Uyển Ca nghe vậy cũng chỉ biết im lặng, khẽ sầu não về những thắc mắc chưa có lời giải kia.

Thủy thánh một mình bước lên tầng lầu trên cùng, khung cảnh lúc này trở nên lạnh lẽo như băng tuyết vĩnh hằng không thể phá bỏ, Thủy thánh mở cửa phòng ngủ, vừa vào tới bên trong liền đóng xầm cửa lại.

Tựa lưng vào tường, thân ảnh dần dần thấp xuống, Thủy thánh ngồi bệch dưới nền nhà, tay trái che đi đôi mắt đang ngấn lệ, tay phải siết chặt lại như muốn tạo một cảm giác khác, dùng sự đau đớn của xác thịt để che lấp đi đau đớn của linh hồn và trái tim.

Đã gần 16 năm trôi qua kể từ khoảng thời gian ác mộng đó, tuy nhiên cảm giác mỗi lần nhớ lại thì vẫn không thể phai nhòa, chỉ cần nhớ lại liền không chịu được mà nhói đau, rồi bất giác mà rơi lệ.

Thủy thánh có thể là người mạnh mẽ trước mặt mọi người, tuy nhiên thật ra bà mới là người dễ bị tổn thương nhất, chẳng qua bà chỉ đang cố diễn, cố tỏ ra bản thân rất vui vẻ và hạnh phúc, tuy nhiên dẫu có thế nào thì vết thương năm đó vẫn chưa thể lành, thậm chí một ngày một nặng thêm.

Chờ đợi nhiều năm như vậy, tình cảm không những không nhạt đi, thậm chí càng thêm khắc cốt ghi tâm, nhiều lần tự dặn lòng hãy buông tay, xóa bỏ ký ức đó đi, tuy nhiên cuối cùng lại không thể buông được, không thể quên đi...

Hai hàng nước mắt tuôn rơi như muốn xóa đi tất cả, Thủy thánh hai tay đan xen ôm lấy bản thân, nội tâm và thân thể như bị cấu xé, rồi lại tự mình lẩm bẩm những từ khó hiểu.

"Trường Thiên....ta...hức..."

- ---------

Thủy thánh rời đi khỏi, Tiểu Hoa mới dám về phòng, thấy Uyển Ca bên trong đang suy nghĩ tới mức thất thần, không biết Tiểu Hoa vào phòng lúc nào.

"Tiểu thư, tiểu thư người ổn chứ? Thủy thánh có trách phạt người không?"

Uyển Ca giật mình khi Tiểu Hoa bất ngờ lên tiếng và chạm vào mình, sau một giây lấy lại tinh thần liền đáp.

"À...ta ổn, sư phụ chỉ muốn ta suy nghĩ lại, chứ không nói gì nhiều."

"Vâng, vậy tiểu thư người ăn chút bánh lót dạ đi, phải một canh giờ nữa mới có cơm tối."

Uyển Ca gật đầu, mỉm cười, tay phải cầm cái bánh in lên, vừa nghĩ lại những gì vừa xảy ra trong ngày hôm nay.

Hôm nay nàng tự nhiên có thêm một vài đồng minh, một bàn hữu, nhưng lại tự nhiên có một kẻ thù từ trên trời rơi xuống và kẻ thù đó không đơn giản là một kẻ thù mà kẻ thù này còn có lai lịch không hề nhỏ với lại còn có thù oán, dây mơ rễ má với sư phụ nàng nữa.

Uyển Ca nghĩ tới đây lại không biết nên khóc hay nên cười nữa, hôm nay là ngày gì vậy, bộ nàng ra khỏi phòng mà không xem giờ - ngày à? Uyển Ca vừa nghĩ ngợi vừa cảm thấy có điều gì không đúng, nàng có một cảm giác như ai đó đang lườm mình một cách sắc lạnh, Tinh chợt nhận ra là đã tới giờ "hoán đổi" rồi a.

"Tiểu Hoa, ta đói rồi, em xuống bếp nhờ đầu bếp làm nhanh tay rồi đem lên cho ta nhé."

Tiểu Hoa nhận lệnh vui vẻ đi ngay, có vẻ như Tiểu Hoa cái bụng nhỏ cũng đã đói rồi, cho nên nghe tới ăn, đôi mắt còn sáng hơn sao, lập tức đi liền.

"Ả nữ nhân kia...sư phụ không cho giết?"

Tiểu Hoa vừa đi, một giọng nói bên trong người nàng liền vang lên, kèm theo đó là một ngữ khí bực người.

Tinh cười gượng, lên tiếng khuyên nhủ.

"Biết rằng ngươi sẽ xử sự như vậy, sự từ bi của ta cũng không thể độ hóa được cho nàng ta nổi, tuy nhiên sư phụ đã nói như thế, người cũng không muốn gây ra xích mích quá lớn với Kiếm linh phong, dù sao cũng là con cưng mà, chúng ta vẫn là nên nghe theo lời người thì hơn."

Hoán đổi bắt đầu, Nguyệt hiện ra kiểm soát cơ thể, ngay lập tức những đường gân nổi lên, ánh mắt màu đỏ khát máu hơn bao giờ hết, nàng gằn từng chữ.

"Lại là cái thể loại con ông cháu cha, giỏi lắm sao, có giỏi thì đấu với bổn quận chúa một mất một còn, ai sống mới là kẻ thắng cuộc. Hừ tức chết đi được, ta thật sự muốn lăng trì xử tử con tiện nhân còn thua súc sinh như ả."

Tinh thở dài không biết nên nói làm sao, nàng giận thì có giận, ghét thì ghét tuy nhiên cũng không muốn tới mức độ đó, dẫu vậy thì vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho ả như thế được.

"Ta biết ngươi hận nhất là những kẻ tự nhiên gây sự với mình, ta cũng biết ngươi không can tâm, nhưng vuốt mặt phải nể mũi, chúng ta vẫn phải cho Kiếm thánh và sư phụ một đường lui. Quan hệ của Thủy linh phong chúng ta và Kiếm linh phong đã không được an ổn, không nên gây thêm rắc rối nữa."

Nguyệt cắn răng, tức giận dậm chân, hùm hổ quát.

"Vậy không lẽ chúng ta chỉ có thể đá bay nàng ta mà không làm gì?"

Tinh mỉm cười đắc ý, lại đáp.

"Sao có thể dễ dàng như vậy, chúng ta tuy không làm bị thương nàng ta nặng như Tùy Manh Á và Tôn Thử Di được, tuy nhiên nằm liệt giường vài ngày thì có thể. Vạn cung độc hóa thủ ấy, ngươi không quên đấy chứ?"

Nguyệt bỗng nhớ ra thứ mà Tinh nói, nụ cười ác ma liền hiện rõ.

"Từ khi ta "sáng tạo" ra nó thì chưa xử dụng lần nào, giờ đây xem ra có đất dụng võ rồi a. Công Tôn Vân Thanh...để ta xem, ngươi có thể chịu được mấy thành."

*Thành: Nói cho dễ hiểu thì là cấp bật của một chiêu thức, cao nhất là chín thành, thấp nhất là một thành.

Tinh và Nguyệt tự tin sẽ giành được chiến thắng, mà trận chiến này phải thắng càng nhanh càng tốt, cả Tinh và Nguyệt đều biết bản thân về ngự thuật vẫn còn rất yếu, những trận đấu bữa giờ đều là nhờ vào võ công và thân thủ có sẵn mà may mắn thắng được.

Ngự kim sư thất phẩm...thực lực không những sẽ thua ngược lại còn mạnh hơn Phùng Nhàm kia nhiều, vì vậy không thể chủ quan, lấy võ công áp chế, tốc chiến tốc thắng mới là kế sách an toàn.

- --------

[Cầm linh phong - Liên Châu thành]

"Hoang đường, làm gì có cái đạo lý đó, nha đầu đó nghĩ rằng mình là ai mà dám ngông cuồng như vậy?"

Thiên Phi Phi thấy Cầm thánh đi họp trở về lập tức đem chuyện kia kể lại cho Cầm thánh nghe, Cầm thánh nghe được một nửa đã nổi giận, đập tay xuống bàn trà, thịnh nộ một phen.

Thiên Phi Phi bên cạnh nghĩ ngợi một thoáng liền đáp.

"Chuyện này không đơn giản là một trận đấu bình thường, mà còn là thể diện và mặt mũi của nhị vị phong chủ, nếu Uyển Thanh thắng thì mặt mũi của Kiếm linh phong biết để ở đâu? Nhưng nếu Vân Thanh kia thắng thì không biết cô ta sẽ làm gì Uyển Thanh muội muội đây nữa? Khoan hãy nói đến chuyện chia rẽ giữa Thủy sư và sư bá, Vân Thanh kia vốn đã có ý muốn làm hại Uyển Thanh, nếu để nàng ta được nước lấn tới thì sợ rằng tính mạng của Uyển Thanh sẽ gặp nguy hiểm."

Cầm thánh cố gắng kềm lòng mình xuống, suy nghĩ tính toán về những khả năng có thể xảy ra.

Uyển Ca (Cầm thánh biết tên thật của Ca) tuổi còn nhỏ, tuy rằng thiên phú hơn người, nhưng chung quy vẫn chỉ là mới học hỏi, so với Công Tôn Vân Thanh thật sự là cách xa rất nhiều.

Công Tôn Vân Thanh từ nhỏ đã không hề có chút thiện cảm nào với sư tỷ, ngược lại ngày càng hỗn láo - vô lễ, Cửu thánh đã nhiều lần thay nhau nhắc nhở, phạt nhẹ cũng có, phạt nặng cũng đã thử.

Tuy nhiên giống như đàn gảy tai trâu, sư huynh lại giảm bớt hình phạt của nó, khiến cho Vân Thanh này ngựa quen đường cũ, coi thường trưởng bối, xem nhẹ quy tắc - lễ chế.

Nếu như không phải muốn cho Kiếm thánh một cái thể diện, bằng không Cầm thánh đã tống cổ Vân Thanh ra khỏi Liên Châu thành cho biết mặt, tới lúc đó sợ là quăn hết mặt mũi cầu xin để được quay về a.

"Con nói rất đúng, không thể chỉ vì con a đầu đó mà làm cho sự việc rối loạn hơn được, từ khi nó ra đời, Kiếm linh phong và Thủy linh phong trở nên bằng mặt không bằng lòng, quan hệ ngày càng xấu đi. Giờ đây nó bày ra cái bẫy như vậy, ta thân là tiền bối phải đi xử lý, dọn dẹp một chút, trước khi sư huynh trở về. Đi, theo ta tới Kiếm linh phong một chuyến."

Thiên Phi Phi gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn chưa an tâm, dù sao Công Tôn Vân Thanh ấy trước giờ ngang ngược - bướng bỉnh, sợ rằng sẽ lại là đàn gảy tai trâu, nước đổ lá môn a.

- ------5 phút sau ------

"Mộ sư huynh, Thiên sư tỷ và Cầm phong chủ đến ạ."

Mộ Quỷ Tử ở trên phòng đang tĩnh tâm đọc sách, một tiểu sư đệ của hắn từ dưới lầu vội vã chạy lên thông báo.

Hắn nghe vậy liền mừng rỡ, nhanh chóng chỉnh sửa y phục xuống lầu đón tiếp. Xuống tới lầu 1, thấy Thiên Phi Phi và Cầm thánh ở đó chờ đợi, Mộ Quỷ Tử liền vui vẻ, bước tới chào hỏi.

"Liễu sư, hôm nay người tới Kiếm linh phong không biết là vì việc chi?"

Thiên Phi Phi cau mày ra hiệu với Mộ Quỷ Tử, ý bảo rằng Cầm thánh tâm trạng không hề vui vẻ, hơn nữa là rất buồn bực trong lòng.

Mộ Quỷ Tử nhận ra ám hiệu, liền khẽ nhìn Cầm thánh, lúc này đây khuôn mặt đúng là không có tý vui vẻ gì.

Cầm thánh ngồi xuống bàn trà tiếp khách ở tầng 1, vừa ngồi xuống ghế vừa nói.

"Kêu con nha đầu không biết trời cao đất dày đó xuống đây, hôm nay ta sẽ thay mặt các trưởng bối Liên Châu thành và người mẹ đã chết của nó dạy cho nó một bài học, dạy cho nó biết thế nào là kính trên nhường dưới, quy tắc lễ nghi."

Mộ Quỷ Tử khó hiểu, hỏi lại.

"Liễu sư...chuyện này là..."

"Ta nhắc lại một lần cuối, bảo đứa con trời đánh đó lăng xuống đây cho ta!"

Chưa để Mộ Quỷ Tử hỏi hết câu, Cầm thánh đã quát lớn một tiếng, làm cho không chỉ Mộ Quỷ Tử mà tất cả những người nghe được tiếng quát này của bà cảm thấy Cầm thánh lần này là thật sự tức giận, giận hơn bao giờ hết.

Lập tức một tiểu sư muội của Công Tôn Vân Thanh liền chạy lên tầng 6 kể lại chuyện này cho Công Tôn Vân Thanh biết.

"Sao? Bà bác đó giận thật rồi? Còn muốn ta lăng xuống dưới tìm bà ta?"

Công Tôn Vân Thanh ở trong phòng nghe được thông báo của tiểu sư muội, không hề vội vàng, thản nhiên mài móng tay, giọng nói và điệu ngữ thập phần khinh thường.

Tiểu sư muội kia của ả thấy ả không có chút gì chuyển biến liền lo lắng hỏi.

"Sư tỷ, Cầm phong chủ lần này e rằng không tới để nói chuyện thôi đâu, chúng ta vẫn là nên phòng bị trước thì hơn."

Công Tôn Vân Thanh cười nhếch môi, thản nhiên đáp.

"Thế thì làm sao? Ta không hề có tội gì cả, có chăng cũng chỉ có thể phạt ta việc ham chơi, hiếu chiến. Cùng lắm là quỳ gối vài ngày như mấy lần trước, chỉ cần ta có thể giết được Từ Uyển Thanh đó thì những thứ này có đáng là gì?"

Bỗng lúc này một nam đệ tử chạy lên, bộ mặt hốt hoảng vừa thở dốc vừa nói.

"Sư...đại sư tỷ không hay rồi. Cầm thánh nói tỷ trẻ con, hỗn láo, ăn không ngồi rồi lại đi kiếm chuyện với người khác, phá hoại giao tình của nhị vị trưởng bối, bắt tỷ chép Phổ Tự kinh ba trăm lần, quỳ dưới đất cho tới khi chép xong mới được đứng dậy. Nếu như phản kháng, biện minh, cầu xin, đòi tự tử thì mỗi câu như vậy sẽ phạt thêm gấp đôi hình phạt, cho tới khi không còn la nữa mới thôi."

Một lời kia khiến cho Công Tôn Vân Thanh nổi cơn điên, phẫn nộ đến cùng cực, điên máu sôi gan, đứng bật dậy khỏi giường, quơ hết tất cả những thứ có trong tầm mắt xuống đất, miệng không nhịn được mà quát lớn một hơi.

"Liễu Viên Âm!!! Cái thứ nữ nhân suốt ngày tỏ ra đạo đức, dung thứ như bà...nhân lúc phụ thân không có ở nhà mà ăn hiếp, hành hạ ta sao? Cửu thánh thì giỏi lắm sao?!"

Trong căn phòng này không chỉ có riêng một mình Công Tôn Vân Thanh mà còn có hai vị sư muội của nàng ta (thật ra không khác gì nô tì của bả), cộng thêm vị sư đệ báo tin là ba người.

Cả ba người kia nghe được một tràn ngữ khí mang đầy sự tức giận của nàng ta mà lạnh người, lại sợ một con sâu làm rầu nồi canh liền nhanh chóng khuyên nhủ sư tỷ của mình.

"Sư tỷ bớt giận, dù sao cũng có bà ta ở đây, chúng ta vẫn nên giữ mồm một chút sẽ tốt hơn a."

"Sợ cái gì, Kiếm linh phong cũng chưa phải là nơi bà ta nói quản là quản, ta không tin bà ta dám làm gì ta!"

Công Tôn Vân Thanh đang điên máu quay sang quát tháo sư muội của mình, bỗng nhiên có một giọng nói sắc lạnh và tức giận vang lên.

"Cửu thánh là tập hợp những nội môn đệ tử giỏi nhất, biểu hiện tốt nhất được tiền bối đời trước truyền lại chức vị, phàm là Cửu thánh thì đều có sức mạnh và địa vị ngang nhau, có khác cũng chỉ là vai vế lúc nhập môn. Ta đường đường là Cầm thánh, sư huynh không có ở đây, ta có quyền thay huynh ấy quản giáo, trừng phạt các người. Nếu có ý kiến cũng là các trưởng bối, Cửu thánh khác lên tiếng, ở đây ra tới lượt của ngươi rồi? Ta tỏ ra đạo đức, dung thứ? Cho dù có thật sự là như vậy, ta còn lâu mới diễn giỏi bằng cái thể loại giả vờ như ngươi, ngươi hôm nay có khóc, la, hét, đòi chết, tự tử thì ta cũng không từ bi mà thu hồi hình phạt, ta còn sẽ thay ngươi chuẩn bị một cỗ quan tài."

Công Tôn Vân Thanh và hai vị sư muội của mình lặng lẽ quay đầu, đối diện với cửa ra vào.

Từ đó một vài người bước vào, mà người đi đầu cũng chính là chủ nhân của câu nói kia không ai xa lạ mà đó là Cầm thánh, theo sau bà là Thiên Phi Phi, Mộ Quỷ Tử và Vô Khả.

Cầm thánh lời kia làm cho mọi người đều sợ hãi, ngay cả Vô Khả cũng bất giác mà nổi da gà, Thiên Phi Phi ở bên Cầm thánh lâu như vậy cũng rất ít khi thấy Cầm thánh nổi giận như vậy, có thể nhìn thấy rất rõ Cầm thánh đang cực kì nghiêm túc a.

Công Tôn Vân Thanh lùi nhẹ một bước, nội tâm lúc này vô cùng hỗn loạn, nàng ta tự biết bản thân lần này đã làm cho Cầm thánh tức giận, càng biết rõ đây không còn là lời đe dọa nữa, nàng ta cắn răng tìm cách đối phó.

Vô Khả đằng sau âm thầm theo dõi mọi hành động, cử chỉ của mọi người, thấy được vẻ mặt sợ hãi, run rẩy của Vân Thanh mà cười thầm trong bụng, lại tiếc nuối vì hình phạt của Cầm thánh quá nhẹ nhàng.

Cầm thánh sau một hồi giận dữ cuối cùng cũng dịu lại đôi chút, bà không quên mục đích thật sự của mình là gì, liền nói thẳng.

"Ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn, nếu như ngươi từ bỏ tư cách thi đấu trong trận đấu với Từ Uyển Thanh, ta sẽ nể mặt phụ thân của ngươi mà bỏ qua cho ngươi lần này, thế nào suy nghĩ cho thật kĩ đi, ta không nói đùa đâu."

Công Tôn Vân Thanh siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt mang đầy sát khí, nàng ta biết ngay Cầm thánh có ý đồ gì đó, chỉ là không ngờ lại là trận đấu giữa nàng ta và Uyển Thanh, nếu là như vậy thì đừng có hòng nàng ta chịu từ bỏ, ngược lại còn phải đem tất cả những ức hận hôm nay đổ hết lên người Từ Uyển Thanh.

"Nếu như câu trả lời của ta là Không Bao Giờ thì sao?"

(Viết hoa là nhấn mạnh)

Cầm thánh có thể liệu được trước sự lựa chọn này của Công Tôn Vân Thanh, thậm chí bà không hy vọng rằng bản thân sẽ đe dọa được nha đầu này, tính cách không sợ trời không sợ đất này là từ cha mẹ duy truyền, cộng thêm việc Vân Thanh không đơn giản là muốn thi đấu với Uyển Thanh mà là vì hận thù.

Công Tôn Vân Thanh đã bị lòng thù hận và đố kị làm che mờ con mắt, không những vậy tất cả những gì nàng ta tưởng tượng đều không phải là sự thật, tất cả đều chỉ là lời đồn đại vô căn cứ, mặc dù bà đã ba lần bốn lượt cố giải thích cho nàng ta hiểu, tuy nhiên bấy nhiêu lần ấy đều là công dã tràng.

Cầm thánh thở dài mệt mỏi, khẽ lắc đầu rồi lại nói.

"Nếu đã như vậy thì ta cũng không còn gì để nói nữa, trận chiến vẫn sẽ tiếp tục, tội thì vẫn phạt, ba trăm lần Phổ Tự kinh trong vòng 1 tháng phải xong, nếu không xong sẽ viết lại từ đầu, để tránh ngươi gian lận Vô Khả sẽ theo sát trông chừng."

"Đệ tử nhận mệnh."

Vô Khả ở ngoài hóng chuyện lại bỗng được Cầm thánh giao việc trông chừng, nụ cười hắc ám hiện lên trên môi, vui vẻ nhận lời.

"Ta không phục..."

Công Tôn Vân Thanh dĩ nhiên không thể chấp nhận được việc này, lại không muốn để Vô Khả là người quan sát liền lớn tiếng phản đối, tuy nhiên Thiên Phi Phi đã kịp lên tiếng, cắt đi lời kia của nàng ta.

"Công Tôn sư muội, cãi lại - phản kháng sẽ bị phạt gấp đôi, muội nên cẩn thận lời nói thì hơn."

Công Tôn Vân Thanh chợt nhớ ra việc đó liền cắn răng mà câm cái mồm lại, ánh mắt mang đầy vẻ oán hận và ức chế, tuy nhiên lại không thể làm được gì, chỉ lẳng lặng ghim hận trong lòng.

Cầm thánh không còn hứng để tức giận, cũng không muốn gây thêm rắc rối nữa, bà quay lưng bỏ đi, rồi lại như nhớ ra điều gì đó mà bỗng dưng đứng lại.

"Xém chút thì quên nói với ngươi, Uyển Thanh nếu như có mệnh hệ gì thì ta không chắc tỷ ấy sẽ tha thứ cho ngươi đâu, ngươi có lẽ đã biết rồi đấy, tỷ ấy chưa từng quan tâm đến cái được gọi là luật lệ, quy cũ đâu."

- ------Lời tác giả --------

Chương này tổng cộng là 4k từ, riêng phần nội dung là 3k4.

Như mọi người nhìn thấy Miêu đã đổi tiêu đề thành "Cầm thánh nổi giận" để cho đúng với tiêu điểm của chương này.

Hả hê ko nè, Cầm thánh liền này giận thật rồi a. Bà ấy ko phải dạng vừa đâu nha, chẳng qua là không muốn thể hiện ra mà thôi.

Hôm nay là ngày 28 tháng 9 năm 2020...tính tới ngày hôm nay đã là 450 ngày kể từ lúc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương được duyệt và đăng ở Santruyen.

Miêu nhớ rất rõ ngày hôm ấy, nhớ rõ những tác động gì khiến mình quyết tâm đi viết một bộ truyện khác (khi đó đang viết Ai Cập).

Mấy ngày đầu tiên ko có người đọc, phải đi quảng cáo ở các web truyện khác, rồi dần dần đã đạt đến những thành tựu mà ngày đó có mơ cũng không dám nghĩ tới.

Tới tận bây giờ, Vương Phi Hai Mặt đã đạt được những thành tích mà đố với Miêu rất là to lớn, đó là động lực, là niềm vui, là sự tự hào mà độc giả dành cho mình.

Từ những ngày đầu bây giờ Vương Phi đã đạt được hơn 77.777 lượt xem, 32 đề cử, trở thành bộ truyện thể loại huyền huyễn có lượt đề cử cao nhất của santruyen, hơn 635 bình luận và hơn 150 lượt theo dõi.

Những con số này có lẽ sẽ rất nhỏ đối với những người chỉ nhìn qua, xem thử hoặc những tiền bối đi trước, kinh nghiệm dày dặn, nhưng đối với Miêu đó là cả một gia tài mà khó có thể thay đổi được.

Nếu ko có mọi người sẽ không có Miêu như bây giờ, sẽ không có những thành tựu trên, nếu không có Vương Phi thì chúng ta sẽ không thể gặp được nhau.

Cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn các Tiểu Miêu, cảm ơn tất cả những độc giả giấu tên, cảm ơn santruyen...cảm ơn tất cả mọi người về mọi thứ.

Mọi người xin hãy an tâm, Miêu dù có nản, có buồn, có nghỉ, nhưng Miêu hứa chắc với các bạn: Nhất định sẽ Hoàn truyện, có chăng là lâu một chút, Miêu hy vọng tới lúc đó, tất cả chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh nhau và cùng nhau đi tiếp trên những con đường khác nữa.

Có rất nhiều người hỏi Miêu, vì sao lại viết ở santruyen hoài vậy, vì sao lại không viết ở những nơi có thể kiếm ra tiền?

Miêu xin trả lời: Miêu viết truyện còn non, nếu không muốn nói là không có gì mới mẻ - nội dung rời rạc, Miêu biết sức của mình ở đâu, cũng không có ý muốn dùng đứa con "chưa trưởng thành" của mình đi kiếm tiền về nuôi mình. Miêu coi viết truyện như một niềm đam mê, niềm vui, giải tỏa căng thẳng, chỉ đơn giản là như vậy thôi.

Điều quan trọng nhất là khi ở santruyen mình đã quen được mọi người, santruyen là nơi chôn nhau cắt rốn của đứa con tinh thần của mình, trừ khi santruyen dừng hoạt động hoặc là vì mình không viết truyện nữa, bằng không mình vẫn muốn gắn bó với nơi này mãi mãi.

Một lần nữa cảm ơn mọi người về tất cả mọi thứ, Miêu chính thức tuyên bố: Sự kiện tuần lễ vàng chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay.

Dành cho ai chưa biết thì: Tuần lễ vàng là một sự kiện nho nhỏ mà mình làm ra để tri ân độc giả của mình.

Tuần lễ vàng sẽ diễn ra từ ngày 24-9 tới ngày 1-10, trong khoảng thời gian này mỗi ngày Miêu đều sẽ đăng một chương truyện, mỗi chương dài 1k2 từ, do Miêu bận học nên sẽ có vài chương ra muộn, nhưng chắc chắn sẽ có, mong mọi người sẽ thích và an tâm.

Vì sao lại là số 77,777 vậy nhỉ?

Đơn giản là vì số 7 là số may mắn của Miêu và Miêu cũng rất thích nó ^_^ ^o^

Tuy rằng có hơi sớm, tuy nhiên chúc tất cả mọi người đọc được tâm thư này của Miêu: Trung Thu vui vẻ, ăn bánh ko mập, ngày càng xinh trai đẹp gái, hạnh phúc với người thân và nửa kia của mình.

- -------Hết chương 115 -------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện