng đa lễ, mau vào đi thôi”

Băng Cơ cũng không nói nhiều lời, mang theo một thân phong trần mệt mỏi, vào tẩm điện của thái hậu.

Trong tẩm điện, cực kỳ yên tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe tiếng.

Hỉ công công đầu đầy tóc bạc đôi mắt đỏ bừng, đang quỳ gối ở trước giường của thái hậu, mang theo tiếng khóc nức nở khuyên: “Ngài già rồi nên cũng không còn thương xót lão nô nữa hay sao? Ngài nghe lời khuyên của mọi người, mở rộng †ấm lòng ra một chút? Cần gì mà phải gây khó dễ cho bản thân mình như vậy chứ?”

Hốc mắt của Băng Cơ cũng đã khô cạn, nghe lời năn nỉ run rẩy này của Hỉ công công, cái mũi cũng nhịn không được chua xót, cũng gian nan mở miệng nói: “Hoàng tổ mẫu”

Hỉ công công vừa xoay mặt liền thấy, ngay lập tức vui mừng đan xen: “Nương nương, Phong Vương phi đã trở lại, đã trở lại!”

Thái hậu nằm ở trên giường bệnh vẫn chưa mở mắt, chẳng qua là cố hết sức lắc đầu: “Để cho nàng đi ra ngoài!”

Lãnh Băng Cơ sửng sốt, trong lòng càng thêm khó chịu, lão nhân gia nhà nàng bây giờ là đang trách cứ nàng hay sao?

“Hoàng tổ mẫu, Băng Cơ dập đầu tạ tội với ngài. Chờ ngài khỏe, ngài đánh mắn ta như thế nào cũng được, nhưng mà, ngài để cho Băng Cơ nhìn ngài trước một cái, được không?”

Thái hậu quay mặt hướng về phía bên trong: “Không cần chữa trị!”

Lòng của Băng Cơ trong nháy mắt đau giống như bị kim đâm.

Từ lúc mình xuyên đến đây, thái hậu đối xử với chính mình, luôn luôn vui vẻ hòa nhã, rất là khoan dung. Nàng có ngày hôm nay an ổn như vậy, cũng là do lão nhân gia nàng che chở.

Cho dù không phải thực tình thích, có thể ở trong hoàng gia mà cảm nhận được một tia thân tình như vậy, Lãnh Băng Cơ cũng đã thực sự rất cảm kích.

Nàng quỳ trên mặt đất, hai mắt lập tức đẫm lệ, vừa nghẹn ngào kêu một tiếng: “Hoàng tổ mẫu”, không biết phải nên khuyên giải như thế nào.

Hỉ công công nháy mắt đẫm lệ: “Thái hậu nương nương, ngài làm sao lại nghĩ không thông như vậy? Ngài làm vậy thì làm đám tiểu bối làm sao mà đồng ý được chứ?”

Thái hậu từ từ xoay mặt lại, thở gấp gáp hai tiếng, liếc mắt nhìn Băng Cơ một cái, thở gấp mà nói: “Bây giờ các tiểu bối đều đã rất tốt, ta đều nhìn thấy được, chắt trai cũng đã có, ta cũng đã cảm thấy rất hài lòng. Ta già rồi cần phải đi, bọn họ đau lòng một trận rồi cũng sẽ vượt qua, sau này cũng sẽ dần quên hết. Ngươi cũng không cần phải khổ sở, gọi, gọi Lâm phi vào đi, ai gia có chuyện muốn nói”

Hỉ công công giống như là hiểu được suy nghĩ của thái hậu, thở dài, lau chùi nước mắt, sai tất cả cung nhân hầu hạ đều đi ra ngoài.

Băng Cơ cũng khổ sở mà từ trên mặt đất đứng lên từ từ đi theo ra bên ngoài.

Lâm phi từ phía trước đi vào, khi đi ngang qua bên cạnh thân thể của nàng, dưới chân hơi hơi dừng lại một chút. Lãnh Băng Cơ đưa mắt nhìn, vẻ mặt của Lâm phi đau khổ đến chết lặng lạnh nhạt mà liếc mắt xem nàng một cái, sau đó cuối đầu xuống, trực tiếp lướt qua.

Lãnh Băng Cơ vừa ra khỏi cửa, Mộ Dung Phong ngay lập tức đi tới trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi Lãnh Băng Cơ chỉ cảm thấy lòng đầy ấm ức, nhưng mà lại không biết nói như thế nào, bổ nhào vào lòng ngực của Mộ Dung Phong, lặng lẽ mà khóc, bờ vai run rẩy, không dám khóc ra tiếng.

Mộ Dung Phong hiểu được tâm tình của nàng, nhẹ nhàng mà vỗ lưng của nàng: “Không sao đâu, đừng buồn, đừng khóc.”

Mồm miệng vụng về, không biết làm sao để an ủi người trong lòng ngực.

Nàng bôn ba vất vả lâu như vậy, vừa hết lòng hết sức lo lắng đề phòng, ai biết kết quả cuối cùng lại không như ý muốn.

Nàng trong lòng nhạy cảm, chắc chắn trong lòng đang rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện