Hách Liên Dạ lại nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, vỗ đầu nàng, "Nhớ nhà?"
"Ừ." Ngư Ngư thành thật gật đầu, khó có được lúc ngoan ngoãn như vậy.
"Ta cũng nhớ."
"..." Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, "Ở đây không phải là nhà của anh sao?" Y không phải là hoàng tộc của Nguyệt Loan quốc, sinh ra và lớn lên ở Kinh thành sao? Yêu nghiệt nào đó bình thản đáp, "Ta nói là ta nhớ nhà của nàng."
"...Anh nhớ nhà tôi làm gì..." Y cũng chưa từng gặp người nhà nàng mà.
Quả thật Hách Liên Dạ chưa từng gặp người nhà của Ngư Ngư, ngay cả tên của họ cũng không hề biết.
Nhưng y đang ăn dấm chua của một vài người trong đó.
Người nào đó lại mơ hồ xuất hiện dấu hiệu biến thành thùng giấm, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh, "Ta vẫn luôn muốn được thấy biểu ca của nàng."
"Còn cả tiểu biểu ca của nàng."
"Còn có cả đường ca, đám đường đệ của biểu ca nàng nữa."
Hách Liên Dạ không hề bình tĩnh bổ sung từng câu một.
... Tại sao tiểu nha đầu này có nhiều người thân đến vậy, hơn nữa nghe nói ngoại hình của mỗi người đều xuất chúng cả, tất cả còn là những nam nhân tốt nữa.
"..." Ngư Ngư nhanh chóng rót cho mình một ly trà, cũng không sợ hiện giờ đang là mùa hè nóng bức, uống cạn một hơi, sau đó mới nghiêm túc căn dặn y, "Lần sau anh nhắc tới bọn họ, đừng gộp chung… biểu ca đại nhân với bọn họ."
Xuất hiện cùng lúc với biểu ca đại nhân, áp lực quá lớn... Nàng không thể hại bọn tiểu biểu ca được.
Giọng điệu kính sợ của Ngư Ngư khiến Hách Liên Dạ không có cách giả bộ bình tĩnh được nữa, hoàn toàn biến hình thành bình dấm chua.
Được, rất tốt.
Trong khoảng thời gian này tiểu nha đầu không nhắc tới biểu ca mình, y còn tưởng rằng nàng đã thấy được sự cường đại của y, không còn sùng bái biểu ca của nàng như vậy nữa.
Không ngờ là y đã suy nghĩ nhiều rồi...
Tiểu nha đầu này từ nhỏ đã bắt đầu sùng bái biểu ca của nàng đến mức ăn sâu bén rễ rồi, xem ra y không đối mặt quyết đấu với biểu ca của nàng một lần thì vĩnh viễn sẽ không thể thay đổi quan niệm của tiểu nha đầu này.
Hách Liên Dạ là cổ nhân, y đã quen với chuyện người cường đại là biết võ công, cho nên trong khái niệm của y thì quyết đấu cũng bao gồm cả luận bàn võ nghệ.
Nếu Ngư Ngư biết y đang suy nghĩ điều gì, thì nhất định sẽ nhét y vào chỗ sâu trong hang động phía sau núi, tránh cho bằng hữu của y ở bên ngoài phát hiện ra...
Quyết đấu cùng với biểu ca sao... Ý chẳng phải là Star Wars sao? Thực sự quá khác biệt rồi! Có tự cảm thấy mình thân là người Địa Cầu không?
Hách Liên Dạ tuyệt đối không phải kẻ ghen trong yên lặng, y nhìn vào địa đồ trước mặt, "Ta nhất định sẽ để nàng trở về, hơn nữa ta còn phải về cùng nàng."
Y nhất định phải gặp được cái tên biểu ca kia của nàng, xem hắn rốt cuộc thần thánh cỡ nào!
Ngư Ngư không thể nói ra trong lòng có mùi vị gì, nhưng nhắc nhở y, "Ôn Ngôn..."
"Không có Ôn Ngôn gì hết," Hách Liên Dạ cười ngẩng đầu lên, "Tên đó chỉ là có cơ duyên có thể trường sinh bất tử mà thôi, không có nghĩa hắn là thần."
Ngẫm lại thật sự cũng có chuyện như vậy. Ngư Ngư vừa kinh ngạc cũng vừa sùng bái Ôn Ngôn, hiện tại không khác là bao nhiêu.
"Khi ta bái sư học võ, sư phụ có nói bộ võ công này của môn phái chúng ta có uy lực gấp mười lần, nhưng học lại rất chậm, thể chất tốt thì nhất định đến năm hai mươi lăm tuổi có thể độc bộ thiên hạ."
"Nhưng ta đến năm mười sáu tuổi đã làm được." Người nào đó vô cùng bình tĩnh.
Ngư Ngư trầm mặc nhẩm tính hai mươi lăm trừ mười sáu là bao nhiêu... Lần đầu tiên cảm thấy phép trừ hai số này cũng có thể đánh đố người khác.
Nhưng Hách Liên Dạ vẫn cực kì bình tĩnh, "Thiên hạ này, không có chuyện gì là bổn vương không làm được."
Ngư Ngư: "..."
Mặc dù nàng rất muốn khinh bỉ sự khoác lác đáng xấu hổ của y một chút, nhưng lại không tìm được lời nói trả treo nào hay ho...
Mà yêu nghiệt cường đại đến quá đáng nào đó nói xong thực lực của mình thì cười cười kéo tay Ngư Ngư, "Ta tin nàng là từ một không gian khác tới đây, sau đó để ta gặp được nàng, duyên phận của chúng ta sẽ không chỉ ngắn ngủi như thế này đâu."
Ngư Ngư: "..."
Đây có thể nói là câu bày tỏ ít hoa mỹ nhất từ trước tới giờ của Hách Liên Dạ, thế nhưng câu nói đơn giản này lại khiến Ngư Ngư ngây ngẩn cả người lần nữa.
Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể gặp được một cổ nhân vô cùng mê hoặc phúc hắc thập toàn thập mỹ, cũng vì quá cường đại cho nên dường như chỉ có hai chữ biến thái mới có thể hình dung một cách rõ ràng nhất.
Nhưng nàng thật sự đã gặp được một người như vậy.
Hơn nữa vị cổ nhân đó lại vô cùng cưng chiều nàng, vì nàng mà tự tay xuống bếp, học cách chăm sóc người khác, y còn có thể biến đổi mỗi ngày theo yêu cầu của nàng.
Ngẫm lại thì cuộc sống trong mấy tháng này thật sự có phần khó có thể tin được.
Đâu chỉ là muôn núi nghìn sông, giữa bọn họ còn có một khoảng cách về không gian vô cùng xa xôi quá mức rõ ràng, nhưng cho dù như vậy thì bọn họ vẫn có thể gặp được nhau. Có lẽ duyên phận này quả thật do trời định.
Đối với việc theo đuổi tiểu Vương phi của y, Hách Liên Dạ tin có chí ắt làm nên, cho nên cũng không gấp gáp.
Vì vậy y cũng không ép Ngư Ngư phải trả lời ngay bây giờ, thấy nàng bắt đầu im lặng thì bình tĩnh nói tiếp, "Hơn nữa chuyện để nàng trở về nhà ta có chút manh mối. Chờ đến khi xác thực chính xác rồi ta sẽ báo lại cho nàng biết."
Ngư Ngư chỉ có thể câm lặng nhìn trời, không biết phải nói cái gì.
Hách Liên Dạ có một ưu điểm vô cùng cường đại là y chưa bao giờ nói mạnh miệng.
Trong từ điển của y, "xác định" chính là đại biểu cho việc y nhất định sẽ thành công.
Cho nên vấn đề khiến Ôn Ngôn phải phiền não hơn trăm năm, y đã rất nhanh đã giải quyết rồi sao...
Tại sao tất cả những chuyện phiền não của người phàm, đến tay y lại thành cái dạng này?
Vương gia quả thật biết cách biến mình thành kẻ biến thái, khiến người khác phải ngước nhìn...
Ngư Ngư nhìn trời một lúc lâu, sau đó mới nhớ tới mục đích tới đây tìm người để làm gì.
Hách Liên Dạ tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện, nhưng Ngư Ngư bảo y làm cái gì thì y nhất định sẽ đồng ý.
Đương nhiên, bảo y không được tỏ tình thì y kiên quyết không đồng ý...
Cho nên khi có được đáp án chắc chắn, Ngư Ngư trở về báo lại cho Tiểu Trần Tử, bảo hắn yên tâm, chờ đến thời gian sau cơm trưa, Hách Liên Dạ sẽ tới nhà lao Hình bộ một chuyến.
Hôm nay nhất định sẽ là một vị khách có rất nhiều thời gian.
Ngư Ngư vừa tiễn bước Tiểu Trần Tử thì Hà thúc đã dẫn một người khác vội vàng đi tới.
Lần này, người tìm đến nàng là gã sai vặt của phủ Thượng thư, cũng là tâm phúc của Trình đại nhân.
"... Lại cần ta trở về đọc Tam Tự Kinh, dỗ dành cha ta vui vẻ sao?" Ngư Ngư vừa nhìn thấy bộ dạng khổ sở của gã sai vặt, thì ruột cũng sắp quặn thắt lại rồi.
Người thường căn bản sẽ không hiểu rõ công việc "học thuộc Tam Tự Kinh" kia "nguy hiểm" tới cỡ nào...
Trình đại nhân vẫn cho rằng con gái nhà mình là một kẻ vô dụng, lần trước Ngư Ngư dùng một canh giờ đọc một nửa câu đầu tiên của Tam Tự Kinh... Ừ, chính là ba chữ "Nhân Chi Sơ" kia, cũng khiến cho Trình đại nhân vui mừng đến mức không ngậm miệng lại được...
Cho nên Ngư Ngư vô cùng lo lắng đợi đến khi nàng "biểu diễn" đọc thuộc lòng xong, thuận lợi đọc nốt nửa dưới "Tính Bổn Thiện" ra.
Biểu hiện "uyên bác" đến như vậy, sẽ hại nàng bị lộ mất...
Gã sai vặt lắc đầu, "Bẩm Cửu tiểu thư, lần này không biết đã xảy ra chuyện gì, sau thời gian lâm triều một khoảng thời gian dài lão gia mới trở về, hơn nữa từ khi xuống kiệu thì khuôn mặt trở nên đen lại, đây là lần đầu tiên tiểu nhân thấy lão gia tức giận đến như vậy."
"Ừ." Ngư Ngư thành thật gật đầu, khó có được lúc ngoan ngoãn như vậy.
"Ta cũng nhớ."
"..." Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, "Ở đây không phải là nhà của anh sao?" Y không phải là hoàng tộc của Nguyệt Loan quốc, sinh ra và lớn lên ở Kinh thành sao? Yêu nghiệt nào đó bình thản đáp, "Ta nói là ta nhớ nhà của nàng."
"...Anh nhớ nhà tôi làm gì..." Y cũng chưa từng gặp người nhà nàng mà.
Quả thật Hách Liên Dạ chưa từng gặp người nhà của Ngư Ngư, ngay cả tên của họ cũng không hề biết.
Nhưng y đang ăn dấm chua của một vài người trong đó.
Người nào đó lại mơ hồ xuất hiện dấu hiệu biến thành thùng giấm, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh, "Ta vẫn luôn muốn được thấy biểu ca của nàng."
"Còn cả tiểu biểu ca của nàng."
"Còn có cả đường ca, đám đường đệ của biểu ca nàng nữa."
Hách Liên Dạ không hề bình tĩnh bổ sung từng câu một.
... Tại sao tiểu nha đầu này có nhiều người thân đến vậy, hơn nữa nghe nói ngoại hình của mỗi người đều xuất chúng cả, tất cả còn là những nam nhân tốt nữa.
"..." Ngư Ngư nhanh chóng rót cho mình một ly trà, cũng không sợ hiện giờ đang là mùa hè nóng bức, uống cạn một hơi, sau đó mới nghiêm túc căn dặn y, "Lần sau anh nhắc tới bọn họ, đừng gộp chung… biểu ca đại nhân với bọn họ."
Xuất hiện cùng lúc với biểu ca đại nhân, áp lực quá lớn... Nàng không thể hại bọn tiểu biểu ca được.
Giọng điệu kính sợ của Ngư Ngư khiến Hách Liên Dạ không có cách giả bộ bình tĩnh được nữa, hoàn toàn biến hình thành bình dấm chua.
Được, rất tốt.
Trong khoảng thời gian này tiểu nha đầu không nhắc tới biểu ca mình, y còn tưởng rằng nàng đã thấy được sự cường đại của y, không còn sùng bái biểu ca của nàng như vậy nữa.
Không ngờ là y đã suy nghĩ nhiều rồi...
Tiểu nha đầu này từ nhỏ đã bắt đầu sùng bái biểu ca của nàng đến mức ăn sâu bén rễ rồi, xem ra y không đối mặt quyết đấu với biểu ca của nàng một lần thì vĩnh viễn sẽ không thể thay đổi quan niệm của tiểu nha đầu này.
Hách Liên Dạ là cổ nhân, y đã quen với chuyện người cường đại là biết võ công, cho nên trong khái niệm của y thì quyết đấu cũng bao gồm cả luận bàn võ nghệ.
Nếu Ngư Ngư biết y đang suy nghĩ điều gì, thì nhất định sẽ nhét y vào chỗ sâu trong hang động phía sau núi, tránh cho bằng hữu của y ở bên ngoài phát hiện ra...
Quyết đấu cùng với biểu ca sao... Ý chẳng phải là Star Wars sao? Thực sự quá khác biệt rồi! Có tự cảm thấy mình thân là người Địa Cầu không?
Hách Liên Dạ tuyệt đối không phải kẻ ghen trong yên lặng, y nhìn vào địa đồ trước mặt, "Ta nhất định sẽ để nàng trở về, hơn nữa ta còn phải về cùng nàng."
Y nhất định phải gặp được cái tên biểu ca kia của nàng, xem hắn rốt cuộc thần thánh cỡ nào!
Ngư Ngư không thể nói ra trong lòng có mùi vị gì, nhưng nhắc nhở y, "Ôn Ngôn..."
"Không có Ôn Ngôn gì hết," Hách Liên Dạ cười ngẩng đầu lên, "Tên đó chỉ là có cơ duyên có thể trường sinh bất tử mà thôi, không có nghĩa hắn là thần."
Ngẫm lại thật sự cũng có chuyện như vậy. Ngư Ngư vừa kinh ngạc cũng vừa sùng bái Ôn Ngôn, hiện tại không khác là bao nhiêu.
"Khi ta bái sư học võ, sư phụ có nói bộ võ công này của môn phái chúng ta có uy lực gấp mười lần, nhưng học lại rất chậm, thể chất tốt thì nhất định đến năm hai mươi lăm tuổi có thể độc bộ thiên hạ."
"Nhưng ta đến năm mười sáu tuổi đã làm được." Người nào đó vô cùng bình tĩnh.
Ngư Ngư trầm mặc nhẩm tính hai mươi lăm trừ mười sáu là bao nhiêu... Lần đầu tiên cảm thấy phép trừ hai số này cũng có thể đánh đố người khác.
Nhưng Hách Liên Dạ vẫn cực kì bình tĩnh, "Thiên hạ này, không có chuyện gì là bổn vương không làm được."
Ngư Ngư: "..."
Mặc dù nàng rất muốn khinh bỉ sự khoác lác đáng xấu hổ của y một chút, nhưng lại không tìm được lời nói trả treo nào hay ho...
Mà yêu nghiệt cường đại đến quá đáng nào đó nói xong thực lực của mình thì cười cười kéo tay Ngư Ngư, "Ta tin nàng là từ một không gian khác tới đây, sau đó để ta gặp được nàng, duyên phận của chúng ta sẽ không chỉ ngắn ngủi như thế này đâu."
Ngư Ngư: "..."
Đây có thể nói là câu bày tỏ ít hoa mỹ nhất từ trước tới giờ của Hách Liên Dạ, thế nhưng câu nói đơn giản này lại khiến Ngư Ngư ngây ngẩn cả người lần nữa.
Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể gặp được một cổ nhân vô cùng mê hoặc phúc hắc thập toàn thập mỹ, cũng vì quá cường đại cho nên dường như chỉ có hai chữ biến thái mới có thể hình dung một cách rõ ràng nhất.
Nhưng nàng thật sự đã gặp được một người như vậy.
Hơn nữa vị cổ nhân đó lại vô cùng cưng chiều nàng, vì nàng mà tự tay xuống bếp, học cách chăm sóc người khác, y còn có thể biến đổi mỗi ngày theo yêu cầu của nàng.
Ngẫm lại thì cuộc sống trong mấy tháng này thật sự có phần khó có thể tin được.
Đâu chỉ là muôn núi nghìn sông, giữa bọn họ còn có một khoảng cách về không gian vô cùng xa xôi quá mức rõ ràng, nhưng cho dù như vậy thì bọn họ vẫn có thể gặp được nhau. Có lẽ duyên phận này quả thật do trời định.
Đối với việc theo đuổi tiểu Vương phi của y, Hách Liên Dạ tin có chí ắt làm nên, cho nên cũng không gấp gáp.
Vì vậy y cũng không ép Ngư Ngư phải trả lời ngay bây giờ, thấy nàng bắt đầu im lặng thì bình tĩnh nói tiếp, "Hơn nữa chuyện để nàng trở về nhà ta có chút manh mối. Chờ đến khi xác thực chính xác rồi ta sẽ báo lại cho nàng biết."
Ngư Ngư chỉ có thể câm lặng nhìn trời, không biết phải nói cái gì.
Hách Liên Dạ có một ưu điểm vô cùng cường đại là y chưa bao giờ nói mạnh miệng.
Trong từ điển của y, "xác định" chính là đại biểu cho việc y nhất định sẽ thành công.
Cho nên vấn đề khiến Ôn Ngôn phải phiền não hơn trăm năm, y đã rất nhanh đã giải quyết rồi sao...
Tại sao tất cả những chuyện phiền não của người phàm, đến tay y lại thành cái dạng này?
Vương gia quả thật biết cách biến mình thành kẻ biến thái, khiến người khác phải ngước nhìn...
Ngư Ngư nhìn trời một lúc lâu, sau đó mới nhớ tới mục đích tới đây tìm người để làm gì.
Hách Liên Dạ tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện, nhưng Ngư Ngư bảo y làm cái gì thì y nhất định sẽ đồng ý.
Đương nhiên, bảo y không được tỏ tình thì y kiên quyết không đồng ý...
Cho nên khi có được đáp án chắc chắn, Ngư Ngư trở về báo lại cho Tiểu Trần Tử, bảo hắn yên tâm, chờ đến thời gian sau cơm trưa, Hách Liên Dạ sẽ tới nhà lao Hình bộ một chuyến.
Hôm nay nhất định sẽ là một vị khách có rất nhiều thời gian.
Ngư Ngư vừa tiễn bước Tiểu Trần Tử thì Hà thúc đã dẫn một người khác vội vàng đi tới.
Lần này, người tìm đến nàng là gã sai vặt của phủ Thượng thư, cũng là tâm phúc của Trình đại nhân.
"... Lại cần ta trở về đọc Tam Tự Kinh, dỗ dành cha ta vui vẻ sao?" Ngư Ngư vừa nhìn thấy bộ dạng khổ sở của gã sai vặt, thì ruột cũng sắp quặn thắt lại rồi.
Người thường căn bản sẽ không hiểu rõ công việc "học thuộc Tam Tự Kinh" kia "nguy hiểm" tới cỡ nào...
Trình đại nhân vẫn cho rằng con gái nhà mình là một kẻ vô dụng, lần trước Ngư Ngư dùng một canh giờ đọc một nửa câu đầu tiên của Tam Tự Kinh... Ừ, chính là ba chữ "Nhân Chi Sơ" kia, cũng khiến cho Trình đại nhân vui mừng đến mức không ngậm miệng lại được...
Cho nên Ngư Ngư vô cùng lo lắng đợi đến khi nàng "biểu diễn" đọc thuộc lòng xong, thuận lợi đọc nốt nửa dưới "Tính Bổn Thiện" ra.
Biểu hiện "uyên bác" đến như vậy, sẽ hại nàng bị lộ mất...
Gã sai vặt lắc đầu, "Bẩm Cửu tiểu thư, lần này không biết đã xảy ra chuyện gì, sau thời gian lâm triều một khoảng thời gian dài lão gia mới trở về, hơn nữa từ khi xuống kiệu thì khuôn mặt trở nên đen lại, đây là lần đầu tiên tiểu nhân thấy lão gia tức giận đến như vậy."
Danh sách chương