Mấy người các ngươi đều là những tên khốn kiếp! Các ngươi chờ đấy! Chờ ta... không khoe mông giữa ban ngày!

Cũng may, vì để cạo sạch lông cho nó mà Hách Liên Dạ đã đặt nó lên bàn...

Heo nhỏ nổi giận phát ra mấy âm thanh hừ hừ, lúc này mới phát hiện bên cạnh có ly trà bỏ.

Dùng mũi chạm chạm, nhóc con vô cùng hiểu tính người kia phát hiện ly trà này mát mát, chứng tỏ bên trong không có trà, cho nên mới to gan lớn mật dùng chút lực nhích lại gần chút, lật ly trà lại, sau đó... chui vào dưới cốc trà, giấu mặt đi...

Heo cũng có sĩ diện đấy nhé!

Người ta bị lộ mông cũng sẽ ngượng ngùng! Không tìm thứ gì đó giấu mặt đi sao được!

Mọi người: "..."

Hình vẽ địa đồ trên mông bé heo vô cùng phức tạp, chỉ xem qua vài lần sẽ không thể nhìn ra được thứ gì, cho nên Hách Liên Dạ cầm theo giấy bút, cẩn thận vẽ lại tấm địa đồ này, sau đó mới chịu thả nó đi.

Nhóc con kia không nói không rằng, phủi mông nhảy lên chạy ra ngoài, biến mất ngay trước mắt họ không tới một khắc.

Một đám loài người vô lương tâm bật cười ha ha một trận...

Nhưng đến cuối ngày bọn họ lại không thể cười được nữa.

Bởi vì nổi giận nên heo nhỏ "bỏ nhà ra đi" rồi.

Chắc chắn là bỏ nhà ra đi, mặc dù diện tích của Tĩnh Vương phủ khá lớn, nếu nó chơi ở chỗ nào thì mấy người họ có thể sẽ nhất thời không tìm ra nó, nhưng mất tích cùng với nó còn có một túi sách nhỏ...

Hơn nữa sau khi Hà thúc phái người kiểm tra, xác nhận trong phủ còn bị mất đi ba gốc nhân sâm.

Dược liệu quý hiếm của Tĩnh Vương phủ không ít, nhưng đều được trồng ở trong mật thất phía sau hậu viện, những cây nhân sâm này lại được đặt ở trong phòng bếp, giữ lại cho chủ tử để hầm cách thủy hoặc nấu canh pha trà, vốn cũng không phải là trân phẩm ngàn năm có ngàn vạn bạc cũng không mua được.

Cho nên cả một hộp nhân sâm đều bị xới tung lên, chỉ có ba cây có "tuổi" nhất, phẩm vị tốt nhất đều bị heo nhỏ vơ vét mang đi hết, những thứ khác đều không thuận mắt nó...

Ngay cả thực vật cũng chuẩn bị đầy đủ, nhóc con này chắc chắn đã bỏ nhà ra đi rồi!

Nhân tài ở Tĩnh Vương phủ và Phong Minh đều có rất nhiều, thế nhưng lần này cả một đám người lại lâm vào thế khó, không biết nên làm thế nào để tìm heo nhỏ này về.

Chẳng lẽ phải tìm trên đường lớn, thấy người nào thì cản lại, hỏi họ xem có nhìn thấy một con heo dáng hình nho nhỏ, trên lưng đeo một cái túi sách nhỏ xinh theo hay sao? Vấn đề này... Dường như không được đúng lắm...

Cũng không biết nhóc con kia đi từ lúc nào, mặc dù nó thông minh đến sắp thành tinh rồi, nhưng hình dáng quá nhỏ, về cơ bản không có bất kì năng lực phản kháng nào, mà nó lại còn là con heo con, nó có thể bị làm thịt...

Nó hồng hào như vậy, so với lợn sữa bình thường còn ngon mắt hơn nhiều...

Tất cả mọi người đều lo lắng đến đau đầu, chỉ có lão thần Hách Liên Dạ vỗ tay khắp nơi, "Triệu tập tất cả mọi người điều tra trong vương phủ, không được bỏ qua bất kì ngóc ngách nào!"

Trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hách Liên Dạ chỉ bình tĩnh giải thích, "Mông của nó còn trần truồng như thế, đuổi nó đi nó cũng sẽ không đi."

"..." Nói rất đúng.

Thế nhưng heo nhỏ hiểu tính người này... sủng vật của phủ Tĩnh Vương nuôi, cũng khảo nghiệm thần kinh người như thế…

Toàn bộ phía sau núi đều được tìm hết cả, diện tích của Tĩnh Vương phủ lớn đến đáng sợ, sợ không đủ người, Hà Nghiêm còn đặc biệt canh chừng đám người đi ra đi vào ở cổng thành.

Xem ra, nó quyết định “làm ổ” ở trong này, bởi vì nhóc con kia thích sạch sẽ lại thích bắt bẻ nên đã biến nơi này thành hang ổ nhỏ của mình, trên mặt đất còn trải một mảnh gấm màu xanh nhìn hơi quen mắt.

Quả nhiên nhìn vô cùng quen mắt, Hà Nghiêm phân biệt nửa ngày, xác nhận mảnh vải này chỉ có kéo từ quần áo của chủ tử xuống mới có…

Nhưng lần này nhóc con kia thật sự tức giận rồi, cho dù biết mình đã bị lộ, nó cũng không chịu chạy ra ngoài, ngay cả liếc bọn họ một cái cũng không thèm, ngồi một góc gặm cắn củ nhân sâm của nó.

Đương nhiên, thời điểm đặc biệt, nằm sấp cũng là một kỹ xảo.

Heo nhỏ không đặt túi xách nhỏ của nó xuống dưới đất, mà là đặt ở trên "thảm", cho nên cái túi xách nhỏ trông như cái quần ngắn kia che chắn cho cái mông trần truồng của nó...

Ngư Ngư nín cười nhìn bộ dạng này của heo nhỏ, đột nhiên trong mắt thoáng qua tia sáng, "Chi bằng chúng ta làm quần áo cho nó đi."

Ý kiến hay!

Nói liền làm, Hà Nghiêm cấp tốc đi tìm những người phụ nữ am hiểu nữ công nhất trong Tĩnh Vương phủ, may cho heo nhỏ một chiếc áo choàng dài màu xanh.

Còn suy tính đến việc nhóc con kia sẽ bắt bẻ này nọ, nên trong bộ quần áo này còn được làm theo chủ ý của Ngư Ngư, ở trên ống tay áo thêu hoa văn chìm hình Liên Tâm thảo.

Liên Tâm thảo chính là cây thảo dược quý hiếm mà Ngư Ngư đã dành được từ trong tay nam tử áo trắng, cũng là một trong những nguyên liệu để chế ra Huyền Cơ đan.

Thật ra người thường vốn không nhận biết được Liên Tâm thảo... Nhưng heo nhỏ lại biết rất rõ.

Trong mắt của kẻ dùng thảo dược quý hiếm làm thức ăn như heo nhỏ thì Liên Tâm thảo này tuyệt đối là biểu tượng cho "thân phận" cao quý, cho nên nhóc con kia vô cùng thỏa mãn, vừa thấy bộ quần áo này thì hai mắt đã sáng rực lên, dưới sự trợ giúp của Ngư Ngư mặc quần áo lên người, phủi mông chạy biến ra ngoài.

Mọi người suy đoán, chắc là nó đi soi gương...

Sư đệ nhìn theo bóng lưng kích động của heo nhỏ, được ích lợi không nhỏ, "Ta thật không ngờ... Heo cũng có thể mặc quần áo, khi nào quay về núi ta cũng phải thử xem sao."

Nói không chừng lúc nào đó cao hứng, chúng nó cũng sẽ thích ăn cơm cũng nên.

Sư đệ đúng là lúc nào cũng ghi nhớ sự nghiệp chăn heo của mình...

Tất cả mọi người bắt đầu im lặng nhìn trời, sư đệ vẫn còn ở bên cân nhắc, "Nhưng heo trên núi lại không biết thảo dược, việc thêu hoa văn chìm kiểu này không phù hợp với chúng nó... Xem ra chỉ có thể tốn công đoạn tìm vật liệu may mặc cao cấp thôi."

"Về thử dùng băng lăng sa (một loại lụa mỏng) may quần áo cho nó xem sao." Sư đệ thì thào nói tự rút ra kết luận.

"..." Nghe thấy cái tên quen thuộc, người trầm mặc ít khi chủ động mở miệng như nam tử áo trắng cũng không cách nào câm nín được nữa, "... Sư đệ, sản lượng băng lăng sa hàng năm chỉ đủ làm bốn bộ quần áo, sư phụ đã lấy hai bộ, ta chỉ còn hai bộ mà thôi."

Mọi người nhìn thấy bộ quần áo sáng lung linh lấp lánh ánh hào quang, chất liệu đặc biệt trên người nam tử áo trắng thì lúc này mới chợt hiểu, thì ra đây chính là băng lăng sa mà hắn nói tới.

Lần này, sư đệ lại nhìn thẳng vào chính sư huynh của mình!

Thậm chí hắn còn nhìn nam tử áo trắng vô cùng chân thành một lần nữa, sau đó mới gật đầu, "Đúng lúc trên núi có bốn con heo, chúng nó không thích ăn cơm nên thịt không nhiều, hai bộ quần áo còn thừa đủ sức phân chia cho chúng nó."

Địa vị của nam tử áo trắng lần này còn kém hơn cả heo trên núi: "..."

Mọi người không có ý định đồng tình liếc nam tử áo trắng lấy một cái, chỉ ngẩn người với bốn con heo "có địa vị"...

Ngư Ngư đợi một lúc lâu, không thấy nam tử áo trắng có thêm hành động gì, đành phải lúng túng mở miệng, "Sao anh không nhìn vào bát của anh đi?"

Ánh mắt nam tử áo trắng vô cùng bình tĩnh, giọng điệu vô cùng thoát tục: "Bị sự đệ tịch thu rồi."

Ngư Ngư: "..."

Cũng vì nguyên nhân về quần áo khiến nam tử áo trắng buồn bực, còn heo nhỏ thì đã một bước lên mây rồi.

Nhóc con này hơn phân nửa thời gian là ngồi soi gương, hết sức hài lòng trước hình tượng mới của mình, ngày nào cũng mặc quần áo mới, lưng đeo cái túi nho nhỏ, đắc ý mà đi đi lại lại khắp toàn bộ vương phủ.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người không muốn sống nữa rồi.

Cũng may, chỉ hai ngày sau cũng có một chuyện khiến lòng dạ của tất cả mọi người đều phấn chấn hẳn lên.

Sát thủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện