Dạ Thiên ngồi trên yên ngựa, đảo mắt nhìn Lục Long một lượt.
Thấy nàng ta không có vấn đề gì liền quay lưng rời đi.
- Về thì phủ đến nhà lao tự kiểm điểm lại bản thân.
- Đại vương...
Tiểu nữ đâu có cố ý....
Lục Long thẫn thờ dõi theo bóng lưng cao ráo của Dạ Thiên đang dần xa.
Nàng cảm thấy tủi lòng vô cùng.
Đại vương trước vẫn luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Nhưng tại sao khi đối xử với Vân Hy lại khác đến như vậy...
Lục muội!
Lúc nàng còn đang buồn bã thì bên tai vang lên tiếng gấp gáp của Nhị Long.
Vốn ta còn tưởng huynh ngáp ngoải ở đâu rồi chứ.
A, huynh đây rồi.
Nãy giờ có chuyện gì sao? Sao ta không liên lạc được với muội và đại vương vậy?
Hình như là do sức mạnh của đại vương thay đổi khiến tín hiệu có chút chập chờn.
Nhưng ngài ấy tìm thấy ta rồi, giờ đang đến chỗ huynh.
Muội không sao chứ?
Không sao.
Lúc đó chỉ là vội vàng quá mà mở cổng thời không thôi.
An toàn là được rồi.
Về phủ đi.
Gửi lời với các huynh đệ là không cần lo lắng.
Ừm.
Nhị Long phía bên này nghe thấy giọng muội muội khác với ngày thường.
Hiểu được nỗi buồn rầu trong lòng muội muội nhưng giờ cậu cũng chẳng thể làm gì được.
Chỉ đành cố gắng liên lạc với Đại vương.
Đại vương!
Đại vương!
Hai tên canh gách bọn bọ lững thững từ ngoài đi vào.
Ánh mắt nhìn Vân Hy nằm trên tảng đá có chút hứng thú.
- Đứa trẻ này trông không tồi a.
Nếu đại nhân không dùng đến chắc ta có thể xin nàng ta về làm thiếp.
- Ngươi bị điên à.
Nó là con tin quan trọng nhất đấy.
Tốt nhất ngươi đừng động vào kẻo không giữ được cái mạng này.
Với lại nó cũng đã trúng cổ vi trùng rồi, không sống được lâu đâu.
- Hứ! Nếu ngươi không nói thì ta động vào một chút cũng đâu ai biết chứ?
Vân Hy nén lại sự sợ hãi đang dâng trào trong lồng ngực.
Cố gắng giả vờ bất tỉnh một cách không giả trân nhất.
Giờ nàng rất muốn bật dậy lớn tiếng quát tháo hai cái tên ấu dâm này nhưng hận cái là bản thân lại không đủ bản lĩnh.
Ông trời thật là ác độc mà.
Hai tên kia quan sát một hồi thấy không có gì khác lạ lại lượn lờ ra ngoài.
Quả tim trong ngực nàng lúc nãy như muốn nhảy ra ngoài vậy.
May là chúng không phát hiện ra.
Không ngờ còn có ý định muốn lấy nàng về làm thiếp.
Thật đáng sợ.
Nhỏ như này sao làm được cái gì mà hắn ham hố không tha.
Đã đến nước này thì phải chạy rồi, chứ hai tên thuộc hạ đã có ý nghĩ như thế thì không biết đầu sỏ còn biến thái ra sao nữa chứ.
Nhân lúc không ai chú ý, Vân Hy thì thầm bò ra với lấy cây cung của mình bị vứt ở xó.
Khẽ khàng ra hiệu cho Nhị Long.
- Sụỵt! Nhị ca, lát nữa ta thu hút chúng, huynh nhớ cõng Tam ca đi nha.
- Sau có thể thế được!? Bọn ta ở lại với muội.
- Huynh đừng lo.
Ta có đủ khả năng mà.
Ôi tiểu thư của ta ơi.
Ta không sợ người bị làm sao mà ta chỉ sợ Đại vương biết ta bỏ ngươi ở đây thì e rằng cái đầu này cũng không còn trên cổ nữa.
Nghĩ đến đây thôi mà sống lưng Nhị Long đã lạnh toát.
Vội vàng từ chối và khuyên nhủ nàng.
- Muội cứ an tâm.
Đợi một lúc nữa đại vương sẽ đến cứu chúng ta.
- Sư phụ đến sao?
- Này!!
Tiếng quát vọng vào làm hai người vội trở về tư thế giả chết.
Hai tên kia cũng không phải dạng quá đần độn, lừa được một lần chứ không có lần thứ hai.
Lần này chúng đã phát hiện ra hai người chỉ giả vờ liền tiến đến chỗ Nhị Long, đạp vào người cậu mấy cái.
- Nhãi con.
Dám lừa bổn đại nhân.
Đúng là không sợ chết mà.
- Mau bỏ cái chân thối của ngươi ra khỏi người huynh ấy!!