Trong mắt tiểu Trần Tử thấp thoáng có ngọn lửa chớp động.

Cướp đoạt đầu bếp nhà hắn, còn ghét bỏ thức ăn trong cung...

Chờ đấy, tối nay hắn phải cướp sạch phòng bếp cùa Tĩnh Vương phủ! Khi xuất hiện với hình tượng Thái tử, Tiểu Trần Tử chỉ mang theo một bộ mặt lạnh vạn năm không đổi, cho nên khi ánh sáng lửa xuất hiện trong đáy mắt, thì trong mắt quan viên Hình bộ chính là dấu hiệu của sự nổi giận.

Không ổn, Thái tử nổi giận rồi!

Có người muốn nịnh hót Thái tử, nhưng lại sợ Hách Liên Dạ, nói một câu đứt quãng, "Nhưng Thái... Thái tử...."

Ngư Ngư chấn kinh, "Có liên quan gì đến hắn? Chẳng lẽ Thái tử có thể ăn?"

Nàng nói rất chân thành mà dò xét Thái tử, có phần khó xử, "Nhưng đầu hắn quá lớn, nhìn thịt có vẻ rất dai, như vậy sẽ không nhai được..."

Đang nói, heo nhỏ vừa tỉnh ngủ thò đầu từ trong ngực Hách Liên Dạ ra hít khí trời, dùng ví dụ thực tế để chứng minh thì sinh vật như thế nào mới ăn ngon…

Hiện trong kinh thành có một vài tin tức được truyền ra, nghe nói Tĩnh Vương phủ có một con heo sủng vật vô cùng thần kỳ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nó...

Bộ quần áo nhỏ màu xanh, lưng đeo túi xách nho nhỏ, nhóc con này khiến cả đám người phải trừng mắt đến mức có thể rớt ra ngoài bất cứ lúc nào.

Bầu không khí vô cùng quỷ dị, sắc mặt của Hà Túc - đệ đệ của Hà Nghiêm trầm xuống, vội vàng chạy tới.

Trọng địa của Hình bộ đương nhiên không thể ra vào tùy tiện, nhưng người của Tĩnh Vương phủ khắp cả kinh thành, không, khắp tứ quốc cũng không ai dám ngăn lại...

Ai mà không biết chủ tử của họ là một người vô cùng biến thái!

Dưới tình huống thông thường mà nói thì Hà Túc đều ở trong mật thất sau núi để trông giữ vương phủ, lần này chắc chắn phải có việc rất gấp mới ra ngoài.

Không ai ngờ rằng trước đó kinh thành được dán kín rất nhiều tờ thông cáo, nói Ngư Ngư không phải là Trình Ti Nghiên chân chính, chỉ sau vài ngày im hơi lặng tiếng đã có người ra tay.

Điều phiền toái hơn chính là lần trước kẻ kia dán thông cáo khắp trên đường ngõ lớn ngõ nhỏ, mặc dù số lượng nhiều nhưng Phong Minh nhiều nhất là thủ hạ, chỉ trong chớp mắt đã xé sạch toàn bộ thông cáo trong thành, chắc chắn sẽ không để cho những dân thường kia nhìn thấy được những lời đó.

Nhưng lúc này lại...

Còn may là do một thị vệ trong vương phủ đích thân báo tin, người nọ nói cho hắn biết, giữa trưa nay hắn vốn muốn hầm cách thủy con cá mới mua, kết quả khi mổ cá ra lại phát hiện tờ giấy được cất giấu trong bụng con cá này.

Trên tờ giấy vạch trần Vương phi bọn họ không phải là Trình tiểu thư chân chính.

Lúc này đã là giữa trưa, không biết đã có bao nhiêu con cá bị đụng tay đụng chân được mua rồi, tin tức trên tờ giấy chắc chắn đã được truyền ra ngoài.

Giọng nói hồi báo của Hà Túc vô cùng thấp, tuy vậy Hà Nghiêm đứng gần đó vẫn có thể nghe thấy rõ ràng đệ đệ mình đang nói cái gì, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.

Nếu lúc trước thì còn dễ, đại đa số mọi người sẽ không nghĩ đến mượn xác hoàn hồn hay thuật dịch dung cao minh, cho dù có vỡ lở ra thì cũng chỉ cần dùng một câu "vu oan giá họa" là có thể đối phó qua loa, nhưng bây giờ...

Trên tờ giấy còn đặc biệt ghi rõ, nếu Trình Ti Nghiên bây giờ không phải là kẻ giả mạo, nàng ta là thiên kim chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, sao có thể học được y thuật còn cao minh hơn cả một đám ngự y trong cung chứ.

Ngày đó mười mấy Thái y đều ở trong cung, đều đã tận mắt chứng kiến y thuật tuyệt diệu của Ngư Ngư, chuyện này hoàn toàn không có biện pháp khống chế.

Hà Nghiêm và đệ đệ của mình đều cùng cảm thấy chuyện này vô cùng khó khắn.

Nhưng sau khi Hách Liên Dạ nghe báo cáo của Hà Túc thì vẫn đeo nụ cười trên mặt, nụ cười kia còn có xu hướng nở rộ.

Tâm tình của hắn có vẻ rất tốt, không vội trấn an Ngư Ngư, ngược lại còn đi đến trước mặt tiểu cung nữ trước đó hắn còn chẳng muốn thấy mặt.

Y đi thẳng tới chỗ của tiểu cung nữ kia, thậm chí còn ngồi xổm xuống, "Xem ra kẻ bất chấp sự sống chết của ngươi không phải là Vương phi của bổn vương, mà là kẻ đã phái ngươi tới."

"Ngươi vẫn chưa thoát khỏi nhà lao Hình bộ, vậy mà người kia đã không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, bắt đầu bước thứ hai trong kế hoạch của hắn rồi, thật sự không sợ chết thảm đây mà."

"Cũng đúng, hiện giờ là thời cơ tốt nhất để truyền tin tức Nghiên Nghiên là đồ giả mạo."

Tiểu cung nữ rõ ràng rất sợ y, cả khuôn mặt tái xanh rụt cả cơ thể lại, "Nô, nô tỳ không hiểu Tĩnh Vương đang nói cái gì."

Trong giọng nói tràn ngập khẩn trương e ngại, xem ra cũng có chút chột dạ.

Tuy nhiên lần này Ngư Ngư không còn muốn tán thưởng diễn xuất tốt của nàng ta nữa.

Suy nghĩ vẫn chưa đủ chu đoán nha, tiểu cung nữ này bị lộ tẩy rồi.

Quả nhiên đạt được đáp án thỏa mãn, Hách Liên Dạ liền đứng dậy, "Nhìn mặt ta ở khoảng cách gần như thế mà mặt không đỏ sao? Xem ra là đã có người trong lòng rồi, hơn nữa còn quyết một lòng với kẻ kia nữa đấy."

Mọi người: "..."

Phương pháp nghiệm chứng kiểu này... Thật không thể nói được điều gì.

Càng khiến mọi người câm nín chính là bọn họ lại không thể nói y mắc bệnh tự kỷ! Bởi vì những điều y nói là sự thật...

Với gương mặt đó của Hách Liên Dạ, thật sự là đẹp quá mức chỉ có thể dùng hình ảnh điên đảo chúng sinh để hình dung ra, cho dù biết được đủ loại truyền thuyết khủng bố về y, hay trong lòng mặc niệm hàng trăm hàng nghìn lần y là kẻ biến thái, nhưng khi y đứng trước mặt ngươi cười một cái…

Một đám người lặng lẽ che tim mình, không muốn nghĩ thêm nữa.

Yêu nghiệt nào đó còn không biết thu liễm lại, vẫn làm theo ý mình mà cười đến khuynh quốc khuynh thành, "Khó trách lại không sợ chết đến như vậy, là vì người trong lòng của ngươi sao?"

Hóa ra là nam nhân.

Kẻ kia ở trong bóng tối, hiển nhiên đã lên kế hoạch vô cùng chặt chẽ chu đáo, tất cả những chiêu này đều công kích Ngư Ngư, nếu là một nữ nhân ghen ghét Ngư Ngư cốt để được lòng của y thì cũng thôi đi, đằng này phạm vi quá lớn, không thể xác định được thân phận của đối phương.

Nam nhân...

Hách Liên Dạ quay đầu, cười nhìn về phía Ngư Ngư, "Tiểu nha đầu, nàng từng kết thù với nam nhân sao?"

Ngư Ngư vô cùng rối rắm, "Đoạt đồ ăn của người khác có tính không?"

"Không tính," yêu nghiệt nào đó vô cùng bình tĩnh, "Nàng còn đoạt mất lòng của ta đây này."

Ngư Ngư: "..."

Hà Nghiêm và Hà Túc luôn luôn làm vẻ vang cho vương phủ, khuôn mặt luôn đứng đắn nghiêm túc không hề có bất cứ dấu hiệu nào muốn rơi lệ, nhưng trong lòng lệ lại âm thầm tuôn rơi.

Vương gia à, đây đâu phải là thời điểm để tỏ tình đâu...

Ngư Ngư không phải là người thù dai.

Thứ nhất nàng là kiểu người có thù báo luôn ngay tại chỗ, thứ hai... kẻ thù không thể ăn...

Cho nên nàng thật sự không nghĩ ra.

Nhưng Hách Liên Dạ có một quan điểm, nàng không đồng ý chút nào.

Tại sao đàn ông nhắm tới nàng lại không thể là tình địch của nàng? Đàn ông cũng có thể thích Hách Liên Dạ được cơ mà.

Cho nên chờ cho đến khi đoàn người đã ra khỏi nhà lao Hình bộ, đến khi ngồi lên xe trở về vương phủ, Ngư Ngư rất chân thành tán thưởng, "Vương gia, anh phải có lòng tin với bản thân mình, dáng dấp của anh rất quyến rũ."

"Thật sao?"

"Thật."

"Nhưng bổn vương vẫn cảm thấy trên đời này người có thể đảm đương nổi hai chữ 'quyến rũ' cũng chỉ có tiểu nha đầu nàng thôi," yêu nghiệt nào đó thở dài, cảm thấy có chút bất lực," Chẳng lẽ là vì bổn vương quá yêu mến nàng chăng?"

"Không phải, vì Vương gia anh không có chút tiết tháo nào." Giọng điệu của Ngư Ngư càng thêm thành khẩn chân thành.

"Tiết tháo là cái gì?" Yêu nghiệt nào đó rất chăm chỉ học hỏi.

Vấn đề từ ngữ của thời đại này có chút rắc rối để giải thích, cho nên Ngư Ngư nói qua loa, "Dù sao cũng không thể ăn."

Người nào đó khi nói chuyện với Ngư Ngư vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc, chưa bao giờ qua loa.

Cho nên hiện tại y vẫn tiếp tục 'nghiêm túc' trả lời đề tài này, "Nhưng bổn vương có thể ăn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện