Bổn vương không đồng ý.

Việc này ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ của Vân Hy.
Hàn Hạo bắt đầu không nhẫn nhịn thêm được nữa.

Cáu gắt nói với Dạ Thiên.
- Ta biết là có ảnh hưởng.

Nhưng huynh cũng nhìn thấy rồi đấy, ta, Tuấn Điềm, Anh ca đều đang vất vưởng bên bờ vực của cái chết này.
Hắn vừa nói xong cả người liền khụy xuống, ho liên hồi.

Dạ Thiên sẩm mặt mày, nhìn máu tanh trong tay Hàn Hạo.

Không nói gì mà quay đầu rời đi.
- Dạ Thiên, huynh có thể không sợ cái chết.

Nhưng bọn ta thì có.
- ....
Tấm vải ngăn cách vừa buông xuống cũng là lúc hai mắt của Hàn Hạo trở nên mờ mờ ảo ảo.


Hắn mỉm cười chua xót, lấy tay áo chùi đi vết máu trên miệng rồi lảo đảo đứng dậy.
- Huyền Dạ Thiên, huynh đúng là tên ác ma không có tình người.
Dạ Thiên đứng bên lều bên cạnh, có chút lặng người.

Hắn đưa mắt nhìn Vân Hy còn đang say ngủ, trong lòng rối rem suy nghĩ.

Hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng.

Ôn nhu vuốt mái tóc ngắn.
Hắn không đưa ra lựa chọn được.

Tiểu Vân còn quá nhỏ và rất yếu, nếu lấy máu của nàng sẽ có khả năng khiến nàng mắc bệnh dịch.

Đồng thời Vân Hy cũng chỉ là chuyển kiếp của Phượng Nhi, chưa chắc dòng máu trong người nàng là máu thuần chủng của Phượng tộc.

Nếu như vậy thì lượng máu cần đến sẽ càng nhiều hơn.
Khụ khụ.
Dạ Thiên choáng váng nhìn đống máu mình vừa mới ho ra, thở dài rồi nằm gục xuống ôm nàng vào lòng.
Hắn chỉ muốn ở cạnh nàng bình lặng sống qua ngày.

Tại sao lại khó đến như vậy chứ?
.
.
.
Vân Hy mơ màng tỉnh lại từ giấc mộng.

Đảo mắt
nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng cao lớn quen thuộc kia.
- Sư phụ....
Nàng quay sang liền bắt gặp Dạ Thiên đang say ngủ gần sát bên.

Nàng khẽ mỉm cười, ngắm nhìn ngũ quan đẹp đẽ của hắn.

Hàng lông mi cong vút đen lát đôi lúc lại rung rinh khiến nàng ngưỡng mộ.

Lông mi nàng chỉ ngắn có chút tí, vậy mà của sư phụ lại xinh đẹp như vậy.


Còn làn da mịm màng này nữa chứ.

Thật bất công mà!
Đang mải ngắm nghía một lượt từ trên xuống dưới thì nàng bỗng va phải bàn tay đầy máu của hắn.

Ánh mắt nàng có chút trùng xuống, thương xót sờ lấy bàn tay sần sùi to lớn.
Vết thương do cổ vi trùng gây ra...
Sư phụ vì cứu người mà không quản tính mạng lao vào nguy hiểm.

Còn nàng thì lại giống như một phế vật lẽo đẽo theo sau làm gánh nặng của hắn.
Nàng nhìn bàn tay hắn rồi lại nhìn lại bàn tay mình.

Chợt nhận ra có điều gì đó lạ thường ở đây.

Tối qua Tuấn ca nói mọi người trong phòng đều đã bị lây nhiễm, tại sao một mình nàng đến giờ lại không có chút dấu hiệu nào?
Chẳng lẽ....
Nàng rút tấm vải băng trên tai mình xuống, cẩn thận quấn vào cổ tay của sư phụ.

Đúng như nàng đoán, những con cổ vi trùng bắt đầu không chịu được sức nóng của máu mà chui ra ngoài rồi chết hẳn.
- Là huyết phượng.
Trong người nàng không ngờ lại đang chảy dòng máu của phượng hoàng!
Vân Hy có chút bối rối nhìn tấm băng dính đầy máu khô lẫn lộn với máu mới.

Như vậy vẫn chưa đủ.

Nàng không chần chừ mà dùng mũi tên rạch một đường trên cổ tay.


Từng giọt máu tươi nóng hổi chảy xuống cổ tay Dạ Thiên, sắc mặt hắn cũng dần trở nên hồng hào thoải mái hơn trước.
Hàn Hạo ngồi trên tấm gỗ được dựng tạm thành chỗ ngồi, không biết suy nghĩ gì mà cả người đều cúi gằm xuống.

Hắn nhìn chỗ máu mới ho ra ở tay áo, ngán ngẩm không biết nói gì.

Cổ vi trùng đã lan gần đến tim rồi.

Giờ thì chỉ còn nước mong lúc xuống địa phủ Dạ Thiên có thể để cho hắn một chỗ đẹp mà an nghỉ.
- Vương gia nhất quyết không đồng ý sao?
Tuấn Điềm và Anh Kiệt ngồi phía đối diện, gương mặt đã trở nên xanh xao ốm yếu vì tác động của cổ vi trùng trong mạch máu.

Thấy Hàn Hạo lắc đầu như vậy, họ cũng bó tay chịu chết.
Dạ Thiên đã không muốn thì có trời cũng không đổi được ý hắn.
- Hàn công tử! Tuấn ca!
Vân Hy hớn hở chạy từ lều bên kia đến chỗ ba người.

Giơ cánh tay nhỏ đang không ngừng chảy máu về phía bọn họ.
- Tiểu nữ có cách giúp mọi người rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện