Một lời của Cầm thánh nói ra làm tất cả mọi người ở đây như được thức tỉnh, ban nãy tiếng đàn của Cầm thánh dù đã dứt nhưng mọi người vẫn còn đang mê say trong tiếng nhạc, khó mà thoát ra nổi. Tất cả liền nhanh chóng dành một tràng pháo tay cho Cầm thánh, quả thật là chỉ có Cầm thánh mới có thể đàn ra được một bài nhạc như thế.

"Cầm thánh quả nhiên lợi hại, trẫm không thể nào ngờ được lại có một bài nhạc như thế trên đời, lần này đã được mở rộng tầm mắt rồi."

"Quả thật là một đoạn nhạc cực hay, ai gia từng tuổi này rồi cũng chưa từng nghe qua bài này hay như thế này, không biết trong những vị anh tài Đông Tề quốc ta có mặt hôm nay, liệu có ai có thể thêm lời giúp cho bài nhạc này hoàn chỉnh thêm không?"

Lời này của thái hậu khiến cho những vị trước đó tự cho mình là anh tài, hiểu biết cầm, kỳ, thư, họa cũng phải cúi mặt không dám nhìn Cầm thánh để xin được thêm lời cho bản nhạc kia.

"Ngươi ấy bình thường tự xưng tài tử, sao nay lại im mồm rồi?"

"Có giỏi thì ngươi tự mà đi, ta không có ngốc."

"Bài nhạc này chúng ta không có xứng để thêm lời a."

"Haizzz ta đây cũng xin chịu thua."

"..."

Uyển Ca lúc này bỗng nhiên trầm ngâm không chớp mắt, càng không hề động đậy, cứ như một pho tượng vậy. Lục Phong nhìn nam nhân của bàn thứ 2 đối diện trước mắt mình, đưa ra tín hiệu ý bảo y hãy vì buổi tiệc mà làm người đầu tiên dám đứng ra thêm lời, bởi Lục Phong biết nếu không có ai đứng ra làm bia đỡ đạn đầu tiên thì đảm bảo đám người ở đây sẽ im lặng vì sĩ diện mà ngồi yên, không dám mạo hiểm thêm lời cho nhạc.

Nam nhân đó tất nhiên cũng hiểu được ý này của Lục Phong, liền đứng dậy tay trái phe phẩy chiếc quạt giấy, lời lẽ nịnh hót vang lên.

"Đoạn nhạc này của Liễu sư quả thật là hiếm có trên thế gian, đệ tử thật hối hận vì năm xưa không bái vào môn hạ của người, đệ tử tuy không học nhưng cũng có chút hứng thú với âm luật, tại đây mạng phép được thêm lời cho đoạn nhạc này, mong Liễu sư đồng ý."

Trên dưới tất cả những người ở đây đều ngước mắt xem xem nam tử thiếu niên dám đứng ra làm người thêm lời đầu tiên kia là ai, hóa ra lại là Trịnh công tử của Trịnh đại tướng quân, người được thiên hạ gọi với danh xưng là Tính vương. Quả thật y đúng là rất giống như trong lời đồn, vừa mang dáng vẻ thư sinh anh tuấn, lại vừa mưu mô dẻo miệng. Những nữ tử chưa có hôn phối dưới kia tất nhiên ngay lập tức bị dung mạo của y làm cho chết mê chết mệt, đành lòng gả cho y làm tiểu thiếp a.

Ngay cả những vị công chúa, quận chúa ngồi ở hàng trên cũng không thể kìm được lòng, muốn được y nhìn tới một cái, thậm chí là đại công chúa đang ngồi với vị hôn phu của mình là Trấn Bảo tướng quân cũng bị dung mạo kia làm cho giao động.

Cầm thánh nghe y nói thế liền mỉm cười, nói lớn.

"Tiểu tử bao nhiêu năm không gặp, mồm mép vẫn linh hoạt như xưa, thậm chí là có phần xảo trá hơn, được lắm ngươi cứ thử xem sao, để ta xem ngươi có thể "hót" ra gì?"

Trịnh Hàn Thư cười híp mắt, trong lòng lại chửi bản thân tự chọc phải ổ kiến lửa làm gì? Nhớ năm đó trên Liên Châu thành, Cầm thánh có lòng muốn nhận y làm đệ tử, có điều y lại một mặt muốn đi theo Kiếm thánh và Khí thánh, từ đó tuy không có thù hằn gì, nhưng lại cảm thấy Cầm thánh vẫn là ghi lại mối thù năm xưa.

"Vậy con xin thêm lời, bài nhạc này vừa bi thương lại vừa hùng hồn, tựa như sóng của sông Trường Giang, mạnh mẽ mà cô độc. Thủy lưu hải hà liên tưởng nhớ, một khúc thủy lưu hồng tựa triều, lòng này cố quên nhưng vấn vương..."

Trịnh Hàn Thư vừa thêm được vài từ, liền bị Thủy thánh cắt ngang, một lời lạnh lẽo nói ra.

"Trịnh công tử! Đây là thêm lời cho nhạc, chứ không phải là đọc thơ, mong Trịnh công tử đừng nhầm lẫn."

Trịnh Hàn Thư bị lời này của Thủy thánh như đâm một nhát chí mạng xuyên tim y, quả như hắn vẫn không thể nào cãi lại người này được, hắn liền tỏ ra như bản thân cảm thấy bối rối, gãi gãi cái đầu đáp.

"Thủy sư nói rất phải, Hàn Thư cũng xin rút lui, nhường lại vị trí cho anh tài khác lên thử lời."

Nói rồi y nhanh chóng rút lui, những người tự xưng là tài tử, tài nữ lúc này tất nhiên cũng đã có gan dạ mà thử sức, ngay cả Tính vương nổi tiếng của thiên hạ cũng bị đuổi về, lần này chỉ vui thôi không sợ mất mặt. Thế là lần lượt từng người từng người lên thêm lời cho nhạc, nhưng cuối cùng vẫn bị một cái lắc đầu của Thủy thánh hoặc Cầm thánh chối từ. Lúc này đã tầm nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa có ai có thể khiến cho Cầm thánh hài lòng, ngay cả các nhạc sư trong cung đã được triệu tới, cũng vô vọng.

Ban đầu Uyển Ngọc cũng tính lên trình diễn một chút gì đó để tạo ấn tượng với các công tử có mặt ở đây, nhất là Cầm thánh để Cầm thánh nhận nàng ta làm đệ tử, nào ngờ mới vào Cầm thánh đã cho ngay một đề khó tới như thế, khiến nàng ta chịu thua tại trận.

Uyển Tâm cũng như thế, vốn là muốn tạo ấn tượng tốt, để cho những người ở đây quên đi nỗi nhục của nàng ta lúc chiều, để Thủy thánh phải ân hận vì đã không nhận nàng ta làm đệ tử, nào đâu lại rơi vào thế bí như vầy, nàng ta từ nhỏ chỉ chăm chú học thủy thuật, làm gì có thời gian quan tâm tới cầm, kỳ, thư, họa này chứ, đúng là không ai có thể lường trước được điều gì.

Vào lúc này những người muốn lên thêm lời càng ngày càng ít và cuối cùng không ai dám bước lên nữa. Thái hậu và hoàng đế vô cùng thất vọng, hoàng hậu cũng không còn tâm trạng để cà khịa ai nữa, bởi Ngũ hoàng tử của bà ấy cũng đã bị Cầm thánh cho "tạch".

Cầm thánh cũng cảm thấy không còn hy vọng gì nữa, ngay cả bản thân bà ấy cũng không thể nào thêm lời cho bài nhạc này được thì những người này không làm được cũng không có gì đáng nói, chỉ là bài nhạc này đành chỉ có thể là một bài nhạc thôi. Lục Phong nãy giờ lo chú ý tới vụ thêm lời cho nhạc, quên đi tiểu nha đầu đang ngồi bên cạnh, ngó qua nàng thì thấy một bức tượng người suy tư, vẫn chưa ăn xong bát cơm của mình, Lục Phong ngay lập tức lay người nàng, khẽ gọi.

"Uyển Ca...Uyển Ca..."

"Hả...gì? Huynh gọi ta?"

Uyển Ca bị Lục Phong làm bừng tỉnh, quay mặt hỏi nam nhân bên cạnh, Lục Phong thở phào hỏi ngược lại nàng.

"Ta phải hỏi nàng nói đúng, tại sao lại thất thần như vậy, có chuyện gì ư?"

Uyển Ca chợt nhớ ra, liếm miệng đáp.

"Rượu này rất ngon, ta muốn uống nữa."

Lục Phong lắc đầu giải thích.

"Rượu này tuy là ngon thật, nhưng chỉ có Thiên Hạ Đệ Nhất Ủ Rượu của Đông Tề ta mới làm được, mà ông ta tính tình cổ quái, mỗi năm đem được 5 bình vào cung đã là quý lắm rồi, không ai có thể khiến ông ấy thò ra một giọt rượu nào đâu."

Nàng nghe hắn nói thế liền tỏ ra khó chịu.

"Ông ta thật là ích kỷ, nhưng nếu là 5 bình, thì tại sao chỉ có rót cho chúng ta mỗi người một ly, còn 3 bình còn lại đem đi đâu, có phải là lão hoàng đế định giữ làm của riêng không?"

Lục Phong cười gượng, quả thật đúng như những gì nàng nói, rượu cống lên mỗi năm đều là phụ hoàng hắn giữ làm của riêng, chỉ là không ai dám nói.

"Chuyện này cũng không phải là đúng lắm, có thể rượu ấy được dùng để thưởng."

"Thưởng?"

Uyển Ca nửa hiểu nửa không hỏi hắn, Lục Phong chỉ tay về phía Cầm thánh nói.

"Uk chính là ban thưởng, giống như lúc này cả triều đang gặp vấn đề khó khăn, không thể giải quyết được, nếu như lúc này nàng có thể giải được thì tất nhiên có thể được ban thưởng Lưu Tử túy chẳng hạn."

Uyển Ca gật đầu cảm thấy lời này của hắn rất đúng, rồi lại bỗng nhiên hỏi.

"Ủa mà đang có chuyện gì vậy, ta cảm thấy không khí không được tốt cho lắm?"

Lục Phong dỡ khóc dỡ cười trước câu hỏi của nàng, hóa ra từ nãy tới giờ nàng chỉ quan tâm bình rượu kia, mà không để ý gì về những chuyện vừa rồi ư? "À chuyện là Cầm thánh đàn nhạc, rồi muốn những người ở đây thêm lời vào nhạc, chính là đoạn nhạc lúc nãy nàng nghe đó."

"Là bài đó sao? Tưởng gì ta biết lời của nó mà."

Từng lời từng chữ của Uyển Ca khiến cho Lục Phong không dám tin tưởng, hắn nuốt nước bọt hỏi lại chọ chắc chắn.

"Nàng biết lời của bài hát này? Bài này là của Cầm thánh mới sáng tác ra mà."

Nghe hắn nói thế nàng cũng suy nghĩ lại một chút, bài nhạc lúc nãy Cầm thánh đàn ra, tuy rất giống nhưng nàng cũng không thể chắc chắn đó là nhạc mà mình đã nghe ở thế kỷ 21, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thời đại này cách thế kỷ 21 khoảng 1500 năm nếu không tính cái vụ thế giới song song, việc Cầm thánh viết ra bài này rồi lưu truyền tới đời sau cũng không phải là vô lý, quả thật là giống tới 9.7 phần...xem ra trận này đành đánh liều vậy.

"Ta biết, thậm chí là biết rất rõ nữa kìa, xin Cầm thánh có thể đàn lại, để ta thêm lời cho nhạc được hoàn chỉnh nhất."

- ------

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo với tựa đề "Thiên Tài 10 tuổi ". Hẹn gặp lại vào thứ 5 a. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Miêu.

- ------Hết Chương 72--------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện